Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 14
Vô Khuê sau khi được phép, liền lên tầng tìm phòng của Lam Nguyệt. Vừa hay thấy em gái của Lam Nguyệt đi ra.
Vô Khuê nói:
- Phòng của chị em ở đâu?.
Lam Tuyết nói:
- Ở đây ạ. Nhưng mà chị của em ngủ rồi.
Vô Khuê nói:
- Ừm. Em bao nhiêu tuổi rồi?.
Lam Tuyết trả lời:
- Em mới 11 tuổi. Chị chăm sóc chị của em nha. Lam Tuyết đưa cho Vô Khuê một hộp y tế, rồi quay về phòng để làm bài tập.
Vô Khuê nói:
- Được chị vào liền. Vô Khuê vừa vào liền choáng ngợp, bởi căn phòng của Lam Nguyệt rất nhiều sách.
Trong phòng, Lam Nguyệt đã tỉnh dậy nói:
- A Khuê lại đây với tớ.
Giờ cô đang ngồi trên giường, chờ Vô Khuê chăm sóc vết thương.
Vô Khuê lại gần giúp Lam Nguyệt cởi đồ, nhanh chóng làm sạch vết thương. Cô nhẹ tay tránh làm đau Lam Nguyệt, bôi thuốc lên vết thương cuối cùng băng bó lại bằng vải sạch.
Lam Nguyệt nãy giờ nhìn từng thao tác của Vô Khuê, như sợ làm cô đau vậy. Người thương làm mà, sao có thể đau được chứ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, tớ không đau nữa rồi.
Đôi con ngươi màu cà phê sữa nhìn Vô Khuê ôn nhu, cô thơm lên trán A Khuê.
Vô Khuê trong chốc lát liền đỏ bừng mặt.
Ở dưới nhà, bố cùng mẹ của Lam Nguyệt đang tiếp khách.
Bố của Vô Khuê nói:
- Có chuyện này, tôi muốn nói với hai vị.
Lam Tuấn nói:
- Mời anh cứ nói.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con gái của tôi thích con gái của hai vị. Tôi cũng vừa biết.
Lam Tuấn nói:
- Anh nói gì?.
Lát sau mới trấn tĩnh lại.
Lam Tuấn nói tiếp:
Chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ, cho hai đứa quyết định. Phụ huynh như chúng ta, không nên xen vào, cũng không nên phản ứng thái quá.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Anh nói rất đúng. Em cũng đồng tình.
Lam Tuấn nói:
- Để anh truyền tin cho con bé.
Bên ngoài bất chợt có tiếng sấm, Vô Khuê giật giật mình chui vào trong lòng Lam Nguyệt ngồi. Cô ngồi yên, đưa tay lên che tai Vô Khuê. Vô Khuê ở trong lòng cô, liền xấu hổ đỏ tai. Lúc này truyền tin của bố Lam Nguyệt bay đến, Lam Nguyệt liền đọc, rồi nói với Vô Khuê:
- Bố của tớ, gọi tớ cùng A Khuê xuống nhà.
Cả hai nhanh chóng xuống nhà.
Lam Tuấn nói:
- Hai con ngồi xuống đi. Bố có chuyện muốn bàn.
Cô cùng Vô Khuê nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Lam Tuấn nói:
- Bố vừa biết hai đứa có tình cảm với nhau, định bao giờ sẽ đăng ký kết hôn?.
Vô Khuê vừa ngượng vừa nói:
- Ơ.. Chúng con vẫn còn nhỏ, chưa muốn kết hôn đâu. Để vài năm nữa được không ạ?.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, tớ chờ cậu.
Vô Khuê chỉ im lặng coi như đồng ý.
Lam Tuấn nói:
- Vậy được, để bố báo cho ông nội của con. Lam Tuấn viết truyền tin, rồi nhanh chóng gửi đi.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Cháu biết nấu ăn chứ?. Vào bếp giúp cô nào. Mẹ của Lam Nguyệt, nhanh chóng kéo Vô Khuê vào bếp.
Vô Khuê nói:
- Dạ cháu có nhưng đa phần là món cay. Trước đó cháu được nếm món của cô nấu, công nhận rất ngon.
Lam Nguyệt ngó vào bếp, liền bị mẹ cùng Vô Khuê nhìn nói:
- Con/ cậu mau đi nghỉ ngơi.
...Lam Nguyệt nghe vậy liền lên phòng, đóng cửa. Cô lấy kiếm cùng cổ cầm, trong túi trữ đồ ra lau. Một lúc sau trong phòng cô vang lên khúc nhạc, A Tuyết ở phòng bên nghe thấy tiếng đàn, liền mở cửa đi sang nói:
- Chị đánh thật hay.
Cô bé nhìn qua linh kiếm của Lam Nguyệt nói:
- Đẹp quá. Chị, em có thể xem nó được không?.
- Được, A Tuyết cẩn thận nó sắc lắm.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- A Tuyết, con học bài xong chưa?. Xuống đây giúp mẹ nào.
A Tuyết nói:
- Dạ con học xong rồi. Chị cứ nghỉ ngơi, em xuống bếp giúp mẹ đây.
A Tuyết nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ông của Lam Nguyệt - Lam Phong nhận được tin, liền dùng truyền tống phù trở về nhà.
Ông nói:
- Cháu ta đâu rồi?. Ông ở ngoài sân bước vào liền hỏi.
- A Tuyết ở trong bếp liền chạy ra:
- Con chào ông nội. Ông hỏi con hay chị của con ạ?.
Ông nói:
- Ồ cháu của ta đã lớn thế này rồi. Ông đưa tay xoa đầu đứa cháu thứ hai.
A Tuyết nói:
- Chị của cháu, đang nghỉ ở trên phòng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================
Ông nói:
- Được rồi, để ông lên xem tình hình vết thương của chị cháu.
A Tuyết nói:
- Vâng.
Bố của cô nói:
- Kìa bố vừa về, nên nghỉ một chút A Nguyệt ổn.
Cô ở trong phòng đang dưỡng thương, thì nghe thấy tiếng ông nội. Bèn mở cửa đi xuống nói:
- Con ổn rồi mà ông.
Ông nói:
- A Nguyệt ngoan, ra đây với ông một chút.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ.
Cô ngoan ngoãn đi theo ông nội ra ngoài vườn. Đến hai cây mộc lan cổ thụ, thì ông ra hiệu cho Lam Nguyệt ngồi xuống nói:
- Con dưỡng thương ở đây đi.
Cô liền nghe lời mà vận linh lực dưỡng thương. Ông của cô liền lập trận pháp trợ giúp Lam Nguyệt.
Ông nói:
- Lúc nào con thấy ổn thì gọi ông.
Ở căn bếp nhỏ,có hai cái đầu thi nhau hóng chuyện ngoài kia.
A Tuyết nói:
- Đỉnh quá, linh quang màu xanh lá nhạt bao quanh người chị đẹp quá.
Vô Khuê nói:
- Lần đầu tiên chị thấy trận pháp như vậy luôn. Ông nội của Lam Nguyệt quá đỉnh.
A Tuyết nói:
- Cũng là ông của em mà chị.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- E hèm, hai đứa thức ăn sắp cháy rồi.
Vô Khuê nói:
..- A...cháy rồi. Có cháy đâu, cô đùa con.
Vô Khuê nhìn nồi thức ăn, đang tỏa hương thơm nghi ngút.
Một tiếng sau Lam Nguyệt đứng lên gọi ông nội, thông báo cô thấy ổn hơn rất nhiều rồi.
Ông nói:
- Ừm,con mau theo ta vào nhà thôi. Trời sắp tối rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ.
Ở trong phòng bếp, thức ăn phần lớn đã được dọn sẵn, phần lớn thức ăn là đồ thanh đạm còn lại là màu đỏ của ớt.
Vô Khuê thấy Lam Nguyệt cùng ông nội bước vào nói:
- Con chào ông ạ. Cô vô cùng lễ phép cúi người. Con mời ông, bố và chú vào dùng cơm ạ.
Ông nói:
- Được, rất ngoan. A Nguyệt rất có con mắt chọn vợ, còn nấu nướng khéo léo. Ông cười thầm trong lòng.
Vô Khuê nói:
- Ông, con không dám nhận đâu. Vô Khuê đứng sau lưng Lam Nguyệt dấu gương mặt đã đỏ như ớt.
Lam Nguyệt cùng Vô Khuê và em gái của Lam Nguyệt nhanh chóng kéo ghế mời người lớn ngồi, rồi mới về chỗ.
Bữa ăn nhanh chóng diễn ra, Vô Khuê múc cho Lam Nguyệt món cô thích nhất. Cô chỉ cười nhẹ rồi gắp vài món cho Vô Khuê.
Ăn xong Lam Nguyệt, Vô Khuê và em gái của Lam Nguyệt dọn bát, đũa. Lam Nguyệt định rửa nhưng mà ai đó không cho vì vết thương vẫn chưa lành hẳn.
Tối hôm đó trời mưa rất to, sấm sét ầm ầm Vô Khuê rất sợ liền ôm chặt lấy Lam Nguyệt. Cô cũng biết nên ôm lấy người thương, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, có tớ ở đây rồi. Dù cô cũng sợ không kém.
Vô Khuê được ôm liền bình tĩnh trở lại, lúc sau đã ngủ say.
Vô Khuê nói:
- Phòng của chị em ở đâu?.
Lam Tuyết nói:
- Ở đây ạ. Nhưng mà chị của em ngủ rồi.
Vô Khuê nói:
- Ừm. Em bao nhiêu tuổi rồi?.
Lam Tuyết trả lời:
- Em mới 11 tuổi. Chị chăm sóc chị của em nha. Lam Tuyết đưa cho Vô Khuê một hộp y tế, rồi quay về phòng để làm bài tập.
Vô Khuê nói:
- Được chị vào liền. Vô Khuê vừa vào liền choáng ngợp, bởi căn phòng của Lam Nguyệt rất nhiều sách.
Trong phòng, Lam Nguyệt đã tỉnh dậy nói:
- A Khuê lại đây với tớ.
Giờ cô đang ngồi trên giường, chờ Vô Khuê chăm sóc vết thương.
Vô Khuê lại gần giúp Lam Nguyệt cởi đồ, nhanh chóng làm sạch vết thương. Cô nhẹ tay tránh làm đau Lam Nguyệt, bôi thuốc lên vết thương cuối cùng băng bó lại bằng vải sạch.
Lam Nguyệt nãy giờ nhìn từng thao tác của Vô Khuê, như sợ làm cô đau vậy. Người thương làm mà, sao có thể đau được chứ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, tớ không đau nữa rồi.
Đôi con ngươi màu cà phê sữa nhìn Vô Khuê ôn nhu, cô thơm lên trán A Khuê.
Vô Khuê trong chốc lát liền đỏ bừng mặt.
Ở dưới nhà, bố cùng mẹ của Lam Nguyệt đang tiếp khách.
Bố của Vô Khuê nói:
- Có chuyện này, tôi muốn nói với hai vị.
Lam Tuấn nói:
- Mời anh cứ nói.
Bố của Vô Khuê nói:
- Con gái của tôi thích con gái của hai vị. Tôi cũng vừa biết.
Lam Tuấn nói:
- Anh nói gì?.
Lát sau mới trấn tĩnh lại.
Lam Tuấn nói tiếp:
Chuyện tình cảm của hai đứa nhỏ, cho hai đứa quyết định. Phụ huynh như chúng ta, không nên xen vào, cũng không nên phản ứng thái quá.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Anh nói rất đúng. Em cũng đồng tình.
Lam Tuấn nói:
- Để anh truyền tin cho con bé.
Bên ngoài bất chợt có tiếng sấm, Vô Khuê giật giật mình chui vào trong lòng Lam Nguyệt ngồi. Cô ngồi yên, đưa tay lên che tai Vô Khuê. Vô Khuê ở trong lòng cô, liền xấu hổ đỏ tai. Lúc này truyền tin của bố Lam Nguyệt bay đến, Lam Nguyệt liền đọc, rồi nói với Vô Khuê:
- Bố của tớ, gọi tớ cùng A Khuê xuống nhà.
Cả hai nhanh chóng xuống nhà.
Lam Tuấn nói:
- Hai con ngồi xuống đi. Bố có chuyện muốn bàn.
Cô cùng Vô Khuê nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Lam Tuấn nói:
- Bố vừa biết hai đứa có tình cảm với nhau, định bao giờ sẽ đăng ký kết hôn?.
Vô Khuê vừa ngượng vừa nói:
- Ơ.. Chúng con vẫn còn nhỏ, chưa muốn kết hôn đâu. Để vài năm nữa được không ạ?.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê, tớ chờ cậu.
Vô Khuê chỉ im lặng coi như đồng ý.
Lam Tuấn nói:
- Vậy được, để bố báo cho ông nội của con. Lam Tuấn viết truyền tin, rồi nhanh chóng gửi đi.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- Cháu biết nấu ăn chứ?. Vào bếp giúp cô nào. Mẹ của Lam Nguyệt, nhanh chóng kéo Vô Khuê vào bếp.
Vô Khuê nói:
- Dạ cháu có nhưng đa phần là món cay. Trước đó cháu được nếm món của cô nấu, công nhận rất ngon.
Lam Nguyệt ngó vào bếp, liền bị mẹ cùng Vô Khuê nhìn nói:
- Con/ cậu mau đi nghỉ ngơi.
...Lam Nguyệt nghe vậy liền lên phòng, đóng cửa. Cô lấy kiếm cùng cổ cầm, trong túi trữ đồ ra lau. Một lúc sau trong phòng cô vang lên khúc nhạc, A Tuyết ở phòng bên nghe thấy tiếng đàn, liền mở cửa đi sang nói:
- Chị đánh thật hay.
Cô bé nhìn qua linh kiếm của Lam Nguyệt nói:
- Đẹp quá. Chị, em có thể xem nó được không?.
- Được, A Tuyết cẩn thận nó sắc lắm.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- A Tuyết, con học bài xong chưa?. Xuống đây giúp mẹ nào.
A Tuyết nói:
- Dạ con học xong rồi. Chị cứ nghỉ ngơi, em xuống bếp giúp mẹ đây.
A Tuyết nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ông của Lam Nguyệt - Lam Phong nhận được tin, liền dùng truyền tống phù trở về nhà.
Ông nói:
- Cháu ta đâu rồi?. Ông ở ngoài sân bước vào liền hỏi.
- A Tuyết ở trong bếp liền chạy ra:
- Con chào ông nội. Ông hỏi con hay chị của con ạ?.
Ông nói:
- Ồ cháu của ta đã lớn thế này rồi. Ông đưa tay xoa đầu đứa cháu thứ hai.
A Tuyết nói:
- Chị của cháu, đang nghỉ ở trên phòng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
2. Vì Anh Yêu Em
3. Thoát Khỏi Trái Đất
4. Bác Sĩ Sở, Hãy Yêu Đi!
=====================================
Ông nói:
- Được rồi, để ông lên xem tình hình vết thương của chị cháu.
A Tuyết nói:
- Vâng.
Bố của cô nói:
- Kìa bố vừa về, nên nghỉ một chút A Nguyệt ổn.
Cô ở trong phòng đang dưỡng thương, thì nghe thấy tiếng ông nội. Bèn mở cửa đi xuống nói:
- Con ổn rồi mà ông.
Ông nói:
- A Nguyệt ngoan, ra đây với ông một chút.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ.
Cô ngoan ngoãn đi theo ông nội ra ngoài vườn. Đến hai cây mộc lan cổ thụ, thì ông ra hiệu cho Lam Nguyệt ngồi xuống nói:
- Con dưỡng thương ở đây đi.
Cô liền nghe lời mà vận linh lực dưỡng thương. Ông của cô liền lập trận pháp trợ giúp Lam Nguyệt.
Ông nói:
- Lúc nào con thấy ổn thì gọi ông.
Ở căn bếp nhỏ,có hai cái đầu thi nhau hóng chuyện ngoài kia.
A Tuyết nói:
- Đỉnh quá, linh quang màu xanh lá nhạt bao quanh người chị đẹp quá.
Vô Khuê nói:
- Lần đầu tiên chị thấy trận pháp như vậy luôn. Ông nội của Lam Nguyệt quá đỉnh.
A Tuyết nói:
- Cũng là ông của em mà chị.
Mẹ của Lam Nguyệt nói:
- E hèm, hai đứa thức ăn sắp cháy rồi.
Vô Khuê nói:
..- A...cháy rồi. Có cháy đâu, cô đùa con.
Vô Khuê nhìn nồi thức ăn, đang tỏa hương thơm nghi ngút.
Một tiếng sau Lam Nguyệt đứng lên gọi ông nội, thông báo cô thấy ổn hơn rất nhiều rồi.
Ông nói:
- Ừm,con mau theo ta vào nhà thôi. Trời sắp tối rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ.
Ở trong phòng bếp, thức ăn phần lớn đã được dọn sẵn, phần lớn thức ăn là đồ thanh đạm còn lại là màu đỏ của ớt.
Vô Khuê thấy Lam Nguyệt cùng ông nội bước vào nói:
- Con chào ông ạ. Cô vô cùng lễ phép cúi người. Con mời ông, bố và chú vào dùng cơm ạ.
Ông nói:
- Được, rất ngoan. A Nguyệt rất có con mắt chọn vợ, còn nấu nướng khéo léo. Ông cười thầm trong lòng.
Vô Khuê nói:
- Ông, con không dám nhận đâu. Vô Khuê đứng sau lưng Lam Nguyệt dấu gương mặt đã đỏ như ớt.
Lam Nguyệt cùng Vô Khuê và em gái của Lam Nguyệt nhanh chóng kéo ghế mời người lớn ngồi, rồi mới về chỗ.
Bữa ăn nhanh chóng diễn ra, Vô Khuê múc cho Lam Nguyệt món cô thích nhất. Cô chỉ cười nhẹ rồi gắp vài món cho Vô Khuê.
Ăn xong Lam Nguyệt, Vô Khuê và em gái của Lam Nguyệt dọn bát, đũa. Lam Nguyệt định rửa nhưng mà ai đó không cho vì vết thương vẫn chưa lành hẳn.
Tối hôm đó trời mưa rất to, sấm sét ầm ầm Vô Khuê rất sợ liền ôm chặt lấy Lam Nguyệt. Cô cũng biết nên ôm lấy người thương, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, có tớ ở đây rồi. Dù cô cũng sợ không kém.
Vô Khuê được ôm liền bình tĩnh trở lại, lúc sau đã ngủ say.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương