Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi
Chương 17: Đi Chơi
Chúng tôi đi đến công viên, quá trời đông người rồi!
"Ăn kem không? "- Tần Ngạn nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi gật nhẹ đầu, thế là anh liền đi lại quầy bán kem mua một cái vị vani có rắc thêm cốm ngọt sau đó quay lại đưa cho tôi.
"Sao anh biết tôi thích vị vani?" - Tôi tò mò.
"Từng điều tra thông tin của cô! "
Điều tra cặn kẽ thế luôn cơ á? Lại còn nhớ đến tận giờ, siêu phàm thật đấy! Tôi đi lại phòng bán vé tàu lượn siêu tốc mua 2 vé, tất nhiên 1 cái của tôi còn 1 cái của Tần Ngạn. Chạy về chỗ anh đưa vé ra.
"Chúng ta chơi tàu lượn đi! "
Tần Ngạn vui vẻ nhìn tôi mà cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười như vậy đó, bình thường đã đẹp trai cười lên lại càng đẹp trai hơn. E hèm! Hay suy nghĩ lung tung quá! Cuối cùng đến lượt hai chúng tôi lên tàu lượn, tôi thích thú với cảm giác mạnh, giơ hai tay lên vui sướng, hét. Tần Ngạn nhìn tôi mà phì cười, chẳng lẽ anh ấy không có cảm giác khi được chơi tàu lượn hay sao nhỉ?
Sau khi chơi xong tàu lượn, chúng tôi lại tiếp tục chơi những trò khác ở công viên. Tôi đứng trước vòng quay khổng lồ nhìn, có ý muốn lên. Tần Ngạn đi lại chỗ người bán vé.
"Hai vé! Toa riêng! "
"Vé của cậu! " - Người bán đưa vé cho Tần Ngạn.
Anh đi lại nắm lấy tay tôi.
"Còn đơ ra đấy làm gì? Đi thôi! "
Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ tiếng của trái tim mình, nó kêu "thình thịch thình thịch" đến nỗi không thể cố trấn an nó lại được. Chân cũng bất giác bước theo sau Tần Ngạn một cách vô thức. Chắc không phải tôi có tình cảm với anh ta rồi đó chứ? Chắc chắn không phải, không đời nào!
Tần Ngạn cầm tay tôi cùng đi vào toa vòng quay, nó bắt đầu từ từ di chuyển, ở đây tôi có thể ngắm nhìn gần như toàn bộ thành phố, còn thích thú hơn cả việc đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn xuống.
"Ngạn...!" - Quá vui sướng, tôi lỡ buột miệng gọi mỗi tên của Tần Ngạn, anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
"A... à không phải! Ý của tôi là Tần Ngạn! Anh có thấy vui khi ngồi trên này nhìn xuống không? "
Tần Ngạn im lặng nhìn tôi rồi mở miệng.
"Gọi "Ngạn" lần nữa tôi nghe! " - Anh cười ranh mãnh, người ngả lại gần tôi.
Tôi chần chừ: "... N... Ngạn? "
Tần Ngạn suýt cười thành tiếng, đặt tay lên đầu tôi khẽ xoa. Rối hết cả tóc. Tim tôi lại đập nhanh nữa rồi, chẳng lẽ tôi mê trai đẹp? Không có chuyện tôi thích Tần Ngạn đâu. Mà tự dưng sao lại muốn tôi gọi anh ta bằng tên vậy ta? Toa chúng tôi đang ngồi sắp lên đến chỗ cao nhất của vòng quay rồi, tôi liền chắp tay, nhắm mắt lại cầu nguyện. Tần Ngạn nhìn tôi, hỏi.
"Cô làm gì vậy? "
"Ước nguyện đó! "
"Tại sao? "
"Tôi nghe nói nếu vòng quay lên đến nơi cao nhất thì điều ước sẽ trở thành sự thật, vừa nãy tôi đã ước rồi! "- Tôi cười tươi.
Tần Ngạn phì cười.
"Cô dễ thương thật đó! Vậy vừa nãy cô ước gì? "
Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Anh ấy kêu tôi d... dễ thương á?
"Không nói cho anh biết! " - Tôi quay mặt đi.
Đi hết một vòng đu quay thì chúng tôi trở xuống.
"Cô còn muốn chơi gì nữa không? " - Tần Ngạn nhìn tôi, hỏi.
"Hừmmm...! " - Tôi suy nghĩ.
"Trò bắn gấu đó đi! " - Tôi chỉ tay lại gian hàng bày toàn gấu bông với bia bắn súng.
Nói rồi tôi chạy lại gian hàng, hỏi ông chủ.
"Bao nhiêu một lượt vậy? "
"Cô gái! 10 tệ ba lượt bắn! Nếu bắn trúng tâm của 1 bia sẽ nhận được một con gấu! " - Chủ quầy đáp.
"Vậy tôi lấy ba lượt! " - Nói rồi tôi lấy trong túi xách ra 10 tệ đưa cho ông chủ.
"10 tệ của ông! " - Tôi đặt tiền lên bàn, đi lại chỗ bắn súng lựa. Vì ở đó có nhiều loại súng cho mọi người chơi lựa chọn, một hồi thì tôi cầm lấy khẩu súng lục giơ lên, khá là thuận tay vì kiểu dáng của nó nhỏ nhắn.
"Biết bắn không? " - Tần Ngạn đứng bên cạnh, vòng tay lại cười giễu cợt.
"Không biết! Nhưng tôi sẽ bắn trúng cho anh không trêu chọc tôi được nữa! " - Tôi kiêu căng nói với anh ta.
Tôi chĩa súng, nhắm thẳng vào bia rồi bắn một cái... vòng 8. Tôi bắn không trúng tâm đã vậy còn trượt tận vòng 8 của bia. Tần Ngạn đứng đó phì cười, tôi quay lại lườm quýt.
"Cười gì mà cười! Lần đầu bắn được vậy là ngon rồi! " - Tôi bực mình.
Ấy vậy, Tần Ngạn tiến lại gần tôi, nắm lấy tay tôi, cầm khẩu súng lên. Tôi bất ngờ hỏi.
"Anh làm gì vậy? "
Mặt Tần Ngạn ép sát, đứng sát ngay sau lưng tôi, mắt thì nhìn thẳng.
"Tập trung! Tôi dạy cô bắn! "
Tôi quay mặt về phía trước, anh nhẹ nhàng cầm tay hướng dẫn. Rồi bắn một cái. Trúng tâm. Tôi vui vẻ.
"Yeahhh! Trúng rồi! "
"Cô thử bắn lại lần nữa đi! " - Tần Ngạn nói.
Tôi lại giơ súng lên, nhắm bắn một cái. Lần này suýt thì lệch tâm nhưng may mắn đã trúng. Chơi mãi cuối cùng cũng phải quay về, trên đường vừa đi tôi vừa chạy nhảy khoe khoang với Tần Ngạn.
"Anh thấy sao? Có phải tôi rất giỏi không? Vừa học đã biết! "
Tần Ngạn nhìn tôi, cười nhẹ: "Lần đầu tôi bắn súng, một phát trúng tâm! "
... Rồi! Hóa đá. Coi như tôi chưa nói gì đi? Không ngờ anh ta giỏi vậy luôn, con người anh ta phải đáng sợ đến mức nào nhỉ?
"Với cả, súng thật khi bắn sẽ khó hơn súng giả, súng giả nhẹ hơn súng thật nữa nên cô muốn học bắn súng thì tôi sẽ dạy cho cô! " - Tần Ngạn im lặng rồi nói tiếp.
"Thật sao? Nhưng không cần anh dạy đâu, chỉ là nặng hơn một chút, khó hơn một chút thôi mà? " - Tôi cười.
"Có nhiều loại khi bắn sẽ bị giật, không cẩn thận thì đến cái mạng nhỏ của cô cũng không còn! " - đột nhiên Tần Ngạn nói chuyện trở nên nghiêm trọng, tôi cười nhạt rồi cố chuyển chủ đề.
"Tần Ngạn! " - Tôi gọi.
"Hửm...? " - Anh nhìn xuống mặt tôi.
"Hôm nay anh vui không? - Tôi hỏi.
"Vui! Còn nữa... " - Nói rồi Tần Ngạn đưa tay lên véo nhẹ vào má tôi:"Gọi Ngạn! "
Tôi đứng đơ ra, anh bỏ đi trước vài bước rồi lên tiếng: "Nếu cô không nhanh lên là tôi bỏ lại đó! "
"Ăn kem không? "- Tần Ngạn nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.
Tôi gật nhẹ đầu, thế là anh liền đi lại quầy bán kem mua một cái vị vani có rắc thêm cốm ngọt sau đó quay lại đưa cho tôi.
"Sao anh biết tôi thích vị vani?" - Tôi tò mò.
"Từng điều tra thông tin của cô! "
Điều tra cặn kẽ thế luôn cơ á? Lại còn nhớ đến tận giờ, siêu phàm thật đấy! Tôi đi lại phòng bán vé tàu lượn siêu tốc mua 2 vé, tất nhiên 1 cái của tôi còn 1 cái của Tần Ngạn. Chạy về chỗ anh đưa vé ra.
"Chúng ta chơi tàu lượn đi! "
Tần Ngạn vui vẻ nhìn tôi mà cười. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười như vậy đó, bình thường đã đẹp trai cười lên lại càng đẹp trai hơn. E hèm! Hay suy nghĩ lung tung quá! Cuối cùng đến lượt hai chúng tôi lên tàu lượn, tôi thích thú với cảm giác mạnh, giơ hai tay lên vui sướng, hét. Tần Ngạn nhìn tôi mà phì cười, chẳng lẽ anh ấy không có cảm giác khi được chơi tàu lượn hay sao nhỉ?
Sau khi chơi xong tàu lượn, chúng tôi lại tiếp tục chơi những trò khác ở công viên. Tôi đứng trước vòng quay khổng lồ nhìn, có ý muốn lên. Tần Ngạn đi lại chỗ người bán vé.
"Hai vé! Toa riêng! "
"Vé của cậu! " - Người bán đưa vé cho Tần Ngạn.
Anh đi lại nắm lấy tay tôi.
"Còn đơ ra đấy làm gì? Đi thôi! "
Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ tiếng của trái tim mình, nó kêu "thình thịch thình thịch" đến nỗi không thể cố trấn an nó lại được. Chân cũng bất giác bước theo sau Tần Ngạn một cách vô thức. Chắc không phải tôi có tình cảm với anh ta rồi đó chứ? Chắc chắn không phải, không đời nào!
Tần Ngạn cầm tay tôi cùng đi vào toa vòng quay, nó bắt đầu từ từ di chuyển, ở đây tôi có thể ngắm nhìn gần như toàn bộ thành phố, còn thích thú hơn cả việc đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn xuống.
"Ngạn...!" - Quá vui sướng, tôi lỡ buột miệng gọi mỗi tên của Tần Ngạn, anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
"A... à không phải! Ý của tôi là Tần Ngạn! Anh có thấy vui khi ngồi trên này nhìn xuống không? "
Tần Ngạn im lặng nhìn tôi rồi mở miệng.
"Gọi "Ngạn" lần nữa tôi nghe! " - Anh cười ranh mãnh, người ngả lại gần tôi.
Tôi chần chừ: "... N... Ngạn? "
Tần Ngạn suýt cười thành tiếng, đặt tay lên đầu tôi khẽ xoa. Rối hết cả tóc. Tim tôi lại đập nhanh nữa rồi, chẳng lẽ tôi mê trai đẹp? Không có chuyện tôi thích Tần Ngạn đâu. Mà tự dưng sao lại muốn tôi gọi anh ta bằng tên vậy ta? Toa chúng tôi đang ngồi sắp lên đến chỗ cao nhất của vòng quay rồi, tôi liền chắp tay, nhắm mắt lại cầu nguyện. Tần Ngạn nhìn tôi, hỏi.
"Cô làm gì vậy? "
"Ước nguyện đó! "
"Tại sao? "
"Tôi nghe nói nếu vòng quay lên đến nơi cao nhất thì điều ước sẽ trở thành sự thật, vừa nãy tôi đã ước rồi! "- Tôi cười tươi.
Tần Ngạn phì cười.
"Cô dễ thương thật đó! Vậy vừa nãy cô ước gì? "
Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Anh ấy kêu tôi d... dễ thương á?
"Không nói cho anh biết! " - Tôi quay mặt đi.
Đi hết một vòng đu quay thì chúng tôi trở xuống.
"Cô còn muốn chơi gì nữa không? " - Tần Ngạn nhìn tôi, hỏi.
"Hừmmm...! " - Tôi suy nghĩ.
"Trò bắn gấu đó đi! " - Tôi chỉ tay lại gian hàng bày toàn gấu bông với bia bắn súng.
Nói rồi tôi chạy lại gian hàng, hỏi ông chủ.
"Bao nhiêu một lượt vậy? "
"Cô gái! 10 tệ ba lượt bắn! Nếu bắn trúng tâm của 1 bia sẽ nhận được một con gấu! " - Chủ quầy đáp.
"Vậy tôi lấy ba lượt! " - Nói rồi tôi lấy trong túi xách ra 10 tệ đưa cho ông chủ.
"10 tệ của ông! " - Tôi đặt tiền lên bàn, đi lại chỗ bắn súng lựa. Vì ở đó có nhiều loại súng cho mọi người chơi lựa chọn, một hồi thì tôi cầm lấy khẩu súng lục giơ lên, khá là thuận tay vì kiểu dáng của nó nhỏ nhắn.
"Biết bắn không? " - Tần Ngạn đứng bên cạnh, vòng tay lại cười giễu cợt.
"Không biết! Nhưng tôi sẽ bắn trúng cho anh không trêu chọc tôi được nữa! " - Tôi kiêu căng nói với anh ta.
Tôi chĩa súng, nhắm thẳng vào bia rồi bắn một cái... vòng 8. Tôi bắn không trúng tâm đã vậy còn trượt tận vòng 8 của bia. Tần Ngạn đứng đó phì cười, tôi quay lại lườm quýt.
"Cười gì mà cười! Lần đầu bắn được vậy là ngon rồi! " - Tôi bực mình.
Ấy vậy, Tần Ngạn tiến lại gần tôi, nắm lấy tay tôi, cầm khẩu súng lên. Tôi bất ngờ hỏi.
"Anh làm gì vậy? "
Mặt Tần Ngạn ép sát, đứng sát ngay sau lưng tôi, mắt thì nhìn thẳng.
"Tập trung! Tôi dạy cô bắn! "
Tôi quay mặt về phía trước, anh nhẹ nhàng cầm tay hướng dẫn. Rồi bắn một cái. Trúng tâm. Tôi vui vẻ.
"Yeahhh! Trúng rồi! "
"Cô thử bắn lại lần nữa đi! " - Tần Ngạn nói.
Tôi lại giơ súng lên, nhắm bắn một cái. Lần này suýt thì lệch tâm nhưng may mắn đã trúng. Chơi mãi cuối cùng cũng phải quay về, trên đường vừa đi tôi vừa chạy nhảy khoe khoang với Tần Ngạn.
"Anh thấy sao? Có phải tôi rất giỏi không? Vừa học đã biết! "
Tần Ngạn nhìn tôi, cười nhẹ: "Lần đầu tôi bắn súng, một phát trúng tâm! "
... Rồi! Hóa đá. Coi như tôi chưa nói gì đi? Không ngờ anh ta giỏi vậy luôn, con người anh ta phải đáng sợ đến mức nào nhỉ?
"Với cả, súng thật khi bắn sẽ khó hơn súng giả, súng giả nhẹ hơn súng thật nữa nên cô muốn học bắn súng thì tôi sẽ dạy cho cô! " - Tần Ngạn im lặng rồi nói tiếp.
"Thật sao? Nhưng không cần anh dạy đâu, chỉ là nặng hơn một chút, khó hơn một chút thôi mà? " - Tôi cười.
"Có nhiều loại khi bắn sẽ bị giật, không cẩn thận thì đến cái mạng nhỏ của cô cũng không còn! " - đột nhiên Tần Ngạn nói chuyện trở nên nghiêm trọng, tôi cười nhạt rồi cố chuyển chủ đề.
"Tần Ngạn! " - Tôi gọi.
"Hửm...? " - Anh nhìn xuống mặt tôi.
"Hôm nay anh vui không? - Tôi hỏi.
"Vui! Còn nữa... " - Nói rồi Tần Ngạn đưa tay lên véo nhẹ vào má tôi:"Gọi Ngạn! "
Tôi đứng đơ ra, anh bỏ đi trước vài bước rồi lên tiếng: "Nếu cô không nhanh lên là tôi bỏ lại đó! "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương