Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 39



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 30: Bình minh xuất hiện, bắt đầu lột xác.

“Chú Trần...”

Ân Duyệt ngơ ngác ngồi trên đất, cảm giác được cơ thể của Trần Chấn Quân cứng đờ, nhiệt độ cơ thể dần lạnh đi.

Thích Linh cảm thấy tình trạng của Ân Duyệt không ổn lắm, cô cau mày, đỡ cơ thể bị thương của mình, khó khăn tới gần Ân Duyệt.

Ân Duyệt cúi đầu, không ai thấy rõ vẻ mặt của cô bé, ngay khi Thích Linh cách cô bé ba bước, cô bé đột nhiên cử động.

Một luồng ánh sáng vàng chợt bùng lên trong tay cô bé, ánh sáng rực rỡ xuyên qua màn đêm đen tối, hướng thẳng về phía đứa nhỏ đang lơ lửng trên không.

Đứa nhỏ đang lơ đãng nhìn bọn họ, khi ánh sáng vàng lao tới trước mặt, nó kịp phản ứng, cơ thể đã bị ánh sáng vàng thổi bay.

Lục Thiệu Vũ bước lên một bước, sau đó yên lặng nhìn về phía hai người bị thương phía sau, cuối cùng từ bỏ ý định thừa thắng xông lên.

Ân Duyệt há to miệng thở hổn hển, máu từ mắt, mũi và tai tuôn ra, rõ ràng là khó thở nhưng cô bé vẫn mỉm cười: “Bây giờ em đã biết... Tại sao anh Tần lại mạnh mẽ như vậy.”

Thích Linh đưa tay muốn đỡ lấy cơ thể cô bé, nhưng Ân Duyệt lại lắc đầu, tránh tay Thích Linh tự mình đứng vững.

Ân Duyệt cúi đầu nhìn thi thể lạnh băng của Trần Chấn Quân, khàn giọng nói: “Thì ra... Không sợ hãi, bất chấp tính mạng, cho dù là em cũng có thể trở nên mạnh mẽ.”

Máu chảy ra khỏi cơ thể cô bé ngày càng ít, Ân Duyệt không thèm để ý lau đi, quay đầu mỉm cười với hai người khác, “Anh Lục, chị Thích, chúng ta về thôi, chờ lát nữa nếu con bé kia trở lại, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Thích Linh không ngờ cô bé sẽ nói như vậy, cô sửng sốt một chút, miễn cưỡng cười nói: “Được.”

Trời đã tối đen, sức mạnh ánh sáng trong cơ thể Ân Duyệt đã cạn kiệt, Thích Linh đành lấy đèn pin ra, theo ánh sáng yếu ớt đi về phía trước.

Ân Duyệt đi trước, bóng lưng của cô bé nhìn rất bình thường, Thích Linh có chút do dự nhìn cô bé, vẫn không nói gì.

Lục Thiệu Vũ đi phía sau, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Thích Linh, hỏi cô: “Sao vậy?”

Giọng của y lạnh lùng trầm thấp, Thích Linh đang đắm chìm trong suy nghĩ bị y dọa cho đứng thẳng dậy: “Không sao! Chỉ là... Ân Duyệt thật sự không sao chứ?”

Lục Thiệu Vũ đáp lại, nhìn Ân Duyệt phía trước: “Không sao đâu.”

“Không sao? Ý cậu là trạng thái hiện tại của em ấy phải không?” Thích Linh hỏi: “Nhưng với tính cách của em ấy, biểu hiện hiện tại của em ấy là đang kìm nén cảm xúc phải không?”

Lục Thiệu Vũ nói: “Vậy thì sao?”

Thích Linh mím môi, im lặng nhìn Lục Thiệu Vũ hồi lâu, lạnh lùng nói: “Cậu đúng là một người máu lạnh.”

Lục Thiệu Vũ liếc cô một cái, nở nụ cười trào phúng.

Thích Linh: “...” Thật ngứa tay! Rất muốn đánh người!

Cửa phòng bệnh mở ra, hai người mới đang núp ở bên trong run rẩy, thấy bọn họ rốt cuộc cũng trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, còn chưa đến ba giờ nữa là trời sáng, người mới vừa biết tin Trần Chấn Quân chết, không kịp đau buồn đã quay lại ngủ.

Lục Thiệu Vũ dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, Thích Linh và Ân Duyệt cùng ngủ trên giường, ban đêm gió hơi lạnh, y mở nửa mắt liếc nhìn bọn họ.

Hai người phụ nữ ôm nhau run rẩy.

Lục Thiệu Vũ đứng dậy, cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người họ.

Động tác của y rất nhẹ, cả hai đều không bị đánh thức, ngay lúc y chuẩn bị lùi lại thì thấy khóe mắt Ân Duyệt ươn ướt, nửa cái gối cũng bị ướt.

Lục Thiệu Vũ lặng lẽ nhìn cô bé, do dự đưa tay ra, xoa đầu Ân Duyệt một cái, sau đó nhanh chóng thu tay lại.



Khuôn mặt y không thay đổi, nhưng tai y lại hơi đỏ.

... Trở về nên tăng cường huấn luyện, hai người này ngủ như heo, tiếng ồn cũng khó đánh thức họ.

Y nghĩ thầm.



Rạng sáng ngày hôm sau, nhân viên y tá lần lượt vào bệnh viện làm việc, Lục Thiệu Vũ đánh thức đồng đội của mình, dự định ban ngày ra ngoài tìm kiếm một ít manh mối.

Dưới mắt của Ngô Hảo có quầng thâm, hoảng hốt vừa đi vừa hỏi: “Nói là muốn tìm manh mối, vậy tìm ở đâu? Hay là đợi ma quỷ tự đến?”

Hoàng Trí Quang nhìn xung quanh, âm thanh mơ hồ: “... Không cần chờ, chúng ở khắp mọi nơi.”

Ngô Hảo bị cậu ta dọa sợ, trốn phía sau Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ ngẩng đầu, ánh sáng ban mai thưa thớt, trong không khí rải rác sương mù buổi sáng, mặc dù không đến mức làm loạn tầm nhìn nhưng cũng có chút làm mờ mắt mọi người.

Y hơi nheo mắt lại, dường như thấy một bóng đen mờ ảo lóe lên trong làn sương mù nhàn nhạt.

“... Trước hết đi tìm An Lâm đã.” Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm hướng bóng đen vừa mới biến mất.

Dọc theo con đường này, họ đi thẳng đến phòng khám và tình cờ gặp được La Nhã cũng vừa mới đến.

La Nhã nhìn thấy bọn họ có chút kinh ngạc, hai mắt sáng lên: “Thật trùng hợp! Chào buổi sáng!”

Lục Thiệu Vũ gật đầu với cô, hỏi: “Cô có biết An Lâm ở đâu không?”

“Anh tìm An Lâm à? Cô ấy ở đó.” La Nhã chỉ phía sau bọn họ.

Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người đeo khẩu trang lén lút cúi người, lặng lẽ đi về hướng cửa thoát hiểm.

Lục Thiệu Vũ nhất thời không nhúc nhích, một lúc sau, y mới nhận ra chuyên gia bắt người Trần Chấn Quân đã không còn ở đây nữa, y sải bước về phía trước, túm lấy An Lâm đem cô đè xuống đất.

Động tác lớn như vậy đã thu hút sự chú ý của các nhân viên y tế khác, La Nhã cũng kinh hãi bước tới, cẩn thận hỏi bọn họ: “Sao vậy? An Lâm đắc tội các anh à?”

Thích Linh đứng ở một bên thờ ơ nhìn An Lâm điên cuồng giãy dụa, nói: “Có thể mượn nhân viên các người một chút không?”

“Đương nhiên, có thể giải quyết được vấn đề ma quỷ thì tốt rồi.” La Nhã nói.

Lục Thiệu Vũ kéo cô ta đến một góc yên tĩnh, có mấy người vây quanh cô ta, An Lâm chạy không thoát, chỉ có thể đáng thương đứng tại chỗ run rẩy.

“Nói đi, cô biết chuyện gì.” Thích Linh hỏi.

Cả người An Lâm run rẩy kịch liệt, bịt tai lại, vội vàng lắc đầu: “Tôi, tôi không biết! Tôi thật sự không biết gì cả! Tôi không biết!”

Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, Thích Linh cau mày muốn tra hỏi, nhưng Ân Duyệt lại nhẹ nhàng đẩy cô ra, ngồi xổm trước mặt An Lâm.

Một luồng ánh sáng theo đầu ngón tay cô bé lặng lẽ tiến vào cơ thể An Lâm, tâm tình An Lâm bình tĩnh một chút, cô ta ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Ân Duyệt.

Ân Duyệt mới mười bốn tuổi, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, quay đầu nhìn An Lâm, dứt khoát hỏi: “Chị, chị có muốn nhìn thấy nhiều người chết hơn không?”

An Lâm sợ hãi nhìn cô bé, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy tại sao chị không nói gì?” Ân Duyệt nói: “Chị, chị có biết mỗi giây mỗi phút do dự đều hại chết thêm một người không? Nếu chị không nói gì, chị có khác gì kẻ giết người?”

Ánh mắt An Lâm thay đổi, đột nhiên hét lên: “Tôi không phải! Tôi không phải kẻ giết người!”

Không khí im lặng một lúc, vài người lặng lẽ đưa mắt nhìn.

“Chị có biết cảm giác mất đi người thân thiết là thế nào không? Chị không bao giờ có thể gặp lại người đó, không bao giờ có thể nói chuyện với người đó nữa, người đó chỉ có thể sống trong ký ức của chị.” Ân Duyệt cụp mắt xuống, mỉm cười nhìn cô: “Chị, chị hại chết nhiều người như vậy, chị hiểu cảm giác này không?”

An Lâm co rúm người, môi run rẩy, nhỏ giọng nói: “Tôi đương nhiên biết, nhưng, nhưng tôi...”



“Nhưng chị thật sự quá hèn nhát, chị không dám nói với chúng tôi, cho nên mới hợp tác với bọn họ, giết chết nhiều người trong bệnh viện như vậy.” Ân Duyệt đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống An Lâm: “Mà bây giờ, chị vẫn muốn tiếp tục như vậy sao?”

An Lâm nắm chặt tay, cố gắng khống chế nỗi sợ hãi lan ra khắp cơ thể, cuối cùng nghẹn ngào thốt ra một câu: “Cẩn thận... Bác sĩ... lữ Thương.”

Lữ Thương?

Cái tên hoàn toàn xa lạ này đột nhiên được An Lâm nói ra, mấy người bọn họ nhìn nhau, sau đó Lục Thiệu Vũ mới nhớ ra: “Là bác sĩ mập mạp mà tôi gặp ở phòng cấp cứu ngày hôm qua sao?”

“... Đúng là anh ấy.” An Lâm cắn môi, né tránh ánh mắt của bọn họ, “Bọn họ, bọn họ...”

“Aaaa!”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét.

Các nhân viên y tế đều hoảng sợ, La Nhã sợ hãi bám vào tường nhìn về phía cửa: “Sao, sao vậy?”

Lục Thiệu Vũ xoay người, không chút do dự đi về phía đó: “Qua xem thử.”

Mấy người nhanh chóng đi về hướng có tiếng hét, sau khi vào tòa nhà y tế, họ nhìn thấy một nhóm người tụ tập thành vòng tròn, sắc mặt tái nhợt khó coi.

Thích Linh ngẫu nhiên hỏi một người: “Chuyện gì vậy?”

Y tá bị cô kéo nắm chặt tay Thích Linh, như thể nhìn thấy sự cứu rỗi: “Sư, sư phụ bắt ma! Làm ơn! Xin hãy cứu chúng tôi, tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa...”

Cô y tá nói được một nửa rồi bật khóc, cánh tay của Thích Linh bị cô nắm chặt đến đau, cô cau mày rút tay về.

Lục Thiệu Vũ liếc nhìn bọn họ, thấy những nhân viên y tế này dường như đều bị kích thích đến sắp phát điên, dứt khoát đẩy đám người sang một bên, tiến về phía trước.

Khi nhìn rõ thứ đám người đó vây quanh, ngay cả y cũng không khỏi hít một hơi —

Nằm ở giữa là một người.

Sở dĩ có thể nhìn ra hắn vẫn là người vì...

Một tấm thẻ bác sĩ rơi xuống trước chân Lục Thiệu Vũ, y cúi đầu nhặt tấm thẻ lên, nhìn rõ tên biết trên đó.

Lữ Thương.

Toàn bộ ngũ quan của anh ta đều bị cắt, da cũng bị lột sạch, nội tạng bị xé ra một cách dã man, gân tay và bàn chân đều bị cắt đứt, cái chết của anh ta rất đau khổ.

Lục Thiệu Vũ dời mắt đi, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mũi mình nồng nặc mùi máu tanh ghê tởm, y cố chịu đựng, nói với những người khác ở phía sau: “Đừng tới đây.”

Bước chân của Thích Linh chậm lại, cô ngoan ngoãn lùi lại,

Lục Thiệu Vũ quay đầu, hỏi những nhân viên y tế sắc mặt tái nhợt khác: “Chuyện gì vậy?”

Một nam bác sĩ đứng bên cạnh y, chân run rẩy nói: “Tôi, tôi cũng không biết, lúc đầu thì không sao, vừa rồi tôi còn đang nói chuyện với bác sĩ Lữ, nhưng không ngờ trong nháy mắt, không, cũng không phải trong nháy mắt, nhưng...”

Nam bác sĩ nói năng lộn xộn, anh ta cắn răng nhéo đùi mình, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh: “Vừa rồi tôi đang nói chuyện với bác sĩ Lữ được một nửa thì đột nhiên trước mặt tôi hiện lên một bóng đen, bác sĩ Lữ đã bị đẩy ngã, tôi liền trơ mắt nhìn bóng đen kia, một cô gái nhỏ, nó cầm dao, nó...”

“Cô gái nhỏ?” Lục Thiệu Vũ nghĩ đến đứa nhỏ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà y nhìn thấy tối qua và bóng đen mơ hồ mà y nhìn thấy vào buổi sáng, y ra hiệu một chút: “Có phải cao như thế này, mặc váy trắng, trông rất đẹp?”

Nam bác sĩ: “Đúng, đúng rồi, con bé khá xinh đẹp.”

Lục Thiệu Vũ: “Con bé đó đi hướng nào...”

“Viện trưởng!”

Lục Thiệu Vũ còn chưa nói xong, nhân viên y tế đột nhiên kêu lớn: “Viện trưởng! Cuối cùng anh cũng tới!”

Ở cửa, viện trưởng vội vàng đi tới, nhưng lại đi thẳng qua mặt họ như không nghe thấy tiếng nói của họ.

Thi thể trên mặt đất còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, hình ảnh chấn động đập thẳng vào mắt anh, hai chân viện trưởng mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Thích Linh không nhìn thấy thi thể, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt và hai nắm đấm siết chặt của anh, cô cười lạnh: “Sao vậy? Nhìn thấy cái chết của đồng phạm, viện trưởng, anh có cảm thấy áy náy không?”
Chương trước Chương tiếp