Hương Trầm Hoan
Chương 3: Tác dụng của thư đồng
Tạ Đình đến cửa sau của Thành Tương Lâu, do dự nửa ngày, còn không đợi y xoắn xuýt xong thì tiểu nhị đã tiến lên thân thiện đón tiếp: "Tạ tiểu công tử mời đi bên này."
So với lầu một tiệc rượu nhộn nhịp, thì lầu hai quạnh quẽ hơn nhiều, Mạnh Diễm đứng cạnh lan can cùng một nam tử đang nói gì đó, tay vân vê thưởng thức thanh kiếm đeo bên người, thanh kiếm một thân thếp vàng và nạm ngọc bích, dưới ánh nắng ánh lên cực kì đẹp.
Nhìn thấy nhóc con kia đã đến, hắn phẩy tay cho thị vệ lui đi, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, gọi y.
"Đứng đó ngẩng người làm gì, ngồi đi."
Tạ Đình hoàn hồn ngồi xuống đối diện hắn, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn chăm chú, chậm rì rì nói, "Cám... cám ơn ca ca."
Mạnh Diễm nở nụ cười, muốn sờ đầu y, nhưng không muốn làm y sợ, đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy hắn đều sợ đến khúm núm, vì vậy cánh tay đã duỗi ra lại rút trở về, cứng nhắc gắp đồ ăn cho y.
Tuy chỉ có hai người nhưng Mạnh Diễm lại gọi tận mười mấy món, như là muốn để ý đến khẩu vị của nhóc con này, chỉ riêng điểm tâm cùng trái cây thôi đã có đến năm sáu món. Thật ra Mạnh Diễm ca ca lớn lên rất đẹp, so với biểu ca còn đẹp hơn. Y nhồi đầy miệng bằng món gà giòn, vừa ăn vừa vui sướng nghĩ.
Nhưng dù thế y cũng phải cảnh giác, bởi vì mẹ y từng dặn dò rằng phải biết giữ khoảng cách với các vị công tử thế gia này.
Mạnh Diễm yên lặng ngắm nhìn nhóc con xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt đầy đặn, môi đỏ hồng mọng nước, đôi mắt lấp lánh trong trẻo, nhìn qua là biết là một tên nhóc vô tư, vô hại, rất khiến người ta yêu thích.
Nghe nói y là con nhà Tạ Hải, Mạnh gia cùng Tạ gia xưa giờ không có tới lui gì, nhưng có thể lên được hoàng thương thì Tạ gia này cũng phải có vài phần bản lĩnh. Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, người tuy rằng nhìn qua có vẻ không lanh lợi lắm, nhưng cũng không quá quan trọng. Hơn nữa khi hắn nghe đối phương gọi ca ca liền cảm thấy thật vi diệu, hắn đã có quyết định rồi.
Tai mắt ở Quốc Tử Giám quá nhiều, không thể để Tiểu Nguỵ theo hắn được nữa.
Mạnh Diễm cong ngón tay, gõ gõ lên bàn: "Ngươi ở nhà học mấy năm rồi, đã đọc loại sách gì?"
"Học... Học được ba năm, đọc sách của Mạnh Tử."
Chỉ đọc mỗi Mạnh Tử, xem ra tiên sinh chỉ mới dạy bài học vỡ lòng, chưa từng dạy y thứ gì sâu xa.
Mạnh Diễm lại hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tạ Đình nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đáp: "Mười... mười lăm."
Mạnh Diễm có chút bất ngờ, híp mắt nhìn y đánh giá một hồi, dường như vẫn không tin nổi: "Ngươi mười lăm?"
"Mười lăm vẫn mà thấp thế này?"
Vừa dứt lời, Tạ Đình liền ngẩng đầu thở phì phò nhìn hắn, câu hỏi của Mạnh Diễm khiến cho y quên mất lễ nghi: "Mười lăm... thì làm sao! Ta vẫn đang lớn nhé!"
Mạnh Diễm nhíu mày, mấy năm luyện binh ở biên cương đã tạo ra cho hắn một thói quen, nghe Tạ Đình nói chuyện không lưu loát, hắn theo bản năng mà dạy dỗ: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có lắp ba lắp bắp."
Hắn không biết rằng Tạ Đình vẫn luôn tự ti vì tật cà lăm của mình, y nghe thấy người ta bảo mình nói lắp thì liền im lặng, từ từ cúi đầu, cơm cũng không ăn nữa, thu mình ngồi một góc nho nhỏ lẳng lặng khóc.
Y đúng là bị cà lăm, nói gì hay làm gì cũng đều không lưu loát, ai cũng cười nhạo y.
Mạnh Diễm không nghe y nói gì nữa, còn đang muốn nói tiếp chuyện thư đồng, không nghĩ tới là đã chọc cho đứa nhỏ khóc mất rồi, hắn kêu lên hai tiếng, luống cuống tay chân đứng lên, ngồi xổm trước mặt y giúp y lau nước mắt.
"Ngươi khóc cái gì, sợ ta đến thế à?"
Mạnh Diễm dỗ y, lau nước mắt cho y, lòng lại có chút buồn bực. Tạ Đình không những sợ hắn tới nói lắp, hiện tại còn bị hắn mắng tới khóc.
Hắn là một kẻ thô lỗ, lúc ở Bắc Cương dù là binh lính hay tướng quân thì trên dưới cũng đều thô kệch như nhau, lúc hành quân, ở ăn chỗ nào cũng có thể chịu được, trên người toàn những vết sẹo lớn nhỏ, tay đầy vết chai, làm sao từng thấy qua người như cục bột thế này, có thể bị giấy cắt đứt tay, bị nói nặng liền khóc chứ.
Đứa nhỏ bị Mạnh Diễm ôm vào lòng vỗ về, ngón tay mang vết chai sờ sờ má của y, Tạ Đình đương nhiên cũng cảm thấy tư thế này có chút không ổn, vì vậy liền hít hít mũi đẩy hắn ra, đỏ mắt giải thích.
"Hức, ta... ta bị cà lăm, là bẩm sinh... hức."
Mạnh Diễm không ngờ lại có chuyện này, vì vậy ừ một tiếng, hình như cũng không thực sự để ý việc y nói lắp: "Cà lăm cũng rất tốt."
Tạ Đình thút thít, quệt nước mũi, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
Mạnh Diễm gãi gãi đầu, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cà lăm tốt lắm... Cà lăm thì... trầm tĩnh."
Đôi mắt tràn ngập mong đợi của Tạ Đình ngay lập tức liền rưng rưng nước mắt.
Mạnh Diễm thật sự không biết làm sao, hắn sống mười sáu năm nay cũng chưa từng thấy qua một nam tử lại có thể mỏng manh thế này, vì vậy liền đổi chủ đề. "Ai đưa ngươi vào làm thư đồng cho Thịnh Nhượng thế?"
Tạ Đình đỏ mắt suy nghĩ một chút, trả lời: "Là cha ta."
Mạnh Diễm lại hỏi, "Vậy ngươi làm thư đồng cho hắn ngày thường làm những gì?"
Tạ Đình bảo mình lên lớp thì mài mực, học xong thì giúp ca ca mang túi sách.
Mạnh Diễm nở nụ cười, nói cái này không được, thư đồng cũng phải cùng đối phương học bài, hai người còn phải chơi cờ với nhau, chỉ khi có một thư đồng giỏi thì đối phương mới có một tấm gương để cố gắng học tập.
Tạ Đình nửa hiểu nửa không, vậy mình làm bài hay làm thơ đều không giỏi bằng biểu ca à, đều là do tiên sinh nâng y lên à.*
*Hình như là ẻm hiểu lầm ý anh Diễm, ẻm hiểu thành ẻm được thầy khen không phải là do ẻm giỏi, mà là để khích cho Thịnh Nhượng cố gắng học tốt hơn.
Thế là Mạnh Diễm thừa lúc còn nóng mà rèn sắt, cúi đầu tha thiết dụ dỗ: "Ngươi làm thư đồng cho biểu ca ngươi đại khái là do cha ngươi đưa vào, nhưng ngươi lại không thể giúp được gì cho hắn, còn phiền hắn chăm sóc ngược lại cho ngươi. Ngươi nói xem có đúng không?"
Tạ Đình có chút không phục, lầm bầm: "Ta... Ta không có phiền phức!"
Mạnh Diễm nhếch miệng, "Lẽ nào bài tập ngươi làm còn tốt hơn biểu ca ngươi?"
Tạ Đình cúi đầu thừa nhận. Mạnh Diễm nhìn y bắt đầu do dự, lại tiến đến tiếp tục dụ dỗ: "Nếu biểu ca ngươi không dùng đến ngươi, chi bằng ngươi đến làm thư đồng cho ta, sẽ giúp ích cho ta lắm đó."
Tạ Đình nghe nói mình có ích, liền cảm thấy hắn đang đùa mình: "Có... có thật không?"
"Đương nhiên rồi." Mạnh Diễm đứng lên, vốn định cầm lấy bình rượu để rót, nhưng lại sợ tửu lượng của Tạ Đình không cao, cái tay đã giơ một nửa về phía bình rượu lại thu trở về. Hắn tằng hắng một cái, tiêu sái đứng dậy mở cửa sổ, thông khí căn phòng.
"Ta không nghe tiên sinh giảng bài, ngươi không cần lo ngươi học không bằng ta, nhà riêng ngoài cung của Mạnh gia rất nhiều, ngươi làm thư đồng cho ta, không cần sáng sớm canh năm đã phải thức dậy, buổi tối vừa vặn ngủ lại chỗ ta."
"Hơn nữa..." Mạnh Diễm kéo dài giọng, dường như có hơi phiền não.
Tạ Đình nghiêng đầu nhìn hắn, đối với lời đề nghị này hình như có hơi động lòng rồi.
"Hơn nữa mỗi bữa cơm, đầu bếp nhà ta đều nấu rất nhiều, Tiểu Nguỵ thì ăn không quen đồ ăn Trung Nguyên."
"Ngươi đến thì vừa vặn giải quyết được vấn đề thừa cơm rồi." Mạnh Diễm vẻ mặt bình thản, "Hôm nay cũng thế, không thì lại phải đem về cho Đại Hoàng ăn."
Mặc dù mượn cái cớ thừa cơm này rất vô lý, Tạ Đình vẫn tin là thật, y vui vẻ bưng chén lên tiếp tục ăn, không cần dậy sớm, lại càng không phải bị ca ca nhìn chằm chằm mỗi khi học bài nữa khiến cho y động lòng, cuối cùng y đồng ý đề nghị của Mạnh Diễm.
"Vậy, vậy thì ta đồng ý á!"
Tuy mẹ y bảo phải biết giữ khoảng cách với người lạ, thế nhưng Mạnh Diễm ca ca mời y ăn cơm, lại quen với biểu ca, vậy với mình cũng coi như là người quen rồi.
Mạnh Diễm nở một nụ cười đầy ẩn ý.
So với lầu một tiệc rượu nhộn nhịp, thì lầu hai quạnh quẽ hơn nhiều, Mạnh Diễm đứng cạnh lan can cùng một nam tử đang nói gì đó, tay vân vê thưởng thức thanh kiếm đeo bên người, thanh kiếm một thân thếp vàng và nạm ngọc bích, dưới ánh nắng ánh lên cực kì đẹp.
Nhìn thấy nhóc con kia đã đến, hắn phẩy tay cho thị vệ lui đi, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, gọi y.
"Đứng đó ngẩng người làm gì, ngồi đi."
Tạ Đình hoàn hồn ngồi xuống đối diện hắn, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn chăm chú, chậm rì rì nói, "Cám... cám ơn ca ca."
Mạnh Diễm nở nụ cười, muốn sờ đầu y, nhưng không muốn làm y sợ, đứa nhỏ này mỗi lần nhìn thấy hắn đều sợ đến khúm núm, vì vậy cánh tay đã duỗi ra lại rút trở về, cứng nhắc gắp đồ ăn cho y.
Tuy chỉ có hai người nhưng Mạnh Diễm lại gọi tận mười mấy món, như là muốn để ý đến khẩu vị của nhóc con này, chỉ riêng điểm tâm cùng trái cây thôi đã có đến năm sáu món. Thật ra Mạnh Diễm ca ca lớn lên rất đẹp, so với biểu ca còn đẹp hơn. Y nhồi đầy miệng bằng món gà giòn, vừa ăn vừa vui sướng nghĩ.
Nhưng dù thế y cũng phải cảnh giác, bởi vì mẹ y từng dặn dò rằng phải biết giữ khoảng cách với các vị công tử thế gia này.
Mạnh Diễm yên lặng ngắm nhìn nhóc con xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt đầy đặn, môi đỏ hồng mọng nước, đôi mắt lấp lánh trong trẻo, nhìn qua là biết là một tên nhóc vô tư, vô hại, rất khiến người ta yêu thích.
Nghe nói y là con nhà Tạ Hải, Mạnh gia cùng Tạ gia xưa giờ không có tới lui gì, nhưng có thể lên được hoàng thương thì Tạ gia này cũng phải có vài phần bản lĩnh. Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, người tuy rằng nhìn qua có vẻ không lanh lợi lắm, nhưng cũng không quá quan trọng. Hơn nữa khi hắn nghe đối phương gọi ca ca liền cảm thấy thật vi diệu, hắn đã có quyết định rồi.
Tai mắt ở Quốc Tử Giám quá nhiều, không thể để Tiểu Nguỵ theo hắn được nữa.
Mạnh Diễm cong ngón tay, gõ gõ lên bàn: "Ngươi ở nhà học mấy năm rồi, đã đọc loại sách gì?"
"Học... Học được ba năm, đọc sách của Mạnh Tử."
Chỉ đọc mỗi Mạnh Tử, xem ra tiên sinh chỉ mới dạy bài học vỡ lòng, chưa từng dạy y thứ gì sâu xa.
Mạnh Diễm lại hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tạ Đình nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đáp: "Mười... mười lăm."
Mạnh Diễm có chút bất ngờ, híp mắt nhìn y đánh giá một hồi, dường như vẫn không tin nổi: "Ngươi mười lăm?"
"Mười lăm vẫn mà thấp thế này?"
Vừa dứt lời, Tạ Đình liền ngẩng đầu thở phì phò nhìn hắn, câu hỏi của Mạnh Diễm khiến cho y quên mất lễ nghi: "Mười lăm... thì làm sao! Ta vẫn đang lớn nhé!"
Mạnh Diễm nhíu mày, mấy năm luyện binh ở biên cương đã tạo ra cho hắn một thói quen, nghe Tạ Đình nói chuyện không lưu loát, hắn theo bản năng mà dạy dỗ: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có lắp ba lắp bắp."
Hắn không biết rằng Tạ Đình vẫn luôn tự ti vì tật cà lăm của mình, y nghe thấy người ta bảo mình nói lắp thì liền im lặng, từ từ cúi đầu, cơm cũng không ăn nữa, thu mình ngồi một góc nho nhỏ lẳng lặng khóc.
Y đúng là bị cà lăm, nói gì hay làm gì cũng đều không lưu loát, ai cũng cười nhạo y.
Mạnh Diễm không nghe y nói gì nữa, còn đang muốn nói tiếp chuyện thư đồng, không nghĩ tới là đã chọc cho đứa nhỏ khóc mất rồi, hắn kêu lên hai tiếng, luống cuống tay chân đứng lên, ngồi xổm trước mặt y giúp y lau nước mắt.
"Ngươi khóc cái gì, sợ ta đến thế à?"
Mạnh Diễm dỗ y, lau nước mắt cho y, lòng lại có chút buồn bực. Tạ Đình không những sợ hắn tới nói lắp, hiện tại còn bị hắn mắng tới khóc.
Hắn là một kẻ thô lỗ, lúc ở Bắc Cương dù là binh lính hay tướng quân thì trên dưới cũng đều thô kệch như nhau, lúc hành quân, ở ăn chỗ nào cũng có thể chịu được, trên người toàn những vết sẹo lớn nhỏ, tay đầy vết chai, làm sao từng thấy qua người như cục bột thế này, có thể bị giấy cắt đứt tay, bị nói nặng liền khóc chứ.
Đứa nhỏ bị Mạnh Diễm ôm vào lòng vỗ về, ngón tay mang vết chai sờ sờ má của y, Tạ Đình đương nhiên cũng cảm thấy tư thế này có chút không ổn, vì vậy liền hít hít mũi đẩy hắn ra, đỏ mắt giải thích.
"Hức, ta... ta bị cà lăm, là bẩm sinh... hức."
Mạnh Diễm không ngờ lại có chuyện này, vì vậy ừ một tiếng, hình như cũng không thực sự để ý việc y nói lắp: "Cà lăm cũng rất tốt."
Tạ Đình thút thít, quệt nước mũi, chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn.
Mạnh Diễm gãi gãi đầu, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Cà lăm tốt lắm... Cà lăm thì... trầm tĩnh."
Đôi mắt tràn ngập mong đợi của Tạ Đình ngay lập tức liền rưng rưng nước mắt.
Mạnh Diễm thật sự không biết làm sao, hắn sống mười sáu năm nay cũng chưa từng thấy qua một nam tử lại có thể mỏng manh thế này, vì vậy liền đổi chủ đề. "Ai đưa ngươi vào làm thư đồng cho Thịnh Nhượng thế?"
Tạ Đình đỏ mắt suy nghĩ một chút, trả lời: "Là cha ta."
Mạnh Diễm lại hỏi, "Vậy ngươi làm thư đồng cho hắn ngày thường làm những gì?"
Tạ Đình bảo mình lên lớp thì mài mực, học xong thì giúp ca ca mang túi sách.
Mạnh Diễm nở nụ cười, nói cái này không được, thư đồng cũng phải cùng đối phương học bài, hai người còn phải chơi cờ với nhau, chỉ khi có một thư đồng giỏi thì đối phương mới có một tấm gương để cố gắng học tập.
Tạ Đình nửa hiểu nửa không, vậy mình làm bài hay làm thơ đều không giỏi bằng biểu ca à, đều là do tiên sinh nâng y lên à.*
*Hình như là ẻm hiểu lầm ý anh Diễm, ẻm hiểu thành ẻm được thầy khen không phải là do ẻm giỏi, mà là để khích cho Thịnh Nhượng cố gắng học tốt hơn.
Thế là Mạnh Diễm thừa lúc còn nóng mà rèn sắt, cúi đầu tha thiết dụ dỗ: "Ngươi làm thư đồng cho biểu ca ngươi đại khái là do cha ngươi đưa vào, nhưng ngươi lại không thể giúp được gì cho hắn, còn phiền hắn chăm sóc ngược lại cho ngươi. Ngươi nói xem có đúng không?"
Tạ Đình có chút không phục, lầm bầm: "Ta... Ta không có phiền phức!"
Mạnh Diễm nhếch miệng, "Lẽ nào bài tập ngươi làm còn tốt hơn biểu ca ngươi?"
Tạ Đình cúi đầu thừa nhận. Mạnh Diễm nhìn y bắt đầu do dự, lại tiến đến tiếp tục dụ dỗ: "Nếu biểu ca ngươi không dùng đến ngươi, chi bằng ngươi đến làm thư đồng cho ta, sẽ giúp ích cho ta lắm đó."
Tạ Đình nghe nói mình có ích, liền cảm thấy hắn đang đùa mình: "Có... có thật không?"
"Đương nhiên rồi." Mạnh Diễm đứng lên, vốn định cầm lấy bình rượu để rót, nhưng lại sợ tửu lượng của Tạ Đình không cao, cái tay đã giơ một nửa về phía bình rượu lại thu trở về. Hắn tằng hắng một cái, tiêu sái đứng dậy mở cửa sổ, thông khí căn phòng.
"Ta không nghe tiên sinh giảng bài, ngươi không cần lo ngươi học không bằng ta, nhà riêng ngoài cung của Mạnh gia rất nhiều, ngươi làm thư đồng cho ta, không cần sáng sớm canh năm đã phải thức dậy, buổi tối vừa vặn ngủ lại chỗ ta."
"Hơn nữa..." Mạnh Diễm kéo dài giọng, dường như có hơi phiền não.
Tạ Đình nghiêng đầu nhìn hắn, đối với lời đề nghị này hình như có hơi động lòng rồi.
"Hơn nữa mỗi bữa cơm, đầu bếp nhà ta đều nấu rất nhiều, Tiểu Nguỵ thì ăn không quen đồ ăn Trung Nguyên."
"Ngươi đến thì vừa vặn giải quyết được vấn đề thừa cơm rồi." Mạnh Diễm vẻ mặt bình thản, "Hôm nay cũng thế, không thì lại phải đem về cho Đại Hoàng ăn."
Mặc dù mượn cái cớ thừa cơm này rất vô lý, Tạ Đình vẫn tin là thật, y vui vẻ bưng chén lên tiếp tục ăn, không cần dậy sớm, lại càng không phải bị ca ca nhìn chằm chằm mỗi khi học bài nữa khiến cho y động lòng, cuối cùng y đồng ý đề nghị của Mạnh Diễm.
"Vậy, vậy thì ta đồng ý á!"
Tuy mẹ y bảo phải biết giữ khoảng cách với người lạ, thế nhưng Mạnh Diễm ca ca mời y ăn cơm, lại quen với biểu ca, vậy với mình cũng coi như là người quen rồi.
Mạnh Diễm nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương