Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 20
Sau trận chiến, chủ yếu là bị thương nhẹ vì thế ai về nhà nấy.
Lam Nguyệt một đêm ngủ đủ liền cảm thấy đỡ hơn, chỉ hơi rát họng.
Vô Khuê đưa cháo cho Lam Nguyệt bảo cô mau ăn cho nóng, còn đưa thêm thuốc cho Lam Nguyệt bắt cô uống.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, rồi uống thuốc. Ăn xong mang bát đi rửa nhưng bị Vô Khuê cản lại nói:
- Cậu đang bị thương để bát đó, ngồi xuống đây tớ xử lý vết thương cho.
Lam Nguyệt ngồi xuống, để Vô Khuê xử lý vết thương. Đợi Vô Khuê xử lý vết thương xong, cô mặc lại áo rồi nghỉ ngơi. Lúc này truyền tin của ông nội cô tới,trong đó ghi đã xử lý xong kẻ tu tà đạo.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ thấy chúng ta học hết tất cả các môn rồi đúng không Vô Khuê?
Vô Khuê nói:
- Ừm đúng vậy.
Thời gian trôi nhanh thật đấy. Vô Khuê nhìn ra ngoài trời cảm thán. Bất chợt Vô Khuê nghe thấy tiếng mèo kêu khá gần, liền kéo tay Lam Nguyệt đi ra ngoài. Đi một lúc thì thấy mấy chú mèo ở trong hốc nhỏ ở gần cầu thang. Chúng liên tục kêu meo meo có lẽ là đói, Vô Khuê bế chúng ra,cho nó ăn gói thức ăn dành riêng cho mèo đã chuẩn bị sẵn.
Vô Khuê nói:
- Dễ thương quá. Mèo này có lẽ là do chủ quán ở dưới căn tin nuôi. Vô Khuê vuốt ve đầu chú mèo.
Lam Nguyệt nói:
- Chúng còn nhỏ như vậy, chắc chắn mẹ chúng ở quanh đây. A Khuê đặt chúng nó lại chỗ cũ đi.
Lam Nguyệt nhìn Vô Khuê trong đầu nghĩ, khi về nhà sẽ mua mèo về nuôi.
Vô Khuê nghe thấy Lam Nguyệt nói vậy, liền để mèo nhỏ lại chỗ cũ.
- Khụ …Lam Nguyệt che miệng lại ho nhẹ, cô còn chưa khỏi bệnh. Tối qua mưa cũng thật lớn, cuốn trôi mọi thứ dơ bẩn cũng vì thế mà không khí trở nên lành lạnh.
Vô Khuê nói:
- Cậu vẫn còn bệnh, mau về phòng nghỉ đi. Tớ đi một lát rồi về.
Vô Khuê nhìn cô ho khàn giọng, trong lòng xót người thương tối qua còn ho rất nhiều, may là không còn sốt.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm vậy tớ về phòng trước.
Lam Nguyệt đi về phòng, rảnh rỗi ngồi lau kiếm cùng cổ cầm. Lúc này truyền tin của cô chủ nhiệm xuất hiện, thông báo sẽ thi tốt nghiệp vào tuần sau nữa, đề cương ôn thi đã có sẵn chỉ việc đến lấy. Cô chỉ viết độc nhất một chữ vâng rồi gửi đi, rồi đi ra ngoài khóa cửa để xuống sân trường.
Vô Khuê khi về lại thấy phòng đã khoá, không biết Lam Nguyệt đã đi đâu đang bệnh vậy mà. Cô bèn mở cửa vào trong phòng ngồi chờ, đặt thang thuốc sang bên cạnh.
Ở chỗ cô chủ nhiệm, Lam Nguyệt gõ cửa nói:
- Thưa cô, em đến rồi ạ.
Giọng cô chủ nhiệm từ trong vọng ra:
- Em vào đi.
- Vâng. Lam Nguyệt mở cửa rồi bước vào.
Cô chủ nhiệm ngẩng lên, rồi quan sát cô nói:
- Sao sắc mặt em không tốt lắm, bệnh hay bị thương?.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ cả hai.
Chủ nhiệm chỉ vào túi đề cương nói:
- Chỗ này là của lớp mình, em mang về chia cho các bạn. Em nghỉ ngơi cho tốt.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng, em xin phép.
Cô lấy túi trữ đồ cất đề cương vào trong, rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Cô đi về kí túc xá, vừa đi vừa nghĩ Vô Khuê đã đi đâu. Đến phòng đã thấy cửa đã mở, Lam Nguyệt liền bước vào trong, nhìn thấy Vô Khuê đang ngồi bên cạnh là một thang thuốc có lẽ là mua cho cô.
Vô Khuê lên giọng trách móc, cùng lo lắng nói:
- Cậu đi đâu thế, đang bệnh mà còn ra ngoài?
Lam Nguyệt cười nhẹ nói:
- Tớ đi lấy đề cương, cô chủ nhiệm vừa thông báo tuần sau nữa thi.
Cô nhanh chóng lấy đề cương ra khỏi túi trữ đồ.
Vô Khuê nói:
- A, nhanh vậy sao?. Rồi vết thương của cậu.. Vô Khuê tràn ngập sự lo lắng cùng căng thẳng, lo là lo vết thương trên vai của Lam Nguyệt, còn căng thẳng vì kỳ thi sắp đến gần.
Lam Nguyệt một đêm ngủ đủ liền cảm thấy đỡ hơn, chỉ hơi rát họng.
Vô Khuê đưa cháo cho Lam Nguyệt bảo cô mau ăn cho nóng, còn đưa thêm thuốc cho Lam Nguyệt bắt cô uống.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, rồi uống thuốc. Ăn xong mang bát đi rửa nhưng bị Vô Khuê cản lại nói:
- Cậu đang bị thương để bát đó, ngồi xuống đây tớ xử lý vết thương cho.
Lam Nguyệt ngồi xuống, để Vô Khuê xử lý vết thương. Đợi Vô Khuê xử lý vết thương xong, cô mặc lại áo rồi nghỉ ngơi. Lúc này truyền tin của ông nội cô tới,trong đó ghi đã xử lý xong kẻ tu tà đạo.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ thấy chúng ta học hết tất cả các môn rồi đúng không Vô Khuê?
Vô Khuê nói:
- Ừm đúng vậy.
Thời gian trôi nhanh thật đấy. Vô Khuê nhìn ra ngoài trời cảm thán. Bất chợt Vô Khuê nghe thấy tiếng mèo kêu khá gần, liền kéo tay Lam Nguyệt đi ra ngoài. Đi một lúc thì thấy mấy chú mèo ở trong hốc nhỏ ở gần cầu thang. Chúng liên tục kêu meo meo có lẽ là đói, Vô Khuê bế chúng ra,cho nó ăn gói thức ăn dành riêng cho mèo đã chuẩn bị sẵn.
Vô Khuê nói:
- Dễ thương quá. Mèo này có lẽ là do chủ quán ở dưới căn tin nuôi. Vô Khuê vuốt ve đầu chú mèo.
Lam Nguyệt nói:
- Chúng còn nhỏ như vậy, chắc chắn mẹ chúng ở quanh đây. A Khuê đặt chúng nó lại chỗ cũ đi.
Lam Nguyệt nhìn Vô Khuê trong đầu nghĩ, khi về nhà sẽ mua mèo về nuôi.
Vô Khuê nghe thấy Lam Nguyệt nói vậy, liền để mèo nhỏ lại chỗ cũ.
- Khụ …Lam Nguyệt che miệng lại ho nhẹ, cô còn chưa khỏi bệnh. Tối qua mưa cũng thật lớn, cuốn trôi mọi thứ dơ bẩn cũng vì thế mà không khí trở nên lành lạnh.
Vô Khuê nói:
- Cậu vẫn còn bệnh, mau về phòng nghỉ đi. Tớ đi một lát rồi về.
Vô Khuê nhìn cô ho khàn giọng, trong lòng xót người thương tối qua còn ho rất nhiều, may là không còn sốt.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm vậy tớ về phòng trước.
Lam Nguyệt đi về phòng, rảnh rỗi ngồi lau kiếm cùng cổ cầm. Lúc này truyền tin của cô chủ nhiệm xuất hiện, thông báo sẽ thi tốt nghiệp vào tuần sau nữa, đề cương ôn thi đã có sẵn chỉ việc đến lấy. Cô chỉ viết độc nhất một chữ vâng rồi gửi đi, rồi đi ra ngoài khóa cửa để xuống sân trường.
Vô Khuê khi về lại thấy phòng đã khoá, không biết Lam Nguyệt đã đi đâu đang bệnh vậy mà. Cô bèn mở cửa vào trong phòng ngồi chờ, đặt thang thuốc sang bên cạnh.
Ở chỗ cô chủ nhiệm, Lam Nguyệt gõ cửa nói:
- Thưa cô, em đến rồi ạ.
Giọng cô chủ nhiệm từ trong vọng ra:
- Em vào đi.
- Vâng. Lam Nguyệt mở cửa rồi bước vào.
Cô chủ nhiệm ngẩng lên, rồi quan sát cô nói:
- Sao sắc mặt em không tốt lắm, bệnh hay bị thương?.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ cả hai.
Chủ nhiệm chỉ vào túi đề cương nói:
- Chỗ này là của lớp mình, em mang về chia cho các bạn. Em nghỉ ngơi cho tốt.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng, em xin phép.
Cô lấy túi trữ đồ cất đề cương vào trong, rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Cô đi về kí túc xá, vừa đi vừa nghĩ Vô Khuê đã đi đâu. Đến phòng đã thấy cửa đã mở, Lam Nguyệt liền bước vào trong, nhìn thấy Vô Khuê đang ngồi bên cạnh là một thang thuốc có lẽ là mua cho cô.
Vô Khuê lên giọng trách móc, cùng lo lắng nói:
- Cậu đi đâu thế, đang bệnh mà còn ra ngoài?
Lam Nguyệt cười nhẹ nói:
- Tớ đi lấy đề cương, cô chủ nhiệm vừa thông báo tuần sau nữa thi.
Cô nhanh chóng lấy đề cương ra khỏi túi trữ đồ.
Vô Khuê nói:
- A, nhanh vậy sao?. Rồi vết thương của cậu.. Vô Khuê tràn ngập sự lo lắng cùng căng thẳng, lo là lo vết thương trên vai của Lam Nguyệt, còn căng thẳng vì kỳ thi sắp đến gần.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương