Hương Trầm Hoan

Chương 19: Kết thúc (Hoàn)



Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn

Edit & beta: Cháo Gà

Kiến Dã hai mươi bảy năm, quân Lương đánh bại người Hồ sau ba tháng phục kích, đoạt lại ruộng đất. Nhận di chiếu của tiên đế, Thái tử thành công lên ngôi. Tân đế thương cảm vạn dân, thời điểm lên ngôi đại xá thiên hạ, tuyển chọn quan mới, đề bạt nhóm đồng môn Quốc tử giám lên, cũng hạ chỉ xây dựng trường học ở địa phương, tạo cơ hội cho sĩ tử khắp thiên hạ, sĩ tử gia cảnh khó khăn có thành tích học tập và phẩm hạnh tốt đều có cơ hội lên kinh học tập. Tân đế thương dân, bách tính khắp nơi đều vô cùng tán thưởng.

Do những con cháu thế gia tiến cung nhập học cùng Thái tử khi đó đều đã được phong quan, không học Quốc tử giám nữa, nhóm thư đồng cũng không cần thiết phải tiếp tục đi học, Tạ Đình đành kết thúc cuộc sống đục nước béo cò* ở Quốc tử giám của y, thay vào đó là quay về học với tiên sinh Bán Điếu Tử. Lại nói đến ngày Mạnh Diễm chiến đấu trở về, chưa kịp thay trang phục đã vội cưỡi ngựa đến Tạ gia, kết quả liếc mắt liền thấy nhóc cà lăm ngồi cười cười nói nói cùng một tên nam nhân ở sảnh chính, lúc đó hắn liền nổi điên, tức đến mức tóc tai dựng đứng lên, đem ý nghĩ muốn quẳng tên tiểu bạch kiểm kia nén xuống, âm thầm ở ngoài nghe (lén) một chút, cái gì mà tiến sĩ, so với hắn có học vấn hơn.

(*)浑水摸鱼 (Hỗn thuỷ mạc ngư): có ý thừa cơ hội kiếm lợi

Đục nước béo cò - Mượn gió bẻ măng - Thừa nước đục thả câu

Mình cũng k hiểu vì sao tác giả lại dùng thành ngữ này ở đây nữa. Nó không hợp lí lắm í QAQ

Hắn lại nghe tiếp, nghe người ta nói rằng Khổng Mục gì đấy liền thật sự không nhịn được nữa, vội vàng đi vào muốn xách tên nhóc nói lắp kia ra ngoài mà 'từ tốn' hỏi một chút, vừa vặn (chộp được) y lao ra, này thì rõ rồi.

Tạ lão gia thế mà nhân lúc hắn xuất chinh liền cho Tạ Đình đi xem mắt người khác, vẫn chỉ là một tên phế vật vừa tự đại vừa vô tri, nhưng nghĩ lại mình ba tháng không tin tức, hơn nữa thời cuộc khó nói, hắn cũng hiểu được tâm tư của Tạ lão gia.

Vì vậy Mạnh Diễm liền xách Tạ Đình về phòng của y, còn đi vòng về sảnh chính liếc nhìn tên tiểu bạch kiểm nào đấy vẫn còn ngồi kia, muốn cảnh cáo gã một phen.

Lý công tử bị Tạ Đình làm mất mặt, trong lòng vẫn đang uất ức, tuy rằng Tạ Đình không giống như là tình nguyện xem mắt, gã vẫn không muốn buông bỏ Tạ - miếng mồi thơm - gia này, thấy nam nhân vừa lôi kéo Tạ Đình rời đi vòng trở lại, gã cố tỏ ra mạnh mẽ, lớn tiếng nói.

"Ngươi là ai, sao lại mang Tạ công tử đi!"

Mạnh Diễm không lên tiếng, bình tĩnh đanh mặt đến gần gã, nam nhân mới từ trên chiến trường trở về còn mang theo sát khí, doạ Lý công tử đứng bật dậy, không cam lòng yếu thế nhìn hắn chằm chằm.

"Ta là ai à?" Mạnh Diễm phì cười, nhìn gã giả vờ bình tĩnh nói lời đanh thép, hắn chỉ thấy buồn cười, cũng không muốn phí sức với người như thế.



"Ta là phu quân tương lai của y!"

"Sau này đừng có dây dưa Tạ Đình, làm bại hoại danh dự của phu nhân ta, nếu về sau ta mà nghe được mọt lời đồn nào về việc Lý gia muốn thông gia với Tạ gia thì..."

Mạnh Diễm trầm ngâm chốc lát, nhàn nhạt nói: "Vậy thì e rằng chức Khổng Mục của ngươi cũng không còn đâu."

Lý công tử sau khi trở về nhà mới biết được người hôm nay gã gặp chính là Mạnh tướng quân, trong kinh sớm đã có tin đồn Mạnh Diễm để mắt tới con trai nhỏ của Tạ gia, hôm nay hắn lại cảnh cáo y như thế, hiển nhiên là gã không dám nhắc đén chuyện thông gia với Tạ gia một câu nào nữa.

Tạ gia lại chẳng hề biết chuyện Mạnh Diễm đã đến, thấy Lý gia không trả lời, Tạ lão gia liền thăm dò hỏi Lý gia có chỗ nào không ưng ý, Lý gia vừa không dám bảo ưng, cũng không dám nói không hài lòng, khiến cho Tạ lão gia khó hiểu, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Tạ Đình cũng giận cha y, cả ngày nhốt mình trong phòng. Làm cho Tạ lão gia cùng Tạ phu nhân than ngắn thở dài, sợ việc này mà truyền ra ngoài thì tổn hại thanh danh, về sau nhi tử không ai thèm rước mất.

Mấy ngày sau, trước cổng Tạ gia đột nhiên ồn ào, Tạ lão gia nghe gia đinh đến báo, hoang mang đi ra xem, chính là Mạnh gia đến nhà cầu hôn, từng hòm đủ loại quý hiếm, vàng bạc châu báu kéo dài thành xe xếp hàng trước cửa Tạ gia, Mạnh Diễm hưng phấn cưỡi trên con chiến mã đỏ sẫm, thấy Tạ lão gia đến, tung người xuống ngựa, quỳ một chân xuống, mở miệng gọi một tiếng cha vợ.

Lúc trước Tạ Đình thôi học ở Quốc tử giám, cha y cảm thấy nuối tiếc, lão vốn là muốn cho Đình Nhi làm thư đồng hai năm cho một người tài giỏi như thế (ý nói Mạnh Diễm), nói không chừng sau này sẽ được người ta phong cho một cái chức nhỏ. Hiện tại thì ngược lại còn đáng sợ hơn, Đình Nhi đúng là theo người ta, còn là kiểu theo cả nửa đời sau đều đã được sắp xếp xong xuôi.

Tạ lão gia nhìn người trẻ tuổi quỳ trước mặt này, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào, tâm lý có chút thoả mãn lại vừa cự nự với đứa con rể này, muốn đến là đến, tiền trảm hậu tấu, không chịu cũng phải chịu.

Ngay lúc này, Tạ Đình vịn cửa sổ thấy cảnh tượng bên ngoài náo nhiệt, thấy là Diễm Diễm của y tới, vui mừng xông ra ngoài, Mạnh Diễm thuận thế ôm y đứng lên, đôi chim cu tình nồng ý mật âu yếm nhau một lúc lâu, ánh mắt quấn quýt say mê, tình ý thắm thiết, Tạ lão gia không thể nào không cảm nhận được.

"Được rồi được rồi, còn không mau đón con rể của ta vào!" Trên đường người dân bu lại ngày càng đông, vị tướng quân oai hùng trẻ tuổi nhất Đại Lương cưới thư đồng của hắn, xem như là đặt dấu chấm hết cho những tin đồn trong kinh bấy lâu nay. Ngày vui cầu điều may, lão đầu cười khanh khách hướng mọi người xua tay, dẫn vào cửa trước. Ra hiệu cho gia đinh bên cạnh, cười híp mắt tung tiền đồng, đốt pháo mừng, phía sau là đôi uyên ương tay nắm chặt lấy nhau, không bao giờ buông ra.

Trên đường không biết là nhà ai góp vui thổi lên tiếng kèn bầu*, giai điệu du dương vui vẻ, trùng hợp thay, tên ca khúc vừa hay là Trầm Hoan Hương.

Thương yêu con cái, một đôi trầm hoan hương*. Quanh đi quẩn lại, hai người hữu tình sẽ như trong lời kể của người kể chuyện xưa, thần tiên quyến lữ, sẽ thành thân thuộc. Nói đi cũng phải nói lại, kịch Nam** tồn tại, không phải là vì củng cố niềm tin vào tình yêu của uyên ương nơi trần thế sao.

Biết đâu trăm năm sau, hai người quay trở lại, viết tiếp thoại bản quân cùng thư đồng này. Truyền đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, có lẽ chẳng còn ai nhớ đến Mạnh Diễm cùng Tạ Đình, các tiểu thư nghe về câu chuyện xưa này, có thể sẽ ước ao, mang thoại bản này trân trọng lưu truyền, ai có thể ngờ rằng, thật sự sẽ có một nhóc cà lăm ngây ngô như thế, lại gặp được một tiểu tướng quân yêu y cả đời đây.

TOÀN VĂN HOÀN
Chương trước Chương tiếp