Hương Hoa Thiên Sắc
Chương 12: Sớm muộn thôi
Ánh mắt sắc lạnh của Lạc Kiên hướng thẳng vào hắn khiến hắn đứng hình, mặc dù anh vẫn chưa hiện ra chân thân thực ra của mình, vẫn trong hình dạng của con người bình thường. Anh phất tay một cái qua phía bên trái khiến Mộc Quỷ bị đánh bay theo hướng đó. Anh cất giọng vừa trầm vừa lạnh của mình:
- Xuống Âm Phủ chịu tội.
Mộc Quỷ đứng dậy, không chịu khuất phục trước lời nói của anh, giơ móng vuốt ra rồi xông thẳng tới phía anh nhưng anh né đòn một cách nhẹ nhàng. Anh biến mất một cách nhanh chóng khiến hắn ngỡ ngàng, rồi anh lại hiện ngay sau lưng hắn và cho một chưởng khiến hắn bay một khoảng xa mà hộc máu xanh.
Cùng thời điểm đó, ở một góc kín đáo, Hạo Trung và Thái Lâm đang quan sát trận đánh nảy lửa giữa Lạc Kiên và Mộc Quỷ. Cả hai cùng nhau nhếch mép cười rồi bàn luận. Hạo Trung mới cất tiếng khen ngợi:
- Tiểu Diêm Vương vẫn mạnh như ngày nào…
Thái Lâm nhíu mày, đáp lại:
- Mày khi nào cũng liều lĩnh.
Cậu ta nhướng mày một cái, nói:
- Đánh nhau nhưng Tiểu Diêm Vương không bắt tao là được rồi.
Thái Lâm đưa tay khoác vai cậu ta mà nhìn, gã lộ ra vẻ thắc mắc, hỏi:
- Mày có hối lộ gì người ta à?
Hạo Trung giơ tay lên, tán vào đầu bạn mình mà bảo:
- Hối lộ khỉ mày.
Thái Lâm quay lại nhìn trận đánh rồi nói:
- Hay ta giúp Mộc Quỷ nhỉ?
Cậu ta nhíu mày lại rồi hỏi ngược:
- Giúp làm gì? Đợt đó đứa nào đâý cứu hắn một lần khiến Minh Tâm suýt nữa giết chết nó đấy, nếu không có mày ở đó thì e…
Thái Lâm chẹp miệng nói:
- Cũng đúng.
Quay lại về bên kia, Mộc Quỷ cuối cùng cũng bị anh đánh suýt hồn bay phách lạc, anh nhấc chân lên giẫm nhẹ xuống đất, có hai người hiện ra, đó là Hắc Bạch Vô Thường, họ nhận được lệnh rồi bắt Mộc Quỷ về lại Âm Phủ. Xong việc, bầu trời từ từ chuyển về như lúc đầu. Anh thở phào nhẹ nhõm quay người đi thì tinh ý phát hiện ra hai người ở góc đằng xa kia, anh nhíu mày lại rồi thầm nghĩ: “Tưởng vắng người chứ?”, anh lập tức đi tới và phát hiện ra là Hạo Trung và Thái Lâm. Có điều, anh nhận diện được mỗi một người, người còn lại khiến anh phải suy nghĩ khá lâu rồi anh nhớ một câu của ai đó: “Muốn nhận biết Bạch Quỷ, người chỉ cần để ý cái dây chuyền có tượng hình cánh chim là được, và xin người một điều, hãy để tôi đem em ấy về Âm Phủ”.
- Ồ, hóa ra là Hỏa Quỷ và Bạch Quỷ, không sợ như Mộc Quỷ mà ở đây vậy?
Cả hai đều nghe thấy thế mà ngước lên nhìn anh, mặt không tỏ ra sợ sệt gì cả, cả hai đứng lên. Hạo Trung thẳng thắn trả lời:
- Sợ gì Tiểu Diêm Vương chứ. Chẳng qua, chán quá nên hóng chuyện một chút.
Lạc Kiên cười lạnh, sau đó đặt một câu hỏi:
- Anh gặp bạn tôi?
Cậu ta gật đầu đáp lại:
- Ừ. Không ngờ vì cú chưởng của tôi mà thái tử Hỏa Cung đốt luôn cánh đồng hoang. Nóng nảy quá rồi!
Lạc Kiên hóp má lại mà thở dài, bảo:
- Được rồi. Hai người đi đi, tôi sẽ xem như chưa gặp cả hai.
Thái Lâm nhăn mặt, khó hiểu hỏi:
- Tha dễ vậy sao?
Anh cười đắc ý bảo:
- Bạch Quỷ à, tôi không muốn một người buồn bã cả tháng trời đâu. Với lại, không có ai giành giật thứ quý giá với mình, chán lắm.
Dứt câu, anh quay người bỏ đi thẳng. Thái Lâm nghe không hiểu gì cả. Lúc sau, hai người đó cũng đi khỏi đó, tuy nhiên, họ bắt gặp một con quỷ khác, khiến tâm trạng ai đó có chút không được vui.
- Ồ, không ngờ gặp được hai người. Thái Lâm, tôi rất nhớ em đấy.
Hạo Trung chỉ đáp một câu:
- Ờ. Tôi đi trước để hai người nói chuyện.
Rồi cậu ta vỗ vai Thái Lâm mà đi trước. Ủa? Bỏ bạn bỏ bè vậy đó hử? Mép bên phải của Thái Lâm cứ giật giật liên hồi, gã thở một hơi rất dài mà nhìn thẳng người đối diện, thực sự không muốn gặp chút nào.
- Sao thế? Gặp Vũ Quỷ tôi đây thấy không vui sao?
Thái Lâm bèn đáp:
- Có gì đâu mà vui.
Vũ Quỷ điềm nhiên bước vài bước, mặt đối mặt với Thái Lâm, giơ mấy ngón tay vuốt cằm của gã khiến gã phải né gấp, bàn tay lẫn ngón tay nhìn đẹp đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Người đó nhếch mép một cái rồi buông lời chế giễu:
- Tìm Hoa Ngũ Sắc chưa ra hả cục cưng? Tôi định chờ em tìm nó với ba người kia xong thì bắt em về Âm Phủ nè.
Mỗi câu nói của đối phương không lọt tai của Thái Lâm chút nào, dù không muốn nghe thì cũng phải nghe. Thái Lâm khó hiểu hỏi:
- Đâu có thiếu quỷ hợp gu anh, cứ thích bám lấy tôi.
Vũ Quỷ cười tít mắt, trả lời:
- Quyền của tôi.
Thái Lâm vuốt mặt bất lực, đành phải giải thích:
- Chúng ta không có hướng đi giống nhau, anh cứ làm việc cho Diêm Vương, tôi làm việc của tôi, vì thế đừng bám tôi nữa. Cảm ơn anh đã không bắt tôi lại Âm Phủ, dù gặp rất nhiều lần.
Nụ cười trên môi của thanh niên đó bị dập tắt bởi câu nói ấy, phải quay người về hướng khác mà kiềm chế cảm xúc lại rồi quay về chỗ cũ, nhìn và nghiêm túc nói với Thái Lâm:
- Tôi nói cho em nghe, sớm muộn gì em cũng sẽ bị bắt lại thôi. Tôi đảm bảo với em đấy.
Dứt câu Vũ Quỷ bỏ đi, Thái Lâm đứng đó một hồi lâu rồi cũng đi về luôn.
...
Nguyệt Chi ở nhà với trạng thái chán chường thì bạn thân Giang Quỳnh nhắn tin rủ đi chơi. Cô hào hứng chạy lên lầu thay đồ rồi chạy xuống lại và ra khỏi nhà với những bước chân sáo của mình. Đang chơi vui vẻ thì cô bắt gặp một người quen đang mặc đồ con gấu nâu, ngồi nghỉ ở ghế đá nên lấy tay đánh nhẹ vào người bạn mình rồi chỉ hướng, hỏi:
- Có phải là thầy ấy không?
- Xuống Âm Phủ chịu tội.
Mộc Quỷ đứng dậy, không chịu khuất phục trước lời nói của anh, giơ móng vuốt ra rồi xông thẳng tới phía anh nhưng anh né đòn một cách nhẹ nhàng. Anh biến mất một cách nhanh chóng khiến hắn ngỡ ngàng, rồi anh lại hiện ngay sau lưng hắn và cho một chưởng khiến hắn bay một khoảng xa mà hộc máu xanh.
Cùng thời điểm đó, ở một góc kín đáo, Hạo Trung và Thái Lâm đang quan sát trận đánh nảy lửa giữa Lạc Kiên và Mộc Quỷ. Cả hai cùng nhau nhếch mép cười rồi bàn luận. Hạo Trung mới cất tiếng khen ngợi:
- Tiểu Diêm Vương vẫn mạnh như ngày nào…
Thái Lâm nhíu mày, đáp lại:
- Mày khi nào cũng liều lĩnh.
Cậu ta nhướng mày một cái, nói:
- Đánh nhau nhưng Tiểu Diêm Vương không bắt tao là được rồi.
Thái Lâm đưa tay khoác vai cậu ta mà nhìn, gã lộ ra vẻ thắc mắc, hỏi:
- Mày có hối lộ gì người ta à?
Hạo Trung giơ tay lên, tán vào đầu bạn mình mà bảo:
- Hối lộ khỉ mày.
Thái Lâm quay lại nhìn trận đánh rồi nói:
- Hay ta giúp Mộc Quỷ nhỉ?
Cậu ta nhíu mày lại rồi hỏi ngược:
- Giúp làm gì? Đợt đó đứa nào đâý cứu hắn một lần khiến Minh Tâm suýt nữa giết chết nó đấy, nếu không có mày ở đó thì e…
Thái Lâm chẹp miệng nói:
- Cũng đúng.
Quay lại về bên kia, Mộc Quỷ cuối cùng cũng bị anh đánh suýt hồn bay phách lạc, anh nhấc chân lên giẫm nhẹ xuống đất, có hai người hiện ra, đó là Hắc Bạch Vô Thường, họ nhận được lệnh rồi bắt Mộc Quỷ về lại Âm Phủ. Xong việc, bầu trời từ từ chuyển về như lúc đầu. Anh thở phào nhẹ nhõm quay người đi thì tinh ý phát hiện ra hai người ở góc đằng xa kia, anh nhíu mày lại rồi thầm nghĩ: “Tưởng vắng người chứ?”, anh lập tức đi tới và phát hiện ra là Hạo Trung và Thái Lâm. Có điều, anh nhận diện được mỗi một người, người còn lại khiến anh phải suy nghĩ khá lâu rồi anh nhớ một câu của ai đó: “Muốn nhận biết Bạch Quỷ, người chỉ cần để ý cái dây chuyền có tượng hình cánh chim là được, và xin người một điều, hãy để tôi đem em ấy về Âm Phủ”.
- Ồ, hóa ra là Hỏa Quỷ và Bạch Quỷ, không sợ như Mộc Quỷ mà ở đây vậy?
Cả hai đều nghe thấy thế mà ngước lên nhìn anh, mặt không tỏ ra sợ sệt gì cả, cả hai đứng lên. Hạo Trung thẳng thắn trả lời:
- Sợ gì Tiểu Diêm Vương chứ. Chẳng qua, chán quá nên hóng chuyện một chút.
Lạc Kiên cười lạnh, sau đó đặt một câu hỏi:
- Anh gặp bạn tôi?
Cậu ta gật đầu đáp lại:
- Ừ. Không ngờ vì cú chưởng của tôi mà thái tử Hỏa Cung đốt luôn cánh đồng hoang. Nóng nảy quá rồi!
Lạc Kiên hóp má lại mà thở dài, bảo:
- Được rồi. Hai người đi đi, tôi sẽ xem như chưa gặp cả hai.
Thái Lâm nhăn mặt, khó hiểu hỏi:
- Tha dễ vậy sao?
Anh cười đắc ý bảo:
- Bạch Quỷ à, tôi không muốn một người buồn bã cả tháng trời đâu. Với lại, không có ai giành giật thứ quý giá với mình, chán lắm.
Dứt câu, anh quay người bỏ đi thẳng. Thái Lâm nghe không hiểu gì cả. Lúc sau, hai người đó cũng đi khỏi đó, tuy nhiên, họ bắt gặp một con quỷ khác, khiến tâm trạng ai đó có chút không được vui.
- Ồ, không ngờ gặp được hai người. Thái Lâm, tôi rất nhớ em đấy.
Hạo Trung chỉ đáp một câu:
- Ờ. Tôi đi trước để hai người nói chuyện.
Rồi cậu ta vỗ vai Thái Lâm mà đi trước. Ủa? Bỏ bạn bỏ bè vậy đó hử? Mép bên phải của Thái Lâm cứ giật giật liên hồi, gã thở một hơi rất dài mà nhìn thẳng người đối diện, thực sự không muốn gặp chút nào.
- Sao thế? Gặp Vũ Quỷ tôi đây thấy không vui sao?
Thái Lâm bèn đáp:
- Có gì đâu mà vui.
Vũ Quỷ điềm nhiên bước vài bước, mặt đối mặt với Thái Lâm, giơ mấy ngón tay vuốt cằm của gã khiến gã phải né gấp, bàn tay lẫn ngón tay nhìn đẹp đó nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Người đó nhếch mép một cái rồi buông lời chế giễu:
- Tìm Hoa Ngũ Sắc chưa ra hả cục cưng? Tôi định chờ em tìm nó với ba người kia xong thì bắt em về Âm Phủ nè.
Mỗi câu nói của đối phương không lọt tai của Thái Lâm chút nào, dù không muốn nghe thì cũng phải nghe. Thái Lâm khó hiểu hỏi:
- Đâu có thiếu quỷ hợp gu anh, cứ thích bám lấy tôi.
Vũ Quỷ cười tít mắt, trả lời:
- Quyền của tôi.
Thái Lâm vuốt mặt bất lực, đành phải giải thích:
- Chúng ta không có hướng đi giống nhau, anh cứ làm việc cho Diêm Vương, tôi làm việc của tôi, vì thế đừng bám tôi nữa. Cảm ơn anh đã không bắt tôi lại Âm Phủ, dù gặp rất nhiều lần.
Nụ cười trên môi của thanh niên đó bị dập tắt bởi câu nói ấy, phải quay người về hướng khác mà kiềm chế cảm xúc lại rồi quay về chỗ cũ, nhìn và nghiêm túc nói với Thái Lâm:
- Tôi nói cho em nghe, sớm muộn gì em cũng sẽ bị bắt lại thôi. Tôi đảm bảo với em đấy.
Dứt câu Vũ Quỷ bỏ đi, Thái Lâm đứng đó một hồi lâu rồi cũng đi về luôn.
...
Nguyệt Chi ở nhà với trạng thái chán chường thì bạn thân Giang Quỳnh nhắn tin rủ đi chơi. Cô hào hứng chạy lên lầu thay đồ rồi chạy xuống lại và ra khỏi nhà với những bước chân sáo của mình. Đang chơi vui vẻ thì cô bắt gặp một người quen đang mặc đồ con gấu nâu, ngồi nghỉ ở ghế đá nên lấy tay đánh nhẹ vào người bạn mình rồi chỉ hướng, hỏi:
- Có phải là thầy ấy không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương