Idol Quốc Dân Là Xã Hội Đen
Chương 10: Lột Xác
Lưu Ngọc Luy làm tóc từ buổi trưa cho đến tối muộn vẫn còn làm, Choi Kwan và đàn em xoay ca bảo vệ cậu chủ, ngồi lì ở trong tiệm. Khách hàng khác đi vào thấy mấy anh cơ bắp ngồi đó liền chạy mất dép. Chủ tiệm chỉ muốn làm tóc cho cậu mau mau rồi thỉnh người ta đi.
Lưu Ngọc Luy không hài lòng lắm: "Cắt ngắn chút nữa đi ạ, còn dài quá. Đừng cắt tóc tầng, đuôi tóc chỉ cần cắt phần chẻ ngọn cho con thôi..."
"Dì uốn xoăn quá, duỗi cho con đi."
"Tỉa chân mày giúp con luôn."
"Lông mặt nữa ạ, nhờ dì."
"Dì có làm nail hong dì? Cho con mượn cái dũa móng tí."
Chủ tiệm tá hỏa, hận mình không có ba đầu sáu tay, phân thân ra làm cùng một lúc: "..." Sao bé nhỏ này điệu quá vậy.
Đám vệ sĩ cao to lực lưỡng cũng cảm thấy kì cục, Lưu Ngọc Luy lúc trước là người mà cái bánh có rớt xuống đất cũng sẽ nhặt lên lau lau vài cái rồi ăn, đi tắm còn ít hơn số lần đi vệ sinh. Câu cửa miệng luôn là: Là đàn ông thì ở dơ chút có sao đâu.
Lưu Ngọc Luy, cậu chủ của bọn họ, không bị cái gì kích thích chứ?
...
Gội đầu, lau khô, thoa nước nhuộm lên tóc, nhuộm màu, ủ tóc thêm mất vài tiếng để thuốc ngấm, sau đó lại đi gội đầu lần nữa, sấy khô, vậy là xong.
Nửa đêm.
Lưu Ngọc Luy nhìn kiểu tóc mới tinh của mình qua gương, nhìn chằm chằm. Kiểu tóc cũ mà Lưu Ngọc Ly ưa dùng là Mullet nhuộm màu tím nhạt, phần đuôi tóc hơi xanh, tóc mái sẽ chia một bên bốn một bên sáu. Phong cách khi xưa cậu theo đuổi là phi giới tính, đẹp theo cách lưỡng tính, cá tính. Cũng vì phong cách này nhận được nhiều ý kiến trái chiều từ cộng đồng mạng, cậu bị chê là ẻo lả, nữ tính, giống bê đê,...Công ty quản lý mới đổi cho cậu một stylist mới, một chuyên viên phục trang mới.
Cậu đã cảm thấy tiếc nuối một đoạn thời gian dài, mặc dù thời trang mang phong cách Unisex rất đẹp, thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với cậu.
Chủ tiệm nhiễu mồ hôi lên chóp mũi cũng không dám đưa tay lên lau mà cẩn trọng nhìn khách VIP của mình.
Tuy bé nhỏ này đòi hỏi nhiều, yêu cầu cao, nhưng đúng là có năng khiếu, mỹ nhãn rất tốt. Cứ nhìn thành quả mà xem, cứ như hai người khác nhau, làm chủ tiệm chỉ muốn chụp ảnh lại rồi mạnh tay PR cho tiệm.
Khuôn mặt này của Lưu Ngọc Luy, ngũ quan này đã đẹp sẵn, nét đẹp của người phương Đông vừa nhu hòa vừa mạnh mẽ, giống như câu, lấy nhu thắng cương. Lưu thiếu gia bây giờ trông rất nhu mềm, ngoan hiền, ai mà tưởng tượng nổi, một tháng trước cậu có dáng vẻ một con gà chọi đầu nhím quầng thâm như gấu trúc ốm như cò ma thời trang Tôn Ngộ Không đâu.
Chỉ cần cậu trị mụn, làm cho khuôn mặt bầu bĩnh này thon gọn hơn, thì sẽ càng xinh đẹp rạng ngời. Tóc thì không thể lại tẩy rồi nhuộm đen lại nữa, vì đã tẩy rất nhiều lần trước đó cho nên hư tổn khá nặng, trước mắt cậu phải dưỡng tóc cho mượt lại đã.
Lưu Ngọc Luy nhìn hẳn 10 phút liền, gọi chủ tiệm sửa lại ít tóc mái bên mép tai cho cân đối, mới hài lòng gật đầu cái rụp, khởi giá hồi cung:"Oke lắm ạ." Tay nghề nghiệp dư mà đã làm hợp ý cậu như vậy thì cũng tốt lắm rồi, cậu không muốn nói nặng nói nhẹ gì cả.
Chủ tiệm mừng rớt nước mắt, cuối cùng cũng có thể tống khứ mấy anh vest đen đi rồi.
Choi Kwan móc ra một cái thẻ đen, đưa cho chủ tiệm: "Không cần thối."
"...?"
____________
12 giờ đêm.
Ở Hàn Quốc, thành phố lớn như Seoul, ban đêm vẫn tấp nấp là người, quán ăn đêm, chợ đêm hoạt động mãi đến 2 giờ sáng mới thôi. Ánh đèn bừng bừng sức sống, chiếu sáng cả một khu phố.
Lưu Ngọc Luy đứng ở đầu phố, hít một ngụm thịt nướng từ xa bay tới, bụng ọt ọt kêu réo: "..." Đói muốn rã ruột.
Cả ngày hôm nay cậu ngồi trên ghế không hề di chuyển, eo đau mà mông cũng mỏi, suốt 11 tiếng đồng hồ làm tóc, tuy Choi Kwan có tiếp tế cho cậu một hộp sữa với một cây xúc xích nhưng làm gì đủ no.
Lưu Ngọc Luy đưa mắt cún con, nhấp nháy nhìn Choi Kwan, mong đợi: "Chú Choi, con muốn ăn thịt xiên nướng."
Choi Kwan yêu thích động vật nhỏ: "..." Làm có một cái tóc, thay đổi lớn như vậy?
Thấy đại ca lung lay, đàn em Cha Hoon trả lời thay. Cha Hoon cũng y hệt Choi Kwan, đầu đinh vest đen kính đen: "Chú Triệu không cho đâu ạ, ăn đồ ăn lề đường không dinh dưỡng, chúng ta về ăn...?" Cậu chủ đâu?
Lưu Ngọc Luy đói meo từ lâu, thấy sạp đồ ăn liền bay qua, chỉ tay năm ngón gọi món: "Cho con hai xiên thịt bò, ba xiên thịt gà, bốn xiên thịt dê, năm xiên thịt ba chỉ..."
"..." Sao bọn họ quên được, cậu chủ nhà mình đã từng đoạt giải quán quân cuộc thi chạy chứ.
Bị vẻ ngoài đánh lừa rồi!
"Ủa? Lưu Ngọc Lu? Mày làm gì ở đây vào giờ này?" Hình như Lưu Ngọc Lu có chút khang khác?
Lưu Ngọc Luy đang ngóng thức ăn, nghe người ta kêu mình là "Lu" liền biết đằng ấy là ai.
Cậu ngẩng đầu lên: "Dô Deo Dung?" Nhìn cậu ta ôm cặp, trên tay còn nắm sách tham khảo, cậu mạnh dạn đoán cậu ta đi học thêm.
Jo Seo Yun ngơ ngác: "..." Đứa nào đấy?
Lưu Ngọc Luy không hài lòng lắm: "Cắt ngắn chút nữa đi ạ, còn dài quá. Đừng cắt tóc tầng, đuôi tóc chỉ cần cắt phần chẻ ngọn cho con thôi..."
"Dì uốn xoăn quá, duỗi cho con đi."
"Tỉa chân mày giúp con luôn."
"Lông mặt nữa ạ, nhờ dì."
"Dì có làm nail hong dì? Cho con mượn cái dũa móng tí."
Chủ tiệm tá hỏa, hận mình không có ba đầu sáu tay, phân thân ra làm cùng một lúc: "..." Sao bé nhỏ này điệu quá vậy.
Đám vệ sĩ cao to lực lưỡng cũng cảm thấy kì cục, Lưu Ngọc Luy lúc trước là người mà cái bánh có rớt xuống đất cũng sẽ nhặt lên lau lau vài cái rồi ăn, đi tắm còn ít hơn số lần đi vệ sinh. Câu cửa miệng luôn là: Là đàn ông thì ở dơ chút có sao đâu.
Lưu Ngọc Luy, cậu chủ của bọn họ, không bị cái gì kích thích chứ?
...
Gội đầu, lau khô, thoa nước nhuộm lên tóc, nhuộm màu, ủ tóc thêm mất vài tiếng để thuốc ngấm, sau đó lại đi gội đầu lần nữa, sấy khô, vậy là xong.
Nửa đêm.
Lưu Ngọc Luy nhìn kiểu tóc mới tinh của mình qua gương, nhìn chằm chằm. Kiểu tóc cũ mà Lưu Ngọc Ly ưa dùng là Mullet nhuộm màu tím nhạt, phần đuôi tóc hơi xanh, tóc mái sẽ chia một bên bốn một bên sáu. Phong cách khi xưa cậu theo đuổi là phi giới tính, đẹp theo cách lưỡng tính, cá tính. Cũng vì phong cách này nhận được nhiều ý kiến trái chiều từ cộng đồng mạng, cậu bị chê là ẻo lả, nữ tính, giống bê đê,...Công ty quản lý mới đổi cho cậu một stylist mới, một chuyên viên phục trang mới.
Cậu đã cảm thấy tiếc nuối một đoạn thời gian dài, mặc dù thời trang mang phong cách Unisex rất đẹp, thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với cậu.
Chủ tiệm nhiễu mồ hôi lên chóp mũi cũng không dám đưa tay lên lau mà cẩn trọng nhìn khách VIP của mình.
Tuy bé nhỏ này đòi hỏi nhiều, yêu cầu cao, nhưng đúng là có năng khiếu, mỹ nhãn rất tốt. Cứ nhìn thành quả mà xem, cứ như hai người khác nhau, làm chủ tiệm chỉ muốn chụp ảnh lại rồi mạnh tay PR cho tiệm.
Khuôn mặt này của Lưu Ngọc Luy, ngũ quan này đã đẹp sẵn, nét đẹp của người phương Đông vừa nhu hòa vừa mạnh mẽ, giống như câu, lấy nhu thắng cương. Lưu thiếu gia bây giờ trông rất nhu mềm, ngoan hiền, ai mà tưởng tượng nổi, một tháng trước cậu có dáng vẻ một con gà chọi đầu nhím quầng thâm như gấu trúc ốm như cò ma thời trang Tôn Ngộ Không đâu.
Chỉ cần cậu trị mụn, làm cho khuôn mặt bầu bĩnh này thon gọn hơn, thì sẽ càng xinh đẹp rạng ngời. Tóc thì không thể lại tẩy rồi nhuộm đen lại nữa, vì đã tẩy rất nhiều lần trước đó cho nên hư tổn khá nặng, trước mắt cậu phải dưỡng tóc cho mượt lại đã.
Lưu Ngọc Luy nhìn hẳn 10 phút liền, gọi chủ tiệm sửa lại ít tóc mái bên mép tai cho cân đối, mới hài lòng gật đầu cái rụp, khởi giá hồi cung:"Oke lắm ạ." Tay nghề nghiệp dư mà đã làm hợp ý cậu như vậy thì cũng tốt lắm rồi, cậu không muốn nói nặng nói nhẹ gì cả.
Chủ tiệm mừng rớt nước mắt, cuối cùng cũng có thể tống khứ mấy anh vest đen đi rồi.
Choi Kwan móc ra một cái thẻ đen, đưa cho chủ tiệm: "Không cần thối."
"...?"
____________
12 giờ đêm.
Ở Hàn Quốc, thành phố lớn như Seoul, ban đêm vẫn tấp nấp là người, quán ăn đêm, chợ đêm hoạt động mãi đến 2 giờ sáng mới thôi. Ánh đèn bừng bừng sức sống, chiếu sáng cả một khu phố.
Lưu Ngọc Luy đứng ở đầu phố, hít một ngụm thịt nướng từ xa bay tới, bụng ọt ọt kêu réo: "..." Đói muốn rã ruột.
Cả ngày hôm nay cậu ngồi trên ghế không hề di chuyển, eo đau mà mông cũng mỏi, suốt 11 tiếng đồng hồ làm tóc, tuy Choi Kwan có tiếp tế cho cậu một hộp sữa với một cây xúc xích nhưng làm gì đủ no.
Lưu Ngọc Luy đưa mắt cún con, nhấp nháy nhìn Choi Kwan, mong đợi: "Chú Choi, con muốn ăn thịt xiên nướng."
Choi Kwan yêu thích động vật nhỏ: "..." Làm có một cái tóc, thay đổi lớn như vậy?
Thấy đại ca lung lay, đàn em Cha Hoon trả lời thay. Cha Hoon cũng y hệt Choi Kwan, đầu đinh vest đen kính đen: "Chú Triệu không cho đâu ạ, ăn đồ ăn lề đường không dinh dưỡng, chúng ta về ăn...?" Cậu chủ đâu?
Lưu Ngọc Luy đói meo từ lâu, thấy sạp đồ ăn liền bay qua, chỉ tay năm ngón gọi món: "Cho con hai xiên thịt bò, ba xiên thịt gà, bốn xiên thịt dê, năm xiên thịt ba chỉ..."
"..." Sao bọn họ quên được, cậu chủ nhà mình đã từng đoạt giải quán quân cuộc thi chạy chứ.
Bị vẻ ngoài đánh lừa rồi!
"Ủa? Lưu Ngọc Lu? Mày làm gì ở đây vào giờ này?" Hình như Lưu Ngọc Lu có chút khang khác?
Lưu Ngọc Luy đang ngóng thức ăn, nghe người ta kêu mình là "Lu" liền biết đằng ấy là ai.
Cậu ngẩng đầu lên: "Dô Deo Dung?" Nhìn cậu ta ôm cặp, trên tay còn nắm sách tham khảo, cậu mạnh dạn đoán cậu ta đi học thêm.
Jo Seo Yun ngơ ngác: "..." Đứa nào đấy?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương