Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 36
Lục Cảnh Thần nhẹ kéo cô ra khỏi lòng mình, nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều nói.
“Sao lại không chứ! Anh còn mong mỗi ngày đều được nhìn thấy em, bên cạnh em lo lắng cho em đến hết cuộc đời.”
Lạc Tử Yên nhìn anh nỡ nụ cười tươi nói lời không thật.
“Sến sẩm, ai thèm ở bên cạnh anh cả đời chứ! Em vẫn chưa đồng ý đâu đấy!”
Lạc Tử Yên vừa nói vừa đẩy anh ra quay lưng bước đi. Lục Cảnh Thần bước tới nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau nhẹ giọng hỏi.
“Anh có một vấn đề thắc mắc. Anh vừa tài giỏi vừa đẹp trai lại có tài chính, sao em có thể không phải lòng một người ưu tú như anh chứ!”
Lạc Tử Yên phì cười trước câu hỏi mang phong cách hết sức tài phệt của anh. Cái gì mà vừa đẹp trai tài giỏi giàu có chứ! Anh đang muốn chọc cười cô hay thật sự nghĩ như vậy thế, tình yêu ai lại đem những thứ đó ra để đo lường hay so sánh bao giờ.
“Vì anh chưa thể làm trái tim em rung động. Những thứ anh vừa nói chỉ có thể làm những người phụ nữ ham hư vinh động lực lòng mà thôi. Còn em những thứ đó em đâu có thiếu, em chỉ thiếu một người thật lòng với em thôi.”
Một câu nói bộc bạch toàn bộ tâm tư cần lắm sự chân thành của cô làm Lục Cảnh Thần chợt im lặng. Tiền tài vật chất đều có nhưng lại phải sống trong sự đề phòng và lo lắng, rốt cuộc những năm qua cô đã trải qua những gì mà trong lời nói của cô ấy lại cô đơn như thế! Chẳng lẽ cô chẳng có chút niềm tin nào kể cả gia đình sao?
“Đừng ngây ra nữa, em mang bữa tối đến cho anh này. Cùng ăn cơm nhé!”
Anh mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô, chỉ một bữa cơm văn phòng thôi sao hôm nay anh lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc như thế. Có phải vì người ngồi bên cạnh anh hôm nay không? Ánh mắt anh lại nhìn cô, trong lòng anh thầm mặc định cả đời này cô sẽ là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn gắn bó cả đời.
…****************…
Sáng hôm sau. Trong giờ họp giao ban buổi sáng, Tống Mặc Vũ nhắc nhở toàn thể y bác sĩ trong khoa về các vấn đề cần thiết trong điều trị. Sau cuộc họp, anh nhìn về phía Lạc Tử Yên nói.
“Tử Yên hôm nay em với anh sẽ cùng đoàn y bác sĩ đến Lục thị khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên của họ theo chỉ định của tổng giám đốc. Em bàn giao công việc hôm nay lại cho bác sĩ Chu rồi cùng anh đến nơi tập hợp đi cùng với mọi người.”
“Vâng trưởng khoa.”
Lạc Tử Yên bàn giao công việc lại cho đồng nghiệp rồi cùng đoàn y bác sĩ của bệnh viện đến Lục thị. Trên đường đi cô vẫn luôn thắc mắc không biết Lục Cảnh Thần có biết cô đến không nhỉ? Khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên là việc nhỏ chắc chẳng đến tay anh ấy chỉ định đâu nhỉ! Chắc đây chỉ là sự trùng hợp thôi. Muốn dành cho anh sự bất ngờ không để anh biết mình đến, nào ngờ ai đó từ sớm đã đứng trên tầng thượng phòng làm việc của mình dùng ống nhòm nhìn cô gái của mình bước vào cùng đoàn. Khóe môi anh nhếch lên cười một cách thích thú nói.
“Vẫn là chỉ có người phụ nữ của mình là xinh đẹp nhất, nổi bật hơn hẳn trong cả đoàn.”
Nhưng cũng vì suy nghĩ đó mà anh thấy không vui. Người phụ nữ của anh vừa nổi bật lại thu hút như thế sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, mà như thế thì việc anh theo đuổi được cô sẽ càng khó khăn hơn rồi.
Tống Mặc Vũ vô tình lọt vào ống kính của anh khi bước đến gần cười nói một cách thân mật với Lạc Tử Yên làm anh cảm thấy càng khó chịu. Lại là tên bác sĩ hôm đó, hắn ta có ý gì với Tử Yên sao? Tiếng gõ cửa phòng của Lưu Vũ làm Lục Cảnh Thần giật mình bước vội về bàn làm việc ngồi xuống, vẻ mặt không cảm xúc ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính anh lên tiếng.
“Vào đi!”
Nhanh chân đẩy cửa bước vào Lưu Vũ đến trước bàn làm việc của anh cúi đầu nói.
“Chủ tịch, trợ lý của Đông tổng gọi điện báo sẽ đến tập đoàn trong ba mươi phút nữa.”
“Tôi biết rồi, cậu cho người sắp xếp ổn thỏa cho y bác sĩ, ổn định nhân viên rồi nhanh chóng tiến hành khám sức khỏe đi. Đừng để náo loạn mất trật tự khi Đông tổng đến.”
“Vâng chủ tịch.”
Sau buổi ký hợp đồng với tập đoàn Đông Phương. Lục Cảnh Thần đích thân đưa Đông Phương Nhạc xuống sảnh ra về. Lướt qua khu vực y bác sĩ đang tiến hành khám sức khỏe cho nhân viên, ông gật đầu nhìn về phía Lục Cảnh Thần nói.
“Chủ tịch Lục đúng là một vị lãnh đạo tốt còn biết quan tâm sực khỏe nhân viên, thật sự hiếm thấy.”
“Đông tổng quá khen rồi, cũng chỉ là việc nhỏ thôi.”
Ánh mắt ông vô tình lướt qua bắt gặp nụ cười cùng gương mặt quen thuộc làm ông giật mình đến dừng lại. Nụ cười trên môi ông dâng đơ cứng rồi tắt liệm làm Lục Cảnh Thần có chút không hiểu, anh nhìn ông hỏi.
“Đông tổng có chuyện gì sao?”
“Nữ bác sĩ đó…”
Lục Cảnh Thần nhìn theo hướng ánh mắt ông, phát hiện người ông đang chú ý là Lạc Tử Yên thì khẽ nhíu mày nhìn ông hỏi.
“Không biết Đông tổng có ý gì?”
“Tôi có thể gặp riêng cô ấy một chút không?”
“Sao lại không chứ! Anh còn mong mỗi ngày đều được nhìn thấy em, bên cạnh em lo lắng cho em đến hết cuộc đời.”
Lạc Tử Yên nhìn anh nỡ nụ cười tươi nói lời không thật.
“Sến sẩm, ai thèm ở bên cạnh anh cả đời chứ! Em vẫn chưa đồng ý đâu đấy!”
Lạc Tử Yên vừa nói vừa đẩy anh ra quay lưng bước đi. Lục Cảnh Thần bước tới nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau nhẹ giọng hỏi.
“Anh có một vấn đề thắc mắc. Anh vừa tài giỏi vừa đẹp trai lại có tài chính, sao em có thể không phải lòng một người ưu tú như anh chứ!”
Lạc Tử Yên phì cười trước câu hỏi mang phong cách hết sức tài phệt của anh. Cái gì mà vừa đẹp trai tài giỏi giàu có chứ! Anh đang muốn chọc cười cô hay thật sự nghĩ như vậy thế, tình yêu ai lại đem những thứ đó ra để đo lường hay so sánh bao giờ.
“Vì anh chưa thể làm trái tim em rung động. Những thứ anh vừa nói chỉ có thể làm những người phụ nữ ham hư vinh động lực lòng mà thôi. Còn em những thứ đó em đâu có thiếu, em chỉ thiếu một người thật lòng với em thôi.”
Một câu nói bộc bạch toàn bộ tâm tư cần lắm sự chân thành của cô làm Lục Cảnh Thần chợt im lặng. Tiền tài vật chất đều có nhưng lại phải sống trong sự đề phòng và lo lắng, rốt cuộc những năm qua cô đã trải qua những gì mà trong lời nói của cô ấy lại cô đơn như thế! Chẳng lẽ cô chẳng có chút niềm tin nào kể cả gia đình sao?
“Đừng ngây ra nữa, em mang bữa tối đến cho anh này. Cùng ăn cơm nhé!”
Anh mỉm cười bước đến ngồi xuống cạnh cô, chỉ một bữa cơm văn phòng thôi sao hôm nay anh lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc như thế. Có phải vì người ngồi bên cạnh anh hôm nay không? Ánh mắt anh lại nhìn cô, trong lòng anh thầm mặc định cả đời này cô sẽ là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn gắn bó cả đời.
…****************…
Sáng hôm sau. Trong giờ họp giao ban buổi sáng, Tống Mặc Vũ nhắc nhở toàn thể y bác sĩ trong khoa về các vấn đề cần thiết trong điều trị. Sau cuộc họp, anh nhìn về phía Lạc Tử Yên nói.
“Tử Yên hôm nay em với anh sẽ cùng đoàn y bác sĩ đến Lục thị khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên của họ theo chỉ định của tổng giám đốc. Em bàn giao công việc hôm nay lại cho bác sĩ Chu rồi cùng anh đến nơi tập hợp đi cùng với mọi người.”
“Vâng trưởng khoa.”
Lạc Tử Yên bàn giao công việc lại cho đồng nghiệp rồi cùng đoàn y bác sĩ của bệnh viện đến Lục thị. Trên đường đi cô vẫn luôn thắc mắc không biết Lục Cảnh Thần có biết cô đến không nhỉ? Khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên là việc nhỏ chắc chẳng đến tay anh ấy chỉ định đâu nhỉ! Chắc đây chỉ là sự trùng hợp thôi. Muốn dành cho anh sự bất ngờ không để anh biết mình đến, nào ngờ ai đó từ sớm đã đứng trên tầng thượng phòng làm việc của mình dùng ống nhòm nhìn cô gái của mình bước vào cùng đoàn. Khóe môi anh nhếch lên cười một cách thích thú nói.
“Vẫn là chỉ có người phụ nữ của mình là xinh đẹp nhất, nổi bật hơn hẳn trong cả đoàn.”
Nhưng cũng vì suy nghĩ đó mà anh thấy không vui. Người phụ nữ của anh vừa nổi bật lại thu hút như thế sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, mà như thế thì việc anh theo đuổi được cô sẽ càng khó khăn hơn rồi.
Tống Mặc Vũ vô tình lọt vào ống kính của anh khi bước đến gần cười nói một cách thân mật với Lạc Tử Yên làm anh cảm thấy càng khó chịu. Lại là tên bác sĩ hôm đó, hắn ta có ý gì với Tử Yên sao? Tiếng gõ cửa phòng của Lưu Vũ làm Lục Cảnh Thần giật mình bước vội về bàn làm việc ngồi xuống, vẻ mặt không cảm xúc ánh mắt nhìn chằm chằm vào máy tính anh lên tiếng.
“Vào đi!”
Nhanh chân đẩy cửa bước vào Lưu Vũ đến trước bàn làm việc của anh cúi đầu nói.
“Chủ tịch, trợ lý của Đông tổng gọi điện báo sẽ đến tập đoàn trong ba mươi phút nữa.”
“Tôi biết rồi, cậu cho người sắp xếp ổn thỏa cho y bác sĩ, ổn định nhân viên rồi nhanh chóng tiến hành khám sức khỏe đi. Đừng để náo loạn mất trật tự khi Đông tổng đến.”
“Vâng chủ tịch.”
Sau buổi ký hợp đồng với tập đoàn Đông Phương. Lục Cảnh Thần đích thân đưa Đông Phương Nhạc xuống sảnh ra về. Lướt qua khu vực y bác sĩ đang tiến hành khám sức khỏe cho nhân viên, ông gật đầu nhìn về phía Lục Cảnh Thần nói.
“Chủ tịch Lục đúng là một vị lãnh đạo tốt còn biết quan tâm sực khỏe nhân viên, thật sự hiếm thấy.”
“Đông tổng quá khen rồi, cũng chỉ là việc nhỏ thôi.”
Ánh mắt ông vô tình lướt qua bắt gặp nụ cười cùng gương mặt quen thuộc làm ông giật mình đến dừng lại. Nụ cười trên môi ông dâng đơ cứng rồi tắt liệm làm Lục Cảnh Thần có chút không hiểu, anh nhìn ông hỏi.
“Đông tổng có chuyện gì sao?”
“Nữ bác sĩ đó…”
Lục Cảnh Thần nhìn theo hướng ánh mắt ông, phát hiện người ông đang chú ý là Lạc Tử Yên thì khẽ nhíu mày nhìn ông hỏi.
“Không biết Đông tổng có ý gì?”
“Tôi có thể gặp riêng cô ấy một chút không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương