Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 36: Trả ơn
Nhiễm Anh mang tâm trạng nặng nề cho đến khi về nhà.
“A Anh, cán bộ Hạ có sao không con?”
Bà Hứa Nhược Lan thấy con gái ủ rũ từ khi ra khỏi trạm y tế, vì vậy cả hai vợ chồng đều không dám lên tiếng.
Nhiễm Anh lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi bước vào phòng, bà Hứa Nhược Lan muốn đi theo nhưng bị ông Nhiễm Trì giữ lại.
"Để con bé yên tĩnh đi."
Sự việc của Hạ Thính Vân tuy không phải do họ trực tiếp gây ra nhưng quả thực là do bị nhà ông làm liên luỵ, việc con gái ông có tâm trạng không tốt cũng là điều dễ hiểu.
Nhiễm Anh trốn trong phòng hồi lâu mới ra ngoài, bà Hứa Nhược Lan thấy cô đi ra thì yên tâm, định nói cô qua ăn cơm thì Nhiễm Anh đã bước nhanh ra ngoài với một chồng hồ sơ trên tay.
Bà Hứa Nhược Lan không biết con gái mình đi đâu, trong tiềm thức muốn đi theo cô.
“Để con bé đi giải quyết việc hôm nay đi, bà còn chưa gây ra đủ rắc rối cho nó à?”
Bà Hứa Nhược Lan mấp máy môi muốn biện giải, sau đó nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng do lời nói sai trái của mình hôm nay gây ra nên cuối cùng chỉ đành im lặng.
Nhưng lần nữa gia đình bà lại gánh trên vai món nợ quá lớn, trong lòng bà Hứa Nhược Lan vô cùng khó chịu, trên mặt hiện lên vẻ ưu sầu.
Nhiễm Anh đi tìm những người dân làng sáng này. Hạ Thính Vân làm công tác xóa đói giảm nghèo ở thôn Đại Thạch, được nhiều người biết đến, việc cô ấy sảy thai hôm nay đã làm mọi người có mặt ở đó hoảng sợ.
Dì Ngô và gia đình Trần Chính Hội rất hoảng loạn, trốn trong nhà không dám ra ngoài, đàn ông trong nhà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này, mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Gia đình Tiêu Trường Căn bất ngờ khi thấy Nhiễm Anh ghé nhà, tưởng là Hạ Thính Vân nhờ cô đến tính sổ, cả nhà đều tái mặt vì sợ hãi.
"Tôi, tôi, tôi không có ý đó." Dì Ngô nhìn thấy Nhiễm Anh, lắc đầu thật mạnh: "Việc xảy ra với cán bộ Hạ không liên quan đến tôi, là do vợ của Trần Chính Hội đụng vào cô ấy."
Nhiễm Anh nhìn Tiêu Trường Căn rồi nhìn dì Ngô, vẻ mặt rất bình tĩnh, lấy từ trong chồng hồ sơ mang theo ra một tờ giấy.
"Dì Ngô, chú Tiêu, số tiền đầu tiên hai người góp vốn là 9.000 tệ. Sau khi trừ đi 1.200 tệ được chia năm ngoái thì còn lại 7.800 tệ. Đây là giấy nợ, 8.000 nhân dân tệ, đừng lo lắng, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cho hai người."
"Cái này..."
Tiêu Trường Căn và vợ nhìn nhau, không ngờ Nhiễm Anh lại tới vì chuyện này.
Nhiễm Anh đặt giấy nợ xuống, định rời đi thì con trai Tiêu Trường Căn vì quá áy náy nên lên tiếng hỏi:
“A Anh, ừm, cán bộ Hạ thế nào rồi?”
"Sảy thai."
Nhiễm Anh quay lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Đừng lo, Thính Vân không trách mọi người đâu.”
Vợ chồng Tiêu Trường Căn xấu hổ đến mức chôn chân tại chỗ, gương mặt đỏ bừng.
Nhiễm Anh thực sự không có ý định để ý đến tâm trạng của họ lúc này, chỉ cần Tiêu Trường Căn và nhóm người này có thể nghe hiểu những gì cô nói thì sau này sẽ không còn xảy ra sự việc như hôm nay nữa.
Nhiễm Anh nhanh chân đi đến những nhà khác, chủ động đưa giấy nợ cho từng người. Nhưng cuối cùng khi cô đến nhà Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên, hai gia đình đã từ chối nhận giấy ghi nợ của cô.
“A Anh, chúng tôi tin tưởng vào khả năng của cháu. Tôi biết cháu là người có thể làm được việc lớn. Chúng tôi sẽ không nhận giấy nợ, chỉ mong cháu có thể hứa với tôi rằng khi nào cháu sẵn sàng làm một dự án khác thì sẽ để chúng tôi tham gia cùng."
Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên có ý giống nhau, quả thực từ đầu đến cuối họ không hề lên tiếng đòi bồi thường.
Nhiễm Anh biết họ tin tưởng cô nhưng cô vẫn muốn họ giữ lại giấy nợ.
"Khi nào tôi bắt tay vào dự án mới thì sẽ xem khoản nợ này là phần đầu tư của hai chú nhé."
Nhiễm Anh đi bộ suốt đêm, đến từng nhà trong số 11 hộ dân góp vốn.
Sau hơn nửa năm miệt mài, Nhiễm Anh trở về vạch xuất phát. Nhiễm Anh nhìn bầu trời, sự bao la của rừng núi khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Dù khó khăn đến mấy thì cô tin cuối cùng mình cũng sẽ vượt qua.
"Nhiễm Anh, cố lên!"
.........
Nhiễm Anh lại bắt xe buýt lên tỉnh thành, nửa năm này, đường cao tốc gần như đã hoàn tất, chỉ trừ một đoạn nhỏ chưa sửa chữa, cũng tiết kiệm được gần ba giờ đồng hồ ngồi xe.
Vừa qua buổi trưa, Nhiễm Anh đã đến tỉnh thành, lần này cô đến, không quan tâm đ ến những chuyện khác, trước tiên cô mang một ít đặc sản ở nhà định tặng cho anh em họ Ôn.
Mặc dù cô vốn định không nuôi chồn nữa nhưng hai anh em họ đã giúp cô từ những ngày đầu tiên, sau đó còn hỗ trợ tìm đầu ra cho lứa chồn xuất trại, lại còn từ chối nhận tiền hoa hồng như thoả thuận ban đầu. Nhiễm Anh cảm thấy nợ họ một ân tình.
Trang trại chăn nuôi tuy không còn nhưng ân tình vẫn cần được đền đáp.
Ôn Lộ nhìn thấy Nhiễm Anh đến tận cửa với một túi lớn đặc sản địa phương, giữa trưa, dưới ánh nắng chói chang, trông Nhiễm Anh có vẻ tiều tuỵ hơn trước.
"Cô khoẻ không, hình như cô gầy đi nhiều đó. Lũ chồn thế nào rồi? Tôi đoán lứa chồn thứ hai sẽ có thể xuất trại vào tháng sau đúng không?"
Ôn Lộ mỉm cười bình tĩnh nói rằng trại chăn nuôi đã bị cháy.
"Cái gì?"
Ôn Lộ không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
"Bị cháy? Cô nói thật à?"
“Thật sự.” Sau khi kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra, Nhiễm Anh đặt đồ đạc trên tay xuống.
"Đây là loại nấm đỏ mọc ở sau núi, có giá trị dinh dưỡng cao, tôi mang tặng anh em cô một chút."
“Không, Nhiễm Anh, cô không cần làm vậy.”
"Tôi chỉ tới nói cho cô biết, trang trại bị cháy rụi rồi, chúng tôi không thể khôi phục. Thứ hai, toàn bộ tiền bạc đã cạn kiệt, có lẽ việc hợp tác nuôi chồn của chúng ta sẽ không thể tiếp tục, cám ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi suốt mấy tháng qua."
“Này, Nhiễm Anh...” Ôn Lộ bỗng nổi giận: “Trang trại của cô cháy rồi, vốn liếng đều mất hết, tôi nỡ lòng nào nhận đồ của cô. Yên tâm đi, tương lai còn dài, nhất định sẽ có thể khôi phục."
Nhiễm Anh cười: “Như tôi đã nói, nó mọc hoang sau núi nhiều lắm, tôi không mất tiền mua đâu. Cô nhận đi, đừng làm tôi áy náy."
Biết tính cách của Nhiễm Anh, Ôn Lộ cũng không giằng co nữa: “Trang trại chăn nuôi đã bị thiêu rụi, tiếp theo cô định làm gì?”
"Tôi không có kế hoạch gì hiện tại, tôi chỉ đang tìm kiếm một dự án khác. Gần đây tôi đã kiểm tra rất nhiều thông tin trên Internet và có một vài ý tưởng, hôm nay tôi lên tỉnh thành để tìm hiểu thêm."
"Đúng vậy. Tôi thấy cô là người có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nhất định mọi việc sẽ tốt hơn. Tôi tin cô có thể làm được."
"Vậy thì tôi xin nhận lời chúc phúc của cô."
Nhiễm Anh rời khỏi trang trại nhà họ Ôn, đi thẳng đến trường đại học Nông Nghiệp. Ngoài anh em họ Ôn ra, giáo sư Trần Xương Hoa cũng là người cô muốn đặc biệt cảm ơn.
Thật trùng hợp, khi Nhiễm Anh đến đại học Nông Nghiệp, giáo sư Trần Xương Hoa đang phải đứng lớp, Nhiễm Anh đành phải để lại túi nấm đỏ rồi rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cô đụng phải một bóng người đang chuẩn bị bước vào.
Do không chú ý, mũi cô va phải một lồ ng ngực rắn chắc.
“A Anh, cán bộ Hạ có sao không con?”
Bà Hứa Nhược Lan thấy con gái ủ rũ từ khi ra khỏi trạm y tế, vì vậy cả hai vợ chồng đều không dám lên tiếng.
Nhiễm Anh lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi bước vào phòng, bà Hứa Nhược Lan muốn đi theo nhưng bị ông Nhiễm Trì giữ lại.
"Để con bé yên tĩnh đi."
Sự việc của Hạ Thính Vân tuy không phải do họ trực tiếp gây ra nhưng quả thực là do bị nhà ông làm liên luỵ, việc con gái ông có tâm trạng không tốt cũng là điều dễ hiểu.
Nhiễm Anh trốn trong phòng hồi lâu mới ra ngoài, bà Hứa Nhược Lan thấy cô đi ra thì yên tâm, định nói cô qua ăn cơm thì Nhiễm Anh đã bước nhanh ra ngoài với một chồng hồ sơ trên tay.
Bà Hứa Nhược Lan không biết con gái mình đi đâu, trong tiềm thức muốn đi theo cô.
“Để con bé đi giải quyết việc hôm nay đi, bà còn chưa gây ra đủ rắc rối cho nó à?”
Bà Hứa Nhược Lan mấp máy môi muốn biện giải, sau đó nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng do lời nói sai trái của mình hôm nay gây ra nên cuối cùng chỉ đành im lặng.
Nhưng lần nữa gia đình bà lại gánh trên vai món nợ quá lớn, trong lòng bà Hứa Nhược Lan vô cùng khó chịu, trên mặt hiện lên vẻ ưu sầu.
Nhiễm Anh đi tìm những người dân làng sáng này. Hạ Thính Vân làm công tác xóa đói giảm nghèo ở thôn Đại Thạch, được nhiều người biết đến, việc cô ấy sảy thai hôm nay đã làm mọi người có mặt ở đó hoảng sợ.
Dì Ngô và gia đình Trần Chính Hội rất hoảng loạn, trốn trong nhà không dám ra ngoài, đàn ông trong nhà không ngờ sự việc lại thành ra như thế này, mọi người đều nơm nớp lo sợ.
Gia đình Tiêu Trường Căn bất ngờ khi thấy Nhiễm Anh ghé nhà, tưởng là Hạ Thính Vân nhờ cô đến tính sổ, cả nhà đều tái mặt vì sợ hãi.
"Tôi, tôi, tôi không có ý đó." Dì Ngô nhìn thấy Nhiễm Anh, lắc đầu thật mạnh: "Việc xảy ra với cán bộ Hạ không liên quan đến tôi, là do vợ của Trần Chính Hội đụng vào cô ấy."
Nhiễm Anh nhìn Tiêu Trường Căn rồi nhìn dì Ngô, vẻ mặt rất bình tĩnh, lấy từ trong chồng hồ sơ mang theo ra một tờ giấy.
"Dì Ngô, chú Tiêu, số tiền đầu tiên hai người góp vốn là 9.000 tệ. Sau khi trừ đi 1.200 tệ được chia năm ngoái thì còn lại 7.800 tệ. Đây là giấy nợ, 8.000 nhân dân tệ, đừng lo lắng, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại cho hai người."
"Cái này..."
Tiêu Trường Căn và vợ nhìn nhau, không ngờ Nhiễm Anh lại tới vì chuyện này.
Nhiễm Anh đặt giấy nợ xuống, định rời đi thì con trai Tiêu Trường Căn vì quá áy náy nên lên tiếng hỏi:
“A Anh, ừm, cán bộ Hạ thế nào rồi?”
"Sảy thai."
Nhiễm Anh quay lại, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Đừng lo, Thính Vân không trách mọi người đâu.”
Vợ chồng Tiêu Trường Căn xấu hổ đến mức chôn chân tại chỗ, gương mặt đỏ bừng.
Nhiễm Anh thực sự không có ý định để ý đến tâm trạng của họ lúc này, chỉ cần Tiêu Trường Căn và nhóm người này có thể nghe hiểu những gì cô nói thì sau này sẽ không còn xảy ra sự việc như hôm nay nữa.
Nhiễm Anh nhanh chân đi đến những nhà khác, chủ động đưa giấy nợ cho từng người. Nhưng cuối cùng khi cô đến nhà Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên, hai gia đình đã từ chối nhận giấy ghi nợ của cô.
“A Anh, chúng tôi tin tưởng vào khả năng của cháu. Tôi biết cháu là người có thể làm được việc lớn. Chúng tôi sẽ không nhận giấy nợ, chỉ mong cháu có thể hứa với tôi rằng khi nào cháu sẵn sàng làm một dự án khác thì sẽ để chúng tôi tham gia cùng."
Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên có ý giống nhau, quả thực từ đầu đến cuối họ không hề lên tiếng đòi bồi thường.
Nhiễm Anh biết họ tin tưởng cô nhưng cô vẫn muốn họ giữ lại giấy nợ.
"Khi nào tôi bắt tay vào dự án mới thì sẽ xem khoản nợ này là phần đầu tư của hai chú nhé."
Nhiễm Anh đi bộ suốt đêm, đến từng nhà trong số 11 hộ dân góp vốn.
Sau hơn nửa năm miệt mài, Nhiễm Anh trở về vạch xuất phát. Nhiễm Anh nhìn bầu trời, sự bao la của rừng núi khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Dù khó khăn đến mấy thì cô tin cuối cùng mình cũng sẽ vượt qua.
"Nhiễm Anh, cố lên!"
.........
Nhiễm Anh lại bắt xe buýt lên tỉnh thành, nửa năm này, đường cao tốc gần như đã hoàn tất, chỉ trừ một đoạn nhỏ chưa sửa chữa, cũng tiết kiệm được gần ba giờ đồng hồ ngồi xe.
Vừa qua buổi trưa, Nhiễm Anh đã đến tỉnh thành, lần này cô đến, không quan tâm đ ến những chuyện khác, trước tiên cô mang một ít đặc sản ở nhà định tặng cho anh em họ Ôn.
Mặc dù cô vốn định không nuôi chồn nữa nhưng hai anh em họ đã giúp cô từ những ngày đầu tiên, sau đó còn hỗ trợ tìm đầu ra cho lứa chồn xuất trại, lại còn từ chối nhận tiền hoa hồng như thoả thuận ban đầu. Nhiễm Anh cảm thấy nợ họ một ân tình.
Trang trại chăn nuôi tuy không còn nhưng ân tình vẫn cần được đền đáp.
Ôn Lộ nhìn thấy Nhiễm Anh đến tận cửa với một túi lớn đặc sản địa phương, giữa trưa, dưới ánh nắng chói chang, trông Nhiễm Anh có vẻ tiều tuỵ hơn trước.
"Cô khoẻ không, hình như cô gầy đi nhiều đó. Lũ chồn thế nào rồi? Tôi đoán lứa chồn thứ hai sẽ có thể xuất trại vào tháng sau đúng không?"
Ôn Lộ mỉm cười bình tĩnh nói rằng trại chăn nuôi đã bị cháy.
"Cái gì?"
Ôn Lộ không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
"Bị cháy? Cô nói thật à?"
“Thật sự.” Sau khi kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra, Nhiễm Anh đặt đồ đạc trên tay xuống.
"Đây là loại nấm đỏ mọc ở sau núi, có giá trị dinh dưỡng cao, tôi mang tặng anh em cô một chút."
“Không, Nhiễm Anh, cô không cần làm vậy.”
"Tôi chỉ tới nói cho cô biết, trang trại bị cháy rụi rồi, chúng tôi không thể khôi phục. Thứ hai, toàn bộ tiền bạc đã cạn kiệt, có lẽ việc hợp tác nuôi chồn của chúng ta sẽ không thể tiếp tục, cám ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi suốt mấy tháng qua."
“Này, Nhiễm Anh...” Ôn Lộ bỗng nổi giận: “Trang trại của cô cháy rồi, vốn liếng đều mất hết, tôi nỡ lòng nào nhận đồ của cô. Yên tâm đi, tương lai còn dài, nhất định sẽ có thể khôi phục."
Nhiễm Anh cười: “Như tôi đã nói, nó mọc hoang sau núi nhiều lắm, tôi không mất tiền mua đâu. Cô nhận đi, đừng làm tôi áy náy."
Biết tính cách của Nhiễm Anh, Ôn Lộ cũng không giằng co nữa: “Trang trại chăn nuôi đã bị thiêu rụi, tiếp theo cô định làm gì?”
"Tôi không có kế hoạch gì hiện tại, tôi chỉ đang tìm kiếm một dự án khác. Gần đây tôi đã kiểm tra rất nhiều thông tin trên Internet và có một vài ý tưởng, hôm nay tôi lên tỉnh thành để tìm hiểu thêm."
"Đúng vậy. Tôi thấy cô là người có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nhất định mọi việc sẽ tốt hơn. Tôi tin cô có thể làm được."
"Vậy thì tôi xin nhận lời chúc phúc của cô."
Nhiễm Anh rời khỏi trang trại nhà họ Ôn, đi thẳng đến trường đại học Nông Nghiệp. Ngoài anh em họ Ôn ra, giáo sư Trần Xương Hoa cũng là người cô muốn đặc biệt cảm ơn.
Thật trùng hợp, khi Nhiễm Anh đến đại học Nông Nghiệp, giáo sư Trần Xương Hoa đang phải đứng lớp, Nhiễm Anh đành phải để lại túi nấm đỏ rồi rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cô đụng phải một bóng người đang chuẩn bị bước vào.
Do không chú ý, mũi cô va phải một lồ ng ngực rắn chắc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương