Idol Quốc Dân Là Xã Hội Đen
Chương 98: Bán Kết (2)
Thiếu Niên Hoa Hồng là một bài hát không hot bằng những bài như Tinh Vệ, Xuất Sơn nhưng đây là bài hát độc nhất lấy đi nước mắt của nhiều người, lấy cảm hứng từ chuyện đã từng xảy ra ở hiện thực. (T)
Một câu chuyện buồn không nên xảy ra.
Lưu Ngọc Luy không phải dân nghiệp dư, cho dù thời gian luyện tập có gấp rút cậu cũng sẽ không qua loát bỏ sót chi tiết nào về bài hát.
Khán giả ngồi bên dưới, đạo diễn lẫn nhân viên hay MC đều hướng mắt về tâm điểm của sân khấu.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Đông Phương Nguyệt Ưu xuất hiện với một bộ vest trắng. Anh ta mỉm cười kéo nhẹ chiếc đàn vĩ cầm đang vắt trên vai.
Hình ảnh bùng nổ nhan sắc này lấy đi không ít tiếng hò hét và điểm số từ người xem.
"Ai đã mang linh hồn ai đặt vào thân xác của ai"
"Ai đã biến thân xác mình thành ngục tù giam cầm chính mình..
"Vẻ đẹp đó sẽ khơi dậy lòng đố kỵ"
Đông Phương Nguyệt Ưu hát rất hay, rất nhịp nhàng, nhưng còn thiếu một chút gì đó gọi là đồng cảm. Anh ta xử lý bài hát khác xa bản gốc, chèn thêm một đoạn Rap cho thêm phần kịch liệt.
Không phải ai cũng như Lưu Ngọc Luy, tìm hiểu đến tận cùng nguồn gốc của bài hát, hát theo cảm xúc.Bài hát mang ý nghĩa tưởng nhớ và tiếc thương, kèm thêm thông điệp mạnh mẽ nhắn gửi đến những người có hoàn cảnh tương tự.
Điểm số của Đông Phương Nguyệt Ưu nhanh chóng tăng vọt, về visual, về phong cách kéo đàn ưu nhã và chất giọng mềm mỏng có chút réo rắt như phụ nữ. Chắc là do hát hí đã quen nên trong lúc hát, anh ta vô tình nâng âm điệu của mình lên.
Phần trình bày vừa bổ mắt vừa hoàn hảo tuy không quá sáng tạo nhưng khiến không ít khán giả reo hò.
Nếu Lưu Ngọc Luy chỉ biết trình bày bằng cách đứng im một chỗ rồi hát thôi thì không nổi bật hơn đối thủ được.
Bắt buộc cậu phải làm gì đó hút mắt hơn Đông Phương Nguyệt Ưu.
Lưu Ý và Jo Seo Yun căng thẳng thay cậu, dù mù tịt về âm nhạc nhưng họ cảm thấy màn biểu diễn của Đông Phương Nguyệt Ưu cũng đủ đẳng cấp. Bọn họ tin cậu sẽ nắm phần thắng nhưng không tin khán giả sẽ chỉ cho điểm một mình cậu.
Anh ta cũng rất muốn bao mấy ngàn vé cho đám anh em xã đoàn tới ủng hộ em trai, nhưng cướp được một vé cho bản thân đã là may mắn nói chi tới ba đầu sáu tay như Na Tra mà cướp được thêm tấm vé thứ hai, thứ ba.
Giang Noah hôm nay có việc gấp cần xử lý nên không thể xem trực tiếp, hắn chỉ có thể tiếc nuối xem phát sóng trực tiếp, lạm dụng chức quyền đầu tư riêng một cameraman đi theo Lưu Ngọc Luy xuyên suốt hành trình để không bỏ lỡ khoảnh khắc nào. Nhưng sau khi xong việc hắn có thể hẹn người yêu đi ăn khuya rồi ngủ lại.
Lương Hàn Văn ngồi trên ghế sau hậu trường, mở chai nước suối ra uống. Dẫn chương trình không đơn giản chỉ là nói nói, yêu cầu luyện thanh cũng không ít lần, khiến anh ta thường hay khô họng.Làm một lần MC trải nghiệm là quá đủ, CEO vẫn nhàn hơn.
Tầm mắt vu vơ lướt qua màn hình lớn gắn sau cánh gà, ánh vào mi mắt là một bóng đỏ rực lướt ngang qua, Lương Hàn Văn suýt thì nghẹn nước.
Lưu, Lưu Ngọc Luy?
Đông Phương Nguyệt Ưu hát xong phần mình ôm vĩ cầm về lại vị trí đứng phía bên trái sân khấu, nhương trung tâm lại cho Lưu Ngọc Luy biểu diễn.
So với thí sinh nước ngoài, anh ta tự tin rằng vòng thi này mình sẽ thắng. Không phải tự tin mù quáng mà là có căn cứ, ưu thế về ngôn ngữ là chí mạng nhất. Nếu Lưu Ngọc Luy mà chuyển lời bài hát sang tiếng Việt thì cũng được đấy, nhưng chưa xin phép mà chuyển ngôn ngữ thì sẽ dẫn đến cộng đồng người nghe nhạc đánh giá kém.
Suy cho cùng, kẻ may mắn là kẻ thắng.
"...Sau khi em rời đi thế giới có lẽ đã thay đổi"
"Sinh ra làm người thì không có tội, em không cần phải xin lỗi"
Đông Phương Nguyệt Ưu mỉm cười, muốn xem xem đối thủ nhỏ hơn mình năm tuổi có thể làm được gì...
Ánh đèn sân khấu rất sáng.
Thứ đầu tiên đầu tiên đập vào mắt chính là một màu đỏ tươi.
Lưu Ngọc Luy từ từ xuất hiện, từ đầu đến chân chỉ duy nhất một màu. Trên tay cậu cầm hai cây quạt xếp cùng màu, uyển chuyển xoay tròn, vừa hát vừa múa quat.
Hán phục màu đỏ thẫm, vạt áo tung bay, mái tóc màu đỏ hồng, rực rỡ dưới ánh đèn trắng, môi đỏ như tô son, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ như một bông hoa màu đỏ. Cậu không hề dùng hình tượng dễ thương để lấy hảo cảm của khán giả như mọi khi, lần này xuất hiện với một phong cách xinh trai tự tin khoe cá tính, tưởng không hợp nhưng hợp không tưởng. (D)
Đông Phương Nguyệt Ưu toàn thân màu trắng chuẩn bị làm phông nền: ' Bên dưới đèn màu đỏ còn chưa đủ chói hay sao?
Đúng là thần tượng nào fans nấy, thích chơi nổi!
Nói Lưu Ngọc Luy dance không đẹp thì cậu chấp nhận, vì chuyên môn khi xưa của cậu là múa cổ truyền, múa với quạt, múa với nón lá...Nhưng vì không phù hợp hình tượng mà công ty đắp nặn cho cậu, bọn họ yêu cầu cậu phải từ bỏ, học cách múa hip hop hiện đại để theo kịp trào lưu của giới trẻ.
"Có đóa hoa hồng nào mà chẳng có gan?"
" Xinh đẹp chính là sự trả thù tốt nhất"
" Nở rộ chính là sự trả thù đẹp đẽ nhất"
Điệp khúc mà nhiều người muốn nghe nhất chắc chắn là đây.
Đầy cảm xúc và nội lực, âm độ lên cao cũng không bị biến điệu hay hụt hơi, hoàn mỹ!
Âm nhạc của Lưu Ngọc Luy là một thể loại gì đó khó tả, có thể chữa lành, cũng có thể chữa rách.Vừa thê lương vừa mỹ miều.
Một câu chuyện buồn không nên xảy ra.
Lưu Ngọc Luy không phải dân nghiệp dư, cho dù thời gian luyện tập có gấp rút cậu cũng sẽ không qua loát bỏ sót chi tiết nào về bài hát.
Khán giả ngồi bên dưới, đạo diễn lẫn nhân viên hay MC đều hướng mắt về tâm điểm của sân khấu.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Đông Phương Nguyệt Ưu xuất hiện với một bộ vest trắng. Anh ta mỉm cười kéo nhẹ chiếc đàn vĩ cầm đang vắt trên vai.
Hình ảnh bùng nổ nhan sắc này lấy đi không ít tiếng hò hét và điểm số từ người xem.
"Ai đã mang linh hồn ai đặt vào thân xác của ai"
"Ai đã biến thân xác mình thành ngục tù giam cầm chính mình..
"Vẻ đẹp đó sẽ khơi dậy lòng đố kỵ"
Đông Phương Nguyệt Ưu hát rất hay, rất nhịp nhàng, nhưng còn thiếu một chút gì đó gọi là đồng cảm. Anh ta xử lý bài hát khác xa bản gốc, chèn thêm một đoạn Rap cho thêm phần kịch liệt.
Không phải ai cũng như Lưu Ngọc Luy, tìm hiểu đến tận cùng nguồn gốc của bài hát, hát theo cảm xúc.Bài hát mang ý nghĩa tưởng nhớ và tiếc thương, kèm thêm thông điệp mạnh mẽ nhắn gửi đến những người có hoàn cảnh tương tự.
Điểm số của Đông Phương Nguyệt Ưu nhanh chóng tăng vọt, về visual, về phong cách kéo đàn ưu nhã và chất giọng mềm mỏng có chút réo rắt như phụ nữ. Chắc là do hát hí đã quen nên trong lúc hát, anh ta vô tình nâng âm điệu của mình lên.
Phần trình bày vừa bổ mắt vừa hoàn hảo tuy không quá sáng tạo nhưng khiến không ít khán giả reo hò.
Nếu Lưu Ngọc Luy chỉ biết trình bày bằng cách đứng im một chỗ rồi hát thôi thì không nổi bật hơn đối thủ được.
Bắt buộc cậu phải làm gì đó hút mắt hơn Đông Phương Nguyệt Ưu.
Lưu Ý và Jo Seo Yun căng thẳng thay cậu, dù mù tịt về âm nhạc nhưng họ cảm thấy màn biểu diễn của Đông Phương Nguyệt Ưu cũng đủ đẳng cấp. Bọn họ tin cậu sẽ nắm phần thắng nhưng không tin khán giả sẽ chỉ cho điểm một mình cậu.
Anh ta cũng rất muốn bao mấy ngàn vé cho đám anh em xã đoàn tới ủng hộ em trai, nhưng cướp được một vé cho bản thân đã là may mắn nói chi tới ba đầu sáu tay như Na Tra mà cướp được thêm tấm vé thứ hai, thứ ba.
Giang Noah hôm nay có việc gấp cần xử lý nên không thể xem trực tiếp, hắn chỉ có thể tiếc nuối xem phát sóng trực tiếp, lạm dụng chức quyền đầu tư riêng một cameraman đi theo Lưu Ngọc Luy xuyên suốt hành trình để không bỏ lỡ khoảnh khắc nào. Nhưng sau khi xong việc hắn có thể hẹn người yêu đi ăn khuya rồi ngủ lại.
Lương Hàn Văn ngồi trên ghế sau hậu trường, mở chai nước suối ra uống. Dẫn chương trình không đơn giản chỉ là nói nói, yêu cầu luyện thanh cũng không ít lần, khiến anh ta thường hay khô họng.Làm một lần MC trải nghiệm là quá đủ, CEO vẫn nhàn hơn.
Tầm mắt vu vơ lướt qua màn hình lớn gắn sau cánh gà, ánh vào mi mắt là một bóng đỏ rực lướt ngang qua, Lương Hàn Văn suýt thì nghẹn nước.
Lưu, Lưu Ngọc Luy?
Đông Phương Nguyệt Ưu hát xong phần mình ôm vĩ cầm về lại vị trí đứng phía bên trái sân khấu, nhương trung tâm lại cho Lưu Ngọc Luy biểu diễn.
So với thí sinh nước ngoài, anh ta tự tin rằng vòng thi này mình sẽ thắng. Không phải tự tin mù quáng mà là có căn cứ, ưu thế về ngôn ngữ là chí mạng nhất. Nếu Lưu Ngọc Luy mà chuyển lời bài hát sang tiếng Việt thì cũng được đấy, nhưng chưa xin phép mà chuyển ngôn ngữ thì sẽ dẫn đến cộng đồng người nghe nhạc đánh giá kém.
Suy cho cùng, kẻ may mắn là kẻ thắng.
"...Sau khi em rời đi thế giới có lẽ đã thay đổi"
"Sinh ra làm người thì không có tội, em không cần phải xin lỗi"
Đông Phương Nguyệt Ưu mỉm cười, muốn xem xem đối thủ nhỏ hơn mình năm tuổi có thể làm được gì...
Ánh đèn sân khấu rất sáng.
Thứ đầu tiên đầu tiên đập vào mắt chính là một màu đỏ tươi.
Lưu Ngọc Luy từ từ xuất hiện, từ đầu đến chân chỉ duy nhất một màu. Trên tay cậu cầm hai cây quạt xếp cùng màu, uyển chuyển xoay tròn, vừa hát vừa múa quat.
Hán phục màu đỏ thẫm, vạt áo tung bay, mái tóc màu đỏ hồng, rực rỡ dưới ánh đèn trắng, môi đỏ như tô son, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ như một bông hoa màu đỏ. Cậu không hề dùng hình tượng dễ thương để lấy hảo cảm của khán giả như mọi khi, lần này xuất hiện với một phong cách xinh trai tự tin khoe cá tính, tưởng không hợp nhưng hợp không tưởng. (D)
Đông Phương Nguyệt Ưu toàn thân màu trắng chuẩn bị làm phông nền: ' Bên dưới đèn màu đỏ còn chưa đủ chói hay sao?
Đúng là thần tượng nào fans nấy, thích chơi nổi!
Nói Lưu Ngọc Luy dance không đẹp thì cậu chấp nhận, vì chuyên môn khi xưa của cậu là múa cổ truyền, múa với quạt, múa với nón lá...Nhưng vì không phù hợp hình tượng mà công ty đắp nặn cho cậu, bọn họ yêu cầu cậu phải từ bỏ, học cách múa hip hop hiện đại để theo kịp trào lưu của giới trẻ.
"Có đóa hoa hồng nào mà chẳng có gan?"
" Xinh đẹp chính là sự trả thù tốt nhất"
" Nở rộ chính là sự trả thù đẹp đẽ nhất"
Điệp khúc mà nhiều người muốn nghe nhất chắc chắn là đây.
Đầy cảm xúc và nội lực, âm độ lên cao cũng không bị biến điệu hay hụt hơi, hoàn mỹ!
Âm nhạc của Lưu Ngọc Luy là một thể loại gì đó khó tả, có thể chữa lành, cũng có thể chữa rách.Vừa thê lương vừa mỹ miều.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương