Hương Hoa Thiên Sắc
Chương 2: Những câu chuyện thú vị chính thức bắt đầu
Bốn người đó sau cú rơi xuống với độ cao không tưởng ấy đã sắp sang chấn tâm lý mất rồi. Ít phút sau, não bộ mới chạy theo kịp câu hỏi của cô, Tiểu Diêm Vương nhìn qua cô để trả lời thì ngơ ngác vài giây vì nét mặt cực dễ thương của cô. Bên cạnh, cậu bạn đến từ Long Cung của anh tinh ý thấy được mà lấy tay tán vào đầu anh, cằn nhằn bảo:
- Trả lời người ta đi, nhìn hoài.
Tiểu Diêm Vương gập cổ xuống, lấy tay ôm đầu, đồng thời khóe môi giật nảy lên mà thầm nghĩ: “Ngày hôm nay sao ai cũng muốn đánh tôi vậy trời?”. Rồi anh ngẩng lên, mỉm cười nhìn cô, trả lời:
- Không sao đâu.,
Cô gật đầu nhưng… tự nhiên cô phát hiện ra một số điểm lạ. Nếu mà chạy vào đây mà bị ngã úp mặt vào mặt sân thì cô cũng phải nghe tiếng bước chân và nghe tiếng cửa cổng kêu, nhưng sao nó chỉ có một tiếng “rầm” thôi vậy? Hay các anh từ trên trời rơi xuống? Còn ăn mặc kì cục nữa chứ. Cô suy nghĩ một hồi thì thấy ngoài trời nóng quá liền vào nhà, tiện thể mời các anh vào luôn.
Nhìn xung quanh thì ngôi nhà không lớn lắm, nhưng không khí khá thoáng đãng, có hai tầng và gác, tầng một dành cho phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh. Tầng hai sẽ là phòng riêng của cô, phòng đọc sách và trên cùng là gác, nơi bỏ những thứ linh tinh. Tuy nhiên, bố mẹ của cô đâu? Câu trả lời đơn giản: “Hiện đang ở nước C.”.
Bốn anh ngồi ở ghế sofa với vẻ mặt ngơ ngác. Cô đem nước ra mời các anh uống nước rồi hỏi một số thông tin cơ bản như tên, tuổi, địa chỉ nhà,… Cũng vì thế, cô mới biết các anh từ trên trời rơi xuống thật, ý là cô đã biết họ không phải người bình thường. Lần lượt biết tên như sau:
Tiểu Diêm Vương là Hoàng Lạc Kiên.
Thái tử Long Cung là Đường Hải Long.
Thái tử Hỏa Cung là Hỏa Bạch Quân.
Thái tử Thiên Đình là Ninh Thế Vũ.
- Coi như em nhặt được bốn anh trai đi. Bây giờ phải thay đổi phong cách ăn mặc cho hợp ở đây. Chứ ra đường mặc kiểu này người ngoài cười đấy.
- Được.
Vâng, câu chuyện này chỉ là câu chuyện quá khứ…
Sau bốn năm được tiếp xúc môi trường của nhân gian, bốn anh bắt đầu yêu mến nơi này hơn, tu chí làm ăn chứ không ham chơi, lười làm như lúc trước. Hiện tại họ đang mở một công ty đa lĩnh vực và thú hút được nhiều người làm lẫn các đối tác đến, họ còn quen thân với các ông trùm ở thế giới ngầm, nhưng không vì thế mà họ quên nhiệm vụ tìm kiếm Hoa Ngũ Sắc. Nguyệt Chi giờ cũng là thư kí cấp cao ở công ty này.
Ngày 9 tháng 4 năm 20XZ…
Vào buổi sáng sớm tinh mơ, cực yên tĩnh… thì có một giọng nói với âm lượng cực lớn phá vỡ bầu không khí ấy.
- Các anh trai, mau dậy! Trễ giờ rồi!
Bốn thanh niên trong phòng nghe được giọng nói ấy mà vội vã bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo và tốc độ đi xuống cực nhanh. Nguyệt Chi hài lòng khi thấy bốn người đó đã xuống liền cất loa vào hộc tủ rồi bước chân đi xuống phòng ăn.
- Ăn sáng rồi tới công ty nào!
Cả bốn anh đồng loạt méo miệng lại, thật là mệt mỏi, thời gian đi kiếm Hoa Ngũ Sắc còn ít hơn thời gian đi làm, bởi vậy đã bốn năm rồi vẫn chưa tìm ra, lâu lâu Ngọc Hoàng xuống hỏi chuyện, lúc nghe xong là cho một bài diễn văn cực dài. Sau khi ăn sáng xong xuôi thì họ ra ngoài và ngồi vào trong xe, đi đến công ty.
Lúc bước vào trong sảnh lớn, các nhân viên đều đứng lại chào họ, họ không quan tâm mấy mà lạnh lùng bước tới thang máy dành riêng cho chức lớn. Sau khi đến tầng cao nhất rồi thì mỗi người tách nhau ra mỗi người mỗi phòng.
...
Một lúc lâu, tại văn phòng giám đốc, Thế Vũ đang ngồi bấm máy thì có một cô gái mặc bộ đồ vest hồng nhạt đem tới một đống tài liệu dày cộm tới trước mặt anh ấy. Anh ấy ngước lên nhìn mà tá hỏa, ít giây sau là ôm mặt bất lực.
- Hường Như, đừng bảo với tôi là… kí hết đống này nhé?
Cô gái đó gật đầu, đáp lại:
- Chứ sao? Giám đốc hỏi gì kì vậy?
Thế Vũ nghe vậy vò đầu khiến tóc rối bời, cô gái Hường Như ấy cũng há hốc mồm vì nhìn thấy hành động vừa rồi của anh ấy, đột nhiên Thế Vũ lại nói:
- Hay là cô cầm một nửa kí giúp tôi được không?
Hường Như phũ phàng trả lời:
- Không ạ.
Anh ấy nhíu mày lại, giọng nói có chút nài nỉ:
- Đi mà…
Hường Như lắc đầu không là không, Thế Vũ biết là không được nên giờ phải dùng đến chiêu cuối.
- Hay giờ muốn tăng lương mới làm?
Cô gái này nghe chữ “tăng lương” liền sáng mắt ra, nhưng giả vờ ngoáy tai tỏ vẻ đắn đo, suy nghĩ. Cô chẹp miệng nói:
- Vậy giám đốc tăng lương cho tôi bao nhiêu đây?
Thế Vũ lấy tay vuốt cằm vô cùng nghiêm túc, sau đó trả lời lại rằng:
- Thêm 5 triệu nữa, chịu không?
Hường Như nghe vậy nhưng cô không trả lời ngay, cô bĩu môi, đôi mắt láo liếc và hai ngón trỏ chạm vào nhau liên hồi như muốn nói: “Thêm nữa”, anh ấy nhìn hành động của cô như vậy mà bảo:
- Vậy thêm 10 triệu?
- Trả lời người ta đi, nhìn hoài.
Tiểu Diêm Vương gập cổ xuống, lấy tay ôm đầu, đồng thời khóe môi giật nảy lên mà thầm nghĩ: “Ngày hôm nay sao ai cũng muốn đánh tôi vậy trời?”. Rồi anh ngẩng lên, mỉm cười nhìn cô, trả lời:
- Không sao đâu.,
Cô gật đầu nhưng… tự nhiên cô phát hiện ra một số điểm lạ. Nếu mà chạy vào đây mà bị ngã úp mặt vào mặt sân thì cô cũng phải nghe tiếng bước chân và nghe tiếng cửa cổng kêu, nhưng sao nó chỉ có một tiếng “rầm” thôi vậy? Hay các anh từ trên trời rơi xuống? Còn ăn mặc kì cục nữa chứ. Cô suy nghĩ một hồi thì thấy ngoài trời nóng quá liền vào nhà, tiện thể mời các anh vào luôn.
Nhìn xung quanh thì ngôi nhà không lớn lắm, nhưng không khí khá thoáng đãng, có hai tầng và gác, tầng một dành cho phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh. Tầng hai sẽ là phòng riêng của cô, phòng đọc sách và trên cùng là gác, nơi bỏ những thứ linh tinh. Tuy nhiên, bố mẹ của cô đâu? Câu trả lời đơn giản: “Hiện đang ở nước C.”.
Bốn anh ngồi ở ghế sofa với vẻ mặt ngơ ngác. Cô đem nước ra mời các anh uống nước rồi hỏi một số thông tin cơ bản như tên, tuổi, địa chỉ nhà,… Cũng vì thế, cô mới biết các anh từ trên trời rơi xuống thật, ý là cô đã biết họ không phải người bình thường. Lần lượt biết tên như sau:
Tiểu Diêm Vương là Hoàng Lạc Kiên.
Thái tử Long Cung là Đường Hải Long.
Thái tử Hỏa Cung là Hỏa Bạch Quân.
Thái tử Thiên Đình là Ninh Thế Vũ.
- Coi như em nhặt được bốn anh trai đi. Bây giờ phải thay đổi phong cách ăn mặc cho hợp ở đây. Chứ ra đường mặc kiểu này người ngoài cười đấy.
- Được.
Vâng, câu chuyện này chỉ là câu chuyện quá khứ…
Sau bốn năm được tiếp xúc môi trường của nhân gian, bốn anh bắt đầu yêu mến nơi này hơn, tu chí làm ăn chứ không ham chơi, lười làm như lúc trước. Hiện tại họ đang mở một công ty đa lĩnh vực và thú hút được nhiều người làm lẫn các đối tác đến, họ còn quen thân với các ông trùm ở thế giới ngầm, nhưng không vì thế mà họ quên nhiệm vụ tìm kiếm Hoa Ngũ Sắc. Nguyệt Chi giờ cũng là thư kí cấp cao ở công ty này.
Ngày 9 tháng 4 năm 20XZ…
Vào buổi sáng sớm tinh mơ, cực yên tĩnh… thì có một giọng nói với âm lượng cực lớn phá vỡ bầu không khí ấy.
- Các anh trai, mau dậy! Trễ giờ rồi!
Bốn thanh niên trong phòng nghe được giọng nói ấy mà vội vã bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo và tốc độ đi xuống cực nhanh. Nguyệt Chi hài lòng khi thấy bốn người đó đã xuống liền cất loa vào hộc tủ rồi bước chân đi xuống phòng ăn.
- Ăn sáng rồi tới công ty nào!
Cả bốn anh đồng loạt méo miệng lại, thật là mệt mỏi, thời gian đi kiếm Hoa Ngũ Sắc còn ít hơn thời gian đi làm, bởi vậy đã bốn năm rồi vẫn chưa tìm ra, lâu lâu Ngọc Hoàng xuống hỏi chuyện, lúc nghe xong là cho một bài diễn văn cực dài. Sau khi ăn sáng xong xuôi thì họ ra ngoài và ngồi vào trong xe, đi đến công ty.
Lúc bước vào trong sảnh lớn, các nhân viên đều đứng lại chào họ, họ không quan tâm mấy mà lạnh lùng bước tới thang máy dành riêng cho chức lớn. Sau khi đến tầng cao nhất rồi thì mỗi người tách nhau ra mỗi người mỗi phòng.
...
Một lúc lâu, tại văn phòng giám đốc, Thế Vũ đang ngồi bấm máy thì có một cô gái mặc bộ đồ vest hồng nhạt đem tới một đống tài liệu dày cộm tới trước mặt anh ấy. Anh ấy ngước lên nhìn mà tá hỏa, ít giây sau là ôm mặt bất lực.
- Hường Như, đừng bảo với tôi là… kí hết đống này nhé?
Cô gái đó gật đầu, đáp lại:
- Chứ sao? Giám đốc hỏi gì kì vậy?
Thế Vũ nghe vậy vò đầu khiến tóc rối bời, cô gái Hường Như ấy cũng há hốc mồm vì nhìn thấy hành động vừa rồi của anh ấy, đột nhiên Thế Vũ lại nói:
- Hay là cô cầm một nửa kí giúp tôi được không?
Hường Như phũ phàng trả lời:
- Không ạ.
Anh ấy nhíu mày lại, giọng nói có chút nài nỉ:
- Đi mà…
Hường Như lắc đầu không là không, Thế Vũ biết là không được nên giờ phải dùng đến chiêu cuối.
- Hay giờ muốn tăng lương mới làm?
Cô gái này nghe chữ “tăng lương” liền sáng mắt ra, nhưng giả vờ ngoáy tai tỏ vẻ đắn đo, suy nghĩ. Cô chẹp miệng nói:
- Vậy giám đốc tăng lương cho tôi bao nhiêu đây?
Thế Vũ lấy tay vuốt cằm vô cùng nghiêm túc, sau đó trả lời lại rằng:
- Thêm 5 triệu nữa, chịu không?
Hường Như nghe vậy nhưng cô không trả lời ngay, cô bĩu môi, đôi mắt láo liếc và hai ngón trỏ chạm vào nhau liên hồi như muốn nói: “Thêm nữa”, anh ấy nhìn hành động của cô như vậy mà bảo:
- Vậy thêm 10 triệu?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương