Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 34
Lam Nguyệt xơi các món ra đĩa và để lên bàn ăn. Trong khi đó, Lam Tuyết đi gọi bố xuống dùng bữa.
Lúc này, ở ngoài cửa một luồng sáng xanh xuất hiện. Ông của Lam Nguyệt bước vào trong nhà.
Người làm trong nhà cúi chào nói:
- Lão gia đã về.
Ông của Lam Nguyệt gật nhẹ.
Lam Nguyệt sắp xếp xong xuôi thì bước ra ngoài. Cô nhìn thấy ông nội đang ngồi ở ghế, liền đến hỏi han.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- A Nguyệt, con định khi nào thì thành thân với Vô Khuê?.
Lam Nguyệt nói:
- Ông ơi, con còn nhỏ mà. Đợi đến năm 25 tuổi, con sẽ rước cậu ấy về.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Ông chờ được bế chắt.
Lam Nguyệt nói:
- Ông nội…Cô đỏ mặt, rồi quay vào trong bếp.
Cách đó hơn 80 cây số, Vô Khuê bỗng hắt xì. Cô nghĩ: “Không phải bị cảm đó chứ, nhà còn bao việc phải làm”.
Cả nhà Lam Nguyệt mau chóng dùng cơm, Lam Nguyệt thấy nhớ Vô Khuê nên cô ăn rất ít. Ăn xong, Lam Nguyệt và Lam Tuyết dọn dẹp bát đũa.
Tiểu Bạch sau khi ngủ để phục hồi cơ thể, nó cà nhắc chạy xuống tầng đòi ăn.
Lam Nguyệt thấy Tiểu Bạch liền lấy bát riêng, và lấy cá từ trong nồi ra,đặt vào trong bát cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngồi ăn, Lam Nguyệt liền sờ đầu nó. Nó được vuốt lông, liền dụi vào chân Lam Nguyệt.
Cô rửa bát xong, liền đi ra ngoài vườn cây.
Lam Nguyệt nhớ đến Vô Khuê, cô nghĩ: “Giờ này A Khuê đang làm gì?. Có nhớ cô không?”.
Ông nội ra vườn, nhìn thấy cô đang đứng chỗ cây mộc lan. Ông hắng giọng nói:
- A Nguyệt, con không nghe thấy ông gọi sao?.
Lam Nguyệt hồi thần nói:
- Con xin lỗi ông. Vừa rồi con nhập tâm, nên không biết ông nội gọi ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Con qua đây, giờ ta dạy con cách sử dụng nguyên tố phong
Ông của cô nói qua một chút, rồi hướng dẫn cho Lam Nguyệt.
Hướng dẫn xong rồi ông nói:
- Con đã rõ chưa A Nguyệt?.
Lam Nguyệt nói:
- Con đã rõ rồi ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Còn chuyện công việc, con có muốn quay trở lại trường làm trợ giảng nguyên về phần võ thuật, cho cô giáo chủ nhiệm của con được chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ được ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Vậy thì được. Ông sẽ nói với cô giáo chủ nhiệm của con sau, còn giờ thì nghỉ ngơi đã. Ông thấy linh lực của con giảm đi khá nhiều, con vừa đi trừ tà sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Ông của Lam Nguyệt không nói gì nữa, liền bước vào trong nhà. Lam Nguyệt cũng đi theo sau và lên phòng riêng.
Cô lấy cổ cầm ra rồi gảy, Lam Tuyết ôm Tiểu Bạch ở ngoài nghe tiếng đàn.
Vô Khuê cũng vậy, cô nhớ Lam Nguyệt và lấy tiêu ra thổi.
Ba tháng nghỉ hè trôi nhanh, Lam Nguyệt mang theo vài bộ quần áo và Tiểu Bạch chuẩn bị quay lại trường cùng ông nội.
Lam Tuyết nói:
- Chị ơi, em cũng muốn đi theo chị.
Lam Nguyệt nói:
- A Tuyết, nên hỏi bố mẹ trước. Được bố mẹ đồng ý, thì chị sẽ đưa em đi chơi.
Lam Tuyết quay qua hỏi bố và được đồng ý, cô bé lên phòng soạn đồ rồi nhanh chóng chạy xuống tầng.
Riêng ông nội đã đi trước, Lam Nguyệt và Lam Tuyết bắt xe đi sau, vì Lam Nguyệt sợ em gái không quen đứng trên kiếm.
Sau ba tiếng, cô cũng đến nơi. Lam Nguyệt không hề báo trước cho Vô Khuê biết, cô muốn tạo bất ngờ cho Vô Khuê.
Cô đưa A Tuyết đến cửa hàng mới mở của Vô Khuê. Lam Nguyệt đứng từ xa nhìn vào, vì cửa hàng rất đông khách. Cô nhìn thấy bên cạnh Vô Khuê là một người con gái xa lạ, cả hai vui vẻ nói cười.
Lam Nguyệt giờ lòng rối như tơ vò. Cô suy nghĩ: “Mới có mấy tháng không gặp, A Khuê đã có người khác rồi sao?.
Lúc này, ở ngoài cửa một luồng sáng xanh xuất hiện. Ông của Lam Nguyệt bước vào trong nhà.
Người làm trong nhà cúi chào nói:
- Lão gia đã về.
Ông của Lam Nguyệt gật nhẹ.
Lam Nguyệt sắp xếp xong xuôi thì bước ra ngoài. Cô nhìn thấy ông nội đang ngồi ở ghế, liền đến hỏi han.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- A Nguyệt, con định khi nào thì thành thân với Vô Khuê?.
Lam Nguyệt nói:
- Ông ơi, con còn nhỏ mà. Đợi đến năm 25 tuổi, con sẽ rước cậu ấy về.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Ông chờ được bế chắt.
Lam Nguyệt nói:
- Ông nội…Cô đỏ mặt, rồi quay vào trong bếp.
Cách đó hơn 80 cây số, Vô Khuê bỗng hắt xì. Cô nghĩ: “Không phải bị cảm đó chứ, nhà còn bao việc phải làm”.
Cả nhà Lam Nguyệt mau chóng dùng cơm, Lam Nguyệt thấy nhớ Vô Khuê nên cô ăn rất ít. Ăn xong, Lam Nguyệt và Lam Tuyết dọn dẹp bát đũa.
Tiểu Bạch sau khi ngủ để phục hồi cơ thể, nó cà nhắc chạy xuống tầng đòi ăn.
Lam Nguyệt thấy Tiểu Bạch liền lấy bát riêng, và lấy cá từ trong nồi ra,đặt vào trong bát cho Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ngồi ăn, Lam Nguyệt liền sờ đầu nó. Nó được vuốt lông, liền dụi vào chân Lam Nguyệt.
Cô rửa bát xong, liền đi ra ngoài vườn cây.
Lam Nguyệt nhớ đến Vô Khuê, cô nghĩ: “Giờ này A Khuê đang làm gì?. Có nhớ cô không?”.
Ông nội ra vườn, nhìn thấy cô đang đứng chỗ cây mộc lan. Ông hắng giọng nói:
- A Nguyệt, con không nghe thấy ông gọi sao?.
Lam Nguyệt hồi thần nói:
- Con xin lỗi ông. Vừa rồi con nhập tâm, nên không biết ông nội gọi ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Con qua đây, giờ ta dạy con cách sử dụng nguyên tố phong
Ông của cô nói qua một chút, rồi hướng dẫn cho Lam Nguyệt.
Hướng dẫn xong rồi ông nói:
- Con đã rõ chưa A Nguyệt?.
Lam Nguyệt nói:
- Con đã rõ rồi ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Còn chuyện công việc, con có muốn quay trở lại trường làm trợ giảng nguyên về phần võ thuật, cho cô giáo chủ nhiệm của con được chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Dạ được ạ.
Ông của Lam Nguyệt nói:
- Vậy thì được. Ông sẽ nói với cô giáo chủ nhiệm của con sau, còn giờ thì nghỉ ngơi đã. Ông thấy linh lực của con giảm đi khá nhiều, con vừa đi trừ tà sao?.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Ông của Lam Nguyệt không nói gì nữa, liền bước vào trong nhà. Lam Nguyệt cũng đi theo sau và lên phòng riêng.
Cô lấy cổ cầm ra rồi gảy, Lam Tuyết ôm Tiểu Bạch ở ngoài nghe tiếng đàn.
Vô Khuê cũng vậy, cô nhớ Lam Nguyệt và lấy tiêu ra thổi.
Ba tháng nghỉ hè trôi nhanh, Lam Nguyệt mang theo vài bộ quần áo và Tiểu Bạch chuẩn bị quay lại trường cùng ông nội.
Lam Tuyết nói:
- Chị ơi, em cũng muốn đi theo chị.
Lam Nguyệt nói:
- A Tuyết, nên hỏi bố mẹ trước. Được bố mẹ đồng ý, thì chị sẽ đưa em đi chơi.
Lam Tuyết quay qua hỏi bố và được đồng ý, cô bé lên phòng soạn đồ rồi nhanh chóng chạy xuống tầng.
Riêng ông nội đã đi trước, Lam Nguyệt và Lam Tuyết bắt xe đi sau, vì Lam Nguyệt sợ em gái không quen đứng trên kiếm.
Sau ba tiếng, cô cũng đến nơi. Lam Nguyệt không hề báo trước cho Vô Khuê biết, cô muốn tạo bất ngờ cho Vô Khuê.
Cô đưa A Tuyết đến cửa hàng mới mở của Vô Khuê. Lam Nguyệt đứng từ xa nhìn vào, vì cửa hàng rất đông khách. Cô nhìn thấy bên cạnh Vô Khuê là một người con gái xa lạ, cả hai vui vẻ nói cười.
Lam Nguyệt giờ lòng rối như tơ vò. Cô suy nghĩ: “Mới có mấy tháng không gặp, A Khuê đã có người khác rồi sao?.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương