Idol Quốc Dân Là Xã Hội Đen
Chương 14: Tát Một Cái
Lưu Ngọc Luy không ngờ mọi người sẽ cổ động mình nhiều như vậy, nhất nhất đáp lại, như khi giao lưu với fans, vừa lạ vừa quen.
Lưu Ngọc Ly từ khi hoạt động một mình thì rất ít nhảy múa, chỉ hát thôi. Tưởng đâu thân thể của nguyên chủ sẽ không làm được mấy động tác uốn éo này kia, may mà thân thể này là của cháu trai ông trùm băng đảng, khỏe thật sự.
Xã hội đen gì đó, cũng đâu có đáng sợ lắm đâu ha.
"Tôi cũng muốn đưa em về tận nhà nữa."
Giang Noah vừa nói thành tiếng, một đám người đã quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Giang Noah là ca sĩ có trình độ quốc tế, không như Lưu Ngọc Luy top một Việt Nam, hắn thuộc hàng top thế giới. Cho nên giọng nói của hắn mang đậm đặc sắc cá nhân, thanh tuyến cũng cuốn hút, hấp dẫn người nghe. Những lúc thả thính, hắn mới nâng giọng dụ hoặc, cho nên lần đầu khi bị chọn làm chồng cho cháu của ông trùm, hắn không vui, cũng không có hứng thú ăn nói tử tế.
Lưu Ngọc Luy khi đó hoảng một cục, cứ tưởng mình sắp tiêu đời rồi, đâu có để ý giọng của ai hay hay là dở. Cậu đứng trông ngốc một hồi, ngước lên nhìn.
U wa, hàng Fake này giọng nói cũng dễ nghe ghê, hệt như Noah của cậu. Người đàn ông được ví như Apollo, người cậu ngưỡng mộ rất chi là diệu dàng lại nam tính, không có đeo khuyên tai, ăn mặc lộ cơ ngực giống như gã này.
Hắn bước đến, như khổng tước xòe đuôi trước bạn cặp: "Mọi người tụ tập ở đây ông quản gia thấy sẽ mắng cho xem."
Đám người hầu và vệ sĩ thấy vậy dạt ra hai bên, tiếc nuối trở về đơn vị làm việc.
Giang Noah nắm lấy bàn tay trái của Lưu Ngọc Luy, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái, nháy mắt: "Bé yêu, em thật tuyệt, cho anh làm quen nha? Bé yêu tên gì nhỉ?" Em ấy có mùi thơm, da cũng mịn màng, bàn tay cũng nho nhỏ. Cực phẩm này là con cái nhà ai sao hắn không biết?
Bé yêu?
Lưu Ngọc Luy há hốc mồm, đủ để nhét một quả trứng gà. Cậu quá bất ngờ cho nên không kịp rút tay lại, đứng đực ra đó cho người ta thả dê.
Ủa gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Thằng này nói gì thế? Là suy nghĩ của cậu lúc này.
Giang Noah hôn bàn tay xong, nhẹ nhàng buông ra, đắc ý quan sát vẻ mặt cậu trai. Thật sự là...rất ít người có thể cưỡng lại được mị lực của hắn. Nhìn bé này một cái là biết là trai tơ ngây thơ, hắn chỉ cần chân thành thả thính một chút nữa là cậu đỗ ngay.
Chụt!
Giang Noah nắm lấy vai cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm, cười tủm tỉm: "Bé yêu, dễ thương thế."
Lưu Ngọc Luy đứng hình, ngơ ngác, dại ra. Có gì đó lướt qua môi cậu, hơi lành lạnh
Hình như, cậu vừa mất nụ hôn đầu rồi?
"Anh tên là Giang-"
Chát!
Choi Kwan và đám vệ sĩ giật mình, người hầu đang lau sàn cũng khựng lại động tác, ai cũng nhìn về phía hai người Lưu Ngọc Luy.
Không khí đột nhiên đọng lại, giống như sắp nhỏ giọt thành nước.
Cậu chủ đánh người rồi!
Lâu quá chưa thấy Lưu Ngọc Luy động thủ, bọn họ cũng quên mất tính tình như bão táp mưa sa của cậu.
Giang Noah liếc một bên má trái đang đỏ lên, hơi ran rát, nhướng mày. Phản ứng này...hình như trái ngược với suy nghĩ của hắn thì phải.
Hắn đưa mắt nhìn xuống Lưu Ngọc Luy, nhìn chằm chằm.
Lưu Ngọc Luy cho hắn một cái tát, thanh âm vang dội, nhìn gương mặt mê người in đậm vài vệt đỏ hỏn, cậu giật bắn mình, không khỏi chột dạ. Nguyên chủ trâu bò thật, sức lực mạnh kinh khủng.
Cậu thề là mình chỉ nựng nhẹ một cái cảnh cáo thôi, bởi vì kích động quá. Tự dưng bị người lạ hôn vào mỏ ai không hoảng?
Va phải tầm mắt sắc bén như hùng ưng của Giang Noah, cậu không thể không rùng mình, chân cũng hơi mềm.
Thật là đáng sợ á!
"Đồ, đồ quấy rối! Bỉ ổi! Quá đáng!"
Trước khi Giang Noah có khả năng cao là sẽ đánh mình, cậu lập tức gồng cơ chân bỏ chạy mất dạng.
"..."
Bình thường Lưu Ngọc Luy mắng chửi người đều hỏi han tông chi họ hàng của người đó, sau đó là lao vào đối phương lên gối dựt chỏ đè đầu cưỡi cổ. Hôm nay đột nhiên hiền thục dữ vậy?
"Á!"
Bẹp!
Chạy được vài bước thì Lưu Ngọc Lưu vì quá hoảng loạn mà vấp té, ngã ụp mặt xuống sân cỏ. Mặt mũi của cháu trai ông trùm mất hết, cậu cuống quýt bò dậy, chạy rối rít.
Những người chứng kiến: "...Phụt."
"Ha ha ha!"
Giang Noah hơi bất ngờ, rồi cười như được mùa, chờ người hầu đưa khăn ướt lau mặt, mới bước vào trong nhà. Lần đầu được ăn tát từ người mình gạ gẫm, thật là mới lạ, cũng kích thích dục vọng muốn chinh phục bên trong hắn.
Khuôn mặt tươi tắn kia của Lưu Ngọc Luy, dáng vẻ mĩ miều, có thể là vì người phương Đông nên có nét dịu dàng và nhỏ bé, Giang Noah có cảm giác như một tay của mình có thể ôm trọn bờ mông đó trên tay. Đa số người yêu cũ của hắn là người Châu Âu,
Hiện tại lịch trình cũng không bận lắm, lại vừa chia tay bạn gái, chơi đùa với mỹ thiếu nam một chút cũng không có hại gì.
Giang Noah mỉm cười như có dự mưu: "Ông Triệu ơi, con có điều thắc mắc..."
Lưu Ngọc Ly từ khi hoạt động một mình thì rất ít nhảy múa, chỉ hát thôi. Tưởng đâu thân thể của nguyên chủ sẽ không làm được mấy động tác uốn éo này kia, may mà thân thể này là của cháu trai ông trùm băng đảng, khỏe thật sự.
Xã hội đen gì đó, cũng đâu có đáng sợ lắm đâu ha.
"Tôi cũng muốn đưa em về tận nhà nữa."
Giang Noah vừa nói thành tiếng, một đám người đã quay đầu nhìn về phía người đàn ông.
Giang Noah là ca sĩ có trình độ quốc tế, không như Lưu Ngọc Luy top một Việt Nam, hắn thuộc hàng top thế giới. Cho nên giọng nói của hắn mang đậm đặc sắc cá nhân, thanh tuyến cũng cuốn hút, hấp dẫn người nghe. Những lúc thả thính, hắn mới nâng giọng dụ hoặc, cho nên lần đầu khi bị chọn làm chồng cho cháu của ông trùm, hắn không vui, cũng không có hứng thú ăn nói tử tế.
Lưu Ngọc Luy khi đó hoảng một cục, cứ tưởng mình sắp tiêu đời rồi, đâu có để ý giọng của ai hay hay là dở. Cậu đứng trông ngốc một hồi, ngước lên nhìn.
U wa, hàng Fake này giọng nói cũng dễ nghe ghê, hệt như Noah của cậu. Người đàn ông được ví như Apollo, người cậu ngưỡng mộ rất chi là diệu dàng lại nam tính, không có đeo khuyên tai, ăn mặc lộ cơ ngực giống như gã này.
Hắn bước đến, như khổng tước xòe đuôi trước bạn cặp: "Mọi người tụ tập ở đây ông quản gia thấy sẽ mắng cho xem."
Đám người hầu và vệ sĩ thấy vậy dạt ra hai bên, tiếc nuối trở về đơn vị làm việc.
Giang Noah nắm lấy bàn tay trái của Lưu Ngọc Luy, hôn nhẹ lên mu bàn tay một cái, nháy mắt: "Bé yêu, em thật tuyệt, cho anh làm quen nha? Bé yêu tên gì nhỉ?" Em ấy có mùi thơm, da cũng mịn màng, bàn tay cũng nho nhỏ. Cực phẩm này là con cái nhà ai sao hắn không biết?
Bé yêu?
Lưu Ngọc Luy há hốc mồm, đủ để nhét một quả trứng gà. Cậu quá bất ngờ cho nên không kịp rút tay lại, đứng đực ra đó cho người ta thả dê.
Ủa gì vậy? Cái gì đang diễn ra vậy? Thằng này nói gì thế? Là suy nghĩ của cậu lúc này.
Giang Noah hôn bàn tay xong, nhẹ nhàng buông ra, đắc ý quan sát vẻ mặt cậu trai. Thật sự là...rất ít người có thể cưỡng lại được mị lực của hắn. Nhìn bé này một cái là biết là trai tơ ngây thơ, hắn chỉ cần chân thành thả thính một chút nữa là cậu đỗ ngay.
Chụt!
Giang Noah nắm lấy vai cậu, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm, cười tủm tỉm: "Bé yêu, dễ thương thế."
Lưu Ngọc Luy đứng hình, ngơ ngác, dại ra. Có gì đó lướt qua môi cậu, hơi lành lạnh
Hình như, cậu vừa mất nụ hôn đầu rồi?
"Anh tên là Giang-"
Chát!
Choi Kwan và đám vệ sĩ giật mình, người hầu đang lau sàn cũng khựng lại động tác, ai cũng nhìn về phía hai người Lưu Ngọc Luy.
Không khí đột nhiên đọng lại, giống như sắp nhỏ giọt thành nước.
Cậu chủ đánh người rồi!
Lâu quá chưa thấy Lưu Ngọc Luy động thủ, bọn họ cũng quên mất tính tình như bão táp mưa sa của cậu.
Giang Noah liếc một bên má trái đang đỏ lên, hơi ran rát, nhướng mày. Phản ứng này...hình như trái ngược với suy nghĩ của hắn thì phải.
Hắn đưa mắt nhìn xuống Lưu Ngọc Luy, nhìn chằm chằm.
Lưu Ngọc Luy cho hắn một cái tát, thanh âm vang dội, nhìn gương mặt mê người in đậm vài vệt đỏ hỏn, cậu giật bắn mình, không khỏi chột dạ. Nguyên chủ trâu bò thật, sức lực mạnh kinh khủng.
Cậu thề là mình chỉ nựng nhẹ một cái cảnh cáo thôi, bởi vì kích động quá. Tự dưng bị người lạ hôn vào mỏ ai không hoảng?
Va phải tầm mắt sắc bén như hùng ưng của Giang Noah, cậu không thể không rùng mình, chân cũng hơi mềm.
Thật là đáng sợ á!
"Đồ, đồ quấy rối! Bỉ ổi! Quá đáng!"
Trước khi Giang Noah có khả năng cao là sẽ đánh mình, cậu lập tức gồng cơ chân bỏ chạy mất dạng.
"..."
Bình thường Lưu Ngọc Luy mắng chửi người đều hỏi han tông chi họ hàng của người đó, sau đó là lao vào đối phương lên gối dựt chỏ đè đầu cưỡi cổ. Hôm nay đột nhiên hiền thục dữ vậy?
"Á!"
Bẹp!
Chạy được vài bước thì Lưu Ngọc Lưu vì quá hoảng loạn mà vấp té, ngã ụp mặt xuống sân cỏ. Mặt mũi của cháu trai ông trùm mất hết, cậu cuống quýt bò dậy, chạy rối rít.
Những người chứng kiến: "...Phụt."
"Ha ha ha!"
Giang Noah hơi bất ngờ, rồi cười như được mùa, chờ người hầu đưa khăn ướt lau mặt, mới bước vào trong nhà. Lần đầu được ăn tát từ người mình gạ gẫm, thật là mới lạ, cũng kích thích dục vọng muốn chinh phục bên trong hắn.
Khuôn mặt tươi tắn kia của Lưu Ngọc Luy, dáng vẻ mĩ miều, có thể là vì người phương Đông nên có nét dịu dàng và nhỏ bé, Giang Noah có cảm giác như một tay của mình có thể ôm trọn bờ mông đó trên tay. Đa số người yêu cũ của hắn là người Châu Âu,
Hiện tại lịch trình cũng không bận lắm, lại vừa chia tay bạn gái, chơi đùa với mỹ thiếu nam một chút cũng không có hại gì.
Giang Noah mỉm cười như có dự mưu: "Ông Triệu ơi, con có điều thắc mắc..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương