Khế Ước Với Huyết Tộc Không Điển Hình

Chương 7: Nông thôn - 7



Edit: Ji

[Thầy Hoắc thật kỳ lạ]

- ----o0o-----

Buổi chiều, khi chuông tan học vang lên, học sinh ùa ra khỏi lớp.

"Tần Tiểu Du, đợi một chút." Chủ nhiệm lớp gọi Tần Tiểu Du.

Tần Tiểu Du sửng sốt một chút, cảm thấy bất an. Sẽ không phải là giữ ở lại lớp đấy chứ? Gần đây việc học của cậu rất tốt, cậu đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà và không đến lớp muộn.

"Từ... Thầy Từ." Tần Tiểu Du chậm rì rì mà đi đến trước mặt thầy chủ nhiệm, ngẩng đầu lên, đáng thương hỏi: "Có...Có chuyện gì sao ạ?"

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cậu, thầy Từ cười, sờ đầu cậu nói: "Là thầy Hoắc có việc tìm em, không phải giữ ở lại lớp, em yên tâm."

Vừa nghe không phải ở lại lớp, Tần Tiểu Du thở một hơi dài, cười khúc khích.

"Mau đi đi, thầy Hoắc đang đợi em ở văn phòng." Chủ nhiệm lớp vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của cậu.

"Vâng." Tần Tiểu Du chào rồi xách cặp đi về phía tòa nhà văn phòng.

Tòa nhà văn phòng giáo viên được xây dựng sau này, trông khá mới, tường sơn trắng, có hai tầng, tổng cộng có mười hai phòng. Hoắc Nguyên là người thành phố, được hiệu trưởng ưu ái, cho gã một phòng riêng.

Tần Tiểu Du vẻ mặt lo lắng đến cửa văn phòng. Không biết thầy Hoắc tìm cậu làm gì, chẳng lẽ trong lớp cậu đưa tờ giấy nhỏ cho Thạch Đại Hải bị phát hiện sao?

Suy nghĩ một lát, Tần Tiểu Du gõ cửa văn phòng.

"Mời vào." Giọng nói trầm thấp của Hoắc Nguyên từ bên trong truyền ra.

Tần Tiểu Du đẩy cửa ra, cúi đầu chào thầy: "Chào thầy Hoắc."

Lễ phép một chút cũng không sai.

Hoắc Nguyên mỉm cười bước tới, sờ đầu cậu: "Chào em, bạn học Tần."

Đột nhiên bị sờ vào đầu, Tần Tiểu Du nghi hoặc đứng thẳng eo, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, đầy mặt hoang mang.

Chiều cao của hai người chênh lệch khá lớn, Hoắc Nguyên mời Tần Tiểu Du ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gã kéo một chiếc ghế thấp ngồi xuống, hai người đối diện với nhau, ánh mắt ngang nhau.

"Đừng khẩn trương, em cứ coi tôi như bạn mình, chúng ta thoải mái nói chuyện." Gã ôn hòa nói.

Tần Tiểu Du di chuyển mông, ngồi thẳng. "Ồ... thầy muốn nói chuyện gì ạ?"

"Ngày hôm đó... em có nhìn thấy xác chết không?"

Tần Tiểu Du đồng tử co rút, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nguyên, cậu đột nhiên cảm thấy choáng váng, linh hồn như bị hút vào một cái hố tối tăm không thấy đáy, thân thể chìm xuống, sau đó không biết gì nữa.

Nửa giờ sau, Tần Tiểu Du rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Nguyên, bước ra khỏi cổng trường, toàn thân choáng váng, ngơ ngác quay người lại.

"Tiểu Du——"

"A? Anh?" Tần Tiểu Du nhìn thấy Tần Lâm, hoảng sợ.

"Có chuyện gì thế?" Tần Lâm thấy cậu bộ dáng mất hồn, quan tâm hỏi.

"Không... không có gì." Tần Tiểu Du lắc đầu, nghi ngờ hỏi: "Anh, anh vẫn chưa về nhà à?"

"Một tháng nữa, anh sẽ lên trung học cơ sở. Gần đây, giáo viên mỗi ngày đều tăng thêm một tiết."

Mặc dù nước Sùng Hạ có mười một năm giáo dục bắt buộc nhưng học sinh phải có điểm cao mới được vào trường tốt. Là học sinh giỏi lớp 5, Tần Lâm là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm số một của trường và được kỳ vọng sẽ trở thành học sinh đầu tiên được nhận vào trường Trung học cơ sở số 1 trên thị trấn.

"Ồ, chúng ta cùng nhau về nhà đi." Tần Tiểu Du nắm lấy tay anh trai.

"Em vừa mới..." Tần Lâm do dự muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Tần Tiểu Du khó hiểu.

"——Bị giữ lại ở lớp sao? Anh nghĩ những người khác đều đã tan học từ sớm rồi." Tần Lâm nheo mắt hỏi.

Tần Tiểu Du nóng nảy: "Không, là thầy Hoắc tìm em có việc."

"Thầy Hoắc?" Tần Lâm thấy em trai mình gấp đến độ đỏ mặt, nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"

Tần Tiểu Du cau mày, cố gắng nhớ lại. "...Bóng đá...Đúng vậy, thầy ấy nói muốn thành lập một đội bóng đá và hỏi em có sẵn lòng không."

Thật kỳ lạ, hình như không chỉ có chuyện này, còn có chuyện khác... Cậu quên mất, không nhớ nổi.

"Đội bóng đá?" Tần Lâm lẩm bẩm.

Lớp giáo dục thể chất của trường chưa được hệ thống hóa, học sinh mới được tiếp xúc với bóng đá, thầy Hoắc muốn thành lập một đội bóng?

Mục đích của việc chơi bóng đá là gì? Thành tích học tập tốt mới là quan trọng nhất!

Tần Lâm đưa em trai ra khỏi trường, tính toán về nhà sẽ làm công tác tư tưởng cho em trai.

Mê muội mà đánh mất cả ý chí là không được!

 

***

Tần Tiểu Du muốn đến biệt thự của Lý tiên sinh, nhưng Tần Lâm giám sát cậu quá chặt chẽ nên cậu miễn cưỡng theo y về nhà.

Vương Xuân Lan đang giặt quần áo trong sân nhìn thấy hai anh em đi vào, bà vẩy vẩy nước trên tay, cười hỏi: "Ai da, các con về rồi à?"

"Vâng." Tần Lâm đáp lại.

"Mẹ, có gì ăn không? Con đói." Tần Tiểu Du ném cặp sách lên ghế đẩu trước cửa hành lang, sờ sờ cái bụng đói cồn cào của mình. Bình thường lúc này đến nhà Lý tiên sinh có thể ăn bánh quy thơm ngon.

Vương Xuân Lan trừng mắt: "Ăn ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn."



Tần Tiểu Du lè lưỡi với bà, đúng lý hợp tình nói: "Con đang lớn mà."

Vương Xuân Lan so sánh chiều cao của con trai út và con trai lớn, lắc đầu chán ghét: "Con ăn nhiều hơn anh trai, cái đầu cũng chẳng hơn vài centimet. Cho con ăn không bằng cho lợn ăn còn có lợi hơn."

Tần Tiểu Du há to miệng, vẻ mặt hoài nghi: "Mẹ có thật sự là mẹ con không?"

Sao lại có thể so sánh con trai mình với con lợn?

Còn có ——

Cậu liếc nhìn Tần Lâm cao hơn mình một cái đầu, trong lòng cảm thấy ghen tị.

Sao đều ăn cơm trắng mà anh cậu lại lớn nhanh vậy?

Tần Lâm từ lâu đã quen với ánh mắt ghen tị của em trai mình, đưa tay sờ đầu cậu rồi đi vào nhà như không có chuyện gì xảy ra.

"Làm bài tập sớm một chút."

Nói xong câu này, y bước lên tầng hai và bước vào thư phòng.

Vương Xuân Lan cầm bộ quần áo dính bọt xà phòng, nói với Tần Tiểu Du: "Học anh con đi."

Tần Tiểu Du phồng mặt, sờ bụng hét lớn: "Con đói——"

Vương Xuân Lan cuối cùng mềm lòng, vừa vắt quần áo vừa nói: "Trong bếp có khoai lang nướng. Cẩn thận cầm, không nóng. Lấy một củ cho anh trai con."

Đôi mắt của Tần Tiểu Du sáng lên khi nghe đến món khoai lang nướng, lấy lễ nghĩa quân tử, ngọt ngào nói: "Mẹ là người tốt nhất trên đời này!"

Vương Xuân Lan nghiến răng tạt nước vào người cậu: "Cút ngay! Ăn khoai lang xong rồi làm bài tập về nhà ngay!"

"Con biết rồi." Tần Tiểu Du cầm cặp sách lên, giống như con khỉ chạy vào nhà, vào bếp, cầm que cời lửa từ trong lỗ lò đất khều ra hai củ khoai lang nướng đen.

Khoai lang còn hơi nóng, cậu duỗi tay cầm lên, bị nóng phải hít một hơi, nắm chặt vành tai để hạ nhiệt độ. Một lúc sau, cậu lấy trong cặp sách ra một cuốn sách mỏng, xé hai tờ giấy đã viết rồi, cẩn thận gói khoai lang nướng lại.

Sau khi lên tầng hai, vào thư phòng, cậu nhìn thấy Tần Lâm đang ngồi thẳng ở bàn làm bài tập, Tần Tiểu Du đặt khoai lang bọc giấy lên trên bàn.

"Cái này, cho anh."

Tần Lâm đặt bút xuống, nhìn củ khoai lang lớn trên bàn, sau đó lại nhìn củ khoai lang nhỏ trong tay em trai mình, nói: "Anh không đói lắm, cho em củ lớn."

Tần Tiểu Du liếm khóe môi, giống như mèo con chớp chớp đôi mắt: "Anh chắc chứ?"

Tần Lâm giật lấy củ khoai lang nhỏ trong tay cậu, khéo léo bóc lớp vỏ đen như than bên ngoài, lộ ra phần thịt hồng hồng bên trong, mùi hương tràn ngập xung quanh: "Ăn nhanh, ăn xong còn làm bài tập".

Tần Tiểu Du cười toe toét, cầm củ khoai lang to, ngồi xuống bàn của mình, bóc vỏ, ăn đến thích thú.

Khoai lang đỏ này vừa được thu hoạch từ vườn trên núi cách đây không lâu, còn rất tươi, khi nấu cơm mẹ sẽ cho một ít vào lỗ bếp đất để nướng, khi cơm chín, khoai lang cũng chín.

Ăn xong khoai lang, Tần Tiểu Du hài lòng vỗ vỗ cái bụng no nê của mình, cam chịu lấy bài tập về nhà ra, nửa giờ sau, dưới lầu truyền đến giọng nói của Vương Xuân Lan: "Tiểu Lâm, Tiểu Du, đến giờ ăn cơm rồi."

Tần Tiểu Du lập tức ném bút, lao ra khỏi phòng, Tần Lâm làm xong bài toán cuối cùng, gấp sách bài tập lại, xếp gọn gàng rồi thong thả đi xuống lầu.

Bữa tối rất phong phú, trong đó có món tôm sông muối tiêu yêu thích của Tần Tiểu Du.

Tôm sông tháng 5 căng mọng, đầy thịt, người dân làng xách lưới ra sông vớt lên, liền đủ một mâm, hấp hoặc kho đều ngon nhưng ngon nhất vẫn là muối tiêu.

Tần Tiểu Du gắp một con tôm nhét vào miệng, ăn cả vỏ lẫn đầu, giòn thơm, ăn rất ngon miệng.

Thấy con trai nhỏ thích ăn, Vương Xuân Lan gắp một con tôm sông lớn cho vào bát của của cậu: "Sao hôm nay con lại về nhà với anh trai thế?"

Theo như hiểu biết của bà, học sinh lớp 1 đến lớp 4 của trường tiểu học tan học lúc 4h30 chiều, còn học sinh lớp 5 vì phải thi vào trường trung học cơ sở nên phải học thêm đến 5h. Tiểu Du và Tiểu Lâm cùng nhau về nhà, hiển nhiên là không đúng.

"Lại sang bên kia sông à?" Vương Xuân Lan cau mày.

Khi bị mẹ tra hỏi, Tần Tiểu Du tức giận phủ nhận: "Không phải! Là thầy Hoắc tìm con có việc!"

Vương Xuân Lan càng nhíu mày chặt hơn: "Thầy Hoắc tìm con... con bị giữ ở lại lớp à?"

Nhìn thấy mẹ cầm đũa đánh vào đầu mình, Tần Tiểu Du vội vàng đứng dậy, trốn ở phía sau Tần Phi Dược: "Không phải bị giữ ở lại lớp! Thầy Hoắc muốn thành lập một đội bóng đá, hỏi con có muốn tham gia không!"

"Thật sao?" Vương Xuân Lan đặt đũa xuống, nhìn con trai lớn.

Tần Lâm nuốt đồ ăn trong miệng, gật đầu: "Vâng."

Vương Xuân Lan trừng mắt nhìn Tần Tiểu Du: "Trốn cái gì mà trốn?"

Tần Tiểu Du trở lại chỗ ngồi, cầm đũa nhét con tôm sông lớn vào miệng, phàn nàn: "Cha, nhìn mẹ xem, mẹ chẳng tin con chút nào".

Tần Phi Dược cầm cốc rượu, uống một ngụm: "Chỉ có thể trách con tiền án quá nhiều".

Tần Hiểu Du phồng má, vùi đầu vào ăn.

Tóm lại, trong cái nhà này cậu là người không có địa vị.

Vương Xuân Lan gắp một miếng thịt kho vào bát của Tần Tiểu Du, Tần Tiểu Du không chút khách khí mà ăn.

Trong thôn nhiều nhà nghèo, không phải gia đình nào cũng có thịt để ăn, điều kiện của gia đình họ ở mức trung bình, có thể mặc quần áo đơn giản, ở phương diện ăn uống tuyệt đối không bạc đãi chính mình.

Cả hai con trai đều đang lớn, thịt, trứng và sữa là không thể thiếu.

"Quên đội bóng đá đi, thành tích của con ở mức trung bình, nếu có thời gian chơi bóng đá, tốt nhất là chăm chỉ học tập." Vương Xuân Lan nói.

Tần Phi Dược đặt cốc xuống, không đồng ý nói: "Trẻ con vận động nhiều cũng không sao đâu."

Vương Xuân Lan cao giọng: "Ông không nghe thầy ấy muốn thành lập đội bóng sao? Chiếm dụng biết bao nhiêu thời gian học chứ?".

Tần Phi Dược lập tức cụp mắt xuống một chút, không có cốt khí mà cùng vợ mình ở cùng một chiến tuyến, sờ sờ đầu đứa con trai út, ân cần nói: "Mẹ con nói đúng!"

Tần Tiểu Du mở to mắt, vẻ mặt tức giận giống như một con ếch xanh.



Cha quả là người không có nguyên tắc.

Mặc dù gần đây cậu đã bắt đầu chơi bóng đá với các bạn cùng lớp sau giờ học nhưng với chuyện thành lập đội bóng cậu vẫn có chút do dự.

Tuy nhiên, đứa trẻ nào cũng có tâm lý nổi loạn, cha mẹ càng phản đối thì càng làm.

"Con đã hứa với thầy Hoắc rồi." Tần Tiểu Du khẽ cắn môi: "Làm người không thể không giữ lời!"

Vương Xuân Lan nắm chặt đũa, giơ tay muốn gõ vào đầu cậu.

Tần Tiểu Du ngoan cố không trốn tránh.

Bộ dáng không né không tránh, Vương Xuân Lan ngược lại không đánh nổi.

"Quên đi, quên đi, ăn cơm đi đã." Tần Phi Dược khuyên nhủ.

Tần Lâm ăn hết hạt cơm cuối cùng trong bát, đứng dậy hỏi: "Mẹ, mẹ đang nấu món gì trong nồi vậy? Có mùi đồ ăn cháy khét."

"Ôi! Canh gà xương đen của tôi!" Vương Xuân Lan như một cơn gió lao vào bếp.

Tần Lâm liếc nhìn Tần Tiểu Du rồi cầm chiếc bát trống của mình lên: "Học sinh thì nên coi việc học lên hàng đầu".

Tần Tiểu Du làm mặt lạnh với y: "Em không muốn làm con mọt sách giống anh."

Bị mắng thành con mọt sách, Tần Lâm vẫn bình tĩnh: "Mặc dù điểm số không phải là tiêu chí duy nhất để đánh giá học sinh nhưng em sẽ không bao giờ vào được một trường tốt nếu không có điểm cao. Muốn tiến bộ thì phải học tập chăm chỉ".

Tần Tiểu Du dùng đũa chọc cơm vào bát mà không nói một lời.

Tần Phi Dược nhìn con trai lớn rồi lại nhìn con trai nhỏ, cười nói: "Anh con nói đúng, thế hệ của con hạnh phúc hơn thế hệ chúng ta, không chỉ chính sách quốc gia hay là sách. Không giống mẹ và cha, chúng ta không biết nhiều chữ, cả đời chỉ có thể làm công cho người khác."

Ông thở dài nói thêm: "Cha có một người bạn thời thơ ấu tên là Lưu Đại Giang. Cậu ấy từ nhỏ đã thông minh và chăm chỉ. Cậu ấy vừa tự học vừa làm việc nhà. Không những được nhận vào trường trung học trong thị trấn, cậu ấy còn được Thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm trong thành phố, sau khi tốt nghiệp thành lập nhà máy, khởi nghiệp, chỉ trong 5 năm đã trở thành ông chủ lớn, mười năm trước, cậu ấy đã chuyển đến thành phố và sống trong một biệt thự lớn.

"Đối với các con cha không có yêu cầu gì lớn lao, chỉ cần con vào đại học, có nghề trong tay, không để bản thân mình bị đói chết là được".

Tần Phi Dược lời nói rất nghiêm túc, thấm thía.

Tần Lâm gật đầu, bưng bát đi vào bếp.

Tần Tiểu Du nhe răng lẩm bẩm: "Con cũng chẳng nói là mình không học hành chăm chỉ."

Cậu không thông minh bằng anh trai mình, có thể làm được gì chứ?

Tần Phi Dược lại rót cho mình một cốc rượu nữa, chậm rãi uống.

Vương Xuân Lan cứu được canh gà xương đen, thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nhìn thấy con trai cả bưng một cái bát không đi vào, liền hỏi: "Bây giờ uống hay là muộn chút nữa mới uống?"

Đây là con gà nhà nuôi thả, để bồi bổ cơ thể cho Tần Tiểu Du, Vương Xuân Lan nhịn đau giết thịt một con, hầm bốn năm tiếng đồng hồ thành súp.

Canh thì nhiều, đủ mỗi người trong nhà uống hai bát.

Tần Lâm đặt bát vào bồn rửa, lắc đầu: "Uống sau đi."

Bữa tối đã quá no đến nỗi y không thể uống thêm được nữa.

"Vậy để mẹ ủ ấm trước đã." Vương Xuân Lan đậy nắp nồi lại, quay lại bàn ăn tiếp tục ăn, hỏi Tần Tiểu Du: "Con có muốn ăn canh gà xương đen không?"

Tần Tiểu Du vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình: "Không thể uống được nữa."

Vương Xuân Lan không ép buộc, tính toán sau 8 giờ sẽ đưa con trai uống: "Chuyện về đội bóng, ngày mai mẹ đến trường, tìm thầy Hoắc nói chuyện".

Vừa lúc muốn nhìn xem thầy Hoắc đẹp trai như thế nào.

Tần Tiểu Du trả lời một cách mơ hồ, bước lên lầu.

"Bỏ bát vào bồn rửa chén ——" Vương Xuân Lan hét lên với cậu.

Tần Tiểu Du chạy được vài bước rồi lại chạy xuống, cầm bát và đũa, đi vào bếp, một lúc sau mới "cộp cộp" đi lên lầu.

"Tên nhóc thối này!" Vương Xuân Lan lẩm bẩm, quay đầu nhìn Tần Phi Dược rót rượu, bà duỗi tay ngăn cản: "Lão Tần, ông uống mấy cốc rồi?"

"Cốc thứ hai." Tần Phi Dược chột dạ nói.

"Cốc thứ hai?" Vương Xuân Lan giật lấy chai rượu trong tay ông: "Hôm qua còn một nửa rượu, bây giờ đã thấy đáy rồi."

Tần Phi Dược cười "Hắc hắc" mấy tiếng: "Tôm muối tiêu ngon quá, uống nhiều một chút cũng không biết."

Vương Xuân Lan nặng nề đặt bình rượu xuống, giật lấy cốc rượu trước mặt, tức giận nói: "Tiểu Du chính là di truyền tính cách của ông, cho nên mới không thích đọc sách."

"Cái này... sao trách tôi chứ?" Tần Phi Dược biện hộ: "Hơn nữa, lúc nhỏ tôi thích học nhất. Đáng tiếc, nhà tôi nghèo, không có tiền đi học. Có lẽ...nó di truyền từ bà..."

"Tôi á?" Vương Xuân Lan xắn tay áo lên uy hiếp.

Tần Phi Dược nhìn thấy cánh tay cơ bắp của vợ mình lập tức sợ hãi: "Ừm... Bà không cảm thấy Tiểu Du hôm nay khá hơn sao?".

Vương Xuân Lan sửng sốt.

Tần Phi Dược chỉ chỉ trên lầu, thấp giọng nói: "Chuyện A Lan, tôi sợ nó bị dọa đến choáng váng rồi, cũng không còn hoạt bát như trước".

Vương Xuân Lan suy nghĩ một chút, khoanh tay trước ngực: "Quả nhiên là làm lễ hiệu quả! Tam Giáo Gia hiển linh rồi!"

Tần Phi Dược lén lút lấy lại cốc rượu, hướng về phía Đông mà giơ lên: "Tam Giáo Gia đại nhân! Cảm tạ Tam Giáo Gia đã cứu Tiểu Du nhà chúng con".

Nói xong, ông uống một hơi hết sạch.

- ------------------

Lý tiên sinh ngồi trên sô pha uống hồng trà, trên bàn có đặt đĩa bánh quy nhỏ.

Hôm nay người bạn nhỏ lại không tới rồi ~

——
Chương trước Chương tiếp