Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 42
Edit: Thủy Tích
"Chính là nhà Malatang này, hồi tớ học cấp hai đã muốn tới đây ăn thử rồi nhưng Trần Cố Bình không chịu đi, mà tớ lại không muốn đi một mình." Cát Phu lên tiếng, "Nói nhỏ với các cậu chuyện này, tớ vì chạy theo đồ ăn ngon ở khu phố này mới chạy tới Trung học số 1 đó."
"Một bữa cơm có thể bức tử một con người kiên cường." Trần Lâm cảm thán.
"Dân lấy ăn là trời." Diệp Vinh bày tỏ đã hiểu rõ.
Trần Cố Bình nâng khóe miệng lên nhưng chẳng nói gì cả. Có điều là đang cười thật.
Ngô Tân Duy không chút biểu cảm.
Còn Lý Tân Hạo, chỉ cười nhàn nhạt.
Bởi vì đang là mùa hè, có lẽ bọn họ đã tới hơi sớm cho nên mặc dù người ăn Malatang đông nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Lý Tân Hạo không thích ăn thịt, lại chuộng rau cải và hải sản hơn, cho nên cậu chọn đồ ăn xong liền cầm số chờ ngồi vào chỗ đợi.
"Các cậu cũng nói nghe chút coi, vì sao lại chọn Trung học số 1?" Cát Phu là một người không thể ngồi yên, "Trần Cố Bình khỏi cần nói, bởi vì một người, tớ biết rồi."
Lời nói này của Cát Phu khiến cho người khác phải liên tưởng xa vời, theo mọi người thì Trần Cố Bình tới đây là để theo đuổi một nữ sinh.
"Tớ là tới để nhìn người đẹp." Trần Lâm trả lời.
"Trường nào mà không thể ngắm người đẹp chứ?" Diệp Vinh hỏi.
"Đại học bên cạnh trường mình có nhiều lắm, nữ sinh đại học rất biết cách ăn diện, tớ thích tình yêu chị em."
"Tình chị em con mẹ cậu đấy." Diệp Vinh đớp lại hắn.
"Còn Tân Hạo?"
Có lẽ những người này còn chưa biết Lý Tân Hạo chỉ mới mười bốn tuổi, bàn tán về cách ăn diện cùng gái đẹp với một đứa nhỏ mười bốn tuổi, còn hơi sớm.
"Trong toàn bộ các trường cấp ba thì Trung học số 1 cho tớ điều kiện học tập tốt nhất.
"Hả? Có mấy người nghe không hiểu.
"À?" Ngô Tân Duy nhíu mày lại.
"Hạo Hạo." Malatang còn chưa bày lên thì đã nghe có người gọi tên cậu rồi. Lý Tân Hạo quay đầu lại, liền nhìn thấy Hàn Đông Lỗi, Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ đang đi tới.
Vì vậy, sáu người tạo thành một bàn ăn Malatang, biến thành chín người.
Tuy nhiên, cũng may Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ là học sinh ngoại trú, chứ nếu không Lý Tân Hạo cho rằng mình nhất định sẽ bị trói buộc, đi tới chỗ nào đều là bị anh trai nhà mình gọi Hạo Hạo, Hạo Hạo.
Lần này Hàn Đông Lỗi trở về, dựa theo tin tức do Lý Tân Long tiết lộ, là lấy tư cách học sinh trao đổi để về nước. Lý Tân Hạo cảm thấy buồn bực, vốn là từ nơi này đi ra ngoài du học, bây giờ lại lấy tư cách là học sinh trao đổi để trở về, không phải là rất kỳ lạ sao? Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu, cho nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống học tập của lớp mười cũng không hề khẩn trương, lúc ăn cơm trưa, Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ sẽ đến gọi cậu; lúc ăn cơm tối thì Lý Tân Hạo sẽ đi ăn cùng các bạn cùng phòng ngủ.
Trường cấp ba của Lý Tân Hạo có nhận học sinh ở ngoài thành phố hay ngoài tỉnh hay không, thì lớp học của họ đều là người đến từ thành phố lớn, cho nên nếp sống cũng khá giống nhau, sống chung với nhau cũng hòa thuận.
Điểm quan trọng nhất chính là sau khi nhóm Cát Phu biết Lý Tân Hạo chỉ mới mười bốn tuổi thì rất là săn sóc cậu, mà Lý Tân Hạo lại rất hưởng thụ loại săn sóc này. Nhưng có đôi khi dưới ánh mắt cảnh cáo của Trần Cố Bình thì cậu mới bớt phóng túng lại.
Ba ngày sau, bầu chọn Cán sự lớp, phòng ngủ bọn họ chỉ có một người duy nhất là Trần Cố Bình được bầu làm Ủy viên thể ɖu͙ƈ. Thật ra thì chủ nhiệm lớp có tìm Lý Tân Hạo nói chuyện, hỏi cậu có muốn làm lớp trưởng hay không, nhưng Lý Tân Hạo lấy lý do tuổi của mình nhỏ hơn mọi người cho nên đã từ chối rồi.
Nói một cách đơn giản thì cậu không có hứng thú đi trông coi mấy đứa tiểu quỷ kia.
"Tân Hạo, có người đợi cậu ngoài cửa kìa."
Trước giờ tự học buổi sáng, bạn học gọi cậu.
Lý Tân Hạo đi tới cửa phòng học, nhìn thấy Hàn Vân Phỉ đang xách một túi trái cây.
"Chị Vân Phỉ."
Hàn Vân Phỉ đưa trái cây cho Lý Tân Hạo: "Hôm qua Tân Long bị cảm, sáng nay đau đầu cho nên đã đến bệnh viện truyền nước biển rồi." Bạn học cả lớp đều biết mối quan hệ giữa Hàn Vân Phỉ và Lý Tân Hạo.
Túi trái cây là loại trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có xoài, thanh long, táo, đủ chủng loại, để cho một cô gái yếu đuối như cô xách một túi to này tới đây, quả là rất vất vả.
"Cảm ơn chị Vân Phỉ."
"Vậy chị đi học đây."
"Dạ, gặp lại sau nha chị Vân Phỉ." Cứ cách mấy ngày là Hàn Vân Phỉ sẽ mang trái cây hoặc đồ ăn vặt tới, một mình Lý Tân Hạo lại ăn không hết cho nên cậu đều chia lại cho mọi người trong phòng cùng ăn.
Tuy nhiên, Ngô Tân Duy lại không ăn, tựa hồ không dám nhận ý tốt của người khác.
Cuối tuần đầu tiên sau khi đến Trung học số 1, Hàn Vân Phỉ mời cậu đến nhà họ Hàn chơi, Lý Tân Hạo không tiện từ chối cho nên đã đáp ứng.
"Chính là nhà Malatang này, hồi tớ học cấp hai đã muốn tới đây ăn thử rồi nhưng Trần Cố Bình không chịu đi, mà tớ lại không muốn đi một mình." Cát Phu lên tiếng, "Nói nhỏ với các cậu chuyện này, tớ vì chạy theo đồ ăn ngon ở khu phố này mới chạy tới Trung học số 1 đó."
"Một bữa cơm có thể bức tử một con người kiên cường." Trần Lâm cảm thán.
"Dân lấy ăn là trời." Diệp Vinh bày tỏ đã hiểu rõ.
Trần Cố Bình nâng khóe miệng lên nhưng chẳng nói gì cả. Có điều là đang cười thật.
Ngô Tân Duy không chút biểu cảm.
Còn Lý Tân Hạo, chỉ cười nhàn nhạt.
Bởi vì đang là mùa hè, có lẽ bọn họ đã tới hơi sớm cho nên mặc dù người ăn Malatang đông nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Lý Tân Hạo không thích ăn thịt, lại chuộng rau cải và hải sản hơn, cho nên cậu chọn đồ ăn xong liền cầm số chờ ngồi vào chỗ đợi.
"Các cậu cũng nói nghe chút coi, vì sao lại chọn Trung học số 1?" Cát Phu là một người không thể ngồi yên, "Trần Cố Bình khỏi cần nói, bởi vì một người, tớ biết rồi."
Lời nói này của Cát Phu khiến cho người khác phải liên tưởng xa vời, theo mọi người thì Trần Cố Bình tới đây là để theo đuổi một nữ sinh.
"Tớ là tới để nhìn người đẹp." Trần Lâm trả lời.
"Trường nào mà không thể ngắm người đẹp chứ?" Diệp Vinh hỏi.
"Đại học bên cạnh trường mình có nhiều lắm, nữ sinh đại học rất biết cách ăn diện, tớ thích tình yêu chị em."
"Tình chị em con mẹ cậu đấy." Diệp Vinh đớp lại hắn.
"Còn Tân Hạo?"
Có lẽ những người này còn chưa biết Lý Tân Hạo chỉ mới mười bốn tuổi, bàn tán về cách ăn diện cùng gái đẹp với một đứa nhỏ mười bốn tuổi, còn hơi sớm.
"Trong toàn bộ các trường cấp ba thì Trung học số 1 cho tớ điều kiện học tập tốt nhất.
"Hả? Có mấy người nghe không hiểu.
"À?" Ngô Tân Duy nhíu mày lại.
"Hạo Hạo." Malatang còn chưa bày lên thì đã nghe có người gọi tên cậu rồi. Lý Tân Hạo quay đầu lại, liền nhìn thấy Hàn Đông Lỗi, Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ đang đi tới.
Vì vậy, sáu người tạo thành một bàn ăn Malatang, biến thành chín người.
Tuy nhiên, cũng may Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ là học sinh ngoại trú, chứ nếu không Lý Tân Hạo cho rằng mình nhất định sẽ bị trói buộc, đi tới chỗ nào đều là bị anh trai nhà mình gọi Hạo Hạo, Hạo Hạo.
Lần này Hàn Đông Lỗi trở về, dựa theo tin tức do Lý Tân Long tiết lộ, là lấy tư cách học sinh trao đổi để về nước. Lý Tân Hạo cảm thấy buồn bực, vốn là từ nơi này đi ra ngoài du học, bây giờ lại lấy tư cách là học sinh trao đổi để trở về, không phải là rất kỳ lạ sao? Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu, cho nên cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Cuộc sống học tập của lớp mười cũng không hề khẩn trương, lúc ăn cơm trưa, Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ sẽ đến gọi cậu; lúc ăn cơm tối thì Lý Tân Hạo sẽ đi ăn cùng các bạn cùng phòng ngủ.
Trường cấp ba của Lý Tân Hạo có nhận học sinh ở ngoài thành phố hay ngoài tỉnh hay không, thì lớp học của họ đều là người đến từ thành phố lớn, cho nên nếp sống cũng khá giống nhau, sống chung với nhau cũng hòa thuận.
Điểm quan trọng nhất chính là sau khi nhóm Cát Phu biết Lý Tân Hạo chỉ mới mười bốn tuổi thì rất là săn sóc cậu, mà Lý Tân Hạo lại rất hưởng thụ loại săn sóc này. Nhưng có đôi khi dưới ánh mắt cảnh cáo của Trần Cố Bình thì cậu mới bớt phóng túng lại.
Ba ngày sau, bầu chọn Cán sự lớp, phòng ngủ bọn họ chỉ có một người duy nhất là Trần Cố Bình được bầu làm Ủy viên thể ɖu͙ƈ. Thật ra thì chủ nhiệm lớp có tìm Lý Tân Hạo nói chuyện, hỏi cậu có muốn làm lớp trưởng hay không, nhưng Lý Tân Hạo lấy lý do tuổi của mình nhỏ hơn mọi người cho nên đã từ chối rồi.
Nói một cách đơn giản thì cậu không có hứng thú đi trông coi mấy đứa tiểu quỷ kia.
"Tân Hạo, có người đợi cậu ngoài cửa kìa."
Trước giờ tự học buổi sáng, bạn học gọi cậu.
Lý Tân Hạo đi tới cửa phòng học, nhìn thấy Hàn Vân Phỉ đang xách một túi trái cây.
"Chị Vân Phỉ."
Hàn Vân Phỉ đưa trái cây cho Lý Tân Hạo: "Hôm qua Tân Long bị cảm, sáng nay đau đầu cho nên đã đến bệnh viện truyền nước biển rồi." Bạn học cả lớp đều biết mối quan hệ giữa Hàn Vân Phỉ và Lý Tân Hạo.
Túi trái cây là loại trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong có xoài, thanh long, táo, đủ chủng loại, để cho một cô gái yếu đuối như cô xách một túi to này tới đây, quả là rất vất vả.
"Cảm ơn chị Vân Phỉ."
"Vậy chị đi học đây."
"Dạ, gặp lại sau nha chị Vân Phỉ." Cứ cách mấy ngày là Hàn Vân Phỉ sẽ mang trái cây hoặc đồ ăn vặt tới, một mình Lý Tân Hạo lại ăn không hết cho nên cậu đều chia lại cho mọi người trong phòng cùng ăn.
Tuy nhiên, Ngô Tân Duy lại không ăn, tựa hồ không dám nhận ý tốt của người khác.
Cuối tuần đầu tiên sau khi đến Trung học số 1, Hàn Vân Phỉ mời cậu đến nhà họ Hàn chơi, Lý Tân Hạo không tiện từ chối cho nên đã đáp ứng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương