Hôn Nhân Chính Trị Là Vết Xe Đổ Của Mẹ Tôi
Chương 32: Gan Dạ
Tần Ngạn nhìn thằng vào mắt tôi.
“Chậc.”
Anh ta cắn răng rồi bỏ tôi ra. Sáng hôm sau, Tiêu Hi Vi đến thăm tôi còn đem theo một hộp bánh. Tôi lấy làm lạ, rõ ràng cô ta rất ghét tôi kia mà?
Chúng tôi vào phòng nói chuyện riêng, vừa nhấc tách trà lên thì Tiêu Hi Vi lên tiếng:
“Bây giờ cô còn muốn bỏ trốn không?”
Tôi dừng tay lại, ngước nhìn cô ấy: “Còn!”
“Vậy hai tuần nữa tôi sẽ đến đón cô, đừng thu dọn đồ hay mang theo va-li gì hết.”
“Chỉ cần cầm giấy tờ tùy thân và tiền mặt thôi, không được cầm thẻ ngân hàng.”
Tiêu Hi Vi nghiêm túc nhìn tôi, tôi còn chưa nghĩ được xa tới như vậy, tôi nhìn cô, hỏi: “Chẳng phải cô luôn chống đối tôi sao?”
“Phải!” - Cô ấy trả lời ngay tức thì.
“Vậy tại sao bây giờ lại đối xử tốt với tôi thế?”
Tiêu Hi Vi nhìn tôi, trả lời: “Chắc… cảm thấy có sự đồng cảm chăng?”
Tôi ngạc nhiên, nói xong Tiêu Hi Vi liền cầm túi xách đứng dậy rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đấy, chẳng hiểu sao bây giờ tôi lại cảm thấy cô gái ấy thật mạnh mẽ. Vì Tiêu Hi Vi không thường xuyên tới đây nên Tần Ngạn chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ cần hai tuần nữa thôi là tôi có thể thoát khỏi tên ác ma này. Nhưng mỗi lần hắn ta về là một lần cực hình đối với tôi.
Tối hôm đó, Tần Ngạn trở về biệt thự, vừa về đã lập tức lên phòng tôi bắt đầu công việc thường ngày hay làm. Anh ta hôn tôi, tôi chẳng phản kháng vì quá quen rồi, phản kháng làm gì để thêm tốn công vô ích? Nụ hôn đó chất đầy ham muốn biến thái của anh, tôi chẳng thể nào hiểu nổi lòng mình, rốt cuộc nên yêu hay nên hận? Tần Ngạn khóa chặt môi tôi đến khó thở, cả đêm đó anh đều mơn trớn cơ thể tôi cứ như một nụ hoa bị giội nước đục. Từng cú chạm vào da thịt đều khiến tôi ớn lạnh, đôi tay ấy thật lạnh lẽo.
“Hôm nay em ngoan nhỉ?” - Tần Ngạn thều thào bên tai, tôi cảm thấy uất ức còn hơn cả việc bị bố mình “bán”.
Tối hôm đó trôi qua thật chậm, sáng hôm sau khi thức dậy trên người tôi đầy rẫy những vết bầm và dấu hôn. Có lúc Tần Ngạn dịu dàng vuốt ve tôi, có lúc thì cào cấu đau tận da thịt. Tôi nhịn, bởi vì đã quá quen rồi nên bây giờ anh ta có ngược đãi hay xâm phạm cơ thể tôi tôi đều có thể nhịn được hết.
Cho tới hai tuần sau, Tiêu Hi Vi tới đón tôi đúng như lời hứa. Tôi sửa soạn như chỉ đi chơi, mặc một chiếc váy sơ mi dày dáng xòe, cổ chữ V, tay dài bồng màu be. Bên ngoài khoác thêm áo trench coat dáng dài, lấy khăn kẻ sọc caro quàng vào cổ.
Lưu ý: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Xong xuôi, tôi bỏ giấy tờ tùy thân vào túi xách, có thêm cả tiền mặt rồi đi xuống dưới lầu. Xuống đến nơi đã thấy Tiêu Hi Vi chờ tôi ở đó, tôi đi lại.
“Cô Trương, buổi trưa không cần làm cơm cho cháu, cháu có hẹn đi ăn ở ngoài.”
Do cô Trương thấy có lỗi với tôi vì chuyện lúc trước nên hơn một tháng nay dù tôi có đi đâu thì cô ấy cũng không nói lại với Tần Ngạn. Ánh mắt tôi chợt va phải vết sẹo mới lành trên cổ tay, dường như tôi đã quên mất thứ này rồi. Đó là định vị GPS Tần Ngạn gắn vào trong cổ tay tôi để đề phòng tôi bỏ trốn.
“Chúng ta đi thôi!” - Tiêu Hi Vi lên tiếng.
Tôi đáp: “Đợi tôi một chút!”
Nói rồi liền khẩn trương chạy vào nhà vệ sinh, lấy từ trong túi xách ra một con dao rọc giấy, xắn tay áo lên chìa cổ tay ra. Tôi cắn răng, để dao lên cứa vào vết sẹo mới lành đó.
Đau thấu xương, tôi cắn môi nhịn đau cố không phát ra tiếng động. Từng giọt máu ở cổ tay nhỏ lách tách xuống sàn nhà vệ sinh, đau mà tôi rơi cả nước mắt. Tôi dùng lực tay kia, ấn vào cái cục nho nhỏ ở trong cổ tay, đó chính là GPS. Máu vẫn không ngừng tuôn, đau đến nổi muốn chết đi sống lại, cố đẩy bằng được cái GPS đó ra.
“Cạch”. Nó rơi ra từ trong cổ tay tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, hơi thở yếu ớt vì trong tình trạng mất máu. Tôi lấy tạm giấy vệ sinh quấn chặt vết thương lại rồi phủ tay áo xuống đi ra ngoài.
Thấy mặt tôi nhợt nhạt, Tiêu Hi Vi hỏi: “Cô sao vậy?”
Tôi gắng gượng, cười nhẹ: “Không sao, chúng ta đi thôi!”
Người làm ở đó cảm thấy kì lạ, cứ tưởng tôi và Tiêu Hi Vi phải ghét nhau lắm chứ?
Tôi lên xe của Tiêu Hi Vi, cô ấy khởi động xe lái đi ngay lập tức. Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, nhưng không. Rời đi còn chưa được một phút thì Tần Ngạn quay trở về, anh ta vào nhà thấy cô Trương đang dọn bàn thì hỏi:
“Má Trương, Vạn Cẩn dậy chưa?”
Cô Trương thản nhiên, đáp: “Tiêu tiểu thư mới đưa thiếu phu nhân ra ngoài rồi ạ, nghe nói là đi dùng bữa trưa!”
Tần Ngạn nhíu mày: “Ra ngoài?”
Anh ta vội mở điện thoại lên bật định vị. Rõ ràng định vị ở ngay trong biệt thự vậy tại sao má Trương lại nói rằng Vạn Cẩn đã ra ngoài?
Tức thì, Tần Ngạn vội hỏi: “Trước khi cô ấy đi có biểu hiện gì khác thường không?”
Cô Trương hoảng hốt: “Thiếu phu nhân có vào nhà vệ sinh tầng một, sau khi ra thì sắc mặt không được tốt…”
Còn chưa dứt lời thì Tần Ngạn đã lao vào nhà vệ sinh, trước mắt anh là một vũng máu nhỏ, xung quanh còn có vài giọt rơi vãi. Bên cạnh còn có thêm một cái GPS nhuốm màu đỏ. Ngay lập tức Tần Ngạn gọi cho Trần Úc:
“Phong tỏa cả thành phố lại, tra biển số xe của Tiêu Hi Vi ngay lập tức!”
“Chậc.”
Anh ta cắn răng rồi bỏ tôi ra. Sáng hôm sau, Tiêu Hi Vi đến thăm tôi còn đem theo một hộp bánh. Tôi lấy làm lạ, rõ ràng cô ta rất ghét tôi kia mà?
Chúng tôi vào phòng nói chuyện riêng, vừa nhấc tách trà lên thì Tiêu Hi Vi lên tiếng:
“Bây giờ cô còn muốn bỏ trốn không?”
Tôi dừng tay lại, ngước nhìn cô ấy: “Còn!”
“Vậy hai tuần nữa tôi sẽ đến đón cô, đừng thu dọn đồ hay mang theo va-li gì hết.”
“Chỉ cần cầm giấy tờ tùy thân và tiền mặt thôi, không được cầm thẻ ngân hàng.”
Tiêu Hi Vi nghiêm túc nhìn tôi, tôi còn chưa nghĩ được xa tới như vậy, tôi nhìn cô, hỏi: “Chẳng phải cô luôn chống đối tôi sao?”
“Phải!” - Cô ấy trả lời ngay tức thì.
“Vậy tại sao bây giờ lại đối xử tốt với tôi thế?”
Tiêu Hi Vi nhìn tôi, trả lời: “Chắc… cảm thấy có sự đồng cảm chăng?”
Tôi ngạc nhiên, nói xong Tiêu Hi Vi liền cầm túi xách đứng dậy rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đấy, chẳng hiểu sao bây giờ tôi lại cảm thấy cô gái ấy thật mạnh mẽ. Vì Tiêu Hi Vi không thường xuyên tới đây nên Tần Ngạn chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ cần hai tuần nữa thôi là tôi có thể thoát khỏi tên ác ma này. Nhưng mỗi lần hắn ta về là một lần cực hình đối với tôi.
Tối hôm đó, Tần Ngạn trở về biệt thự, vừa về đã lập tức lên phòng tôi bắt đầu công việc thường ngày hay làm. Anh ta hôn tôi, tôi chẳng phản kháng vì quá quen rồi, phản kháng làm gì để thêm tốn công vô ích? Nụ hôn đó chất đầy ham muốn biến thái của anh, tôi chẳng thể nào hiểu nổi lòng mình, rốt cuộc nên yêu hay nên hận? Tần Ngạn khóa chặt môi tôi đến khó thở, cả đêm đó anh đều mơn trớn cơ thể tôi cứ như một nụ hoa bị giội nước đục. Từng cú chạm vào da thịt đều khiến tôi ớn lạnh, đôi tay ấy thật lạnh lẽo.
“Hôm nay em ngoan nhỉ?” - Tần Ngạn thều thào bên tai, tôi cảm thấy uất ức còn hơn cả việc bị bố mình “bán”.
Tối hôm đó trôi qua thật chậm, sáng hôm sau khi thức dậy trên người tôi đầy rẫy những vết bầm và dấu hôn. Có lúc Tần Ngạn dịu dàng vuốt ve tôi, có lúc thì cào cấu đau tận da thịt. Tôi nhịn, bởi vì đã quá quen rồi nên bây giờ anh ta có ngược đãi hay xâm phạm cơ thể tôi tôi đều có thể nhịn được hết.
Cho tới hai tuần sau, Tiêu Hi Vi tới đón tôi đúng như lời hứa. Tôi sửa soạn như chỉ đi chơi, mặc một chiếc váy sơ mi dày dáng xòe, cổ chữ V, tay dài bồng màu be. Bên ngoài khoác thêm áo trench coat dáng dài, lấy khăn kẻ sọc caro quàng vào cổ.
Lưu ý: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Xong xuôi, tôi bỏ giấy tờ tùy thân vào túi xách, có thêm cả tiền mặt rồi đi xuống dưới lầu. Xuống đến nơi đã thấy Tiêu Hi Vi chờ tôi ở đó, tôi đi lại.
“Cô Trương, buổi trưa không cần làm cơm cho cháu, cháu có hẹn đi ăn ở ngoài.”
Do cô Trương thấy có lỗi với tôi vì chuyện lúc trước nên hơn một tháng nay dù tôi có đi đâu thì cô ấy cũng không nói lại với Tần Ngạn. Ánh mắt tôi chợt va phải vết sẹo mới lành trên cổ tay, dường như tôi đã quên mất thứ này rồi. Đó là định vị GPS Tần Ngạn gắn vào trong cổ tay tôi để đề phòng tôi bỏ trốn.
“Chúng ta đi thôi!” - Tiêu Hi Vi lên tiếng.
Tôi đáp: “Đợi tôi một chút!”
Nói rồi liền khẩn trương chạy vào nhà vệ sinh, lấy từ trong túi xách ra một con dao rọc giấy, xắn tay áo lên chìa cổ tay ra. Tôi cắn răng, để dao lên cứa vào vết sẹo mới lành đó.
Đau thấu xương, tôi cắn môi nhịn đau cố không phát ra tiếng động. Từng giọt máu ở cổ tay nhỏ lách tách xuống sàn nhà vệ sinh, đau mà tôi rơi cả nước mắt. Tôi dùng lực tay kia, ấn vào cái cục nho nhỏ ở trong cổ tay, đó chính là GPS. Máu vẫn không ngừng tuôn, đau đến nổi muốn chết đi sống lại, cố đẩy bằng được cái GPS đó ra.
“Cạch”. Nó rơi ra từ trong cổ tay tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, hơi thở yếu ớt vì trong tình trạng mất máu. Tôi lấy tạm giấy vệ sinh quấn chặt vết thương lại rồi phủ tay áo xuống đi ra ngoài.
Thấy mặt tôi nhợt nhạt, Tiêu Hi Vi hỏi: “Cô sao vậy?”
Tôi gắng gượng, cười nhẹ: “Không sao, chúng ta đi thôi!”
Người làm ở đó cảm thấy kì lạ, cứ tưởng tôi và Tiêu Hi Vi phải ghét nhau lắm chứ?
Tôi lên xe của Tiêu Hi Vi, cô ấy khởi động xe lái đi ngay lập tức. Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc, nhưng không. Rời đi còn chưa được một phút thì Tần Ngạn quay trở về, anh ta vào nhà thấy cô Trương đang dọn bàn thì hỏi:
“Má Trương, Vạn Cẩn dậy chưa?”
Cô Trương thản nhiên, đáp: “Tiêu tiểu thư mới đưa thiếu phu nhân ra ngoài rồi ạ, nghe nói là đi dùng bữa trưa!”
Tần Ngạn nhíu mày: “Ra ngoài?”
Anh ta vội mở điện thoại lên bật định vị. Rõ ràng định vị ở ngay trong biệt thự vậy tại sao má Trương lại nói rằng Vạn Cẩn đã ra ngoài?
Tức thì, Tần Ngạn vội hỏi: “Trước khi cô ấy đi có biểu hiện gì khác thường không?”
Cô Trương hoảng hốt: “Thiếu phu nhân có vào nhà vệ sinh tầng một, sau khi ra thì sắc mặt không được tốt…”
Còn chưa dứt lời thì Tần Ngạn đã lao vào nhà vệ sinh, trước mắt anh là một vũng máu nhỏ, xung quanh còn có vài giọt rơi vãi. Bên cạnh còn có thêm một cái GPS nhuốm màu đỏ. Ngay lập tức Tần Ngạn gọi cho Trần Úc:
“Phong tỏa cả thành phố lại, tra biển số xe của Tiêu Hi Vi ngay lập tức!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương