Khát Hạ

Chương 38



Sau khi Lâm đ*o Hành thuê phòng xong, trong ánh mắt một lời khó nói hết của lễ tân, anh dẫn Giai Bảo đi vào thang máy.

Phòng đều giống nhau, thiết bị lắp đặt có vài phần cũ kĩ, nhưng cũng sạch sẽ, không có mùi khó ngửi.

Quần không có cách nào mặc nữa, Lâm đ*o Hành dự định đi phòng tắm giặt một chút, nhưng trong tay không có quần sạch thay, anh mở điều hòa cho Giai Bảo, chỉnh nhiệt độ đến hai mươi tư, nói: "Em nghỉ một lát, anh đi mua quần."

"Không..." Giai Bảo lắc đầu, cô đang cầm cốc trà sữa, bỏ ống hút ra, "Em mua giúp anh, anh mặc số bao nhiêu?"

"185, mua được không?"

"Có." Giai Bảo bỏ cốc trà sữa xuống muốn đi.

Lâm đ*o Hành níu cánh tay cô lại, bỏ ví tiền vào trong tay cô: "Cầm lấy."

"Em có điện thoại di động." Giai Bảo nói.

"Không cần của em." Lâm đ*o Hành chỉ đường cho cô, "Đối diện đường cái hình như có cửa hàng quần áo nam, em chọn bừa một cái là được, đừng chạy lung tung. Không đủ tiền thì quẹt thẻ, mật mã là 952341."

"Em biết."

Giai Bảo cầm ví tiền của Lâm đ*o Hành ra cửa, xuống thang máy cô tò mò mở nhìn một chút, bên trong có ba trăm tiền mặt, có mấy tấm thẻ, không biết mật mã có cùng một loại không.

Thấy chứng minh thư của Lâm đ*o Hành, cô rút ra, cúi đầu quan sát khuôn mặt đàn ông sáng sủa trong hình.

Đây là lần thứ hai cô nhìn chứng minh thư của anh, cảm nhận cũng đã hoàn toàn khác, năm tháng khiến ngũ quan anh rắn rỏi cơ thể càng thêm cường tráng, cô nhìn anh lúc trẻ, trong đầu nghĩ đến dáng dấp anh hiện tại thành thục ổn trọng.

Lâm đ*o Hành tắm rửa xong, thay áo ngủ, anh mở chai nước khoáng, vừa uống vừa gọi điện thoại cho Lão Hàn, biết được bọn họ hiện tại ở trong nhà, hành lang có phóng viên ngồi canh giữ, anh nói: "Anh nghĩ ngày hôm nay bọn họ sẽ rời đi sao?"

"Khó đấy." Lão Hàn ở bên đầu kia điện thoại phiền não nói, "Đám người này hiện tại như muỗi ngửi mùi máu, không hút được vài hớp làm sao có thể bỏ qua, móa nó tôi lại không thể tát một cái đập chết bọn họ!"

Lâm đ*o Hành thản nhiên nói: "Đều là nửa đồng nghiệp, khách khí một chút."

"... Cậu đổi tính? Cậu đừng nói mát, cậu trốn được ra ngoài, hiện tại tôi ngay cả cửa cũng không thể ra, cậu nghĩ cách giúp tôi làm sao để những người đó biến đi!"

Chuông cửa vang lên, Lâm đ*o Hành đi mở cửa, nói với đầu kia điện thoại: "Anh cho tôi là thần tiên? Chân ở trên người bọn họ, đi một người thì vẫn còn một người, hai ngày nay xem tình huống một chút, nếu như nhiệt độ vẫn không giảm, chúng ta đổi chỗ ở."

Lâm đ*o Hành nghiêng người để Giai Bảo đi vào, đóng cửa lại.

Giai Bảo chỉ túi nilon nói đã mua xong.

Lâm đ*o Hành thấy trán Giai Bảo có mồ hôi, cũng không sợ bẩn, anh trực tiếp giúp cô lau hai cái, hất cằm bảo cô ngồi về giường.

Lão Hàn nghe đầu kia điện thoại yên tĩnh, lại xuất hiện tiếng đóng cửa, hỏi: "Hiện tại hai người ở đâu?"

Lâm đ*o Hành lấy quần trong túi ra nói: "Khách sạn."

"... Tiến độ nhanh như vậy?"

Lâm đ*o Hành nghe ra sự khiếp sợ trong giọng nói đối phương, anh tiện tay để túi lên bàn, nói: "Đáng lẽ anh nên theo chúng tôi đến bệnh viện."

"Làm gì?"

"Khám não." Lâm đ*o Hành lạnh lùng nói.

Lão Hàn: "..."

Trò chuyện kết thúc, Lâm đ*o Hành để điện thoại di động xuống, nhìn về phía Giai Bảo ngồi trên giường.

Giai Bảo ngồi ở cuối giường, đối diện điều hòa, cô ấn điều khiển chỉnh xuống mười tám độ, mở to cánh điều hòa, gió lạnh thổi tóc cô bay bay.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bức tường người, chắn gió thổi ra, Giai Bảo ngửa đầu.

Lâm đ*o Hành lấy điều khiển trong tay cô, chỉnh nhiệt độ trở về ban đầu, nói: "Mấy ngày nay em ngủ ít ăn ít, để nhiệt độ thấp như vậy là muốn ốm sao?"

"Đâu dễ ốm như vậy, thể chất em tốt mà." Giai Bảo muốn cầm lấy điều khiển.

Lâm đ*o Hành né tránh tay cô, giơ điều khiển nói: "Chạy bộ còn có thể choáng váng, trợn mắt nói mò?"

Giai Bảo không giành được điều khiển, tầm nhìn chạm vào phần ngực hở của Lâm đ*o Hành.

Vừa rồi lúc cửa mở ra, thực ra cô đã sửng sốt một chút. Lâm đ*o Hành vừa tắm xong, tóc còn ướt, không biết có phải đàn ông không thích lau người, làn da lộ ra bọt nước trượt từ xương quai xanh mãi cho đến ngực.

Áo ngủ màu trắng dài đến đầu gối, anh đi đôi dép duy nhất ướt nhẹp, lông chân rậm rạp.

Cô nhìn thoáng qua lập tức đưa túi cho anh, che tầm mắt của mình.

Lúc này anh gần trong gang tấc, trên cánh tay đang cử động áo ngủ mở rộng thêm vài phần, Giai Bảo nhìn thấy hình dạng cơ ngực anh, còn có...

Cô vội cúi đầu nói: "Được rồi em không động vào nữa." Lại ngẩng đầu, "Anh không đi thử quần à? Không thích còn có thể đổi, em nói với chủ quán rồi."

Đầu của cô vừa nhấc lên, khí tức ngay bụng anh dao động, Lâm đ*o Hành lùi về phía sau một bước, mới nói: "Anh đi thay quần áo."

Anh xoay người đi vào nhà tắm, để điều khiển lên bàn, cảnh cáo nói: "Đừng đụng điều hòa."

"... Đã biết." Giai Bảo hai chân hốt hoảng, khẽ cọ thảm.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng tắm mở ra, Giai Bảo nghiêng người, chân trái gác lên trên giường, quan sát Lâm đ*o Hành, cô hỏi: "Có thích không?"

Quần đen không có trang trí lòe loẹt, Lâm đ*o Hành rất hài lòng: "Ừ."

"Hết 149."

Lâm đ*o Hành mở túi ra lấy ví tiền, một đồng tiền xu rơi trên mặt đất, anh nở nụ cười, nhẹ nhàng ném cho Giai Bảo, đồng xu quay giữa chân cô.

"Cho em chơi."

Giai Bảo: "..."

Lời này của anh quen quen, Giai Bảo nhớ tới anh ở trên du thuyền thượng khi ném một điếu thuốc cho cô, lúc đó anh nói cũng là "Cho em chơi."

Xem cô như trẻ con...

Giai Bảo nhặt tiền xu lên cầm chơi, lại liếc Lâm đ*o Hành, cô vẫn không xác định được quan hệ giữa hai người.

Điện thoại di động từ sáng nay sau khi mở máy vẫn để chế độ yên lặng, Lâm đ*o Hành đang trả lời wechat từ mấy người quen, không phát hiện ánh mắt Giai Bảo. Trả lời xong, anh vẫn để tắt âm, đặt điện thoại lên bàn, hỏi: "Có muốn xem tivi không?"

"Không nên." Giai Bảo ngồi xếp bằng ở cuối giường, trong đầu nghĩ đến đám tin tức.

Trên mạng toàn là sự kiện quần đảo Galápagos lần này, ảnh cô và Lâm đ*o Hành, Lê Uyển Nhân bị truyền thông coi như bìa mặt tin tức, không tới một ngày, họ tên của cô, học trường nào, chuyên ngành gì, mọi thứ, đều bị truyền thông đào bới.

"Ăn bánh ngọt không?"

Bạn học và thầy cô gửi wechat trả lời không xuể, Giai Bảo vừa trả lời vừa mím môi, không yên lòng nói: "Không ăn..."

Lâm đ*o Hành đến gần ngồi xổm xuống, chạm môi cô, quả nhiên môi cô hơi sưng lên.

Lâm đ*o Hành nhíu: "Cắn đến môi sưng lên rồi."

"Không sao." Giai Bảo thờ ơ nói, "Sẽ nhanh biến mất thôi."

"Bên trong có chảy máu không?"

Giai Bảo cảm nhận một chút, "Không có."

Vừa nói vừa cúi đầu trả lời wechat.

Lâm đ*o Hành thấy cô vội vàng đánh chữ, không làm phiền cô, anh ngồi xuống một giường khác, một cánh tay để ở sau ót, duỗi chân, dựa vào gối đầu nằm nửa người xuống.

Anh nhìn các loại tin tức trên điện thoại, lại xem một lần đoạn phỏng vấn Lê Uyển Nhân ngày hôm nay, cuối cùng anh trả lời wechat của Triệu tổng ở trang web, đồng ý tối mai gặp đối phương.

Anh vừa tự hỏi, vừa không tự chủ được nhìn người trên giường phía chếch đối diện.

Cô ngồi xếp bằng, tóc dài rối tung ở sau lưng, quần lửng màu đen, một chân duỗi xuống, bít tất màu trắng, ngón chân ở bít tất là màu vàng nhạt.

Từ góc của anh chỉ có thể nhìn đến gò má của cô, tay trái cô chống cằm, ngón trỏ thường thường chạm vào môi.

Lâm đ*o Hành hắng giọng một cái, duỗi thắt lưng xuống giường, Giai Bảo ngẩng đầu, Lâm đ*o Hành đi qua người cô, bàn tay nhấn xuống đầu cô.

"Uống nước không?" Anh hỏi.

"Không." Giai Bảo nhớ tới, "Anh tới giờ uống thuốc rồi."

"Ừ." Lâm đ*o Hành lấy thuốc ra, uống hai hớp nước, bỏ chai nước xuống, anh cầm lấy cốc trà sữa còn lại gần một nửa, hỏi, "Không uống trà sữa nữa?"

"Không uống nữa, uống không nổi."

Lâm đ*o Hành ngậm ống hút, nhìn chằm chằm Giai Bảo, hút vài giây, đồ uống chớp mắt thấy đáy.

Giai Bảo nghe tiếng cốc không, cô bất giác trượt chân, đồng xu đặt bên chân cô thuận thế bị đẩy về phía trước, rơi vào thảm, một chút âm thanh cũng không có.

Giai Bảo xoay người lại, trong tầm mắt xuất hiện chân đàn ông, đôi dép vốn ướt nhẹp đã khô nửa.

Tay cô còn chưa đụng tới tiền xu, đã bị đối phương giành trước.

Giai Bảo ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng, Lâm đ*o Hành ngồi xổm bên giường không đứng dậy.

Anh đặt tiền xu ở bên chân Giai Bảo, tay trái Giai Bảo vươn qua, đụng tới tiền xu, Lâm đ*o Hành đè lên tay cô.

"Môi rốt cuộc có đau hay không? Sao vẫn cứ xoa?" Lâm đ*o Hành hỏi.

Tay trái Giai Bảo bị ấn, không thể theo thói quen xoa môi, cô nói: "Không đau."

"Vậy làm sao xoa?” Lâm đ*o Hành lại hỏi một lần.

"Hơi khó chịu mà thôi."

"À." Lâm đ*o Hành nói.

Giai Bảo có chút căng thẳng, không được tự nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, cổ tay phải của cô có vết thương, tay trái lại bị tay Lâm đ*o Hành đè lên, cả người như bị trói buộc, không được tự do.

Bỗng nhiên chợt nghe Lâm đ*o Hành hỏi: "Em là bạn gái của anh?"

Giai Bảo ngẩn ra, không rõ, tiếng tim đập thình thịch lại nghe rõ ràng, như đập ngay trước mặt, loại câu hỏi này cô nên đáp thế nào?

"Á..." Mặt nóng lên.

Lâm đ*o Hành nói: "Em đồng ý còn muốn thay đổi."

Giai Bảo: "?"

"Á và ừ còn chẳng phân biệt được." Lâm đ*o Hành thấp giọng nói, cơ thể nghiêng về trước, nhẹ nhàng chạm vào môi Giai Bảo.

Giai Bảo: "..."

Cô ngừng thở, tay chân cả người cứng ngắc, chỗ sưng đỏ như bơm đầy máu.

"Đừng lấy tay xoa..." Lâm đ*o Hành rời khỏi môi cô, khẽ nói.

Ngón tay Giai Bảo theo bản năng giật giật, Lâm đ*o Hành đang ra sức đè tay cô, lại nhẹ nhàng thả lỏng.

Anh dịch về phía trước, chạm một cái vào môi cô, sau đó nhẹ nhàng mổ từ trái đến giữa, cho đến khi chạm vào chỗ sưng.

Anh dính sát vào đôi môi mềm của cô, giọng vô cùng khẽ: "Nói lại một lần."

Một câu nói không đầu không đuôi, Giai Bảo lại nghe hiểu, cô run rẩy nói: "Ừ."

"Âm rung..."

Giai Bảo khẽ cong khóe miệng, cô hơi há mồm điều chỉnh phát âm: "Ừ..."

Im bặt, Lâm đ*o Hành xông vào khớp hàm của cô.

Mồ hôi từ sau cổ anh tuôn ra, cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng, hơi thở giao nhau, khí huyết dâng lên, anh dần dần đứng lên, cong lưng, hạ cổ, hai tay giữ cổ tay cô.

Giai Bảo chỉ có thể ngửa đầu ra sau thừa nhận, ở một khắc sắp ngã xuống giường kia, cổ họng cô phát ra một tiếng kêu đau.

Lâm đ*o Hành mở mắt ra, ngừng lại, anh rời khỏi miệng cô, nâng cổ tay phải cô lên nói: "Xin lỗi, anh quên mất."

"Không đau..." Giai Bảo dừng lại, nghĩ đến giọng nói dịu dàng kia không phải là của mình, mặt cô đỏ lên.

Lâm đ*o Hành nhìn cô một chút, cúi đầu, hôn cổ tay cô, dọc theo đó chậm rãi đi lên, hôn cho đến khi cánh tay trong suốt như khi ngồi trong xe, cảm giác tê dại như con kiến bò qua, Giai Bảo nhịn không được rút tay, lại không muốn rút ra.

Tay trái cô nắm vai Lâm đ*o Hành, quỳ gối trên giường, cách anh rất gần, cô hôn một cái lên gò má anh.

Cái hôn này khiến cô căng thẳng đến không thở nổi.

Lâm đ*o Hành im lặng một giây, nhìn về phía hai mắt cô, hai mắt cô trong suốt, mang theo vài phần căng thẳng nhìn anh.

Như ác thú vồ, anh ngậm lấy đôi môi cô.

Hai người quấn quýt say mê, mặt trời chiều ngả về tây, Lâm đ*o Hành mới đẩy người ra, Giai Bảo ngồi ở trên giường, cả người nóng lên, vùi đầu vào gối.

Một lát sau, Lâm đ*o Hành từ phòng vệ sinh đi ra, ngồi vào trên giường Giai Bảo, kéo người ra, Giai Bảo không được tự nhiên tự giác dựa vào ngực anh, Lâm đ*o Hành ôm bả vai cô, khẽ hôn tóc cô.

Giai Bảo mệt rã rời, ngáp một cái, Lâm đ*o Hành thấp giọng nói: "Ngủ một lát nhé?"

"Ừm..." Giai Bảo từ chối, cô ngồi dậy tìm kiếm.

"Tìm gì thế?"

"Điện thoại di động."

Lâm đ*o Hành nhìn một chút, nhặt lên điện thoại di động rơi trên thảm.

Giai Bảo dựa vào ngực Lâm đ*o Hành, nhắn tin cho cha mẹ, chầm chậm trả lời những tin nhắn khác.

"Khai Khai nói cậu ấy cũng bị phóng viên tìm." Giai Bảo nói.

"Ừ." Ngón tay Lâm đ*o Hành khẽ xoa môi cô.

"Chừng nào thì anh trở lại?" Giai Bảo hỏi.

"Cha mẹ em nói như thế nào?"

"Bọn họ còn chưa nhắn lại." Giai Bảo nhìn xong tin nhắn, nói, "Bọn họ nói đêm nay bảo em đừng quay về biệt thự, đám người kia nhiều lắm."

"Họ sẽ đến đây?" Lâm đ*o Hành hỏi.

"Ừ." Giai Bảo vừa nhìn điện thoại di động vừa nói, "Bảo em thuê một phòng, đêm nay họ cùng ngủ với em."

Lâm đ*o Hành vỗ Giai Bảo: "Anh đi hỏi lễ tân một chút."

Giai Bảo rời khỏi ngực anh.

Không có phòng liền nhau, Lâm đ*o Hành thuê một phòng gia đình, thanh toán tiền phòng, anh mang theo Giai Bảo đi lên trên chờ.

Giai Bảo ăn bánh ngọt, lấy một cái cho Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành không thích đồ ngọt, bảo Giai Bảo ăn.

Giai Bảo ăn, hỏi anh: "Vậy sao anh lại uống trà sữa?"

Lâm đ*o Hành thản nhiên nói: "Khát nước." Chỉ bánh ngọt, "Cho anh một miếng, anh nếm thử."

Giai Bảo đưa miếng bánh qua, Lâm đ*o Hành ăn vào trong miệng, nói: "Cũng không tệ lắm."

Ăn xong bánh ngọt, đợi chừng mười phút, cha mẹ Giai Bảo rốt cuộc mang theo quần áo chạy tới.

Giai Bảo đi mở cửa, Lâm đ*o Hành đứng ở phía sau Giai Bảo chào hỏi: "Cô chú."

Cha mẹ Giai Bảo đáp lại, thả túi nói: "Đêm nay cứ ở khách sạn, ngày mai chúng ta tranh thủ thời gian, dọn dẹp nhà ở Ngự Cảnh, ngày mai con qua đó ở, chờ lúc nào không còn phóng viên, con lại về nhà cậu."

Nhà ở Ngự Cảnh là mấy năm trước sau khi Giai Bảo từ tỉnh H tới, cha mẹ bán nhà cũ đi mua. Nhưng cha mẹ thường xuyên ở nước ngoài, cô thích ở nhà cậu, cho nên nơi đó vẫn trống không, chỉ là có chút bụi bặm.

Giai Bảo nhíu mày hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao? Nhà cậu cũng không thể trở về?"

Bên ngoài đã bùng nổ, tin tức truyền thông đều phát điên, mấy người Giai Bảo vừa mới về nước, không nhận phỏng vấn truyền thông, ít nhất phải chờ cảnh sát từ nước E điều tra trở về, xem cảnh sát bên kia nói như thế nào.

Cha mẹ Giai Bảo giải thích xong, lại nói: "Ngày mai chúng ta phải quay về nước M, một mình con ở phải chú ý an toàn."

Giai Bảo ngẩn ra: "Vâng..."

Lâm đ*o Hành liếc Giai Bảo, sự mất mát của cô không rõ ràng, nhưng anh có thể nghe ra sự thay đổi rất nhỏ trong giọng nói của cô.

Cha Giai Bảo nói: "Vốn chúng ta cũng muốn ở cùng con thêm vài ngày, thế nhưng bắt đầu từ ngày mốt có đàm phán của lãnh đạo cấp cao, toàn bộ hành trình cha mẹ đều phải đi theo."

Mẹ Giai Bảo nói: "Xin lỗi."

Hai vợ chồng đều là phóng viên tình hình chính trị thường trú nước M, nhiều thứ đều thân bất do kỷ.

Giai Bảo đã quen, thờ ơ nói: "Con biết rồi, không sao, hai người cứ làm việc của mình, ngày mai mấy giờ bay?"

"Năm giờ chiều."

Lâm đ*o Hành nói: "Nếu cô chú không ngại, ngày mai cháu đưa hai người đến sân bay."

Cha mẹ Giai Bảo liếc nhau, không lập tức mở miệng.

Giai Bảo hỏi Lâm đ*o Hành: "Ngày mai anh rảnh lúc nào?"

Lâm đ*o Hành: "Đều rảnh."

"Vậy anh đưa đi." Giai Bảo giải quyết dứt khoát, nói với cha mẹ.

Lâm đ*o Hành nhếch miệng, không quấy rầy cả nhà gặp nhau, trước khi rời đi anh nói phòng của anh ở dưới, bảo bọn họ có việc có thể tìm anh.

Chờ người đi, mẹ Giai Bảo kéo Giai Bảo ngồi xuống bên người, hỏi: "Mẹ và cha con ngày mai sẽ đi, con thành thật nói với chúng ta, con và Lâm đ*o Hành là quan hệ như thế nào?"

Giai Bảo vắt chéo chân, đàng hoàng trả lời: "Anh ấy là bạn trai con."

Mẹ Giai Bảo nhìn về phía cha Giai Bảo, cha cô ngồi vào trên ghế sa lon, thẳng thắng hỏi: "Con biết cậu ta bao nhiêu tuổi sao?"

"Hai mươi chín, con từng xem chứng minh thư, hộ tịch của anh ấy là tỉnh H, đồng hương với chúng ta." Giai Bảo đáp.

Cha mẹ Giai Bảo: "..."

Giai Bảo nhìn về phía sô pha, hỏi lại cha mẹ: "Vì sao hai người không thích anh ấy? Đối với một người hai người không biết rõ, vừa mới gặp mặt đã có phán đoán, có hợp với nguyên tắc báo cáo tin tức không? Không phải phóng viên nên xem xét toàn diện mọi chuyện rồi mới đưa tin công chính sao?"

Cha mẹ Giai Bảo lần thứ hai: "..."

Bọn họ hơn nửa năm không tiếp xúc gần gũi với con gái, thế nào cũng không nghĩ tới con gái sẽ trở nên miệng lưỡi sắc bén như thế.

Nhưng cha mẹ Giai Bảo cũng không bị cô hỏi đến á khẩu không trả lời được, mẹ Giai Bảo nói: "Thân phận phóng viên là thân phận phóng viên, ở trước mặt con thân phận chúng ta là cha mẹ, cha mẹ nói với con cái cần cái gì nguyên tắc báo cáo tin tức?"

"À, vậy mà con luôn nghĩ hai người là phóng viên."

Cha mẹ Giai Bảo ngẩn người.

Giai Bảo nói xong, nhìn vẻ mặt cha mẹ, trong lòng có chút ảo não.

"... Hai người có đói bụng không?" Giai Bảo xoay chuyển tình thế.

Cha mẹ Giai Bảo cười, "Hơi đói, con muốn ăn gì?"

"Gọi bên ngoài đi." Giai Bảo nói.

Bên ngoài mang đồ đến, một nhà ba người lặng lẽ ăn, cha mẹ Giai Bảo thường xuyên gắp đồ cho Giai Bảo, sau khi ăn xong Giai Bảo dọn dẹp bàn, mẹ Giai Bảo nhìn cô khom lưng nhặt đồ, liếc chồng, quyết định không nói thêm gì nữa.

Con cái còn trẻ, tình cảm sẽ thay đổi, nhiều lời vô ích.

Sáng ngày hôm sau, cha mẹ Giai Bảo lái xe quay về biệt thự chở hành lí cho Giai Bảo, Lâm đ*o Hành chờ Lão Hàn qua, sau đó sẽ mang theo Giai Bảo đi Ngự Cảnh.

Lão Hàn mang theo một túi quần áo nói: "Tôi đưa Nghiêm Nghiêm đi phòng khám tâm lý, mấy ngày nay không về nhà, vất vả lắm mới cắt đuôi được."

Lâm đ*o Hành hỏi: "Ở phòng làm việc?"

"Ha, thông minh! Phòng làm việc không thể để lãng phí, lợi hơn so với ở khách sạn." Lão Hàn nói, "Quần áo cậu ở cốp sau, cậu muốn về thì về, không thì cùng đi."

"Đã biết."

Lâm đ*o Hành trước tiên đưa Lão Hàn và Nghiêm Nghiêm đến phòng khám tâm lý, rồi lại lái xe đưa Giai Bảo đi Ngự Cảnh.

Bên dọn nhà đã thu thập sạch sẽ, cha mẹ Giai Bảo cũng đã mang hành lý cho cô, Lâm đ*o Hành cùng bọn họ ăn cơm trưa, ba giờ chiều đưa bọn họ đi sân bay.

Trước khi cha mẹ Giai Bảo đăng ký, hai tay Lâm đ*o Hành đưa lên hai tấm danh thiếp của mình, cha mẹ Giai Bảo nhận lấy, không nói thêm gì với anh.

Giai Bảo rướn cổ lên, cho đến khi không nhìn thấy cha mẹ, bả vai cô được một bàn tay đặt lên.

"Đi thôi?" Lâm đ*o Hành hỏi.

"Ừ, đi thôi." Giai Bảo nắm tay anh, hỏi, "Anh về nhà hay là đến phòng làm việc? Phòng làm việc anh ở đâu?"

"Đều không quay về, anh hẹn người."

"Hẹn mấy giờ? Kịp đưa em về không?"

"Không còn kịp rồi, sắp đến giờ."

Giai Bảo dự định để Lâm đ*o Hành nửa đường thả cô xuống, cô có thể tự quay về.

"Em cùng đi với anh gặp anh ta." Lâm đ*o Hành bỗng nhiên nói.

"Hả? Gặp ai?" Giai Bảo vô cùng kinh ngạc.

"Triệu Lập Thành." 
Chương trước Chương tiếp