Khát Hạ

Chương 9



Ngày hôm sau về trường học, lúc Giai Bảo đọc văn phát ra tiếng rõ ràng có thay đổi, ngay cả Thi Khai Khai đều có thể nghe ra được.

"Gần đây rất dụng công nha!" Thi Khai Khai nói.

"Ừ..." Giai Bảo lập lờ nước đôi.

Lâm đ*o Hành huấn luyện rất có tác dụng, 1 vs 1 dạy học, hai giờ đã uốn nắn mấy bệnh vặt của cô rồi.

Nhưng Giai Bảo nghe âm thanh của Lâm đ*o Hành, nghe qua anh phát ra tiếng và nhả chữ, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc anh đọc tin tức trôi chảy hăng hái như thế nào.

Trước khi gặp được Lâm đ*o Hành, Giai Bảo chưa từng có ý nghĩ "tiến lên" trong đầu. Hiện tại cô lại có suy nghĩ như vậy, tiến tới vị trí có thể lên hình, ngồi vị trí anh từng ngồi, mặt hướng về phía mấy tỷ người xem cả nước, thông báo tin tức thời sự.

Chạng vạng tối trở lại tiệm cơm, cô nhiều lần ra vào, đứng ở cửa nhìn quanh cư xá, đến khi trời tối đen cũng không gặp được người.

Cô muốn ôn tập cuối kỳ cho tốt, ngày mai không thể lại tới nơi này hỗ trợ.

***

Tối hôm qua sau khi Lâm đ*o Hành "Làm thầy dạy người” về đến nhà, đã qua mười một giờ. Anh nói chuyện quá nhiều, cuống họng rõ ràng không khỏe.

Uống hai viên thuốc, hôm nay lúc công tác số lần anh nói chuyện chợt giảm. Đoàn đội rất nhanh chia nhau hành động, cả người anh đều vùi ở bên trong công việc, về đến nhà đã qua 12 giờ.

Vài ngày sau đó, Lâm đ*o Hành luôn không gặp được Giai Bảo, anh đoán cô nước tới chân mới nhảy, có lẽ không có thời gian đến tiệm cơm hỗ trợ.

Hôm nay bọn họ bận đến nửa đêm, Lão Hàn lái xe lải nhải: "Đặt thiếu một phòng cũng không sao, Nghiêm Nghiêm ở với tôi. Vốn không có ý định dẫn nó đi, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn. Aiz, may mà nước E miễn visa cho Trung Quốc chúng ta."

Lão Hàn trước kia chạy ở trong nước, trong nhà có giúp việc chăm sóc Nghiêm Nghiêm, có việc anh ta cũng có thể mang Nghiêm Nghiêm theo bên cạnh.

Lần này đi công tác dự tính mười ngày, đi quá xa, anh ta không tiện mang theo cậu.

Trước khi bọn họ đến thành phố này, cô giúp việc chăm sóc Nghiêm Nghiêm đã nói sẽ mau tới đây, cho nên một tháng này, anh ta cũng không tìm người, ai ngờ đầu tuần đối phương đột nhiên thay đổi, nói phải chăm sóc cháu ngoại mới sinh không thể tới.

Lão Hàn tạm thời sao có thể tìm được người giúp việc cho Nghiêm Nghiêm, hết cách rồi, anh ta chỉ có thể đem theo người.

Lâm đ*o Hành nói: "Không lo, đến lúc đó có phòng trống thì thuê."

"Vậy tới đó rồi nói sau." Lão Hàn hỏi, "Đúng rồi, Triệu tổng liên hệ xong hướng dẫn viên du lịch chưa?"

Quần đảo Laga Espa chịu quản lý của công viên quốc gia, du khách không thể tự do đi, nhất định phải có hướng dẫn viên du lịch mới có thể lên đảo.

Tổng giám đốc trang web video hỗ trợ liên hệ hướng dẫn viên du lịch, bảo đảm hành trình bọn họ có thể thuận lợi tiến hành.

Lâm đ*o Hành đang muốn trả lời, bỗng nhiên trông thấy bên trái đường có cô gái đang chạy trong đêm.

Ánh mắt anh lướt qua bên điều khiển, nhìn ra ngoài cửa sổ, Lão Hàn cảm thấy lái xe bị anh quấy nhiễu, cũng nhìn theo, Lão Hàn hỏi: "Đang nhìn gì thế?"

Lâm đ*o Hành lắc đầu: "Lái xe của anh đi."

Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, hai ngày sau xuất phát, bay đến nước Mỹ trước, chuyển máy bay ở nước Mỹ đến thủ đô nước E, bọn họ sẽ tạm trú mấy ngày, sau đó lại tiến về quần đảo Laga Espa thuộc nước E.

Lúc chạng vạng tối, hành lý đã chất đầy xe.

Lâm đ*o Hành chuẩn bị tự mình lái xe đi sân bay, đến lúc đó xe đỗ ở bãi, lúc trở lại cũng thuận tiện.

Thời gian không còn sớm, Lão Hàn và Nghiêm Nghiêm vẫn còn lề mà lề mề tranh WC, Lâm đ*o Hành hô lên: "Tôi đi xuống trước."

"Ừ, nhanh đây, cậu xuống lầu hút điếu thuốc, chúng tôi lập tức xong ngay!" Lão Hàn trong WC hô.

Lâm đ*o Hành liếm hàm răng.

Trong khoảng thời gian này cai thuốc kiêng rượu, trên người anh nửa điếu thuốc cũng không có. Đi đến bên cạnh xe, anh nắm cửa xe, suy nghĩ, quay đầu đi tiệm cơm.

Đang là thời gian ăn cơm, trong tiệm có không ít khách, Giai Bảo không ở đó.

Lâm đ*o Hành gọi một ít đồ ăn, yêu cầu đóng gói mang về.

"Sao hôm nay lại đóng gói, về nhà ăn à?" Bà chủ hỏi.

"Không phải, phải đi công tác, vội vàng ra sân bay." Lâm đ*o Hành nói.

"À, đi nơi nào thế, phải đi mấy ngày? Trong nhà có người không?" Sợ đối phương hiểu lầm, bà chủ có lòng giải thích, "Tôi sợ trong nhà các cậu thời gian dài không có người, ăn trộm vào cũng không có ai biết."

"Ra nước ngoài, khoảng mười ngày."

"Ôi, có hơi lâu rồi. Có thời gian tôi sẽ lên lầu dạo, các cậu cứ yên tâm đi ra ngoài."

Lâm đ*o Hành cảm ơn ý tốt của đối phương, giọng anh như thường hỏi: "Giai Bảo gần đây không tới sao?"

"Con bé bận thi, hôm nay là thi xong, có lẽ sắp tới đây rồi."

Đợi đồ ăn đóng gói xong, Lâm đ*o Hành không vội vã đi. Ngồi trong chốc lát, điện thoại vang lên.

Lão Hàn ở trong điện thoại hỏi: "Cậu ở đâu thế? Chúng tôi ngồi trong xe rồi, cậu mau tới đây."

"Nhanh thôi."

Rèm cửa tiệm cơm bị xốc lên, hơi nóng tràn vào, Giai Bảo từ bên ngoài đi vào, Lâm đ*o Hành cúp điện thoại.

"Anh đến rồi?" Giai Bảo mới từ trạm xe buýt đi đến, nóng không chịu được, cô đứng trước điều hòa đón gió.

"Đang định đi."

Lâm đ*o Hành cách cô một cái bàn. Anh đứng dậy xách đồ, hỏi: "Thi thế nào?"

"... Có lẽ không rớt tín chỉ." Giai Bảo khiêm tốn nói.

"... Không rớt là tốt rồi." Anh không nên hỏi thành tích của cá ướp muối.

Giai Bảo chú ý tới hộp đóng gói, hỏi: "Hôm nay anh về nhà ăn?"

"Phải đi sân bay, cái này ăn ở sân bay."

"À... Đi công tác sao?" Giai Bảo hỏi.

Lâm đ*o Hành gật đầu, "Ra nước ngoài mười ngày. Điện thoại di động của cô đâu?" Lâm đ*o Hành đến gần.

Giai Bảo lấy điện thoại ra, đưa cho anh nói: "Sao thế?"

Lâm đ*o Hành lấy tới, cúi đầu nhập vào dãy số, "Đợi thành tích tiếng phổ thông và phát âm có, nói với tôi một tiếng."

Giai Bảo: "..."

Môn kia có tổng cộng 10 phút thi khẩu ngữ, trong đó bốn phút là đoạn văn ngắn, anh vẫn còn còn nhớ kỹ...

Điện thoại vang lên, là của Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành ngắt cuộc gọi của Lão Hàn, một lần nữa đưa vào dãy số, dùng điện thoại của Giai Bảo bấm vào số của mình.

Xong việc, thấy Giai Bảo còn không phản ứng, anh nhìn về phía cô: "Sao thế?"

"Không." Giai Bảo cười.

Lâm đ*o Hành cười trả di động lại cho cô, "Tự lưu số đi, tôi đang gấp, đi trước đây."

Thoáng một phát đã không thấy bóng người, Giai Bảo vén rèm lên, nhìn ra ngoài.

Ngày mai cô đi chuyến bay buổi sáng, cũng ra nước ngoài du lịch, chưa kịp nói với anh.

Giai Bảo nắm điện thoại.

Thời gian du lịch dự định vào sau ngày kết thúc thi cuối kì. Giai Bảo và Thi Khai Khai chuẩn bị đầy đủ, kéo theo vali, các cô ngồi trên xe buýt công ty du lịch đi đến sân bay.

Thi Khai Khai ngồi trên xe buýt, hô lớn: "Tự do —— "

Phùng Giai Bảo ngắt lời cô ấy: "Cậu chỉ cách nhà có mỗi 10 phút thôi."

"Rất nhanh tựu tự do rồi!" Thi Khai Khai hừ hừ.

Đã đến sân bay, đi đăng ký, mọi người lần lượt lên máy bay.

Giai Bảo tìm được chỗ ngồi của hai người bọn họ, cách lối đi nhỏ, bên kia trùng hợp là Ân Hồng.

Thi Khai Khai lấy ra đồ ăn vặt và sách, trước khi cất cánh tranh thủ up video lên mạng.

Cô ấy cúi người xuống, sách dựng cao hơn, bìa sách là 16 loại nhân cách.

Giai Bảo tránh màn ảnh dịch về phía lối đi nhỏ, cũng lấy di động ra, nhắn tin cho cậu mợ.

Do dự một lát, ngón tay cái chậm rãi ấn mở nhật kí cuộc gọi.

Dãy số kia là anh đưa vào, cô vẫn còn chưa lưu lại.

Cô mở danh bạ, đánh ra tên "Lâm đ*o Hành".

"Làm gì vậy!"

Giai Bảo lại càng hoảng sợ, tay úp màn hình xuống."Cậu làm gì thế." Cô nói.

"Tắt điện thoại, sắp bay rồi." Thi Khai Khai có lòng nhắc nhở.

"Ừ."

Giai Bảo lật di động qua, màn hình báo "Đang gọi..."

Cô trừng lớn mắt, luống cuống tay chân tắt điện thoại.

May mà còn chưa kết nối.

Thông báo cất cánh nhắc nhở, Giai Bảo tranh thủ thời gian tắt máy.

Hành trình xa, hai người ăn đồ ăn vặt, lại nghe nhạc, thật sự không có việc gì làm.

Giai Bảo chỉ quyển sách kia của Thi Khai Khai: “Mua lúc nào thế?"

"Tuần trước."

"Đọc chưa?"

"Còn chưa, bận thi cuối kỳ làm gì có thời gian, tớ mua giải khuây thôi."

"Để tớ xem."

Giai Bảo không có việc gì làm, vừa vặn lật sách tiêu khiển. Xem một lát, cô đụng cánh tay Thi Khai Khai: "Khai Khai, có câu hỏi trắc nghiệm này."

"Thật sao." Thi Khai Khai dựa gần vào.

Trên sách có hơn bốn mươi câu hỏi, làm xong tính toán nhân cách, Thi Khai Khai làm trước, cô ấy chẳng muốn tính toán, lại để cho Giai Bảo giúp mình.

Giai Bảo tính xong nói: "Cậu là ENFP."

"Giải thích một chút." Thi Khai Khai gặm đồ ăn vặt nói.

"Khỏe mạnh nhiệt tình, dịu dàng mẫn cảm, là loại hình phóng viên mạo hiểm tính chất đặc biệt." Giai Bảo nói.

"Rất chuẩn nha, cậu thì sao?"

"Đợi một chút ——" Giai Bảo làm xong câu hỏi, nói, "Tớ là ISFJ, người bảo vệ?"

"Có ý gì?"

Giai Bảo nhìn xuống: "Trời sinh nhiệt tình hữu hảo, biết dùng toàn bộ sức lực hoàn thành nghĩa vụ của mình."

Thi Khai Khai đánh giá: "Cậu quá phù phiếm, tớ cũng thế. Còn gì nữa không?"

Giai Bảo tiếp tục xem tiếp: "Bình thường che dấu nhu cầu của mình, rất khó thoát khỏi bóng ma quá khứ..."

Thi Khai Khai nói: "Nói lung tung, cậu tính không chuẩn rồi."

Giai Bảo cười, cô lật vài tờ, xem giải thích của những người khác.

Không biết Lâm đ*o Hành là dạng nhân cách gì, Giai Bảo nhớ tới dáng vẻ anh giáo huấn cô, lật sách, cô so sánh tìm kiếm trong đám ấy.

"Này, để cho người khác làm xem có đúng hay không!" Thi Khai Khai bỗng nhiên nói.

"Hả?"

Thi Khai Khai khẽ gọi: "Quản lý Ân."

Bên kia lối đi nhỏ, Ân Hồng vừa uống thuốc xong, đóng nắp bình thuốc, quay đầu đáp lại: "Làm sao vậy?"

Thi Khai Khai: "Chơi trò chơi nhé!"

Ân Hồng: "Trò chơi gì?"

Thi Khai Khai: "Làm trắc nghiệm!"

***

Tháng bảy tám là mùa du lịch thịnh vượng, thời tiết tốt, học sinh lại được nghỉ hè, đoàn du lịch tốt sớm đã hết chỗ.

Trong cục cảnh sát có đồng nghiệp đang nói tới con cái trong nhà muốn ra nước ngoài du lịch, lại nhờ mọi người đề cử công ty du lịch đáng tin cậy, có người ném tấm danh thiếp qua, nói: "Lần trước chúng tôi đến công ty du lịch này tra án cầm lại danh thiếp, giá cả giới thiệu rất có lợi, anh xem thử thế nào."

Đồng nghiệp hỏi: "Công ty này có tuyến đường tàu biển chở khách chạy định kỳ không? Tên kia nhà tôi nói muốn trải nghiệm cuộc sống trên biển."

Cảnh sát Hạng ở một bên nghe thấy, đột nhiên khẽ giật mình, trí nhớ như hồng thủy ập tới, ầm ầm tuôn ra.

"Tôi nghĩ ra rồi!" Anh ta đột nhiên đập bàn hô một tiếng.

"Aiz, cậu làm tôi sợ muốn chết, làm gì thế, nhớ ra cái gì?"

Cảnh sát Hạng lập tức bật máy tính lên tìm kiếm tin tức, không bao lâu anh ta tìm được, "Quả nhiên ——" Anh ta nói, "Cùng ngày vợ Vương Kiệt kia tự sát, trên TV còn phát tin tức tròn năm năm về Tinh Hải, nhớ không?"

"Không để ý, làm sao vậy?"

Cảnh sát Hạng nói: "Tôi ở trong tin tức về Tinh Hải, thấy được Ân Hồng, cậu xem —— "

Anh ta chỉ vào hình ảnh video tạm dừng, trên tấm hình tất cả đều là người nhà nạn nhân bi thương.

Ăn mặc quần áo màu đen, Ân Hồng búi tóc đứng ở một nơi hẻo lánh, đúng lúc bị máy quay đến. Chị ta tồn tại ở trong khung hình chừng ba giây, cho nên cảnh sát Hạng mới có ấn tượng.

Đồng nghiệp kinh ngạc: "Trí nhớ của anh cũng thật tốt quá."

Lại nhíu mày: "Chị ta là người nhà nạn nhân? Coi như vậy thì hai tin tức xuất hiện cùng một ngày cũng chỉ là trùng hợp, điều này thì chứng tỏ được gì? Sao anh lại nghĩ đến cái này?"

Trực giác của cảnh sát Hạng nói cho anh ta biết, có dấu vết mà trùng hợp thì tuyệt đối không phải trùng hợp.

Anh ta nhanh chóng tra tìm ghi chép, lấy ra hồ sơ về vợ chồng Vương Kiệt và Ngô Tuệ, sau khi xem xong lại tiếp tục tìm tài liệu khác, cũng nhờ đồng nghiệp: "Cậu đi thăm dò một chút Ân Hồng là người nhà nạn nhân nào trên Tinh Hải."

Đồng nghiệp nghe theo đi làm.

Một lát sau, tin tức tập hợp, cảnh sát Hạng nói: "Năm năm trước Tinh Hải khởi hành, du khách và thuyền viên tổng cộng có 252 người, trong đó có 212 du khách, 154 người là công nhân viên tập đoàn Quảng Điện và người nhà, Tinh Hải gặp chuyện không may trên Thái Bình Dương, cuối cùng số người vẻn vẹn may mắn còn sống sót là 26 người."

"Ngô Tuệ năm đó đúng là nhân viên tập đoàn Quảng Điện, cô ta tham gia tổ chức du lịch lần đó của tập đoàn, hơn nữa, cô ta là một trong những người sống sót."

Đồng nghiệp nói: "Tôi điều tra rồi, trong số nạn nhân có một người tên là Tề Gia Tuấn, năm năm trước mới hai mươi mốt tuổi, mới vừa vào Quảng Điện thực tập, cậu ta là con trai Ân Hồng, một trong số những nạn nhân."

Tin tức đều đã tìm được, cha nạn nhân Tề Gia Tuấn và chồng người sống sót Ngô Tuệ là bạn đánh bạc, người sống sót Ngô Tuệ tự sát, thời gian tự sát trùng hợp là tròn năm năm Tinh Hải xảy ra sự cố.

Quá trùng hợp rồi...

Nhưng lại không thể chứng minh điều gì.

Cảnh sát Hạng nhìn video trên máy tính, qua một lát, mở miệng: "Cậu xem, mặt chị ta không có biểu cảm, không khóc không cười, không ồn ào ầm ĩ, có phải so với người chung quanh đều tỉnh táo hơn không."

"... Hình như vậy."

"Con trai chết rồi, đồng nghiệp của con trai còn sống, sau đó đồng nghiệp này, năm năm sau lại chết cùng một ngày con trai chị ta gặp nạn..." Cảnh sát Hạng lẩm bẩm.

"Có ý gì? Con trai chị ta lại không phải người ta giết, đó là do chiếc tàu gặp nạn. Chẳng lẽ chị ta tìm người chôn cùng con trai? Biến thái sao?" Đồng nghiệp nói hươu nói vượn.

Cảnh sát Hạng bỗng chốc nhìn về phía đối phương: "Cũng không phải là không thể."

"Đừng nói đùa, tôi chỉ là thuận miệng nói mò..." Đồng nghiệp nửa câu sau ngữ khí chần chờ.

Làm việc nhiều năm, bọn họ không phải là chưa bao giờ gặp những vụ án không thể tưởng tượng nổi, rất nhiều tình tiết vụ án cũng là trong giả thiết lớn mật mới chứng thực ra kết quả đấy.

"Bây giờ Ân Hồng đang ở đâu?" Cảnh sát Hạng hỏi.

***

Trên máy bay, Ân Hồng làm xong trắc nghiệm tâm lý, Giai Bảo giúp chị ta tính toán kết quả.

Ân Hồng hỏi: "Tính toán ra chưa?"

Giai Bảo nói: "Xong rồi."

"Là cái gì?"

"INTJ."

"Là cái gì?"

Giai Bảo: "INTJ, là người chủ nghĩa hoàn mỹ, có ý nghĩ cực sáng tạo, hơn nữa tư duy nghiêm túc, logic kín đáo, tín ngưỡng không gì có thể dao động thúc đẩy khiến cho bọn họ đạt thành mục tiêu, đối với phương thức làm việc của mình vô cùng kiên quyết, bỏ qua ý kiến phản đối."

Giai Bảo đại khái nói xong, hỏi Ân Hồng: "Chuẩn không?"

Ân Hồng cười nói: "Hình như hơi chuẩn, có một số việc nếu tôi đã quyết định làm, quả thực mười đầu trâu đều kéo không nổi."

Giai Bảo mỉm cười.

Đã bay được hơn nửa hành trình, trên máy hành khách đều đang nghỉ ngơi, Giai Bảo không có người nói chuyện phiếm.

Cô cũng chuẩn bị ngủ một lát, cái trang kia lại có một dòng chữ nhỏ:

"IN TJ chỉ chiếm 1,5% tổng số người trên thế giới."

Theo động tác cô đóng sách lại, chữ nhỏ dần dần bị bóng mờ bao phủ, cho đến khi hoàn toàn bị bao trùm. 
Chương trước Chương tiếp