Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 32: Bản án sẽ là bao nhiêu năm?
Nhiễm Anh hiện tại không có tâm trạng đi ăn tối với Hạ Thính Vân, sau khi hẹn cô ấy vào lúc khác, cô vội vàng đến đồn công an.
Cô rất muốn biết ai là người đã phá hoại trang trại chăn nuôi của cô và dân làng Đại Thạch.
Khi nhìn thấy Trịnh Hải, Nhiễm Anh sửng sốt một lát rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô từng nghĩ, có lẽ có người trong làng ghen tị lẫn nhau nên đốt trụi trang trại, nhưng vì tin vào sự lương thiện của người dân làng mình nên cô vẫn giữ một tia hy vọng việc này không phải do người trong thôn làm ra.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Hải, cô mới cảm thấy được giải thoát.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng và thu thập chứng cứ, cảnh sát đã xác định được nghi phạm phóng hỏa là Trịnh Hải, vì vào ngày Nguyên Tiêu đã có người nhìn thấy Trịnh Hải xuất hiện ở bên ngoài thôn.
Trịnh Hải không phải người thôn Đại Thạch nhưng hôm đó ở bên đây có lễ hội đèn lồ ng và đội múa lân sư rồng nên rất đông người từ các làng khác đến xem.
Nhưng Trịnh Hải thì khác với những người khác, hắn rời thôn Đại Thạch rất muộn, lúc đi cũng rất vội vã, có người nhìn thấy định chào hỏi thì hắn nói có việc gấp cần về nhà.
Phản ứng bất thường như vậy khiến cảnh sát nghi ngờ, sau đó họ điều tra ra rằng lúc trước Trịnh Hải định lấy Tiêu Quyên, con gái của Tiêu Xuân Cảnh nhưng bị Nhiễm Anh can thiệp.
Trịnh Hải năm nay đã ngoài 30, vì chân bị tật nên chưa tìm được bạn đời phù hợp để kết hôn, cuối cùng sau bao năm tiết kiệm được 30.000 nhân dân tệ, định sẽ bỏ ra số tiền này cưới cô bé Tiêu Quyên. Không ngờ, Nhiễm Anh đã phá hỏng kế hoạch của hắn, gia đình Tiêu Quyên hối hận, Trịnh Hải đành phải đi tìm người khác, nhưng sau khi gặp Tiêu Quyên, thiếu nữ tuổi mười bảy như trăng non, hắn lại đặt ra tiêu chuẩn quá cao. Người thì hắn chê không xinh đẹp, người thì hắn lại chê quá lớn tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta cảm thấy chính Nhiễm Anh đã hủy hoại việc hôn nhân của mình, nếu không có cô thì giờ hắn đã cưới được một người vợ vừa xinh xắn lại trẻ trung.
Vốn tưởng rằng nhà Tiêu Quyên nghèo, nếu anh trai không lấy được vợ thì hắn lại có cơ hội, ai ngờ rằng Nhiễm Anh lại giúp dân làng phát triển thành công ngành nuôi chồn.
Chị Chu được làm việc ở trang trại chăn nuôi, Tiêu Quyên lại đi học trên huyện, Tiêu Bình tuy không làm việc ở trang trại chăn nuôi nhưng sau khi được Nhiễm Anh động viên cũng đã tìm được việc làm ở huyện thành, chỉ cần chăm chỉ vài năm là có thể có tiền cưới vợ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Hải đổ lỗi cho Nhiễm Anh và trại chăn nuôi, nếu không có cô và cái trang trại kia thì nhà Tiêu Quyên vẫn sẽ rất nghèo, hắn sẽ có cơ hội mang tiền đến "mua" vợ.
Nghe tin thôn Đại Thạch sắp tổ chức lễ hội đèn lồ ng, hắn ta nảy sinh kế hoạch phá hoại trang trại nuôi chồn.
“Đó là diễn biến toàn bộ vụ án.”
Hai đồng cảnh sát chí trẻ đều nhìn Nhiễm Anh bằng ánh mắt đồng cảm, trong quá trình điều tra, thu thập chứng cứ, họ cũng được biết Nhiễm Anh đã từ bỏ tương lai tươi sáng ở thành phố lớn để trở về quê hương lập nghiệp, bây giờ gặp phải sự hãm hại như vậy họ cũng bất mãn giùm cô.
“Chuyện còn chưa hết, Trịnh Hải là một người nhàn rỗi, không có thu nhập cố định. Viện kiểm sát sẽ khởi tố vụ án, hắn sẽ phải đi tù, cũng sẽ phải bồi thường. Nhưng nói thật, cô hãy chuẩn bị tinh thần, vì hẳn là hắn ta không có khả năng đền bù 100% thiệt hại."
Nhiễm Anh im lặng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho kết quả xấu nhất. Trịnh Hải là một người tàn tật, không công ăn việc làm, đào đâu ra tiền mà đền bù.
"Tôi có thể hỏi, anh ta sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?"
"Có lẽ không quá ba năm."
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhiễm Anh không hỏi nữa, bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Trịnh Hải sẽ không phải chịu mức án quá nặng, cũng sẽ không có khả năng bồi thường.
Trang trại kia coi như mất trắng.
Nhiễm Anh trở về nhà, nói chuyện này với bố mẹ. Bà Hứa Nhược Lan và ông Nhiễm Trì nhìn nhau, trong mắt mẹ cô hiện lên sự bất mãn và lo lắng.
"Vậy phải làm sao đây? Tên đó không có khả năng bồi thường, nhưng lần trước gia đình Trường Căn đến đây, con đã cam kết sẽ trả lại tiền cho họ."
"Mẹ, trong tình huống đó, con không đồng ý cũng không được."
"Nhưng con nghĩ xem, nếu những gia đình khác cũng muốn con bồi thường thì phải làm sao? Chúng ta đào đâu ra tiền?"
Đầu tư hơn 200.000 nhân dân tệ, bây giờ trang trại chăn nuôi đã bị thiêu rụi, tiền ở đâu để đền bù cho dân làng?
Nhiễm Anh im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Mẹ, mẹ có nhớ lúc con nói muốn mở trang trại chăn nuôi, ban đầu chúng ta viết giấy cam kết cho họ, sau này họ dùng giấy tờ đó để vay vốn. Bây giờ mọi chuyện lại quay lại từ đầu... "
"Con..."
"Mẹ, mọi chuyện sẽ không thể tệ hơn thế này nữa đâu, mẹ đừng lo lắng. Hơn nữa, con tự tin có thể thuyết phục họ dùng tiền của mình làm đầu tư cho dự án tiếp theo."
“Dự án tiếp theo?” Bà Hứa Nhược Lan sửng sốt: “Con đã nghĩ ra nên làm gì chưa?”
“Vâng” Nhiễm Anh gật đầu: “Hai ngày nữa con sẽ lên tỉnh thành để hoàn thiện việc mình muốn làm.”
Ông Nhiễm Trì lo lắng nhìn con gái: “Không phải con nói không nuôi chồn nữa sao? Thế con lên tỉnh thành làm gì?”
"Con đi tìm hiểu các loài cây trồng."
Nhiễm Anh sợ bố mẹ không hiểu nên lên phòng lấy kế hoạch và thông tin dự phòng của mình ra, trước tiên đưa thông tin cho ông Nhiễm Trì: “Bố xem cái này trước đi."
Ông Nhiễm Trì mở ra, lật qua vài trang, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Cam rốn? Con muốn trồng thử loại này à?"
“Vâng.” Nhiễm Anh gật đầu: “Trên núi phía sau thôn Đại Thạch có một bãi đất rộng, vì độ dốc lớn nên không thích hợp để trồng trọt, cỏ dại mọc rất cao. Con đã tham khảo môi trường trồng cam rốn rồi. Quê chúng ta có khí hậu cận nhiệt đới, gió mùa ẩm. Với lượng mưa và ánh nắng dồi dào, môi trường này thích hợp cho sự phát triển của nhiều loại cây trồng. Các loại trái cây có múi như cam rốn rất hợp trồng trên đất đỏ. Con đã điều tra và phát hiện ra chúng ta không phải là người đầu tiên trồng cam rốn. Huyện Phương bên cạnh đã giới thiệu loài cam rốn chất lượng cao vào năm ngoái. Hơn nữa, chi phí gieo trồng cây giống thấp hơn nhiều so với nuôi chồn. Thêm vào đó, vì đây cũng là dự án được trợ cấp theo chính sách xóa đói giảm nghèo của huyện, con cho rằng phương án này hoàn toàn khả thi”.
Nếu làm tốt việc gieo trồng cam rốn ở Đại Thạch thì có thể nhân rộng mô hình này ra các thôn và thị trấn khác trong huyện, nếu xây dựng được toàn bộ huyện Cầm thành một huyện trồng cam rốn lớn thì cô tin rằng dự án khai thác biển hoa đỗ quyên hay các hình thái du lịch sẽ được phát triển theo.
Ông Nhiễm Trì nhìn Nhiễm Anh, con gái ông đã lớn rồi, có chính kiến của riêng cô, việc tốt nhất bậc cha mẹ có thể làm chỉ là ủng hộ con gái hết mình.
“A Anh, con đã nghĩ kỹ rồi thì cứ làm đi. Dù kết quả sau này có ra sao, với tư cách là người nhà, không có gì chúng ta không thể vượt qua, không có khó khăn nào chúng ta không thể gánh chịu”.
Cô rất muốn biết ai là người đã phá hoại trang trại chăn nuôi của cô và dân làng Đại Thạch.
Khi nhìn thấy Trịnh Hải, Nhiễm Anh sửng sốt một lát rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô từng nghĩ, có lẽ có người trong làng ghen tị lẫn nhau nên đốt trụi trang trại, nhưng vì tin vào sự lương thiện của người dân làng mình nên cô vẫn giữ một tia hy vọng việc này không phải do người trong thôn làm ra.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Hải, cô mới cảm thấy được giải thoát.
Sau khi điều tra kỹ lưỡng và thu thập chứng cứ, cảnh sát đã xác định được nghi phạm phóng hỏa là Trịnh Hải, vì vào ngày Nguyên Tiêu đã có người nhìn thấy Trịnh Hải xuất hiện ở bên ngoài thôn.
Trịnh Hải không phải người thôn Đại Thạch nhưng hôm đó ở bên đây có lễ hội đèn lồ ng và đội múa lân sư rồng nên rất đông người từ các làng khác đến xem.
Nhưng Trịnh Hải thì khác với những người khác, hắn rời thôn Đại Thạch rất muộn, lúc đi cũng rất vội vã, có người nhìn thấy định chào hỏi thì hắn nói có việc gấp cần về nhà.
Phản ứng bất thường như vậy khiến cảnh sát nghi ngờ, sau đó họ điều tra ra rằng lúc trước Trịnh Hải định lấy Tiêu Quyên, con gái của Tiêu Xuân Cảnh nhưng bị Nhiễm Anh can thiệp.
Trịnh Hải năm nay đã ngoài 30, vì chân bị tật nên chưa tìm được bạn đời phù hợp để kết hôn, cuối cùng sau bao năm tiết kiệm được 30.000 nhân dân tệ, định sẽ bỏ ra số tiền này cưới cô bé Tiêu Quyên. Không ngờ, Nhiễm Anh đã phá hỏng kế hoạch của hắn, gia đình Tiêu Quyên hối hận, Trịnh Hải đành phải đi tìm người khác, nhưng sau khi gặp Tiêu Quyên, thiếu nữ tuổi mười bảy như trăng non, hắn lại đặt ra tiêu chuẩn quá cao. Người thì hắn chê không xinh đẹp, người thì hắn lại chê quá lớn tuổi. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta cảm thấy chính Nhiễm Anh đã hủy hoại việc hôn nhân của mình, nếu không có cô thì giờ hắn đã cưới được một người vợ vừa xinh xắn lại trẻ trung.
Vốn tưởng rằng nhà Tiêu Quyên nghèo, nếu anh trai không lấy được vợ thì hắn lại có cơ hội, ai ngờ rằng Nhiễm Anh lại giúp dân làng phát triển thành công ngành nuôi chồn.
Chị Chu được làm việc ở trang trại chăn nuôi, Tiêu Quyên lại đi học trên huyện, Tiêu Bình tuy không làm việc ở trang trại chăn nuôi nhưng sau khi được Nhiễm Anh động viên cũng đã tìm được việc làm ở huyện thành, chỉ cần chăm chỉ vài năm là có thể có tiền cưới vợ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trịnh Hải đổ lỗi cho Nhiễm Anh và trại chăn nuôi, nếu không có cô và cái trang trại kia thì nhà Tiêu Quyên vẫn sẽ rất nghèo, hắn sẽ có cơ hội mang tiền đến "mua" vợ.
Nghe tin thôn Đại Thạch sắp tổ chức lễ hội đèn lồ ng, hắn ta nảy sinh kế hoạch phá hoại trang trại nuôi chồn.
“Đó là diễn biến toàn bộ vụ án.”
Hai đồng cảnh sát chí trẻ đều nhìn Nhiễm Anh bằng ánh mắt đồng cảm, trong quá trình điều tra, thu thập chứng cứ, họ cũng được biết Nhiễm Anh đã từ bỏ tương lai tươi sáng ở thành phố lớn để trở về quê hương lập nghiệp, bây giờ gặp phải sự hãm hại như vậy họ cũng bất mãn giùm cô.
“Chuyện còn chưa hết, Trịnh Hải là một người nhàn rỗi, không có thu nhập cố định. Viện kiểm sát sẽ khởi tố vụ án, hắn sẽ phải đi tù, cũng sẽ phải bồi thường. Nhưng nói thật, cô hãy chuẩn bị tinh thần, vì hẳn là hắn ta không có khả năng đền bù 100% thiệt hại."
Nhiễm Anh im lặng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn cho kết quả xấu nhất. Trịnh Hải là một người tàn tật, không công ăn việc làm, đào đâu ra tiền mà đền bù.
"Tôi có thể hỏi, anh ta sẽ bị kết án bao nhiêu năm không?"
"Có lẽ không quá ba năm."
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhiễm Anh không hỏi nữa, bình tĩnh tiếp nhận sự thật. Trịnh Hải sẽ không phải chịu mức án quá nặng, cũng sẽ không có khả năng bồi thường.
Trang trại kia coi như mất trắng.
Nhiễm Anh trở về nhà, nói chuyện này với bố mẹ. Bà Hứa Nhược Lan và ông Nhiễm Trì nhìn nhau, trong mắt mẹ cô hiện lên sự bất mãn và lo lắng.
"Vậy phải làm sao đây? Tên đó không có khả năng bồi thường, nhưng lần trước gia đình Trường Căn đến đây, con đã cam kết sẽ trả lại tiền cho họ."
"Mẹ, trong tình huống đó, con không đồng ý cũng không được."
"Nhưng con nghĩ xem, nếu những gia đình khác cũng muốn con bồi thường thì phải làm sao? Chúng ta đào đâu ra tiền?"
Đầu tư hơn 200.000 nhân dân tệ, bây giờ trang trại chăn nuôi đã bị thiêu rụi, tiền ở đâu để đền bù cho dân làng?
Nhiễm Anh im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Mẹ, mẹ có nhớ lúc con nói muốn mở trang trại chăn nuôi, ban đầu chúng ta viết giấy cam kết cho họ, sau này họ dùng giấy tờ đó để vay vốn. Bây giờ mọi chuyện lại quay lại từ đầu... "
"Con..."
"Mẹ, mọi chuyện sẽ không thể tệ hơn thế này nữa đâu, mẹ đừng lo lắng. Hơn nữa, con tự tin có thể thuyết phục họ dùng tiền của mình làm đầu tư cho dự án tiếp theo."
“Dự án tiếp theo?” Bà Hứa Nhược Lan sửng sốt: “Con đã nghĩ ra nên làm gì chưa?”
“Vâng” Nhiễm Anh gật đầu: “Hai ngày nữa con sẽ lên tỉnh thành để hoàn thiện việc mình muốn làm.”
Ông Nhiễm Trì lo lắng nhìn con gái: “Không phải con nói không nuôi chồn nữa sao? Thế con lên tỉnh thành làm gì?”
"Con đi tìm hiểu các loài cây trồng."
Nhiễm Anh sợ bố mẹ không hiểu nên lên phòng lấy kế hoạch và thông tin dự phòng của mình ra, trước tiên đưa thông tin cho ông Nhiễm Trì: “Bố xem cái này trước đi."
Ông Nhiễm Trì mở ra, lật qua vài trang, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Cam rốn? Con muốn trồng thử loại này à?"
“Vâng.” Nhiễm Anh gật đầu: “Trên núi phía sau thôn Đại Thạch có một bãi đất rộng, vì độ dốc lớn nên không thích hợp để trồng trọt, cỏ dại mọc rất cao. Con đã tham khảo môi trường trồng cam rốn rồi. Quê chúng ta có khí hậu cận nhiệt đới, gió mùa ẩm. Với lượng mưa và ánh nắng dồi dào, môi trường này thích hợp cho sự phát triển của nhiều loại cây trồng. Các loại trái cây có múi như cam rốn rất hợp trồng trên đất đỏ. Con đã điều tra và phát hiện ra chúng ta không phải là người đầu tiên trồng cam rốn. Huyện Phương bên cạnh đã giới thiệu loài cam rốn chất lượng cao vào năm ngoái. Hơn nữa, chi phí gieo trồng cây giống thấp hơn nhiều so với nuôi chồn. Thêm vào đó, vì đây cũng là dự án được trợ cấp theo chính sách xóa đói giảm nghèo của huyện, con cho rằng phương án này hoàn toàn khả thi”.
Nếu làm tốt việc gieo trồng cam rốn ở Đại Thạch thì có thể nhân rộng mô hình này ra các thôn và thị trấn khác trong huyện, nếu xây dựng được toàn bộ huyện Cầm thành một huyện trồng cam rốn lớn thì cô tin rằng dự án khai thác biển hoa đỗ quyên hay các hình thái du lịch sẽ được phát triển theo.
Ông Nhiễm Trì nhìn Nhiễm Anh, con gái ông đã lớn rồi, có chính kiến của riêng cô, việc tốt nhất bậc cha mẹ có thể làm chỉ là ủng hộ con gái hết mình.
“A Anh, con đã nghĩ kỹ rồi thì cứ làm đi. Dù kết quả sau này có ra sao, với tư cách là người nhà, không có gì chúng ta không thể vượt qua, không có khó khăn nào chúng ta không thể gánh chịu”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương