Khách Ngủ Đông
Chương 6
Buổi sáng.
Phương Miên 17 tuổi ngồi trên xích đu trong vườn hoa nhà họ Lương, một chân tùy ý đặt lên lên xích đu, một chân khác lắc lư giữa không trung, xích đu khẽ đong đưa.
Cậu im lặng nhìn hướng cửa, như là chờ đợi cái gì.
Hơn mười giờ, tiếng bánh xe ô tô ma xát mặt đường dần tới gần, một chiếc Cayenne màu đen lái vào gara đỗ xe cạnh vườn hoa, người đàn ông mặc áo sơ mi xuống xe.
Công ty gần đây đang triển khai dự án quan trọng, mấy ngày nay Lương Ngộ Hành thường xuyên bận sứt đầu mẻ trán, có đôi khi buổi tối không về nhà.
Lương Ngộ Hành chỉ mặc áo sơ mi màu xám tro, hai cúc trên cùng không cài, tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, cách tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc trên thân người đàn ông.
Hắn thấy Phương Miên ngồi trên xích đu, một bàn chân trắng nõn lắc lư giữa không trung, cúi đầu không biết đang làm gì. Lương Ngộ Hành nhìn mà lòng ngứa ngáy, đi tới vươn cánh tay bế Phương Miên đang làm bộ như không nhìn thấy hắn lên, cậu an tĩnh ôm lấy cổ hắn.
"Miên Miên học xong rồi?" Hai người lắc lư giữa không trung.
Lương Ngộ Hành mời giáo viên dạy riêng cho Phương Miên, giống cách học tập của cậu lúc ở nước ngoài. Mấy ngày nay giáo viên thường xuyên báo cáo với Lương Ngộ Hành là Phương Miên đi học không tập trung, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bài tập cũng không làm xong.
Phương Miên "Vâng" một tiếng, ánh mắt đảo qua mặt Lương Ngộ Hành, chóp mũi tựa hồ quanh quẩn mùi nước hoa phụ nữ, siết chặt cánh tay ôm cổ hắn, bỗng nói, "Đêm qua anh không về."
Đâu chỉ đêm qua, khuya ngày hôm trước cũng không về.
Lương Ngộ Hành: "Làm sao, Miên Miên nhớ anh?"
"..."
Người không trả lời câu hỏi, Lương Ngộ Hành đã tập mãi thành quen, chân dùng lực hai người lắc lư trước sau. Người trong lòng mềm cực kỳ, hoàn toàn không có vẻ xương cốt cứng cáp của thiếu niên tuổi này, tóc dài dính sát vào mặt, người ngoài nhìn từ xa thậm chí tưởng là nữ sinh.
Nuôi Phương Miên trong hai năm này, lúc ban đầu hắn chỉ muốn cẩn thận che chở Phương Miên đáng thương, làm cho người ta vĩnh viễn làm một viên minh châu trong tay. Nhưng thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng khát vọng cơ thể Phương Miên. Đối mặt với người mình yêu có ý tưởng quá đáng là phản ứng tự nhiên của một người đàn ông, có đôi khi thậm chí hắn không khống chế được ôm cậu vào lòng hôn môi, nhưng trước giờ đều không chạm vào Phương Miên.
Miên Miên của hắn rất mảnh mai, rất trân quý.
Lương Ngộ Hành khó kiềm chế, môi chạm vào trán Phương Miên, chợt nhớ mấy tháng nữa là sinh nhật của Phương Miên, hỏi, "Em muốn quà sinh nhật gì?"
"Hay là muốn đi đâu chơi?"
Phương Miên lắc đầu, hỏi không đầu không đuôi, "Anh có bạn gái à?"
Buổi sáng Phương Miên học xong xuống nhà cho Bố Bố ăn, nghe thấy có người giúp việc đứng ở cầu thang tám chuyện, nói lúc dọn đồ thấy Lương thiếu gia đưa tiểu thư nhà họ Hứa đi trung tâm thương mại, mua hàng hiệu không nhét hết được vào xe, sau đó lại tự đưa cô đến phim trường.
Con gái nhỏ nhà họ Hứa là minh tinh đang nổi tiếng, diễn một bộ phim cung đình đột nhiên nổi tiếng, rất được chú ý.
Vừa nhìn thấy Phương Miên xuống dưới, hai người giúp việc liền lập tức ngậm miệng lại, chủ động giúp cậu lấy thức ăn cho chó trong ngăn kéo.
Phương Miên cho chó ăn xong ngồi trên xích đu, không lên nhà.
"Em nghe ai nói?" sắc mặt Lương Ngộ Hành nghiêm nghị.
"Tự em nói."
"Hừm, chẳng trách đi học mất tập trung suy nghĩ chuyện này à?" đầu của Phương Miên bị Lương Ngộ Hành gõ hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy, "Không có."
Phương Miên không tin lời Lương Ngộ Hành lắm, cụp mắt, lông mi dày gần như chạm vào dưới mắt. Không biết nguyên nhân gì mà lòng cậu trống rỗng, một cảm giác khó tả nào đó nhẹ nhàng lướt qua trong lòng.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, đang vào mùa xuân, một cơn gió thổi qua hương hoa xông vào mũi.
Mẹ Trương đến nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, Phương Miên xấu hổ xuống khỏi người Lương Ngộ Hành lại bị hắn ôm thắt lưng không cho, bị ôm vào trong phòng khách.
"Đừng lộn xộn." Lương Ngộ Hành cảnh cáo.
Người ôm vào trong lòng rồi không nỡ buông ra, lúc ăn cơm Lương Ngộ Hành ôm cậu ngồi trên đùi, mình thì không ăn nhiều, chỉ gắp món Phương Miên thích ăn, muốn cậu ăn hết. Bên cạnh có mấy người giúp việc, hắn cũng không coi ai ra gì.
Phương Miên ăn nhiều hơn bình thường một chút, bụng căng lên, cậu nói khó chịu. Sau khi ăn xong Lương Ngộ Hành vừa xoa bụng cậu vừa ôm cậu vào phòng ngủ ngủ trưa. Phương Miên sức khỏe kém, tinh thần không tốt thường cần ngủ, nếu buổi trưa không ngủ được thì buổi tối sẽ ngủ rất sớm, có thể chưa ăn cơm tối đã ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Phương Miên nằm trên giường đắp chăn, thấy Lương Ngộ Hành nghe điện thoại muốn đi ra, cậu lại ngồi dậy, nhanh chóng cầm tay hắn không muốn cho hắn đi.
"Anh vẫn phải đi ra ngoài à?" Phương Miên nghe thấy trong điện thoại có giọng nữ.
"Ừ, Miên Miên ngoan ngoãn ngủ, buổi tối chờ anh về."
"Em không ngủ được." giọng Phương Miên rất rõ ràng trong căn phòng an tĩnh, "Bài tập cũng chưa làm xong."
Lương Ngộ Hành cảm giác dường như hôm nay Phương Miên quấn người hơn so với lúc thường, có thể là do hai ngày nay hắn bận quá không quan tâm cậu, làm cho cậu thấy bị ngó lơ. Ở chung với Phương Miên lâu hắn mới phát hiện nội tâm cậu không trầm mặc ít nói giống bề ngoài, có khi cũng mẫn cảm cực kỳ, ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt.
Cậu gãi lòng bàn tay hắn hai cái, như là không muốn buông ra. Lương Ngộ Hành nhìn lại, cánh tay trắng nõn giấu trong áo ngủ bông mềm mại, thiếu niên mở đôi mắt to, lông mi cong lên, đôi mắt không che giấu được cảm xúc, người rất dịu ngoan.
Trái tim đập thình thịch trong ngực kia giống như đang từ từ sụp đổ mềm xuống, Lương Ngộ Hành một lần nữa ôm lấy Phương Miên. Đối phương hôm nay quấn hắn vô cùng, hai cánh tay ôm chặt, mặt vùi ở hõm cổ hắn nhẹ nhàng cọ cọ, như là thú nhỏ chưa cai sữa.
Người trong ngực lớn lên rất nhiều, nhưng so sánh với mình vẫn rất nhỏ, rất nhẹ, rất gầy. Hai cánh tay ôm là có thể ôm cả người cậu, cơ thể mềm mại dán chặt, nhiệt độ cách tầng vải dệt không ngừng trao đổi, cậu như là thuộc về mình.
Lương Ngộ Hành cảm thấy hắn có được trân châu trân quý nhất toàn thế giới, viên trân châu kia an tĩnh nằm trong ngực hắn.
"Anh không đi, được chưa em?" Lương Ngộ Hành hôn nhẹ tai trắng nõn của Phương Miên, "Em ngủ ngon xong phải đi làm bài tập."
Phương Miên không trả lời.
"Ngủ đi, anh gọi em dậy."
Lúc này Phương Miên mới khẽ gật đầu, khó được một lần hôn môi hắn, nói, "Không cho lừa em."
"Không lừa Miên Miên." Lương Ngộ Hành bị hôn đến là lòng nở hoa, không ngại phiền ôm cậu vào phòng ngủ của mình. Bố cục phòng ngủ của hắn rõ ràng u ám hơn so với phòng của Phương Miên, chủ yếu là màu xám, phong cách tối giản. Hắn thả cậu lên giường đắp kín chăn, có cảm giác trân châu trong tay được cất vào hộp.
Buổi trưa mẹ Trương lén nói với Lương Ngộ Hành là phát hiện ban đêm Phương Miên lén chạy đến phòng của hắn ngủ. Thấy Phương Miên nằm trên giường mình, gương mặt hồn nhiên, Lương Ngộ Hành nghĩ lúc mình không ở nhà không biết cậu lén chạy đến phòng của mình làm gì.
Sẽ mở tủ quần áo của mình tìm kiếm áo sơ mi mình thích hay là chui trong chăn yên tĩnh ngủ?
Sẽ nhớ hắn mà ngửi mùi hương quen thuộc khép chân tự an ủi sao?
Trong đầu Lương Ngộ Hành hiện lên hình ảnh trước kia vô tình thấy được: Phương Miên tắm rửa xong trên người còn vương bọt nước khó nhịn nằm trên giường, một tay ôm áo sơ mi trong tủ của hắn đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, tay kia thì đùa bỡn đóa hoa mềm mại ở hạ thể.
Hai chân trắng nõn dang ra rồi khép chặt lại, khóe miệng hừ ra tiếng mềm mại như mèo kêu.
...
Nghĩ đến hình ảnh này, Lương Ngộ Hành hứng lên, dương v*t trong đũng quần lại ngẩng đầu. Hắn thở ra một hơi, ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn thoáng qua Phương Miên, giống như sương mù dày đặc không tan.
"Ngủ đi." Cuối cùng Lương Ngộ Hành chỉ đắp chăn cho Phương Miên rồi ra ngoài.
Trong phòng tắm, người đàn ông thở hổn hển tựa vào vách tường lạnh lẽo, tay nắm dương v*t trướng đau dưới thân, ma xát lên xuống, đỉnh chảy ra tinh dịch dính đầy tay, nhưng không được thoải mái không bắn được.
Trong đầu hồi tưởng Phương Miên nằm trên giường khép chặt chân, động tác tay càng lúc càng nhanh, cảm giác toàn thân tụ thành nhiệt chạy xuống bụng, hắn cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, bắn tinh dịch trong tay.
Trong phòng tắm đầy mùi tinh dịch tanh, hắn đưa tay bật quạt hút mùi.
Sau khi kết thúc, Lương Ngộ Hành xuyên qua hành lang tầng hai, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Avery, cuộc họp buổi chiều đổi thành online."
Phương Miên 17 tuổi ngồi trên xích đu trong vườn hoa nhà họ Lương, một chân tùy ý đặt lên lên xích đu, một chân khác lắc lư giữa không trung, xích đu khẽ đong đưa.
Cậu im lặng nhìn hướng cửa, như là chờ đợi cái gì.
Hơn mười giờ, tiếng bánh xe ô tô ma xát mặt đường dần tới gần, một chiếc Cayenne màu đen lái vào gara đỗ xe cạnh vườn hoa, người đàn ông mặc áo sơ mi xuống xe.
Công ty gần đây đang triển khai dự án quan trọng, mấy ngày nay Lương Ngộ Hành thường xuyên bận sứt đầu mẻ trán, có đôi khi buổi tối không về nhà.
Lương Ngộ Hành chỉ mặc áo sơ mi màu xám tro, hai cúc trên cùng không cài, tay áo xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay, cách tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được bắp thịt rắn chắc trên thân người đàn ông.
Hắn thấy Phương Miên ngồi trên xích đu, một bàn chân trắng nõn lắc lư giữa không trung, cúi đầu không biết đang làm gì. Lương Ngộ Hành nhìn mà lòng ngứa ngáy, đi tới vươn cánh tay bế Phương Miên đang làm bộ như không nhìn thấy hắn lên, cậu an tĩnh ôm lấy cổ hắn.
"Miên Miên học xong rồi?" Hai người lắc lư giữa không trung.
Lương Ngộ Hành mời giáo viên dạy riêng cho Phương Miên, giống cách học tập của cậu lúc ở nước ngoài. Mấy ngày nay giáo viên thường xuyên báo cáo với Lương Ngộ Hành là Phương Miên đi học không tập trung, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bài tập cũng không làm xong.
Phương Miên "Vâng" một tiếng, ánh mắt đảo qua mặt Lương Ngộ Hành, chóp mũi tựa hồ quanh quẩn mùi nước hoa phụ nữ, siết chặt cánh tay ôm cổ hắn, bỗng nói, "Đêm qua anh không về."
Đâu chỉ đêm qua, khuya ngày hôm trước cũng không về.
Lương Ngộ Hành: "Làm sao, Miên Miên nhớ anh?"
"..."
Người không trả lời câu hỏi, Lương Ngộ Hành đã tập mãi thành quen, chân dùng lực hai người lắc lư trước sau. Người trong lòng mềm cực kỳ, hoàn toàn không có vẻ xương cốt cứng cáp của thiếu niên tuổi này, tóc dài dính sát vào mặt, người ngoài nhìn từ xa thậm chí tưởng là nữ sinh.
Nuôi Phương Miên trong hai năm này, lúc ban đầu hắn chỉ muốn cẩn thận che chở Phương Miên đáng thương, làm cho người ta vĩnh viễn làm một viên minh châu trong tay. Nhưng thời gian trôi qua, hắn càng lúc càng khát vọng cơ thể Phương Miên. Đối mặt với người mình yêu có ý tưởng quá đáng là phản ứng tự nhiên của một người đàn ông, có đôi khi thậm chí hắn không khống chế được ôm cậu vào lòng hôn môi, nhưng trước giờ đều không chạm vào Phương Miên.
Miên Miên của hắn rất mảnh mai, rất trân quý.
Lương Ngộ Hành khó kiềm chế, môi chạm vào trán Phương Miên, chợt nhớ mấy tháng nữa là sinh nhật của Phương Miên, hỏi, "Em muốn quà sinh nhật gì?"
"Hay là muốn đi đâu chơi?"
Phương Miên lắc đầu, hỏi không đầu không đuôi, "Anh có bạn gái à?"
Buổi sáng Phương Miên học xong xuống nhà cho Bố Bố ăn, nghe thấy có người giúp việc đứng ở cầu thang tám chuyện, nói lúc dọn đồ thấy Lương thiếu gia đưa tiểu thư nhà họ Hứa đi trung tâm thương mại, mua hàng hiệu không nhét hết được vào xe, sau đó lại tự đưa cô đến phim trường.
Con gái nhỏ nhà họ Hứa là minh tinh đang nổi tiếng, diễn một bộ phim cung đình đột nhiên nổi tiếng, rất được chú ý.
Vừa nhìn thấy Phương Miên xuống dưới, hai người giúp việc liền lập tức ngậm miệng lại, chủ động giúp cậu lấy thức ăn cho chó trong ngăn kéo.
Phương Miên cho chó ăn xong ngồi trên xích đu, không lên nhà.
"Em nghe ai nói?" sắc mặt Lương Ngộ Hành nghiêm nghị.
"Tự em nói."
"Hừm, chẳng trách đi học mất tập trung suy nghĩ chuyện này à?" đầu của Phương Miên bị Lương Ngộ Hành gõ hai cái, phát ra tiếng vang thanh thúy, "Không có."
Phương Miên không tin lời Lương Ngộ Hành lắm, cụp mắt, lông mi dày gần như chạm vào dưới mắt. Không biết nguyên nhân gì mà lòng cậu trống rỗng, một cảm giác khó tả nào đó nhẹ nhàng lướt qua trong lòng.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang, đang vào mùa xuân, một cơn gió thổi qua hương hoa xông vào mũi.
Mẹ Trương đến nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, Phương Miên xấu hổ xuống khỏi người Lương Ngộ Hành lại bị hắn ôm thắt lưng không cho, bị ôm vào trong phòng khách.
"Đừng lộn xộn." Lương Ngộ Hành cảnh cáo.
Người ôm vào trong lòng rồi không nỡ buông ra, lúc ăn cơm Lương Ngộ Hành ôm cậu ngồi trên đùi, mình thì không ăn nhiều, chỉ gắp món Phương Miên thích ăn, muốn cậu ăn hết. Bên cạnh có mấy người giúp việc, hắn cũng không coi ai ra gì.
Phương Miên ăn nhiều hơn bình thường một chút, bụng căng lên, cậu nói khó chịu. Sau khi ăn xong Lương Ngộ Hành vừa xoa bụng cậu vừa ôm cậu vào phòng ngủ ngủ trưa. Phương Miên sức khỏe kém, tinh thần không tốt thường cần ngủ, nếu buổi trưa không ngủ được thì buổi tối sẽ ngủ rất sớm, có thể chưa ăn cơm tối đã ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Phương Miên nằm trên giường đắp chăn, thấy Lương Ngộ Hành nghe điện thoại muốn đi ra, cậu lại ngồi dậy, nhanh chóng cầm tay hắn không muốn cho hắn đi.
"Anh vẫn phải đi ra ngoài à?" Phương Miên nghe thấy trong điện thoại có giọng nữ.
"Ừ, Miên Miên ngoan ngoãn ngủ, buổi tối chờ anh về."
"Em không ngủ được." giọng Phương Miên rất rõ ràng trong căn phòng an tĩnh, "Bài tập cũng chưa làm xong."
Lương Ngộ Hành cảm giác dường như hôm nay Phương Miên quấn người hơn so với lúc thường, có thể là do hai ngày nay hắn bận quá không quan tâm cậu, làm cho cậu thấy bị ngó lơ. Ở chung với Phương Miên lâu hắn mới phát hiện nội tâm cậu không trầm mặc ít nói giống bề ngoài, có khi cũng mẫn cảm cực kỳ, ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ nhỏ nhặt.
Cậu gãi lòng bàn tay hắn hai cái, như là không muốn buông ra. Lương Ngộ Hành nhìn lại, cánh tay trắng nõn giấu trong áo ngủ bông mềm mại, thiếu niên mở đôi mắt to, lông mi cong lên, đôi mắt không che giấu được cảm xúc, người rất dịu ngoan.
Trái tim đập thình thịch trong ngực kia giống như đang từ từ sụp đổ mềm xuống, Lương Ngộ Hành một lần nữa ôm lấy Phương Miên. Đối phương hôm nay quấn hắn vô cùng, hai cánh tay ôm chặt, mặt vùi ở hõm cổ hắn nhẹ nhàng cọ cọ, như là thú nhỏ chưa cai sữa.
Người trong ngực lớn lên rất nhiều, nhưng so sánh với mình vẫn rất nhỏ, rất nhẹ, rất gầy. Hai cánh tay ôm là có thể ôm cả người cậu, cơ thể mềm mại dán chặt, nhiệt độ cách tầng vải dệt không ngừng trao đổi, cậu như là thuộc về mình.
Lương Ngộ Hành cảm thấy hắn có được trân châu trân quý nhất toàn thế giới, viên trân châu kia an tĩnh nằm trong ngực hắn.
"Anh không đi, được chưa em?" Lương Ngộ Hành hôn nhẹ tai trắng nõn của Phương Miên, "Em ngủ ngon xong phải đi làm bài tập."
Phương Miên không trả lời.
"Ngủ đi, anh gọi em dậy."
Lúc này Phương Miên mới khẽ gật đầu, khó được một lần hôn môi hắn, nói, "Không cho lừa em."
"Không lừa Miên Miên." Lương Ngộ Hành bị hôn đến là lòng nở hoa, không ngại phiền ôm cậu vào phòng ngủ của mình. Bố cục phòng ngủ của hắn rõ ràng u ám hơn so với phòng của Phương Miên, chủ yếu là màu xám, phong cách tối giản. Hắn thả cậu lên giường đắp kín chăn, có cảm giác trân châu trong tay được cất vào hộp.
Buổi trưa mẹ Trương lén nói với Lương Ngộ Hành là phát hiện ban đêm Phương Miên lén chạy đến phòng của hắn ngủ. Thấy Phương Miên nằm trên giường mình, gương mặt hồn nhiên, Lương Ngộ Hành nghĩ lúc mình không ở nhà không biết cậu lén chạy đến phòng của mình làm gì.
Sẽ mở tủ quần áo của mình tìm kiếm áo sơ mi mình thích hay là chui trong chăn yên tĩnh ngủ?
Sẽ nhớ hắn mà ngửi mùi hương quen thuộc khép chân tự an ủi sao?
Trong đầu Lương Ngộ Hành hiện lên hình ảnh trước kia vô tình thấy được: Phương Miên tắm rửa xong trên người còn vương bọt nước khó nhịn nằm trên giường, một tay ôm áo sơ mi trong tủ của hắn đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, tay kia thì đùa bỡn đóa hoa mềm mại ở hạ thể.
Hai chân trắng nõn dang ra rồi khép chặt lại, khóe miệng hừ ra tiếng mềm mại như mèo kêu.
...
Nghĩ đến hình ảnh này, Lương Ngộ Hành hứng lên, dương v*t trong đũng quần lại ngẩng đầu. Hắn thở ra một hơi, ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn thoáng qua Phương Miên, giống như sương mù dày đặc không tan.
"Ngủ đi." Cuối cùng Lương Ngộ Hành chỉ đắp chăn cho Phương Miên rồi ra ngoài.
Trong phòng tắm, người đàn ông thở hổn hển tựa vào vách tường lạnh lẽo, tay nắm dương v*t trướng đau dưới thân, ma xát lên xuống, đỉnh chảy ra tinh dịch dính đầy tay, nhưng không được thoải mái không bắn được.
Trong đầu hồi tưởng Phương Miên nằm trên giường khép chặt chân, động tác tay càng lúc càng nhanh, cảm giác toàn thân tụ thành nhiệt chạy xuống bụng, hắn cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, bắn tinh dịch trong tay.
Trong phòng tắm đầy mùi tinh dịch tanh, hắn đưa tay bật quạt hút mùi.
Sau khi kết thúc, Lương Ngộ Hành xuyên qua hành lang tầng hai, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Avery, cuộc họp buổi chiều đổi thành online."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương