Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 3
Edit: Thủy Tích
"Ơ... đứa nhỏ sao con lại khóc, không khóc nha, mẹ ôm... mẹ ôm..." Mẹ Lý dỗ đứa nhỏ trong lòng mình, sau đó lại nhìn nhìn tã giấy, cũng không có đi tiểu.
"Mẹ, có phải em trai đói bụng rồi không?" Lý Tân Long nhắc nhở.
Lý Tân Hạo đã được hai tháng, tháng đầu ý thức rất mơ hồ, cũng không kháng cự uống sữa mẹ, nhưng gần đây chỉ cần mẹ Lý đút cho cậu uống sữa mẹ, cậu liền không chịu uống, không còn cách nào, mẹ Lý đành phải đem sữa chiết ra một cái bình, như vậy đứa nhỏ này mới có thể ngoan ngoãn uống hết được.
Nhưng mà lần này, mặc cho Lý mẹ dỗ như thế nào, Lý Tân Hạo vẫn không chịu uống, cậu khóc lóc một hồi liền cọ cọ chui vào trong ngực mẹ Lý, quần áo thô ráp cọ xát lên khuôn mặt non mịn của Lý Tân Hạo, nhưng cậu phảng phất nếu làm như vậy thì có thể từ nơi này tìm kiếm được một chút an tĩnh trong tâm hồn.
Lý Tân Hạo là một đứa nhỏ rất dễ nuôi, ban ngày mẹ Lý bận việc nhà nông, sẽ để cho chị cả Lý Linh Linh chăm sóc cho cậu, có thể nói Lý Tân Hạo là do một tay Lý Linh Linh nhìn mà lớn lên.
Từ lúc Lý Tân Hạo sinh ra, rất ít khi khóc quấy, mà ngẫu nhiên khóc lại khiến cho mọi người không hiểu được lý do vì sao; đồng thời, cậu cũng chưa bao giờ cười, hàng xóm đều nói, đây là một đứa nhỏ quái gở, đã ba tuổi còn chưa chịu nói, cho nên mọi người đều bắt đầu truyền tai nhau rằng đứa nhỏ nhà Lý gia là một người câm.
Vì lẽ đó mà Lý gia cũng không thiếu bị người ta xì xào bàn ra tán vào.
Kỳ thực, Lý gia nuôi dưỡng gà vịt cũng không tệ lắm, trứng gà cùng trứng vịt có thể đem bán đổi tiền, tới Tết cũng có thể mang một ít gà vịt lên trấn trêи bán, thu lại một khoản tiền không nhỏ, nhưng mà lúc đó trong nhà có tận ba đứa nhỏ phải đi học, cho nên số tiền thu vào cùng chi ra luôn có sự chênh lệch rất lớn. Nhưng người một nhà bọn họ vẫn sống rất hạnh phúc.
Cha Lý cùng mẹ Lý biết, trong mấy đứa nhỏ này, bản thân có lỗi nhất chính là trưởng nữ Lý Linh Linh, cho nên mỗi năm lễ lộc, ăn Tết gì đó, Lý Linh Linh luôn luôn có quần áo mới để mặc. Đối với chuyện này, mấy đứa nhỏ khác nhà Lý gia chưa bao giờ cảm thấy ghen tỵ hay nói cái gì cả, bởi vì bọn họ vốn đều rất hiểu chuyện.
Cuộc sống hạnh phúc cứ như vậy mà trôi qua, đã tới năm Lý Tân Hạo ba tuổi.
Gần đây, Lý Tân Hạo tâm sự rất nặng nề, tháng bảy năm sau, dịch cúm gia cầm bắt đầu bùng phát, dựa theo số tiền lời mà đám gà vịt mang tới cho gia đình, cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý giải quyết chúng. Nhưng nếu không làm gì thì kết cục chắc chắn sẽ giống như đời trước, một người chị cả vì đàn em mà từ bỏ cả tiền đồ của bản thân sẽ vĩnh viễn rời đi nhân thế.
"Tiểu Hạo." Lý Linh Linh không biết vì cái gì mà đứa em trai này rất thích dính lấy mình. Bởi vì lý do tuổi tác, mọi người trong nhà mà có đồ ăn ngon khẳng định sẽ nhường hết cho cậu, nhưng mà em trai sẽ luôn lặng lẽ mang đến cho cô.
Lý Linh Linh rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi cho nên cũng sẽ tham ăn, nếu em trai cho thì cô liền ăn, cũng sẽ không mang chuyện này nói lại với cha mẹ. Nhưng trong lòng, cô lại yêu thương em trai mình thêm vài phần.
Lý Tân Hạo không nói lời nào, trợn tròn mắt nhìn Lý Linh Linh, có biện pháp nào có thể ngăn cản cha mẹ sang năm không tiếp tục nuôi gà vịt nữa không? Bằng vào tuổi tác của cậu, dù có nói như thế nào, cha mẹ cũng đều sẽ không tin tưởng.
Một năm này, tâm sự Lý Tân Hạo càng ngày càng căng thẳng, cậu thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin ông trời đem thời gian ngừng lại vào thời điểm này chứ đừng trôi nhanh quá, cho nên, cậu chỉ có thể liều mạng suy nghĩ biện pháp.
Trong nháy mắt, Lý Tân Hạo bốn tuổi.
Từ tháng một đến tháng bảy, là một khoảng thời gian khá dài.
Sau khi quan sát trong khoảng thời gian khá lâu, rốt cuộc Lý Tân Hạo đã có cách.
Gia cầm nhà bọn họ được nuôi trong một cái sân, ban ngày chị cả Lý Linh Linh sẽ đến chăm sóc, đến buổi tối, khi Lý Linh Linh về nhà, đổi cha Lý sẽ đến thay phiên.
Muốn giữ được Lý Linh Linh, không để cô bị cảm nhiễm dịch cúm, phương pháp duy nhất chính là trước tháng bảy phải làm cho đám gia cầm của Lý gia biến mất.
Lý Tân Hạo không biết phương pháp này có thể dùng được hay không, nhưng dựa vào tuổi tác hiện tại của cậu, chuyện duy nhất có thể làm chỉ có mỗi cách này mà thôi.
Trong một năm này luôn đi theo Lý Linh Linh, cho nên Lý Tân Hạo đã có hiểu biết rõ ràng về địa điểm chăn nuôi gia cầm của gia đình.
Nơi đó trước đây là một đám ruộng hoang, sau đó cha Lý dùng mấy cây trúc cắm trêи mặt đất vây thành một cái hàng rào, lại che thêm một gian nhà tranh ở bên trong. Ban ngày, đám gia cầm được nuôi bên trong đó, buổi tối, cha Lý sẽ lùa chúng vào trong một góc sân, sau đó dùng một tấm bạt thật lớn, che lại.
Lý Tân Hạo nghĩ tới chuyện phải làm cách nào mới có thể làm cho đám gia cầm này chết hết một lần. Cho nên cậu chuẩn bị thuốc diệt chuột, trong nhà dù cho có thường xuyên làm vệ sinh, nhưng vẫn là có chuột, cho nên mẹ Lý có chuẩn bị sẵn thuốc diệt chuột, mà mấy chai thuốc này đều bị Lý Tân Hạo trộm cất giấu đi không ít, cậu dự định dùng chúng nó để độc chết cả đám gia cầm.
Sau khi định ra được kế hoạch, Lý Tân Hạo bắt đầu chuẩn bị thực hiện.
"Ơ... đứa nhỏ sao con lại khóc, không khóc nha, mẹ ôm... mẹ ôm..." Mẹ Lý dỗ đứa nhỏ trong lòng mình, sau đó lại nhìn nhìn tã giấy, cũng không có đi tiểu.
"Mẹ, có phải em trai đói bụng rồi không?" Lý Tân Long nhắc nhở.
Lý Tân Hạo đã được hai tháng, tháng đầu ý thức rất mơ hồ, cũng không kháng cự uống sữa mẹ, nhưng gần đây chỉ cần mẹ Lý đút cho cậu uống sữa mẹ, cậu liền không chịu uống, không còn cách nào, mẹ Lý đành phải đem sữa chiết ra một cái bình, như vậy đứa nhỏ này mới có thể ngoan ngoãn uống hết được.
Nhưng mà lần này, mặc cho Lý mẹ dỗ như thế nào, Lý Tân Hạo vẫn không chịu uống, cậu khóc lóc một hồi liền cọ cọ chui vào trong ngực mẹ Lý, quần áo thô ráp cọ xát lên khuôn mặt non mịn của Lý Tân Hạo, nhưng cậu phảng phất nếu làm như vậy thì có thể từ nơi này tìm kiếm được một chút an tĩnh trong tâm hồn.
Lý Tân Hạo là một đứa nhỏ rất dễ nuôi, ban ngày mẹ Lý bận việc nhà nông, sẽ để cho chị cả Lý Linh Linh chăm sóc cho cậu, có thể nói Lý Tân Hạo là do một tay Lý Linh Linh nhìn mà lớn lên.
Từ lúc Lý Tân Hạo sinh ra, rất ít khi khóc quấy, mà ngẫu nhiên khóc lại khiến cho mọi người không hiểu được lý do vì sao; đồng thời, cậu cũng chưa bao giờ cười, hàng xóm đều nói, đây là một đứa nhỏ quái gở, đã ba tuổi còn chưa chịu nói, cho nên mọi người đều bắt đầu truyền tai nhau rằng đứa nhỏ nhà Lý gia là một người câm.
Vì lẽ đó mà Lý gia cũng không thiếu bị người ta xì xào bàn ra tán vào.
Kỳ thực, Lý gia nuôi dưỡng gà vịt cũng không tệ lắm, trứng gà cùng trứng vịt có thể đem bán đổi tiền, tới Tết cũng có thể mang một ít gà vịt lên trấn trêи bán, thu lại một khoản tiền không nhỏ, nhưng mà lúc đó trong nhà có tận ba đứa nhỏ phải đi học, cho nên số tiền thu vào cùng chi ra luôn có sự chênh lệch rất lớn. Nhưng người một nhà bọn họ vẫn sống rất hạnh phúc.
Cha Lý cùng mẹ Lý biết, trong mấy đứa nhỏ này, bản thân có lỗi nhất chính là trưởng nữ Lý Linh Linh, cho nên mỗi năm lễ lộc, ăn Tết gì đó, Lý Linh Linh luôn luôn có quần áo mới để mặc. Đối với chuyện này, mấy đứa nhỏ khác nhà Lý gia chưa bao giờ cảm thấy ghen tỵ hay nói cái gì cả, bởi vì bọn họ vốn đều rất hiểu chuyện.
Cuộc sống hạnh phúc cứ như vậy mà trôi qua, đã tới năm Lý Tân Hạo ba tuổi.
Gần đây, Lý Tân Hạo tâm sự rất nặng nề, tháng bảy năm sau, dịch cúm gia cầm bắt đầu bùng phát, dựa theo số tiền lời mà đám gà vịt mang tới cho gia đình, cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý giải quyết chúng. Nhưng nếu không làm gì thì kết cục chắc chắn sẽ giống như đời trước, một người chị cả vì đàn em mà từ bỏ cả tiền đồ của bản thân sẽ vĩnh viễn rời đi nhân thế.
"Tiểu Hạo." Lý Linh Linh không biết vì cái gì mà đứa em trai này rất thích dính lấy mình. Bởi vì lý do tuổi tác, mọi người trong nhà mà có đồ ăn ngon khẳng định sẽ nhường hết cho cậu, nhưng mà em trai sẽ luôn lặng lẽ mang đến cho cô.
Lý Linh Linh rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi cho nên cũng sẽ tham ăn, nếu em trai cho thì cô liền ăn, cũng sẽ không mang chuyện này nói lại với cha mẹ. Nhưng trong lòng, cô lại yêu thương em trai mình thêm vài phần.
Lý Tân Hạo không nói lời nào, trợn tròn mắt nhìn Lý Linh Linh, có biện pháp nào có thể ngăn cản cha mẹ sang năm không tiếp tục nuôi gà vịt nữa không? Bằng vào tuổi tác của cậu, dù có nói như thế nào, cha mẹ cũng đều sẽ không tin tưởng.
Một năm này, tâm sự Lý Tân Hạo càng ngày càng căng thẳng, cậu thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin ông trời đem thời gian ngừng lại vào thời điểm này chứ đừng trôi nhanh quá, cho nên, cậu chỉ có thể liều mạng suy nghĩ biện pháp.
Trong nháy mắt, Lý Tân Hạo bốn tuổi.
Từ tháng một đến tháng bảy, là một khoảng thời gian khá dài.
Sau khi quan sát trong khoảng thời gian khá lâu, rốt cuộc Lý Tân Hạo đã có cách.
Gia cầm nhà bọn họ được nuôi trong một cái sân, ban ngày chị cả Lý Linh Linh sẽ đến chăm sóc, đến buổi tối, khi Lý Linh Linh về nhà, đổi cha Lý sẽ đến thay phiên.
Muốn giữ được Lý Linh Linh, không để cô bị cảm nhiễm dịch cúm, phương pháp duy nhất chính là trước tháng bảy phải làm cho đám gia cầm của Lý gia biến mất.
Lý Tân Hạo không biết phương pháp này có thể dùng được hay không, nhưng dựa vào tuổi tác hiện tại của cậu, chuyện duy nhất có thể làm chỉ có mỗi cách này mà thôi.
Trong một năm này luôn đi theo Lý Linh Linh, cho nên Lý Tân Hạo đã có hiểu biết rõ ràng về địa điểm chăn nuôi gia cầm của gia đình.
Nơi đó trước đây là một đám ruộng hoang, sau đó cha Lý dùng mấy cây trúc cắm trêи mặt đất vây thành một cái hàng rào, lại che thêm một gian nhà tranh ở bên trong. Ban ngày, đám gia cầm được nuôi bên trong đó, buổi tối, cha Lý sẽ lùa chúng vào trong một góc sân, sau đó dùng một tấm bạt thật lớn, che lại.
Lý Tân Hạo nghĩ tới chuyện phải làm cách nào mới có thể làm cho đám gia cầm này chết hết một lần. Cho nên cậu chuẩn bị thuốc diệt chuột, trong nhà dù cho có thường xuyên làm vệ sinh, nhưng vẫn là có chuột, cho nên mẹ Lý có chuẩn bị sẵn thuốc diệt chuột, mà mấy chai thuốc này đều bị Lý Tân Hạo trộm cất giấu đi không ít, cậu dự định dùng chúng nó để độc chết cả đám gia cầm.
Sau khi định ra được kế hoạch, Lý Tân Hạo bắt đầu chuẩn bị thực hiện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương