Idol Quốc Dân Là Xã Hội Đen
Chương 8: Làm Lại Nghề Cũ
Sau một câu nói, độ thiện cảm của Lưu Ngọc Luy đối với Giang Noah nhanh chóng giảm xuống số âm, ghét bỏ ra mặt. Mặc dù hắn thay cậu chắn một dao, cậu rất ư là cảm động và cảm kích.
Cậu xỏ dép vào, bước nhanh ra ngoài.
Lưu Ngọc Luy quay đầu nhìn mặt Giang Noah một cái, càng nhìn càng tức, cáu kỉnh nói: "Cảm ơn đã cứu tôi, nhìn anh ổn vậy chắc là không bắt tôi chịu tiền thuốc men gì đúng không? Chân thành cảm ơn!"
Rầm!
Nói xong cậu đóng cửa thật mạnh, hít sâu vài hơi, rơm rớm nước mắt, cậu ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy. Không biết cậu đào đâu ra dũng khí mà lớn tiếng với một tên giang hồ.
Sợ chết mất.
Giang Noah và Lưu Ngọc Luy mặt ngoài tỏ vẻ quan tâm lẫn nhau như anh em ruột nhưng âm thầm lại nói xấu đối phương không biết nhiều ít lần.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy Giang Noah giả tạo, Giang Noah thì cảm thấy Lưu Ngọc Luy bị khùng.
Hắn liếc ra cửa, nhún vai: "...Làm ơn mắc oán mà." Chắc hắn hoa mắt thôi, chứ làm sao cảm thấy Lưu Ngọc Luy có chút dễ thương được.
Cả ba người Lương Hàn Văn ngày hôm sau liền rời khỏi Lưu gia, ai bận việc người nấy, ấn tượng đối với Lưu Ngọc Luy tuy có khác chút nhưng không đáng kể.
Qua vụ việc bị ám sát lần này, số lượng các ông chú vest đen kính đen cao to lực lưỡng tăng gấp đôi. Tuy cậu còn sợ Mafia lắm nhưng vẫn là sợ chết hơn, cố hết sức thích nghi với thân phận hiện tại.
Lưu Ngọc Luy có rất nhiều ưu điểm, nhưng điểm lớn nhất chính là lạc quan.
_______
Một tháng sau.
Cuộc sống của Lưu Ngọc Luy hiện tại không khác gì con cá khô, chỉ ăn ngủ nghỉ đi ẹ rồi thôi, lâu lâu lại chào mừng vài vị sát thủ đột nhập, chơi trò đuổi bắt. Lần đầu bị ám sát thì cậu hoảng tới nổi cứng ngắc như tượng đá, rồi bẹp ra xỉu. Lần thứ hai thì tiến bộ hơn, tung cửa chạy, gọi vệ sĩ tới cứu. Lần thứ ba, lần thứ tư,...Nhiều quá, không nhớ nữa.
Ông nội Lưu không ở nhà nhiều, ông thường đi du lịch một, hai tháng có khi còn lâu hơn mới về. Nhưng vì lo cho cháu trai cứ liên tục ngất xỉu, cho nên ông không đi nữa, ngày nào cũng đến xem tình hình của cậu.
Lưu Ngọc Luy không có người thân nhưng trong trại trẻ mồ côi có bà viện trưởng, bà ấy xem cậu như con cháu trong nhà mà nuôi. Cũng giống như ông nội, tuy nghiêm khắc nhưng thật sự rất thương cháu, khiến cậu vừa vui vừa sợ. Vui vì cậu có gia đình mới, có người yêu thương cậu, sợ là sợ thân phận cậu chủ hắc đạo này của mình, mạng sống bị đe dọa.
"Ông Triệu ơi." Cậu cầm theo một đống danh sách những thứ cần mua, đến tìm quản gia.
Quản gia Triệu đang pha trà, nghe vậy liền đặt ấm trà xuống, cười hòa ái: "Cậu chủ." Cậu chủ càng ngày càng đáng yêu, gọi ông tôn kính nghe mà mát hết ruột gan.
Sống chung hơn một tháng, người cậu cảm thấy thân thiết ngoài ông nội ra, còn có ông quản gia và đội trưởng Choi.
Lưu Ngọc Luy đưa một cuộn giấy qua, lưu loát nói: "Ông mua cho con những thứ được ghi trong này nha, nhớ là sữa rửa mặt với muối tắm là cùng nhãn hiệu, sữa dưỡng thể thì có nhiều loại nhái chính chủ cho nên ông đừng để bị lừa nha. Với lại mật ong với sữa chua đừng mua trong tiệm mỹ phẩm, ra ngoài mua sẽ rẻ hơn. A, nước tẩy trang ông đừng nhầm chai màu hồng với màu lam nha tuy hai cái đều cùng nhãn hiệu nhưng con vẫn thích dùng màu xanh hơn, bông tẩy trang cũng mua loại miếng tròn ấy,..." Luyên thuyên một đống về sản phẩm chăm sóc da mặt cái nào tốt cái nào hiệu quả kém.
"..." Quản gia Triệu cảm thấy mình làm quản gia hơn bốn mươi năm mà nghe không hiểu cậu chủ nói gì, rất là thất bại.
Lưu Ngọc Luy cũng muốn tự mình xông pha ra trận, nhưng thân phận thiếu chủ bang Bạch Hồ phiền hơn cậu nghĩ, ông nội cứ sợ cậu bị ám sát, không dám mở cửa cho cậu ra ngoài đi dạo. Ông nói, chỉ khi nào ông dọn dẹp hết các băng đảng xung quanh thì khi đó cậu có thể thỏa sức rong chơi.
Chắc là sẽ đợi tới già luôn quá.
Cậu mỉm cười: "Nhờ ông nhe."
"...Được." Quản gia Triệu cầm danh sách mỹ phẩm như cầm thánh chỉ, cảm thấy trọng trách nặng nề.
Lưu Ngọc Luy quyết tâm thay đổi hình tượng lôi thôi, quê mùa, chăm chút cho khuôn mặt nhiều hơn. Thề phải biến bản thân trở nên xinh đẹp, tỏa sáng ngời ngời.
Bởi vì cậu muốn làm lại nghề cũ!
Cậu đang chuẩn bị tham gia một show diễn dành cho những thanh thiếu niên nam nữ muốn Debut ở Hàn Quốc đó nha.
Chuyện nói ra thì ngắn, là vào ngày hôm qua...
Tối hôm đó.
Lưu Ngọc Luy đối với chiếc ti vi 69 in của nhà mình rất là hài lòng. Cậu nằm bò trên ghế sô pha, vừa ăn snack vừa xem thời sự. Đừng hỏi tại sao cậu lại có thể ngang nhiên như vậy mặc dù xung quanh có hơi mấy chục ông chú vest đen kính đen. Chỉ cần nghĩ rằng mấy chú lực lưỡng đó đang bảo vệ mình là cậu thấy an mấy chục cái tâm, không hề sợ. truyện ngôn tình
Cậu vừa chuyển kênh, vừa lúc ti vi đang truyền phát một đoạn quảng cáo. Lưu Ngọc Luy học tiếng Hàn bữa đực bữa cái, chỉ biết vài ba chữ, cậu cũng chỉ đoán được vài từ như là "Tuyển chọn", "Idol", "Bắt đầu".
Trên ti vi đang chiếu lại kì trước của show, một nhóm nhạc nữ gồm 5 thành viên trình diễn một màn Encore, vũ đạo đáng yêu, phục trang kiểu lolita, giọng hát tuy yếu nhưng dễ thương.
Rầm!
Hai mắt tỏa sáng, cậu lập tức vỗ bàn.
Chính là nó!
Cậu xỏ dép vào, bước nhanh ra ngoài.
Lưu Ngọc Luy quay đầu nhìn mặt Giang Noah một cái, càng nhìn càng tức, cáu kỉnh nói: "Cảm ơn đã cứu tôi, nhìn anh ổn vậy chắc là không bắt tôi chịu tiền thuốc men gì đúng không? Chân thành cảm ơn!"
Rầm!
Nói xong cậu đóng cửa thật mạnh, hít sâu vài hơi, rơm rớm nước mắt, cậu ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy. Không biết cậu đào đâu ra dũng khí mà lớn tiếng với một tên giang hồ.
Sợ chết mất.
Giang Noah và Lưu Ngọc Luy mặt ngoài tỏ vẻ quan tâm lẫn nhau như anh em ruột nhưng âm thầm lại nói xấu đối phương không biết nhiều ít lần.
Lưu Ngọc Luy cảm thấy Giang Noah giả tạo, Giang Noah thì cảm thấy Lưu Ngọc Luy bị khùng.
Hắn liếc ra cửa, nhún vai: "...Làm ơn mắc oán mà." Chắc hắn hoa mắt thôi, chứ làm sao cảm thấy Lưu Ngọc Luy có chút dễ thương được.
Cả ba người Lương Hàn Văn ngày hôm sau liền rời khỏi Lưu gia, ai bận việc người nấy, ấn tượng đối với Lưu Ngọc Luy tuy có khác chút nhưng không đáng kể.
Qua vụ việc bị ám sát lần này, số lượng các ông chú vest đen kính đen cao to lực lưỡng tăng gấp đôi. Tuy cậu còn sợ Mafia lắm nhưng vẫn là sợ chết hơn, cố hết sức thích nghi với thân phận hiện tại.
Lưu Ngọc Luy có rất nhiều ưu điểm, nhưng điểm lớn nhất chính là lạc quan.
_______
Một tháng sau.
Cuộc sống của Lưu Ngọc Luy hiện tại không khác gì con cá khô, chỉ ăn ngủ nghỉ đi ẹ rồi thôi, lâu lâu lại chào mừng vài vị sát thủ đột nhập, chơi trò đuổi bắt. Lần đầu bị ám sát thì cậu hoảng tới nổi cứng ngắc như tượng đá, rồi bẹp ra xỉu. Lần thứ hai thì tiến bộ hơn, tung cửa chạy, gọi vệ sĩ tới cứu. Lần thứ ba, lần thứ tư,...Nhiều quá, không nhớ nữa.
Ông nội Lưu không ở nhà nhiều, ông thường đi du lịch một, hai tháng có khi còn lâu hơn mới về. Nhưng vì lo cho cháu trai cứ liên tục ngất xỉu, cho nên ông không đi nữa, ngày nào cũng đến xem tình hình của cậu.
Lưu Ngọc Luy không có người thân nhưng trong trại trẻ mồ côi có bà viện trưởng, bà ấy xem cậu như con cháu trong nhà mà nuôi. Cũng giống như ông nội, tuy nghiêm khắc nhưng thật sự rất thương cháu, khiến cậu vừa vui vừa sợ. Vui vì cậu có gia đình mới, có người yêu thương cậu, sợ là sợ thân phận cậu chủ hắc đạo này của mình, mạng sống bị đe dọa.
"Ông Triệu ơi." Cậu cầm theo một đống danh sách những thứ cần mua, đến tìm quản gia.
Quản gia Triệu đang pha trà, nghe vậy liền đặt ấm trà xuống, cười hòa ái: "Cậu chủ." Cậu chủ càng ngày càng đáng yêu, gọi ông tôn kính nghe mà mát hết ruột gan.
Sống chung hơn một tháng, người cậu cảm thấy thân thiết ngoài ông nội ra, còn có ông quản gia và đội trưởng Choi.
Lưu Ngọc Luy đưa một cuộn giấy qua, lưu loát nói: "Ông mua cho con những thứ được ghi trong này nha, nhớ là sữa rửa mặt với muối tắm là cùng nhãn hiệu, sữa dưỡng thể thì có nhiều loại nhái chính chủ cho nên ông đừng để bị lừa nha. Với lại mật ong với sữa chua đừng mua trong tiệm mỹ phẩm, ra ngoài mua sẽ rẻ hơn. A, nước tẩy trang ông đừng nhầm chai màu hồng với màu lam nha tuy hai cái đều cùng nhãn hiệu nhưng con vẫn thích dùng màu xanh hơn, bông tẩy trang cũng mua loại miếng tròn ấy,..." Luyên thuyên một đống về sản phẩm chăm sóc da mặt cái nào tốt cái nào hiệu quả kém.
"..." Quản gia Triệu cảm thấy mình làm quản gia hơn bốn mươi năm mà nghe không hiểu cậu chủ nói gì, rất là thất bại.
Lưu Ngọc Luy cũng muốn tự mình xông pha ra trận, nhưng thân phận thiếu chủ bang Bạch Hồ phiền hơn cậu nghĩ, ông nội cứ sợ cậu bị ám sát, không dám mở cửa cho cậu ra ngoài đi dạo. Ông nói, chỉ khi nào ông dọn dẹp hết các băng đảng xung quanh thì khi đó cậu có thể thỏa sức rong chơi.
Chắc là sẽ đợi tới già luôn quá.
Cậu mỉm cười: "Nhờ ông nhe."
"...Được." Quản gia Triệu cầm danh sách mỹ phẩm như cầm thánh chỉ, cảm thấy trọng trách nặng nề.
Lưu Ngọc Luy quyết tâm thay đổi hình tượng lôi thôi, quê mùa, chăm chút cho khuôn mặt nhiều hơn. Thề phải biến bản thân trở nên xinh đẹp, tỏa sáng ngời ngời.
Bởi vì cậu muốn làm lại nghề cũ!
Cậu đang chuẩn bị tham gia một show diễn dành cho những thanh thiếu niên nam nữ muốn Debut ở Hàn Quốc đó nha.
Chuyện nói ra thì ngắn, là vào ngày hôm qua...
Tối hôm đó.
Lưu Ngọc Luy đối với chiếc ti vi 69 in của nhà mình rất là hài lòng. Cậu nằm bò trên ghế sô pha, vừa ăn snack vừa xem thời sự. Đừng hỏi tại sao cậu lại có thể ngang nhiên như vậy mặc dù xung quanh có hơi mấy chục ông chú vest đen kính đen. Chỉ cần nghĩ rằng mấy chú lực lưỡng đó đang bảo vệ mình là cậu thấy an mấy chục cái tâm, không hề sợ. truyện ngôn tình
Cậu vừa chuyển kênh, vừa lúc ti vi đang truyền phát một đoạn quảng cáo. Lưu Ngọc Luy học tiếng Hàn bữa đực bữa cái, chỉ biết vài ba chữ, cậu cũng chỉ đoán được vài từ như là "Tuyển chọn", "Idol", "Bắt đầu".
Trên ti vi đang chiếu lại kì trước của show, một nhóm nhạc nữ gồm 5 thành viên trình diễn một màn Encore, vũ đạo đáng yêu, phục trang kiểu lolita, giọng hát tuy yếu nhưng dễ thương.
Rầm!
Hai mắt tỏa sáng, cậu lập tức vỗ bàn.
Chính là nó!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương