Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 31: 1



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 26: Vong hồn cố chấp (song canh), các ngươi chờ chết cùng bọn ta đi!

Ân Duyệt sợ tới mức hét lên: “Aaaaa!”

Con mắt rơi xuống nhìn thẳng vào bọn họ, trông rất đáng sợ, da đầu Trần Chấn Quân tê lên, vô thức muốn rút súng ra, nhưng Lục Thiệu Vũ đã nhanh chóng ấn tay ông ta xuống.

“Cậu làm gì vậy!” Trần Chấn Quân giật mình: “Có quỷ! Tại sao không bắn nó, chờ bị bắn à?”

Lục Thiệu Vũ không nói gì, chỉ ra hiệu bảo ông ta nhìn về phía sau.

Các nhân viên y tế sợ hãi rúc vào nhau trốn phía sau bọn họ, thấy bọn họ đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ hỏi: “Sao, sao vậy sư phụ? Thầy không giải quyết được con ma kia sao?”

Trần Chấn Quân lúc này mới nhớ tới tình huống hiện tại của bọn họ, ở đây bác sĩ và y tá phần lớn đều là người bình thường, dọa đến bọn họ thì không sao, nhưng nếu bị quốc gia mời đi uống trà thì phiền phức.

Lục Thiệu Vũ rất bình tĩnh, nhìn lên tường lần nữa, nói: “Không sao, nó đi rồi.”

Trần Chấn Quân lập tức quay lại, con mắt trên mặt đất và cô bé trên tường đã biến mất, chỉ còn lại một vũng máu, nhắc nhở bọn họ rằng chuyện vừa xảy ra không phải là ảo giác.

“Vừa rồi là ma sao?” Ân Duyệt núp sau lưng Thích Linh, cẩn thận thò đầu ra: “Trông đáng sợ quá...”

“Đúng vậy.” Sắc mặt của vị bác sĩ đầu trọc trở nên khó coi, nói: “Dạo gần đây, bọn họ xuất hiện càng ngày càng nhiều vào ban ngày, nhân viên y tế cũng thường xuyên bị chúng làm bị thương, chúng tôi thật sự hết cách, xin các vị nhất định phải giúp chúng tôi.”

Đây chính là mục đích bọn họ tới đây, Lục Thiệu Vũ gật đầu, các nhân viên y tế nhận được câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại vị trí của mình.

Nếu muốn giải quyết hoàn toàn chuyện ma quỷ, vậy trước hết phải tìm ra nguồn gốc của ma quỷ, Lục Thiệu Vũ suy nghĩ một chút, ngoại trừ phòng bệnh ra, nơi thường có người chết nhất có lẽ chính là tầng cao nhất.

Đang suy nghĩ, y đột nhiên cảm giác được một hơi thở kỳ quái từ bên cạnh truyền tới, không suy nghĩ nhiều lập tức dứt khoát đánh vào nơi đó, chỉ nghe thấy một tiếng hét, Trần Dao ngã xuống bên cạnh y, đau đến mặt tái nhợt.

Lục Thiệu Vũ từ trên cao nhìn xuống cô: “... Có việc?”

Trần Dao vốn chỉ muốn giả vờ yếu đuối, nhưng khi thấy y lạnh lùng như vậy, cô lập tức không dám nói gì, rụt rè kéo chặt áo khoác: “Không, không có gì.”

Lục Thiệu Vũ lạnh lùng đáp lại, dẫn một nhóm người đi về phía thang máy.

Bệnh viện này đổ nát hơn so với bệnh viện bình thường, mặt tường bong tróc, nhân viên y tế ra vào không ít, một y tá đang đẩy bệnh nhân chờ ở cửa thang máy, thấy bọn họ đi tới thì chủ động nhường bọn họ đi trước: “Sư phụ, các anh vào trước đi, thang máy ở đây chờ lâu lắm, tôi đợi thang máy tiếp theo!”

Thích Linh muốn từ chối, nhưng Lục Thiệu Vũ đã đi vào thang máy trước, gật đầu cảm ơn y tá, cô đành phải nhanh chóng đi theo y.

Ân Duyệt đứng trong thang máy, tò mò hỏi: “Anh Lục, chúng ta đi đâu vậy?”

Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm số tầng đang thay đổi, nói: “Lên tầng cao nhất xem thử.”

Thang máy dần dần đi lên, số tầng tám sáng lên, sau khi đoàn người đi ra ngoài, mới phát hiện tầng cao nhất phải lên bằng thang bộ, thang máy không lên được.

Vì thế đành đổi sang đi thang bộ.

Cầu thang hơi tối, nhưng lại rộng hơn lối đi bình thường, Ân Duyệt chút sợ hãi, cô bé nắm chặt tay Thích Linh, cảnh giác nhìn xung quanh.



Lục Thiệu Vũ dẫn đầu, nương theo ánh sáng mờ mịt chậm rãi đi về phía trước, Ngô Hảo ở phía sau còn nhỏ giọng oán giận: “Đây là bệnh viện tồi tàn gì thế, cầu thang không có đèn sao? Không sợ té cầu thang chết à?”

Ngô Hảo vừa nói những lời này, Lục Thiệu Vũ đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy?” Thích Linh đi phía sau hắn, cau mày hỏi.

“... Lúc chúng ta bước vào cửa thoát hiểm, khe cửa có ánh sáng.” Lục Thiệu Vũ nói.

Một làn sóng sợ hãi chạy khắp người Ân Duyệt, cô bé run rẩy hỏi: “Anh Lục, ý anh là... Sau khi chúng ta tiến vào, đèn mới tắt sao?”

Lục Thiệu Vũ sắc mặt không thay đổi nói: “Nói cách khác, nơi chúng ta đi vào không phải là cầu thang.”

Nói xong, ngay cả Trần Chấn Quân cũng nổi da gà khắp người, nuốt một ngụm nước bọt, đè nén nỗi sợ nói: “Nghĩ lại thì chúng ta đi được hai ba phút, cầu thang này không có điểm cuối sao?”

“Chú Trần, chú đừng nói nữa mà!” Ân Duyệt sợ đến mức kêu lên.

Lục Thiệu Vũ không trả lời, y ngẩng đầu nhìn về phía trước, trước mặt vẫn là bậc thang dài vô tận, ngoại trừ tiếng nói của bọn họ, xung quanh đều yên tĩnh.

Trần Dao ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện, run rẩy sợ hãi: “Chúng ta chắc sẽ không... Gặp phải quỷ trên tường chứ?”

Càng nghĩ càng sợ hãi, Ân Duyệt cắn môi, phóng sức mạnh ánh sáng ra, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.

Trần nhà, tường và sàn nhà trông rất cũ kỹ và tồi tàn, ngoài ra không có gì đặc biệt.

Lục Thiệu Vũ cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó lại nhìn đồng đội, Ân Duyệt khẩn trương nắm lấy góc áo, Trần Chấn Quân xoa xoa sợi dây chuyền trên cổ, Thích Linh cầm súng đề phòng.

Mà đằng sau Thích Linh, người mới gầy yếu Hoàng Trí Quang nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của y.

Vẻ mặt của Hoàng Trí Quang quỷ dị, ánh mắt đảo quanh, sau khi bắt gặp ánh mắt của y, đột nhiên mím môi cười với y.

Hoàng Trí Quang hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi phòng 403 ở đâu vậy?”

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Hoàng Trí Quang, Hoàng Trí Quang thấy y không trả lời, tiếp tục hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi phòng 403 ở đâu vậy?”

Những người khác lần lượt chuyển tầm mắt, ngạc nhiên nhìn Hoàng Trí Quang.

Hoàng Trí Quang kiên nhẫn nhìn Lục Thiệu Vũ, không ngừng lặp lại câu này: “Thưa ngài, xin hỏi phòng 403 ở đâu vậy?”

“Thưa ngài, xin hỏi phòng 403 ở đâu vậy?”

“Thưa ngài...”

Tốc độ nói của Hoàng Trí Quang càng lúc càng nhanh, giọng điệu ngày càng quỷ dị, âm điệu càng lúc càng cao, cuối cùng cậu ta thậm chí còn phát ra tiếng hét chói tai giống phụ nữ: “Thưa ngài, xin hỏi —”

Trần Dao bị cậu ta dọa đến liên tiếp lùi lại, toát mồ hôi lạnh, lưng đập mạnh vào tường, phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

Âm thanh của Hoàng Trí Quang đột nhiên im bặt, cậu ta chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần Dao.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trần Dao ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng, cô trơ mắt nhìn Hoàng Trí Quang từng bước đi về phía mình, chậm rãi mở miệng —

“Tiểu thư, xin hỏi...”



Trần Dao bịt lỗ tai, rốt cuộc nhịn không được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hét lên: “Tôi không biết, tôi không biết! Tôi không biết! Đừng hỏi tôi –”

Ngay lúc tay Hoàng Trí Quang sắp đụng vào Trần Dao, Lục Thiệu Vũ đột nhiên nói: “Quay lại, đi xuống lầu, phòng 403 ở tầng bốn.”

Hoàng Trí Quang đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ tiến lên, đứng trước mặt cậu ta hỏi: “Cậu muốn tự mình về phòng bệnh của mình hay là tôi đánh cậu từ nơi này xuống?”

Hoàng Trí Quang sửng sốt một chút, cậu ta nhìn chằm chằm Lục Thiệu Vũ, nụ cười trên mặt dần biến mất: “Thưa ngài, ngài muốn chết...”

Hoàng Trí Quang còn chưa nói xong, Lục Thiệu Vũ dứt khoát giơ tay đấm cậu ta xuống cầu thang.

“A!” Ân Duyệt trơ mắt nhìn Hoàng Trí Quang lăn xuống cầu thang, hoảng sợ hét lên: “Làm sao bây giờ! Nếu cậu ta chết thì sao? Anh Lục!”

Lục Thiệu Vũ nói: “Nhóc không phải là người duy nhất có thể ngăn cản cậu ta tiếp tục lăn xuống sao?”

Ân Duyệt chợt nhận ra điều đó, lập tức đưa tay, một kết giới màu vàng xuất hiện trước mặt Hoàng Trí Quang, Hoàng Trí quang va vào kết giới vàng, phát ra một tiếng vang.

Ân Duyệt nghe thấy âm thanh cũng cảm thấy đau đớn, lương tâm cắn rứt rút tay lại, một giây sau cô bé nhìn thấy Hoàng Trí Quang đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Kết giới tạo thành từ ánh sáng vàng trong nháy mắt vỡ tan, vô số ánh sáng vàng điên cuồng tràn vào cơ thể Hoàng Trí Quang, Ân Duyệt mở to hai mắt, cô bé nghe thấy trong không khí bỗng nhiên truyền đến một tiếng giòn vang.

Loảng xoảng!

Cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, Ân Duyệt nhanh chóng ôm lấy Lục Thiệu Vũ bên cạnh: “Anh Lục, cầu, cầu thang đang chuyển động!”

Cầu thang dưới chân bắt đầu vặn vẹo biến dạng, lối đi vốn rộng rãi dần dần thu hẹp lại, khiến cho Trần Dao vốn đang đứng ở một góc, bị dồn ép đụng thẳng vào người Trần Chấn Quân.

Lục Thiệu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà, hai chân vững vàng cố định trên mặt đất, không hề bị ảnh hưởng.

Những chùm ánh sáng yếu ớt dần lớn hơn, từ từ chiếu sáng toàn bộ cầu thang, cách chiếu sáng này không giống như bóng đèn đột nhiên bật lên, mà giống như đèn luôn sáng nhưng bị che đậy, bây giờ mới trở lại hiện thực.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Dao một tay đặt lên vai Trần Chấn Quân, chán ghét muốn lùi lại phía sau: “Chuyện gì vậy, a!”

Trần Chấn Quân bị cô liên tục đánh hai phát vào ngực, đau đến không muốn nói chuyện: “...”

Ngô Hảo không giữ được bình tĩnh, ngồi phịch xuống đất, hung dữ gào thét.

Ở đây xảy ra va chạm, nhưng đầu cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thích Linh ở gần cửa nhất, âm thầm cảnh giác cầm súng.

Tiếng bước chân của người nọ càng ngày càng gần bọn họ, đúng lúc người đó sắp xuất hiện thì chấn động đột nhiên dừng lại.

Cửa thoát hiểm bị người bên ngoài thở hổn hển mở ra, người tới là một cô y tá, nhìn thấy đám người bọn họ loạng choạng ở cầu thang, cô sửng sốt: “Mọi người là... Sư phụ bắt ma? Mọi người bị sao vậy?”

Thích Linh tựa vào tường đứng dậy, cau mày hỏi: “Cô vừa rồi không nghe thấy gì sao?”

Y tá nói: “Tôi vừa rồi nghe thấy có người kêu thảm thiết mới tới đây. Thưa ngài, ngài có sao không?” Câu này hỏi tới Ngô Hạo đang ngồi dưới đất.

“Ông ta không sao.” Thích Linh trực tiếp cắt ngang lời phàn nàn không thể thốt ra của Ngô Hạo: “Ngoài ra, cô không nghe thấy âm thanh nào khác sao? Cô không cảm nhận được động đất à?”

Y tá lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Động đất? Vừa rồi không có động đất.”

Bọn họ nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề, y tá suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hạ giọng, nhìn xung quanh như kẻ trộm: “Vừa rồi mọi người... Gặp ma à?”
Chương trước Chương tiếp