Kẹo Thủy Tinh
Chương 40: Em đoán xem
Sau khi nói xong điện thoại với Kim Minh Lãng, Trì Cách nhận được điện thoại của Trì Diệu Tinh.
Giọng nói của cô ấy rất ồn ào, cũng chẳng để ý đến bây giờ là lúc nào: “Trì Cách, Chu Tục có buổi triển lãm nghệ thuật ở quán cà phê Hữu Quang.”
Chu Tục là bạn trai của Trì Diệu Tinh.
Cô ấy nói: “Anh ấy có người bạn chơi nghệ thuật, thành lập một chương trình phát triển văn hóa nhà Thanh. Đương nhiên, không chỉ đơn thuần muốn làm nghệ thuật, anh ấy còn muốn gia nhập vào việc kinh doanh, anh ấy rất có hứng thú với buổi triển lãm nước hoa. Sau khi chị nghe ngóng thì biết được, buổi triển lãm nước hoa đó là do công ty nhà họ Trì lên kế hoạch.”
“Ừ.” Trì Cách trả lời.
“Tổng giám đốc Trì.” Trì Diệu Tinh đổi giọng: “Giúp chị liên lạc với người phụ trách lần trước đi.”
Trì Cách hít một hơi thuốc lá, thở ra một hơi rồi mới nói: “Cô ấy là người của công ty em, nhưng không thể giúp đỡ miễn phí đâu.”
“Đã biết.” Trì Diệu Tinh cười: “Chu Tục sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu.”
“Em suy nghĩ một chút.”
“Em suy nghĩ cái gì?”
Trì Cách hỏi: “Kế hoạch này của hai người là đột nhiên xuất hiện? Hay đã suy nghĩ kỹ rồi?”
“Bọn chị đã nghĩ được mấy bước đầu rồi, khi lên được kế hoạch chi tiết mới muốn bàn bạc với người phụ trách bên em một chút.”
“Người của bộ phận phát triển này rất có trách nhiệm. Nếu như chị chỉ bỗng thấy hứng thú thì đừng làm phiền cô ấy.” Trì Cách nói: “Người phụ trách có rất nhiều, thiếu gia nhà họ Chu ngay cả một người cũng không mời được sao.”
Trì Diệu Tinh ngửi thấy có mùi: “Em đang ra mặt vì người phụ trách đó sao?”
“Đương nhiên, cô ấy là nhân viên của em.”
“Vậy người làm ông chủ như em cũng có trách nhiệm thật đó.” Trì Diệu Tinh có thâm ý khác. Người em trai này lúc nói chuyện tốt cũng dễ nói chuyện. Nhưng một khi anh đã kiên quyết, vậy thì khó mà nói được. Cô nói: “Chị sẽ nói chuyện kỹ với Chu Tục một chút.”
Sau khi cúp máy, thì anh cũng hút xong một điếu thuốc.
Trì Cách nhìn thấy đồ lót trên kệ phơi quần áo đang bay chập chờn theo gió.
Thật không thể tin được, anh lại ở trong nhà một người phụ nữ, ở một nơi không thuộc địa bàn của anh lâu như thế.
Trì Cách hút xong điếu thuốc, Khương Lâm Tình cũng đã ngủ mất.
Cô cũng không nằm sấp nữa, lật người lại. Động tác tương đối lớn nên áo đã bị vén lên một nữa, lộ ra một đoạn eo trắng nhỏ. Cô ngủ không hề phòng bị.
Mắt anh có thể từ đoạn eo này, đảo lên hoặc đảo xuống để tìm kiếm số đo ba vòng của cô.
Cô bỗng giật người.
Trì Cách rút tay về, hít sâu một hơi, rồi lại đi hút thuốc.
Một tháng nay đa phần đều là ngày không trăng, không ánh mặt trời, lại ẩm ướt, ban đêm tản ra hơi lạnh.
Trì Cách mặc một cái áo thun bằng cotton mỏng manh.
Gió thổi làm khói thuốc trong miệng anh bị tắt. Gió lạnh thổi vào người anh, anh rút ra nửa hộp thuốc lá, cuối cùng cũng dập tắt lửa cháy. Khói lượn lờ giữa màn đêm tối tăm.
Gió thổi đi mùi vị của thuốc lá, anh lại đi vào nhà.
Khương Lâm Tình lại đổi sang tư thế khác, quần áo bị vén lên vẫn chưa được kéo trở về, so với khi nãy còn lộ nhiều hơn nữa.
Trì Cách đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. Tay anh dừng lại ngang eo cô. Trên làn da trắng noãn nhẹ nhàng véo một cái. Mềm quá, giống như anh véo một cái là có thể gãy ngay.
Cuối cùng, anh cũng kéo quần áo cô xuống.
*
Khi Khương Lâm Tình tỉnh dậy, cô vẫn thường hay nhìn ngắm gương mặt khi ngủ của Trì Cách.
Không còn đôi mắt sáng, đôi lông mày của anh càng trở nên nham hiểm hơn.
Cô còn đang mơ màng, lại muốn đưa tay sờ mặt anh. Lúc sắp đụng phải, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, không dám vươn tay sờ, chỉ cách mặt anh một khoảng, ngón tay lướt khẽ trên mặt anh.
Cô kiểm tra thì phát hiện quần áo cô chỉnh tề, ống quần kéo đến tận đầu gối, ngay cả bắp đùi cũng không hề bị lộ ra ngoài.
Cô có hơi hối hận, cô chẳng có bộ quần áo gợi cảm nào. Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, cô có thể mua mấy cái áo thun cotton ở siêu thị cho anh đương nhiên là vì chính cô cũng ăn mặc rất thoải mái.
Khổ thân hai người đang ở trong tuổi thanh niên mà mặc mấy bộ quần áo của người già, mặc cùng một kiểu đồ ngủ bằng cotton, cùng chung chăn gối.
Cô vươn tay đá chân ra, vô tình đụng phải Trì Cách.
Anh khẽ rên lên một tiếng.
Cô lập tức ngồi dậy không dám vươn tay múa chân nữa.
Trì Cách bị đụng tỉnh, lại giống như chưa tỉnh. Anh hít sâu một hơi, trở người, lấy chân đạp một cái rồi đá chăn sang một bên. Anh nằm ngang, đưa tay gác lên trán, hơi thở đều đều.
Khương Lâm Tình nhẹ giọng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Anh không nói gì, có thể còn chưa tỉnh. Nhưng tài năng thiên bẩm kia của anh đã tỉnh, đang ngóc cao lên.
Khương Lâm Tình thấy được phần đầu tròn trịa, hình dáng vừa mạnh vừa nhanh. Cô giả vờ không thấy, lập tức bước xuống giường.
Trì Cách mệt rã người, chỉ một lát sau lại ngủ mất.
Không biết tài năng thiên bẩm kia của anh có nghỉ ngơi không?
Trong tủ lạnh có bánh sủi cảo đông lạnh, Khương Lâm Tình đi nấu sủi cảo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô bưng nồi ra gọi: “Trì heo nhỏ, dậy đi thôi.”
Chắc là Trì Cách nghe nên anh cuốn chăn lên.
Cô lại gọi: “Trì heo nhỏ nhà mình sao lại thích ngủ nướng thế chứ?”
Trì Cách mơ màng nói: “Đi công tác tận mấy ngày, mệt mỏi.” Ở ngoài làm gì được thoải mái dễ chịu như sofa giường đâu chứ, có lúc cho dù là giường trong khách sạn năm sao cũng không bằng chỗ này.
Khương Lâm Tình: “Dậy đi, chuẩn bị ăn sáng, anh mà còn lăn lộn nữa sẽ ngủ đến trưa rồi bỏ mất bữa sáng nữa. Không ăn sáng không tốt cho dạ dày.”
Ánh mắt Trì Cách hệt như cánh hoa, bởi vì lời cô nói mà như đến mùa nở rộ.
Anh ôm chăn ngồi dậy, cúi đầu ngắm nhìn vùng thiên phú dị bẩm của mình.
Bác sĩ Kim lo lắng quá rồi.
*
Trì Cách sờ vào đám râu mới mọc lên của mình, rồi cầm dao cạo lên.
Căn hộ rất nhỏ, vừa mới bắt đầu, đồ đạc của anh được đặt ngay ngắn, của anh, của cô đều được phân chia rõ ràng.
Bây giờ đã ở cùng với nhau. Anh dùng dầu gội đầu của cô, sữa tắm của cô.
Cái gì của cô là của anh.
Trì Cách đặt dao cạo râu ở bên cạnh ly và bàn chải đánh răng của Khương Lâm Tình, cười cười rồi đi ra ngoài.
Ăn sáng xong anh vẫn không có tinh thần. Bận suốt mấy ngày, cũng mệt mỏi mấy ngày, đi chỗ nào cũng chẳng ngủ được thoải mái như ở đây.
Anh giải trí bằng việc chơi trò chơi.
Khương Lâm Tình giống như đến kiểm tra bất ngờ, đột nhiên ngó đầu sang. Quả nhiên ---
Game H.
Nhưng trong cảnh này... Nhân vật này... Cô hỏi: “Không phải đàn ông sẽ ở trên sao?”
Trì Cách: “Cái này à, trò chơi có mấy người đã được thiết lập cho mình chọn, anh chọn một hòa thượng đầu trọc.”
Khương Lâm Tình: “Hòa thượng sắc giới mà.”
“Cuộc sống của anh cũng là cuộc sống bần tăng khổ hạnh mà, ngày nào anh cũng là một hòa thượng đó thôi, anh là người xuất gia rồi.” Anh than thở.
Trong trò chơi là hòa thượng đầu trọc, mà những gì đang diễn ra không thể nào nói là hòa thượng khổ hạnh được.
“Lúc nào thì lên cấp?” Cô nghi ngờ, có phải khi anh mê mệt với trò chơi này sẽ không còn hứng thú gì với người xung quanh không. Sau ngày hôm đó hai người hôn nhau xong, sau này, gió yên biển lặng. Ngày hôm đó, chính là cuộc sống của anh. Mà nay lại có trò chơi mới, anh chẳng còn nhớ nhung cô nữa.
Trì Cách: “Game này rất nhiều cấp bậc. Em nghĩ đi, một hòa thượng phá giới, sau này nhất định sẽ gặp kiếp nạn.”
Khương Lâm Tình ngồi cạnh anh: “Mấy ngày nay anh tốt thật đó.”
Trì Cách thuận miệng nói: “Đều do kim chủ có cách dạy dỗ tốt.”
“Sao anh không đến gặp em đòi thưởng?”
Trì Cách kéo kéo môi: “Anh thiếu tiền à?”
Cô như có phép màu, đột nhiên giữa hai ngón tay kẹp hai tờ tiền mới tinh.
Cô đắc ý quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Trì Cách nắm lấy tay cô, để điện thoại di động xuống, lấy hai tờ tiền. Anh tiến đến gần cô: “Kim chủ, đây là em cam tâm tình nguyện cho anh đó nha.”
“Cái này hả, là thưởng cho anh.” Những thứ kia cô hiểu trong lòng nhưng không nói ra, đến mức này đã không cần dùng lời để nói nữa rồi.
Trì Cách nâng gáy cô lên, hôn xuống.
Một nụ hôn tiểu biệt thắng tân hôn vô cùng cháy bỏng.
Anh nhịn đã lâu. Nếu như hôm nay cô không ra tín hiệu, thì cuộc sống của người xuất gia sẽ rất khó chịu.
Lúc Khương Lâm Tình bị hôn đến nóng người thì đó cũng là lúc anh yên tĩnh nhất.
Anh đủ thành thạo nhưng lúc này lại có chút vội vàng, đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, trêu chọc, liếm mút. Năm ngón tay của anh luồn vào trong tóc của cô.
Cô không thể nào lui được nữa.
Cuối cùng, Trì Cách dùng cái răng nhọn của mình cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cô.
Không đau, nhưng lại tê.
Hơi thở của hai người có chút hỗn loạn, đôi mắt thì phản chiếu bóng hình của nhau.
Hai bên cùng ngắm nhìn nhau, trong đôi mắt cũng ngập nước, một người là tính xâm chiếm cực mạnh, một người thì đang ngại ngùng làm mặt đỏ bừng.
Trì Cách từ đôi môi đi xuống phía dưới.
Cuối cùng Khương Lâm Tình cũng cảm thấy sợ. Cô thấy ban công chiếu ánh sáng đến, đẩy anh ra: “Đi kéo rèm cửa sổ.”
Anh vỗ nhẹ lên eo cô một cái, đang tính đứng dậy đi sang đó.
Thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hai người nhìn nhau một cái.
Khương Lâm Tình trợn tròn mắt nhìn: “Ai thế?”
Vừa dứt lời, trong điện thoại cô vang lên tiếng trống đánh quen thuộc.
Phía trên màn hình thì hiện tên của Hướng Bội.
Khương Lâm Tình hoảng sợ, hít sâu thở ra mấy cái, biết rõ đầu bên kia điện thoại không nhìn thấy nhưng vẫn ôm chăn che đi người mình. Cô nhấn nghe: “Hướng Bội.”
Giọng nói có chút khàn khàn, hy vọng Hướng Bội không phát hiện.
Hướng Bội có thần kinh thô, đương nhiên không phát hiện: “Cậu ở đâu thế?”
“Ở nhà.” Nói xong, Khương Lâm Tình cắn đầu lưỡi, bây giờ nói dối sẽ tốt hơn mà.
Hướng Bội cười: “Tớ ở ngoài nè, mở cửa đi, tớ có chuyện muốn nhờ cậu.”
“À, tớ ra ngay.” Cúp máy, Khương Lâm Tình vội vàng kéo Trì Cách vào phòng, nói nhỏ: “Đừng ra ngoài, không được lên tiếng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đóng cửa kính lại. Không yên tâm, lại mở cửa, kéo rèm cửa sổ lên.
Trì Cách giấu mình sau lớp rèm cửa sổ.
Khương Lâm Tình sờ tóc, rối tung. Cô kéo quần áo một cái, lộn xộn.
Cô đứng trước cái gương soi toàn thân, vội vàng liếc mắt một cái, hai tay vỗ hai cái lên mặt.
Xóa đi biểu cảm phong tình, đầy ý loạn tình mê này.
Cô lấy lại bình tĩnh, mới ra mở cửa.
Trên tay Hướng Bội còn xách một hòm trang điểm, lúc này cô ấy để mặt mộc nói: “Ôi, may mà cậu ở đây. Tớ không có quen trang điểm nhẹ nhàng.”
“Hả?” Khương Lâm Tình còn đang trong cơn hoảng sợ, nên nghe hiểu có hơi chậm.
“Trưa nay, tớ phải đi cùng với Từ Trọng Quang đến gặp bạn của anh ấy, tớ sợ nếu tớ trang điểm đậm sẽ dọa sợ mấy người tao nhã của đoàn nhạc giao hưởng.” Hướng Bội nói: “Nhưng da của tớ khi không trang điểm thì không đẹp lắm. Cậu trang điểm nhẹ cho tớ đi, làm sao nhìn tao nhã một chút.”
Khương Lâm Tình mới phản ứng lại nói: “À, được thôi.”
Hướng Bội đi đến. Cô ấy biết nơi này có đàn ông ở, trước kia chỉ có dấu vết. Hôm nay nhìn lại thì nơi này rõ ràng có dấu vết trai gái ở chung.
Trên sân thượng còn đang phơi một cái áo thun lớn, cùng với quần ngắn lớn.
Hướng Bội hiểu ngay: “Chỗ này vẫn là người lần trước ở sao?”
“Đúng thế.”
“Hai người có ngủ cùng không?” Hướng Bội tự nhiên hỏi.
Khương Lâm Tình không trả lời, cô chỉ nói: “Cậu ngồi đi, tớ trang điểm cho cậu.”
“Ừ, tớ rửa mặt rồi, chỉ đánh kem lót, chưa đánh kem nền. Có phải lớp nên trước đó tớ đánh trắng quá không? Cậu chọn cho tớ màu nào tự nhiên chút đi.” Hướng Bội cầm năm lọ kem nền giơ lên.
Khương Lâm Tình chọn một vài màu.
Hướng Bội nhìn mình trong gương: “Tớ thật sự không quen nhìn bản thân khi trang điểm.”
Khương Lâm Tình: “Cậu để mặt mộc rất đẹp mà.”
Hướng Bội: “Không có dáng vẻ gì cả. Quán bar là chỗ nào chứ? Toàn yêu ma quỷ quái, tốt xấu lẫn lộn, nếu tớ không làm ra dáng chị đại, thì sao có thể thành công ở đó được chứ.”
Khương Lâm Tình cẩn thận trang điểm, cuối cùng, quét đến xương quai hàm: “Được rồi.”
Hướng Bội vẫn không quen nhìn mình trong gương: “Bây giờ thì biến thành học sinh giỏi ba tốt rồi.”
Khương Lâm Tình: “Hay tớ vẽ mắt cho cậu đậm một chút nhé?”
“Được rồi, đám người của Từ Trọng Quang đều là học sinh giỏi cả đấy, cái này gọi là nhập gia tùy tục đấy. Người trong giới âm nhạc chắc chắn sẽ rất có khí chất. Hôm nay tớ muốn thu lại lớp da thô tục của mình đi.” Hướng Bội như đang tự nói với chính mình.
Khương Lâm Tình bỏ đồ trang điểm lại trong hòm.
Hướng Bội: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo.” Khương Lâm Tình nói: “Nhưng tớ cảm thấy, Từ Trọng Quang sẽ không để ý đến lớp trang điểm khói của cậu đâu.”
Hướng Bội cười: “Anh ấy là con mọt sách, có thể anh ấy còn chẳng phân biệt rõ mắt một mí với mí lót đâu, làm sao mà biết trang điểm khói chứ. Tớ còn phải về chọn mấy bộ không giống chị đại nữa, đi trước nhé.”
Hướng Bội vội vã đến cũng vội vã đi.
Khương Lâm Tình sợ cả người toát đầy mồ hôi. Lần trước Trì Cách nói yêu đương vụng trộm rất kích thích, cái này quả thật kích thích ghê.
Trì Cách từ trong phòng đi ra, hai tay đút trong túi quần ngắn.
Khương Lâm Tình giải thích: “Cô ấy tên là Hướng Bội, là bạn học cấp hai của em, ở tầng dưới.”
Trì Cách: “Ừ.”
Cô bỗng nhiên không biết phải làm thế nào để trở về thời khắc tình ý như trước đó nên nói: “À.”
“Sao em không trả lời cô ấy?”
“Hả?”
Trì Cách hất cằm nói: “Bạn của em hỏi hai chúng ta có ngủ chung hay không?”
“Không có, thì sao mà trả lời.”
“Ở chung tại sao không ngủ chung chứ?”
“Em đâu biết.”
“Nghe giọng nói này của em thì vấn đề là ở anh sao?” Trì Cách bừng tỉnh: “Anh sai rồi, anh còn chưa có cách nào sửa suy nghĩ của mình, cho dù em là người bỏ tiền thì anh cũng là người bỏ sức.”
Ánh mắt Khương Lâm Tình đảo loạn xạ nói: “Em nói anh này, tháng trước em tới tháng sớm hơn một tuần.”
“Ừ?” Đề tài thay đổi nhanh quá, nên Trì Cách bỗng chưa hiểu được.
“Nếu như tháng này cũng tới sớm thì tuần sau sẽ đến.”
Trì Cách đứng yên, trong đôi mắt là vẻ đen sâu khó dò như mực.
Mặc cô đỏ ửng. Anh không nghe hiểu lời cô nói sao?
Anh cười: “Kim chủ, là em nhắc nhở anh, chắc anh nên tiến hành việc làm trước đó nhỉ?”
Bị chọc thủng lời nói cô đành nói: “Không có việc gì khác, em đi làm việc đây. Công việc bận rộn.”
Trì Cách cản cô lại: “Kim chủ, muốn thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo, nhỡ đâu anh nghe không hiểu thì chẳng phải phụ lòng em sao.”
Cô cúi đầu: “...” Sớm biết thế thì cứ ném thẳng tiền qua cho rồi.
“Nói đi, em muốn kiểu gì? Dịu dàng, mạnh mẽ, kín đáo quanh co, hay là nói thẳng đây?”
“Anh là cao thủ trong mấy game khiêu dâm, anh còn hỏi ý em hả?”
“Hay là...” Anh suy tư: “Theo hứng thú của anh nhé?”
“Hứng thú của anh là?”
Trì Cách dùng ngón tay bắt lấy cằm cô, xấu xa cười: “Em đoán xem?”
Giọng nói của cô ấy rất ồn ào, cũng chẳng để ý đến bây giờ là lúc nào: “Trì Cách, Chu Tục có buổi triển lãm nghệ thuật ở quán cà phê Hữu Quang.”
Chu Tục là bạn trai của Trì Diệu Tinh.
Cô ấy nói: “Anh ấy có người bạn chơi nghệ thuật, thành lập một chương trình phát triển văn hóa nhà Thanh. Đương nhiên, không chỉ đơn thuần muốn làm nghệ thuật, anh ấy còn muốn gia nhập vào việc kinh doanh, anh ấy rất có hứng thú với buổi triển lãm nước hoa. Sau khi chị nghe ngóng thì biết được, buổi triển lãm nước hoa đó là do công ty nhà họ Trì lên kế hoạch.”
“Ừ.” Trì Cách trả lời.
“Tổng giám đốc Trì.” Trì Diệu Tinh đổi giọng: “Giúp chị liên lạc với người phụ trách lần trước đi.”
Trì Cách hít một hơi thuốc lá, thở ra một hơi rồi mới nói: “Cô ấy là người của công ty em, nhưng không thể giúp đỡ miễn phí đâu.”
“Đã biết.” Trì Diệu Tinh cười: “Chu Tục sẽ không đối xử tệ với cô ấy đâu.”
“Em suy nghĩ một chút.”
“Em suy nghĩ cái gì?”
Trì Cách hỏi: “Kế hoạch này của hai người là đột nhiên xuất hiện? Hay đã suy nghĩ kỹ rồi?”
“Bọn chị đã nghĩ được mấy bước đầu rồi, khi lên được kế hoạch chi tiết mới muốn bàn bạc với người phụ trách bên em một chút.”
“Người của bộ phận phát triển này rất có trách nhiệm. Nếu như chị chỉ bỗng thấy hứng thú thì đừng làm phiền cô ấy.” Trì Cách nói: “Người phụ trách có rất nhiều, thiếu gia nhà họ Chu ngay cả một người cũng không mời được sao.”
Trì Diệu Tinh ngửi thấy có mùi: “Em đang ra mặt vì người phụ trách đó sao?”
“Đương nhiên, cô ấy là nhân viên của em.”
“Vậy người làm ông chủ như em cũng có trách nhiệm thật đó.” Trì Diệu Tinh có thâm ý khác. Người em trai này lúc nói chuyện tốt cũng dễ nói chuyện. Nhưng một khi anh đã kiên quyết, vậy thì khó mà nói được. Cô nói: “Chị sẽ nói chuyện kỹ với Chu Tục một chút.”
Sau khi cúp máy, thì anh cũng hút xong một điếu thuốc.
Trì Cách nhìn thấy đồ lót trên kệ phơi quần áo đang bay chập chờn theo gió.
Thật không thể tin được, anh lại ở trong nhà một người phụ nữ, ở một nơi không thuộc địa bàn của anh lâu như thế.
Trì Cách hút xong điếu thuốc, Khương Lâm Tình cũng đã ngủ mất.
Cô cũng không nằm sấp nữa, lật người lại. Động tác tương đối lớn nên áo đã bị vén lên một nữa, lộ ra một đoạn eo trắng nhỏ. Cô ngủ không hề phòng bị.
Mắt anh có thể từ đoạn eo này, đảo lên hoặc đảo xuống để tìm kiếm số đo ba vòng của cô.
Cô bỗng giật người.
Trì Cách rút tay về, hít sâu một hơi, rồi lại đi hút thuốc.
Một tháng nay đa phần đều là ngày không trăng, không ánh mặt trời, lại ẩm ướt, ban đêm tản ra hơi lạnh.
Trì Cách mặc một cái áo thun bằng cotton mỏng manh.
Gió thổi làm khói thuốc trong miệng anh bị tắt. Gió lạnh thổi vào người anh, anh rút ra nửa hộp thuốc lá, cuối cùng cũng dập tắt lửa cháy. Khói lượn lờ giữa màn đêm tối tăm.
Gió thổi đi mùi vị của thuốc lá, anh lại đi vào nhà.
Khương Lâm Tình lại đổi sang tư thế khác, quần áo bị vén lên vẫn chưa được kéo trở về, so với khi nãy còn lộ nhiều hơn nữa.
Trì Cách đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. Tay anh dừng lại ngang eo cô. Trên làn da trắng noãn nhẹ nhàng véo một cái. Mềm quá, giống như anh véo một cái là có thể gãy ngay.
Cuối cùng, anh cũng kéo quần áo cô xuống.
*
Khi Khương Lâm Tình tỉnh dậy, cô vẫn thường hay nhìn ngắm gương mặt khi ngủ của Trì Cách.
Không còn đôi mắt sáng, đôi lông mày của anh càng trở nên nham hiểm hơn.
Cô còn đang mơ màng, lại muốn đưa tay sờ mặt anh. Lúc sắp đụng phải, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, không dám vươn tay sờ, chỉ cách mặt anh một khoảng, ngón tay lướt khẽ trên mặt anh.
Cô kiểm tra thì phát hiện quần áo cô chỉnh tề, ống quần kéo đến tận đầu gối, ngay cả bắp đùi cũng không hề bị lộ ra ngoài.
Cô có hơi hối hận, cô chẳng có bộ quần áo gợi cảm nào. Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, cô có thể mua mấy cái áo thun cotton ở siêu thị cho anh đương nhiên là vì chính cô cũng ăn mặc rất thoải mái.
Khổ thân hai người đang ở trong tuổi thanh niên mà mặc mấy bộ quần áo của người già, mặc cùng một kiểu đồ ngủ bằng cotton, cùng chung chăn gối.
Cô vươn tay đá chân ra, vô tình đụng phải Trì Cách.
Anh khẽ rên lên một tiếng.
Cô lập tức ngồi dậy không dám vươn tay múa chân nữa.
Trì Cách bị đụng tỉnh, lại giống như chưa tỉnh. Anh hít sâu một hơi, trở người, lấy chân đạp một cái rồi đá chăn sang một bên. Anh nằm ngang, đưa tay gác lên trán, hơi thở đều đều.
Khương Lâm Tình nhẹ giọng chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Anh không nói gì, có thể còn chưa tỉnh. Nhưng tài năng thiên bẩm kia của anh đã tỉnh, đang ngóc cao lên.
Khương Lâm Tình thấy được phần đầu tròn trịa, hình dáng vừa mạnh vừa nhanh. Cô giả vờ không thấy, lập tức bước xuống giường.
Trì Cách mệt rã người, chỉ một lát sau lại ngủ mất.
Không biết tài năng thiên bẩm kia của anh có nghỉ ngơi không?
Trong tủ lạnh có bánh sủi cảo đông lạnh, Khương Lâm Tình đi nấu sủi cảo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô bưng nồi ra gọi: “Trì heo nhỏ, dậy đi thôi.”
Chắc là Trì Cách nghe nên anh cuốn chăn lên.
Cô lại gọi: “Trì heo nhỏ nhà mình sao lại thích ngủ nướng thế chứ?”
Trì Cách mơ màng nói: “Đi công tác tận mấy ngày, mệt mỏi.” Ở ngoài làm gì được thoải mái dễ chịu như sofa giường đâu chứ, có lúc cho dù là giường trong khách sạn năm sao cũng không bằng chỗ này.
Khương Lâm Tình: “Dậy đi, chuẩn bị ăn sáng, anh mà còn lăn lộn nữa sẽ ngủ đến trưa rồi bỏ mất bữa sáng nữa. Không ăn sáng không tốt cho dạ dày.”
Ánh mắt Trì Cách hệt như cánh hoa, bởi vì lời cô nói mà như đến mùa nở rộ.
Anh ôm chăn ngồi dậy, cúi đầu ngắm nhìn vùng thiên phú dị bẩm của mình.
Bác sĩ Kim lo lắng quá rồi.
*
Trì Cách sờ vào đám râu mới mọc lên của mình, rồi cầm dao cạo lên.
Căn hộ rất nhỏ, vừa mới bắt đầu, đồ đạc của anh được đặt ngay ngắn, của anh, của cô đều được phân chia rõ ràng.
Bây giờ đã ở cùng với nhau. Anh dùng dầu gội đầu của cô, sữa tắm của cô.
Cái gì của cô là của anh.
Trì Cách đặt dao cạo râu ở bên cạnh ly và bàn chải đánh răng của Khương Lâm Tình, cười cười rồi đi ra ngoài.
Ăn sáng xong anh vẫn không có tinh thần. Bận suốt mấy ngày, cũng mệt mỏi mấy ngày, đi chỗ nào cũng chẳng ngủ được thoải mái như ở đây.
Anh giải trí bằng việc chơi trò chơi.
Khương Lâm Tình giống như đến kiểm tra bất ngờ, đột nhiên ngó đầu sang. Quả nhiên ---
Game H.
Nhưng trong cảnh này... Nhân vật này... Cô hỏi: “Không phải đàn ông sẽ ở trên sao?”
Trì Cách: “Cái này à, trò chơi có mấy người đã được thiết lập cho mình chọn, anh chọn một hòa thượng đầu trọc.”
Khương Lâm Tình: “Hòa thượng sắc giới mà.”
“Cuộc sống của anh cũng là cuộc sống bần tăng khổ hạnh mà, ngày nào anh cũng là một hòa thượng đó thôi, anh là người xuất gia rồi.” Anh than thở.
Trong trò chơi là hòa thượng đầu trọc, mà những gì đang diễn ra không thể nào nói là hòa thượng khổ hạnh được.
“Lúc nào thì lên cấp?” Cô nghi ngờ, có phải khi anh mê mệt với trò chơi này sẽ không còn hứng thú gì với người xung quanh không. Sau ngày hôm đó hai người hôn nhau xong, sau này, gió yên biển lặng. Ngày hôm đó, chính là cuộc sống của anh. Mà nay lại có trò chơi mới, anh chẳng còn nhớ nhung cô nữa.
Trì Cách: “Game này rất nhiều cấp bậc. Em nghĩ đi, một hòa thượng phá giới, sau này nhất định sẽ gặp kiếp nạn.”
Khương Lâm Tình ngồi cạnh anh: “Mấy ngày nay anh tốt thật đó.”
Trì Cách thuận miệng nói: “Đều do kim chủ có cách dạy dỗ tốt.”
“Sao anh không đến gặp em đòi thưởng?”
Trì Cách kéo kéo môi: “Anh thiếu tiền à?”
Cô như có phép màu, đột nhiên giữa hai ngón tay kẹp hai tờ tiền mới tinh.
Cô đắc ý quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Trì Cách nắm lấy tay cô, để điện thoại di động xuống, lấy hai tờ tiền. Anh tiến đến gần cô: “Kim chủ, đây là em cam tâm tình nguyện cho anh đó nha.”
“Cái này hả, là thưởng cho anh.” Những thứ kia cô hiểu trong lòng nhưng không nói ra, đến mức này đã không cần dùng lời để nói nữa rồi.
Trì Cách nâng gáy cô lên, hôn xuống.
Một nụ hôn tiểu biệt thắng tân hôn vô cùng cháy bỏng.
Anh nhịn đã lâu. Nếu như hôm nay cô không ra tín hiệu, thì cuộc sống của người xuất gia sẽ rất khó chịu.
Lúc Khương Lâm Tình bị hôn đến nóng người thì đó cũng là lúc anh yên tĩnh nhất.
Anh đủ thành thạo nhưng lúc này lại có chút vội vàng, đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, trêu chọc, liếm mút. Năm ngón tay của anh luồn vào trong tóc của cô.
Cô không thể nào lui được nữa.
Cuối cùng, Trì Cách dùng cái răng nhọn của mình cắn nhẹ vào đầu lưỡi của cô.
Không đau, nhưng lại tê.
Hơi thở của hai người có chút hỗn loạn, đôi mắt thì phản chiếu bóng hình của nhau.
Hai bên cùng ngắm nhìn nhau, trong đôi mắt cũng ngập nước, một người là tính xâm chiếm cực mạnh, một người thì đang ngại ngùng làm mặt đỏ bừng.
Trì Cách từ đôi môi đi xuống phía dưới.
Cuối cùng Khương Lâm Tình cũng cảm thấy sợ. Cô thấy ban công chiếu ánh sáng đến, đẩy anh ra: “Đi kéo rèm cửa sổ.”
Anh vỗ nhẹ lên eo cô một cái, đang tính đứng dậy đi sang đó.
Thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Hai người nhìn nhau một cái.
Khương Lâm Tình trợn tròn mắt nhìn: “Ai thế?”
Vừa dứt lời, trong điện thoại cô vang lên tiếng trống đánh quen thuộc.
Phía trên màn hình thì hiện tên của Hướng Bội.
Khương Lâm Tình hoảng sợ, hít sâu thở ra mấy cái, biết rõ đầu bên kia điện thoại không nhìn thấy nhưng vẫn ôm chăn che đi người mình. Cô nhấn nghe: “Hướng Bội.”
Giọng nói có chút khàn khàn, hy vọng Hướng Bội không phát hiện.
Hướng Bội có thần kinh thô, đương nhiên không phát hiện: “Cậu ở đâu thế?”
“Ở nhà.” Nói xong, Khương Lâm Tình cắn đầu lưỡi, bây giờ nói dối sẽ tốt hơn mà.
Hướng Bội cười: “Tớ ở ngoài nè, mở cửa đi, tớ có chuyện muốn nhờ cậu.”
“À, tớ ra ngay.” Cúp máy, Khương Lâm Tình vội vàng kéo Trì Cách vào phòng, nói nhỏ: “Đừng ra ngoài, không được lên tiếng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô đóng cửa kính lại. Không yên tâm, lại mở cửa, kéo rèm cửa sổ lên.
Trì Cách giấu mình sau lớp rèm cửa sổ.
Khương Lâm Tình sờ tóc, rối tung. Cô kéo quần áo một cái, lộn xộn.
Cô đứng trước cái gương soi toàn thân, vội vàng liếc mắt một cái, hai tay vỗ hai cái lên mặt.
Xóa đi biểu cảm phong tình, đầy ý loạn tình mê này.
Cô lấy lại bình tĩnh, mới ra mở cửa.
Trên tay Hướng Bội còn xách một hòm trang điểm, lúc này cô ấy để mặt mộc nói: “Ôi, may mà cậu ở đây. Tớ không có quen trang điểm nhẹ nhàng.”
“Hả?” Khương Lâm Tình còn đang trong cơn hoảng sợ, nên nghe hiểu có hơi chậm.
“Trưa nay, tớ phải đi cùng với Từ Trọng Quang đến gặp bạn của anh ấy, tớ sợ nếu tớ trang điểm đậm sẽ dọa sợ mấy người tao nhã của đoàn nhạc giao hưởng.” Hướng Bội nói: “Nhưng da của tớ khi không trang điểm thì không đẹp lắm. Cậu trang điểm nhẹ cho tớ đi, làm sao nhìn tao nhã một chút.”
Khương Lâm Tình mới phản ứng lại nói: “À, được thôi.”
Hướng Bội đi đến. Cô ấy biết nơi này có đàn ông ở, trước kia chỉ có dấu vết. Hôm nay nhìn lại thì nơi này rõ ràng có dấu vết trai gái ở chung.
Trên sân thượng còn đang phơi một cái áo thun lớn, cùng với quần ngắn lớn.
Hướng Bội hiểu ngay: “Chỗ này vẫn là người lần trước ở sao?”
“Đúng thế.”
“Hai người có ngủ cùng không?” Hướng Bội tự nhiên hỏi.
Khương Lâm Tình không trả lời, cô chỉ nói: “Cậu ngồi đi, tớ trang điểm cho cậu.”
“Ừ, tớ rửa mặt rồi, chỉ đánh kem lót, chưa đánh kem nền. Có phải lớp nên trước đó tớ đánh trắng quá không? Cậu chọn cho tớ màu nào tự nhiên chút đi.” Hướng Bội cầm năm lọ kem nền giơ lên.
Khương Lâm Tình chọn một vài màu.
Hướng Bội nhìn mình trong gương: “Tớ thật sự không quen nhìn bản thân khi trang điểm.”
Khương Lâm Tình: “Cậu để mặt mộc rất đẹp mà.”
Hướng Bội: “Không có dáng vẻ gì cả. Quán bar là chỗ nào chứ? Toàn yêu ma quỷ quái, tốt xấu lẫn lộn, nếu tớ không làm ra dáng chị đại, thì sao có thể thành công ở đó được chứ.”
Khương Lâm Tình cẩn thận trang điểm, cuối cùng, quét đến xương quai hàm: “Được rồi.”
Hướng Bội vẫn không quen nhìn mình trong gương: “Bây giờ thì biến thành học sinh giỏi ba tốt rồi.”
Khương Lâm Tình: “Hay tớ vẽ mắt cho cậu đậm một chút nhé?”
“Được rồi, đám người của Từ Trọng Quang đều là học sinh giỏi cả đấy, cái này gọi là nhập gia tùy tục đấy. Người trong giới âm nhạc chắc chắn sẽ rất có khí chất. Hôm nay tớ muốn thu lại lớp da thô tục của mình đi.” Hướng Bội như đang tự nói với chính mình.
Khương Lâm Tình bỏ đồ trang điểm lại trong hòm.
Hướng Bội: “Hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo.” Khương Lâm Tình nói: “Nhưng tớ cảm thấy, Từ Trọng Quang sẽ không để ý đến lớp trang điểm khói của cậu đâu.”
Hướng Bội cười: “Anh ấy là con mọt sách, có thể anh ấy còn chẳng phân biệt rõ mắt một mí với mí lót đâu, làm sao mà biết trang điểm khói chứ. Tớ còn phải về chọn mấy bộ không giống chị đại nữa, đi trước nhé.”
Hướng Bội vội vã đến cũng vội vã đi.
Khương Lâm Tình sợ cả người toát đầy mồ hôi. Lần trước Trì Cách nói yêu đương vụng trộm rất kích thích, cái này quả thật kích thích ghê.
Trì Cách từ trong phòng đi ra, hai tay đút trong túi quần ngắn.
Khương Lâm Tình giải thích: “Cô ấy tên là Hướng Bội, là bạn học cấp hai của em, ở tầng dưới.”
Trì Cách: “Ừ.”
Cô bỗng nhiên không biết phải làm thế nào để trở về thời khắc tình ý như trước đó nên nói: “À.”
“Sao em không trả lời cô ấy?”
“Hả?”
Trì Cách hất cằm nói: “Bạn của em hỏi hai chúng ta có ngủ chung hay không?”
“Không có, thì sao mà trả lời.”
“Ở chung tại sao không ngủ chung chứ?”
“Em đâu biết.”
“Nghe giọng nói này của em thì vấn đề là ở anh sao?” Trì Cách bừng tỉnh: “Anh sai rồi, anh còn chưa có cách nào sửa suy nghĩ của mình, cho dù em là người bỏ tiền thì anh cũng là người bỏ sức.”
Ánh mắt Khương Lâm Tình đảo loạn xạ nói: “Em nói anh này, tháng trước em tới tháng sớm hơn một tuần.”
“Ừ?” Đề tài thay đổi nhanh quá, nên Trì Cách bỗng chưa hiểu được.
“Nếu như tháng này cũng tới sớm thì tuần sau sẽ đến.”
Trì Cách đứng yên, trong đôi mắt là vẻ đen sâu khó dò như mực.
Mặc cô đỏ ửng. Anh không nghe hiểu lời cô nói sao?
Anh cười: “Kim chủ, là em nhắc nhở anh, chắc anh nên tiến hành việc làm trước đó nhỉ?”
Bị chọc thủng lời nói cô đành nói: “Không có việc gì khác, em đi làm việc đây. Công việc bận rộn.”
Trì Cách cản cô lại: “Kim chủ, muốn thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo, nhỡ đâu anh nghe không hiểu thì chẳng phải phụ lòng em sao.”
Cô cúi đầu: “...” Sớm biết thế thì cứ ném thẳng tiền qua cho rồi.
“Nói đi, em muốn kiểu gì? Dịu dàng, mạnh mẽ, kín đáo quanh co, hay là nói thẳng đây?”
“Anh là cao thủ trong mấy game khiêu dâm, anh còn hỏi ý em hả?”
“Hay là...” Anh suy tư: “Theo hứng thú của anh nhé?”
“Hứng thú của anh là?”
Trì Cách dùng ngón tay bắt lấy cằm cô, xấu xa cười: “Em đoán xem?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương