Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chương 14: Nói Chuyện Riêng



Lúc này, một người giúp việc đi từ trong nhà ra kính cẩn cúi chào tôi và Tần Ngạn.

“Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Ông chủ được biết hai người đã đến nơi liền cho gọi hai người vào thư phòng uống trà! “

“Vậy thì tôi đi trước, dì La cứ từ từ đi dạo! “ - Tần Ngạn lên tiếng.

Tôi nghe nói Tần Hưng - bố của Tần Ngạn và cũng là chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Tần thị rất khó tính, ông ấy là một người cầu toàn nên tôi nghĩ khi gặp ông ấy tôi nên nói ít lại, chỉ trả lời những câu hỏi của ông thôi. Cô giúp việc đó dẫn đường cho tôi và Tần Ngạn đến phòng trà, đúng là nhà cổ có khác, đến cả cửa cũng là cửa kéo cứ như phong cách nhà ở Nhật Bản vậy.

“Xoạt” một tiếng - giúp việc kéo cửa phòng sách, bên trong là một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, mái tóc đen chỉ có vài sợi bạc không dễ bị lộ ra ngoài. Ông ta ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, cả căn phòng được sắp xếp ngay ngắn đâu vào đó, đến cả một cây bút cũng không được để bừa bộn. Nói chung mọi thứ được sắp xếp thẳng tắp, thì ra cái tin đồn chủ tịch Tần thị là người cầu toàn không hề sai chút nào. Hai chúng tôi cùng nhau bước vào trong, người giúp việc kính cẩn tránh đường rồi đứng bên ngoài đóng cửa lại. Đến cả người giúp việc còn hoàn hảo đến mức đấy thì ông chủ ở đây phải khắt khe đến mức độ nào nhỉ?

Thấy hai đứa tôi, Tần Hưng ngẩng đầu lên, tay dừng việc viết lách rồi đặt bút vào hộp.

“Hai đứa đến rồi sao? “

“Vâng thưa ba! “ - tôi và Tần Ngạn đồng thanh đáp.

“Ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện! “ - ông ấy đứng dậy đi lại bàn trà rồi ngồi xuống.

Chúng tôi thấy vậy cũng đi lại ngồi xuống theo. Tần Hưng nhâm nhi ly trà xong liền đảo mắt về phía tôi, ông để cốc trà xuống bàn.

“Ngạn có đối xử tốt với con không?” - ông hỏi.



Tôi ngạc nhiên khi ông ấy bắt chuyện với tôi trước, tôi trả lời: “Thưa ba! Tốt ạ! “

Ba Tần cười nhẹ: “Nói chuyện với ta không cần dùng kính ngữ làm gì, cứ nói chuỵên như bình thường đi! “

Nói xong ông ấy lại đảo mắt về phía Tần Ngạn.

“Con ra ngoài trước đi, bảo giúp việc đưa con đi dạo quanh nhà cho thư giãn!” - ba Tần nói về phía tôi. Ngôn Tình Trọng Sinh

Xem ra ông ấy cũng dễ tính mà ta? Về điểm này thì không giống như trong lời đồn thì phải. Tôi đứng dậy, cúi đầu chào bố Tần.

“Vậy con xin phép đi trước!” - sau đó quay mặt nhìn Tần Ngạn rồi ra khỏi phòng.

Cô giúp việc bên ngoài thấy tôi đi ra liền lên tiếng.

“Thiếu phu nhân, tôi dẫn cô đi tham quan nhà chính nhé?”

Tôi cười nhẹ từ chối khéo: “Không cần đâu, cô cứ đi làm việc đi, tôi tự đi một mình là được rồi!”- không phải vì tôi không muốn đi đâu mà là vì có người đi cùng làm tôi không thoải mái thôi. Nghe vậy người giúp việc liền cúi chào rồi rời đi, đúng lúc tôi định quay đi thì tiếng nói trong phòng vọng ra.

“Lúc trước bố và bố của tiểu Cẩn có mối giao hảo tốt nên mới hứa hôn cho hai đứa, nhưng cũng đúng thật là trong đó có mục đích là lợi ích của cả hai nhà. Dù con có không thích con bé thì cũng đừng làm nó bị tổn thương!”- tiếng nói của ba Tần.



“Không phải trước khi con kết hôn với cô ấy ba đã nói điều này rồi sao? Còn nhắc lại làm gì?” - Tần Ngạn lạnh lùng trả lời.

“Đó là vì bố nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tiểu Cẩn, sao con có thể cho con bé đeo nhẫn cưới không phù hợp với kích cỡ ngón tay như vậy?” - Bố Tần đáp trả ngay lập tức, giọng điệu trách móc. Hóa ra ông ấy đã sớm để ý đến chiếc nhẫn từ trước rồi.

Tần Ngạn im lặng chẳng nói chẳng năng gì, bố Tần lại nói tiếp: “Bố không mong con thương yêu nó được như Tiêu Hi Vi kia, nhưng mong con đối xử tốt với nó! “

“Con tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ấy, chỉ cần cô ấy không đụng đến giới hạn của con.”- Tần Ngạn lên tiếng. Này là có ý gì? Giới hạn sao?

Im lặng một hồi, tôi nghĩ đến lúc rời đi rồi, không nên đứng trước cửa nghe lén nữa thì bố Tần lại lên tiếng.

“Gần ba tháng nữa là anh con về rồi! Con nể tình bố, tha cho nó đi! “

Gì vậy? Câu này của ông ấy là gì đây? Chẳng lẽ đến ông ấy cũng sợ thủ đoạn của Tần Ngạn?

“Phải xem xem thằng nhãi đó có âm mưu gì không đã!” - Tần Ngạn nhếch mép cười nhẹ, đến cả tôi nghe xong cũng phát sợ.

Bố Tần tức tốc trả lời: “Thằng bé đó sẽ không làm gì đe dọa đến địa vị của con đâu, mọi tài sản của Tần thị từ trong nước ra nước ngoài đều sẽ được bàn giao và đứng tên con, chỉ cần tha cho A Dược thôi! “

Một người cha mà phải cầu xin chính con mình tha cho đứa con ngoài dá thú của mình được sống ư? Tôi cảm thấy Tần Ngạn còn rất nhiều bộ mặt khác mà tôi không đếm xuể.

“Không phải lúc bố kêu con kết hôn với Vạn Cẩn cũng ra điều kiện như vậy sao? Sao đây? Thấy con dễ dãi à?” - Tần Ngạn cười đểu. Tôi đứng ngoài cửa nghe xong còn chưa hoàn hồn.
Chương trước Chương tiếp