Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 33: Nhưng mà, cô là Cố Noãn.
"Nhanh như vậy, đã không chịu nổi sao?" - Tiêu Mặc Thần đặt một tay lên má cô, hơi thở nóng ấm của anh phả lên má cô.
Toàn thân Cố Noãn cảm thấy ngứa ngáy.
Đêm nay, Tiêu Mặc Thần rất lạ.
Cố Noãn cắn môi, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy ngón tay của anh đang luồn vào giữa hai chân của mình...
Giọng Cố Noãn run rẩy: "Tiêu...tiên sinh..."
"Um." - Giọng của anh thật ôn nhu: "Gọi tôi là Mặc Thần."
Khi Tiêu Mặc Thần nói ra lời này, anh cảm thấy mình có chút say. Nếu không thì vì sao anh lại nói như vậy?
Nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, bên trong con ngươi, phản chiếu hình ảnh của cô. Cố Noãn cắn môi, không lên tiếng.
Ngón tay của anh ta đột nhiên đâm sâu về phía trước, Cố Noãn kêu lên: "A...ưm...Mặc Thần."
"Sớm nói ra tốt hơn không, ngoan, nghe lời."
Tiêu Mặc Thần nói xong, tiếp tục hôn cô, gần như hôn khắp cơ thẻ cô, màn dạo đầu quá đầy đủ, ý thức Cố Noãn phân tán, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhưng cô vẫn lo lắng anh sẽ làm tổn thương bọn trẻ của cô.
Bên tai lại nghe giọng nòi thì thầm: "Nếu cô phối hợp, tôi sẽ cố gắng không động đến vật nhỏ đó."
Cô nhanh chóng gật đầu.
Nào dám phản kháng.
"Gọi tên tôi."
"Mặc..Mặc Thần."
Tiêu Mặc Thần hài lòng nhìn cô gái nhỏ dưới thân, hai má đỏ bừng, anh không thể giải thích cảm giác hiện tại, nhưng anh không hề cảm thấy chán ghét, anh từ từ trượt xuống cái bụng hơi nhô lên của cô, ở đây là hạt giống của anh, tất nhiên anh phải cẩn thận một chút."
Vật lớn căng cứng từ từ tách hai cánh hoa chen vào bên trong hang động chật hẹp, tận lực xem xét cảm xúc của người dưới thân.
Không còn cảm giác đau đớn, ngược lại thần kinh cảm giác như muốn nổ tung, Cố Noãn cắn môi, đầu ốc trống rồng trong giây lát, quá nhiều cảm giác cực hạn, khiến cho hạ thân cô khép chặt lại.
"Hừ" - Tiêu Mặc Thần hít một hơi.
Suýt chút nữa... suýt chút nữa bị cô ấy kẹp đến muốn buông súng.
Gân xanh trên trán kéo căng, giọng nói trở nên khàn đặc: "Đừng kẹp...thả lỏng...ngoan...thả lỏng một chút...hừ.."
Cố Noãn không hiểu, càng căng thẳng càng kẹp chặt.
Lấy được sự quen dần, Tiêu Mặc Thần bắt đầu động thân, lúc mạnh lúc nhẹ, ra vào không kể.
Anh hành hạ cô gần như một đêm.
Càng về sau, Cố Noãn không còn biết gì nữa, toàn thân khó chịu, nhưng tinh lực của anh ta không thiếu, cô khóc lóc rên rỉ: "Tiêu tiên sinh... ưm..Mặc Thần...đủ...không muốn... từ bỏ...tôi muốn ngủ..."
Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cô tự hỏi tại sao hắn ta nhiều sức như vậy.
"Ngoan, cô thỏả mãn, nhưng tôi chưa thỏa mãn."
Giọng nói của hắn ta ôn nhu dị thường, Cố Noãn cảm thấy cả đêm giống như nằm trên một đám mây.
Đến khi cô không thể chịu được nữa, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ, Tiêu Mặc Thần mới đứng dậy, nhìn Cố Noãn đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen thưa lưa ướt đẫm mồ hôi, anh đưa tay chạm phẩy sợi tóc trên má cô qua tai, đem cô ôm vào phòng tắm.
Tắm xong, dùng khăn bông lau người cô, lại đặt lên giường.
•.•••
Cố Noãn buổi sáng tỉnh lại, thật sự không muốn cử động chút nào.
Cô xoay người nằm trên giường, nghĩ đến tối qua, hai má cô như đỏ lên. Không thể không cảm thán, sức lực của anh ta khiến người ta khiếp sợ.
Cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại, xem ra anh đã tắm cho cô.
Nghĩ tới, mặt Cố Noãn lại càng đỏ hơn.
Nhìn đồng hồ đã mười giờ, không xong, buổi chiều cô còn có lớp học.
Đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, khăp người đều có dấu hôn, đặc biệt là ở cổ, làm sao cô có thể xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng này.
Dù sao cũng đang làm mùa đông, dùng khăn quàng cổ sẽ rất bình thường.
Nhưng...đêm qua làm sao Tiêu Mặc Thần lại dịu dàng như vậy?
Cô lắc đầu, tắm một cái, còn chuẩn bị đi học.
Lớp buổi chiều, Cố Noãn nhận được tin nhắn của Mạnh Yến: "Noãn Noãn à, thẻ của tớ đã bị anh trai tớ tịch thu rồi, hic, nhưng hôm qua tớ nhìn trúng một vòng tay Sappire, cậu còn nhớ không? Cậu giúp tớ đi mua nhé, tớ sợ bị mua mất, chờ anh tớ trả lại thẻ, tớ sẽ trả lại cho cậu."
"Được, tan học tớ sẽ đi mua cho cậu."
Cố Noãn vẫn nhớ đến sinh nhật của Mạnh Yến cô đã không đến, dù đã mua một món quà khác nhưng trong lòng vẫn là áy náy.
Cô chỉ có một người bạn tốt là Mạnh Yến liền nói: "Không cần trả lại, chiếc vòng tay này tớ sẽ tặng cho cậu." -
Thấy Mạnh Yến không muốn, sợ cô tốn tiền lại nói: "Tiêu Mặc Thần cho tớ thẻ, tớ bây giờ là Tiêu phu nhân, đồ của
Tiêu phu nhân cho cậu, cậu không được từ chối."
Tâp Đoàn Hưng Thịnh.
Tiêu Mặc Thần ở trong phòng họp.
Anh nghe bộ phận kế hoạch báo cáo, cau mày, ném tài liệu xuống đất: "Đây là các người bận rộn nửa tháng mang tới cho tôi xem? Làm lại hết cho tôi, không làm tốt thì cút hết. Hưng Thịnh không dư tiền nuôi kẻ vô dụng."
Trong phòng họp hoàn toàn im lặng.
Mọi người đều cuối đầu.
Mọi người đều hoảng sợ, sợ sự tức giận của Tiêu tổng.
Một âm thanh điện thoại vang lên.
Tiêu Mặc Thần nhìn điện thoại đi động trên bàn sáng lên, có tin nhắn.
Anh mở lên, là tin nhắn của ngân hàng.
Tiêu Mặc Thần nhìn số tiền bị trừ, cau mày không vui: "Mua cái gì mà chỉ có nhiêu đó."
Đám người kinh hãi nhìn nhau, sợ tai mình có vấn đề.
Tiêu tổng vừa nói cái gì?
Tiêu quá ít...
Tiêu Mặc Thần xua tay: "Tan họp."
Đám người thở phào nhẹ nhõm, Tiêu tổng không có tức giận, tất cả vội vàng ôm tài liệu rời đi. Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu nhìn vào một cô gái đang chuẩn bị rời đi.
"Cô, tới đây."
Nữ thư ký bộ phận thiết kế bị gọi tên, đổ mồ hôi trên trán bước tới: "Tiêu...Tiêu tổng."
"Phụ nữ sẽ thích gì?"
Hóa ra là hỏi chuyện này.
Nữ thư ký nhẹ nhõm đáp: "Túi xách, trang sức, quần áo."
Tiêu Mặc Thần phiền não, hình như cô ấy đều không thích những thứ này, anh không kiên nhẫn xua tay: "Được, cô đi ra ngoài đi."
.....
Cố Noãn nhanh chóng quay về biệt thự tìm thẻ của mình, cô để quên nó trong túi mà Cảnh Dương mang trả cho cô.
Lúc mua dây đeo tay cho Mạnh Yến, tài khoản ngân hàng của cô bị lỗi, cô đã quẹt thẻ của Tiêu Mặc Thần.
Không muốn dùng tiền của anh cho nên cô vội vàng đến ngân hàng, rút tiền từ thẻ và nạp vào thẻ lại cho Tiêu Mặc Thần.
Lúc này, Tiêu Mặc Thần ngồi trong phòng họp nghĩ về những gì nữ thư ký bộ phận thiết kế nói, con gái thích túi xách, trang sức, quần áo.
Nhưng anh cảm thấy Cố Minh Châu lại không giống những cô gái đó.
Nhớ lại hôm nay cô đã mua cái gì đó, Tiêu Mặc Thần mở ra xem, là từ một cửa hàng trang sức, hóa ra cô ấy cũng thích trang sức. Tiêu Mặc Thần lần trước đưa cô đến buổi đấu giá từ thiện, cô ấy giống như là thích một sợi dây chuyền ngọc trai, còn nói muốn anh mua hết.
"Cảnh Dương, gần đây có buổi đấu giá trang sức nào không?"
"Tiêu tổng, có một buổi đấu giá trang sức vào ngày mai."
Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái, trang sức tại quầy bán hàng quá bình thường, phụ nữ của anh, nhất định phải mang trang sức độc nhất vô nhị mới đúng.
"Được, sắp xếp cho tôi đi."
Đột nhiên, điện thoại lại vang lên một tin nhắn.
Tiêu Mặc Thần xem tin nhắn, mi tâm nhíu chặt, ném điện thoại lên bàn làm việc.
Khuôn mặt đẹp trai trở nên u ám.
Cảnh Dương đứng ở phía sau, lông mày giật giật: "Tiêu tổng."
Tiêu Mặc Thần dùng tay xoa xoa thái dương, anh vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Cô ấy vậy mà quẹt thẻ anh và lại nạp tiền vào thẻ của anh, thật là... chọc hắn tức muốn nổ cả phổi.
......
"Noãn Noãn, chiếc vòng tay tớ mua rồi, ngày mai đến trường sẽ đưa cho câu."
Tiêu Mặc Thần trở lại biệt thự, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng này, đột nhiên trong lòng cảm thấy bớt tức giận đi một chút.
Cố Noãn cúp điện thoại, ngắm nhìn chiếc vòng tay, sau đó cất vào trong hộp, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Mặc Thần đi vào.
Cố Noãn có chút ngơ ngác: "Tiêu... Tiêu tiên sinh, anh về rồi."
Tiêu Mặc Thần đi về phía ghế sô pha, cởi áo vest, tháo cà vạt, nhìn hộp trang sức trong tay cô.
Cố Noãn thấy ánh mắt anh ta nhìn vào chiếc vòng tay, cô mỉm cười: "Tôi mua cho Mạnh Yến, anh thấy sao, có đẹp không?"
"Um." - Tiêu Mặc Thần tựa người vào ghế sô pha: "Tối ngày mai có bữa tiệc đấu giá, cô đi cùng tôi."
"Vâng."
Tiêu Mặc Thần không nói gì, tựa đầu vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
......
7h tối hôm sau.
Cố Noãn cùng Tiêu Mặc Thần đi đến buổi đấu giá.
Là Tiêu phu nhân, thân phận của cô luôn là tiêu điểm.
Đối diện với ánh mắt của nhiều người, Cố Noãn không khỏi căng thẳng, ngón tay siết chặt cánh tay của Tiêu Mặc Thần, lại sợ làm nhăn nên chỉ ấn vào rồi nhanh chóng thả ra.
Tiêu Mặc Thần nhận ra sự khẩn trương của cô, nhẹ vỗ vỗ vào tay cô.
Cố Noãn ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hôm nay tham gia buổi tiệc tối nên cô trang điểm khá tinh tế, đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai và mặc chiếc váy màu hoa oải hương rất thanh lịch và mỹ lệ.
Chổ ngồi được sắp xếp theo quyền lực và danh tiếng theo các gia tộc lớn ở A thành.
Tiêu Mặc Thần và Cố Noãn tất nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Vinh gia không có tham gia, tam đại gia tộc chỉ có Tiêu Mặc Thần và Hạ Lan Đông Khiêm đến.
"Nhị ca, chị dâu." - Hạ Lan Đông Khiêm mỉm cười chào hỏi.
Cố Noãn nhẹ nhàng gật đầu khẽ hỏi: "Tiểu Yến không đến cùng anh à?"
Hạ Lan Đông Khiêm đáp: "Cô ấy nói cô ấy không thiếu những món này, lười đi."
Cố Noãn bật cười, đây là tính cách của Mạnh Yến.
Món đầu tiên đấu giá là một sơi dây chuyền mặt Ruby với tên là "Tình Yêu Duy Nhất."
Dưới ngọn đèn pha lê, ánh sáng đỏ chói lóa....
Nó rất đẹp, nhưng trong nháy mắt kinh diễm, nhưng Cố Noãn cũng không thích lắm.
Nhưng mà các danh viện khác đều trầm trồ.
Cố Noãn chống cằm và lặng lẽ quan sát.
Tiêu Mặc Thần cau mày: "Cô không thích sao?"
Cố Noãn sợ làm hỏng không khí: "Thật đẹp mắt."
"Thấy đẹp thì mua nó."
"Không, không, không." - Cố Noãn vội vàng xua tay, nhưng Tiêu Mặc Thần đã phân phó Cảnh Dương đi lấy nó.
Phòng đấu giá liền im lặng.
Người chủ trì gõ ba tiếng, mỉm cười: "Tình Yêu Duy Nhất đã thuộc về Tiêu tiên sinh."
Cố Noãn ngay lập tức nhận được nhiều ánh mắt ghen tị, cô nhìn Tiêu Mặc Thần, anh ta quả nhiên là giàu có.
Dù cô ra sức ngăn cản, nhưng cuối cùng Tiêu Mặc Thần vẫn lấy về hết ba món.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô hỏi: "Thích không?"
Cố Noãn cố gắng hết sức để nở một nụ cười: "Thích."
Trên mặt cô được trang điểm tinh xảo, khi cười lên giống như một chùm pháo hoa tuyệt đẹp, rơi vào trong mắt
Tiêu Mặc Thần, ngay trên xe, hung hăng đem cô đặt ở dưới thân, môi của cô bị anh hôn đến mức tan cả son môi.
Cảnh Dương đứng bên ngoài xe.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tiêu Mặc Thần, lúc này mới lên xe lái về biệt thự
Quay về biệt thự.
Tiêu Mặc Thần bế Cố Noãn đi thẳng lên lầu, đá cửa phòng ngủ, đóng lại, đặt cô lên giường.
Cố Noãn khẽ cau mày, nhưng biết mình không thể từ chối, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nó thật sự đốt cháy hỏa bức trong lòng Tiêu Mặc Thần.
Tiêu Mặc Thần trong cơn hưng phấn liền gọi: "Minh Châu."
Cố Noãn nhắm mắt lại, cái tên này khiến cô vô cùng chán ghét, nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn hô hào không ngừng bên tai khi ra vào không dứt trên cơ thể cô.
Người đàn ông đầu tiên của cô, Lục Hàn Thâm, cũng là gọi tên Cố Minh Châu.
Toàn thân Cố Noãn cảm thấy ngứa ngáy.
Đêm nay, Tiêu Mặc Thần rất lạ.
Cố Noãn cắn môi, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy ngón tay của anh đang luồn vào giữa hai chân của mình...
Giọng Cố Noãn run rẩy: "Tiêu...tiên sinh..."
"Um." - Giọng của anh thật ôn nhu: "Gọi tôi là Mặc Thần."
Khi Tiêu Mặc Thần nói ra lời này, anh cảm thấy mình có chút say. Nếu không thì vì sao anh lại nói như vậy?
Nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, bên trong con ngươi, phản chiếu hình ảnh của cô. Cố Noãn cắn môi, không lên tiếng.
Ngón tay của anh ta đột nhiên đâm sâu về phía trước, Cố Noãn kêu lên: "A...ưm...Mặc Thần."
"Sớm nói ra tốt hơn không, ngoan, nghe lời."
Tiêu Mặc Thần nói xong, tiếp tục hôn cô, gần như hôn khắp cơ thẻ cô, màn dạo đầu quá đầy đủ, ý thức Cố Noãn phân tán, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhưng cô vẫn lo lắng anh sẽ làm tổn thương bọn trẻ của cô.
Bên tai lại nghe giọng nòi thì thầm: "Nếu cô phối hợp, tôi sẽ cố gắng không động đến vật nhỏ đó."
Cô nhanh chóng gật đầu.
Nào dám phản kháng.
"Gọi tên tôi."
"Mặc..Mặc Thần."
Tiêu Mặc Thần hài lòng nhìn cô gái nhỏ dưới thân, hai má đỏ bừng, anh không thể giải thích cảm giác hiện tại, nhưng anh không hề cảm thấy chán ghét, anh từ từ trượt xuống cái bụng hơi nhô lên của cô, ở đây là hạt giống của anh, tất nhiên anh phải cẩn thận một chút."
Vật lớn căng cứng từ từ tách hai cánh hoa chen vào bên trong hang động chật hẹp, tận lực xem xét cảm xúc của người dưới thân.
Không còn cảm giác đau đớn, ngược lại thần kinh cảm giác như muốn nổ tung, Cố Noãn cắn môi, đầu ốc trống rồng trong giây lát, quá nhiều cảm giác cực hạn, khiến cho hạ thân cô khép chặt lại.
"Hừ" - Tiêu Mặc Thần hít một hơi.
Suýt chút nữa... suýt chút nữa bị cô ấy kẹp đến muốn buông súng.
Gân xanh trên trán kéo căng, giọng nói trở nên khàn đặc: "Đừng kẹp...thả lỏng...ngoan...thả lỏng một chút...hừ.."
Cố Noãn không hiểu, càng căng thẳng càng kẹp chặt.
Lấy được sự quen dần, Tiêu Mặc Thần bắt đầu động thân, lúc mạnh lúc nhẹ, ra vào không kể.
Anh hành hạ cô gần như một đêm.
Càng về sau, Cố Noãn không còn biết gì nữa, toàn thân khó chịu, nhưng tinh lực của anh ta không thiếu, cô khóc lóc rên rỉ: "Tiêu tiên sinh... ưm..Mặc Thần...đủ...không muốn... từ bỏ...tôi muốn ngủ..."
Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, cô tự hỏi tại sao hắn ta nhiều sức như vậy.
"Ngoan, cô thỏả mãn, nhưng tôi chưa thỏa mãn."
Giọng nói của hắn ta ôn nhu dị thường, Cố Noãn cảm thấy cả đêm giống như nằm trên một đám mây.
Đến khi cô không thể chịu được nữa, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ, Tiêu Mặc Thần mới đứng dậy, nhìn Cố Noãn đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen thưa lưa ướt đẫm mồ hôi, anh đưa tay chạm phẩy sợi tóc trên má cô qua tai, đem cô ôm vào phòng tắm.
Tắm xong, dùng khăn bông lau người cô, lại đặt lên giường.
•.•••
Cố Noãn buổi sáng tỉnh lại, thật sự không muốn cử động chút nào.
Cô xoay người nằm trên giường, nghĩ đến tối qua, hai má cô như đỏ lên. Không thể không cảm thán, sức lực của anh ta khiến người ta khiếp sợ.
Cô đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại, xem ra anh đã tắm cho cô.
Nghĩ tới, mặt Cố Noãn lại càng đỏ hơn.
Nhìn đồng hồ đã mười giờ, không xong, buổi chiều cô còn có lớp học.
Đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, khăp người đều có dấu hôn, đặc biệt là ở cổ, làm sao cô có thể xuất hiện trước mặt người khác trong bộ dạng này.
Dù sao cũng đang làm mùa đông, dùng khăn quàng cổ sẽ rất bình thường.
Nhưng...đêm qua làm sao Tiêu Mặc Thần lại dịu dàng như vậy?
Cô lắc đầu, tắm một cái, còn chuẩn bị đi học.
Lớp buổi chiều, Cố Noãn nhận được tin nhắn của Mạnh Yến: "Noãn Noãn à, thẻ của tớ đã bị anh trai tớ tịch thu rồi, hic, nhưng hôm qua tớ nhìn trúng một vòng tay Sappire, cậu còn nhớ không? Cậu giúp tớ đi mua nhé, tớ sợ bị mua mất, chờ anh tớ trả lại thẻ, tớ sẽ trả lại cho cậu."
"Được, tan học tớ sẽ đi mua cho cậu."
Cố Noãn vẫn nhớ đến sinh nhật của Mạnh Yến cô đã không đến, dù đã mua một món quà khác nhưng trong lòng vẫn là áy náy.
Cô chỉ có một người bạn tốt là Mạnh Yến liền nói: "Không cần trả lại, chiếc vòng tay này tớ sẽ tặng cho cậu." -
Thấy Mạnh Yến không muốn, sợ cô tốn tiền lại nói: "Tiêu Mặc Thần cho tớ thẻ, tớ bây giờ là Tiêu phu nhân, đồ của
Tiêu phu nhân cho cậu, cậu không được từ chối."
Tâp Đoàn Hưng Thịnh.
Tiêu Mặc Thần ở trong phòng họp.
Anh nghe bộ phận kế hoạch báo cáo, cau mày, ném tài liệu xuống đất: "Đây là các người bận rộn nửa tháng mang tới cho tôi xem? Làm lại hết cho tôi, không làm tốt thì cút hết. Hưng Thịnh không dư tiền nuôi kẻ vô dụng."
Trong phòng họp hoàn toàn im lặng.
Mọi người đều cuối đầu.
Mọi người đều hoảng sợ, sợ sự tức giận của Tiêu tổng.
Một âm thanh điện thoại vang lên.
Tiêu Mặc Thần nhìn điện thoại đi động trên bàn sáng lên, có tin nhắn.
Anh mở lên, là tin nhắn của ngân hàng.
Tiêu Mặc Thần nhìn số tiền bị trừ, cau mày không vui: "Mua cái gì mà chỉ có nhiêu đó."
Đám người kinh hãi nhìn nhau, sợ tai mình có vấn đề.
Tiêu tổng vừa nói cái gì?
Tiêu quá ít...
Tiêu Mặc Thần xua tay: "Tan họp."
Đám người thở phào nhẹ nhõm, Tiêu tổng không có tức giận, tất cả vội vàng ôm tài liệu rời đi. Tiêu Mặc Thần ngẩng đầu nhìn vào một cô gái đang chuẩn bị rời đi.
"Cô, tới đây."
Nữ thư ký bộ phận thiết kế bị gọi tên, đổ mồ hôi trên trán bước tới: "Tiêu...Tiêu tổng."
"Phụ nữ sẽ thích gì?"
Hóa ra là hỏi chuyện này.
Nữ thư ký nhẹ nhõm đáp: "Túi xách, trang sức, quần áo."
Tiêu Mặc Thần phiền não, hình như cô ấy đều không thích những thứ này, anh không kiên nhẫn xua tay: "Được, cô đi ra ngoài đi."
.....
Cố Noãn nhanh chóng quay về biệt thự tìm thẻ của mình, cô để quên nó trong túi mà Cảnh Dương mang trả cho cô.
Lúc mua dây đeo tay cho Mạnh Yến, tài khoản ngân hàng của cô bị lỗi, cô đã quẹt thẻ của Tiêu Mặc Thần.
Không muốn dùng tiền của anh cho nên cô vội vàng đến ngân hàng, rút tiền từ thẻ và nạp vào thẻ lại cho Tiêu Mặc Thần.
Lúc này, Tiêu Mặc Thần ngồi trong phòng họp nghĩ về những gì nữ thư ký bộ phận thiết kế nói, con gái thích túi xách, trang sức, quần áo.
Nhưng anh cảm thấy Cố Minh Châu lại không giống những cô gái đó.
Nhớ lại hôm nay cô đã mua cái gì đó, Tiêu Mặc Thần mở ra xem, là từ một cửa hàng trang sức, hóa ra cô ấy cũng thích trang sức. Tiêu Mặc Thần lần trước đưa cô đến buổi đấu giá từ thiện, cô ấy giống như là thích một sợi dây chuyền ngọc trai, còn nói muốn anh mua hết.
"Cảnh Dương, gần đây có buổi đấu giá trang sức nào không?"
"Tiêu tổng, có một buổi đấu giá trang sức vào ngày mai."
Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái, trang sức tại quầy bán hàng quá bình thường, phụ nữ của anh, nhất định phải mang trang sức độc nhất vô nhị mới đúng.
"Được, sắp xếp cho tôi đi."
Đột nhiên, điện thoại lại vang lên một tin nhắn.
Tiêu Mặc Thần xem tin nhắn, mi tâm nhíu chặt, ném điện thoại lên bàn làm việc.
Khuôn mặt đẹp trai trở nên u ám.
Cảnh Dương đứng ở phía sau, lông mày giật giật: "Tiêu tổng."
Tiêu Mặc Thần dùng tay xoa xoa thái dương, anh vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Cô ấy vậy mà quẹt thẻ anh và lại nạp tiền vào thẻ của anh, thật là... chọc hắn tức muốn nổ cả phổi.
......
"Noãn Noãn, chiếc vòng tay tớ mua rồi, ngày mai đến trường sẽ đưa cho câu."
Tiêu Mặc Thần trở lại biệt thự, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng này, đột nhiên trong lòng cảm thấy bớt tức giận đi một chút.
Cố Noãn cúp điện thoại, ngắm nhìn chiếc vòng tay, sau đó cất vào trong hộp, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Mặc Thần đi vào.
Cố Noãn có chút ngơ ngác: "Tiêu... Tiêu tiên sinh, anh về rồi."
Tiêu Mặc Thần đi về phía ghế sô pha, cởi áo vest, tháo cà vạt, nhìn hộp trang sức trong tay cô.
Cố Noãn thấy ánh mắt anh ta nhìn vào chiếc vòng tay, cô mỉm cười: "Tôi mua cho Mạnh Yến, anh thấy sao, có đẹp không?"
"Um." - Tiêu Mặc Thần tựa người vào ghế sô pha: "Tối ngày mai có bữa tiệc đấu giá, cô đi cùng tôi."
"Vâng."
Tiêu Mặc Thần không nói gì, tựa đầu vào ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
......
7h tối hôm sau.
Cố Noãn cùng Tiêu Mặc Thần đi đến buổi đấu giá.
Là Tiêu phu nhân, thân phận của cô luôn là tiêu điểm.
Đối diện với ánh mắt của nhiều người, Cố Noãn không khỏi căng thẳng, ngón tay siết chặt cánh tay của Tiêu Mặc Thần, lại sợ làm nhăn nên chỉ ấn vào rồi nhanh chóng thả ra.
Tiêu Mặc Thần nhận ra sự khẩn trương của cô, nhẹ vỗ vỗ vào tay cô.
Cố Noãn ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hôm nay tham gia buổi tiệc tối nên cô trang điểm khá tinh tế, đeo một chiếc vòng cổ ngọc trai và mặc chiếc váy màu hoa oải hương rất thanh lịch và mỹ lệ.
Chổ ngồi được sắp xếp theo quyền lực và danh tiếng theo các gia tộc lớn ở A thành.
Tiêu Mặc Thần và Cố Noãn tất nhiên là ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Vinh gia không có tham gia, tam đại gia tộc chỉ có Tiêu Mặc Thần và Hạ Lan Đông Khiêm đến.
"Nhị ca, chị dâu." - Hạ Lan Đông Khiêm mỉm cười chào hỏi.
Cố Noãn nhẹ nhàng gật đầu khẽ hỏi: "Tiểu Yến không đến cùng anh à?"
Hạ Lan Đông Khiêm đáp: "Cô ấy nói cô ấy không thiếu những món này, lười đi."
Cố Noãn bật cười, đây là tính cách của Mạnh Yến.
Món đầu tiên đấu giá là một sơi dây chuyền mặt Ruby với tên là "Tình Yêu Duy Nhất."
Dưới ngọn đèn pha lê, ánh sáng đỏ chói lóa....
Nó rất đẹp, nhưng trong nháy mắt kinh diễm, nhưng Cố Noãn cũng không thích lắm.
Nhưng mà các danh viện khác đều trầm trồ.
Cố Noãn chống cằm và lặng lẽ quan sát.
Tiêu Mặc Thần cau mày: "Cô không thích sao?"
Cố Noãn sợ làm hỏng không khí: "Thật đẹp mắt."
"Thấy đẹp thì mua nó."
"Không, không, không." - Cố Noãn vội vàng xua tay, nhưng Tiêu Mặc Thần đã phân phó Cảnh Dương đi lấy nó.
Phòng đấu giá liền im lặng.
Người chủ trì gõ ba tiếng, mỉm cười: "Tình Yêu Duy Nhất đã thuộc về Tiêu tiên sinh."
Cố Noãn ngay lập tức nhận được nhiều ánh mắt ghen tị, cô nhìn Tiêu Mặc Thần, anh ta quả nhiên là giàu có.
Dù cô ra sức ngăn cản, nhưng cuối cùng Tiêu Mặc Thần vẫn lấy về hết ba món.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô hỏi: "Thích không?"
Cố Noãn cố gắng hết sức để nở một nụ cười: "Thích."
Trên mặt cô được trang điểm tinh xảo, khi cười lên giống như một chùm pháo hoa tuyệt đẹp, rơi vào trong mắt
Tiêu Mặc Thần, ngay trên xe, hung hăng đem cô đặt ở dưới thân, môi của cô bị anh hôn đến mức tan cả son môi.
Cảnh Dương đứng bên ngoài xe.
Sau khi nhận được tin nhắn của Tiêu Mặc Thần, lúc này mới lên xe lái về biệt thự
Quay về biệt thự.
Tiêu Mặc Thần bế Cố Noãn đi thẳng lên lầu, đá cửa phòng ngủ, đóng lại, đặt cô lên giường.
Cố Noãn khẽ cau mày, nhưng biết mình không thể từ chối, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh, một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nó thật sự đốt cháy hỏa bức trong lòng Tiêu Mặc Thần.
Tiêu Mặc Thần trong cơn hưng phấn liền gọi: "Minh Châu."
Cố Noãn nhắm mắt lại, cái tên này khiến cô vô cùng chán ghét, nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn hô hào không ngừng bên tai khi ra vào không dứt trên cơ thể cô.
Người đàn ông đầu tiên của cô, Lục Hàn Thâm, cũng là gọi tên Cố Minh Châu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương