Khế Ước Với Huyết Tộc Không Điển Hình

Chương 3: Nông thôn - 3



Edit: Ji

[Giáo viên mới ở thôn]

- ----o0o-----

"Anh, có chuyện gì sao?" Tần Tiểu Du tò mò hỏi.

Người đàn ông lạ mặt này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ vest đen cao cấp, đi một đôi giày da đen bóng, trên tay xách một chiếc vali lớn, loạng choạng đi từ bên này sang bên kia, không cẩn thận một chút sẽ ngã xuống ruộng.

Đêm hôm trước có một trận mưa lớn, ruộng đầy nước, nếu ngã xuống thì thật sự là xui xẻo đến tận nhà bà ngoại. (1)

(1) Câu này tôi tra trên baidu ý là nhà bà ngoại ở rất xa, sự xui xẻo này nếu xảy ra thì nó rất dài, kiểu liên hoàn.

"Tôi muốn hỏi một chút... làm thế nào để đến trường tiểu học Vạn Hoành?" Người đàn ông nôn nóng hỏi. Gã đi vòng quanh làng cả buổi sáng, vòng tới vòng lui, những gì gã nhìn thấy chỉ là những ngôi nhà thấp lè tè hoặc những cánh đồng, gã hỏi nhiều người dân làng và họ đều nói trường tiểu học Vạn Hoành ở phía Đông gần cánh đồng, nhưng gã đã tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể tìm thấy trường học chết tiệt đó.

"Kia không phải sao?" Tần Tiểu Du giơ tay chỉ về phía trước, vẻ mặt khó hiểu. Thôn Vạn Hoành chỉ có một trường tiểu học, hỏi ai cũng biết, nếu không biết, thì để dân làng dẫn đường!

Người này có chút ngốc.

Người đàn ông nhìn theo hướng cậu chỉ với vẻ mặt buồn bực.

Đó là trường tiểu học à? Chẳng phải chỉ là cái từ đường thôi sao? Nó nằm đơn độc trên cánh đồng, chiếm diện tích rộng lớn, được bao quanh bởi những bức tường đất cao, ai có thể nghĩ rằng đó là một trường tiểu học?

"Hóa ra ở chỗ này!" Người đàn ông ho khan một tiếng, chậm rãi đi theo Tần Tiểu Du, luôn chú ý bước đi của mình vì sợ dẫm phải bùn.

"Anh đến trường chúng tôi làm gì?" Tần Tiểu Du vừa đi vừa hỏi.

"Tôi đến từ thành phố Ngô Việt, tới trường tiểu học Vạn Hoành làm giáo viên. Hôm nay vừa tới thôn Vạn Hoành, lẽ ra có người đón tôi, nhưng bỗng nhiên họ lại có việc, nên tôi phải một mình tới đây." Người đàn ông nở một nụ cười thân thiện.

"Ồ, anh đến từ thành phố à?" Tần Tiểu Du kêu lên, chớp chớp đôi mắt to đen láy, nhanh chóng hỏi: "Trong thành phố có phải có nhiều ô tô, nhiều nhà cao tầng, nhiều người và rất nhiều đồ ăn ngon phải không? Ở đó có sở thú không? Có công viên trò chơi không? Có sân vận động phải không? Có giống như trên TV không?"

Đối mặt với nhiều câu hỏi của Tần Tiểu Du, người đàn ông nở nụ cười cứng nhắc. Có phải tất cả trẻ em nông thôn đều gào thét thế không?

"Anh đến trường chúng tôi dạy, dạy cái gì?" Tần Tiểu Du lại hỏi. Trường ít giáo viên quá, hiếm có giáo viên mới là người thành phố, lạ thật!

"Tôi dạy ngôn ngữ Ciro và âm nhạc", người đàn ông bỏ qua những câu hỏi khác và trả lời câu hỏi cuối cùng, "Tôi nghe nói trường của em chỉ có một chương trình giảng dạy duy nhất, vì vậy tôi đã đăng ký làm tình nguyện viên dạy học."

"Ngôn ngữ Ciro và âm nhạc?" Tần Tiểu Du nhiệt tình nói: "Ngôn ngữ Ciro là mấy chữ ABCD đó sao? Âm nhạc? Âm nhạc không phải chỉ là hát thôi sao? Ai không hát được? Người trong thôn chúng tôi đa số đều có thể hát dân ca, cho nên không cần phải học."

"Em biết hai mươi sáu chữ cái à?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.

"Cái này đã là gì? Tôi cũng có thể nói được ngôn ngữ Ciro!" Tần Tiểu Du ưỡn ngực tự hào. Cậu đã học ngôn ngữ Ciro từ Lý tiên sinh hơn một năm, trò chuyện đơn giản không có vấn đề gì. Nhưng cậu không đề cập chuyện này với bất cứ ai.

"Trường của cậu có giáo viên dạy ngôn ngữ Ciro sao?" Người đàn ông nhướng mày hỏi.

"Ừm..." Tần Tiểu Du cúi đầu, đôi mắt xoay chuyển, xua tay nói: "Không có. Tôi... Tôi học được vài câu từ chị gái hàng xóm của tôi. Cô ấy đang học cấp hai trong thị trấn, học cấp hai phải học ngôn ngữ Ciro, mỗi lần nghỉ lễ trở về thôn cô ấy ở trước mặt bọn tôi thường khoe khoang".

"Như vậy..." Người đàn ông trầm ngâm nhìn chằm chằm vào mái tóc của Tần Tiểu Du: "Sau này ở trường cũng có thể học được, ngôn ngữ Ciro được sử dụng rộng rãi, khi đi làm ở thành phố hoặc ra nước ngoài đều sẽ dùng tới".

Đi làm ở thành phố hay ra nước ngoài?

Là người gốc nông thôn, liệu cậu có cơ hội lên thành phố hay không cũng là một vấn đề!

Một lúc sau, cả hai đi qua con đường nhỏ bên bờ ruộng, đến trường học.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lau sạch đôi giày da trên bãi cỏ ven đường, sau đó vỗ nhẹ lên vai Tần Tiểu Du ân cần nói: "Cảm ơn nhóc, em tên gì? Tôi nhờ cô giáo chủ nhiệm khen ngợi em. "

"Giúp đỡ người khác chính là hạnh phúc, không cần cảm ơn!" Tần Tiểu Du cười toe toét, như con khỉ con nhảy vài cái, chạy vào cổng trường, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.

Người đàn ông bật cười, lắc đầu. "Thật là một đứa trẻ dễ thương."



Gã hơi nheo mắt nhìn những đứa trẻ lần lượt bước vào trường, không lộ chút nào mà khóe miệng nhếch lên.

Tin giáo viên mới đến trường vào buổi trưa giống như đôi cánh, truyền khắp trường, đến chiều, ngay cả người trong thôn cũng biết.

Một giáo viên trẻ tuổi đôi mươi, tốt nghiệp đại học, bỏ công việc tốt ở thành phố, vô tư mà về quê dạy học, quả là người có tính cách cao thượng!

Điều quan trọng nhất chính là nam giáo viên này còn độc thân, đẹp trai như ngôi sao trên TV, nói tiếng Ciro lưu loát, hát hay. Gã không chỉ được cô giáo độc thân vô cùng ái mộ mà ngay cả những cô gái chưa chồng trong thôn cũng liên tục đến trường, như động vật quý hiếm mà nhìn từ xa, đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.

Vương Diễm khoanh tay, vẻ mặt say mê nói: "Thầy Hoắc đẹp trai quá! Thầy ấy quả thật giống như bạch mã hoàng tử trong mơ của tớ vậy!"

"Bạn học Vương Diễm, chờ cậu lớn lên, bạch mã hoàng tử của cậu sẽ biến thành lão già cưỡi ngựa!" Tần Tiểu Du tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của cô ta, thầy giáo đẹp trai nhưng so với Lý tiên sinh khác nhau một trời một vực.

"Hừ, mấy tên nhóc xấu xí như các cậu làm sao hiểu nổi tình cảm thiếu nữ chứ", Vương Diễm khinh thường nói.

"Ừ, ừ, tôi không hiểu." Tần Tiểu Du thờ ơ xua tay. Cậu cũng không muốn hiểu, trẻ con mà ngày nào cũng nói chuyện yêu đương, cẩn thận bị mẹ đánh đòn.

"Tiểu Du, sau giờ học cậu có muốn đi đào cá chạch không?" Thạch Đại Hải ngồi ở hàng sau vỗ nhẹ vào vai Tần Tiểu Du.

"Đào cá chạch?" Tần Tiểu Du do dự một chút: "Sau giờ học tôi có việc phải làm..."

Cậu muốn đến biệt thự của Lý tiên sinh học ngôn ngữ Ciro.

"Cậu thì có chuyện gì chứ? Nếu không đào cá chạch bây giờ, mấy nữa lật đất lên cũng không dễ dàng đào ra." Thạch Đại Hải bĩu môi lải nhải.

Trẻ em nông thôn không có thú vui nào khác ngoài đào cá chạch, bắt cua đồng, hái rau rừng, câu ếch, bắt trai trên sông.

"...Được." Nghĩ rằng mẹ mình thích ăn cá chạch, Tần Tiểu Du đồng ý.

"Ồ, đúng là một đám nhãi ranh." Vương Diễm chống cằm, làm bộ làm tịch thở dài. Tương lai cô ta phải lên thành phố học đại học, sau khi tốt nghiệp tìm được một người bạn trai đẹp trai và giàu có, không bao giờ trở về vùng quê lạc hậu này nữa.

****

Tan học, Tần Tiểu Du và Thạch Đại Hải đeo cặp sách trên lưng chạy ra đồng để đào bắt cá chạch, cả hai đào được hơn chục con cá chạch cho vào túi ni lông nhặt được bên đường. Sau khi trở về nhà, Vương Xuân Lan mỉm cười khi nhìn thấy con cá chạch đang hấp hối trong túi ni lông.

"Mẹ đã bảo con về nhà sớm, đừng có chạy lung tung, vậy mà không chịu nghe lời! Đúng là tên nhóc thối!" Tuy trong miệng toàn mấy lời trách móc, nhưng bà lại nhanh chóng mà tiếp nhận túi ni lông dính đầy bùn bằng tay phải, chuẩn bị bữa tối làm một mâm đồ ăn từ cá chạch.

Tần Tiểu Du đứng dưới vòi nước trong sân, rửa sạch bùn trên tay chân, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, tiếc nuối thở dài.

Xem ra ngày mai cậu mới có thể đến nhà Lý tiên sinh.

Bữa tối, cả nhà cùng thưởng thức một mâm đồ ăn từ cá chạch, ăn đến ngon lành.

"Tiểu Lâm, mẹ nghe nói trường con có giáo viên mới." Vương Xuân Lan hỏi con trai lớn.

"Vâng." Tần Lâm cầm một con cá chạch lên, gật đầu.

"Người thành phố đến nông thôn dạy học có gì mới mẻ sao?" Vương Xuân Lan vẻ mặt bát quái: "Nghe nói giáo viên mới là một thiếu niên tuấn tú, rất đẹp trai."

"Làm gì mà rất đẹp trai? Cũng không khác cha con lắm." Tần Tiểu Du cắn đũa nói.

"Không khác cha lắm sao?", Tần Phi Dược cười ha hả.

"Cha con dáng vẻ giống một con gấu, sao có thể giống được?" Vương Xuân Lan khinh thường bĩu môi, hạ giọng: "Tiểu Hoa nhà bên đến trường nhìn trộm, nói một câu nhất kiến chung tình, không phải hắn không gả cho ai khác".

"Tiểu Hoa nói mà mẹ cũng tin? Tháng trước cô ấy nói Trương Phú Quý trong trấn rất đẹp trai, muốn cưới hắn, trở thành vợ của chủ siêu thị." Tần Phi Dược lắc đầu.

"Tiểu Lâm, con nói xem, giáo viên mới rốt cuộc là người thế nào?" Vương Xuân Lan hỏi con trai cả.

Tần Lâm ăn xong miếng cơm cuối cùng, đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Cũng khá tốt."



Giáo viên mới họ Hoắc, hai mươi lăm tuổi, có bằng cử nhân chính quy, ngoại hình quả thực rất nổi bật, năng động và nghiêm túc trong công việc. Vừa đến trường, sắp xếp chỗ ở xong lập tức nhậm chức ngay. Buổi chiều, tổ chức ba lớp học ngôn ngữ Ciro ở lớp 5, bắt đầu từ 26 chữ cái cơ bản nhất. Phương pháp giảng dạy độc đáo nhanh chóng khơi dậy hứng thú học tập của học sinh, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.

Lớp năm của Tần Lâm tình cờ lại là lớp có tiết cuối cùng.

Lớp học của thầy Hoắc rất thoải mái và sôi động, thỉnh thoảng thầy lại kể một số câu chuyện cười khiến học sinh cười ha ha. Không cần giơ tay phát biểu trong lớp, thầy Hoắc ngẫu nhiên gọi tên các bạn trong lớp hoặc đặt câu hỏi theo nhóm, từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng, trong suốt buổi học, mọi học sinh đều tham gia tương tác.

Sau giờ học, cả lớp học đã thuộc lòng 26 chữ cái.

Tần Lâm đối với thầy Hoắc ấn tượng đầu tiên rất tốt, tự nhiên nói tốt về gã.

Tần Hiểu Du không cho là đúng, cậu vẫn thích Lý tiên sinh dạy cậu ngôn ngữ Ciro hơn.

Ngày hôm sau đi học, học sinh đến trường sớm hơn thường lệ, ngay cả những học sinh lười thường hay đi muộn cũng chạy vào lớp trước khi chuông reo.

Lời kêu gọi của giáo viên mới thực sự không giống người thường.

Sau lễ chào cờ buổi sáng, Hiệu trưởng Vương chính thức giới thiệu giáo viên mới với toàn thể giáo viên và học sinh.

Khi Hiệu trưởng Vương nói xong, thầy Hoắc hào phóng cầm micro và nở nụ cười hiền hậu chào tất cả giáo viên và học sinh trong trường.

"Các thầy cô và các bạn, chào buổi sáng! Tôi tên là Hoắc Nguyên, Hoắc trong Trung Nguyên, Hoắc Trung Nguyên. Mọi người đều biết Hoắc Trung Nguyên phải không?"

"Biết ạ." Các học sinh nhiệt tình đáp lại.

Mỗi lần rạp chiếu phim di động nông thôn đến làng Vạn Hoành, thôn dân từ xa hàng trăm dặm đều kéo đến xem, tháng trước bộ phim võ thuật với nhân vật chính là Hoắc Trung Nguyên mới ra mắt, được trẻ em vô cùng yêu thích, bọn trẻ đều si mê võ thuật, đều muốn đến Thiếu Lâm Tự để học võ.

"Trong tên thầy không có chữ Trung, thầy chỉ là Hoắc Nguyên, không phải Hoắc Trung Nguyên." Nam giáo viên trẻ tuổi thoải mái tự giới thiệu mình, cũng bày tỏ một số ý kiến ​​cá nhân và kế hoạch giảng dạy trong tương lai, nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt từ toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.

Vào lúc 3h30 chiều, lớp của Tần Tiểu Du có tiết học ngôn ngữ Ciro đầu tiên. Lớp học của thầy Hoắc hài hước, học sinh nói chuyện sôi nổi, mãi đến khi chuông reo, học sinh mới nhận ra rằng giờ tan học đã kết thúc.

Sau giờ học, Thạch Đại Hải và Tần Tiểu cõng cặp, cùng nhau đi trên con đường nhỏ trên đồng ruộng.

"Đợi tôi học được ngôn ngữ Ciro rồi, tôi nhất định đến nước Ciro." Thạch Đại Hải hưng phấn nói.

"Đi nước Ciro?" Tần Tiểu Du không nói nên lời. Nước Ciro nằm ở phía tây xa xôi, cách nước Sùng Hạ hàng trăm ngàn dặm, phần lớn người dân trong thôn Vạn Hoành cả đời đều chưa từng rời khỏi thôn hay vào thành phố chứ đừng nói là ra nước ngoài. Tuy nhiên, người trẻ tuổi có hoài bão lớn nên cậu không thể đả kích vào tâm hồn non nớt của người ta được.

"Cố lên", Tần Tiểu Du mỉm cười khích lệ y.

"Cậu đừng có không tin." Nhìn thấy nụ cười của cậu, Thạch Đại Hải biết cậu không tin lời y nói: "Mẹ tôi nói một trong những người cô của tôi đã kết hôn với người nước ngoài, sau đó di cư đến nước Ciro, rồi định cư ở đó."

"Hả? Tại sao trước đây cậu chưa từng đề cập đến chuyện này?" Tần Tiểu Du tò mò hỏi.

Thạch Đại Hải ghé sát vào tai cậu, thần bí nói: "Bà dì tôi khi ở bên người đàn ông ngoại quốc kia đã bị cha mẹ phản đối kịch liệt. Bà ấy tính tình ngang bướng, bỏ trốn theo người đàn ông ngoại quốc và không bao giờ quay lại."

"Ồ! Chuyện xảy ra bao lâu rồi? Làm thế nào dì của cậu quen được với người nước ngoài? " Tần Tiểu Du rất ngạc nhiên, nghĩ rằng dì của Thạch Đại Hải thực sự mạnh mẽ.

"Chuyện hơn bốn mươi năm trước rồi, cụ thể thế nào mẹ tôi không nói cho tôi biết" Thạch Đại Hải xòe tay ra.

"Ồ." Tần Tiểu Du không hỏi thêm nữa, lúc chuẩn bị về đến nhà, cậu và Thạch Đại Hải tách nhau ra, rẽ vào một góc đường, chạy về phía bờ sông. Cậu đi bộ qua vài mẫu đất, leo lên cầu và đến căn biệt thự bên kia sông.

Cánh cửa gỗ dường như không bao giờ khóa nên chỉ cần đẩy nhẹ một cái là nó đã mở ra.

Tần Tiểu Du tiến vào cổng, đi được vài bước thì thấy một người đang đứng trước vườn hoa.

Mái tóc dài ngang lưng được hoàng hôn nhuộm thành màu cam, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết được mạ một lớp vàng nhạt, người đàn ông cao lớn hơi cúi người, đứng trước một chậu hoa, cầm một chiếc kéo bạc trong tay, cẩn thận cắt bỏ những chiếc lá thừa.

Sợ làm phiền đối phương, Tần Tiểu Du lặng lẽ đứng trên con đường lát đá, ngơ ngác nhìn bóng lưng nhàn nhã của người đàn ông.

- ------------------

Tần Tiểu Du: Lý tiên sinh mới là người đẹp nhất!!
Chương trước Chương tiếp