Khế Ước Với Huyết Tộc Không Điển Hình
Chương 10: Nông thôn - 10
Edit: Ji
[Lý tiên sinh đến nhà làm khách]
-----o0o-----
Trong bếp, Tần Tiểu Du dùng que cời lửa thuần thục lấy một củ khoai lang nướng lớn nhất từ lỗ bếp đất. Khoai lang sờ vào nóng bỏng tay nên cậu khéo léo dùng đũa gắp lên đĩa, rồi lấy chiếc thìa cán dài bằng inox bưng vào phòng lớn.
"Lý tiên sinh, khoai lang nướng đây." Cậu đặt đĩa trước mặt Lý tiên sinh: "Ăn lúc còn nóng là ngon nhất."
Lý tiên sinh cúi xuống nhìn thứ như "than" trên đĩa, ánh mắt hoài nghi.
Thứ này có ăn được không?
Có lẽ thấy hắn dừng lại quá lâu nên Tần Tiểu Du ngồi xuống ghế, chủ động giúp đỡ.
"Bóc vỏ để lộ phần thịt đỏ bên trong, dùng thìa múc ra và ăn như thế này ——" Cậu làm mẫu bằng cách múc một thìa đầy khoai lang đưa đến bên miệng Lý tiên sinh.
Lý tiên sinh đón nhận ánh mắt mong đợi của người bạn nhỏ, không tự chủ được mở miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc thìa.
Lập tức, vị ngọt mềm lan tỏa trong miệng.
Tần Tiểu Du nhìn trên mặt Lý tiên sinh lộ ra thần sắc bất ngờ ngoài ý muốn, vui vẻ đến mức đôi mắt biến thành đường thẳng.
"Có ngon không?" Cậu hỏi.
Lý tiên sinh liếm liếm khóe môi, nhận lấy chiếc thìa từ tay người bạn nhỏ, gật đầu khen: "Ăn rất ngon, thơm cực kỳ".
Hắn nói chính là ngôn ngữ Ciro, Tần Tiểu Du theo bản năng đáp lại bằng tiếng Ciro: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút! Nếu không đủ, trong nhà vẫn còn rất nhiều."
Trước kia ở biệt thự, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ Ciro, bây giờ Lý tiên sinh đổi ngôn ngữ, Tần Tiểu Du cũng rất tự nhiên mà đổi theo.
Vương Xuân Lan ngồi một bên bị phớt lờ, nghe con trai nói chuyện với Lý tiên sinh bằng ngôn ngữ nước ngoài, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.
Đây có phải là đứa con trai lười học, bướng bỉnh chỉ thiếu đánh đây sao?
Ngôn ngữ Ciro nói trôi chảy, còn có thể cùng người nước ngoài nói chuyện, không thể tưởng tượng nổi!
Thầy Hoắc mới tới quả là lợi hại? Mới dạy hơn nửa tháng mà kết quả thật phi thường.
Hay... con trai bà là thiên tài ngôn ngữ trăm năm khó gặp?
Vương Xuân Lan không rõ chân tướng nhìn chằm chằm Tần Tiểu Du, tâm tư trôi xa, tự hỏi liệu mình có nên tập trung bồi dưỡng khả năng ngôn ngữ thiên phú, tương lai trở thành nhà ngoại giao hay không.
Suy nghĩ của bà bay đi xa, càng nghĩ càng hưng phấn, bà ngồi xuống ghế, ánh mắt sang ngời mà nhìn con trai mình và Lý tiên sinh nói chuyện.
Tần Tiểu Du đột nhiên ngừng nói, bối rối ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, mẹ làm gì thế?"
Ánh mắt kỳ lạ của bà khiến cậu nổi da gà.
Vương Xuân Lan phất tay: "Không sao, không sao, con cứ nói đi, đợi thầy Hoắc về, mẹ biếu thầy giỏ trứng gà."
Tần Tiểu Du không thể hiểu nổi.
Sao lại liên quan đến thầy Hoắc? Vô duyên vô cớ mà biếu trứng gà, bị người khác hiểu lầm thành hối lộ thì phải làm sao?
Không thể hiểu được mạch não của mẹ mình, Tần Tiểu Du nhún vai, chuyển sự chú ý về phía Lý tiên sinh.
Một củ khoai nướng nhanh chóng ăn xong, Lý tiên sinh lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, ưu nhã mà lau khóe miệng, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Cho quá nhiều lá trà vào, trà vừa nồng vừa đắng, Lý tiên sinh mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.
"Ngài có muốn một ly nữa không?" Tần Tiểu Du hỏi.
"Một ly đủ rồi." Lý tiên sinh mỉm cười đặt ly trà xuống.
Tần Tiểu Du tròng mắt vừa di chuyển, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy khỏi ghế: "Em sẽ gói một củ vào giấy, ngài có thể mang về cho La quản gia nếm thử".
Mỗi lần cậu đến biệt thự, La quản gia đều sẽ cho cậu ăn bánh quy, bánh kem, trà sữa thơm ngon, cậu cũng muốn mời La quản gia nếm thử khoai lang nướng của bọn họ.
Tuy là mẹ mình nướng nhưng mượn hoa hiến phật cũng không sao!
Tần Tiểu Du tìm thấy một tờ báo cũ, vui vẻ bước vào bếp, để Vương Xuân Lan và Lý tiên sinh ngồi đối diện nhau.
Vương Xuân Lan vẻ mặt có chút xấu hổ, muốn cùng Lý tiên sinh nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì, do dự hồi lâu, khô khan mở miệng: "Cái kia... Tiểu Du không hiểu chuyện, cứ quấy rầy ngài, xin ngài đừng trách."
Lý tiên sinh giọng điệu ôn hòa trả lời: "Tiểu Du là một cậu bé ngoan, cũng không làm phiền ta."
"Cái này... chính là thế này... haha..." Người mẹ nghe thấy người ngoài khen ngợi con trai mình thì trong lòng rất vui vẻ, bà đang định nói thêm thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Tất cả những nơi khác đăng truyện đều là bản bị đánh cắp.
"Có ai ở nhà không? Tôi là trưởng thôn, tôi đến đây để điều tra."
Vừa nghe nói là trưởng thôn, Vương Xuân Lan lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Tại tại tại..."
Một lúc sau, Vương Xuân Lan dẫn trưởng thôn vào nhà, nghi hoặc hỏi: "Trưởng thôn, ngài muốn điều tra cái gì?"
Trưởng thôn không trả lời câu hỏi của bà mà nhìn người nước ngoài ngồi ở bàn Bát Tiên đang uống trà.
Lúc trước nghe thôn dân nói lại có người nước ngoài từ bên kia sông vào thôn, trưởng làng tưởng họ nói đùa.
Kể từ khi người nước ngoài bí ẩn này định cư ở bên kia sông, hắn gần như không bao giờ vào thôn, thôn dân cũng không dám tới làm phiền hắn.
Nước giếng không phạm nước sông, vẫn an ổn sống chung không có việc gì.
Khác với sự tránh né của thôn dân, trưởng thôn có ấn tượng tốt với người nước ngoài mang họ Sùng Hạ này.
Lý tiên sinh mặc dù đến từ nước Ciro, nhưng lại có giấy phép cư trú ở nước Sùng Hạ vĩnh viễn, quản gia của hắn là con lai có năng lực xuất sắc, làm việc nhanh nhẹn, nhờ họ giúp đỡ nên luôn có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng.
Chẳng hạn, con đường nhỏ nối thôn Vạn Hoành và thị trấn Vạn Lý dài hơn 100 km, Lý tiên sinh đã quyên góp một nửa kinh phí cho dự án.
Đúng lúc này, Vương Xuân Lan nhìn Lý tiên sinh ngồi trong nhà được trưởng thôn tiến lên chào hỏi: "Xin chào Lý tiên sinh."
Lý tiên sinh đứng dậy, bắt tay trưởng thôn, lịch sự nói: "Xin chào, trưởng thôn Trương, rất vui được gặp ông."
Trưởng thôn Trương tươi cười đầy mặt hỏi: "Lý tiên sinh và Vương Xuân Lan là bạn bè sao?"
Nếu không làm sao có thể ở trong nhà Vương Xuân Lan làm khách?
Trưởng thôn Trương nhanh chóng liếc nhìn bình rượu nho và ly trà đầy ắp trên bàn, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
Bình rượu nho có hình dáng tao nhã, trên nhãn đầy chữ Ciro, nhìn thoáng qua là biết nó đáng giá rất nhiều tiền, Vương Xuân Lan coi những lá trà trong ly kia như bảo bối, ngày thường còn tiếc không dám dùng, hiện tại lại mang ra hãm một đống.
Trưởng thôn Trương trong lòng nghi hoặc.
Bọn họ quen nhau như thế nào? Tại sao gã không biết gì cả?
Vương Xuân Lan bị ánh mắt dò xét của trưởng thôn Trương làm cho hoảng sợ, bà nhanh chóng xua tay giải thích: "Không, không, đây là lần thứ hai tôi gặp Lý tiên sinh, bạn bè gì đó, tôi không dám trèo cao. Ôi trưởng thôn, đừng có hại chết tôi!"
Nhìn thấy Vương Xuân Lan cực lực phủi sạch quan hệ, trưởng thôn Trương nhướng mày, cũng không rối rắm về vấn đề này.
Hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng, những chuyện còn lại tạm thời có thể bỏ qua.
"Gần đây trong thôn chúng tôi xảy ra hai vụ án mạng, phía trên rất để ý. Để phối hợp với cảnh sát, trong thôn phải làm bản đăng ký cho người ngoài cư trú." Khi nói đến chuyện chính, trưởng thôn Trương nhìn rất nghiêm túc.
Thôn Vạn Hoành là một ngôi làng nhỏ, người dân thuần phác, hàng xóm hòa thuận, chưa bao giờ xảy ra vụ án hình sự khủng khiếp như giết người.
Hơn nửa tháng trước, thi thể của A Lan được tìm thấy trên sông, cảnh sát và bác sĩ pháp y đều không tìm được bằng chứng giết người nên chỉ có thể kết luận đây là tự sát.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, người ta phát hiện cha của Lý Bảo đã chết trên đồng, đây chắc chắn là điều không bình thường.
Thi thể của cha Lý Bảo trên người vẫn còn đeo một hộp thuốc trừ sâu dùng để làm cỏ, chắc chắn ông ấy vẫn đang làm công việc đồng áng trước khi chết, vẻ mặt sợ hãi, tròng mắt lồi ra, rõ ràng trước khi chết ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp.
Không giống như A Lan, là người độc thân, cha của Lý Bảo là trụ cột gia đình, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề nuôi sống gia đình. Hàng ngày, ông dậy sớm, làm ruộng đến tận khuya, là một người làm nông có tiếng trong thôn.
Hơn nữa, nghi ngờ lớn nhất là, giống như A Lan, một nửa lượng máu trong cơ thể ông ấy đã mất.
Nếu đây coi là tự sát thì cảnh sát không cần phải chịu trách nhiệm. Liên quan đến cái chết của A Lan, cũng lật đổ hoàn toàn phán quyết.
Dù không có bằng chứng thuyết phục nhưng cảnh sát vẫn phân loại hai vụ án này là án mạng và quyết tâm tìm ra kẻ sát nhân, đòi lại công lý cho hai nạn nhân.
Trong khi trưởng thôn đang nói, Tần Tiểu Du bọc khoai lang nướng đi ra khỏi bếp, lặng lẽ đi đến bàn Bát Tiên, ngồi cạnh Lý tiên sinh.
Lý tiên sinh cúi đầu an tĩnh mà nhìn cậu bé, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Vương Xuân Lan biết được trưởng thôn và cán bộ thôn bận rộn với vụ án giết người nên hết sức ủng hộ. "Điều tra, chúng ta nhất định phải điều tra thật kỹ lưỡng! Hãy tìm ra kẻ sát nhân, đền mạng cho A Lan và ba của Lý Bảo".
Trưởng thôn Trương mở sổ đăng ký, trịnh trọng hỏi: "Gần đây có người thân hay bạn bè nào đến thăm nhà bà không?"
Vương Xuân Lan chắc chắn lắc đầu: "Không có."
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, bà nhìn về phía Lý tiên sinh.
Ngoại trừ Lý tiên sinh, đã lâu rồi không có khách đến nhà bà.
Trưởng thôn Trương gạch chéo trên tờ đăng ký để loại trừ nhà họ, sau đó nhìn Lý tiên sinh, lịch sự nói: "Nếu Lý tiên sinh đã ở chỗ này, tôi cũng hỏi một chút".
Biệt thự của Lý tiên sinh được xây dựng độc lập bên kia sông và cũng do thôn Vạn Hoành quản lý.
"Mời." Lý tiên sinh gật đầu.
Trưởng thôn Trương hắng giọng: "Gần đây có khách tới thăm ngài không?"
Lý tiên sinh mỉm cười: "Tôi sống ở đây đã mười năm, ngoại trừ Tiểu Du không có khách nào đến thăm cả."
"Tiểu Du?" Trưởng thôn Trương cúi đầu, kinh ngạc nhìn đứa trẻ ngồi bên cạnh Lý tiên sinh.
Tần Tiểu Du ưỡn ngực, lọn tóc nhỏ trên đầu đung đưa.
Cậu là khách duy nhất ở nhà Lý tiên sinh!
Vương Xuân Lan hung hăng trừng mắt nhìn cậu. Những đứa trẻ khác không dám sang bên kia sông, nhưng cậu thì hay rồi, không những đi mà còn lấy làm tự hào về điều đó. Cái vẻ mặt kiêu ngạo đó thật sự đáng đánh đòn.
Trưởng thôn Trương hơi ngạc nhiên khi thấy Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh thân thiết, tuổi tác khá chênh lệch nhưng lại có tiếng nói chung.
Tuy kinh ngạc nhưng trưởng thôn Trương không hỏi thêm câu nào nữa, sau khi đăng ký, nghiêm túc nói với Vương Xuân Lan: "Trong khoảng thời gian này nhất định phải chú ý an toàn, nếu phát hiện người lạ thì phải kịp thời báo cáo ủy ban thôn."
Vương Xuân Lan liên tục đáp lại: "Nhất định, nhất định, kiên quyết không để người xấu trốn thoát!"
Trưởng thôn kẹp sổ đăng ký dưới cánh tay, đang chuẩn bị rời đi, Tần Tiểu Du vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Trưởng thôn, thầy Hoắc có thể coi là người ngoài không?"
"Hả?"
Giọng nói của đứa trẻ rất rõ ràng, trưởng thôn Trương dừng lại, nhìn Tần Tiểu Du: "Thầy Hoắc là giáo viên tình nguyện mới của trường tiểu học Vạn Hoành phải không?"
"Đúng vậy!" Tần Tiểu Du giơ ngón tay đếm: "Thầy Hoắc là một trong những người đã đến thôn chúng ta trong tháng qua, còn có bạn trai chị A Lan và bố mẹ của anh ấy nữa."
Vương Xuân Lan đi vòng qua Tần Tiểu Du, vỗ vào gáy cậu, mắng: "Đừng nói bậy! Thầy Hoắc là người thành phố đến dạy ở thôn chúng ta, thầy là người có đạo đức! Hơn nữa, thầy Hoắc đang nghỉ phép, không ở trong thôn, làm sao có thể nghi ngờ thầy ấy?"
Bạn trai của A Lan người nhà của anh ta càng không thể nghi ngờ, sau nửa ngày họ đã rời khỏi làng.
"Ối, mẹ, nhẹ một chút, mẹ muốn đánh con thành ngốc phải không." Tần Tiểu Du trốn ở phía sau Lý tiên sinh cầu cứu.
Lý tiên sinh ngước mắt nhìn Vương Xuân Lan, tuy không nói gì nhưng Vương Xuân Lan không tự chủ được bỏ bàn tay đang đánh con trai mình xuống.
Bị đôi mắt xanh thẳm như vậy nhìn chằm chằm, bà cảm thấy chột dạ không thể giải thích được, bà cười ngượng ngùng: "...Đứa nhỏ này nói chẳng lựa lời gì cả."
Tần Tiểu Du buồn bực lẩm bẩm: "Con chỉ ăn ngay nói thật."
Trưởng thôn Trương trầm tư. "Thầy Hoắc xin nghỉ khi nào? Thầy có nói đi đâu không?"
Vương Xuân Lan cau mày: "Cái này... Tôi không có hỏi cặn kẽ, thật sự không biết. Trưởng thôn đi trường tiểu học Vạn Hoành hỏi xem thế nào?"
"Được, lát nữa tôi sẽ đi hỏi." Trưởng thôn Trương vội vàng rời đi, đi đến nhà bên cạnh.
Ông vừa rời đi, Lý tiên sinh cũng đứng dậy cáo từ.
Vương Xuân Lan xoa xoa tay, khách sáo hỏi: "Lý tiên sinh, hay là ở lại ăn cơm tối?"
Lý tiên sinh lịch sự từ chối: "La quản gia còn đang đợi dùng nước tương."
Vừa nói, những ngón tay thon dài trắng nõn nhấc bình rượu nho trên bàn lên.
Tần Tiểu Du vội vàng đưa củ khoai lang nướng cho Lý tiên sinh: "Đừng quên mang theo cái này."
"Được." Lý tiên sinh cầm lấy củ khoai lang nướng. Khoai lang được gói trong giấy báo dày, sờ vào chỉ hơi ấm chứ không nóng.
Tần Tiểu Du tiễn Lý tiên sinh ra cửa, một đường đưa đến tận bên ngoài đường.
Lý tiên sinh một tay cầm bình rượu đựng đầy nước tương, tay kia cầm củ khoai lang nướng bọc giấy báo, đưa ra lời mời với Tần Tiểu Du: "Cảm ơn em đã tiếp đãi. Khi nào em có thời gian thì tới biệt thự chơi".
Tần Tiểu Du nắm chặt tay, ngẩng đầu nói: "Ngày mai... Em đã hẹn với các bạn cùng lớp ngày mai đi dã ngoại trên núi, ngày mốt là chủ nhật, em hứa sẽ đến biệt thự tìm ngài".
"Ta sẽ bảo La quản gia chuẩn bị trước bánh kem và trà sữa." Lý tiên sinh nháy mắt với cậu rồi mang quà của người bạn nhỏ rời đi.
Tần Tiểu Du đứng trước sân, lưu luyến không rời mà nhìn theo hắn đi xa.
Mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn sót lại ánh chiều tà, phản chiếu trên lưng người đàn ông, xa xa nhìn lại, hình ảnh thật đẹp.
- ------------------
Tiểu Du: 5555, Lý tiên sinh về nhà rồi, không muốn ngài đi. TVT
——————
ps: Chà, không biết bạn có để ý chi tiết này không!
Trong Chương 6, ngón tay của Lý tiên sinh chạm vào lông mày của Tiểu Du để giúp cậu xóa bỏ sự sợ hãi.
Trong chương 9, Lý tiên sinh gặp Tiểu Du, lại chạm nhẹ vào trán cậu, một lần nữa giúp cậu loại bỏ sự sợ hãi.
Che mặt, tôi viết có phải mơ hồ quá không?
Về danh tính thực sự của thầy Hoắc, chúng ta sẽ biết trong một hai chương nữa, đừng nóng vội.
----------------------
[Lý tiên sinh đến nhà làm khách]
-----o0o-----
Trong bếp, Tần Tiểu Du dùng que cời lửa thuần thục lấy một củ khoai lang nướng lớn nhất từ lỗ bếp đất. Khoai lang sờ vào nóng bỏng tay nên cậu khéo léo dùng đũa gắp lên đĩa, rồi lấy chiếc thìa cán dài bằng inox bưng vào phòng lớn.
"Lý tiên sinh, khoai lang nướng đây." Cậu đặt đĩa trước mặt Lý tiên sinh: "Ăn lúc còn nóng là ngon nhất."
Lý tiên sinh cúi xuống nhìn thứ như "than" trên đĩa, ánh mắt hoài nghi.
Thứ này có ăn được không?
Có lẽ thấy hắn dừng lại quá lâu nên Tần Tiểu Du ngồi xuống ghế, chủ động giúp đỡ.
"Bóc vỏ để lộ phần thịt đỏ bên trong, dùng thìa múc ra và ăn như thế này ——" Cậu làm mẫu bằng cách múc một thìa đầy khoai lang đưa đến bên miệng Lý tiên sinh.
Lý tiên sinh đón nhận ánh mắt mong đợi của người bạn nhỏ, không tự chủ được mở miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc thìa.
Lập tức, vị ngọt mềm lan tỏa trong miệng.
Tần Tiểu Du nhìn trên mặt Lý tiên sinh lộ ra thần sắc bất ngờ ngoài ý muốn, vui vẻ đến mức đôi mắt biến thành đường thẳng.
"Có ngon không?" Cậu hỏi.
Lý tiên sinh liếm liếm khóe môi, nhận lấy chiếc thìa từ tay người bạn nhỏ, gật đầu khen: "Ăn rất ngon, thơm cực kỳ".
Hắn nói chính là ngôn ngữ Ciro, Tần Tiểu Du theo bản năng đáp lại bằng tiếng Ciro: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút! Nếu không đủ, trong nhà vẫn còn rất nhiều."
Trước kia ở biệt thự, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ Ciro, bây giờ Lý tiên sinh đổi ngôn ngữ, Tần Tiểu Du cũng rất tự nhiên mà đổi theo.
Vương Xuân Lan ngồi một bên bị phớt lờ, nghe con trai nói chuyện với Lý tiên sinh bằng ngôn ngữ nước ngoài, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.
Đây có phải là đứa con trai lười học, bướng bỉnh chỉ thiếu đánh đây sao?
Ngôn ngữ Ciro nói trôi chảy, còn có thể cùng người nước ngoài nói chuyện, không thể tưởng tượng nổi!
Thầy Hoắc mới tới quả là lợi hại? Mới dạy hơn nửa tháng mà kết quả thật phi thường.
Hay... con trai bà là thiên tài ngôn ngữ trăm năm khó gặp?
Vương Xuân Lan không rõ chân tướng nhìn chằm chằm Tần Tiểu Du, tâm tư trôi xa, tự hỏi liệu mình có nên tập trung bồi dưỡng khả năng ngôn ngữ thiên phú, tương lai trở thành nhà ngoại giao hay không.
Suy nghĩ của bà bay đi xa, càng nghĩ càng hưng phấn, bà ngồi xuống ghế, ánh mắt sang ngời mà nhìn con trai mình và Lý tiên sinh nói chuyện.
Tần Tiểu Du đột nhiên ngừng nói, bối rối ngẩng đầu lên: "Mẹ ơi, mẹ làm gì thế?"
Ánh mắt kỳ lạ của bà khiến cậu nổi da gà.
Vương Xuân Lan phất tay: "Không sao, không sao, con cứ nói đi, đợi thầy Hoắc về, mẹ biếu thầy giỏ trứng gà."
Tần Tiểu Du không thể hiểu nổi.
Sao lại liên quan đến thầy Hoắc? Vô duyên vô cớ mà biếu trứng gà, bị người khác hiểu lầm thành hối lộ thì phải làm sao?
Không thể hiểu được mạch não của mẹ mình, Tần Tiểu Du nhún vai, chuyển sự chú ý về phía Lý tiên sinh.
Một củ khoai nướng nhanh chóng ăn xong, Lý tiên sinh lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, ưu nhã mà lau khóe miệng, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Cho quá nhiều lá trà vào, trà vừa nồng vừa đắng, Lý tiên sinh mặt không đổi sắc mà nuốt xuống.
"Ngài có muốn một ly nữa không?" Tần Tiểu Du hỏi.
"Một ly đủ rồi." Lý tiên sinh mỉm cười đặt ly trà xuống.
Tần Tiểu Du tròng mắt vừa di chuyển, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy khỏi ghế: "Em sẽ gói một củ vào giấy, ngài có thể mang về cho La quản gia nếm thử".
Mỗi lần cậu đến biệt thự, La quản gia đều sẽ cho cậu ăn bánh quy, bánh kem, trà sữa thơm ngon, cậu cũng muốn mời La quản gia nếm thử khoai lang nướng của bọn họ.
Tuy là mẹ mình nướng nhưng mượn hoa hiến phật cũng không sao!
Tần Tiểu Du tìm thấy một tờ báo cũ, vui vẻ bước vào bếp, để Vương Xuân Lan và Lý tiên sinh ngồi đối diện nhau.
Vương Xuân Lan vẻ mặt có chút xấu hổ, muốn cùng Lý tiên sinh nói chuyện, lại không biết nên nói cái gì, do dự hồi lâu, khô khan mở miệng: "Cái kia... Tiểu Du không hiểu chuyện, cứ quấy rầy ngài, xin ngài đừng trách."
Lý tiên sinh giọng điệu ôn hòa trả lời: "Tiểu Du là một cậu bé ngoan, cũng không làm phiền ta."
"Cái này... chính là thế này... haha..." Người mẹ nghe thấy người ngoài khen ngợi con trai mình thì trong lòng rất vui vẻ, bà đang định nói thêm thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192. Tất cả những nơi khác đăng truyện đều là bản bị đánh cắp.
"Có ai ở nhà không? Tôi là trưởng thôn, tôi đến đây để điều tra."
Vừa nghe nói là trưởng thôn, Vương Xuân Lan lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Tại tại tại..."
Một lúc sau, Vương Xuân Lan dẫn trưởng thôn vào nhà, nghi hoặc hỏi: "Trưởng thôn, ngài muốn điều tra cái gì?"
Trưởng thôn không trả lời câu hỏi của bà mà nhìn người nước ngoài ngồi ở bàn Bát Tiên đang uống trà.
Lúc trước nghe thôn dân nói lại có người nước ngoài từ bên kia sông vào thôn, trưởng làng tưởng họ nói đùa.
Kể từ khi người nước ngoài bí ẩn này định cư ở bên kia sông, hắn gần như không bao giờ vào thôn, thôn dân cũng không dám tới làm phiền hắn.
Nước giếng không phạm nước sông, vẫn an ổn sống chung không có việc gì.
Khác với sự tránh né của thôn dân, trưởng thôn có ấn tượng tốt với người nước ngoài mang họ Sùng Hạ này.
Lý tiên sinh mặc dù đến từ nước Ciro, nhưng lại có giấy phép cư trú ở nước Sùng Hạ vĩnh viễn, quản gia của hắn là con lai có năng lực xuất sắc, làm việc nhanh nhẹn, nhờ họ giúp đỡ nên luôn có thể giải quyết vấn đề nhanh chóng.
Chẳng hạn, con đường nhỏ nối thôn Vạn Hoành và thị trấn Vạn Lý dài hơn 100 km, Lý tiên sinh đã quyên góp một nửa kinh phí cho dự án.
Đúng lúc này, Vương Xuân Lan nhìn Lý tiên sinh ngồi trong nhà được trưởng thôn tiến lên chào hỏi: "Xin chào Lý tiên sinh."
Lý tiên sinh đứng dậy, bắt tay trưởng thôn, lịch sự nói: "Xin chào, trưởng thôn Trương, rất vui được gặp ông."
Trưởng thôn Trương tươi cười đầy mặt hỏi: "Lý tiên sinh và Vương Xuân Lan là bạn bè sao?"
Nếu không làm sao có thể ở trong nhà Vương Xuân Lan làm khách?
Trưởng thôn Trương nhanh chóng liếc nhìn bình rượu nho và ly trà đầy ắp trên bàn, càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình.
Bình rượu nho có hình dáng tao nhã, trên nhãn đầy chữ Ciro, nhìn thoáng qua là biết nó đáng giá rất nhiều tiền, Vương Xuân Lan coi những lá trà trong ly kia như bảo bối, ngày thường còn tiếc không dám dùng, hiện tại lại mang ra hãm một đống.
Trưởng thôn Trương trong lòng nghi hoặc.
Bọn họ quen nhau như thế nào? Tại sao gã không biết gì cả?
Vương Xuân Lan bị ánh mắt dò xét của trưởng thôn Trương làm cho hoảng sợ, bà nhanh chóng xua tay giải thích: "Không, không, đây là lần thứ hai tôi gặp Lý tiên sinh, bạn bè gì đó, tôi không dám trèo cao. Ôi trưởng thôn, đừng có hại chết tôi!"
Nhìn thấy Vương Xuân Lan cực lực phủi sạch quan hệ, trưởng thôn Trương nhướng mày, cũng không rối rắm về vấn đề này.
Hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng, những chuyện còn lại tạm thời có thể bỏ qua.
"Gần đây trong thôn chúng tôi xảy ra hai vụ án mạng, phía trên rất để ý. Để phối hợp với cảnh sát, trong thôn phải làm bản đăng ký cho người ngoài cư trú." Khi nói đến chuyện chính, trưởng thôn Trương nhìn rất nghiêm túc.
Thôn Vạn Hoành là một ngôi làng nhỏ, người dân thuần phác, hàng xóm hòa thuận, chưa bao giờ xảy ra vụ án hình sự khủng khiếp như giết người.
Hơn nửa tháng trước, thi thể của A Lan được tìm thấy trên sông, cảnh sát và bác sĩ pháp y đều không tìm được bằng chứng giết người nên chỉ có thể kết luận đây là tự sát.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay, người ta phát hiện cha của Lý Bảo đã chết trên đồng, đây chắc chắn là điều không bình thường.
Thi thể của cha Lý Bảo trên người vẫn còn đeo một hộp thuốc trừ sâu dùng để làm cỏ, chắc chắn ông ấy vẫn đang làm công việc đồng áng trước khi chết, vẻ mặt sợ hãi, tròng mắt lồi ra, rõ ràng trước khi chết ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó khủng khiếp.
Không giống như A Lan, là người độc thân, cha của Lý Bảo là trụ cột gia đình, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề nuôi sống gia đình. Hàng ngày, ông dậy sớm, làm ruộng đến tận khuya, là một người làm nông có tiếng trong thôn.
Hơn nữa, nghi ngờ lớn nhất là, giống như A Lan, một nửa lượng máu trong cơ thể ông ấy đã mất.
Nếu đây coi là tự sát thì cảnh sát không cần phải chịu trách nhiệm. Liên quan đến cái chết của A Lan, cũng lật đổ hoàn toàn phán quyết.
Dù không có bằng chứng thuyết phục nhưng cảnh sát vẫn phân loại hai vụ án này là án mạng và quyết tâm tìm ra kẻ sát nhân, đòi lại công lý cho hai nạn nhân.
Trong khi trưởng thôn đang nói, Tần Tiểu Du bọc khoai lang nướng đi ra khỏi bếp, lặng lẽ đi đến bàn Bát Tiên, ngồi cạnh Lý tiên sinh.
Lý tiên sinh cúi đầu an tĩnh mà nhìn cậu bé, rồi đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.
Vương Xuân Lan biết được trưởng thôn và cán bộ thôn bận rộn với vụ án giết người nên hết sức ủng hộ. "Điều tra, chúng ta nhất định phải điều tra thật kỹ lưỡng! Hãy tìm ra kẻ sát nhân, đền mạng cho A Lan và ba của Lý Bảo".
Trưởng thôn Trương mở sổ đăng ký, trịnh trọng hỏi: "Gần đây có người thân hay bạn bè nào đến thăm nhà bà không?"
Vương Xuân Lan chắc chắn lắc đầu: "Không có."
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, bà nhìn về phía Lý tiên sinh.
Ngoại trừ Lý tiên sinh, đã lâu rồi không có khách đến nhà bà.
Trưởng thôn Trương gạch chéo trên tờ đăng ký để loại trừ nhà họ, sau đó nhìn Lý tiên sinh, lịch sự nói: "Nếu Lý tiên sinh đã ở chỗ này, tôi cũng hỏi một chút".
Biệt thự của Lý tiên sinh được xây dựng độc lập bên kia sông và cũng do thôn Vạn Hoành quản lý.
"Mời." Lý tiên sinh gật đầu.
Trưởng thôn Trương hắng giọng: "Gần đây có khách tới thăm ngài không?"
Lý tiên sinh mỉm cười: "Tôi sống ở đây đã mười năm, ngoại trừ Tiểu Du không có khách nào đến thăm cả."
"Tiểu Du?" Trưởng thôn Trương cúi đầu, kinh ngạc nhìn đứa trẻ ngồi bên cạnh Lý tiên sinh.
Tần Tiểu Du ưỡn ngực, lọn tóc nhỏ trên đầu đung đưa.
Cậu là khách duy nhất ở nhà Lý tiên sinh!
Vương Xuân Lan hung hăng trừng mắt nhìn cậu. Những đứa trẻ khác không dám sang bên kia sông, nhưng cậu thì hay rồi, không những đi mà còn lấy làm tự hào về điều đó. Cái vẻ mặt kiêu ngạo đó thật sự đáng đánh đòn.
Trưởng thôn Trương hơi ngạc nhiên khi thấy Tần Tiểu Du và Lý tiên sinh thân thiết, tuổi tác khá chênh lệch nhưng lại có tiếng nói chung.
Tuy kinh ngạc nhưng trưởng thôn Trương không hỏi thêm câu nào nữa, sau khi đăng ký, nghiêm túc nói với Vương Xuân Lan: "Trong khoảng thời gian này nhất định phải chú ý an toàn, nếu phát hiện người lạ thì phải kịp thời báo cáo ủy ban thôn."
Vương Xuân Lan liên tục đáp lại: "Nhất định, nhất định, kiên quyết không để người xấu trốn thoát!"
Trưởng thôn kẹp sổ đăng ký dưới cánh tay, đang chuẩn bị rời đi, Tần Tiểu Du vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên nói: "Trưởng thôn, thầy Hoắc có thể coi là người ngoài không?"
"Hả?"
Giọng nói của đứa trẻ rất rõ ràng, trưởng thôn Trương dừng lại, nhìn Tần Tiểu Du: "Thầy Hoắc là giáo viên tình nguyện mới của trường tiểu học Vạn Hoành phải không?"
"Đúng vậy!" Tần Tiểu Du giơ ngón tay đếm: "Thầy Hoắc là một trong những người đã đến thôn chúng ta trong tháng qua, còn có bạn trai chị A Lan và bố mẹ của anh ấy nữa."
Vương Xuân Lan đi vòng qua Tần Tiểu Du, vỗ vào gáy cậu, mắng: "Đừng nói bậy! Thầy Hoắc là người thành phố đến dạy ở thôn chúng ta, thầy là người có đạo đức! Hơn nữa, thầy Hoắc đang nghỉ phép, không ở trong thôn, làm sao có thể nghi ngờ thầy ấy?"
Bạn trai của A Lan người nhà của anh ta càng không thể nghi ngờ, sau nửa ngày họ đã rời khỏi làng.
"Ối, mẹ, nhẹ một chút, mẹ muốn đánh con thành ngốc phải không." Tần Tiểu Du trốn ở phía sau Lý tiên sinh cầu cứu.
Lý tiên sinh ngước mắt nhìn Vương Xuân Lan, tuy không nói gì nhưng Vương Xuân Lan không tự chủ được bỏ bàn tay đang đánh con trai mình xuống.
Bị đôi mắt xanh thẳm như vậy nhìn chằm chằm, bà cảm thấy chột dạ không thể giải thích được, bà cười ngượng ngùng: "...Đứa nhỏ này nói chẳng lựa lời gì cả."
Tần Tiểu Du buồn bực lẩm bẩm: "Con chỉ ăn ngay nói thật."
Trưởng thôn Trương trầm tư. "Thầy Hoắc xin nghỉ khi nào? Thầy có nói đi đâu không?"
Vương Xuân Lan cau mày: "Cái này... Tôi không có hỏi cặn kẽ, thật sự không biết. Trưởng thôn đi trường tiểu học Vạn Hoành hỏi xem thế nào?"
"Được, lát nữa tôi sẽ đi hỏi." Trưởng thôn Trương vội vàng rời đi, đi đến nhà bên cạnh.
Ông vừa rời đi, Lý tiên sinh cũng đứng dậy cáo từ.
Vương Xuân Lan xoa xoa tay, khách sáo hỏi: "Lý tiên sinh, hay là ở lại ăn cơm tối?"
Lý tiên sinh lịch sự từ chối: "La quản gia còn đang đợi dùng nước tương."
Vừa nói, những ngón tay thon dài trắng nõn nhấc bình rượu nho trên bàn lên.
Tần Tiểu Du vội vàng đưa củ khoai lang nướng cho Lý tiên sinh: "Đừng quên mang theo cái này."
"Được." Lý tiên sinh cầm lấy củ khoai lang nướng. Khoai lang được gói trong giấy báo dày, sờ vào chỉ hơi ấm chứ không nóng.
Tần Tiểu Du tiễn Lý tiên sinh ra cửa, một đường đưa đến tận bên ngoài đường.
Lý tiên sinh một tay cầm bình rượu đựng đầy nước tương, tay kia cầm củ khoai lang nướng bọc giấy báo, đưa ra lời mời với Tần Tiểu Du: "Cảm ơn em đã tiếp đãi. Khi nào em có thời gian thì tới biệt thự chơi".
Tần Tiểu Du nắm chặt tay, ngẩng đầu nói: "Ngày mai... Em đã hẹn với các bạn cùng lớp ngày mai đi dã ngoại trên núi, ngày mốt là chủ nhật, em hứa sẽ đến biệt thự tìm ngài".
"Ta sẽ bảo La quản gia chuẩn bị trước bánh kem và trà sữa." Lý tiên sinh nháy mắt với cậu rồi mang quà của người bạn nhỏ rời đi.
Tần Tiểu Du đứng trước sân, lưu luyến không rời mà nhìn theo hắn đi xa.
Mặt trời đã lặn từ lâu, chỉ còn sót lại ánh chiều tà, phản chiếu trên lưng người đàn ông, xa xa nhìn lại, hình ảnh thật đẹp.
- ------------------
Tiểu Du: 5555, Lý tiên sinh về nhà rồi, không muốn ngài đi. TVT
——————
ps: Chà, không biết bạn có để ý chi tiết này không!
Trong Chương 6, ngón tay của Lý tiên sinh chạm vào lông mày của Tiểu Du để giúp cậu xóa bỏ sự sợ hãi.
Trong chương 9, Lý tiên sinh gặp Tiểu Du, lại chạm nhẹ vào trán cậu, một lần nữa giúp cậu loại bỏ sự sợ hãi.
Che mặt, tôi viết có phải mơ hồ quá không?
Về danh tính thực sự của thầy Hoắc, chúng ta sẽ biết trong một hai chương nữa, đừng nóng vội.
----------------------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương