Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 42



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 33: Quy tắc mới, người chơi hãy cố gắng hết sức

Lục Thiệu Vũ dứt khoát từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích cô.”

“Tại sao?” La Nhã trợn tròn mắt: “Tôi không đẹp sao?”

Lục Thiệu Vũ nghe cô nói như vậy, y bắt đầu nghiêm túc quan sát khuôn mặt của cô.

Thẩm mỹ của y từ nhỏ đã không giống với người khác, những thứ người khác thấy đẹp y thường cảm thấy bình thường, người khác cảm thấy bình thường y lại càng cảm thấy xấu.

Tật xấu của y không biết có từ bao giờ, nhưng ở cùng Tần Lê Ca quen rồi nên cảm thụ của y về cái đẹp có lẽ đã bị mài mòn.

Lục Thiệu Vũ chăm chú nhìn hồi lâu, vẫn không giải thích được vì sao, chỉ có thể nói: “Nếu tôi vì khuôn mặt đẹp của cô mới thích cô, cô có vui không?”

La Nhã bị câu hỏi của y làm cho sửng sốt, cô mím môi: “...Được rồi, tôi hiểu rồi. Vậy anh thích người như thế nào? Tôi sẽ cố gắng thay đổi!”

Lục Thiệu Vũ đang muốn nói, đột nhiên cảm nhận được phía sau có hai ánh mắt rực lửa, y im lặng, lạnh lùng quay đầu lại.

Ân Duyệt và Thích Linh đang hóng hớt nhìn bọn họ.

Lục Thiệu Vũ hơi nheo mắt lại, Thích Linh nhận ra ánh mắt nguy hiểm của y, vội vàng kéo Ân Duyệt, làm bộ như không có việc gì ngửa đầu nhìn trời.

Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt mong chờ của La Nhã: “Thông minh, đẹp trai và hay cười.”

Ân Duyệt nghe vậy, nhỏ giọng hỏi Thích Linh: “Chị Thích, miêu tả này nghe có vẻ quen quen, bên cạnh chúng ta có người như vậy sao?”

Thích Linh không để bụng: “Điều kiện như này có rất nhiều.”

“Tôi nghĩ tôi rất phù hợp! Anh thật sự không nghĩ đến tôi sao?” La Nhã không phục.

Lục Thiệu Vũ nhìn mặt cô, suy nghĩ một chút: “Trông cô có giống Tần Lê... Ca không?”

“Mọe nó!” Phía sau có người không cẩn thận chửi tục một câu.

||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||

Lục Thiệu Vũ lại quay đầu lại, thấy Thích Linh xấu hổ quay đi, không ngừng lẩm bẩm: “Tôi có nghe lầm không? Cậu ta vừa nói cái gì?”

“Phải giống anh Tần.” Ân Duyệt nhỏ giọng trả lời.

Lục Thiệu Vũ ban đầu cảm thấy lời mình nói không có gì sai, nhìn phản ứng của bọn họ, sau đó y mới nhận ra lời mình nói có gì đó không đúng, y vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, quay lại nhìn La Nhã.

La Nhã vẻ mặt buồn bã: “... Vậy tôi thật sự không phù hợp rồi, xin lỗi đã làm phiền anh.”

Cô buồn bã quay đi, rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Thích Linh không nhịn được, tò mò hỏi: “Lục Thiệu Vũ, anh có bạn gái chưa?”

“Chưa.” Lục Thiệu Vũ nói.

Thích Linh nhìn y với ánh mắt càng kỳ lạ hơn.

Xung quanh bao trùm một bầu không khí kỳ quái và xấu hổ, Lục Thiệu Vũ nhìn bọn họ, đang định mở miệng thì giọng của hệ thống đột nhiên vang lên.

Hệ thống: “Thế giới thứ tư: Bệnh viện kinh dị, nhiệm vụ hoàn thành. Nhận được 3000 điểm thưởng, đếm ngược trở về không gian, năm, bốn... Một.”

Một khoảng không gian trắng xóa lần nữa hiện ra, Lục Thiệu Vũ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.

Lần này trở về lại thiếu một người, bảng tên phòng của Trần Chấn Quân đã được gỡ bỏ, chỉ còn lại tên của họ trên danh sách sống sót trên máy tính.

Ân Duyệt ngẩng đầu hồi lâu, nhưng không khóc, cô bé nắm chặt nắm đấm, quay đầu cười với bọn họ: “Mọi người muốn đi huấn luyện à?”



Thích Linh đưa tay xoa đầu Ân Duyệt: “Đương nhiên là không, em về nghỉ ngơi trước đi, chị mệt rồi.”

Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn cô, Thích Linh lặng lẽ nháy mắt với y, đẩy Ân Duyệt về phòng: “Đợi em tỉnh lại rồi chúng ta sẽ huấn luyện tiếp, ngủ với chị một giấc trước đi.”

“A, nhưng mà...”

Cửa bị đóng sầm lại, Lục Thiệu Vũ quay người, một mình đứng trong đại sảnh trống trải.

Y tiến lên vài bước, đối mặt với ánh sáng từ máy tính, nhẹ nhàng chạm vào tên Tần Lê Ca trong danh sách tử vong.

Nhiệm vụ lần này kết thúc vội vàng mà không nhận được vật phẩm hồi sinh nào.

... Còn phải qua mấy thế giới nữa Tần Lê Ca mới có thể trở lại đây?



Ngày hôm sau khi Lục Thiệu Vũ rời giường, hai người phụ nữ đã ngồi trên ghế trong đại sảnh, trông rất bình thường và tinh thần cũng rất tốt.

Chỉ là quần áo của bọn họ...

Lục Thiệu Vũ nhìn bọn họ một cái, sau đó chuyển tầm mắt sang quần áo trên bàn.

Bộ quần áo này trông giống như quân phục, nhưng màu sắc chính là màu đen, chất liệu khác với thế giới thực, có lẽ được làm từ vật liệu không gian.

Thích Linh chú ý tới ánh mắt của y, đứng dậy đưa quần áo cho y: “Bộ đồ này là của cậu, cậu mặc thử xem.”

Lục Thiệu Vũ cầm quần áo, nghi hoặc nhìn cô.

“Những bộ quần áo này có khả năng chống cháy, chống thấm nước và chống trầy xước.” Thích Linh nói: “Cậu mặc thử đi, chúng tôi đều có một bộ, coi như là đồng phục của đội mình đi.”

Thích Linh không giống người nhàn nhã mà làm đồng phục, Lục Thiệu Vũ thoáng nhìn Ân Duyệt cười rạng rỡ, lập tức hiểu ra: “Được.”

Y cầm quần áo về phòng thay đồ, bộ đồng phục này quả thực rất nhẹ và thoáng khí, y cố gắng kéo dãn quần áo một chút, đang cân nhắc sau khi biến thành người sói y có thể sẽ xé rách quần áo, Thích Linh cố ý dùng chất liệu giống như quần áo trước đây của y, để khi biến thân cũng có thể đảm bảo quần áo không bị xé.

Trong trường hợp này, thay bộ quần áo này cũng không phải là vấn đề lớn.

Lục Thiệu Vũ nhanh chóng thay quần áo ra ngoài, Ân Duyệt sáng mắt nhìn y, lớn tiếng khen ngợi: “Anh Lục thật đẹp trai!”

Lục Thiệu Vũ: “... Cảm ơn.”

Cuối cùng công việc cũng được giải quyết xong, giờ là lúc nên bàn chính sự.

Lục Thiệu Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Thích Linh, nâng cấp kỹ năng của cô trước.”

Thích Linh gật đầu, tốn 3000 điểm để thăng cấp, chính y cũng mất 7000 điểm để thăng cấp, còn lại Ân Duyệt phải tốn 10000 điểm mới có thể thăng cấp, tạm thời bỏ qua.

“Chỉ có ba người chúng ta, nếu vào thế giới huấn luyện chúng ta có thể sẽ chết.” Lục Thiệu Vũ ngước mắt nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh lùng: “Dù vậy, hai người có đi không?”

“Đương nhiên là đi.” Ân Duyệt không chút do dự nói: “Nếu chúng ta chết ở thế giới huấn luyện, chúng ta cũng không thể sống sót ở thế giới tiếp theo.”

“Cho dù chúng ta sống sót thế giới huấn luyện, cũng không có nghĩa là thế giới sau sẽ không chết.” Lục Thiệu Vũ đứng dậy: “Bất cứ lúc nào, ở đâu, đều phải mang tâm thế chịu chết.”

Chỉ có quyết tâm mới có thể sống sót.

Lục Thiệu Vũ liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, dẫn đầu đi về phía phòng dịch chuyển.

Ân Duyệt và Thích Linh đi theo y vào thế giới huấn luyện.

Quả nhiên như Lục Thiệu Vũ nói, thiếu một người, áp lực của bọn họ tăng mạnh, nhiều lần Thích Linh suýt chút nữa bị quái vật đánh lén phía sau làm bị thương, may mắn Ân Duyệt phản ứng rất nhanh, bọn họ cũng rất ăn ý nên mới không xảy ra chuyện gì.

Lục Thiệu Vũ một mình chắn ở phía trước, khắp người gần như toàn là máu. Cuối cùng, khi trở về không gian y thậm chí còn bị gãy tay, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, hai người kia cũng chỉ dùng hai chữ bội phục để hình dung.

Có y làm gương, sáu ngày còn lại hai người họ đều cực kỳ nghiêm túc huấn luyện, Lục Thiệu Vũ lo ngại hiệu quả chiến đấu hiện tại quá thấp, vì vậy y càng dốc hết sức huấn luyện bọn họ.

Vì vậy, dưới sự huấn luyện tàn bạo và vô nhân đạo, Ân Duyệt và Thích Linh gần như hoàn toàn mong đợi sự bắt đầu nhiệm vụ thế giới vào ngày thứ bảy.

Nào ngờ...



Kim giờ trên đồng hồ dần dần chuyển sang mười hai giờ trưa, nhưng ánh sáng trắng quen thuộc rất lâu cũng không xuất hiện, thay vào đó là âm thanh máy móc của hệ thống.

Hệ thống: “Đã phát hiện hiện tại số lượng người sống sót lớn hơn hoặc bằng ba, thế giới được chọn tối đa là thế giới thứ tư, thế giới thứ năm: Thế giới được chọn trước sắp mở ra...”

Hệ thống: “Quy tắc sẽ được giải thích phía dưới.”

Ba người nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt lắm.

Hệ thống: “Thế giới thứ năm: Thế giới được chọn trước, hình thức tổ đội giao chiến sẽ được mở ra, mỗi đội đủ điều kiện sẽ được ngẫu nhiên đưa vào nhiệm vụ thế giới bất kỳ, đội nào hoàn thành được mục tiêu nhiệm vụ trước sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đội nào thất bại nhiệm vụ sẽ phải chờ đợi phó bản thế giới thứ năm mở ra.

Hệ thống: “Thế giới được chọn là trận đấu vòng loại đầu tiên, mời người chơi cố gắng hết sức, đội được xếp hạng càng cao, phần thưởng sẽ càng phong phú.”

Hệ thống: “Thế giới thứ năm đang mở ra, đếm ngược năm giây, năm, bốn... Một!”

Trước mặt Lục Thiệu Vũ tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, y đã ở trong thế giới nhiệm vụ.

Đây hình như là một lớp học, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, bọn họ ngồi ở chỗ của mình, trước mặt có giáo viên, xung quanh có học sinh đang nghiêm túc ghi chép.

Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn dòng chữ trên đồng hồ.

Mục tiêu nhiệm vụ: Đến từng phòng thi và hoàn thành nội dung thi được chỉ định.

Hai người còn lại cũng đã tỉnh lại, vì vẫn còn vòng bảo hộ nên những người khác không nhìn thấy bọn họ, họ nhanh chóng thấp giọng thảo luận.

Thích Linh hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Đây là sao? Muốn chúng ta làm bài kiểm tra à?”

Ân Duyệt nói: “Nếu là như vậy thì em sẽ ổn thôi! Chỉ là... Đây là đâu? Cấp ba? Em còn chưa tốt nghiệp cấp hai nữa.”

Thích Linh nói: “Nơi này nhìn giống như trường cấp ba, trên người chúng ta đều đã bị đổi thành đồng phục cấp ba. Nhưng không sao, các câu hỏi cấp ba rất đơn giản, tôi có thể trả lời được.”

Học tra Lục Thiệu Vũ: “...”

Lục Thiệu Vũ mặt không đổi nói: “Vẫn chưa xác định được là nhiệm vụ gì, phải luôn cảnh giác.”

Y vừa nói, hai người còn lại lập tức im lặng, ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người bên cạnh từ từ mở mắt ra, một cô gái sợ hãi nhìn xung quanh, trong khi người đàn ông còn lại khá bình tĩnh, còn có thể nói chuyện với bọn họ: “Anh bạn, đây là... Chị Thích!”

Thích Linh ban đầu đang quan sát xung quanh, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, “... Kỷ Vũ Hành? Sao cậu lại ở đây?”

Ánh mắt Kỷ Vũ Hành sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Có lẽ là duyên phận!”

Vẻ mặt Thích Linh lạnh lùng: “... Ồ.”

Dù sao cũng có người quen ở đây, cô đơn giản giải thích quy tắc và tình hình hiện tại cho hai người mới đến.

Reng reng reng reng —

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, vòng bảo hộ hoàn toàn biến mất, câu nói cuối cùng của giáo viên truyền đến bên tai bọn họ: “Tiếp theo sẽ phát bài thi, phải nghiêm túc làm bài, không được phép gian lận.”

Lục Thiệu Vũ bình tĩnh nhìn xung quanh, phát hiện có mấy người đang nhìn về phía này với ánh mắt kỳ quái.

Y lập tức thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói với đồng đội bên cạnh: “Cúi đầu xuống, đừng nhìn xung quanh, ở đây có người của đội địch.”

Bốn người còn lại nhanh chóng cúi đầu, giả vờ không có việc gì xem bài thi.

Lục Thiệu Vũ cầm bút, ánh mắt nhìn thấy rất có nhiều người đang chăm chú nhìn Ân Duyệt, hơi nhíu mày.

... Số lượng đội địch nhiều hơn dự kiến, tuổi tác của Ân Duyệt thì quá rõ ràng.

Y nhất thời không nghĩ ra được cách nào nên đành phải chuyển sự chú ý trở lại bài thi.

Một phút sau: “...”

Ba phút sau, y: “???”

Những thứ này tách ra thì hiểu nhưng ghép lại thì sao khó hiểu vậy?
Chương trước Chương tiếp