Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 45
Edit: Cú Mèo
Beta: Mai
***
Chương 36. Chàng trai xinh đẹp khiến người ta lạc lối.
Hắn còn chưa nói chuyện thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Cậu, cậu chính là Tần Lê Ca!”
Tần Lê Ca im lặng, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người lên tiếng là Minh Hương, hai mắt cô sáng ngời, không nhịn được tiến về phía trước mấy bước.
Cây roi dài rơi trên mặt đất phát ra ánh sáng đỏ nhạt bay trở lại trong tay Minh Hương, nhưng cô thậm chí không nỡ quay mặt đi dù chỉ một giây, chỉ biết say mê nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Thiếu niên thanh tú nhìn vào mắt cô, sau đó nhìn Tần Lê Ca, âm thầm cắn môi.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu bạch kiểm.” Người đàn ông tóc húi cua mới bị Lục Thiệu Vũ làm cho mất mặt, anh ta cười lạnh: “Đẹp trai thật tốt, luôn có phụ nữ bao nuôi. Ồ? Không đúng, là người này hồi sinh cậu, cho nên cậu được đàn ông bao nuôi à?”
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ sắc bén, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông tóc húi cua, siết chặt cổ anh ta: “Anh nói cái gì...”
Tần Lê Ca vừa mới sống lại, trong lòng y đang vô cùng vui mừng, khi nghe thấy có người sỉ nhục Tần Lê Ca như vậy, y tất nhiên vô cùng tức giận.
Tần Lê Ca nhìn Minh Hương và người đàn ông tóc húi cua, sau đó lại nhìn những người có mặt, gần như ngay lập tức hiểu được tình hình hiện tại.
Hắn trầm ngâm rũ mắt xuống, vài giây sau, trong mắt hắn trở nên mơ hồ và do dự: “Đây, đây là đâu? Tôi thật sự đã sống lại sao?”
Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn.
Minh Hương vốn đã vô cùng hứng thú với hắn, nhìn hắn hoảng sợ như vậy, lập tức đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, cậu đã sống lại rồi! Cậu yên tâm đi, hiện tại không có nguy hiểm gì, cũng sẽ không có ai làm cậu bị thương.”
Tần Lê Ca cảnh giác nhìn cô, lùi lại vài bước và hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ngô Nguyên thấy hắn như vậy, khinh thường cười lạnh: “Người cậu hồi sinh chính là loại sống không quá ba tập này? Tôi thấy cậu chỉ muốn lãng phí vật phẩm hồi sinh mà thôi!”
Lời này là nói với Lục Thiệu Vũ, Lục Thiệu Vũ buông cổ người đàn ông tóc húi cua ra, y tạm thời không rõ Tần Lê Ca muốn làm gì, đành phải tạm thời án binh bất động, trở lại bên cạnh Tần Lê Ca.
Động tác của Tần Lê Ca rất thuận tay, Lục Thiệu Vũ vừa trở lại, hắn liền mím môi, nắm lấy tay y.
Hành động này có thể thấy rõ ràng Tần Lê Ca ỷ lại vào y, những người khác càng xem thường hắn, Hứa Linh thậm chí còn cười lạnh: “Sao cậu có thể liều mạnh vì một tên phế vật như vậy, tôi thấy nếu cậu mang theo hắn, mỗi nhiệm vụ đều phải tìm vật phẩm hồi sinh.”
Người đàn ông tóc húi cua nhếch miệng cười, liếc nhìn khắp người Tần Lê Ca với ý đồ xấu xa: “Tôi cũng có thể hiểu được một chút, một đại minh tinh, chậc chậc chậc, mùi vị này nhất định rất ngon...”
Kẻ địch lớn nhất của những người có mặt ở đây chính là Ngô Nguyên, Hứa Linh và người đàn ông tóc húi cua, từ những lời trước đó của bọn họ, bọn họ đều có người muốn hồi sinh lại, xem ra thực lực cũng không hề thấp, lúc này vật phẩm hồi sinh lại bị một bình hoa di động cướp mất, làm sao bọn họ có thể không tức giận.
Nhưng đối với Lục Thiệu Vũ mà nói, sự kiên nhẫn của y chỉ dừng lại ở đây, mặc dù hiểu được Tần Lê Ca có lẽ đang chuẩn bị kế hoạch gì đó, nhưng y cũng không thể nhịn được, một quyền đánh người đàn ông tóc húi cua xuống đất.
Rầm!
Cú đánh này vô cùng nặng nề, Lục Thiệu Vũ tức giận đến mức không hề nương tay, đánh cho người đàn ông tóc húi cua đầu đầy máu, ngất đi trên mặt đất.
Tần Lê Ca giật mình, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt của Hứa Linh trở nên lạnh lẽo, một luồng sáng xanh từ lòng bàn tay cô bắn ra, đánh về phía ngực Tần Lê Ca.
Cô canh vừa lúc, trước khi Lục Thiệu Vũ kịp quay đầu lại, kỹ năng của cô đã thăng lên cấp hai, nếu Tần Lê Ca thật sự là phế vật, lần này đánh trúng hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
Nếu như hắn không phải kẻ vô dụng thì nhất định hắn sẽ tránh đi.
Hứa Linh chăm chú nhìn hắn, muốn xem phản ứng của Tần Lê Ca như thế nào.
Tần Lê Ca nhìn ánh sáng xanh càng ngày càng gần mình, cơ thể hắn dường như không theo kịp tốc độ của ánh sáng, ngay khi ánh sáng kia sắp chạm vào cơ thể hắn, Minh Hương bên cạnh hắn cắn môi, bất ngờ quất roi dài vào ánh sáng.
Rầm —
Ánh sáng xanh trong nháy mắt bị roi dài đánh tan, con ngươi Hứa Linh co rút lại, cô nhìn chằm chằm Minh Hương: “Cô đang làm gì vậy!”
“Sao vậy, tôi không thể nhúng tay?” Minh Hương cầm roi, đứng trước mặt Tần Lê Ca: “Tôi can thiệp đó, cô cắn tôi à?”
Mối quan hệ giữa hai đội đột nhiên trở nên căng thẳng, Tần Lê Ca được Minh Hương bảo vệ ở phía sau, vẻ mặt bất an.
Lục Thiệu Vũ thấy vậy, cũng không quan tâm hắn có phải giả vờ hay không, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh hắn.
Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh, Lục Thiệu Vũ sửng sốt.
[Bảo bối, đừng nhìn em, chỉ cần gật đầu và lắc đầu thôi. Đây có phải là một thế giới nhỏ trong thế giới nhiệm vụ?]
Là giọng của Tần Lê Ca.
Lục Thiệu Vũ kiềm chế ý muốn quay đầu lại, khẽ gật đầu.
Tần Lê Ca hơi nghiêng người, trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ, lại dùng sức mạnh tâm trí để truyền âm thanh: [Bây giờ anh muốn rời khỏi nơi này sao?]
Lục Thiệu Vũ do dự một chút, lắc đầu lại gật đầu.
Tần Lê Ca ngước mắt nhìn y, bất đắc dĩ: [... Được rồi, em biết anh không biết. Nếu phía trước có động tĩnh, hãy quay lại vị trí ban đầu.]
Gần như cùng lúc hắn vừa dứt lời, thiếu niên tóc đỏ ngập ngừng nói: “Các anh chị, tôi thật sự không muốn quấy rầy mọi người...”
“Nhưng mọi người không nghe thấy gì sao?”
Mọi người sửng sốt, đồng loạt im lặng, nín thở nghe động tĩnh phía trước.
Tiếng vỗ cánh càng lúc càng lớn, tiếng lớn đến mức khiến mọi người đều sợ hãi, sắc mặt của Minh Hương thay đổi, lập tức hét lớn: “Chạy!”
Lục Thiệu Vũ dẫn Tần Lê Ca lập tức chạy đi, những người khác cũng phản ứng lại, Ngô Nguyên do dự một lát, dứt khoát cắt đứt sợi dây rối điều khiển người đàn ông xăm trổ, sau đó kéo người đàn ông tóc húi cua đang hôn mê, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Trong nháy mắt, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông xăm trổ: “Aaaa!”
Những người khác liều mạng chạy về phía trước, thậm chí không dám quay đầu lại, tốc độ di chuyển của những con sâu này không nhanh không chậm mà luôn đuổi theo phía sau bọn họ.
Lục Thiệu Vũ kéo Tần Lê Ca, bước chân vẫn thoải mái, với tốc độ của y thì đám sâu khó có thể đuổi kịp được.
Tần Lê Ca bị y kéo đi, còn có thể nhàn nhã quay đầu lại quan sát con sâu kia, lúc nhìn thoáng qua, hắn phát hiện trong hang động có một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Tần Lê Ca híp mắt, sử dụng sức mạnh tâm trí để thăm dò độ sâu của hang động, quả nhiên hắn nhìn thấy rõ ràng một luồng ánh sáng xanh nhấp nháy, hiện ra một cánh cửa nhỏ chỉ một người có thể đi qua.
Tần Lê Ca sờ sờ cằm, đột nhiên mỉm cười, vừa lúc bọn họ chuẩn bị chạy qua một góc rẽ, chân hắn trượt một cái, đột nhiên nặng nề ngã xuống đất.
“A!”
Lục Thiệu Vũ vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhưng khi thấy ánh mắt đầy ý cười của Tần Lê Ca, ánh mắt y khẽ động, theo bản năng nửa quỳ trên mặt đất theo ý hắn.
“Tần Lê Ca!” Minh Hương ở phía trước khi thấy cảnh tượng này không khỏi hét lên.
“Chị Hương, mặc kệ bọn họ, bọn họ đã hết thuốc chữa rồi!” Thiếu niên thanh tú nhanh chóng mở miệng.
An Vi cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Đi nhanh thôi, chị Hương!”
Minh Hương cắn răng, quay đầu rời đi, đám người Ngô Nguyên chế nhạo nhìn bọn họ rồi tăng tốc rời đi.
Một đám sâu ăn xương từ phía sau lao về phía bọn họ, Lục Thiệu Vũ ôm chặt Tần Lê Ca trong ngực, không nói một lời.
Trong khoảng trắng mênh mông, Tần Lê Ca nhướng mày cười: “Em bảo anh dừng lại thì anh liền dừng lại? Anh không sợ em muốn chết lần nữa sao?”
“Không sợ.” Lục Thiệu Vũ không chút do dự nói: “Em sẽ không mang tính mạng của anh ra làm trò đùa.”
Hàng ngàn con sâu thân trắng lao về phía người Lục Thiệu Vũ, Tần Lê Ca ngước mắt, nguy hiểm nheo mắt lại.
Vô số sâu thân trắng lập tức ngưng tụ trong không khí.
Một luồng ánh sáng nhạt tràn ngập trong không gian, đối phó với loại sâu bọ vô tri này, chỉ dựa vào một chút sức mạnh tâm trí là có thể dễ dàng khống chế được hành động của chúng.
Tần Lê Ca nhún nhún vai: “Đã xong, có thể đi rồi, lối ra ở phía trước.”
Lục Thiệu Vũ đứng lên trước, kéo Tần Lê Ca lên khỏi mặt đất, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Những con sâu thân trắng lơ lửng trên bầu trời giống như vô số bông tuyết, Tần Lê Ca dẫn theo Lục Thiệu Vũ, đi thẳng một đường đến chỗ ánh sáng xanh.
Quả nhiên đúng như Tần Lê Ca dự đoán, phía trước quả thật là lối ra khỏi nơi này.
Hắn tiến lên một bước, đang định rời đi, nhưng Lục Thiệu Vũ đột nhiên nắm lấy tay hắn, ngăn cản hành động của hắn.
Tần Lê Ca quay đầu lại, nhìn vào mắt y.
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng, thoạt nhìn luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt y không thay đổi nhìn Tần Lê Ca, chậm rãi nắm chặt tay.
Lực tay có chút mạnh nhưng cũng vừa đủ để hắn không cảm thấy đau đớn nhưng cũng không thể vùng ra.
“Tần Lê Ca, anh mặc kệ em muốn làm gì.” Lục Thiệu Vũ nhìn hắn: “Nhưng lần này, em đừng lấy tính mạng của mình ra đùa nữa.”
“Con người chỉ có một cơ hội để sống lại, em nên biết điều đó.”
Tần Lê Ca nhìn y một lúc, không thể nhịn cười khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ cau mày: “Tần Lê.”
“Được, được, em biết.” Tần Lê Ca cười vỗ vỗ vai y: “Anh giống như một đứa trẻ không được kẹo, trong mắt toàn là vẻ ấm ức.”
Ánh mắt toàn là vẻ ấm ức của Lục Thiệu Vũ: “???”
Tần Lê Ca cười hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiệu Vũ, bất đắc dĩ nói: “A Vũ, anh cảm thấy vì sao em lại hồi sinh anh?”
Sắc mặt Lục Thiệu Vũ ngưng trọng: “Em muốn hồi sinh anh? Là muốn anh làm gì đó?”
“Việc em muốn anh làm, không phải anh đã làm xong rồi sao?” Tần Lê Ca hỏi ngược lại.
Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.
Tần Lê Ca nhìn y vài lần, cũng không có ý định tiếp tục giải thích, hắn tiến về phía trước vài bước, lại đi về phía lối ra —
Lục Thiệu Vũ nắm lấy tay hắn kéo lại, cau mày nói: “Em có ý gì?”
Tần Lê Ca kêu lên: “Đau.”
Lục Thiệu Vũ biết lực mình không lớn, nhưng hắn kêu lên nên vẫn theo bản năng buông ra, Tần Lê Ca thừa dịp y buông tay, lập tức tiến lên một bước.
Ánh sáng xanh trong nháy mắt nuốt chửng bóng dáng của Tần Lê Ca, Lục Thiệu Vũ không chút suy nghĩ lập tức đuổi theo bóng dáng hắn.
Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, khi họ tỉnh táo lại thì bọn họ đã ngồi trong phòng học ban đầu.
Sự xuất hiện đột ngột khiến tất cả mọi người chú ý tới, Ân Duyệt thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lục Thiệu Vũ bình yên vô sự trở về, cô bé đang định nói gì đó.
Thích Linh ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Tần Lê Ca!”
Ân Duyệt sửng sốt một lát, cô bé ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lê Ca ngồi bên trái Thích Linh, nhếch miệng cười với cô bé: “Ừ.”
Beta: Mai
***
Chương 36. Chàng trai xinh đẹp khiến người ta lạc lối.
Hắn còn chưa nói chuyện thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Cậu, cậu chính là Tần Lê Ca!”
Tần Lê Ca im lặng, hắn nhíu mày, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Người lên tiếng là Minh Hương, hai mắt cô sáng ngời, không nhịn được tiến về phía trước mấy bước.
Cây roi dài rơi trên mặt đất phát ra ánh sáng đỏ nhạt bay trở lại trong tay Minh Hương, nhưng cô thậm chí không nỡ quay mặt đi dù chỉ một giây, chỉ biết say mê nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.
Thiếu niên thanh tú nhìn vào mắt cô, sau đó nhìn Tần Lê Ca, âm thầm cắn môi.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu bạch kiểm.” Người đàn ông tóc húi cua mới bị Lục Thiệu Vũ làm cho mất mặt, anh ta cười lạnh: “Đẹp trai thật tốt, luôn có phụ nữ bao nuôi. Ồ? Không đúng, là người này hồi sinh cậu, cho nên cậu được đàn ông bao nuôi à?”
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ sắc bén, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông tóc húi cua, siết chặt cổ anh ta: “Anh nói cái gì...”
Tần Lê Ca vừa mới sống lại, trong lòng y đang vô cùng vui mừng, khi nghe thấy có người sỉ nhục Tần Lê Ca như vậy, y tất nhiên vô cùng tức giận.
Tần Lê Ca nhìn Minh Hương và người đàn ông tóc húi cua, sau đó lại nhìn những người có mặt, gần như ngay lập tức hiểu được tình hình hiện tại.
Hắn trầm ngâm rũ mắt xuống, vài giây sau, trong mắt hắn trở nên mơ hồ và do dự: “Đây, đây là đâu? Tôi thật sự đã sống lại sao?”
Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn.
Minh Hương vốn đã vô cùng hứng thú với hắn, nhìn hắn hoảng sợ như vậy, lập tức đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Đúng vậy, cậu đã sống lại rồi! Cậu yên tâm đi, hiện tại không có nguy hiểm gì, cũng sẽ không có ai làm cậu bị thương.”
Tần Lê Ca cảnh giác nhìn cô, lùi lại vài bước và hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ngô Nguyên thấy hắn như vậy, khinh thường cười lạnh: “Người cậu hồi sinh chính là loại sống không quá ba tập này? Tôi thấy cậu chỉ muốn lãng phí vật phẩm hồi sinh mà thôi!”
Lời này là nói với Lục Thiệu Vũ, Lục Thiệu Vũ buông cổ người đàn ông tóc húi cua ra, y tạm thời không rõ Tần Lê Ca muốn làm gì, đành phải tạm thời án binh bất động, trở lại bên cạnh Tần Lê Ca.
Động tác của Tần Lê Ca rất thuận tay, Lục Thiệu Vũ vừa trở lại, hắn liền mím môi, nắm lấy tay y.
Hành động này có thể thấy rõ ràng Tần Lê Ca ỷ lại vào y, những người khác càng xem thường hắn, Hứa Linh thậm chí còn cười lạnh: “Sao cậu có thể liều mạnh vì một tên phế vật như vậy, tôi thấy nếu cậu mang theo hắn, mỗi nhiệm vụ đều phải tìm vật phẩm hồi sinh.”
Người đàn ông tóc húi cua nhếch miệng cười, liếc nhìn khắp người Tần Lê Ca với ý đồ xấu xa: “Tôi cũng có thể hiểu được một chút, một đại minh tinh, chậc chậc chậc, mùi vị này nhất định rất ngon...”
Kẻ địch lớn nhất của những người có mặt ở đây chính là Ngô Nguyên, Hứa Linh và người đàn ông tóc húi cua, từ những lời trước đó của bọn họ, bọn họ đều có người muốn hồi sinh lại, xem ra thực lực cũng không hề thấp, lúc này vật phẩm hồi sinh lại bị một bình hoa di động cướp mất, làm sao bọn họ có thể không tức giận.
Nhưng đối với Lục Thiệu Vũ mà nói, sự kiên nhẫn của y chỉ dừng lại ở đây, mặc dù hiểu được Tần Lê Ca có lẽ đang chuẩn bị kế hoạch gì đó, nhưng y cũng không thể nhịn được, một quyền đánh người đàn ông tóc húi cua xuống đất.
Rầm!
Cú đánh này vô cùng nặng nề, Lục Thiệu Vũ tức giận đến mức không hề nương tay, đánh cho người đàn ông tóc húi cua đầu đầy máu, ngất đi trên mặt đất.
Tần Lê Ca giật mình, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt của Hứa Linh trở nên lạnh lẽo, một luồng sáng xanh từ lòng bàn tay cô bắn ra, đánh về phía ngực Tần Lê Ca.
Cô canh vừa lúc, trước khi Lục Thiệu Vũ kịp quay đầu lại, kỹ năng của cô đã thăng lên cấp hai, nếu Tần Lê Ca thật sự là phế vật, lần này đánh trúng hắn không chết cũng mất nửa cái mạng.
Nếu như hắn không phải kẻ vô dụng thì nhất định hắn sẽ tránh đi.
Hứa Linh chăm chú nhìn hắn, muốn xem phản ứng của Tần Lê Ca như thế nào.
Tần Lê Ca nhìn ánh sáng xanh càng ngày càng gần mình, cơ thể hắn dường như không theo kịp tốc độ của ánh sáng, ngay khi ánh sáng kia sắp chạm vào cơ thể hắn, Minh Hương bên cạnh hắn cắn môi, bất ngờ quất roi dài vào ánh sáng.
Rầm —
Ánh sáng xanh trong nháy mắt bị roi dài đánh tan, con ngươi Hứa Linh co rút lại, cô nhìn chằm chằm Minh Hương: “Cô đang làm gì vậy!”
“Sao vậy, tôi không thể nhúng tay?” Minh Hương cầm roi, đứng trước mặt Tần Lê Ca: “Tôi can thiệp đó, cô cắn tôi à?”
Mối quan hệ giữa hai đội đột nhiên trở nên căng thẳng, Tần Lê Ca được Minh Hương bảo vệ ở phía sau, vẻ mặt bất an.
Lục Thiệu Vũ thấy vậy, cũng không quan tâm hắn có phải giả vờ hay không, nhanh chóng quay trở lại bên cạnh hắn.
Lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh, Lục Thiệu Vũ sửng sốt.
[Bảo bối, đừng nhìn em, chỉ cần gật đầu và lắc đầu thôi. Đây có phải là một thế giới nhỏ trong thế giới nhiệm vụ?]
Là giọng của Tần Lê Ca.
Lục Thiệu Vũ kiềm chế ý muốn quay đầu lại, khẽ gật đầu.
Tần Lê Ca hơi nghiêng người, trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ, lại dùng sức mạnh tâm trí để truyền âm thanh: [Bây giờ anh muốn rời khỏi nơi này sao?]
Lục Thiệu Vũ do dự một chút, lắc đầu lại gật đầu.
Tần Lê Ca ngước mắt nhìn y, bất đắc dĩ: [... Được rồi, em biết anh không biết. Nếu phía trước có động tĩnh, hãy quay lại vị trí ban đầu.]
Gần như cùng lúc hắn vừa dứt lời, thiếu niên tóc đỏ ngập ngừng nói: “Các anh chị, tôi thật sự không muốn quấy rầy mọi người...”
“Nhưng mọi người không nghe thấy gì sao?”
Mọi người sửng sốt, đồng loạt im lặng, nín thở nghe động tĩnh phía trước.
Tiếng vỗ cánh càng lúc càng lớn, tiếng lớn đến mức khiến mọi người đều sợ hãi, sắc mặt của Minh Hương thay đổi, lập tức hét lớn: “Chạy!”
Lục Thiệu Vũ dẫn Tần Lê Ca lập tức chạy đi, những người khác cũng phản ứng lại, Ngô Nguyên do dự một lát, dứt khoát cắt đứt sợi dây rối điều khiển người đàn ông xăm trổ, sau đó kéo người đàn ông tóc húi cua đang hôn mê, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Trong nháy mắt, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông xăm trổ: “Aaaa!”
Những người khác liều mạng chạy về phía trước, thậm chí không dám quay đầu lại, tốc độ di chuyển của những con sâu này không nhanh không chậm mà luôn đuổi theo phía sau bọn họ.
Lục Thiệu Vũ kéo Tần Lê Ca, bước chân vẫn thoải mái, với tốc độ của y thì đám sâu khó có thể đuổi kịp được.
Tần Lê Ca bị y kéo đi, còn có thể nhàn nhã quay đầu lại quan sát con sâu kia, lúc nhìn thoáng qua, hắn phát hiện trong hang động có một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Tần Lê Ca híp mắt, sử dụng sức mạnh tâm trí để thăm dò độ sâu của hang động, quả nhiên hắn nhìn thấy rõ ràng một luồng ánh sáng xanh nhấp nháy, hiện ra một cánh cửa nhỏ chỉ một người có thể đi qua.
Tần Lê Ca sờ sờ cằm, đột nhiên mỉm cười, vừa lúc bọn họ chuẩn bị chạy qua một góc rẽ, chân hắn trượt một cái, đột nhiên nặng nề ngã xuống đất.
“A!”
Lục Thiệu Vũ vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhưng khi thấy ánh mắt đầy ý cười của Tần Lê Ca, ánh mắt y khẽ động, theo bản năng nửa quỳ trên mặt đất theo ý hắn.
“Tần Lê Ca!” Minh Hương ở phía trước khi thấy cảnh tượng này không khỏi hét lên.
“Chị Hương, mặc kệ bọn họ, bọn họ đã hết thuốc chữa rồi!” Thiếu niên thanh tú nhanh chóng mở miệng.
An Vi cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Đi nhanh thôi, chị Hương!”
Minh Hương cắn răng, quay đầu rời đi, đám người Ngô Nguyên chế nhạo nhìn bọn họ rồi tăng tốc rời đi.
Một đám sâu ăn xương từ phía sau lao về phía bọn họ, Lục Thiệu Vũ ôm chặt Tần Lê Ca trong ngực, không nói một lời.
Trong khoảng trắng mênh mông, Tần Lê Ca nhướng mày cười: “Em bảo anh dừng lại thì anh liền dừng lại? Anh không sợ em muốn chết lần nữa sao?”
“Không sợ.” Lục Thiệu Vũ không chút do dự nói: “Em sẽ không mang tính mạng của anh ra làm trò đùa.”
Hàng ngàn con sâu thân trắng lao về phía người Lục Thiệu Vũ, Tần Lê Ca ngước mắt, nguy hiểm nheo mắt lại.
Vô số sâu thân trắng lập tức ngưng tụ trong không khí.
Một luồng ánh sáng nhạt tràn ngập trong không gian, đối phó với loại sâu bọ vô tri này, chỉ dựa vào một chút sức mạnh tâm trí là có thể dễ dàng khống chế được hành động của chúng.
Tần Lê Ca nhún nhún vai: “Đã xong, có thể đi rồi, lối ra ở phía trước.”
Lục Thiệu Vũ đứng lên trước, kéo Tần Lê Ca lên khỏi mặt đất, hai người cùng nhau đi về phía trước.
Những con sâu thân trắng lơ lửng trên bầu trời giống như vô số bông tuyết, Tần Lê Ca dẫn theo Lục Thiệu Vũ, đi thẳng một đường đến chỗ ánh sáng xanh.
Quả nhiên đúng như Tần Lê Ca dự đoán, phía trước quả thật là lối ra khỏi nơi này.
Hắn tiến lên một bước, đang định rời đi, nhưng Lục Thiệu Vũ đột nhiên nắm lấy tay hắn, ngăn cản hành động của hắn.
Tần Lê Ca quay đầu lại, nhìn vào mắt y.
Ánh mắt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng, thoạt nhìn luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt y không thay đổi nhìn Tần Lê Ca, chậm rãi nắm chặt tay.
Lực tay có chút mạnh nhưng cũng vừa đủ để hắn không cảm thấy đau đớn nhưng cũng không thể vùng ra.
“Tần Lê Ca, anh mặc kệ em muốn làm gì.” Lục Thiệu Vũ nhìn hắn: “Nhưng lần này, em đừng lấy tính mạng của mình ra đùa nữa.”
“Con người chỉ có một cơ hội để sống lại, em nên biết điều đó.”
Tần Lê Ca nhìn y một lúc, không thể nhịn cười khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ cau mày: “Tần Lê.”
“Được, được, em biết.” Tần Lê Ca cười vỗ vỗ vai y: “Anh giống như một đứa trẻ không được kẹo, trong mắt toàn là vẻ ấm ức.”
Ánh mắt toàn là vẻ ấm ức của Lục Thiệu Vũ: “???”
Tần Lê Ca cười hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thiệu Vũ, bất đắc dĩ nói: “A Vũ, anh cảm thấy vì sao em lại hồi sinh anh?”
Sắc mặt Lục Thiệu Vũ ngưng trọng: “Em muốn hồi sinh anh? Là muốn anh làm gì đó?”
“Việc em muốn anh làm, không phải anh đã làm xong rồi sao?” Tần Lê Ca hỏi ngược lại.
Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.
Tần Lê Ca nhìn y vài lần, cũng không có ý định tiếp tục giải thích, hắn tiến về phía trước vài bước, lại đi về phía lối ra —
Lục Thiệu Vũ nắm lấy tay hắn kéo lại, cau mày nói: “Em có ý gì?”
Tần Lê Ca kêu lên: “Đau.”
Lục Thiệu Vũ biết lực mình không lớn, nhưng hắn kêu lên nên vẫn theo bản năng buông ra, Tần Lê Ca thừa dịp y buông tay, lập tức tiến lên một bước.
Ánh sáng xanh trong nháy mắt nuốt chửng bóng dáng của Tần Lê Ca, Lục Thiệu Vũ không chút suy nghĩ lập tức đuổi theo bóng dáng hắn.
Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, khi họ tỉnh táo lại thì bọn họ đã ngồi trong phòng học ban đầu.
Sự xuất hiện đột ngột khiến tất cả mọi người chú ý tới, Ân Duyệt thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Lục Thiệu Vũ bình yên vô sự trở về, cô bé đang định nói gì đó.
Thích Linh ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Tần Lê Ca!”
Ân Duyệt sửng sốt một lát, cô bé ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lê Ca ngồi bên trái Thích Linh, nhếch miệng cười với cô bé: “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương