Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 22: Cô cần phải vững vàng



Quả thực có lo lắng cũng vô ích, Nhiễm Anh hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại.

"Ừ, hôm nay tôi mới về, phát hiện mấy con chồn lại có vấn đề mới."

Nhiễm Anh kể cho Thương Diễn Chi những gì mình nhìn thấy, cô đứng trước mặt đàn chồn và miêu tả càng chi tiết càng tốt.

"Tình hình hiện tại là như vậy, nếu có thể liên lạc với giáo sư Trần, anh có thể nhờ ông ấy hướng dẫn cho chúng tôi một chút được không?"

"Cô Nhiễm, nói thật thì tôi vừa gọi điện, di động của chú tôi vẫn tắt. Có điều, câu hỏi tôi đã viết ra rồi. Tôi hứa với cô, nếu có thể, tôi sẽ liên lạc với chú ngay khi có thể."

"Được, cảm ơn anh."

Cúp điện thoại xong, Nhiễm Anh biết mình không thể đặt hết hy vọng vào Trần Xương Hoa, cô nhìn đàn chồn, nghĩ ra một số phương pháp tìm được trên mạng, rồi ngước nhìn chị Chu.

"Đừng lo lắng, chuyện này không thể trách chị được. Chúng ta đều không có kinh nghiệm, tôi đã kiểm tra một số phương pháp trên mạng, lần này tôi đến tỉnh thành cũng đã hỏi người có kinh nghiệm, họ cũng chỉ cho vài cách. Chúng ta từ từ thử nghiệm."

“Vậy…” Chị Chu đỏ bừng mắt: “Nếu không được thì sao?”

"Tệ nhất thì chúng ta lấy kinh nghiệm từ đàn chồn chết để chữa cho chồn sống."

Còn hơn là không làm gì.

Bây giờ đang là mùa thu, nhiệt độ lúc này vẫn rất cao.

Nhiễm Anh và chị Chu bận rộn cả buổi chiều, họ bố trí một khu vực đặc biệt trong trại chăn nuôi và đặt những con chồn đã mất sức sống ở một khu riêng biệt vì sợ nhiệt độ cao sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của chồn, cũng dùng nhiều rơm khô làm thành một tầng mái dày che nắng cho chúng.

“A Anh, chúng ta thả con chồn này xuống nước nhé?” Chị Chu không có kinh nghiệm nên không nghĩ ra cách nào nên bắt đầu nghĩ ra những ý tưởng ngẫu nhiên.

Nhiễm Anh ban đầu còn lo lắng, nhưng khi nghe câu hỏi này, cô gần như bật cười: "Chị Chu, chồn nuôi trong nước, vậy giống như gà tây nuôi gần một cái lò à?"

"Gà tây là loại gà gì?"

Nhiễm Anh:...

"Tạm thời cứ làm như vậy đi. Tôi sẽ đến cổng làng hỏi bác sĩ thú y. Nếu thật sự không khỏi, vậy chúng ta cứ nuôi chúng như nuôi chó con thôi."

"Cô đi nhanh lên. Tôi sẽ ở đây trông chừng chúng."

Nhiễm Anh sẽ không ngồi một chỗ cầu may, trước khi được Trần Xương Hoa trả lời, cô chạy ngược xuôi đến mọi trang trại hỏi ý kiến người đi trước, giờ cơm tối cũng không về nhà, mẹ cô phải mang đến trang trại cho cô.

Bà Hứa Nhược Lan rất đau lòng khi thấy con gái bận rộn, đến mức muốn thuyết phục con nghỉ ngơi nhưng lúc này người duy nhất có thể đưa ra những quyết định lớn ở trang trại chỉ có Nhiễm Anh.

Nhiễm Anh không dám làm phiền người khác, đích thân cô ở lại chăm sóc đàn chồn bệnh, nhưng càng tỉ mỉ thì đàn chồn lại càng yếu đi.

Cô không biết chúng bị bệnh gì, hai ngày liền, Nhiễm Anh đã thử đủ mọi cách nhưng tình trạng ngày càng tệ hơn, thậm chí những con đang khoẻ cũng bắt đầu gặp vấn đề.

Nhiễm Anh không dám lộ ra vẻ mệt mỏi, ba ngày nay cô gọi điện cho Thương Diễn Chi mấy lần nhưng bên kia vẫn nói là không liên lạc được. Điện thoại di động của giáo sư Trần đã tắt.

Nhiễm Anh hoàn toàn kiệt sức, cô biết mình quá thiếu kiên nhẫn, Thương Diễn Chi không có quan hệ gì với cô, không nhất thiết phải giúp cô.

Thay vì tiếp tục gọi điện cho Thương Diễn Chi, Nhiễm Anh lại lên tỉnh thành, mặt dày đi đến cầu viện Ngô Chí Viễn.

Tình hình đàn chồn cũng không thể che giấu, Tiêu Khắc Gian và những người khác đến hỏi thăm tình hình, Nhiễm Anh mỉm cười nói rằng trong vài ngày nữa sẽ giải quyết được, cô không thể hoảng sợ, nếu cô hoảng sợ, những người khác sẽ càng bất ổn hơn.

Ngoài việc tìm kiếm Ngô Chí Viễn, cô còn nhờ Hạ Thính Vân tìm xem còn ai có kinh nghiệm nuôi chồn để có thể học hỏi.

Hạ Thính Vân là cán bộ xóa đói giảm nghèo, có thể sẽ tìm được nhiều thông tin hơn cô, nếu không được thì đến gặp Ngô Chí Viễn trước, dù có trả tiền cũng phải tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng trước khi cô kịp lên tỉnh thành tìm Ngô Chí Viễn, thôn Đại Thạch Thôn lại xuất hiện một vị khách không thể nào ngờ.

Khi Nhiễm Anh nghe tin có người đang tìm mình, cô cảm thấy khá hoang mang, đến khi nhìn thấy Trần Xương Hoa và Thương Diễn Chi xuất hiện trước mặt, cô còn tưởng rằng mắt mình có vấn đề.

“Anh Thương, giáo sư Trần, là hai người...”

Cô nhìn Thương Diễn Chi, không cần phải nói, nhất định là anh mang Trần Xương Hoa tới đây giúp cô.

"Anh Thương, cảm ơn anh."

“Xin lỗi, tôi không báo trước cho cô mà đã đến đây rồi.” Thương Diễn Chi mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, đứng cạnh xe, dáng vẻ cao ráo lịch lãm, trong mắt có chút ý cười: “Chú tôi đang họp ở tỉnh khác, điện thoại luôn tắt nguồn, tôi đành phải tìm xem chú ấy họp ở đâu, sau đó bay thẳng đến nơi để tìm, vốn dĩ muốn hỏi những câu cô đã đưa cho tôi, nhưng sợ tôi không truyền đạt rõ ràng sẽ gây ra thiệt hại, vì vậy đành phải đưa chú ấy đến tận đây."

Nhiễm Anh trợn tròn mắt, không ngờ Thương Diễn Chi lại nhiệt tình đến vậy. Thôn Đại Thạch nằm sâu trong núi, từ sân bay tỉnh đến đây cũng phải mất hơn bảy giờ lái xe, chưa kể anh còn đi tỉnh khác để đưa Trần Xương Hoa đến.

"Anh Thương, cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều." Nhiễm Anh cảm động: "Cảm ơn rất nhiều. Giáo sư Trần, xin mời ngồi nghỉ một lát, hôm nay trời rất nóng, chúng tôi lại không chuẩn bị đón tiếp..."

“Không cần ngồi.” Trần Xương Hoa xua tay: “Tôi nghe Diễn Chi nói đàn chồn của cô bệnh rất nghiêm trọng, có thể dẫn tôi đi xem trước, xem xong chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

"Vâng."

Nhiễm Anh dẫn Trần Xương Hoa về phía trang trại chăn nuôi và giới thiệu sơ về tình hình ở đây.

Đây không phải là lần đầu tiên Thương Diễn Chi về quê. Anh đã từng đi thăm nhiều nơi, nhưng anh chỉ đến những làng kiểu mẫu đang phát triển, một nơi lạc hậu và có vẻ chưa phát triển như thế này thì đúng là lần đầu tiên anh đặt chân tới.

Nhìn vào con đường đổ nát, hai bên đường là những ngôi nhà cũ bằng gỗ, thậm chí có nơi còn là nhà bằng gạch nung, không quét vôi.

Ánh mắt anh dán chặt vào Nhiễm Anh đang đi trước mặt, sự ngưỡng mộ trong mắt anh tăng thêm nhiều phần. Cô dũng cảm từ bỏ sự thịnh vượng của Hải Thị, lựa chọn một thôn miền núi hoang tàn như vậy để phát triển quả thực không phải là điều mà người thường có thể làm được.

Trời rất nóng, trại chăn nuôi lại ở sau đồi, khi đến nơi, trên trán Nhiễm Anh đã lấm tấm mồ hôi.

Xoay người nhìn Trần Xương Hoa, cô ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi. Giáo sư, ông vừa tới liền bắt đi bộ đến đây, còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức."

"Được rồi, đừng khách sáo nữa. Đàn chồn đang ở đâu?"

Trần Xương Hoa đi thẳng vào vấn đề, Nhiễm Anh bỏ đi những lời lẽ xã giao, dẫn ông vào khu vực đàn chồn bị bệnh.

"Bọn chúng đều ở đây, tôi sợ nhốt chung một chỗ sẽ lây lan cho những con khác."

Trần Xương Hoa đi đến chỗ con chồn được nuôi riêng, ngồi xổm xuống, bắt đầu cẩn thận quan sát triệu chứng của chúng. Nhiễm Anh lo lắng đứng ở phía sau, sợ Trần Xương Hoa sẽ báo tin dữ gì đó.
Chương trước Chương tiếp