Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 30: Không thể chờ đợi
Nhiễm Anh nhìn kế hoạch bị trả lại nhưng vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.
“Thính Vân, tin tôi đi, tôi thực sự thấy biển hoa đỗ quyên rất đáng để phát triển du lịch. Nếu không tin, đợi khi hoa nở, chúng ta lên đó lần nữa, cậu sẽ thấy lời tôi nói là khả thi."
Đây là lần đầu tiên Hạ Thính Vân thấy Nhiễm Anh khẳng định chắc chắn như vậy: "Đương nhiên là tôi tin cậu, nhưng cũng không thể nắm chắc được. Huyện chúng ta quả thực mấy năm nay đang có kế hoạch phát triển du lịch, nhưng việc này..."
Cô biết rõ huyện này nghèo như thế nào, từng đồng từng cắc trong quỹ xóa đói giảm nghèo phải được chi tiêu một cách cẩn thận, đầu tư lớn như vậy không phải chuyện đùa. Hạ Thính Vân cũng biết kế hoạch này có triển vọng, nhưng liệu tiền lợi tức thu được có đủ bù vào vốn đầu tư hay không?
“Việc xây dựng danh lam thắng cảnh, cơ sở vật chất phụ trợ, nhân lực, trong đó có xây dựng đường lên núi, cái gì cũng tốn rất nhiều tiền. Tính toán hết những khoản đầu tư này, nếu không có hàng chục triệu tệ, thậm chí hàng trăm triệu thì không thể hoàn thành được. Kế hoạch quả thực là tốt, nhưng A Anh, huyện của chúng ta là một huyện nghèo, đừng nói đến việc chúng ta có thể đầu tư lớn như vậy hay không, chỉ dựa vào tỷ suất lợi nhuận, cậu nghĩ cấp trên có thông qua không? Tôi nghĩ nó không thực tế."
"Vậy thì cậu phải thử một lần mới được chứ, lỡ đâu chính quyền đồng ý với chúng ta thì sao?"
Hạ Thính Vân không nói nên lời, ánh mắt rơi vào bản kế hoạch trong tay Nhiễm Anh.
“Để xem, tuần sau thị trưởng sẽ đến họp. Cái này tôi sẽ đưa cho ông ấy xem, nhờ ông ấy trình lên ủy ban tỉnh, sau đó chúng ta chỉ đành chờ kết quả."
“Tốt lắm.” Nhiễm Anh mỉm cười, đặt lại bản kế hoạch vào tay Hạ Thính Vân: “Dù kết quả thế nào thì tôi cũng cảm ơn cậu rất nhiều.”
"Cảm ơn cái gì? Cậu đã tận tâm vì sự phát triển của thôn chúng ta rồi, đúng ra thì tôi phải cảm ơn cậu."
“Vậy thì không cần.” Nhiễm Anh cười chỉ vào tờ kế hoạch trong tay: “Ở nhà tôi không có máy tính nên tôi viết bằng tay, muốn trình lên trên thì có lẽ cậu phải đánh máy tính rồi in ra nhìn cho chuyên nghiệp."
“Được.” Hạ Thính Vân gật đầu: “Việc in ấn cứ giao cho tôi, đừng lo. Nhưng tôi cũng đề nghị cậu, nếu có thể, hãy suy nghĩ xem còn có thể làm được gì khác nữa không. Cậu cũng đã từng sống ở thành phố lớn. Cậu biết đấy, nếu ngành du lịch của một nơi muốn phát triển thì tuyệt đối không thể chỉ tập trung vào một danh lam thắng cảnh duy nhất mà cần phải có những lựa chọn khác. Nghĩ thử xem, người ta không thể vượt cả ngàn cây số đến thôn Đại Thạch chỉ để ngắm hoa đỗ quyên đúng không?"
“Tôi hiểu rồi.” Nhiễm Anh không hề không vui, thực ra phát triển du lịch đa dạng chính là điều cô đang suy nghĩ mấy ngày nay: “Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Những ngày gần đây Nhiễm Anh rất bận rộn, máy tính được giao, băng thông rộng đã được lắp đặt, có internet nên cô dễ dàng tra cứu thông tin hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay thời tiết đẹp nên Nhiễm Anh bắt đầu lên núi, dành cả tuần đi từ ngọn núi này đến ngọn núi kia để khảo sát thực địa.
Dân làng gọi ngọn núi phía sau là Trại Sơn, thực ra không chính xác, tên đầy đủ phải là Trại Sơn Thạch.
Nhiễm Anh không chỉ lên núi ngắm cảnh, cô còn mượn máy ảnh để chụp rất nhiều hình, về đến nhà cô phân loại ảnh, kiểm tra thông tin và lên kế hoạch kỹ càng.
Nhiễm Anh rất bận rộn, nhưng cô không biết rằng cảnh bận rộn của mình sẽ bị những người dân làng cho rằng cô rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trang trại bị thiêu rụi, lãng phí hơn 200.000 nhân dân tệ, dân làng không thể lấy lại vốn, số tiền nợ không được trả, hung thủ cũng không bị bắt đền bù. Trong hoàn cảnh như vậy mà Nhiễm Anh vẫn có thể làm như không có chuyện gì, mỗi ngày lên núi chụp ảnh.
Tiêu Khắc Gian và những người thân thiết với Nhiễm Anh thì không sao, họ có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những gia đình còn lại thì không thể ngồi yên.
Tiêu Trường Căn là em họ của Tiêu Xuân Cảnh, từng vay 10.000 tệ đầu tư vào trang trại chăn nuôi, số tiền đầu tư của anh ta không nhiều so với Tiêu Khắc Gian trong khi hoàn cảnh gia đình Tiêu Trường Căn lại khá hơn so với nhà Tiêu Xuân Cảnh.
Giờ đây trang trại chăn nuôi bị thiêu rụi, số tiền nợ còn đó, mấy ngày chờ đợi vẫn không gặp được Nhiễm Anh nên càng nóng lòng.
Khi Nhiễm Anh đang chuẩn bị chạy lên núi vào sáng sớm, Tiêu Trường Căn cùng vợ và hai anh trai đã trực tiếp chặn cô ở cửa.
“Thính Vân, tin tôi đi, tôi thực sự thấy biển hoa đỗ quyên rất đáng để phát triển du lịch. Nếu không tin, đợi khi hoa nở, chúng ta lên đó lần nữa, cậu sẽ thấy lời tôi nói là khả thi."
Đây là lần đầu tiên Hạ Thính Vân thấy Nhiễm Anh khẳng định chắc chắn như vậy: "Đương nhiên là tôi tin cậu, nhưng cũng không thể nắm chắc được. Huyện chúng ta quả thực mấy năm nay đang có kế hoạch phát triển du lịch, nhưng việc này..."
Cô biết rõ huyện này nghèo như thế nào, từng đồng từng cắc trong quỹ xóa đói giảm nghèo phải được chi tiêu một cách cẩn thận, đầu tư lớn như vậy không phải chuyện đùa. Hạ Thính Vân cũng biết kế hoạch này có triển vọng, nhưng liệu tiền lợi tức thu được có đủ bù vào vốn đầu tư hay không?
“Việc xây dựng danh lam thắng cảnh, cơ sở vật chất phụ trợ, nhân lực, trong đó có xây dựng đường lên núi, cái gì cũng tốn rất nhiều tiền. Tính toán hết những khoản đầu tư này, nếu không có hàng chục triệu tệ, thậm chí hàng trăm triệu thì không thể hoàn thành được. Kế hoạch quả thực là tốt, nhưng A Anh, huyện của chúng ta là một huyện nghèo, đừng nói đến việc chúng ta có thể đầu tư lớn như vậy hay không, chỉ dựa vào tỷ suất lợi nhuận, cậu nghĩ cấp trên có thông qua không? Tôi nghĩ nó không thực tế."
"Vậy thì cậu phải thử một lần mới được chứ, lỡ đâu chính quyền đồng ý với chúng ta thì sao?"
Hạ Thính Vân không nói nên lời, ánh mắt rơi vào bản kế hoạch trong tay Nhiễm Anh.
“Để xem, tuần sau thị trưởng sẽ đến họp. Cái này tôi sẽ đưa cho ông ấy xem, nhờ ông ấy trình lên ủy ban tỉnh, sau đó chúng ta chỉ đành chờ kết quả."
“Tốt lắm.” Nhiễm Anh mỉm cười, đặt lại bản kế hoạch vào tay Hạ Thính Vân: “Dù kết quả thế nào thì tôi cũng cảm ơn cậu rất nhiều.”
"Cảm ơn cái gì? Cậu đã tận tâm vì sự phát triển của thôn chúng ta rồi, đúng ra thì tôi phải cảm ơn cậu."
“Vậy thì không cần.” Nhiễm Anh cười chỉ vào tờ kế hoạch trong tay: “Ở nhà tôi không có máy tính nên tôi viết bằng tay, muốn trình lên trên thì có lẽ cậu phải đánh máy tính rồi in ra nhìn cho chuyên nghiệp."
“Được.” Hạ Thính Vân gật đầu: “Việc in ấn cứ giao cho tôi, đừng lo. Nhưng tôi cũng đề nghị cậu, nếu có thể, hãy suy nghĩ xem còn có thể làm được gì khác nữa không. Cậu cũng đã từng sống ở thành phố lớn. Cậu biết đấy, nếu ngành du lịch của một nơi muốn phát triển thì tuyệt đối không thể chỉ tập trung vào một danh lam thắng cảnh duy nhất mà cần phải có những lựa chọn khác. Nghĩ thử xem, người ta không thể vượt cả ngàn cây số đến thôn Đại Thạch chỉ để ngắm hoa đỗ quyên đúng không?"
“Tôi hiểu rồi.” Nhiễm Anh không hề không vui, thực ra phát triển du lịch đa dạng chính là điều cô đang suy nghĩ mấy ngày nay: “Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
Những ngày gần đây Nhiễm Anh rất bận rộn, máy tính được giao, băng thông rộng đã được lắp đặt, có internet nên cô dễ dàng tra cứu thông tin hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay thời tiết đẹp nên Nhiễm Anh bắt đầu lên núi, dành cả tuần đi từ ngọn núi này đến ngọn núi kia để khảo sát thực địa.
Dân làng gọi ngọn núi phía sau là Trại Sơn, thực ra không chính xác, tên đầy đủ phải là Trại Sơn Thạch.
Nhiễm Anh không chỉ lên núi ngắm cảnh, cô còn mượn máy ảnh để chụp rất nhiều hình, về đến nhà cô phân loại ảnh, kiểm tra thông tin và lên kế hoạch kỹ càng.
Nhiễm Anh rất bận rộn, nhưng cô không biết rằng cảnh bận rộn của mình sẽ bị những người dân làng cho rằng cô rảnh rỗi không có việc gì làm.
Trang trại bị thiêu rụi, lãng phí hơn 200.000 nhân dân tệ, dân làng không thể lấy lại vốn, số tiền nợ không được trả, hung thủ cũng không bị bắt đền bù. Trong hoàn cảnh như vậy mà Nhiễm Anh vẫn có thể làm như không có chuyện gì, mỗi ngày lên núi chụp ảnh.
Tiêu Khắc Gian và những người thân thiết với Nhiễm Anh thì không sao, họ có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những gia đình còn lại thì không thể ngồi yên.
Tiêu Trường Căn là em họ của Tiêu Xuân Cảnh, từng vay 10.000 tệ đầu tư vào trang trại chăn nuôi, số tiền đầu tư của anh ta không nhiều so với Tiêu Khắc Gian trong khi hoàn cảnh gia đình Tiêu Trường Căn lại khá hơn so với nhà Tiêu Xuân Cảnh.
Giờ đây trang trại chăn nuôi bị thiêu rụi, số tiền nợ còn đó, mấy ngày chờ đợi vẫn không gặp được Nhiễm Anh nên càng nóng lòng.
Khi Nhiễm Anh đang chuẩn bị chạy lên núi vào sáng sớm, Tiêu Trường Căn cùng vợ và hai anh trai đã trực tiếp chặn cô ở cửa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương