Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 37



Đám cưới của Lục Dương được tổ chức vô cùng long trọng nhưng đảm bảo giữ bảo mật. Dù sao thì việc gia đình của tài phiệt mà để lộ ra ngoài cũng sẽ dễ gây thị phi. Khách mời đều là những người có địa vị xã hội, nổi tiếng và thành công nên họ cũng cần được giữ sự riêng tư. Chỉ các khách mời có thiệp và được ghi tên trong danh sách mới được vào cửa.

Kim Ngọc không có người thân nào khác ngoài cô bạn thân Thiên Thư. Cô nàng biết bạn thân của mình cưới được tài phiệt nhưng không ngờ gia thế của tài phiệt ấy lại đỉnh thế này. Chỉ vừa bước vào khỏi cửa, Thiên Thư đã không ngừng thảng thốt về độ xa hoa của sảnh cưới này. Khách mời trang trọng, không gian trang nhã và quý tộc.

Lục Dương đứng trên sân khấu chờ đợi giây phút cô dâu của mình bước ra. Anh hôm nay đặc biệt điển trai, thật xứng danh với mỹ từ mà họ đặt cho anh: Hoàng tử của OCB.

Phía sau cánh gà, ông Lục Kiên Tổng giám đốc điều hành OCB thay mặt cho cha mẹ của Kim Ngọc dẫn cô lên sân khấu. Không hổ danh “hổ phụ sinh hổ tử”, ông Lục Kiên đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn rất trẻ trung phong độ. Ông không thường ở nhà vì phải thường xuyên đi gặp đối tác ở nhiều quốc gia khác nhau. Ông chỉ vừa về nước cách đây ba ngày để kịp dự đám cưới của cậu con trai quý tử.

Kim Ngọc khoác tay ông, cảm thấy căng thẳng và hồi hộp hơn bao giờ hết. Ông Phú Kiên thấy thế thì vỗ nhẹ vào bàn tay cô để an ủi:

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đừng quá lo lắng có cha bên cạnh con rồi"Cô nhìn ông Lục Kiên đầy cảm động:

"Vâng ạ! Con cảm ơn cha"

Tiếng nhạc hiệu vang lên, ông Lục Kiên dẫn Kim Ngọc bước ra ngoài. Khách quan võ tay nồng nhiệt, ai cũng vui vẻ và ngưỡng mộ với dáng vẻ xinh đẹp của cô dâu. Chiếc váy cưới hôm nay có màu đỏ và gắn đá quý màu đỏ ruby, một chiếc váy cưới xa xỉ và đẹp đẽ như bước ra từ cổ tích. Màu đỏ thuần tôn lên làn da trắng ngọc ngày của Kim Ngọc, trông cô như một con chim phượng hoàng bước ra từ sách thần thoại.

Dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Kim Ngọc khiến Lục Dương cũng phải ngẩn ngơ. Đây là chiếc váy cưới được đặt may gấp để thay thế cho chiếc váy bị Uyển Hạ phá hỏng hôm đó. Anh đã trả gấp năm thù lao để cho nhân viên hoàn thành nó chỉ trong năm ngày.

Ông Lục Kiên trao tay cô dâu cho chú rể, chân thành dặn dò:

"Lục Dương! Cha biết con tính tình cục cằn thô lỗ, không biết yêu thương dịu dàng với phụ nữ. Nhưng đối với vợ con sau này, nhất định phải trân trọng. Kim Ngọc đã chịu thiệt thòi nhiều, từ nay trở đi con phải cùng vợ sống thật vui vẻ, không được để vợ con chịu thiệt nữa có biết không? Để vợ mình được sống vui vẻ, hạnh phúc đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của người làm chồng. Con có biết chưa?"



Lục Dương mỉm cười, gật đầu đáp:

"Vâng! Con biết rồi ạ."

Ông Lục Kiên nhìn Kim Ngọc

"Thời gian gặp gỡ con không nhiều nhưng ta cảm nhận được con là một cô gái tốt. Sau này mong con có thể bao dung và quan tâm đến Lục Dương nhiều hơn. Mong hai vợ chồng có thể sống với nhau trọn đời trọn kiếp"

Hai vợ chồng gật đầu vâng dạ nhận lời chúc phúc từ cha. Tuy nhiên trong lòng cả hai đều cảm giác vô cùng áy náy. Hai người họ vốn không yêu đương đã kết hôn, đã thế còn có cả hợp đồng hôn nhân. Nhìn thấy người thân, bạn bè hết sức chúc phúc thế này thật khiến cho họ áy náy vô cùng. Kim Ngọc nhìn Lục Dương có lẽ anh cũng có cảm giác tương tự.

Ông Lục trả lại sân khấu cho đôi trẻ. Họ làm lễ rót rượu và cắt bánh, cuối cùng là hôn nhau. Hai người đứng đối mặt với nhau, tự dưng lại xấu hổ vô cùng. Kim Ngọc thầm đếm số trong lòng để điều chỉnh hơi thở. Cả người cô gồng cứng lại vì căng thẳng. Lục Dương chủ động tiến gần hơn, anh ghé bên tai cô nói khẽ:

"Chỉ là thủ tục thôi, cô cố gắng một chút nhé?"

Hai má Kim Ngọc nóng bừng, cô nhoẻn miệng cười gượng gạo rồi gật đầu. Lục Dương cũng căng thẳng không kém. Anh ngập ngừng đưa tay lên ôm lấy má và cổ của cô, tay còn lại đặt lên eo cô, kéo cô lại gần. Dưới sân khấu mọi người nồng nhiệt vỗ tay và hô hào cổ vũ. Thiên Thư nhìn thấy bạn hạnh phúc mà xúc động vô cùng.

Kim Ngọc nhắm mắt lại cho đỡ ngượng, mọi chuyện còn lại đều để Lục Dương tự mình chủ động. Hơi ấm từ đôi môi anh phủ lên môi cô, mềm mại, thơm tho và êm ái. Trái tim cô như một chiếc chuông gió reo lên trong một buổi sớm mai lộng gió. Cho đến khi Lục Dương đã buông ra mà Kim Ngọc vẫn chưa hết lâng lâng.

Còn về phía Lục Dương anh cũng không rõ nữa. Anh thật sự chẳng hiểu nổi bản thân. Nhưng mà trách thì cũng phải nói đến đôi môi kia. Nó căng mọng, ngọt nhẹ khiến anh thật sự không nỡ rời xa. Lục Dương anh chỉ muốn mân mê đôi môi ấy thật lâu. Tiếng hô hào nồng nhiệt ở dưới đã kéo anh về thực tại.

Rời khỏi đôi môi ấy quả thực anh có chút luyến tiếc.
Chương trước Chương tiếp