Kết Hôn Với Người Chồng Điên
Chương 54: Đủ Để Cô Cười Suốt Mấy Năm
Ứng Tư Tư chậm rãi trả lời:
- Bà nói đi.
- Cùng ta và cha con đi tìm Ngọc Vi.
- Tôi có tác dụng gì?
Ứng Tư Tư cảm thấy Tống Hàn Mai không có ý tốt.
- Người thuyết phục, con và Ngọc Vi bằng tuổi, lời con nói chắc chắn sẽ vào tai nó, lúc này, con không thể vẫn còn hận thù chứ?
Lý do của Tống Hàn Mai không chỉ hoàn hảo mà còn dùng phép kích tướng.
Ứng Tư Tư không thể từ chối, chỉ đành ậm ừ đồng ý.
Nhưng cô quyết định sẽ không nói gì cả.
Tống Hàn Mai chuẩn bị tâm lý, nhưng hàng xóm đứng bên đường đã tản đi từ lúc nào, tuy nhiên chuyện của Lý Ngọc Vi đã lan khắp cả phố.
Gặp bất kỳ người hàng xóm nào, họ cũng sẽ nói:
- Đi tìm Ngọc Vi à? Con bé nhà cô bị trúng bùa mê thuốc lú à?
- Ôi, con bé tốt thế, lại đi thích một tên nghèo kiết xác, đến cầu hôn chỉ mang theo hai con gà, cậu ta nghĩ gì vậy?
Tống Hàn Mai thấy nóng rát mặt, tim đau nhói.
Sống nửa đời người, chưa từng mất mặt như thế này.
Chắc chắn là do gói thuốc đó.
Ứng Tư Tư đã nhặt được thuốc, pha loãng cho họ uống.
Con gái bị thuốc hành khó chịu, gặp phải Phùng nhị lưu và bị…
Đáng tiếc là bà ta không có chứng cứ.
Hơn nữa, hôm qua Ứng Tư Tư cũng có vẻ bị ai đó ức hiếp, bà ta không yên tâm.
Ứng Tư Tư giấu miệng trong khăn quàng cổ, cười khúc khích trong lòng, ha ha ha! đủ để cô cười suốt mấy năm.
Lý Quân Lộc ngắt lời:
- Này bà, chúng ta còn việc, đi thôi.
- Ừ, đi thôi!
Ba người đến Phùng gia, cửa đóng kín.
Khu nhà tập thể này có nhiều hộ gia đình sống chung, trong sân đầy thứ linh tinh, rất lộn xộn.
Họ vừa xuất hiện, đã thu hút ánh nhìn của người khác, có người nhận ra Tống Hàn Mai, cười đầy ẩn ý chào hỏi:
- Đến tìm con gái à?
Tống Hàn Mai lấp lửng đáp lại một tiếng.
- Hôm qua mẹ Phùng nói muốn kết thông gia với cô, tôi không tin, tôi nói nhà Ngọc Vi điều kiện tốt như vậy, làm sao mà coi trọng các người được?
- ! Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn cũng không hiểu chuyện.
Tống Hàn Mai thầm mắng mẹ Phùng không biết giữ miệng.
Chuyện riêng tư lại đi kể khắp nơi.
Không có ý thức!
Lý Quân Lộc hỏi:
- Chị ơi, người nhà này đâu rồi/
- Ở nhà đấy.
Tống Hàn Mai tiến lên gõ cửa:
- Ngọc Vi.
Khu nhà tập thể không có lò sưởi, Lý Ngọc Vi sợ lạnh, đắp chăn chịu đựng.
Trong lòng hối hận, cô ta không nên theo đến đây vào lúc này.
Nghe thấy giọng Tống Hàn Mai, cô ta chỉ cảm thấy tủi thân:
- Mẹ, mẹ đến đây làm gì? Anh Phùng, anh mở cửa đi.
Phùng Song Hỉ đang thích thú với Lý Ngọc Vi, nghe lời cô ngay.
Liền mở chốt cửa.
Tống Hàn Mai cố ý dạt sang bên, để Phùng Song Hỉ có thể dễ dàng nhận ra vẻ đẹp của Ứng Tư Tư.
Phùng Song Hỉ quả thật phát hiện, ngẩn người một lúc mới chào hỏi:
- Cha, mẹ, sao mọi người lại đến đây?
- Ai là cha mẹ cậu?
Lý Quân Lộc quát.
Tống Hàn Mai vào nhà, thấy Lý Ngọc Vi đang co ro vì lạnh, vừa tức vừa thương:
- Ngọc Vi, về nhà đi.
- Trừ khi mẹ đồng ý cho con và anh Phùng cưới nhau.
- Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, bây giờ con theo mẹ về.
Lý Ngọc Vi biết mình thắng rồi:
- Được, con có vài lời muốn nói với anh Phùng.
Tống Hàn Mai cân nhắc một lúc:
- Được, nhanh lên.
Lý Quân Lộc không thể chấp nhận cách xử lý của Tống Hàn Mai, ra ngoài rồi, ông ta kìm nén tức giận:
- Sao bà có thể đồng ý?!
- Tôi chỉ là tạm thời thôi.
Lý Quân Lộc lúc này mới kiềm chế cơn giận.
Một lúc sau, ông nói:
- Tư Tư, giục em gái con.
Ứng Tư Tư đành phải gõ cửa:
- Ngọc Vi, nói xong chưa? Đi thôi.
- Có liên quan gì đến chị?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương