Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 7
Edit: Thủy Tích
Trong một tháng này, Lý Tân Hạo vẫn luôn chăm chăm tính ra thời gian mà đời trước Lý Linh Linh nhiễm bệnh, cho đến khi tới đúng ngày đó, lại không nghe thấy Lý Linh Linh ho khan, lại qua mấy ngày cũng không thấy cô té xỉu.
Lý Tân Hạo thở ra một hơi dài, hẳn là không có việc gì.
Lúc ăn cơm chiều, cha Lý mở miệng: "Chú Dư ba giờ chiều đã qua đời, bây giờ nghĩ lại có lẽ đám gà vịt lúc trước bị thiêu cũng chưa chắc là chuyện không tốt."
"Đúng vậy, lúc ấy không bị thiêu hủy, bây giờ cũng phải thiêu." Mẹ Lý trả lời một câu.
Lý Tân Hạo an tĩnh ăn đồ ăn, nghe người nhà nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Linh Linh, không biết đời này của chị cả sẽ như thế nào.
Lý Tân Hạo nhớ rõ, anh trai của cậu vào giữa tháng tám sẽ đi Hàn gia. Bởi vì chị cả Lý Linh Linh qua đời, mẹ một bệnh không dậy nổi, tiền thuốc men sang quý cộng thêm học phí của chị hai và chị ba, dưới tình huống không còn cách nào đó, anh trai mới đồng ý đi Hàn gia làm con rể nuôi.
Nhưng mà hiện giờ mọi chuyện đều đã thay đổi, chị cả không chết, mẹ vẫn mạnh khỏe như trước, không biết anh trai có phải đi Hàn gia nữa không?
Trong thâm tâm, Lý Tân Hạo không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hàn gia cả, nhưng ở đời trước, cảm tình của anh trai cùng chị dâu thật sự rất tốt.
Vì thế, Lý Tân Hạo lại bực bội.
Trải qua chuyện dịch cúm gia cầm, vì suy nghĩ cho sức khỏe, Lý gia không dự định nuôi gia cầm tiếp nữa, cho nên Lý Linh Linh mười ba tuổi đã lên trấn trêи làm việc trong xưởng dệt.
Năm đó, không có cái gọi là lao động trẻ em hay không lao động trẻ em. Hơn nữa, nơi đó cũng không phải là nhà xưởng theo biên chế chính quy, cho nên cũng không có chú ý nhiều đến như vậy.
"Tại sao gần đây Tiểu Hạo lại hay cau mày vậy?" Lý Tân Long đang làm bài tập hè, Lý Tân Hạo ngồi bên cạnh, vô cùng an tĩnh.
Nghe Lý Tân Long hỏi, Lý Tân Hạo cũng không nói lời nào, mà chỉ nhìn hắn.
Lý Tân Long quá lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mới bảy tuổi, xem cũng không hiểu ánh mắt của em trai, cho nên liền tiếp tục làm bài tập. Thành tích của Lý Tân Long rất tốt, đời trước, tuy rằng ở rể Hàn gia nhưng từ nhỏ hắn đã thông minh ngoan ngoãn, thành tích lại tốt cho nên rất được người Hàn gia yêu thích.
Hôm nay lúc đang ăn cơm chiều, trong nhà có hai vị khách tới cửa, một là trưởng thôn, mà người còn lại sở dĩ Lý Tân Hạo biết là bởi vì năm đó anh trai đi Hàn gia, ông ta chính là người tới nói chuyện, là trưởng huyện Cảnh Thành.
"Sáu người một nhà ăn cơm, thật là ấm áp." Trưởng thôn chào hỏi.
"Trưởng thôn Dư, ông đã ăn cơm chưa?" Cha Lý vừa hỏi, vừa nhìn người đàn ông uy nghiêm đứng bên cạnh trưởng thôn, hỏi: "Vị này là?"
Mẹ Lý chạy nhanh kéo ghế, châm trà cho hai người.
"Vị này chính là trưởng huyện Cảnh Thành chúng ta." Trưởng thôn giới thiệu, "Thật ra hôm nay tới nhà là vì trưởng huyện muốn làm mai cho nhà anh chị."
"Làm mai?" Mẹ Lý cười vài tiếng, "Con gái lớn nhà tôi mới mười ba tuổi, chẳng phải bây giờ làm mai thì hơi sớm sao?"
"Ai nha, không phải cho con gái mà là cho con trai của chị."
"Con trai?" Tầm mắt cha Lý dừng trêи người Lý Tân Long và Lý Tân Hạo.
"Không phải con." Lý Tân Hạo dùng một chất giọng non nớt mà xua tay.
Lý Tân Long chỉ chỉ chính mình, cho dù hắn mới bảy tuổi cũng biết làm mai là có ý tứ gì.
Trong một tháng này, Lý Tân Hạo vẫn luôn chăm chăm tính ra thời gian mà đời trước Lý Linh Linh nhiễm bệnh, cho đến khi tới đúng ngày đó, lại không nghe thấy Lý Linh Linh ho khan, lại qua mấy ngày cũng không thấy cô té xỉu.
Lý Tân Hạo thở ra một hơi dài, hẳn là không có việc gì.
Lúc ăn cơm chiều, cha Lý mở miệng: "Chú Dư ba giờ chiều đã qua đời, bây giờ nghĩ lại có lẽ đám gà vịt lúc trước bị thiêu cũng chưa chắc là chuyện không tốt."
"Đúng vậy, lúc ấy không bị thiêu hủy, bây giờ cũng phải thiêu." Mẹ Lý trả lời một câu.
Lý Tân Hạo an tĩnh ăn đồ ăn, nghe người nhà nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn nhìn Lý Linh Linh, không biết đời này của chị cả sẽ như thế nào.
Lý Tân Hạo nhớ rõ, anh trai của cậu vào giữa tháng tám sẽ đi Hàn gia. Bởi vì chị cả Lý Linh Linh qua đời, mẹ một bệnh không dậy nổi, tiền thuốc men sang quý cộng thêm học phí của chị hai và chị ba, dưới tình huống không còn cách nào đó, anh trai mới đồng ý đi Hàn gia làm con rể nuôi.
Nhưng mà hiện giờ mọi chuyện đều đã thay đổi, chị cả không chết, mẹ vẫn mạnh khỏe như trước, không biết anh trai có phải đi Hàn gia nữa không?
Trong thâm tâm, Lý Tân Hạo không muốn có bất cứ quan hệ gì với Hàn gia cả, nhưng ở đời trước, cảm tình của anh trai cùng chị dâu thật sự rất tốt.
Vì thế, Lý Tân Hạo lại bực bội.
Trải qua chuyện dịch cúm gia cầm, vì suy nghĩ cho sức khỏe, Lý gia không dự định nuôi gia cầm tiếp nữa, cho nên Lý Linh Linh mười ba tuổi đã lên trấn trêи làm việc trong xưởng dệt.
Năm đó, không có cái gọi là lao động trẻ em hay không lao động trẻ em. Hơn nữa, nơi đó cũng không phải là nhà xưởng theo biên chế chính quy, cho nên cũng không có chú ý nhiều đến như vậy.
"Tại sao gần đây Tiểu Hạo lại hay cau mày vậy?" Lý Tân Long đang làm bài tập hè, Lý Tân Hạo ngồi bên cạnh, vô cùng an tĩnh.
Nghe Lý Tân Long hỏi, Lý Tân Hạo cũng không nói lời nào, mà chỉ nhìn hắn.
Lý Tân Long quá lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mới bảy tuổi, xem cũng không hiểu ánh mắt của em trai, cho nên liền tiếp tục làm bài tập. Thành tích của Lý Tân Long rất tốt, đời trước, tuy rằng ở rể Hàn gia nhưng từ nhỏ hắn đã thông minh ngoan ngoãn, thành tích lại tốt cho nên rất được người Hàn gia yêu thích.
Hôm nay lúc đang ăn cơm chiều, trong nhà có hai vị khách tới cửa, một là trưởng thôn, mà người còn lại sở dĩ Lý Tân Hạo biết là bởi vì năm đó anh trai đi Hàn gia, ông ta chính là người tới nói chuyện, là trưởng huyện Cảnh Thành.
"Sáu người một nhà ăn cơm, thật là ấm áp." Trưởng thôn chào hỏi.
"Trưởng thôn Dư, ông đã ăn cơm chưa?" Cha Lý vừa hỏi, vừa nhìn người đàn ông uy nghiêm đứng bên cạnh trưởng thôn, hỏi: "Vị này là?"
Mẹ Lý chạy nhanh kéo ghế, châm trà cho hai người.
"Vị này chính là trưởng huyện Cảnh Thành chúng ta." Trưởng thôn giới thiệu, "Thật ra hôm nay tới nhà là vì trưởng huyện muốn làm mai cho nhà anh chị."
"Làm mai?" Mẹ Lý cười vài tiếng, "Con gái lớn nhà tôi mới mười ba tuổi, chẳng phải bây giờ làm mai thì hơi sớm sao?"
"Ai nha, không phải cho con gái mà là cho con trai của chị."
"Con trai?" Tầm mắt cha Lý dừng trêи người Lý Tân Long và Lý Tân Hạo.
"Không phải con." Lý Tân Hạo dùng một chất giọng non nớt mà xua tay.
Lý Tân Long chỉ chỉ chính mình, cho dù hắn mới bảy tuổi cũng biết làm mai là có ý tứ gì.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương