Khánh Dư Niên

Quyển 5 - Chương 3-1: Việc nhà (1)



Đại hoàng tử nhiều năm chinh chiến xa trường, tuy rằng tây man hiện nay đã sớm không còn hung man như nhiều năm trước. Nhưng dù sao trên sa trường nhiều gió tuyết, ánh đao nhuộm màu máu. Vị hoàng tử này không giống như mấy huynh đệ mình ở trong kinh thành, hơi có chút tính nết của quân đội hơn.

Lần này về kinh, với thân phận đại hoàng tử lĩnh quân, lần này vào kinh định mang theo năm trăm danh thân vệ nhưng cuối cùng hắn chỉ mang theo hai trăm thân danh, nghĩ cũng không muốn là cho những quan viên trong cung này nghĩ nhiều. Nhưng mỗi một thân vệ bên người đều là hạng người dũng mãnh vô song. Lúc này tranh đường với sứ đoàn, cũng sớm không áp chế được sát khí bên người. Hai trăm thân binh ngồi trên lưng ngựa, mặt lộ vẻ ngang ngược kiêu ngạo bất tuân, người trên sa trường, luôn luôn không vừa mắt với những quan văn này. Nhưng mấy trăm ánh mắt dõi tới xe ngựa phía sau, biết thân phận người trong xe, đúng là không dám nói thêm chuyện gì.

Trong xe ngồi chính là hoàng phi tương lại, những tây quân này có hung nhân tới mức nào đi nữa, cũng sẽ không dám nói tới việc tranh đường này nữa, sợ đắc tội với nữ chủ nhân tương lai.

Lễ Bộ Thượng Thư ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, lúc này trong đám quan viên hắn có từng trải lâu nhất. Quan cấp cũng cao nhất, trầm mặc xấu hổ, hắn rất khó chịu mà tiến tới, chuẩn bị hòa giải, nói vài câu gì đó, nhưng trong tiếng ngựa hí vang trời, đúng là không có mấy người nghe thấy được.

Những tiếng hí chợt vang lên, đám thân binh tây quân giống như lưu vân di chuyển giữa đoàn xe, hơn mười con tuấn mã được khống chế rất chuẩn xác. Trên đường lớn bỗng mở ra một khu trống tải, trong tiếng vó ngựa một vị đại tướng cả người khác chiến giáp màu đen, thúc ngựa đi lên phía trước.

Phạm Nhàn lúc này đứng bên cạnh xe ngựa đại công chúa, nhíu mày, đang định tách ra, không ngờ đám thân binh của đại hoàng tử mượn thế nhường đường, đấu đá lung tung. Những tướng sĩ này quanh năm ở ngoài sa trường, nào biết Phạm Nhàn là nhân vật như thế nào, lúc trước thấy vị công tử đẹp trai này ăn nói, đã tức giận vô cùng rồi. Lúc này muốn dọa hắn ngã, cho hắn chịu khuất nhục một phen mới hả dạ. Cho nên vài con ngựa cao to liền xẹt qua bên cạnh thân thể Phạm Nhàn, nhìn qua thế cực kỳ nguy hiểm.

Phạm Nhàn mặt mỉm cười, hơi khom người, quay lại thi lễ với vị đại tướng, căn bản không để ý tới con tuấn mã chuẩn bị xẹt qua người mình:

-Thần Phạm Nhàn, ra mắt đại điện hạ.

Người phóng ngựa đi tới, tất nhiên là đại hoàng tử của Khánh quốc, chỉ thấy hai mắt hắn lấp lánh có thần, trong mắt hiện lên một cỗ sát khí, mi thẳng mũi cao, xương gò má hơi cao, cũng không có vẻ xấu xí, ngược lại còn có vị đạo oai hùng. Đại hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, toàn thân mang khôi giáp phản quang, nhìn qua giống như một vị thiên thần vậy, làm cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Cho nên Phạm Nhàn vẫn chưa nhìn thẳng, chỉ mang theo một dáng cười e lệ rất ghê tởm, hơi cúi đầu hành lễ.

Đại hoàng tử dường như cũng không ngờ văn thần trước ngựa kia lại có chút hèn mọn như vậy, lại là Phạm Nhàn nổi danh nhất trong kinh hiện nay, không khỏi nao nao, bỗng nhiên mở miệng nói rằng:

-Rất anh tuấn? nhưng sao lại cười giống nữ nhi tới vậy.

Đại hoàng tử tính tình hào phóng, lời nói chỉ vô tâm, cũng không lưu ý thân binh bên người nghe thấy, cho rằng chủ tử muốn tận lực làm nhục vị văn thần dám cùng mình tranh đường này. Tiếng người xao xác nổi lên, tiếng cười thẳng lên bầu trời bên ngoài kinh đô, không nói hết tâm tình hèn mọn. Đại hoàng tử cũng hơi ngẩn người, cũng lười quản chuyện này, khóe môi hơi mỉm cười.

Mà vài thớt ngựa cũng đang đắc ý chạy tới càng ngày càng gần Phạm Nhàn. Hắn có thể nghe thấy rõ thanh âm thở của tuấn mã. Mặt ngựa thật dài đang ép tới mình, chính là thân binh của đại hoàng tử muốn phóng ngựa bức sứ đoàn rời khỏi đường lớn.

Phạm Nhàn khẽ cau mày, không ngờ vị đại hoàng tử này không nể mặt lão bà của mình, xem ra càng không muốn cho muội phu này mặt mũi rồi. Nhìn thớt ngựa ngày càng gần, trong mắt đại mã còn có ý hưng phấn, biết những chiến mã này không dễ điều khiển, tính tình hung dữ, không khỏi thở dài trong lòng một hơi, chuẩn bị tạm thời lùi đi --- dù sao mục đích gây thù chuốc oán với đại hoàng tử đã đạt được rồi, không muốn thực sự trở mặt với đối phương. Phạm Nhàn cùng quân đội từ trước tới nay không có quan hệ gì, bản thân hắn cũng không có thế mạnh, nếu như để cho các lão già trong Xu Mật Viện tận lực lấy quan hệ với tây quân, sợ rằng sau này trong triều sẽ không hay lắm.

Hắn nghĩ như vậy, nhưng đã quên thuộc hạ của hắn lại không nghĩ như vậy. Thấy đề ti đại nhân tình cảnh nguy hiểm, quan viên Giám Sát Viện giấu trong sứ đoàn đều hiện hình ra, hơn mười làn khói nhẹ đồng thời bay ra, đứng trên một bãi đất cao bên cạnh đường lớn. Tất cả đều giơ nỏ tiễn trong tay lên, nhắm thẳng vào mấy thớt ngựa đang ngày một tới gần Phạm Nhàn.

-Không được! ~ Lễ Bộ thượng thư quá sợ hãi, không ngờ có chuyện động võ ngay ngoài kinh đô? Việc này truyền khắp thiên hạ, còn đâu bộ mặt triều đình? Chắc chắn cái chức Lễ Bộ Thượng Thư này không cần phải làm nữa rồi. Đại hoàng tử có phải là trái cây dễ ăn đâu chứ? Phạm Nhàn ngươi cho dù có chỗ dựa là Giám Sát Viện, lẽ nào bệ hạ còn tha ngươi sao?

Quần thần nghênh tiếp lúc này mới phản ứng lại, nhìn quan viên Giám Sát Viện mặt mày băng lãnh, mới nhớ tới thân phận đáng sợ khác của Phạm Nhàn, bắt đầu reo lên:

-Đều dừng tay! Hồ đồ cái gì?

Đại hoàng tử mắt lạnh nhìn một màn, chẳng hiểu sao, đối với tên tiểu cẩu Phạm Nhàn của Giám Sát Viện này, càng nhìn càng thuận mắt rất nhiều, trong lòng hắn, phàm là người dám chính diện chống lại mình, đều là những người có khí phách.

Phạm Nhàn lúc này lại âm thầm kêu khổ, những quan viên Giám Sát Viện này, trên đường đều được mình chỉ dạy rất tốt, thật không ngờ lúc an nguy của mình lại không chút kiêng kỵ bộ mặt của triều đình. Dám dùng nỏ tiễn nhắm vào tây quân mới trở về. Phải biết rằng, những tướng sĩ này vì nước chinh chiến lâu ngày, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cả Trần lão thọt cũng gặp phải khó chịu.

Đại hoàng tử nở nụ cười, dường như nhìn thấy trong lòng Phạm Nhàn đang lo lắng, chuẩn bị nhìn xem hắn xử lý chuyện này ra sao.

Thân binh hắn nhìn thấy không ngờ có người dám dũng cảm uy hiếp mình, huyết sát khí mấy năm tôi luyện trên chiến trường nhất thời xuất hiện. Những tiếng rống rung trời nhất thời vang lên, tất cả đều trương cung, bao vây quanh sứ đoàn, đồng thời mấy thớt ngựa đã vây quanh Phạm Nhàn rồi!

Phạm Nhàn giơ tay lên, cụp ngón giữa cùng ngón áp út lại, trong mấy thớt ngựa múa ra một cái thủ thế.

Quan viên Giám Sát Viện nhìn thấy thủ thế, mặt không chút biểu tình, thu nỏ, hạ mã, trở về đơn vị, rất đúng nhịp, căn bản không có nửa phần do dự.

Đại hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt bên ngoài khôi giáp không chút thay đổi, nhưng ở sâu trong lòng có chút khiếp sợ. Nhìn thần tử văn nhược trước mắt này, có thể nghiêm khắc chế ngự thuộc hạ như vậy, trong thế cục như vậy, chỉ một cái thủ thế liền có thể làm cho mọi người dừng tay ngay lập tức. Kỷ luật bực này, cho dù là tây lộ quân của mình, chỉ sợ cũng không làm được.

Đại hoàng tử trong lòng rõ ràng, trong vùng ngoại ô kinh đô này, không có khả năng làm ra chuyện gì, huống chi ngoài cửa thành còn có thái tử cùng lão nhị đang chờ. Cho nên hắn nhẹ nhàng đề cương ngựa, phất tay ý bảo các tướng sĩ lui ra, Một trận thanh âm không chỉnh tề ầm ầm vang lên, đám thân binh có chút không cam lòng thu hồi cung tên, kéo ngựa quay về. Khí thế thoạt nhìn có vẻ hơn Giám sát Viện, nhưng thực ra kém hơn không ít. Đại hoàng tử không nhịn được mà nhíu mày.

Liền lúc này, mấy thớt ngựa đang vây quanh Phạm Nhàn chuẩn bị kéo trở lại, không ngờ cự ly quá gần, hơn nữa bụi đất trên đường cũng dần dần bay lên, chui vào trong mũi của đại mã. Con ngựa này liền hí lên một tiếng dài, lắc lắc cái cổ thật dài của mình, nhất thời làm cho mấy thớt ngựa đồng thời loạn hẳn lên.

Có hai con ngựa đồng thời vọt tới Phạm Nhàn!

Việc này chỉ do ngoài ý muốn, đại hoàng tử đứng nhìn cách ngoài mười trượng, cũng không khỏi giật mình trong lòng. Nếu như thật sự đâm chết vị tâm phúc trong mắt phụ hoàng, chỉ sợ toàn bộ công lao của mình ở tây quân lập tức bị phế đi! Nhưng hắn lập tức nhớ tới bản lĩnh của Phạm Nhàn, không khỏi sinh ra một chút mong muốn, nghĩ thầm ngươi là đề ti Giám sát Viện, cũng không tới mức bị mấy thớt ngựa đâm chết chứ?

Tê! Con ngựa xông thẳng qua, nhất thời chôn vùi Phạm Nhàn trong đám cát bụi, chỉ có mấy cao thủ mơ hồ nhìn thấy trong đám bụi có vài đạo sáng loáng vang lên.

Ầm ầm, hai tiếng vang lên, bụi bặm dần dần lắng xuống, Phạm Nhàn vẫn duy trì nụ cười ghê tởm trên mặt mình, có chút câu nệ đứng ở giữa. Hai thớt ngựa vừa xẹt qua thân thể hắn, cụt hứng ngã trên mặt đất, lập tức kỵ sĩ dường như ngất đi, mấy con ngựa không có vận khí tốt như vậy, chỉ thấy đầu ngựa mang theo máu đỏ văng đi thật xa. Thi thể tuấn mã nát bét trên đường lớn.

Phía sau Phạm Nhàn, hai gã đao khách tay cầm trường đao mặc một bộ xiêm y màu nâu, sắc mặt lạnh lùng, mắt đầy hàn ý, nhìn thân binh của đại hoàng tử cách đó không xa.

Hai đao đồng thời xuất hiện, chém bay hai đầu ngựa, đao thật nhanh, xuất thủ cũng vô cùng nhanh!
Chương trước Chương tiếp