Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 8
Edit: Cú Mèo
Beta: My
***
Chương 8: Nỗi ám ảnh, cô không thể do dự được nữa.
Ân Duyệt hỏi: “Chị Diệp, chị ổn chứ?”
Diệp Tĩnh Nhã run rẩy một lúc, ngơ ngác quay đầu nhìn Ân Duyệt một cái, nói: “... Cảm ơn em, chị không sao.”
Ân Duyệt luôn cảm thấy sắc mặt của cô rất tệ, cô bé do dự vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Tĩnh Nhã.
“Chị Diệp, chị có muốn cùng nhau tâm sự không?”
Lúc khổ sở có người cùng tâm sự, hẳn là sẽ khá hơn rất nhiều phải không?
Ân Duyệt nghĩ như vậy, nhưng cô bé không ngờ tới, Diệp Tĩnh Nhã sau khi nghe xong, cả người bỗng nhiên kích động: “Ý em là gì!”
Ân Duyệt bị cô dọa sợ: “Sao, sao vậy, em nói sai gì sao?”
Diệp Tĩnh Nhã nói: “Em đang thương hại chị sao? Em cho rằng chị không bằng em? Em cho rằng chị vô dụng à?”
“... A? Chị Diệp, em không có ý đó.” Vẻ mặt Ân Duyệt bối rối: “Cái này... Em vừa tới thế giới này, em cũng cảm thấy rất hoảng loạn và bất lực. Có lẽ, nếu chúng ta tâm sự thì có thể giải tỏa căng thẳng một chút?”
“Chị không cần!” Diệp Tĩnh Nhã hét lớn đến mức vỡ giọng: “Em muốn tâm sự thì tìm bọn họ mà nói!”
Diệp Tĩnh Nhã nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé, xoay người trở về phòng.
Ân Duyệt đứng đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Tĩnh Nhã.
...Không muốn tâm sự thì không tâm sự, có cần tức giận như vậy không?
—
Tần Lê Ca đau đầu cả đêm,liền ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Hắn chậm rãi tắm rửa xong, lúc mở cửa đi ra ngoài, ba người còn lại đều đã ngồi trên sô pha trong không gian.
Chỉ là bầu không khí này... Hình như có gì đó không ổn.
Ân Duyệt ngồi ở bên trái Trần Chấn Quân, oan ức cuộn tròn người, tay chân Trần Chấn Quân luống cuống an ủi cô bé, còn Diệp Tĩnh Nhã một mình im lặng ngồi ở ngoài cùng bên phải, không nói lời nào.
Trần Chấn Quân được huấn luyện một ngày, tính cảnh giác càng ngày càng cao, ông ta là người đầu tiên chú ý tới bước chân của Tần Lê Ca, lập tức quay đầu lại.
“Chào buổi sáng, anh Tần.” Ân Duyệt vẫy tay chào hắn.
Tần Lê Ca thản nhiên đáp lại, đi thẳng đến máy tính thao tác vài cái, trên bàn đột nhiên xuất hiện một bàn ăn thịnh soạn.
Hắn nói: “Vừa ăn vừa nói.”
Bây giờ đã gần giữa trưa, mấy người họ đã đói đến mức không chịu được, nóng lòng cầm lấy chén đũa và bắt đầu ăn.
Ăn xong, Ân Duyệt không nhịn được nữa, tủi thân phàn nàn với Tần Lê Ca: “Anh Tần, chú Trần không cho em đổi dụng cụ.”
Trần Chấn Quân nhăn mặt: “Không phải tôi không cho nhóc đổi, nhóc đổi điểm lấy vật kia, không phải quá lãng phí sao?”
“Trò chơi điện tử sao lại lãng phí được!” Ân Duyệt trợn to mắt: “Chơi trò chơi điện tử có thể nâng cao khả năng bắn súng của cháu”
Trần Chấn Quân mở miệng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến Ân Duyệt ra tay chính xác như vậy là vì chơi game nhiều, ông không nói được lời nào.
Những gì cô bé nói cũng đúng, nhưng sao có thể xài điểm như vậy được...
Trần Chấn Quân không còn cách nào khác, đành cầu cứu nhìn về phía Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca cũng không lo lắng nhiều như vậy, hắn bình tĩnh uống một ngụm cà phê, đưa tay xem đồng hồ, mấy món đồ chơi điện tử phổ biến nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Những đồ chơi điện tử này ở trong hệ thống trung tâm thương mại rất rẻ, dùng để giải trí, chỉ cần click một cái là có thể mua được.
Ân Duyệt vui vẻ, hai mắt sáng lên, cô bé muốn đưa tay chạm vào những trò chơi điện tử đó, nhưng Tần Lê Ca đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cô bé.
Ân Duyệt giật mình, trừng mắt nhìn Tần Lê Ca, Tần Lê Ca dịu dàng cười với cô bé: “Bé cưng, những thứ này là để cho nhóc chơi, nhưng nếu nhóc không tiến bộ, nhóc biết chuyện gì sẽ xảy ra đúng không? Hửm?”
Ân Duyệt nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của hắn, đột nhiên cảm giác được một trận kinh hãi, cô bé lập tức đứng thẳng: “Em, em, em biết! Em sẽ không bao giờ mê muội, đánh mất lý chí khi chơi trò chơi!”
Tần Lê Ca vừa lòng ừ một tiếng, sau đó Ân Duyệt mới cẩn thận vừa nhìn hắn, vừa lấy trò chơi điện tử đi.
Trần Chấn Quân bị sốc bởi động tác của Tần Lê Ca đến mức không biết nói gì, ông dừng lại một lúc lâu, im lặng vỗ nhẹ đầu Ân Duyệt.
... Dù sao thì, có ác ma Tần Lê ca trong đội, không ai dám làm càn.
Tần Lê Ca nhàn nhã uống cà phê, lại vươn vai, duỗi lưng một cái, mới bắt đầu vào việc: “Hiện tại mọi người có bốn ngàn điểm, đã nghĩ ra cách sử dụng chưa?”
“Em còn muốn thay đổi phương pháp điều trị!” Ân Duyệt vội vàng giơ tay lên, nghĩ nghĩ, rồi thất vọng đặt tay xuống: “Nhưng em còn thiếu một ngàn điểm, không đổi được.”
Tần Lê Ca không trả lời, ngược lại nhìn về phía hai người còn lại.
Lúc trước, Trần Chấn Quân bị giáo huấn một lần, nên bây giờ ông rất tự giác nói: “Tôi nghe ý kiến của cậu.”
Điểm quy đổi kỹ năng tốt hầu như luôn bắt đầu từ 5000, hiện tại họ chỉ có 4000 điểm, không thể lên cũng không thể xuống, chỉ có thể đổi lấy những kỹ năng tiết kiệm chi phí và sử dụng ở giai đoạn đầu.
Tần Lê Ca mở trung tâm mua sắm của hệ thống, nhìn qua một lượt, sau đó nói với Trần Chấn Quân: “Chú có thể đổi nó lấy sức mạnh, 2500 điểm, giá cả phải chăng.”
Trần Chấn Quân mở trung tâm mua sắm của hệ thống, tìm được lời giải thích về kỹ năng này, đó là: Gia tăng sức mạnh trên diện rộng.
Điều này nghe có vẻ vô nghĩa, nó thậm chí còn vô dụng hơn cả kỹ năng hóa thép mà ông thấy trước đây.
Trần Chấn Quân do dự hồi lâu, dù sao cũng là vấn đề liên quan đến tương lai sau này, ông vẫn bất an hỏi: “Tại sao phải đổi cái này? Kỹ năng hóa thép không phải nghe có vẻ hữu dụng hơn à?”
“Chú là siêu nhân sao?” Tần Lê Ca hỏi hắn.
Trần Chấn Quân vẻ mặt bối rối: “Hả? Không phải.”
“Hay là vận động viên cử tạ?” Tần Lê Ca đánh giá Trần Chấn Quân từ trên xuống dưới, cuối cùng mỉm cười: “Hoặc nếu chú thật sự không muốn đổi kỹ năng này cũng được. Không bằng chúng ta tập tạ trước rồi xem cơ thể chú có thể chịu được bao nhiêu cân?”
Trần Chấn Quân suy nghĩ hồi lâu: “...Cậu cứ nói thẳng là thân thể của tôi không chịu nổi đi!”
Sau khi hóa thép, toàn thân trở nên vô cùng cứng rắn, nếu muốn di chuyển phải tốn nhiều sức hơn bình thường.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng nhìn ông một cái: “Giữ thể diện cho chú, hóa ra chú không cần.”
Trần Chấn Quân: “...” Ông hít sâu một hơi, cắn răng thay đổi kỹ năng.
Trên người ông nhanh chóng lóe lên một vầng sáng, Trần Chấn Quân đứng lên, hoạt động tay chân, nghi ngờ hỏi: “Cảm giác giống như không có chút thay đổi nào?”
“Kỹ năng cần rèn luyện, cũng giống như khi chú học nấu ăn, thì phải tiếp tục học mới có thể nấu nhiều món ăn ngon hơn.” Tần Lê Ca nói: “Chỉ còn lại năm ngày, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu tập tạ, cố lên.”
Trần Chấn Quân: “... Cho nên tôi vẫn phải tập tạ!”
Tần Lê Ca nhún vai, nói với ông: “Chúng ta đổi một cái chùy khác đi, tên cũ nhưng chức năng không tệ.”
Trần Chấn Quân lại dùng 1500 điểm, từ trong trung tâm đổi vũ khí, ông hưng phấn cầm lấy cái chùy, đi qua một bên nghiên cứu.
Sau đó, Tần Lê Ca chuyển sự chú ý sang Ân Duyệt và Diệp Tĩnh Nhã.
Trần Chấn Quân có thể coi là một trong những cường giả tấn công cận chiến, hắn đã nghĩ tới vị trí của Ân Duyệt, về phần Diệp Tĩnh Nhã...
Hắn nhìn về phía Diệp Tĩnh Nhã: “Cô có kế hoạch gì không?”
Diệp Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Lê Ca, im lặng một lúc lâu mới cười nói: “Tôi nghe theo cậu.”
Ân Duyệt ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Diệp Tĩnh Nhã một cái.
Tần Lê Ca lại hỏi: “Cô vẫn muốn bắn tầm xa?”
“Tôi nghe theo cậu.” Diệp Tĩnh Nhã nói.
Tần Lê Ca nhìn cô thật sâu, Diệp Tĩnh Nhã vẫn dùng ánh mắt tương tự nhìn hắn.
Hắn đã leo lên đỉnh cao của giới giải trí, nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hoặc căm ghét, cũng nhận được rất nhiều ánh nhìn giống như ánh mắt Diệp Tĩnh Nhã đang nhìn hắn hiện tại —
Quyến rũ.
Hắn và Diệp Tĩnh Nhã hiếm khi giao tiếp, tình cảm cũng sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra, cử chỉ của Diệp Tĩnh Nhã bây giờ, đơn giản chính là muốn được hắn bảo vệ, muốn dựa vào hắn sống sót trong những nhiệm vụ sắp tới.
Tần Lê Ca khẽ cau mày: “Tôi có thể cho cô ý kiến, nhưng cô có ý kiến gì không?”
Diệp Tĩnh Nhã vẫn nói: “Tôi tin cậu.”
...Nếu đã như vậy, thì cô cũng không cần phải học kỹ năng tập trung nữa.
Tần Lê Ca nói: “Vậy cô học 'Chuẩn xác' đi, ba ngàn điểm, còn lại một ngàn điểm cho Ân Duyệt, được không?”
Ân Duyệt dường như có cảm nhận được gì đó, cô bé vươn tay nắm lấy ống tay áo Tần Lê Ca: “Anh Tần, không phải chị Diệp...”
Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, Ân Duyệt lập tức đè nén lại lời muốn nói.
“Được.” Diệp Tĩnh Nhã không chút do dự.
Ân Duyệt bất lực nhìn Diệp Tĩnh Nhã nhanh chóng mở trung tâm mua sắm đổi kỹ năng, đồng hồ của cô bé cũng nhận được thông báo đã nhận được quà 1000 điểm, cô bé không nói nên lời.
“Về phần nhóc...” Tần Lê Ca nhìn Ân Duyệt: “Đừng đổi kỹ năng trị liệu, đổi sức mạnh ánh sáng.”
Ân Duyệt khó hiểu, cô bé hỏi: “Tại sao?”
“Trong những thế giới sau, càng ngày chúng ta sẽ gặp phải càng nhiều nhiệm vụ siêu thực, dụng cụ tấn công vật lý của chúng ta đã đủ rồi, nhưng đối mặt với những thứ siêu thực... Ví dụ như linh thể*, ta cần sự trợ giúp của những năng lực phi tự nhiên khác.” Tần Lê Ca nói xong, thấy Ân Duyệt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn dừng một chút, còn nói: “Giải thích của sức mạnh ánh sáng là 'Làm dịu vạn vật bằng sức mạnh ánh sáng', cũng có năng lực trị liệu.”
(*Linh Thể (霊体) là những dạng sống phi vật chất được Gaia tạo thành. Chúng đóng vai trò như xúc giác của tự nhiên và bất cứ thứ gì tác động tới chúng đều bị xem là một sự tương phản với Thế Giới.)
“Ồ.” Ân Duyệt chợt nhận ra: “Em hiểu rồi, em sẽ đổi thành cái này!”
Tần Lê Ca thấy cô bé nhanh chóng đổi kỹ năng, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
... Đồng đội của hắn đều không biết cân nhắc trước sao? Chỉ cần biết kết quả thôi à?
Chỉ vừa biết kết quả liền thay đổi kỹ năng, đều bắt đầu tập luyện một cách nhiệt tình, Tần Lê Ca cũng tốn 5000 điểm, nâng cấp kỹ năng công kích từ xa của mình lên cấp 2.
Lúc trao đổi hoàn tất, tiếng ồn xung quanh đột nhiên lớn hơn, những âm thanh ồn ào truyền vào tai hắn, Tần Lê Ca khó chịu cau mày.
Diệp Tĩnh Nhã vẫn chú ý tới hắn, thấy hắn có vẻ không ổn, cô lập tức đưa tay muốn đỡ hắn: “Tần Lê Ca, cậu không sao chứ?”
Đầu của Tần Lê Ca vẫn còn ong ong, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né tay của Diệp Tĩnh Nhã.
Tay của Diệp Tĩnh Nhã dừng lại giữa không trung, có chút xấu hổ thu lại.
Tần Lê Ca xoay người, đi về phía Ân Duyệt và Trần Chấn Quân, đi được vài bước, hắn bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Tĩnh Nhã vẫn đang nhìn mình, rồi đột nhiên dừng bước.
“Hy vọng cô còn nhớ rõ những lời tôi nói lúc trước, nếu cô không tự cứu chính mình, thì cũng đừng hy vọng người khác sẽ cứu cô.”
Diệp Tĩnh Nhã cắn môi, nhìn Tần Lê Ca rời đi mà không quay đầu lại.
Cô hiểu Tần Lê Ca nói gì, ở thế giới thứ nhất cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng hai chân lại bị cắn nát, suýt chút nữa đã chết.
Sau khi đến thế giới huấn luyện, Trần Chấn Quân là đàn ông, ông ta đương nhiên là mạnh hơn cô. Lúc này, cô chỉ cần biểu hiện tốt là được, nhưng còn cô bé Ân Duyệt kia thì sao?
Hầu như không có viên đạn nào cô bắn ra là chính xác, nhưng Ân Duyệt không chỉ có độ chính xác hoàn hảo, mà độ chính xác cũng gấp mấy lần cô.
Làm sao cô có thể sánh với những người khác?
Sau khi trở về phòng vào ngày hôm qua, Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ rất lâu, ưu điểm duy nhất của cô là một phụ nữ, còn là một phụ nữ xinh đẹp.
Nếu muốn sống sót, cô không thể do dự nữa.
Diệp Tĩnh Nhã hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Lê Ca, cuối cùng, cô đưa ra quyết định.
—
Đêm khuya, cửa phòng Tần Lê Ca bị gõ nhẹ.
Tần Lê Ca vừa nâng cao kỹ năng công kích từ xa, tiếng gió thổi và tiếng bước chân bên tai hắn được phóng đại lên mấy lần, Diệp Tĩnh Nhã vừa đứng trước cửa phòng, hắn đã nghe rõ tiếng bước chân của cô.
Tần Lê Ca nheo mắt, lười biếng ngáp một cái, giọng còn khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ: “Vào đi.”
Sức mạnh tâm trí hóa thành một sợi dây xuyên vào ổ khóa, có tiếng 'cạch' nhẹ phát ra từ ổ khoá, nó tự động mở ra.
Diệp Tĩnh Nhã nắm chặt góc áo, bất an đi vào, cô mặc một chiếc váy mỏng, trong nháy mắt đã để lộ những đường cong quyến rũ.
Tần Lê Ca liếc mắt, cười khẽ: “Xem ra cô Diệp nghe không hiểu lời tôi nói.”
Diệp Tĩnh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca vừa mới tỉnh không lâu, quần áo cũng không chỉnh tề như thường ngày, tóc trên trán rối bù, đôi mắt phượng xanh thẫm kia lại có vẻ sâu hơn bình thường, giống như muốn nhấn chìm người khác vào bên trong.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên quên mất những gì cô định nói.
______________
Truyện có lỗi thì mong mí bà góp ý nhẹ nhàng nha, có thể ib thẳng cho page, có thể ib riêng trên đây và cũng có thể cmt thẳng vào chỗ có lỗi ạ
Beta: My
***
Chương 8: Nỗi ám ảnh, cô không thể do dự được nữa.
Ân Duyệt hỏi: “Chị Diệp, chị ổn chứ?”
Diệp Tĩnh Nhã run rẩy một lúc, ngơ ngác quay đầu nhìn Ân Duyệt một cái, nói: “... Cảm ơn em, chị không sao.”
Ân Duyệt luôn cảm thấy sắc mặt của cô rất tệ, cô bé do dự vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Tĩnh Nhã.
“Chị Diệp, chị có muốn cùng nhau tâm sự không?”
Lúc khổ sở có người cùng tâm sự, hẳn là sẽ khá hơn rất nhiều phải không?
Ân Duyệt nghĩ như vậy, nhưng cô bé không ngờ tới, Diệp Tĩnh Nhã sau khi nghe xong, cả người bỗng nhiên kích động: “Ý em là gì!”
Ân Duyệt bị cô dọa sợ: “Sao, sao vậy, em nói sai gì sao?”
Diệp Tĩnh Nhã nói: “Em đang thương hại chị sao? Em cho rằng chị không bằng em? Em cho rằng chị vô dụng à?”
“... A? Chị Diệp, em không có ý đó.” Vẻ mặt Ân Duyệt bối rối: “Cái này... Em vừa tới thế giới này, em cũng cảm thấy rất hoảng loạn và bất lực. Có lẽ, nếu chúng ta tâm sự thì có thể giải tỏa căng thẳng một chút?”
“Chị không cần!” Diệp Tĩnh Nhã hét lớn đến mức vỡ giọng: “Em muốn tâm sự thì tìm bọn họ mà nói!”
Diệp Tĩnh Nhã nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé, xoay người trở về phòng.
Ân Duyệt đứng đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Tĩnh Nhã.
...Không muốn tâm sự thì không tâm sự, có cần tức giận như vậy không?
—
Tần Lê Ca đau đầu cả đêm,liền ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Hắn chậm rãi tắm rửa xong, lúc mở cửa đi ra ngoài, ba người còn lại đều đã ngồi trên sô pha trong không gian.
Chỉ là bầu không khí này... Hình như có gì đó không ổn.
Ân Duyệt ngồi ở bên trái Trần Chấn Quân, oan ức cuộn tròn người, tay chân Trần Chấn Quân luống cuống an ủi cô bé, còn Diệp Tĩnh Nhã một mình im lặng ngồi ở ngoài cùng bên phải, không nói lời nào.
Trần Chấn Quân được huấn luyện một ngày, tính cảnh giác càng ngày càng cao, ông ta là người đầu tiên chú ý tới bước chân của Tần Lê Ca, lập tức quay đầu lại.
“Chào buổi sáng, anh Tần.” Ân Duyệt vẫy tay chào hắn.
Tần Lê Ca thản nhiên đáp lại, đi thẳng đến máy tính thao tác vài cái, trên bàn đột nhiên xuất hiện một bàn ăn thịnh soạn.
Hắn nói: “Vừa ăn vừa nói.”
Bây giờ đã gần giữa trưa, mấy người họ đã đói đến mức không chịu được, nóng lòng cầm lấy chén đũa và bắt đầu ăn.
Ăn xong, Ân Duyệt không nhịn được nữa, tủi thân phàn nàn với Tần Lê Ca: “Anh Tần, chú Trần không cho em đổi dụng cụ.”
Trần Chấn Quân nhăn mặt: “Không phải tôi không cho nhóc đổi, nhóc đổi điểm lấy vật kia, không phải quá lãng phí sao?”
“Trò chơi điện tử sao lại lãng phí được!” Ân Duyệt trợn to mắt: “Chơi trò chơi điện tử có thể nâng cao khả năng bắn súng của cháu”
Trần Chấn Quân mở miệng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến Ân Duyệt ra tay chính xác như vậy là vì chơi game nhiều, ông không nói được lời nào.
Những gì cô bé nói cũng đúng, nhưng sao có thể xài điểm như vậy được...
Trần Chấn Quân không còn cách nào khác, đành cầu cứu nhìn về phía Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca cũng không lo lắng nhiều như vậy, hắn bình tĩnh uống một ngụm cà phê, đưa tay xem đồng hồ, mấy món đồ chơi điện tử phổ biến nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Những đồ chơi điện tử này ở trong hệ thống trung tâm thương mại rất rẻ, dùng để giải trí, chỉ cần click một cái là có thể mua được.
Ân Duyệt vui vẻ, hai mắt sáng lên, cô bé muốn đưa tay chạm vào những trò chơi điện tử đó, nhưng Tần Lê Ca đột nhiên vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cô bé.
Ân Duyệt giật mình, trừng mắt nhìn Tần Lê Ca, Tần Lê Ca dịu dàng cười với cô bé: “Bé cưng, những thứ này là để cho nhóc chơi, nhưng nếu nhóc không tiến bộ, nhóc biết chuyện gì sẽ xảy ra đúng không? Hửm?”
Ân Duyệt nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của hắn, đột nhiên cảm giác được một trận kinh hãi, cô bé lập tức đứng thẳng: “Em, em, em biết! Em sẽ không bao giờ mê muội, đánh mất lý chí khi chơi trò chơi!”
Tần Lê Ca vừa lòng ừ một tiếng, sau đó Ân Duyệt mới cẩn thận vừa nhìn hắn, vừa lấy trò chơi điện tử đi.
Trần Chấn Quân bị sốc bởi động tác của Tần Lê Ca đến mức không biết nói gì, ông dừng lại một lúc lâu, im lặng vỗ nhẹ đầu Ân Duyệt.
... Dù sao thì, có ác ma Tần Lê ca trong đội, không ai dám làm càn.
Tần Lê Ca nhàn nhã uống cà phê, lại vươn vai, duỗi lưng một cái, mới bắt đầu vào việc: “Hiện tại mọi người có bốn ngàn điểm, đã nghĩ ra cách sử dụng chưa?”
“Em còn muốn thay đổi phương pháp điều trị!” Ân Duyệt vội vàng giơ tay lên, nghĩ nghĩ, rồi thất vọng đặt tay xuống: “Nhưng em còn thiếu một ngàn điểm, không đổi được.”
Tần Lê Ca không trả lời, ngược lại nhìn về phía hai người còn lại.
Lúc trước, Trần Chấn Quân bị giáo huấn một lần, nên bây giờ ông rất tự giác nói: “Tôi nghe ý kiến của cậu.”
Điểm quy đổi kỹ năng tốt hầu như luôn bắt đầu từ 5000, hiện tại họ chỉ có 4000 điểm, không thể lên cũng không thể xuống, chỉ có thể đổi lấy những kỹ năng tiết kiệm chi phí và sử dụng ở giai đoạn đầu.
Tần Lê Ca mở trung tâm mua sắm của hệ thống, nhìn qua một lượt, sau đó nói với Trần Chấn Quân: “Chú có thể đổi nó lấy sức mạnh, 2500 điểm, giá cả phải chăng.”
Trần Chấn Quân mở trung tâm mua sắm của hệ thống, tìm được lời giải thích về kỹ năng này, đó là: Gia tăng sức mạnh trên diện rộng.
Điều này nghe có vẻ vô nghĩa, nó thậm chí còn vô dụng hơn cả kỹ năng hóa thép mà ông thấy trước đây.
Trần Chấn Quân do dự hồi lâu, dù sao cũng là vấn đề liên quan đến tương lai sau này, ông vẫn bất an hỏi: “Tại sao phải đổi cái này? Kỹ năng hóa thép không phải nghe có vẻ hữu dụng hơn à?”
“Chú là siêu nhân sao?” Tần Lê Ca hỏi hắn.
Trần Chấn Quân vẻ mặt bối rối: “Hả? Không phải.”
“Hay là vận động viên cử tạ?” Tần Lê Ca đánh giá Trần Chấn Quân từ trên xuống dưới, cuối cùng mỉm cười: “Hoặc nếu chú thật sự không muốn đổi kỹ năng này cũng được. Không bằng chúng ta tập tạ trước rồi xem cơ thể chú có thể chịu được bao nhiêu cân?”
Trần Chấn Quân suy nghĩ hồi lâu: “...Cậu cứ nói thẳng là thân thể của tôi không chịu nổi đi!”
Sau khi hóa thép, toàn thân trở nên vô cùng cứng rắn, nếu muốn di chuyển phải tốn nhiều sức hơn bình thường.
Tần Lê Ca nhẹ nhàng nhìn ông một cái: “Giữ thể diện cho chú, hóa ra chú không cần.”
Trần Chấn Quân: “...” Ông hít sâu một hơi, cắn răng thay đổi kỹ năng.
Trên người ông nhanh chóng lóe lên một vầng sáng, Trần Chấn Quân đứng lên, hoạt động tay chân, nghi ngờ hỏi: “Cảm giác giống như không có chút thay đổi nào?”
“Kỹ năng cần rèn luyện, cũng giống như khi chú học nấu ăn, thì phải tiếp tục học mới có thể nấu nhiều món ăn ngon hơn.” Tần Lê Ca nói: “Chỉ còn lại năm ngày, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu tập tạ, cố lên.”
Trần Chấn Quân: “... Cho nên tôi vẫn phải tập tạ!”
Tần Lê Ca nhún vai, nói với ông: “Chúng ta đổi một cái chùy khác đi, tên cũ nhưng chức năng không tệ.”
Trần Chấn Quân lại dùng 1500 điểm, từ trong trung tâm đổi vũ khí, ông hưng phấn cầm lấy cái chùy, đi qua một bên nghiên cứu.
Sau đó, Tần Lê Ca chuyển sự chú ý sang Ân Duyệt và Diệp Tĩnh Nhã.
Trần Chấn Quân có thể coi là một trong những cường giả tấn công cận chiến, hắn đã nghĩ tới vị trí của Ân Duyệt, về phần Diệp Tĩnh Nhã...
Hắn nhìn về phía Diệp Tĩnh Nhã: “Cô có kế hoạch gì không?”
Diệp Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Lê Ca, im lặng một lúc lâu mới cười nói: “Tôi nghe theo cậu.”
Ân Duyệt ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Diệp Tĩnh Nhã một cái.
Tần Lê Ca lại hỏi: “Cô vẫn muốn bắn tầm xa?”
“Tôi nghe theo cậu.” Diệp Tĩnh Nhã nói.
Tần Lê Ca nhìn cô thật sâu, Diệp Tĩnh Nhã vẫn dùng ánh mắt tương tự nhìn hắn.
Hắn đã leo lên đỉnh cao của giới giải trí, nhận được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hoặc căm ghét, cũng nhận được rất nhiều ánh nhìn giống như ánh mắt Diệp Tĩnh Nhã đang nhìn hắn hiện tại —
Quyến rũ.
Hắn và Diệp Tĩnh Nhã hiếm khi giao tiếp, tình cảm cũng sẽ không vô duyên vô cớ sinh ra, cử chỉ của Diệp Tĩnh Nhã bây giờ, đơn giản chính là muốn được hắn bảo vệ, muốn dựa vào hắn sống sót trong những nhiệm vụ sắp tới.
Tần Lê Ca khẽ cau mày: “Tôi có thể cho cô ý kiến, nhưng cô có ý kiến gì không?”
Diệp Tĩnh Nhã vẫn nói: “Tôi tin cậu.”
...Nếu đã như vậy, thì cô cũng không cần phải học kỹ năng tập trung nữa.
Tần Lê Ca nói: “Vậy cô học 'Chuẩn xác' đi, ba ngàn điểm, còn lại một ngàn điểm cho Ân Duyệt, được không?”
Ân Duyệt dường như có cảm nhận được gì đó, cô bé vươn tay nắm lấy ống tay áo Tần Lê Ca: “Anh Tần, không phải chị Diệp...”
Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, Ân Duyệt lập tức đè nén lại lời muốn nói.
“Được.” Diệp Tĩnh Nhã không chút do dự.
Ân Duyệt bất lực nhìn Diệp Tĩnh Nhã nhanh chóng mở trung tâm mua sắm đổi kỹ năng, đồng hồ của cô bé cũng nhận được thông báo đã nhận được quà 1000 điểm, cô bé không nói nên lời.
“Về phần nhóc...” Tần Lê Ca nhìn Ân Duyệt: “Đừng đổi kỹ năng trị liệu, đổi sức mạnh ánh sáng.”
Ân Duyệt khó hiểu, cô bé hỏi: “Tại sao?”
“Trong những thế giới sau, càng ngày chúng ta sẽ gặp phải càng nhiều nhiệm vụ siêu thực, dụng cụ tấn công vật lý của chúng ta đã đủ rồi, nhưng đối mặt với những thứ siêu thực... Ví dụ như linh thể*, ta cần sự trợ giúp của những năng lực phi tự nhiên khác.” Tần Lê Ca nói xong, thấy Ân Duyệt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn dừng một chút, còn nói: “Giải thích của sức mạnh ánh sáng là 'Làm dịu vạn vật bằng sức mạnh ánh sáng', cũng có năng lực trị liệu.”
(*Linh Thể (霊体) là những dạng sống phi vật chất được Gaia tạo thành. Chúng đóng vai trò như xúc giác của tự nhiên và bất cứ thứ gì tác động tới chúng đều bị xem là một sự tương phản với Thế Giới.)
“Ồ.” Ân Duyệt chợt nhận ra: “Em hiểu rồi, em sẽ đổi thành cái này!”
Tần Lê Ca thấy cô bé nhanh chóng đổi kỹ năng, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
... Đồng đội của hắn đều không biết cân nhắc trước sao? Chỉ cần biết kết quả thôi à?
Chỉ vừa biết kết quả liền thay đổi kỹ năng, đều bắt đầu tập luyện một cách nhiệt tình, Tần Lê Ca cũng tốn 5000 điểm, nâng cấp kỹ năng công kích từ xa của mình lên cấp 2.
Lúc trao đổi hoàn tất, tiếng ồn xung quanh đột nhiên lớn hơn, những âm thanh ồn ào truyền vào tai hắn, Tần Lê Ca khó chịu cau mày.
Diệp Tĩnh Nhã vẫn chú ý tới hắn, thấy hắn có vẻ không ổn, cô lập tức đưa tay muốn đỡ hắn: “Tần Lê Ca, cậu không sao chứ?”
Đầu của Tần Lê Ca vẫn còn ong ong, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né tay của Diệp Tĩnh Nhã.
Tay của Diệp Tĩnh Nhã dừng lại giữa không trung, có chút xấu hổ thu lại.
Tần Lê Ca xoay người, đi về phía Ân Duyệt và Trần Chấn Quân, đi được vài bước, hắn bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Tĩnh Nhã vẫn đang nhìn mình, rồi đột nhiên dừng bước.
“Hy vọng cô còn nhớ rõ những lời tôi nói lúc trước, nếu cô không tự cứu chính mình, thì cũng đừng hy vọng người khác sẽ cứu cô.”
Diệp Tĩnh Nhã cắn môi, nhìn Tần Lê Ca rời đi mà không quay đầu lại.
Cô hiểu Tần Lê Ca nói gì, ở thế giới thứ nhất cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng hai chân lại bị cắn nát, suýt chút nữa đã chết.
Sau khi đến thế giới huấn luyện, Trần Chấn Quân là đàn ông, ông ta đương nhiên là mạnh hơn cô. Lúc này, cô chỉ cần biểu hiện tốt là được, nhưng còn cô bé Ân Duyệt kia thì sao?
Hầu như không có viên đạn nào cô bắn ra là chính xác, nhưng Ân Duyệt không chỉ có độ chính xác hoàn hảo, mà độ chính xác cũng gấp mấy lần cô.
Làm sao cô có thể sánh với những người khác?
Sau khi trở về phòng vào ngày hôm qua, Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ rất lâu, ưu điểm duy nhất của cô là một phụ nữ, còn là một phụ nữ xinh đẹp.
Nếu muốn sống sót, cô không thể do dự nữa.
Diệp Tĩnh Nhã hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Lê Ca, cuối cùng, cô đưa ra quyết định.
—
Đêm khuya, cửa phòng Tần Lê Ca bị gõ nhẹ.
Tần Lê Ca vừa nâng cao kỹ năng công kích từ xa, tiếng gió thổi và tiếng bước chân bên tai hắn được phóng đại lên mấy lần, Diệp Tĩnh Nhã vừa đứng trước cửa phòng, hắn đã nghe rõ tiếng bước chân của cô.
Tần Lê Ca nheo mắt, lười biếng ngáp một cái, giọng còn khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ: “Vào đi.”
Sức mạnh tâm trí hóa thành một sợi dây xuyên vào ổ khóa, có tiếng 'cạch' nhẹ phát ra từ ổ khoá, nó tự động mở ra.
Diệp Tĩnh Nhã nắm chặt góc áo, bất an đi vào, cô mặc một chiếc váy mỏng, trong nháy mắt đã để lộ những đường cong quyến rũ.
Tần Lê Ca liếc mắt, cười khẽ: “Xem ra cô Diệp nghe không hiểu lời tôi nói.”
Diệp Tĩnh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca vừa mới tỉnh không lâu, quần áo cũng không chỉnh tề như thường ngày, tóc trên trán rối bù, đôi mắt phượng xanh thẫm kia lại có vẻ sâu hơn bình thường, giống như muốn nhấn chìm người khác vào bên trong.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên quên mất những gì cô định nói.
______________
Truyện có lỗi thì mong mí bà góp ý nhẹ nhàng nha, có thể ib thẳng cho page, có thể ib riêng trên đây và cũng có thể cmt thẳng vào chỗ có lỗi ạ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương