Kẹo Thủy Tinh
Chương 37: Hôn
Đối với những chuyện không biết, thì trong suy nghĩ của Khương Lâm Tình đều phải dựa theo quy luật cơ bản mà tiến từng bước.
Giống như nụ hôn đầu, nhất định phải thật dịu dàng.
Sau khi cô và Trì Cách ở bên nhau, cô cảm thấy suy nghĩ của mình bây giờ không quá phù hợp với tính cách của Trì Cách.
Nhưng cô có thể bỏ tiền mua sự dịu dàng của anh.
Kế hoạch đều không đuổi kịp sự thay đổi.
Nụ hôn đầu dịu dàng tan vỡ mất rồi.
Đây là một nụ hôn đầy mãnh liệt. Trì Cách lại giống như một con cá sắp chết thì gặp người đến, hút lấy hết dưỡng khí của cô.
Khương Lâm Tình biết cách hô hấp nhân tạo, nhưng không biết cách thân mật giữa người yêu với nhau. Lúc anh tiến sát đến, cô quên cả hô hấp. Cô mới chính là một con cá cần phải cứu vớt này.
Anh hút lấy cô, cắn cô.
Khương Lâm Tình sắp sửa không kìm được nữa thì đột nhiên há miệng.
Cái lưỡi dài của anh cuốn vào, cướp đi hô hấp của cô.
Lúc sắp kết thúc, Trì Cách nhẹ nhàng mổ lên môi cô, sau đó anh vùi đầu vào tóc cô. Anh cúi xuống hôn cô.
Khương Lâm Tình phía trên, thở còn gấp hơn anh nữa.
Mọi chuyện Trì Cách đều làm rất đột ngột, đột nhiên ngừng, đột nhiên mạnh mẽ, hiện giờ lại bình tĩnh lần nữa.
Cô không yên tâm, nắm lấy tay anh.
Anh cầm ngược lấy tay cô. Nhưng vẫn không nói gì.
Hình như anh có rất nhiều điều cấm kỵ, nhưng đến tận giờ phút này anh cũng không nói với cô. Cô nắm lấy tay anh, đồng thời cũng nắm luôn cả mồ hôi lạnh tỏa ra từ tay anh.
Khương Lâm Tình muốn đứng lên.
Trì Cách không thả tay, chôn đầu ở eo cô đến tận bây giờ vẫn không ngước lên.
“Mệt rồi thì ngủ đi nhé.” Lúc anh không nói lời nào, trái lại cô lại thấy rất nhớ cái miệng liên hồi kia của anh: “Không sợ, em đây.”
Trì Cách bình tĩnh lại, dụi trán mình vào trán của cô.
Cô thấy, nụ cười nhạt trên mặt anh còn vương chút mồ hôi lạnh. Cô thay anh chải tóc.
Hơi thở hai người quấn sát vào nhau.
Trì Cách rũ mắt nhìn, răng nhọn ngậm lấy cánh môi của cô. Cả người trông rất yên tĩnh, nhưng nụ hôn lại rất mạnh mẽ.
Khương Lâm Tình vẫn thấy rất căng thẳng, bỗng nhiên lại quên thở mất.
Lần này Trì Cách không hôn quá lâu, anh rời khỏi môi của cô.
Cô lập tức thở một hơi thật dài. Da đầu căng chặt lên, không biết là vì hôn thiếu dưỡng khí hay là do choáng váng nên thế.
Anh không nói gì, lại tiếp tục hôn cô.
Lần đầu chưa quenm lần thứ hai đã rõ. Rốt cuộc Khương Lâm Tình cũng không nín thở nữa. Lúc hôn nhau mạnh mẽ như thế, cô còn nghe tiếng “chụt chụt” mập mờ vang lên.
Khi nụ hôn dài thật sự kết thúc, cô biết mặt mình đã đỏ rực lên rồi. Cô nhẹ nhàng lấy tay dò xét hơi thở của Trì Cách, hơi thở ấm áp đều đều.
Cô dùng khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh của anh nói: “Hôm nay ở ngoài cả một ngày rồi, mệt không. Nghỉ sớm một chút nhé.”
Gió đêm làm lung lay cửa kính ở ban công, phát ra tiếng lạch cạch.
Khương Lâm Tình tính đứng dậy.
Bị Trì Cách kéo lại.
Cô cười cười: “Bên ngoài gió lớn quá, nếu thổi cả đêm, thì sẽ vang tiếng “lách cách” cả đêm đó.”
Bây giờ anh mới chịu buông tay.
Chỗ tốt của nhà nhỏ chính là thế này. Cho dù Trì Cách có nằm ở sofa giường thì vẫn có thể thấy bóng người cô, anh nhìn rất chăm chú.
Cô đang mặc một cái áo thun rộng, đứng trước cửa nhấn chốt cửa lại, trên kính thoáng qua một bóng người. Cô đóng cửa kín lại, kéo rèm cửa sổ lên rồi trở về.
Cô đưa tay cho anh nắm.
Anh nắm lấy, giống như đang nắm lấy cái phao cứu mạng của mình.
Khi Trì Cách không nói gì, thì cực kỳ ngoan. Anh ngủ.
Khương Lâm Tình nhìn trai đẹp ngủ.
Tối hôm nay không có phim gì khủng bố cả, nhưng Trì Cách lại thất thường như thế.
Trong kịch bản, một người bị hung thủ siết chết. Trong phim kinh dị, cũng là một người bị hung thủ giết chết. Tối hôm nay không có hung thủ, chỉ có gối ôm che lấy mặt Trì Cách.
Cô suy nghĩ nhưng không dám đưa ra kết luận. Cô cảm thấy, kế hoạch rèn luyện can đảm là điều phải làm, nếu không chờ khi cô đi mất thì ai đến dỗ dành anh đây?
*
Ngày tiếp theo Khương Lâm Tình lại có việc mới.
Cô nói được là làm được, sáng sớm ngày thứ hai nấu xong bữa sáng.
Trì Cách vẫn còn đang say giấc nồng.
Cô gọi anh thức dậy.
Nhưng cả nửa ngày anh vẫn chẳng có phản ứng gì.
Cô nói: “Nếu không rời giường thì cũng không cho ăn sáng nữa.”
Rốt cuộc Trì Cách cũng mở mắt ra: “Mấy giờ rồi? Không phải cuối tuần sao?”
Cô mang bữa sáng ra: “Không gọi anh, anh có thể ngủ đến chiều luôn à.”
Anh ngáp, sau khi rửa mặt xong thì là dáng vẻ không có tinh thần gì: “Anh rất hiếm khi ngủ nướng.”
“Anh dậy sớm mới là hiếm thấy đó.” Khương Lâm Tình làm món trứng cuộn, cháo khoai tím, đẩy một phần sang cho anh: “Ngày hôm qua xin lỗi anh, sau này em không đánh anh nữa.”
Trì Cách ngồi xuống, dựa lưng ra phía sau: “Là anh hôn em mà, sao em lại bắt đầu nói xin lỗi rồi?”
Cô mang việc hôn ngày hôm qua trở thành “cứu người”, việc anh và cô tay trong tay ngủ chung với nhau, chính là theo đạo lý này. Cô nghĩ, anh tỉnh ngủ sẽ giả ngu, vậy mà anh lại nói thẳng ra.
Trì Cách hỏi: “Rửa mặt rồi sao?”
“Tắm rồi!” Cô biết, anh lại chê bai mặt cô đỏ nên nói: “Em nói, mặt em là mặt trái đào đó.”
Anh cười khẽ. Môi của cô cũng giống trái đào, non mềm, còn đỏ nữa.
“Đúng rồi, hôm nay, chúng ta lại tiếp tục luyện can đảm đi.”
Trì Cách ngẩng đầu ngắm cô.
“Có em ở đây, anh đừng sợ.” Cô sẽ không ép buộc anh lập tức nhìn thẳng vào sự sợ hãi của mình, nhưng cô sẽ cùng anh chiến thắng sợ hãi. Cô đã đi đến vài phòng khám bệnh tâm lý, nghe bác sĩ cho ý kiến, lúc nào nên dùng thuốc thì phải dùng thuốc, không phải lúc nào cũng cần, phải cố gắng hạn chế dùng thuốc.
“Em không sợ sao?” Trì Cách cũng không biết, khi đó anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Trạng thái đó, có thể coi là người bình thường sao.
Khương Lâm Tình cười: “Không sợ, anh rất ngoan.”
“Em không hỏi gì sao?” Đây không phải lần đầu tiên anh phát bệnh trước mặt cô.
“Anh sẽ nói sao?”
Trì Cách lắc đầu. Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Xé rách màn để lộ ra hồi ức của mình, anh sợ không thể khống chế được bản thân mình. Vì thế, anh không thể nói.
“Anh không nói, thì em cũng không muốn biết nữa.” Khương Lâm Tình ăn một cái trứng cuộn khoai lang tím: “Anh còn phải trông coi công ty lớn, trung tâm thương mại giống như chiến trường, luôn có đối thủ cạnh tranh. Nhỡ đâu có người biết anh như thế, cố ý làm hại anh, thì làm sao đây?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Còn có thể làm sao được.
“Em cùng anh vượt qua mọi thứ.”
Nghe là biết đang vẽ một cái bánh nướng, nhưng Trì Cách lại tin.
*
Chỉ cần không bị kích thích, Trì Cách vẫn có thể cười nói giống như người bình thường vậy.
Nhưng chẳng qua là trông anh như người bình thường thế thôi nhưng cuối cùng lại không phải.
Anh bị mất ngủ thời gian dài, không thể không lệ thuộc vào thuốc ngủ để có thể ngủ yên. Anh cũng không thể nhìn thấy một vài cảnh tượng như thế. Ngày đó nghe Lữ Vi giới thiệu bạn gái cho anh. Anh không cho là đúng. Không có thiên kim tiểu thư nào bằng lòng gả cho một bệnh nhân không dùng thuốc đúng giờ sẽ phát bệnh như anh.
Anh không cho phép bất cứ ai ngoại trừ bác sĩ và người nhà biết được nhược điểm của anh. Chỉ có mỗi Khương Lâm Tình là ngoại lệ.
Quá trình rèn luyện can đảm vô cùng không vui, cả người Trì Cách luôn ướt đẫm mồ hôi, cả người anh đều là mồ hôi lạnh. Là kiểu ẩm ướt như anh vừa mới được vớt ra khỏi hồ nước, cả người lạnh, ánh đèn chiếu xuống càng khiến sắc mặt anh thêm nhợt nhạt hơn.
Khương Lâm Tình bên cạnh trấn an anh, để anh đừng sợ, cô nói cô ở đây.
Bởi vì có cô, nên anh cũng được bình tĩnh.
Ngoại trừ nắm lấy tay cô, ôm cô, Khương Lâm Tình phát hiện, khi Trì Cách thấy sợ hãi, anh không nhịn được mà hôn cô. Anh không quá mạnh mẽ, chỉ hôn lướt qua. Anh thông qua cái hôn này hút năng lượng từ cô đi.
Bởi vì anh là Trì Cách, nên Khương Lâm Tình đối với nụ hôn bất ngờ này cũng không từ chối.
Trong phim, hung thủ nhanh chóng thắt cổ người phụ nữ, trên ghế sofa thì có một đôi tình nhân nhỏ đang hôn nhau.
Dưới sự kích thích liên tục này, trong ngày hôm nay, Trì Cách vẫn mất giọng nói.
Khương Lâm Tình ôm anh, dỗ dành anh.
Anh cong mắt nhìn cô rồi ngủ thật say.
*
Kết thúc ngày cuối tuần.
Thứ hai, Khương Lâm Tình cho phép Trì Cách ngủ nướng, cô đi ra ngoài trước.
Bình thường cô hay cúi thấp đầu.
Lúc đi thang máy với đồng nghiệp cô thường hay rúc trong góc phòng.
Đến phòng làm việc, cô gặp Chu Di Sướng đang từ đối diện đi đến.
Chu Di Sướng là người độc thân, chắc vẫn chưa biết.
Khương Lâm Tình ngồi xuống, nghe Lưu Thiên hô to: “Tiểu Khương.”
Cô lúng túng, cảm thấy Lưu Thiến phát hiện cô không giống bình thường rồi.
Lưu Thiến vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tinh xảo rồi nói: “Tiểu Khương, Tiểu Khương, em thật là thâm tàng bất lộ nha.”
Khương Lâm Tình mím môi.
Chu Di Sướng đến gần hỏi: “Sao thế?”
Lưu Thiến chỉ ngón tay sang cô.
Khương Lâm Tình không còn chỗ nào trốn cả.
Lưu Thiến ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Trời đất ơi, đây là bản số lượng có hạn đó.”
Khương Lâm Tình ngạc nhiên. Thì ra đồng nghiệp cô ngạc nhiên bởi vì sợi dây chuyền này, xém chút nữa cô đã nghĩ Lưu Thiến phát hiện ra những chuyện khác rồi.
Trì Cách chọn dây chuyền không dài. Khương Lâm Tình mặc áo sơ mi, cổ áo khoét chữ V để lộ ra.
Dây chuyền trắng sáng treo trên xương quai xanh của cô.
Lưu Thiến: “Chắc chắn Tiểu Khương có bạn trai rồi.”
Chu Di Sướng: “Tiểu Khương cũng có bạn trai sao? 520 thật sự tạo nghiệt cho cuộc sống ghê nha.”
Lưu Thiến che kín mắt lại: “Đừng làm mù mắt tôi.” Cô ấy trở về chỗ ngồi.
“Sau này phòng làm việc lại có một mùi chua chát của tình yêu rồi.” Chu Di Sướng vừa bất bình vừa tức giận.
Khương Lâm Tình không nói gì. Cô đi vào nhà vệ sinh nhìn vào gương.
Buổi sáng lúc ra cửa, cô cảm thấy môi mình cực kỳ sưng. Mới vừa nãy Lưu Thiến đã tra thử rồi kêu to lên, cô còn tưởng rằng, cô ấy nói môi của cô.
Những đồng nghiệp của bộ phận khác cũng đến rửa tay, nhìn cô nói: “Môi cô bị sao thế? Bom môi sao?”
Khương Lâm Tình cúi đầu: “Không phải. Buổi sáng ăn trúng hạt tiêu, vừa cay vừa tê.”
Đồng nghiệp cười một cái: “Hấp dẫn ghê á.”
*
Trương Nghệ Lam quay đầu lại: “Triển lãm nước hoa đã vào giai đoạn hai rồi. Buổi triển lãm lần trước đặc biệt thành công, lần này cũng thế, Bành Dần đã thông suốt rồi, muốn để sản phẩm càng thêm lớn mạnh. Nhưng ông ấy vẫn là nhà nghệ thuật mà, hy vọng sẽ có những yếu tố khác trong không gian thương mại đó.”
Lưu Thiến: “Kinh phí của lần này thế nào?”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì nhậm chức, tự mình triển khai, ngân sách lần này rất đầy đủ.”
Lưu Thiến: “Thái tử gia giỏi thật!”
Bộ phận phát triển mở ra ngành hội nghị. Trương Nghệ Lam ra nhiệm vụ: “Giai đoạn trước mọi phương án đều do Tiểu Khương phụ trách.”
Lưu Thiến: “Chúng ta lấy ý kiến của Bành Dần làm chủ, hay là tổng giám đốc Trì có ý kiến gì khác.”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì có ý kiến gì sao.”
Chu Di Sướng than thở: “Sợ nhất chính là không có ý kiến gì đó, không có giới hạn.”
Trương Nghệ Lam: “Hãy bắt đầu bằng sự hiểu biết của chúng ta trước đi, Tiểu Khương cố lên.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì cực kỳ hài lòng với buổi triển lãm nước hoa lần trước.”
“Thật à?” Khương Lâm Tình cười nhẹ.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra những đồng nghiệp khác cũng không biết, tổng giám đốc Trì đã làm phục vụ ở quán cà phê Hữu Quang.
Sau khi tan họp, Khương Lâm Tình nhìn WeChat và hỏi: “Tổng giám đốc Trì, anh có yêu cầu đặc biệt gì với buổi triển lãm nước hoa lần thứ hai này không?”
Trì Cách: “Không có, lần trước anh cũng không có yêu cầu gì cả.”
Khương Lâm Tình: “Ừ.”
Trì Cách: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Khương Lâm Tình: “Đương nhiên không rồi, em ăn cùng với đồng nghiệp.”
*
Buổi trưa, Lưu Thiến chú ý đến đôi môi đỏ mọng của Khương Lâm Tình, cô ấy mập mờ cười nói: “Bạn trai của cô không phải là thiên lôi đó chứ.”
Mặt Khương Lâm Tình ửng hồng: “Buổi sáng ăn trúng tiêu cay, rất cay.”
Lưu Thiến không tin, chớp chớp mắt: “Có phải đang yêu đương cuồng nhiệt không?”
Khương Lâm Tình: “Không có, không có yêu đương cuồng nhiệt.” Lúc Trì Cách hôn cô, cũng không phải trong trạng thái bình thường.
Ăn cơm xong, cô nhận được tin nhắn của Trì Cách gửi đến.
Anh gửi đến một bức hình.
Cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, cái xích đu trống rỗng đó chính là chỗ dựa cho các trò chơi khiêu dâm.
Khương Lâm Tình: “Ở công ty anh chơi cái này sao?”
Trì Cách: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.”
Khương Lâm Tình: “Em ngủ trưa đây.”
Trì Cách: “Tan làm anh chờ em ở trên xe. Ngày hôm qua cả ngày đều ăn khoai lang tím, hôm nay đổi khẩu vị một chút đi.”
Khương Lâm Tình: “Xe anh nổi bật quá.”
Trì Cách: “Em có thể đội nón, đeo khẩu trang vào mà.”
Ngoài miệng thì cô chê Trì Cách. Nhưng còn chưa đến giờ tan ca, Khương Lâm Tình đã bắt đầu mong đợi, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc trước rồi.
Cô không thế chấm công đúng giờ được, cô phải tránh các đồng nghiệp khác của công ty. Cô ngồi suốt bốn mươi phút, rồi đeo khẩu trang lên mới tan làm. Xuống hầm để xe, cô hết ngó đông rồi nhìn tây.
Trì Cách đậu xe ở chỗ đậu xe tư nhân.
Khương Lâm Tình liếc mắt thấy người thì nhanh chóng lên xe. Rõ ràng là bạn gái danh chính ngôn thuận, nhưng cô cứ như kẻ gian.
Trì Cách để một tay lên tay lái nói: “Đi ăn hải sản nhé?”
“Tại sao anh phải chờ trong xe thế? Anh đi đâu ăn cơm thì đi trước đi. Em ngồi taxi đến là được rồi.” Khương Lâm Tình nói: “Nhìn cứ giống như vụng trộm vậy.”
Trì Cách không vội lái đi, cười nhìn cô nói: “Cảm giác vụng trộm thế nào?”
“Trong lòng run sợ, cảm ơn.” Cô nhìn ra ngoài cửa xe, thấy trưởng phòng nhân sự đang đi đến, cô lập tức cúi đầu xuống, dùng túi xách che kín mặt.
Đến khi Trì Cách nói: “Đã đi rồi.”
Khương Lâm Tình ngó nửa cái đầu ra.
Trì Cách nghiêng người qua.
Cô ngồi thẳng dậy: “Làm sao thế?” Ngày hôm qua hai người đã hôn vô số lần rồi, nhưng đó là lúc anh không tỉnh táo.
Trước mặt anh, chân mày, khóe mắt đều nói lên vẻ tùy tiện của anh.
Anh giúp cô thắt dây an toàn.
Từ khóa an toàn đến nút thắt, cũng theo nhịp tim của cô.
Trì Cách không thu người về: “Anh lại cảm thấy rất hay, vụng trộm rất kích thích.”
“Nhỡ đâu đồng nghiệp ---”
“Bọn họ không nhìn thấy.”
Nhưng cô vẫn hoảng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Đột nhiên Trì Cách nói: “Đúng rồi, anh hiểu trò chơi rồi đó.”
“À, chúc mừng nha.”
“Không gửi bao lì xì cho anh sao?”
Khương Lâm Tình thích nhìn dáng vẻ ham tiền của anh: “Được.”
“Anh muốn ngay bây giờ.”
Cô lập tức chuyển cho anh hai trăm ngàn.
Trì Cách nhận bao lì xì, khẽ cười: “Kim chủ cho tiền, anh phải làm việc rồi.”
Anh đến gần như thế, nếu cô còn không biết anh muốn làm gì, mới lạ: “Anh---” Câu nói tiếp theo của cô còn chưa kịp nói ra.
Không giống như trước, anh hôn cô giống như một tấm gỗ trôi vậy.
Anh tán tỉnh, trêu chọc, khiêu khích, thu hút cô.
Khương Lâm Tình nghe thấy thế, trong không gian kín, cô không từ chối, giống như mê mệt mà thở hổn hển.
Bọn họ dán sát môi với nhau, đầu lưỡi mút lấy đầu lưỡi, nụ hôn vừa ướt át vừa mãnh liệt.
Giống như nụ hôn đầu, nhất định phải thật dịu dàng.
Sau khi cô và Trì Cách ở bên nhau, cô cảm thấy suy nghĩ của mình bây giờ không quá phù hợp với tính cách của Trì Cách.
Nhưng cô có thể bỏ tiền mua sự dịu dàng của anh.
Kế hoạch đều không đuổi kịp sự thay đổi.
Nụ hôn đầu dịu dàng tan vỡ mất rồi.
Đây là một nụ hôn đầy mãnh liệt. Trì Cách lại giống như một con cá sắp chết thì gặp người đến, hút lấy hết dưỡng khí của cô.
Khương Lâm Tình biết cách hô hấp nhân tạo, nhưng không biết cách thân mật giữa người yêu với nhau. Lúc anh tiến sát đến, cô quên cả hô hấp. Cô mới chính là một con cá cần phải cứu vớt này.
Anh hút lấy cô, cắn cô.
Khương Lâm Tình sắp sửa không kìm được nữa thì đột nhiên há miệng.
Cái lưỡi dài của anh cuốn vào, cướp đi hô hấp của cô.
Lúc sắp kết thúc, Trì Cách nhẹ nhàng mổ lên môi cô, sau đó anh vùi đầu vào tóc cô. Anh cúi xuống hôn cô.
Khương Lâm Tình phía trên, thở còn gấp hơn anh nữa.
Mọi chuyện Trì Cách đều làm rất đột ngột, đột nhiên ngừng, đột nhiên mạnh mẽ, hiện giờ lại bình tĩnh lần nữa.
Cô không yên tâm, nắm lấy tay anh.
Anh cầm ngược lấy tay cô. Nhưng vẫn không nói gì.
Hình như anh có rất nhiều điều cấm kỵ, nhưng đến tận giờ phút này anh cũng không nói với cô. Cô nắm lấy tay anh, đồng thời cũng nắm luôn cả mồ hôi lạnh tỏa ra từ tay anh.
Khương Lâm Tình muốn đứng lên.
Trì Cách không thả tay, chôn đầu ở eo cô đến tận bây giờ vẫn không ngước lên.
“Mệt rồi thì ngủ đi nhé.” Lúc anh không nói lời nào, trái lại cô lại thấy rất nhớ cái miệng liên hồi kia của anh: “Không sợ, em đây.”
Trì Cách bình tĩnh lại, dụi trán mình vào trán của cô.
Cô thấy, nụ cười nhạt trên mặt anh còn vương chút mồ hôi lạnh. Cô thay anh chải tóc.
Hơi thở hai người quấn sát vào nhau.
Trì Cách rũ mắt nhìn, răng nhọn ngậm lấy cánh môi của cô. Cả người trông rất yên tĩnh, nhưng nụ hôn lại rất mạnh mẽ.
Khương Lâm Tình vẫn thấy rất căng thẳng, bỗng nhiên lại quên thở mất.
Lần này Trì Cách không hôn quá lâu, anh rời khỏi môi của cô.
Cô lập tức thở một hơi thật dài. Da đầu căng chặt lên, không biết là vì hôn thiếu dưỡng khí hay là do choáng váng nên thế.
Anh không nói gì, lại tiếp tục hôn cô.
Lần đầu chưa quenm lần thứ hai đã rõ. Rốt cuộc Khương Lâm Tình cũng không nín thở nữa. Lúc hôn nhau mạnh mẽ như thế, cô còn nghe tiếng “chụt chụt” mập mờ vang lên.
Khi nụ hôn dài thật sự kết thúc, cô biết mặt mình đã đỏ rực lên rồi. Cô nhẹ nhàng lấy tay dò xét hơi thở của Trì Cách, hơi thở ấm áp đều đều.
Cô dùng khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh của anh nói: “Hôm nay ở ngoài cả một ngày rồi, mệt không. Nghỉ sớm một chút nhé.”
Gió đêm làm lung lay cửa kính ở ban công, phát ra tiếng lạch cạch.
Khương Lâm Tình tính đứng dậy.
Bị Trì Cách kéo lại.
Cô cười cười: “Bên ngoài gió lớn quá, nếu thổi cả đêm, thì sẽ vang tiếng “lách cách” cả đêm đó.”
Bây giờ anh mới chịu buông tay.
Chỗ tốt của nhà nhỏ chính là thế này. Cho dù Trì Cách có nằm ở sofa giường thì vẫn có thể thấy bóng người cô, anh nhìn rất chăm chú.
Cô đang mặc một cái áo thun rộng, đứng trước cửa nhấn chốt cửa lại, trên kính thoáng qua một bóng người. Cô đóng cửa kín lại, kéo rèm cửa sổ lên rồi trở về.
Cô đưa tay cho anh nắm.
Anh nắm lấy, giống như đang nắm lấy cái phao cứu mạng của mình.
Khi Trì Cách không nói gì, thì cực kỳ ngoan. Anh ngủ.
Khương Lâm Tình nhìn trai đẹp ngủ.
Tối hôm nay không có phim gì khủng bố cả, nhưng Trì Cách lại thất thường như thế.
Trong kịch bản, một người bị hung thủ siết chết. Trong phim kinh dị, cũng là một người bị hung thủ giết chết. Tối hôm nay không có hung thủ, chỉ có gối ôm che lấy mặt Trì Cách.
Cô suy nghĩ nhưng không dám đưa ra kết luận. Cô cảm thấy, kế hoạch rèn luyện can đảm là điều phải làm, nếu không chờ khi cô đi mất thì ai đến dỗ dành anh đây?
*
Ngày tiếp theo Khương Lâm Tình lại có việc mới.
Cô nói được là làm được, sáng sớm ngày thứ hai nấu xong bữa sáng.
Trì Cách vẫn còn đang say giấc nồng.
Cô gọi anh thức dậy.
Nhưng cả nửa ngày anh vẫn chẳng có phản ứng gì.
Cô nói: “Nếu không rời giường thì cũng không cho ăn sáng nữa.”
Rốt cuộc Trì Cách cũng mở mắt ra: “Mấy giờ rồi? Không phải cuối tuần sao?”
Cô mang bữa sáng ra: “Không gọi anh, anh có thể ngủ đến chiều luôn à.”
Anh ngáp, sau khi rửa mặt xong thì là dáng vẻ không có tinh thần gì: “Anh rất hiếm khi ngủ nướng.”
“Anh dậy sớm mới là hiếm thấy đó.” Khương Lâm Tình làm món trứng cuộn, cháo khoai tím, đẩy một phần sang cho anh: “Ngày hôm qua xin lỗi anh, sau này em không đánh anh nữa.”
Trì Cách ngồi xuống, dựa lưng ra phía sau: “Là anh hôn em mà, sao em lại bắt đầu nói xin lỗi rồi?”
Cô mang việc hôn ngày hôm qua trở thành “cứu người”, việc anh và cô tay trong tay ngủ chung với nhau, chính là theo đạo lý này. Cô nghĩ, anh tỉnh ngủ sẽ giả ngu, vậy mà anh lại nói thẳng ra.
Trì Cách hỏi: “Rửa mặt rồi sao?”
“Tắm rồi!” Cô biết, anh lại chê bai mặt cô đỏ nên nói: “Em nói, mặt em là mặt trái đào đó.”
Anh cười khẽ. Môi của cô cũng giống trái đào, non mềm, còn đỏ nữa.
“Đúng rồi, hôm nay, chúng ta lại tiếp tục luyện can đảm đi.”
Trì Cách ngẩng đầu ngắm cô.
“Có em ở đây, anh đừng sợ.” Cô sẽ không ép buộc anh lập tức nhìn thẳng vào sự sợ hãi của mình, nhưng cô sẽ cùng anh chiến thắng sợ hãi. Cô đã đi đến vài phòng khám bệnh tâm lý, nghe bác sĩ cho ý kiến, lúc nào nên dùng thuốc thì phải dùng thuốc, không phải lúc nào cũng cần, phải cố gắng hạn chế dùng thuốc.
“Em không sợ sao?” Trì Cách cũng không biết, khi đó anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Trạng thái đó, có thể coi là người bình thường sao.
Khương Lâm Tình cười: “Không sợ, anh rất ngoan.”
“Em không hỏi gì sao?” Đây không phải lần đầu tiên anh phát bệnh trước mặt cô.
“Anh sẽ nói sao?”
Trì Cách lắc đầu. Không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Xé rách màn để lộ ra hồi ức của mình, anh sợ không thể khống chế được bản thân mình. Vì thế, anh không thể nói.
“Anh không nói, thì em cũng không muốn biết nữa.” Khương Lâm Tình ăn một cái trứng cuộn khoai lang tím: “Anh còn phải trông coi công ty lớn, trung tâm thương mại giống như chiến trường, luôn có đối thủ cạnh tranh. Nhỡ đâu có người biết anh như thế, cố ý làm hại anh, thì làm sao đây?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Còn có thể làm sao được.
“Em cùng anh vượt qua mọi thứ.”
Nghe là biết đang vẽ một cái bánh nướng, nhưng Trì Cách lại tin.
*
Chỉ cần không bị kích thích, Trì Cách vẫn có thể cười nói giống như người bình thường vậy.
Nhưng chẳng qua là trông anh như người bình thường thế thôi nhưng cuối cùng lại không phải.
Anh bị mất ngủ thời gian dài, không thể không lệ thuộc vào thuốc ngủ để có thể ngủ yên. Anh cũng không thể nhìn thấy một vài cảnh tượng như thế. Ngày đó nghe Lữ Vi giới thiệu bạn gái cho anh. Anh không cho là đúng. Không có thiên kim tiểu thư nào bằng lòng gả cho một bệnh nhân không dùng thuốc đúng giờ sẽ phát bệnh như anh.
Anh không cho phép bất cứ ai ngoại trừ bác sĩ và người nhà biết được nhược điểm của anh. Chỉ có mỗi Khương Lâm Tình là ngoại lệ.
Quá trình rèn luyện can đảm vô cùng không vui, cả người Trì Cách luôn ướt đẫm mồ hôi, cả người anh đều là mồ hôi lạnh. Là kiểu ẩm ướt như anh vừa mới được vớt ra khỏi hồ nước, cả người lạnh, ánh đèn chiếu xuống càng khiến sắc mặt anh thêm nhợt nhạt hơn.
Khương Lâm Tình bên cạnh trấn an anh, để anh đừng sợ, cô nói cô ở đây.
Bởi vì có cô, nên anh cũng được bình tĩnh.
Ngoại trừ nắm lấy tay cô, ôm cô, Khương Lâm Tình phát hiện, khi Trì Cách thấy sợ hãi, anh không nhịn được mà hôn cô. Anh không quá mạnh mẽ, chỉ hôn lướt qua. Anh thông qua cái hôn này hút năng lượng từ cô đi.
Bởi vì anh là Trì Cách, nên Khương Lâm Tình đối với nụ hôn bất ngờ này cũng không từ chối.
Trong phim, hung thủ nhanh chóng thắt cổ người phụ nữ, trên ghế sofa thì có một đôi tình nhân nhỏ đang hôn nhau.
Dưới sự kích thích liên tục này, trong ngày hôm nay, Trì Cách vẫn mất giọng nói.
Khương Lâm Tình ôm anh, dỗ dành anh.
Anh cong mắt nhìn cô rồi ngủ thật say.
*
Kết thúc ngày cuối tuần.
Thứ hai, Khương Lâm Tình cho phép Trì Cách ngủ nướng, cô đi ra ngoài trước.
Bình thường cô hay cúi thấp đầu.
Lúc đi thang máy với đồng nghiệp cô thường hay rúc trong góc phòng.
Đến phòng làm việc, cô gặp Chu Di Sướng đang từ đối diện đi đến.
Chu Di Sướng là người độc thân, chắc vẫn chưa biết.
Khương Lâm Tình ngồi xuống, nghe Lưu Thiên hô to: “Tiểu Khương.”
Cô lúng túng, cảm thấy Lưu Thiến phát hiện cô không giống bình thường rồi.
Lưu Thiến vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tinh xảo rồi nói: “Tiểu Khương, Tiểu Khương, em thật là thâm tàng bất lộ nha.”
Khương Lâm Tình mím môi.
Chu Di Sướng đến gần hỏi: “Sao thế?”
Lưu Thiến chỉ ngón tay sang cô.
Khương Lâm Tình không còn chỗ nào trốn cả.
Lưu Thiến ngạc nhiên, mừng rỡ nói: “Trời đất ơi, đây là bản số lượng có hạn đó.”
Khương Lâm Tình ngạc nhiên. Thì ra đồng nghiệp cô ngạc nhiên bởi vì sợi dây chuyền này, xém chút nữa cô đã nghĩ Lưu Thiến phát hiện ra những chuyện khác rồi.
Trì Cách chọn dây chuyền không dài. Khương Lâm Tình mặc áo sơ mi, cổ áo khoét chữ V để lộ ra.
Dây chuyền trắng sáng treo trên xương quai xanh của cô.
Lưu Thiến: “Chắc chắn Tiểu Khương có bạn trai rồi.”
Chu Di Sướng: “Tiểu Khương cũng có bạn trai sao? 520 thật sự tạo nghiệt cho cuộc sống ghê nha.”
Lưu Thiến che kín mắt lại: “Đừng làm mù mắt tôi.” Cô ấy trở về chỗ ngồi.
“Sau này phòng làm việc lại có một mùi chua chát của tình yêu rồi.” Chu Di Sướng vừa bất bình vừa tức giận.
Khương Lâm Tình không nói gì. Cô đi vào nhà vệ sinh nhìn vào gương.
Buổi sáng lúc ra cửa, cô cảm thấy môi mình cực kỳ sưng. Mới vừa nãy Lưu Thiến đã tra thử rồi kêu to lên, cô còn tưởng rằng, cô ấy nói môi của cô.
Những đồng nghiệp của bộ phận khác cũng đến rửa tay, nhìn cô nói: “Môi cô bị sao thế? Bom môi sao?”
Khương Lâm Tình cúi đầu: “Không phải. Buổi sáng ăn trúng hạt tiêu, vừa cay vừa tê.”
Đồng nghiệp cười một cái: “Hấp dẫn ghê á.”
*
Trương Nghệ Lam quay đầu lại: “Triển lãm nước hoa đã vào giai đoạn hai rồi. Buổi triển lãm lần trước đặc biệt thành công, lần này cũng thế, Bành Dần đã thông suốt rồi, muốn để sản phẩm càng thêm lớn mạnh. Nhưng ông ấy vẫn là nhà nghệ thuật mà, hy vọng sẽ có những yếu tố khác trong không gian thương mại đó.”
Lưu Thiến: “Kinh phí của lần này thế nào?”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì nhậm chức, tự mình triển khai, ngân sách lần này rất đầy đủ.”
Lưu Thiến: “Thái tử gia giỏi thật!”
Bộ phận phát triển mở ra ngành hội nghị. Trương Nghệ Lam ra nhiệm vụ: “Giai đoạn trước mọi phương án đều do Tiểu Khương phụ trách.”
Lưu Thiến: “Chúng ta lấy ý kiến của Bành Dần làm chủ, hay là tổng giám đốc Trì có ý kiến gì khác.”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì có ý kiến gì sao.”
Chu Di Sướng than thở: “Sợ nhất chính là không có ý kiến gì đó, không có giới hạn.”
Trương Nghệ Lam: “Hãy bắt đầu bằng sự hiểu biết của chúng ta trước đi, Tiểu Khương cố lên.”
Khương Lâm Tình: “Được.”
Trương Nghệ Lam: “Tổng giám đốc Trì cực kỳ hài lòng với buổi triển lãm nước hoa lần trước.”
“Thật à?” Khương Lâm Tình cười nhẹ.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra những đồng nghiệp khác cũng không biết, tổng giám đốc Trì đã làm phục vụ ở quán cà phê Hữu Quang.
Sau khi tan họp, Khương Lâm Tình nhìn WeChat và hỏi: “Tổng giám đốc Trì, anh có yêu cầu đặc biệt gì với buổi triển lãm nước hoa lần thứ hai này không?”
Trì Cách: “Không có, lần trước anh cũng không có yêu cầu gì cả.”
Khương Lâm Tình: “Ừ.”
Trì Cách: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Khương Lâm Tình: “Đương nhiên không rồi, em ăn cùng với đồng nghiệp.”
*
Buổi trưa, Lưu Thiến chú ý đến đôi môi đỏ mọng của Khương Lâm Tình, cô ấy mập mờ cười nói: “Bạn trai của cô không phải là thiên lôi đó chứ.”
Mặt Khương Lâm Tình ửng hồng: “Buổi sáng ăn trúng tiêu cay, rất cay.”
Lưu Thiến không tin, chớp chớp mắt: “Có phải đang yêu đương cuồng nhiệt không?”
Khương Lâm Tình: “Không có, không có yêu đương cuồng nhiệt.” Lúc Trì Cách hôn cô, cũng không phải trong trạng thái bình thường.
Ăn cơm xong, cô nhận được tin nhắn của Trì Cách gửi đến.
Anh gửi đến một bức hình.
Cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, cái xích đu trống rỗng đó chính là chỗ dựa cho các trò chơi khiêu dâm.
Khương Lâm Tình: “Ở công ty anh chơi cái này sao?”
Trì Cách: “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.”
Khương Lâm Tình: “Em ngủ trưa đây.”
Trì Cách: “Tan làm anh chờ em ở trên xe. Ngày hôm qua cả ngày đều ăn khoai lang tím, hôm nay đổi khẩu vị một chút đi.”
Khương Lâm Tình: “Xe anh nổi bật quá.”
Trì Cách: “Em có thể đội nón, đeo khẩu trang vào mà.”
Ngoài miệng thì cô chê Trì Cách. Nhưng còn chưa đến giờ tan ca, Khương Lâm Tình đã bắt đầu mong đợi, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc trước rồi.
Cô không thế chấm công đúng giờ được, cô phải tránh các đồng nghiệp khác của công ty. Cô ngồi suốt bốn mươi phút, rồi đeo khẩu trang lên mới tan làm. Xuống hầm để xe, cô hết ngó đông rồi nhìn tây.
Trì Cách đậu xe ở chỗ đậu xe tư nhân.
Khương Lâm Tình liếc mắt thấy người thì nhanh chóng lên xe. Rõ ràng là bạn gái danh chính ngôn thuận, nhưng cô cứ như kẻ gian.
Trì Cách để một tay lên tay lái nói: “Đi ăn hải sản nhé?”
“Tại sao anh phải chờ trong xe thế? Anh đi đâu ăn cơm thì đi trước đi. Em ngồi taxi đến là được rồi.” Khương Lâm Tình nói: “Nhìn cứ giống như vụng trộm vậy.”
Trì Cách không vội lái đi, cười nhìn cô nói: “Cảm giác vụng trộm thế nào?”
“Trong lòng run sợ, cảm ơn.” Cô nhìn ra ngoài cửa xe, thấy trưởng phòng nhân sự đang đi đến, cô lập tức cúi đầu xuống, dùng túi xách che kín mặt.
Đến khi Trì Cách nói: “Đã đi rồi.”
Khương Lâm Tình ngó nửa cái đầu ra.
Trì Cách nghiêng người qua.
Cô ngồi thẳng dậy: “Làm sao thế?” Ngày hôm qua hai người đã hôn vô số lần rồi, nhưng đó là lúc anh không tỉnh táo.
Trước mặt anh, chân mày, khóe mắt đều nói lên vẻ tùy tiện của anh.
Anh giúp cô thắt dây an toàn.
Từ khóa an toàn đến nút thắt, cũng theo nhịp tim của cô.
Trì Cách không thu người về: “Anh lại cảm thấy rất hay, vụng trộm rất kích thích.”
“Nhỡ đâu đồng nghiệp ---”
“Bọn họ không nhìn thấy.”
Nhưng cô vẫn hoảng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Đột nhiên Trì Cách nói: “Đúng rồi, anh hiểu trò chơi rồi đó.”
“À, chúc mừng nha.”
“Không gửi bao lì xì cho anh sao?”
Khương Lâm Tình thích nhìn dáng vẻ ham tiền của anh: “Được.”
“Anh muốn ngay bây giờ.”
Cô lập tức chuyển cho anh hai trăm ngàn.
Trì Cách nhận bao lì xì, khẽ cười: “Kim chủ cho tiền, anh phải làm việc rồi.”
Anh đến gần như thế, nếu cô còn không biết anh muốn làm gì, mới lạ: “Anh---” Câu nói tiếp theo của cô còn chưa kịp nói ra.
Không giống như trước, anh hôn cô giống như một tấm gỗ trôi vậy.
Anh tán tỉnh, trêu chọc, khiêu khích, thu hút cô.
Khương Lâm Tình nghe thấy thế, trong không gian kín, cô không từ chối, giống như mê mệt mà thở hổn hển.
Bọn họ dán sát môi với nhau, đầu lưỡi mút lấy đầu lưỡi, nụ hôn vừa ướt át vừa mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương