Khát Hạ

Chương 36



"Anh quen người này?" Mẹ Giai Bảo hỏi.

Ông chủ Dụ nói: "Cậu ấy là người thuê phòng trên lầu."

Mấy người nói chuyện đã đi tới trước mặt Giai Bảo.

Mẹ Giai Bảo không nói hai lời kéo Giai Bảo qua bên người, cười chào hỏi Lâm đ*o Hành: "Xin chào, tôi là mẹ Giai Bảo."

"Chào bác, cháu là Lâm đ*o Hành." Lâm đ*o Hành vươn tay.

Mẹ Giai Bảo bắt tay anh, cha Giai Bảo nghi ngờ nói: "Lâm đ*o Hành?"

Lâm đ*o Hành chuyển tầm nhìn về phía đối phương.

"Ồ, tôi là cha Giai Bảo." Cha Giai Bảo cũng vươn tay, bắt tay đối phương, ông hỏi, "Có phải cậu Lâm từng dẫn chương trình ở đài truyền hình tỉnh H?"

Mẹ Giai Bảo ngẩn ra, quan sát Lâm đ*o Hành, ký ức chậm rãi trồi lên trong đầu.

Cha Giai Bảo mắt sáng như đuốc. Bọn họ vốn chính là người tỉnh H, lại còn là phóng viên, sự quan tâm đối với tiết mục tin tức so với người bình thường nhiều hơn, hơn nữa con bọn họ sau đó còn vào đài tỉnh thực tập.

Tuy vợ chồng bọn họ năm đó không công tác ở đài tỉnh, nhưng bọn họ cũng có nghe qua về Lâm đ*o Hành, đối phương tướng mạo xuất chúng, năng lực xuất sắc, người trong giới đánh giá rất cao, nhưng mà mấy năm gần đây người này dường như không còn làm MC.

Không nghĩ tới lại chạm mặt với đối phương ở chỗ này, hơn nữa nghe giọng đối phương hiển nhiên đã xảy ra vấn đề.

Lâm đ*o Hành không quá bất ngờ, hai vị này là cha mẹ Phùng Thư Bình, biết anh là ai cũng không kỳ quái.

"Đúng vậy, bốn năm năm trước cháu đã từng công tác ở đài truyền hình tỉnh H." Lâm đ*o Hành trả lời.

Mẹ Giai Bảo lại hỏi: "Mấy người đi chung máy bay?"

Giai Bảo giải thích: "Bọn con cùng đi quần đảo Galápagos, anh ấy đến đó công tác."

Cha mẹ Giai Bảo không ngờ tới con gái và đối phương lại có loại "Duyên phận" này, lúc này không tiện hỏi nhiều, mẹ Giai Bảo ôm vai Giai Bảo, khách sáo tạm biệt Lâm đ*o Hành.

Cha Giai Bảo trực tiếp thay Giai Bảo cầm hành lý.

Trước khi Giai Bảo bị cha mẹ ôm đi, cô quay đầu lại nhìn Lâm đ*o Hành, làm khẩu hình miệng: "Hẹn gặp lại!"

Lâm đ*o Hành nở nụ cười, giơ lên một ngón tay với cô.

Chờ cả nhà Giai Bảo đi rồi, Lâm đ*o Hành cũng không còn cười, anh kéo hành lý, giục Lão Hàn: "Đi thôi."

Lão Hàn vỗ vai người anh em, "Dù sao cậu cũng không thể mang cô bé về ổ mình, cha mẹ cô bé tới đón vô cùng tốt."

Lâm đ*o Hành đẩy tay anh ra, Lão Hàn liếc Lê Uyển Nhân nói: "Uyển Nhân, vậy tôi đưa cô đi?"

Trên đường trở về, vẫn ngồi bốn người, chỉ là vị trí vốn dành cho Giai Bảo đổi thành Lê Uyển Nhân.

Lâm đ*o Hành ngồi ghế cạnh tài xế, điện thoại di động không ngừng vang lên, anh chuyển thành chế độ im lặng.

Lê Uyển Nhân vốn muốn nói đùa vài câu, ví dụ như thầy Lâm vừa trở về đã bận như vậy?

Nhưng cô ta không muốn mặt nóng dán mông lạnh, đơn giản nói chuyện phiếm với Lão Hàn.

Dù thành thị ngựa xe như nước, đến đêm khuya cũng cần phải ngủ. Một đường thông suốt đến biệt thự, cha mẹ Giai Bảo vừa vào cửa đã nói: "Sáng mai đi bệnh viện, con còn nói mình không bị thương, loại chuyện này còn giấu diếm? Ngộ nhỡ có chuyện gì, đến lúc đó hối hận là chính con!"

Giai Bảo vẫn nói mình không thương, lúc về cha mẹ đụng tới cổ tay của cô, thấy cô bị đau, mới phát hiện cổ tay xảy ra vấn đề, bật đèn bên trong xe tỉ mỉ kiểm tra, mới nhìn thấy trên cổ Giai Bảo còn có vết thương.

Cha mẹ Giai Bảo vừa thương vừa tức, ép cô ăn khuya xong lập tức nghỉ ngơi, tám giờ ngày mai dậy đi bệnh viện.

Giai Bảo ngoan ngoãn cúi đầu, miễn cưỡng uống cạn một bát cháo.

Giai Bảo ở trong phòng đã lâu không ai ở, lần này cha mẹ Giai Bảo trở về cũng ở biệt thự.

Chờ Giai Bảo trở về phòng, mẹ Giai Bảo mới hỏi cậu cô, "Giai Bảo rất thân với Lâm đ*o Hành kia sao?"

Ông chủ Dụ gặm bánh bao nói: "Cũng tàm tạm, bọn họ mới thuê phòng được một tháng, thỉnh thoảng sẽ đến tiệm ăn, Giai Bảo khi rảnh rỗi cũng chạm mặt Lâm đ*o Hành trong tiệm."

Ông biết em gái đang lo lắng điều gì, nói: "Bọn họ bình thường không qua lại, Giai Bảo toàn đi học, trước chuyến du lịch mới nghỉ. Anh thấy cậu Lâm là người tốt."

Ông chủ Dụ không biết Lâm đ*o Hành từng là thầy của anh trai Giai Bảo, cha mẹ Giai Bảo cũng không có ý định nhiều lời.

Cha Giai Bảo nói: " Trước đó Giai Bảo có nói cho anh đi du lịch gặp phải người kia không?"

Ông chủ Dụ: "Con bé không nhắc."

Mẹ Giai Bảo nhớ tới dáng vẻ Lâm đ*o Hành thân mật đối với Giai Bảo, cau mày nói: "Người này tuổi tác quá lớn, nếu như Giai Bảo có cái gì với cậu ta, em nhất định không đồng ý.”

Ông chủ Dụ nói: "Con cháu tự có phúc con cháu, hai người đều đã uống nước của nước ngoài, sao quan niệm còn cổ hủ như thế?"

Ông chủ Dụ mặc dù không có có văn hóa như em gái em rể, nhưng ông là anh cả, cha mẹ Giai Bảo rất tôn trọng ông, từ trước đến nay sẽ không tranh luận với ông.

Mẹ Giai Bảo không nói gì nữa, sau khi bà trở về phòng rửa mặt không vội đi ngủ, cha Giai Bảo mở máy vi tính làm việc, bà dọn dẹp hành lý.

"Bà nói xem Giai Bảo và Lâm đ*o Hành rốt cuộc có cái gì... không?" Cha Giai Bảo nhìn máy vi tính hỏi.

"Một người đàn ông lớn tuổi như vậy mà kề vai sát cánh với một cô gái, ông nói xem? Không bàn đến nhân phẩm, nhìn là biết cậu ta và con gái quan hệ không đơn giản." Mẹ Giai Bảo sắc bén nói.

Cha Giai Bảo im lặng trong chốc lát, nói: "Cậu ta không tham gia lễ truy điệu Thư Bình?"

Mẹ Giai Bảo siết chặt quần áo, hai mắt không khỏi cay cay.

Con trai gọi đối phương là thầy lâu như vậy, năm đó hai vợ chồng cho rằng sẽ nhìn thấy Lâm đ*o Hành ở lễ truy điệu, ai ngờ từ đầu tới cuối anh chưa từng xuất hiện.

Thấy việc biết người, người này quá lạnh tâm lạnh tình.

"Tinh Hải?"

Tinh Hải là tên mẹ Giai Bảo.

"Chuyện gì?" Mẹ Giai Bảo hỏi.

"Tin tức quần đảo Galápagos đã truyền đến trong nước." Cha Giai Bảo dịch máy vi tính cho vợ xem.

Đã qua mười hai giờ, bóng đêm như võng mở lớn, bọc lấy người kín không kẽ hở, Giai Bảo vẫn khó có thể ngủ.

Cô tắt điều hòa, đổ mồ hôi lại mở ra, thổi một chút gió mát vẫn cảm giác khó chịu.

Nửa tháng bảy còn chưa qua, cô còn ảo giác cho rằng đã qua thật lâu, giữa hè như lửa, cô như chịu cực hình, bị dằn vặt ôm chăn lăn trên giường, muốn để cho mình ngã xuống, lại sợ chính mình ngã xuống.

Cô bất giác nhớ đến chiếc võng màu trắng buộc trên giá trên du thuyền, gió biển thổi, cô ở trong lắc lư đi vào giấc mộng.

Giai Bảo mò lấy điện thoại di động, mở khóa màn hình, không có tin nhắn gì mới.

Anh đang làm gì?

Lúc đó Lâm đ*o Hành vừa mới tắt máy.

Anh quấn khăn tắm đi ra, để điện thoại lên ghế sa lon. Lão Hàn đóng cửa phòng Nghiêm Nghiêm, đi tới nhỏ giọng: "Bao nhiêu điện thoại?"

Lâm đ*o Hành lắc đầu, nhiều lắm, điện thoại đều sắp nổ.

Lão Hàn liếc nhìn điện thoại di động của mình, "Tôi thì tốt hơn, ai bảo mạng lưới quan hệ của cậu rộng hơn tôi."

Tin tức đã truyền đến trong nước, hai tiếng đồng hồ này Lâm đ*o Hành nhận được vô số tin nhắn và wechat, anh thân ở vòng này, khắp nơi đều là người quen, ai cũng muốn có được tin tức đầu tiên.

Lão Hàn nói: "Một cái cũng không trả lời, liệu người ta có cho rằng cậu không nể mặt không?"

Lâm đ*o Hành vén tóc, bọt nước bắn ra.

Lão Hàn: "Cậu trở lại là giả vờ câm điếc, cũng đối xử quá khác biệt, thế nào với Giai Bảo thì cậu có thể dùng miệng nói, còn tôi chỉ có thể dùng tâm linh cảm ứng?"

Lâm đ*o Hành không để ý tới anh ta, anh lấy sổ y bạ, ra hiệu cho Lão Hàn, chỉ cổ họng của mình.

Ngày mai đi bệnh viện khám.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, sáng sớm hôm sau, trong nhà Lâm đ*o Hành đột nhiên nghênh đón hai cảnh sát.

"Anh là Lâm đ*o Hành?"

Lâm đ*o Hành vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giai Bảo, còn chưa kịp đánh xong chữ, anh đành thoát ra.

Lâm đ*o Hành gật đầu.

"Chúng tôi là cảnh sát." Hai người đưa ra giấy chứng nhận, nói rõ ý đồ đến, "Chúng tôi biết chuyện xảy ra ở nước E, mấy ngày trước đồng nghiệp của chúng tôi cũng đã đi nước E, về vụ án, chúng tôi còn cần anh hỗ trợ điều tra."

Lâm đ*o Hành đối với lần này có chuẩn bị tâm lý, "Không thành vấn đề." Anh nói giọng khàn khàn, "Hiện tại sao? Tôi đang chuẩn bị đi bệnh viện, có thể chờ tôi khám bác sĩ xong không?"

Cảnh sát nghe giọng anh, nhíu mi, "Tạm thời không được. Ba giờ sáng ngày hôm nay, một trang web video nào đó phát hành một đoạn cắt nối biên tập, trong video anh và một cô bé khác làm người dẫn chương trình phỏng vấn Vạn Khôn, La Dũng Cần và Phạm Lệ Na, tôi nghĩ anh biết rõ video này là cái gì, không cần tôi nhiều lời.

Anh và giám đốc Triệu Lập Thành của trang web đó có quen biết, trước đó anh đi nước E cũng là thông qua Triệu Lập Thành liên lạc với Ân Hồng, chúng tôi không điều tra sai chứ? Hiện tại chúng tôi cần anh lập tức đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra, đi thôi, đừng chậm trễ."

Lão Hàn nghe động tĩnh đi ra. Thẻ đã giao cho Ân Hồng ở trên du thuyền, không nghĩ tới bà ta nhanh như vậy đã có thể đem nội dung truyền vào trong nước, ban đầu bà ta cũng nói đoạn phỏng vấn này sẽ bùng nổ, hôm nay lại đúng là trang web kia.

"Cần luật sư không?" Lão Hàn khẽ hỏi Lâm đ*o Hành.

"Tạm thời không cần."

"Anh là Xá Hàn?" Cảnh sát đột nhiên hỏi.

"Đúng." Lão Hàn nói.

"Anh cũng theo chúng tôi đi một chuyến hỗ trợ điều tra."

***

Đã qua bảy rưỡi, Giai Bảo còn chưa ra cửa.

Cô núp ở trên sô pha ôm điện thoại di động, mới vừa đánh ra hai chữ ở khung đối thoại, cô lại xóa.

Cô và Lâm đ*o Hành hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì?

Anh chưa từng nói với cô điều gì...

Nhưng cô không có quá nhiều thời gian suy nghĩ chuyện này, cha mẹ đã đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Giai Bảo bỏ hai chân xuống, chậm rãi nói ra chuyện ở quần đảo Galápagos.

Mỗi một câu nói, trong lòng như chìm xuống đáy cốc, nói đến hơn nửa, mẹ kéo cô vào trong lòng.

"Được rồi, chúng ta đã biết." Mẹ Giai Bảo nói.

"... Con còn chưa nói hết." Giai Bảo nói.

"Trên tin tức đều đã có, còn lại chúng ta đều biết rồi." Cha Giai Bảo nói.

Thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương, nhưng không ai nói cho bọn họ biết cần bao nhiêu thời gian mới đủ, bọn họ dường như còn có thể thấy dáng vẻ Phùng Thư Bình đứng ở sô pha cười nói.

Người mất đã qua đời, pháp luật vạch trần tất cả, cha mẹ Giai Bảo nhịn xuống tâm tình khó chịu, lại cười nói: "Đi thôi, dẫn con đi bệnh viện, cổ tay còn đau không?"

Giai Bảo lắc đầu: "Thực ra con đã khám trong bệnh viện ở quần đảo Galápagos, thực sự không có chuyện gì."

"Đi chụp lại đã, đừng để cha mẹ lo lắng."

Một nhà ba người ra cửa, vừa ngồi trên xe cậu Giai Bảo chuẩn bị đi bệnh viện, điện thoại Giai Bảo vang lên.

Cô lập tức lấy điện thoại ra, nhìn thấy là một chuỗi số xa lạ, sau khi nghe xong hai câu, cô nhìn cha mẹ.

Hai mươi phút sau, Giai Bảo đến đồn cảnh sát, cô đã biết chuyện video phỏng vấn.

Trên đường cô gọi điện thoại cho Lâm đ*o Hành, anh không bắt máy, gửi wechat cũng không trả lời, đang thấp thỏm bất an, lại ở cửa đồn cảnh sát nhìn thấy Lâm đ*o Hành và Lão Hàn.

Giai Bảo vô thức muốn tiến lên, "Lâm đ*o Hành..."

"Giai Bảo?" Lâm đ*o Hành nhìn vẻ mặt Giai Bảo không tốt, nhíu mày, anh cũng vô thức đưa tay muốn chạm vào cô cô, nhưng cô chưa đi được hai bước, đã bị người bên cạnh kéo lại.

"Giai Bảo!" Mẹ Giai Bảo ngăn cản con gái.

Lâm đ*o Hành tự nhiên gọi người: "Cô chú."

Cha mẹ Giai Bảo khách khí gật đầu.

Vào trong đồn cảnh sát, Giai Bảo bị đưa đến khu làm việc, Lâm đ*o Hành và Lão Hàn lại bị mang vào phòng thẩm vấn.

Lâm đ*o Hành trong tiếng khách sáo của cảnh sát ngồi xuống, anh mở miệng trước: "Phùng Giai Bảo sức khỏe không được tốt lắm, trước đó cô ấy ở nước E bị thương."

Còn có tối hôm qua cô ấy nhất định lại không ngủ, tính ra từ lúc trở lại đất liền đến nay đã là bốn ngày, không biết cô ấy có ngủ nổi tám tiếng không.

"Mong các anh đừng hỏi cô ấy quá lâu, tôi lo lắng cơ thể cô ấy không chịu được." Lâm đ*o Hành nhấn mạnh.

Lâm đ*o Hành không phải phạm nhân, cảnh sát hỏi coi như ôn hòa, hỏi cũng tương đối, một cảnh sát đi ra ngoài rót nước, khi đi qua khu làm việc thì đúng lúc nghe được đối thoại ——

"Lâm đ*o Hành còn chưa hỏi xong sao? Anh ấy cũng không phải người bị tình nghi, tại sao phải vào phòng thẩm vấn?"

"Cảnh sát chúng tôi phá án có nguyên tắc."

"Dạng nguyên tắc gì để cho các anh đối xử như thế với người bị hại? Cũng bởi vì giám đốc trang web kia có quan hệ với Lâm đ*o Hành?"

Cảnh sát sửng sốt một chút, dường như không ngờ tới cô bé này lại một lời nói toạc ra.

Cha mẹ Giai Bảo không biết con gái từ lúc nào miệng lưỡi trở nên sắc bén như thế, bọn họ cảnh cáo: "Giai Bảo, chú ý nói chuyện!"

Giai Bảo mím môi, giọng nói dịu đi: "Cổ họng của anh ấy có chuyện, không thể nói chuyện thời gian dài, tôi đã nói cho các anh biết hết mọi chuyện đã xảy ra, video phỏng vấn các anh cũng đã nhìn rồi, còn có vấn đề gì các anh không bằng đều hỏi tôi, tôi sợ giọng anh ấy không chịu nổi."

Cảnh sát rót nước đi tới nói: "Hai người thật thú vị."

Giai Bảo sửng sốt: "Cái gì?"

Cảnh sát nói: "Anh ta cũng nói sức khỏe cô không tốt, bảo chúng tôi đừng hỏi cô quá lâu."

Giai Bảo: "..."

Cha mẹ Giai Bảo: "..."

"Giai Bảo!"

Giai Bảo lập tức quay đầu, đột ngột đứng dậy, chân ghế phát ra tiếng chói tai, cô như cung rời dây, vọt vào trong lòng Lâm đ*o Hành.

Cha Giai Bảo đúng lúc đỡ lấy ghế sắp đổ, liếc mẹ Giai Bảo, hai người nhíu mày, nhưng đồng thời ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Lâm đ*o Hành ôm lấy Giai Bảo, theo thói quen hôn một cái lên đỉnh đầu cô, ánh mắt chạm phải cha mẹ Giai Bảo, anh vỗ lưng Giai Bảo, nhẹ nhàng đẩy người ra.

Lão Hàn cũng từ trong phòng thẩm vấn đi ra.

Ở đồn cảnh sát một buổi sáng, bọn họ cuối cùng vào lúc mặt trời mãnh liệt nhất rời đi, vừa đi ra cửa, chỉ thấy đèn loang loáng, chẳng biết từ đâu toát ra một đám cầm microphone khiêng camera.

"Cô là Phùng Giai Bảo sao? Cô là em gái Phùng Thư Bình một trong những nạn nhân trên tàu Tinh Hải? Cô đối với chuyện quần đảo Galápagos..."

"Anh Xá Hàn, chị gái anh rể anh..."

"Lâm đ*o Hành anh đã từng là cấp dưới của Vạn Khôn, anh đối với anh ta..."

Các phóng viên xông lên như thể mãnh thú và dòng nước lũ, Lâm đ*o Hành phản ứng nhạy bén ấn Giai Bảo vào trong lòng, che chở cô đi vào trong, cảnh sát đều tới ngăn cản phóng viên.

Giai Bảo gỡ tóc xuống, từ trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: "Tin tức của bọn họ sao lại nhanh như vậy?"

Lão Hàn nói chuyện điện thoại xong, để di động xuống nói: "Còn có nhanh hơn nữa."

Lâm đ*o Hành và Giai Bảo nhìn về phía anh.

"Tôi nghe nói, người thả ra tư liệu đầu tiên là Lê Uyển Nhân, lúc này cô ta đang tiếp nhận phỏng vấn độc quyền ở phòng tin tức." 
Chương trước Chương tiếp