Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 15
Edit: Cú Mèo
Beta: Vy
***
Chương 15: Cãi nhau và trao đổi điều kiện.
Ngày hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm, nhưng sắc mặt còn tệ hơn hôm qua, giống như chưa tỉnh ngủ.
Tần Lê Ca vẫn vô tâm như xưa, hắn là người có sắc mặt tốt nhất nhóm, nhàn nhã ăn sáng, xem ra chuyện tối qua không hề ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Mọi người đã sớm quen với thái độ của hắn, nhưng với người mới như Lý Vĩ không nhịn được hỏi hắn: “Sao cậu có thể ngủ được? Hôm qua suýt nữa là có người chết đó.”
“Nếu tôi không ngủ, hôm nay sẽ có nhiều người chết hơn.” Tần Lê Ca rũ mắt dùng bữa sáng, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu.
Lý Vĩ sửng sốt trước lời nói của hắn, không nói được gì, cậu tức giận tìm một cái ghế ngồi xuống.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống mặt biển trong xanh, nhìn từ xa có chút lãng mạn, vài vị khách dậy sớm tụ tập gần lan can thoải mái trò chuyện.
Tống Kiều quay đầu lại nhìn, ghen tị thở dài: “Tôi rất muốn như họ, rõ ràng chúng ta ở cùng một du thuyền, sao bọn họ lại vui vẻ, còn chúng ta lại phải làm nhiệm vụ chứ.”
Diệp Tĩnh Nhã sắc mặt lạnh lùng nói: “Đừng quên mục đích đến đây của chúng ta, cô nghĩ rằng mình đang đi nghỉ dưỡng sao?”
Tống Kiều im lặng, không phục nói nhỏ: “Tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô hung dữ vậy…”
Trần Chấn Quân ngồi bên cạnh cô, nghe rõ lời phàn nàn của cô, ông ta cau mày nói: “Đây không phải trò chơi, Diệp Tĩnh Nhã cũng muốn tốt cho mọi người thôi.”
Tống Kiều không nói gì nữa, vẻ mặt có chút ủy khuất, Ân Duyệt ngập ngừng vỗ nhẹ vai cô, nhưng cô không để ý.
Chỉ mới sáng sớm mà không khí trong nhóm đã khó xử như vậy rồi, thời gian còn lại hôm nay chúng ta nên làm gì?
Ân Duyệt đã quen với việc tìm Tần Lê Ca khi có chuyện xảy ra, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn đầy mong đợi, nhưng phát hiện rằng ánh mắt của Tần Lê Ca dán chặt trên người Tống Kiều.
… Không, chính xác hơn là nó tập trung vào bóng dáng cao lớn phía sau Tống Kiều.
Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đến gần, anh ta mặc một bộ đồng phục màu trắng, cúc áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng, đường nét khuôn mặt rất sâu, đôi mắt giống như biển rộng phía sau hắn, là màu xanh thẳm thuần khiết.
Khi người đàn ông dần dần tới gần, có nhiều người nhìn về hướng anh ta, thì thầm thảo luận.
“Đó là thuyền trưởng phải không?”
“Không phải đâu, không phải nghe nói anh ta chưa bao giờ tùy tiện xuất hiện sao?”
“Chắc là vậy, nhìn anh ta thật đẹp, người đàn ông duy nhất trên thuyền mặc đồng phục lại còn đẹp trai như vậy cũng chỉ có thuyền trưởng thôi.”
Người đàn ông bước thẳng đến trước bàn bọn họ, hơi đè thấp vành mũ xuống để che đi ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
“Tôi có thể dành chút thời gian để nói chuyện với mọi người được không?”
Ánh mắt của Tần Lê Ca nhìn vào tấm bảng treo trên ngực của anh ta, trên đó viết tên Phil, hắn mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”
Những đồng đội khác rất tự giác, lập tức đứng dậy đi chỗ khác, Phil dẫn bọn họ tới phòng tiệc trống, đóng cửa lại.
“Tôi xin lỗi vì đã tự tiện đưa mọi người đến đây.” Phil bỏ mũ xuống, ý bảo bọn họ ngồi vào chiếc bàn lớn trước mặt: “Tôi nghĩ các bạn chắc cũng đã phát hiện ra điều kỳ lạ xảy ra với con thuyền này.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Phil liếc mắt nhìn ra bọn họ do dự: “Đừng kinh ngạc, thân là thuyền trưởng, nếu thuyền này xảy ra chuyện gì, tôi nhất định là người biết đầu tiên.”
“Chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?” Tần Lê Ca cũng không quá kinh ngạc hỏi: “Anh cảm thấy chúng tôi gây ra những chuyện bất thường trên thuyền sao?”
“Nếu đó là sự bất thường của các bạn, tôi sẽ không nói chuyện với các bạn tử tế như vậy.” Phil nhẹ nhàng nói.
Ân Duyệt nhất thời không thể hiểu được, đột nhiên nghe thấy xung quanh dần ồn ào, mấy thuyền viên mặc đồng phục lần lượt lao ra, cầm vũ khí hướng về phía bọn họ.
Mọi người đều sửng người, Lâm Lị Lị sợ đến mức không nói được gì: “Chuyện này, sao, anh, anh, bọn họ…”
Tần Lê Ca quay đầu nhìn bọn họ, nhếch miệng nhìn Phil: “Trông thế này không ổn lắm, anh xác nhận muốn nói chuyện với chúng tôi như thế này sao?”
Phil im lặng nhìn hắn, trong mắt Tần Lê Ca luôn tràn ngập ý cười, nhưng trong đó lại mang theo tia lạnh lẽo, Phil dừng lại một lát, đơn giản giơ tay lên.
Ân Duyệt rụt rè núp ở phía sau Tần Lê Ca, trơ mắt nhìn bọn họ rút lui trong vài giây: “... Bọn họ thật sự là thuyền viên sao? Thuyền viên đều mạnh mẽ như vậy sao?”
“Tất nhiên không có gì bình thường cả, nhưng mạng sống của những vị khách trên thuyền Tái Nhâm Hào này đều quý hơn tất cả chúng ta cộng lại.” Phil phất tay bảo bọn họ lui ra, anh ngồi xuống: “Vậy không thể không mạnh mẽ được.”
“Tái Nhâm Hào là tên thuyền này sao?” Tống Kiều tò mò hỏi.
Phil quay đầu nhìn cô: “Nói vậy cô không nhận được lời mời lên tàu Tái Nhâm Hào.”
Tống Kiều sửng sốt một chút, lập tức che miệng, cẩn thận nhìn Tần Lê Ca.
“Việc này không phải anh biết từ lâu rồi sao?” Tần Lê Ca nói: “Nếu không sao anh dám dùng vũ khí chống lại khách quý như chúng tôi?”
Phil nheo mắt lại nhìn hắn.
Tống Kiều thở phào nhẹ nhõm, vì không muốn nói lung tung nữa, cô tự giác chạy đến sau lưng Trần Chấn Quân giả chết.
“Cho nên làm sao anh biết?” Ngón tay Tần Lê Ca gõ lên bàn, phát ra tiếng vang nhỏ: “Sao không nói cho tôi biết một chút?”
“Các bạn thiếu một người phải không?” Phil vô thức nhìn ngón tay Tần Lê Ca, cau mày nói: “Hôm qua tôi vẫn luôn quan sát các bạn, biểu tình của các bạn rất kỳ quái, tuy rằng ăn cơm, nhưng không nói chuyện với nhau, dù vậy nhưng tôi cũng không chắc chắn…”
“Anh đã thấy bàn của chúng tôi đột nhiên bị lật.” Tần Lê Ca nói.
Phil bị hắn cắt ngang, dừng một chút, trong lúc anh thất thần, sức mạnh tâm trí lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể anh.
Tần Lê Ca còn chưa kịp làm gì, chỉ cảm giác đầu mình đột nhiên bị vật gì đó đập mạnh, đau đớn khiến tầm mắt tối sầm.
“Tần Lê Ca!”
“A, đây, đây là… Sương mù tím?”
“Không, không đúng, Đây không phải màu tím, đây là màu hồng.”
Tần Lê Ca lắc đầu, tầm nhìn dần rõ ràng hơn, Phil cau mày nhìn hắn: “... Mặc dù tôi không biết cậu đã làm gì, nhưng tôi cảm thấy đó không phải là chuyện tốt.”
Tần Lê Ca quay đầu, đám sương mù mà đồng đội thấy đã sớm biến mất, Trần Chấn Quân nói: “Vừa rồi, một luồng sương mù tím… Màu hồng đột nhiên xuất hiện trên người Phil, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Nhưng sương mù tím không phải biển…” Tống Kiều vừa nói được một nửa đã bị Ân Duyệt che miệng lại: “Ưmmmmmm!”
Phil lạnh giọng hỏi: “Biển gì? Sương mù này xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng rất muốn hỏi anh.” đầu Tần Lê Ca vẫn còn đau nhức, hắn cau mày nói: “Đám sương mù bay từ cơ thể anh là ở đâu ra?”
“Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với đám sương mù này.” Phil nói.
Tần Lê Ca xoa xoa trán, dùng động tác này để liếc nhìn Mẫn Ân.
Cậu bé vẫn luôn đứng im lặng, thỉnh thoảng tỏ ra ngạc nhiên hoặc sợ hãi phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Từ góc độ người ngoài mà nói, ngay cả Tần Lê Ca cũng không phát hiện được có gì không ổn.
“Chưa từng tiếp xúc qua đám sương mù này, còn người lạ thì sao?” Tần Lê Ca quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Phil: “Anh đã từng nghe tiếng hát của một người phụ nữ chưa?”
Phil nói: “Chưa từng.”
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, cuối cùng sợ bọn họ vẫn còn nghi ngờ, anh nói thêm: “Thuyền viên trên tàu này không có phụ nữ, tôi cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với thị nữ và khách.”
Điều này thật khó xác nhận.
Tần Lê Ca suy nghĩ một lúc, Phil nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi không cho phép thuyền của tôi xảy ra bất kỳ sự cố nào, xin hãy giải quyết hắn.”
Mặc dù giọng điệu như nhờ vả nhưng nó quyết liệt hơn ai hết.
“Có chuyện gì xảy ra không?” Tần Lê Ca bị khí thế của Phil đè xuống, tiếp tục cười như không có gì: “Để tôi đoán xem, hôm qua có người chết? Là một tên hề và một thị nữ sao?”
Ánh mắt Phil khẽ động, nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca không để ý tới ánh mắt của anh, chậm rãi đứng lên: “Thật đáng tiếc nhưng tôi nói cho anh biết, hiện tại chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết vấn đề này.”
“Cho nên hiện tại anh chỉ có thể làm hai việc. Thứ nhất, mở quyền hạn bất kỳ vị trí nào trên thuyền này, kể cả tầng năm và tầng sáu. Thứ hai,” Tần Lê Ca mỉm cười giơ ngón tay thứ hai lên: “Phái người bảo vệ chúng tôi, nếu chúng tôi chết, con thuyền này cũng xong.”
Phil âm trầm nhìn Tần Lê Ca, ánh mắt từ hung dữ dần trở nên bình tĩnh: “... Cậu giỏi lắm.”
“Cảm ơn.” Tần Lê Ca luôn vui vẻ nhận lời khen của người khác, không ngại đáp lại: “Anh cũng không tệ.”
Phil: “...”
Trần Chấn Quân đứng ở một bên, nhìn Phil mặt lúc xanh lúc trắng, đoán được trong lòng anh bây giờ có lẽ là “Tao đ*t mẹ mày”, trong lòng ông tràn đầy đồng tình: “Được rồi, vậy chúng ta mau đi, nếu không sẽ có nhiều người chết hơn nữa.”
Tần Lê Ca đáp một tiếng, dẫn đầu đi về phía cửa, đang định mở cửa.
“Trong mấy ngày tới, thuyền viên của tôi sẽ âm thầm bảo vệ các bạn, hy vọng cậu có thể làm được như đã hứa.”
Tần Lê Ca quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phil, mỉm cười: “Yên tâm đi.”
Sau khi rời khỏi phòng tiệc, hầu như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ân Duyệt ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Tần Lê Ca: “Anh Tần, anh không sợ sao? Khí thế của Phil thật đáng sợ.”
Trần Chấn Quân thay Tần Lê Ca trả lời: “Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy sợ hãi, không có gì ngạc nhiên cả.”
Điều này có lý, Ân Duyệt đồng ý gật đầu.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn về phía Tần Lê Ca, đang muốn hỏi hắn bước đi tiếp theo, nhưng Tần Lê Ca đột nhiên hỏi: “Thích Linh, cô có chắc chắn những gì cô thấy là sương mù màu hồng không?’’
Thích Linh là người đầu tiên thấy sương mù màu hồng, cô khẳng định: “Tôi xác định.”
Khi cô nói hoa văn trên con dao là của thị nữ, không có nhiều người chú ý đến, bây giờ biết rằng hôm qua thị nữ thật sự đã chết, không ai dám xem thường cô nữa.
Tần Lê Ca vuốt cằm suy nghĩ sâu xa: “Thật kỳ lạ…”
Nếu suy đoán của hắn sai, vậy Siren thật sự là ai?
Beta: Vy
***
Chương 15: Cãi nhau và trao đổi điều kiện.
Ngày hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm, nhưng sắc mặt còn tệ hơn hôm qua, giống như chưa tỉnh ngủ.
Tần Lê Ca vẫn vô tâm như xưa, hắn là người có sắc mặt tốt nhất nhóm, nhàn nhã ăn sáng, xem ra chuyện tối qua không hề ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Mọi người đã sớm quen với thái độ của hắn, nhưng với người mới như Lý Vĩ không nhịn được hỏi hắn: “Sao cậu có thể ngủ được? Hôm qua suýt nữa là có người chết đó.”
“Nếu tôi không ngủ, hôm nay sẽ có nhiều người chết hơn.” Tần Lê Ca rũ mắt dùng bữa sáng, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu.
Lý Vĩ sửng sốt trước lời nói của hắn, không nói được gì, cậu tức giận tìm một cái ghế ngồi xuống.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống mặt biển trong xanh, nhìn từ xa có chút lãng mạn, vài vị khách dậy sớm tụ tập gần lan can thoải mái trò chuyện.
Tống Kiều quay đầu lại nhìn, ghen tị thở dài: “Tôi rất muốn như họ, rõ ràng chúng ta ở cùng một du thuyền, sao bọn họ lại vui vẻ, còn chúng ta lại phải làm nhiệm vụ chứ.”
Diệp Tĩnh Nhã sắc mặt lạnh lùng nói: “Đừng quên mục đích đến đây của chúng ta, cô nghĩ rằng mình đang đi nghỉ dưỡng sao?”
Tống Kiều im lặng, không phục nói nhỏ: “Tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô hung dữ vậy…”
Trần Chấn Quân ngồi bên cạnh cô, nghe rõ lời phàn nàn của cô, ông ta cau mày nói: “Đây không phải trò chơi, Diệp Tĩnh Nhã cũng muốn tốt cho mọi người thôi.”
Tống Kiều không nói gì nữa, vẻ mặt có chút ủy khuất, Ân Duyệt ngập ngừng vỗ nhẹ vai cô, nhưng cô không để ý.
Chỉ mới sáng sớm mà không khí trong nhóm đã khó xử như vậy rồi, thời gian còn lại hôm nay chúng ta nên làm gì?
Ân Duyệt đã quen với việc tìm Tần Lê Ca khi có chuyện xảy ra, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn đầy mong đợi, nhưng phát hiện rằng ánh mắt của Tần Lê Ca dán chặt trên người Tống Kiều.
… Không, chính xác hơn là nó tập trung vào bóng dáng cao lớn phía sau Tống Kiều.
Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đến gần, anh ta mặc một bộ đồng phục màu trắng, cúc áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng, đường nét khuôn mặt rất sâu, đôi mắt giống như biển rộng phía sau hắn, là màu xanh thẳm thuần khiết.
Khi người đàn ông dần dần tới gần, có nhiều người nhìn về hướng anh ta, thì thầm thảo luận.
“Đó là thuyền trưởng phải không?”
“Không phải đâu, không phải nghe nói anh ta chưa bao giờ tùy tiện xuất hiện sao?”
“Chắc là vậy, nhìn anh ta thật đẹp, người đàn ông duy nhất trên thuyền mặc đồng phục lại còn đẹp trai như vậy cũng chỉ có thuyền trưởng thôi.”
Người đàn ông bước thẳng đến trước bàn bọn họ, hơi đè thấp vành mũ xuống để che đi ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
“Tôi có thể dành chút thời gian để nói chuyện với mọi người được không?”
Ánh mắt của Tần Lê Ca nhìn vào tấm bảng treo trên ngực của anh ta, trên đó viết tên Phil, hắn mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”
Những đồng đội khác rất tự giác, lập tức đứng dậy đi chỗ khác, Phil dẫn bọn họ tới phòng tiệc trống, đóng cửa lại.
“Tôi xin lỗi vì đã tự tiện đưa mọi người đến đây.” Phil bỏ mũ xuống, ý bảo bọn họ ngồi vào chiếc bàn lớn trước mặt: “Tôi nghĩ các bạn chắc cũng đã phát hiện ra điều kỳ lạ xảy ra với con thuyền này.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Phil liếc mắt nhìn ra bọn họ do dự: “Đừng kinh ngạc, thân là thuyền trưởng, nếu thuyền này xảy ra chuyện gì, tôi nhất định là người biết đầu tiên.”
“Chuyện này có liên quan gì đến chúng tôi?” Tần Lê Ca cũng không quá kinh ngạc hỏi: “Anh cảm thấy chúng tôi gây ra những chuyện bất thường trên thuyền sao?”
“Nếu đó là sự bất thường của các bạn, tôi sẽ không nói chuyện với các bạn tử tế như vậy.” Phil nhẹ nhàng nói.
Ân Duyệt nhất thời không thể hiểu được, đột nhiên nghe thấy xung quanh dần ồn ào, mấy thuyền viên mặc đồng phục lần lượt lao ra, cầm vũ khí hướng về phía bọn họ.
Mọi người đều sửng người, Lâm Lị Lị sợ đến mức không nói được gì: “Chuyện này, sao, anh, anh, bọn họ…”
Tần Lê Ca quay đầu nhìn bọn họ, nhếch miệng nhìn Phil: “Trông thế này không ổn lắm, anh xác nhận muốn nói chuyện với chúng tôi như thế này sao?”
Phil im lặng nhìn hắn, trong mắt Tần Lê Ca luôn tràn ngập ý cười, nhưng trong đó lại mang theo tia lạnh lẽo, Phil dừng lại một lát, đơn giản giơ tay lên.
Ân Duyệt rụt rè núp ở phía sau Tần Lê Ca, trơ mắt nhìn bọn họ rút lui trong vài giây: “... Bọn họ thật sự là thuyền viên sao? Thuyền viên đều mạnh mẽ như vậy sao?”
“Tất nhiên không có gì bình thường cả, nhưng mạng sống của những vị khách trên thuyền Tái Nhâm Hào này đều quý hơn tất cả chúng ta cộng lại.” Phil phất tay bảo bọn họ lui ra, anh ngồi xuống: “Vậy không thể không mạnh mẽ được.”
“Tái Nhâm Hào là tên thuyền này sao?” Tống Kiều tò mò hỏi.
Phil quay đầu nhìn cô: “Nói vậy cô không nhận được lời mời lên tàu Tái Nhâm Hào.”
Tống Kiều sửng sốt một chút, lập tức che miệng, cẩn thận nhìn Tần Lê Ca.
“Việc này không phải anh biết từ lâu rồi sao?” Tần Lê Ca nói: “Nếu không sao anh dám dùng vũ khí chống lại khách quý như chúng tôi?”
Phil nheo mắt lại nhìn hắn.
Tống Kiều thở phào nhẹ nhõm, vì không muốn nói lung tung nữa, cô tự giác chạy đến sau lưng Trần Chấn Quân giả chết.
“Cho nên làm sao anh biết?” Ngón tay Tần Lê Ca gõ lên bàn, phát ra tiếng vang nhỏ: “Sao không nói cho tôi biết một chút?”
“Các bạn thiếu một người phải không?” Phil vô thức nhìn ngón tay Tần Lê Ca, cau mày nói: “Hôm qua tôi vẫn luôn quan sát các bạn, biểu tình của các bạn rất kỳ quái, tuy rằng ăn cơm, nhưng không nói chuyện với nhau, dù vậy nhưng tôi cũng không chắc chắn…”
“Anh đã thấy bàn của chúng tôi đột nhiên bị lật.” Tần Lê Ca nói.
Phil bị hắn cắt ngang, dừng một chút, trong lúc anh thất thần, sức mạnh tâm trí lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể anh.
Tần Lê Ca còn chưa kịp làm gì, chỉ cảm giác đầu mình đột nhiên bị vật gì đó đập mạnh, đau đớn khiến tầm mắt tối sầm.
“Tần Lê Ca!”
“A, đây, đây là… Sương mù tím?”
“Không, không đúng, Đây không phải màu tím, đây là màu hồng.”
Tần Lê Ca lắc đầu, tầm nhìn dần rõ ràng hơn, Phil cau mày nhìn hắn: “... Mặc dù tôi không biết cậu đã làm gì, nhưng tôi cảm thấy đó không phải là chuyện tốt.”
Tần Lê Ca quay đầu, đám sương mù mà đồng đội thấy đã sớm biến mất, Trần Chấn Quân nói: “Vừa rồi, một luồng sương mù tím… Màu hồng đột nhiên xuất hiện trên người Phil, chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Nhưng sương mù tím không phải biển…” Tống Kiều vừa nói được một nửa đã bị Ân Duyệt che miệng lại: “Ưmmmmmm!”
Phil lạnh giọng hỏi: “Biển gì? Sương mù này xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cũng rất muốn hỏi anh.” đầu Tần Lê Ca vẫn còn đau nhức, hắn cau mày nói: “Đám sương mù bay từ cơ thể anh là ở đâu ra?”
“Tôi chưa bao giờ tiếp xúc với đám sương mù này.” Phil nói.
Tần Lê Ca xoa xoa trán, dùng động tác này để liếc nhìn Mẫn Ân.
Cậu bé vẫn luôn đứng im lặng, thỉnh thoảng tỏ ra ngạc nhiên hoặc sợ hãi phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Từ góc độ người ngoài mà nói, ngay cả Tần Lê Ca cũng không phát hiện được có gì không ổn.
“Chưa từng tiếp xúc qua đám sương mù này, còn người lạ thì sao?” Tần Lê Ca quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Phil: “Anh đã từng nghe tiếng hát của một người phụ nữ chưa?”
Phil nói: “Chưa từng.”
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, cuối cùng sợ bọn họ vẫn còn nghi ngờ, anh nói thêm: “Thuyền viên trên tàu này không có phụ nữ, tôi cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với thị nữ và khách.”
Điều này thật khó xác nhận.
Tần Lê Ca suy nghĩ một lúc, Phil nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, tôi không cho phép thuyền của tôi xảy ra bất kỳ sự cố nào, xin hãy giải quyết hắn.”
Mặc dù giọng điệu như nhờ vả nhưng nó quyết liệt hơn ai hết.
“Có chuyện gì xảy ra không?” Tần Lê Ca bị khí thế của Phil đè xuống, tiếp tục cười như không có gì: “Để tôi đoán xem, hôm qua có người chết? Là một tên hề và một thị nữ sao?”
Ánh mắt Phil khẽ động, nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca không để ý tới ánh mắt của anh, chậm rãi đứng lên: “Thật đáng tiếc nhưng tôi nói cho anh biết, hiện tại chỉ có chúng tôi mới có thể giải quyết vấn đề này.”
“Cho nên hiện tại anh chỉ có thể làm hai việc. Thứ nhất, mở quyền hạn bất kỳ vị trí nào trên thuyền này, kể cả tầng năm và tầng sáu. Thứ hai,” Tần Lê Ca mỉm cười giơ ngón tay thứ hai lên: “Phái người bảo vệ chúng tôi, nếu chúng tôi chết, con thuyền này cũng xong.”
Phil âm trầm nhìn Tần Lê Ca, ánh mắt từ hung dữ dần trở nên bình tĩnh: “... Cậu giỏi lắm.”
“Cảm ơn.” Tần Lê Ca luôn vui vẻ nhận lời khen của người khác, không ngại đáp lại: “Anh cũng không tệ.”
Phil: “...”
Trần Chấn Quân đứng ở một bên, nhìn Phil mặt lúc xanh lúc trắng, đoán được trong lòng anh bây giờ có lẽ là “Tao đ*t mẹ mày”, trong lòng ông tràn đầy đồng tình: “Được rồi, vậy chúng ta mau đi, nếu không sẽ có nhiều người chết hơn nữa.”
Tần Lê Ca đáp một tiếng, dẫn đầu đi về phía cửa, đang định mở cửa.
“Trong mấy ngày tới, thuyền viên của tôi sẽ âm thầm bảo vệ các bạn, hy vọng cậu có thể làm được như đã hứa.”
Tần Lê Ca quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phil, mỉm cười: “Yên tâm đi.”
Sau khi rời khỏi phòng tiệc, hầu như mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ân Duyệt ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Tần Lê Ca: “Anh Tần, anh không sợ sao? Khí thế của Phil thật đáng sợ.”
Trần Chấn Quân thay Tần Lê Ca trả lời: “Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy sợ hãi, không có gì ngạc nhiên cả.”
Điều này có lý, Ân Duyệt đồng ý gật đầu.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn về phía Tần Lê Ca, đang muốn hỏi hắn bước đi tiếp theo, nhưng Tần Lê Ca đột nhiên hỏi: “Thích Linh, cô có chắc chắn những gì cô thấy là sương mù màu hồng không?’’
Thích Linh là người đầu tiên thấy sương mù màu hồng, cô khẳng định: “Tôi xác định.”
Khi cô nói hoa văn trên con dao là của thị nữ, không có nhiều người chú ý đến, bây giờ biết rằng hôm qua thị nữ thật sự đã chết, không ai dám xem thường cô nữa.
Tần Lê Ca vuốt cằm suy nghĩ sâu xa: “Thật kỳ lạ…”
Nếu suy đoán của hắn sai, vậy Siren thật sự là ai?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương