Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi

Chương 22: Anh Trai Của Nam Chính



Ngày hôm sau, tôi theo Tần Ngạn trở về nhà chính. Bên trong sân nhà được bố trí rất nhiều bàn tiệc, rất hòa nhập với thiên nhiên. Mọi người đều đến đông đủ, nhìn rất náo nhiệt. Chúng tôi đi thẳng đến phòng trà chào hỏi bố Tần, vừa mới mở cửa đã thấy bố tôi cũng ở đó, hai người còn đang ngồi đánh cờ vây.

"Con chào bố! " - Hai đứa cùng đồng thanh.

Bố Tần liếc qua, cười mỉm, nói:

"Hai đứa đến rồi à? Ra ngoài chào hỏi khách hộ ta nhé! "

Chúng tôi cúi chào, dù sao cũng chỉ đến chào hỏi bậc bề trên trước thôi. Ra đến sân tiệc, có rất nhiều người đến bắt chuyện với tôi và Tần Ngạn, điệu bộ của họ như đang nịnh hót vậy?

Cửa chính mở ra, một người đàn ông ngồi trên xe lăn được La Hồng đẩy từ trong nhà ra. Khuôn mặt của anh ta có vài phần giống Tần Ngạn, trên người mặc một bộ vest đen, nhưng thân hình không được cân đối cho lắm. Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng đến người đó và La Hồng, bà ta cười tươi rồi lên tiếng:

"Xin giới thiệu với mọi người! Đây là Tần Tự Dược, con trai của tôi, nó mới từ nước ngoài về! "

Bọn người giới thượng lưu như đang sợ gì đó vậy? Chỉ chào hỏi cho qua loa. Tần Tự Dược nhìn về phía tôi, hắn ta bỗng cười đểu:

"Chà! Đây là em dâu sao? Đúng là xinh đẹp như trong lời đồn! "

Vì phép lịch sự, tôi gật nhẹ đầu tỏ ý chào: "Anh! "

Hắn vẫn cứ chăm chăm nhìn tôi cho đến tận khi kết thúc bữa tiệc. Mọi thành viên trong nhà đều tụ tập ở phòng ăn, nhìn mọi thứ rất sang trọng, bố Tần ngồi xuống trước tiên.



"Hôm nay Tần gia tổ chức tiệc mừng Dược trở về. Sau này con phải học theo Ngạn, giỏi giang làm nên nghiệp lớn! " - Bố Tần lên tiếng.

"Vậy thì phiền bố sắp xếp cho con một chỗ ở công ty đi ạ! " - Tần Tự Dược ung dung ngồi dựa lưng, bầu không khí ở đây lại trở nên căng thẳng rồi.

Tần Ngạn cười mỉa, nói: "Được đó! Đến công ty làm quen dần đi? "

Bố Tần gượng gạo: "Hiếm lắm cả nhà mới có cơ hội gần bên nhau, nào chúng ta ăn cơm đi! "

Tôi có một linh cảm là người anh trai này của Tần Ngạn không hề đơn giản, sớm không về muộn không về? Lại về ngay lúc này? Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt để tập đoàn Tần thị chọn ra người thừa kế, nếu Tần Tự Dược thành công lôi kéo các cổ đông lớn thì dù cho bố Tần có muốn nhường hết tài sản cho Tần Ngạn cũng không thể nào làm được. Tôi nghĩ đây mới chính là mục đích của hắn ta, nhưng tôi chắc chắn rằng Tần Ngạn sẽ không thua đâu, vì tôi đã biết con người của anh ta như thế nào rồi!

Sau bữa cơm, tôi đi ngang qua phòng La Hồng. Tiếng cãi vã to vọng ra bên ngoài.

"Con đừng tưởng mẹ không để ý, trong suốt bữa ăn con cứ nhìn Vạn Cẩn làm gì? Con muốn kiểu phụ nữ thế nào mẹ đều cho con được hết nhưng bây giờ không được. Đây là thời điểm mấu chốt để con đánh bại thằng nhãi kia đấy con biết không? "

Tôi dừng chân lại, đứng trước cửa.

Tần Tự Dược nói với giọng điệu than phiền: "Con biết rồi, mẹ đừng hở tí là hét lên có được không? Lỡ ai đi qua nghe thấy thì sao? "

"Tường này có thể cách âm, không ai nghe được đâu! " - La Hồng đáp lại.

Tường cách âm nhưng cửa thì không, sống ở đây lâu đến vậy mà cũng không biết sao?



"Cô ta rất đẹp, con cảm thấy hứng thú với cô ta rồi! Mẹ cũng biết mà? Chỉ cần là đồ của Tần Ngạn thì con sẽ cướp cho bằng được, kể cả tài sản! "

Tôi sơ ý va tay vào cửa, tiếng “Cạch” kêu lên. Hai người bên trong giật mình.

"Ai ở bên ngoài đó? "

Tôi vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn, bỗng một bàn tay chụp lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong phòng bên cạnh, bịt kín miệng tôi. Là Tần Ngạn, anh ta đang làm gì ở đây? Cũng đang nghe lén à?

La Hồng tức tốc chạy ra mở cửa, muộn rồi, chẳng thấy ai cả, nhìn ra dãy hành lang cũng chẳng thấy bóng người. Bà ta thở phào rồi đóng cửa lại. Tần Ngạn đang bịt miệng tôi áp sát vào người anh ta, thấy hết tiếng động liền bỏ tay ra nhìn tôi.

"Biết nghe lén người khác nói chuyện từ khi nào thế? "

Tôi cười gượng: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi! "

Tần Ngạn nhìn tôi một lúc rồi cầm lấy cổ tay tôi đi ra khỏi phòng.

"Về thôi! "

Tôi sải bước theo, chào tạm biệt bố Tần rồi trở về biệt thự. Trên xe, tôi bỗng có kế hoạch sẽ chạy trốn khỏi đây như thế nào, suy nghĩ như người mất hồn vậy? Đến cả Tần Ngạn đang nhìn chằm chằm vào tôi tôi cũng không chú ý đến. Tôi sẽ đợi đến một ngày anh ta không phòng bị sẽ bỏ trốn.

Về đến nơi, tôi tức tốc đi thẳng lên phòng, ấn điện thoại lên đặt vé máy bay ngay trong ngày hôm kia, ngày hôm đấy Tần Ngạn sẽ đi công tác. Không được mềm lòng trước Tần Ngạn nữa, người đàn ông này quá nguy hiểm, tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Chương trước Chương tiếp