Khó Theo Đuổi
Chương 29
Giọng nói của người đàn ông luôn gợi Giang Sắt nhớ đến ly rượu mạnh ngập trong đá.
Cay nồng, lạnh lẽo, và dữ dội.
Chỉ một câu nói của anh đã kéo bọn họ quay trở lại phòng thay đồ trong nháy mắt.
Dưới ánh đèn tù mù, tiếng nuốt ừng ực vang lên rõ ràng bên tai, và cả cảm giác không trọng lượng khi linh hồn bị buộc phải tách ra khỏi thể xác.
Dây dưa với một người đàn ông thông minh phiền phức thế đấy, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ xíu thôi cũng có thể để anh nắm được.
Lục Hoài Nghiên rất thích nhìn xoáy sâu vào mắt cô, Giang Sắt liền ngước mắt lên, thoải mái để anh nhìn cho thoả thích.
Vì động tác nghiêng người của anh mà khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được rút ngắn lại.
Cô ngửi thấy mùi Whisky thoang thoảng trên người anh.
Hương mạch nha ngấm trong đá được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh hoà tan thành hơi thở nóng ẩm.
Giang Sắt chợt hỏi, “Mới sáng sớm mà anh đã uống Whisky rồi?”
Lục Hoài Nghiên gật đầu, “Ừm, cả đêm không ngủ, uống cho tỉnh người.”
Quả thật hai mắt anh đã hằn lên tơ máu, nếp gấp trên mí mắt còn sâu hơn cả ngày thường, vẽ lên một đường rãnh cực kỳ lạnh lùng.
Bên dưới là đôi mắt sâu hun hút ẩn sau cặp mắt kính.
Mang lại một vẻ gợi cảm vừa lạnh lùng vừa nồng cháy.
“Nếu tôi nói ly Whisky trên tay anh cũng có thể khiến tôi hưng phấn, liệu anh có tin?”
Giang Sắt nghiêng người sang, lại hỏi tiếp, “Có thể xin anh một ngụm được chứ?”
Lục Hoài Nghiên vẫn ngồi yên bất động, đánh mắt về phía tách hồng trà trong tay cô, khẽ cười, “Hồng trà pha Whisky à?”
Giang Sắt cũng gật đầu đáp lại, “Xem như để tỉnh người.”
“Sắt Sắt à, em càng lúc càng qua loa chiếu lệ với tôi rồi đấy. Nhưng tôi vẫn chọn tin em vậy.”
Không tin thì có thể làm gì khác, cô nhóc này cứng đầu ương bướng, dù anh có cạy miệng cô thì cũng chẳng moi được tin gì.
Cũng chỉ biết chọn cách tin cô mà thôi.
Ý cười bên khoé môi Lục Hoài Nghiên càng sâu thêm, anh khẽ nhấc mấy đầu ngón tay, vặn nắp bình kim loại màu vàng, nhẹ nhàng đưa miệng bình đến bên môi Giang Sắt.
“Há miệng, tôi đút em.”
Giang Sắt nhìn anh, chầm chậm hé môi.
Đôi môi Giang Sắt tựa như một cánh hoa xinh đẹp, khi miệng bình kim loại ấn xuống, như vừa đè lên một miếng thạch mềm mại. Chất lỏng màu vàng óng lướt qua hàm răng trắng như ngọc, chầm chậm lan ra đầu lưỡi hồng phấn.
Lục Hoài Nghiên chỉ đút cô một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng dời bình rượu ra, giọt rượu chưa kịp trở về miệng bình, bơ vơ đáp xuống cánh môi Giang Sắt.
Mấy ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ động, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chiếc bình dẹp bằng kim loại, đồng thời đưa ngón cái lên lau đi vệt rượu bên môi cô.
Hai người gần như áp sát vào nhau.
Hơi thở của cô thoang thoảng hương hồng trà thanh nhã hoà quyện cùng hương whisky nồng nàn, thêm một chút ngòn ngọt ẩn giấu bên trong, tuy mâu thuẫn nhưng lại khiến người ta mê đắm.
Cũng giống như con người của cô vậy.
Tiếng loảng xoảng bất chợt vang lên, bình rượu kim loại còn hơn một nửa trượt khỏi những kẽ ngón tay của anh, rơi thẳng xuống sàn nhà, chất lỏng trong chiếc bình chưa kịp đóng nắp cứ thế tuôn ra ngoài.
Chẳng ai quan tâm đến bình rượu bất ngờ rơi xuống này, mùi rượu nồng nàn ngập tràn trong không khí.
Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên đang cúi đầu, bỗng hỏi, “Cảnh sát Mạc và bác Mạc là gì của nhau?Anh ta có giỏi không?”
Tuy biết rõ cô đang hỏi đến năng lực điều tra phá án của Mạc Ký Thẩm, nhưng ở ngay trước mặt anh mà cô lại hỏi người đàn ông khác có giỏi hay không, đúng là có phần tế nhị.
Ngón tay Lục Hoài Nghiên rời khỏi đôi môi cô, anh nhấc mi mắt đón lấy ánh mắt của cô, mỉm cười đầy ý vị, “Muốn nhảy cóc qua tôi để liên lạc trực tiếp với Mạc Ký Thẩm sao?”
Anh lúc nào cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Giang Sắt ừm một tiếng.
Lục Hoài Nghiên hơi ngả người ra sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người, đưa ra lời nhận xét khá công tâm, “Mạc Ký Thẩm là con trai của chú Mạc, năng lực của cậu ta hiển nhiên không thể kém được, nếu không tôi cũng sẽ không tìm đến cậu ta.”
Giang Sắt hấp háy đôi mắt, “Tôi muốn anh hứa với tôi một chuyện, anh không được nhúng tay vào vụ án này.”
Lục Hoài Nghiên nhìn cô, cười nói, “Tôi có nên nói là tôi chẳng hề thấy ngạc nhiên không, Sắt Sắt, nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Anh buộc phải đồng ý.” Giang Sắt gằn từng chữ, “Bởi vì anh biết tôi nhất định phải tự tay lôi kẻ đó ra ánh sáng, cũng giống như anh nhất quyết phải tự ra tay đuổi Lục Tiến Tông ra khỏi Lục thị vậy.”
Bọn họ đều cùng là một loại người, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải tự mình làm cho đến cùng.
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên xoáy thẳng vào đôi mắt của cô.
Dòng rượu đổ trên sàn nhà bắt đầu bốc hơi trong không khí, theo từng nhịp thở của anh đi thẳng vào huyết quản, cơ thể chưa từng say rượu lại bắt đầu có ảo giác ngà ngà men say.
Khoé mắt anh lướt qua bàn tay được quấn băng của cô, và dòng rượu trên sàn nhà đang dần dần lan đến chân ghế.
Người đàn ông chợt đứng dậy, hai tay luồng qua dưới cánh tay Giang Sắt, thoắt cái đã giúp cô dời chỗ ngồi, từ ghế chân cao chuyển sang bàn ăn nhỏ.
“Đến lúc phải thay băng cho em rồi, thay băng xong rồi ăn sáng.” Dứt lời anh liền đi đến chỗ tủ thuốc trong phòng khách.
“...” Giang Sắt dõi theo bóng lưng của anh, ngồi yên bất động, ngoan ngoãn chờ anh quay lại thay băng cho mình.
Qua một đêm, vết thương trông còn đáng sợ hơn cả tối qua.
Nhưng cũng chỉ trông đáng sợ ở bên ngoài mà thôi, tuy mảnh thuỷ tinh gây ra không ít vết thương nhỏ, nhưng không đến mức phải khâu lại.
Tuy vết thương chỉ có thế, nhưng Lục Hoài Nghiên lại vô cùng nghiêm túc đến tìm giáo sư Tưởng hỏi rằng liệu nó có để lại sẹo hay không, liệu có ảnh hưởng đến việc vẽ tranh và chơi đàn violon của cô sau này hay không.
Vị giáo sư già nhìn anh như nhìn sinh vật lạ một lúc lâu, sau đó cất giọng trêu, “Vết thương ở hổ khẩu của con năm đó còn sâu hơn thế mà còn chẳng để lại sẹo, cũng chẳng ảnh hưởng đến khả năng chơi đàn piano của con kia mà. Vết thương bé tí tẹo của cô nhóc ấy sao có thể để lại sẹo được chứ? Cũng chỉ đau dăm ba ngày mà thôi, sau này thích vẽ tranh thì cứ vẽ, thích kéo đàn thì cứ kéo. À, violon thì không chắc có thể chơi được, vì đầu ngón tay trái của con bé từng bị đứt gân.”
Vì lời này của giáo sư Triệu mà Lục Hoài Nghiên chợt nhớ đến vài chuyện cũ.
Lúc trước khi Giang Sắt bị bắt cóc, thật ra cô cũng đã bị thương, ngón tay út của cô đã bị đứt gân.
Và cũng chính cô là người làm đứt gân tay của mình, lúc được cứu ra, bàn tay trái bị trói sau lưng đang siết chặt một cây đinh bị gãy ngang. Cũng vì dùng quá sức nên đầu mặt cắt của cây đinh đã cắt đứt gân ngón tay út của cô.
Động tác bôi thuốc của người đàn ông vô thức nhẹ lại, sau khi bôi thuốc xong, Lục Hoài Nghiên cẩn thận quấn từng lớp băng lên lòng bàn tay của Giang Sắt, anh cụp mắt hỏi cô, “Có đau không?”
Mu bàn tay phải của Giang Sắt kề sát lòng bàn tay trái của anh, khi anh hỏi câu này, bụng ngón cái của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve ngón út thon dài của cô.
Giọng nói hững hờ tựa áng mây lửng lơ trên trời cao, nhưng động tác lại quá đỗi dịu dàng và đầy lưu luyến.
Hàng mi Giang Sắt như cánh bướm chợt ngừng đập, “Không.”
Lóng tay lộ ra ngoài của người con gái còn trắng hơn cả miếng băng trên tay cô, bàn tay gầy yếu thế này vậy mà khi bị mảnh thuỷ tinh đâm vào, cô vẫn có thể giả vờ điềm tĩnh khiến anh chẳng hề nhận ra sự khác thường.
“Biết ngay là em sẽ bảo không đau mà.”
Lục Hoài Nghiên vừa nói vừa thắt nút miếng băng gạc bằng một tay, anh lại nâng bàn tay Giang Sắt lên, nhẹ nhàng vuốt ve mấy đầu ngón tay của cô, từ ngón út đến ngón cái, lại từ ngón cái quay ngược trở về ngón út.
Bàn tay cô rất đẹp, móng tay như phủ một lớp ánh sáng phớt hồng như hạt ngọc, từng ngón từng ngón tay thon dài, mảnh mai, cực kỳ xinh đẹp.
Lòng bàn tay không hẳn là mịn màng, một vài vết chai mỏng được hình thành theo thời gian. Đôi bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật, trông có vẻ yếu đuối, nhưng chỉ khi được nắm trên tay, anh mới có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ẩn sâu bên trong.
Cái chạm của người đàn ông vừa khẽ khàng vừa mơn man.
Hành động này của anh còn khăng khít hơn cả một nụ hôn nồng cháy, tựa như thứ anh chạm vào không phải là đầu ngón tay của cô, mà là những thứ đã được cô chôn sâu bên trong.
Giang Sắt buông rèm mi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, vệt nắng chiếu nghiêng hắt vào khung cửa sổ sát sàn, những vụn sáng nhẹ nhàng quấn quýt trên những đầu ngón tay của bọn họ, từ ngón cái lướt đến ngón út.
Cơn đau ở vết thương dần dần bị thay thế bởi một luồng nhiệt nóng rừng rực.
Giang Sắt từ từ hé mí mắt, ngắm nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng đang chìm trong biển nắng kia.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Sắt, cuối cùng Lục Hoài Nghiên cũng rời mắt khỏi mấy ngón tay của cô, lẳng lặng đáp lại ánh nhìn của cô, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm.
Hai người bọn họ cứ thế tắm mình trong nắng sớm mùa đông, đầu ngón tay kề sát nhau, im lặng trao nhau cái nhìn chăm chú.
Hơi thở mập mờ và hương rượu thoang thoảng trong khí vừa nãy đã tan biến chẳng còn sót lại gì, thay vào đó là một thứ càng sâu lắng, càng tĩnh lặng cùng hoà tan vào nhau trong vùng ánh sáng trước mắt.
Một thoáng sau, Lục Hoài Nghiên nhẹ nhàng buông tay cô ra, anh cúi đầu, vừa dọn dẹp hộp đựng thuốc vừa cất giọng thản nhiên, “Mạc Ký Thẩm sẽ chủ động liên lạc với em, cậu ấy sẽ thông báo mọi tình tiết và tiến triển của vụ án cho em.”
Nghĩa là anh đã đồng ý với cô rằng anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Giang Sắt cũng dời tầm mắt, hờ hững gật đầu, “Ăn sáng xong tôi cũng nên về thôi, chắc cô út đã tìm tôi đến phát điên rồi.”
Lục Hoài Nghiên đặt hộp thuốc bên cạnh Giang Sắt, “Em định ở lại Bắc Thành mấy ngày?”
“Hai ngày, chuyện cửa tiệm sườn xám vẫn chưa giải quyết xong. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ trở về tìm cảnh sát Mạc.”
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi gật đầu, “Ừ.”
Anh xoay người, lấy ra một cái hộp gỗ vuông vức từ trong túi áo khoác vắt trên sofa, duỗi bàn tay trái của Giang Sắt ra, đặt chiếc hộp gỗ vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.
“Quà của ông nội tặng cho em tối qua đấy.”
Chiếc hộp không lớn mấy, Giang Sắt cứ nghĩ bên trong là mặt ngọc, nhưng khi mở ra mới biết đó là một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ kiểu cổ.
Chiếc nhẫn ngọc này còn quý hơn cả chiếc vòng ngọc mà nhà họ Phó từng mang sang nhà tặng cho cô.
Giang Sắt vô thức ngước mắt lên, “Là ông Lục tặng tôi thật sao?”
“Còn có giả nữa à? Ở Bắc Thành này có ai dám bắt ông nội tặng quà chứ?” Lục Hoài Nghiên lấy chiếc nhẫn ngọc ra khỏi hộp gỗ, cúi đầu đeo lên ngón cái bên tay trái của cô, “Xưa nay ông nội vẫn luôn rất thích em mà.”
Thích thì đúng là có thích, nhưng quà mà ông cụ Lục chuẩn bị cho Giang Sắt thật ra không phải là cái này.
Món quà ban đầu vốn giống với quà dành cho Sầm Dụ, đều là một bộ trang sức kim cương, chỉ có điều bộ trang sức của Giang Sắt là kim cương hồng vô cùng quý hiếm.
Lục Hoài Nghiên đã tự tay đổi quà của Giang Sắt.
Trông thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, anh thong thả buông tay ra, ngả người vào thành ghế, khẽ cười, “Sao thế? Không dám nhận à?”
Mấy thứ đeo trên tay thế này hiển nhiên không thể nhận bừa, thế nhưng Giang Sắt cũng không từ chối.
Cô rủ hàng mi, ấn nhẹ ngón cái xuống lớp vải nhung trong hộp gỗ, ung dung cất giọng, “Quà của người lớn tặng dĩ nhiên không thể từ chối, nếu là của ông Lục tặng, đương nhiên là tôi phải nhận rồi.”
Chiếc nhẫn ngọc trượt khỏi ngón tay cô, “tách” một tiếng, vững vàng quay về chỗ cũ.
Giang Sắt khép hộp gỗ lại rồi cầm trên tay, ngẩng đầu cười nói, “Tôi đói rồi, có gì ăn không?”
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên ghim thẳng vào đôi mắt cô, một lúc sau, anh đứng dậy, cầm lấy hộp đựng thuốc trên bàn ăn lên, cất giọng hỏi, “Hôm nay tiểu thư Giang Sắt nhà ta muốn ăn bữa sáng thế nào?”
Mấy món điểm tâm sáng mà cô thích đều đã được mang đến từ một tiếng trước.
Nhưng cô nàng đại tiểu thư này lại không chọn món nào cả, ánh mắt lướt xuống bên dưới sàn nhà, từ tốn đáp, “Sườn cừu nướng lá hương thảo và whisky.”
Lục Hoài Nghiên đang đi về phía đảo bếp, nghe Giang Sắt báo món điểm tâm sáng lập tức dừng bước, ngoái đầu lườm cô một cái rồi nói, “Cà phê, nước trái cây và hồng trà, cho em chọn một thứ. Còn whisky thì miễn đi.”
Vừa nãy đút cô uống một ngụm whisky là anh đã khoan dung độ lượng lắm rồi, cô còn đòi uống nữa, muốn phế tay luôn hay sao?
Không có rượu thì còn ăn đùi cừu lá hương thảo làm gì?
Giang Sắt điềm nhiên báo “thực đơn” mới, “Bánh mì bagel nấm cục trắng và hồng trà, hồng trà vẫn pha theo công thức cũ nhưng thêm một viên đường.”
Giọng cô vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng cũng chỉ có Lục Hoài Nghiên nhận ra chút bất mãn khó mà phát hiện của cô.
Người đàn ông bật cười khe khẽ, cũng không ý kiến gì nữa, anh cất hộp đựng thuốc rồi xắn tay áo lên, rửa tay, chuẩn bị làm bánh mì bagel nấm cục trắng và hồng trà cho đại tiểu thư.
Giang Sắt quay đầu sang, nhìn về phía đảo bếp.
Quầng ánh sáng bao phủ cả người anh trông thật dịu dàng, thân hình rắn rỏi đầy mạnh mẽ của anh chìm trong tia nắng sớm trong vắt của ngày đông cũng trở nên dịu dàng đến lạ thường.
...
Vừa ăn sáng xong, cuộc gọi của Mạc Ký Thẩm đến vô cùng đúng lúc.
Giống như suy đoán của cô, hiện giờ bác Đông và thím Trương đã trở thành những đối tượng tình nghi lớn nhất, mũi nhọn cũng đang chỉa về phía Sầm Dụ, vì bác Đông và thím Trương hiện đang là quản gia của Sầm Dụ.
Một cái bẫy vô cùng hoàn hảo, chỉ cần một viên đường chứa thuốc đã đồng thời khiến cô và Sầm Dụ cùng lao đao.
Điện thoại kề sát mặt, Giang Sắt đáp lại một cách chắc chắn, “Không phải bọn họ.”
Mạc Ký Thẩm vẫn dùng giọng điệu công tư phân minh, “Tuy cô chắc chắn không phải bọn họ làm, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo quy trình. Tôi sẽ tiếp tục tìm bọn họ lấy lời khai, đồng thời cũng sẽ bắt đầu điều tra từ những người từng ra vào phòng trà nước. Và đương nhiên, lọ đường phèn hoa hồng kia cũng là một manh mối.”
Trên phương diện điều tra phá án thì Giang Sắt chỉ là kẻ ngoại đạo, hiển nhiên phải nghe theo người trong nghề, cô ừm một tiếng, bèn nói, “Làm phiền cảnh sát Mạc rồi.”
Một vụ án đơn giản thế này vốn không cần Mạc Ký Thẩm ra mặt đảm nhận, anh chủ động nhận vụ án này cũng là vì nể mặt Lục Hoài Nghiên.
Mạc Ký Thẩm bật cười, “Cô Giang khách sáo quá, tôi cũng chỉ giải quyết theo bổn phận của mình mà thôi. Nếu muốn cám ơn thì người cô cần cám ơn cũng không phải tôi.”
Giang Sắt nghe thế liền quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Nghiên đang gõ bàn phím làm việc bên kia.
Người đàn ông như cảm nhận được cái nhìn của cô, mấy đầu ngón tay hơi dừng lại, anh ngước mắt nhìn sang.
Anh đã nói anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này thì thực sự sẽ giao lại cho Giang Sắt toàn quyền xử lý.
Ánh mắt hai người đan vào nhau trong không khí, Giang Sắt đáp lời người ở đầu bên kia điện thoại, “Ừm, đều phải cảm ơn hết.”
...
Cuộc gọi với Mạc Ký Thẩm vừa kết thúc, lúc Giang Sắt đang định nghiêm túc nói một tiếng cám ơn với Lục Hoài Nghiên, tiếng chuông cửa bên ngoài bất ngờ vang lên ồ ạt như một trận mưa rào, điên cuồng reo vang.
Âm thanh vang lên cùng lúc với tiếng chuông chính là tiếng đập cửa rầm rầm, dù cách một cánh cửa nhưng hai người đều có thể cảm nhận được sự hùng hổ của vị khách vừa xuất hiện này.
Cách gõ cửa thế này cực kỳ đậm chất Sầm Minh Thục.
Tối qua sau khi xuất viện, Giang Sắt đã bắt đầu ở trong tình trạng “ngoài vùng phủ sóng“.
Và người cùng “ngoài vùng phủ sóng” giống cô, còn có Lục Hoài Nghiên.
Sầm Minh Thục cắn răng tra đến tận bây giờ mới tra ra chỗ ẩn thân của Giang Sắt, thế nên bà không thể kiểm soát được lửa giận cũng là điều hiển nhiên.
Giang Sắt không vội đi mở cửa, cô thoáng đảo mắt nhìn sang Lục Hoài Nghiên, cười nói, “Tôi không nghĩ cô út sẽ vui khi nhìn thấy anh ở đây.”
Lục Hoài Nghiên nhướn mày, “Em sợ cô kiếm chuyện với tôi hay là... em thấy tôi không thể gặp ai?”
“Đều không phải.” Giang Sắt giải thích, “Nếu cô út hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh thì tôi sẽ gặp phiền phức to.”
Còn chuyện liệu có gây phiền phức cho Lục Hoài Nghiên hay không thì nó lại không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Cô chỉ mong Sầm Minh Thục đừng làm phiền tới mình.
Tiếng chuông cửa và cả tiếng đập cửa càng lúc càng dữ dội hơn.
Lục Hoài Nghiên điềm nhiên như không nghe thấy gì, anh rủ hàng mi, cất giọng êm ái lặp lại hai chữ mà cô vừa mới nói, “Hiểu lầm?”
Giang Sắt gật đầu.
Lục Hoài Nghiên nhìn cô đăm đăm.
Mặc đồ của anh, ngủ trên giường của anh, uống rượu của anh, còn thản nhiên ăn hết bữa sáng anh tự tay làm, thậm chí... trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vết mà anh đã để lại tối qua.
Rồi cô nói với anh rằng, không mong bị người khác “hiểu lầm” quan hệ giữa bọn họ.
Đây có phải là kéo quần lên liền quỵt “nợ” trong truyền thuyết không?
Lục Hoài Nghiên cười khẩy, “Thế nên em muốn giấu tôi ngay trong chính căn nhà của tôi đấy à?”
Giang Sắt lại tiếp tục gật đầu, “Nếu anh không ngại.”
“Còn nếu tôi ngại thì sao?”
Giang Sắt thong thả đáp lại, “Vậy thì sau này tôi chỉ đành tìm một người không ngại giúp mình.”
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào, một lúc lâu sau, ý cười dần lan ra trong đôi mắt anh, “Giỏi lắm, em lợi dụng tôi rất triệt để.”
***
Tác giả:
Sắc bạc bẽo lợi dụng, chấm mút sếp Lục nhỏ xong rồi vứt.
***
Jeongie:
Mị khum vào được wattpad huhuhuhuhu!!
Cay nồng, lạnh lẽo, và dữ dội.
Chỉ một câu nói của anh đã kéo bọn họ quay trở lại phòng thay đồ trong nháy mắt.
Dưới ánh đèn tù mù, tiếng nuốt ừng ực vang lên rõ ràng bên tai, và cả cảm giác không trọng lượng khi linh hồn bị buộc phải tách ra khỏi thể xác.
Dây dưa với một người đàn ông thông minh phiền phức thế đấy, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ xíu thôi cũng có thể để anh nắm được.
Lục Hoài Nghiên rất thích nhìn xoáy sâu vào mắt cô, Giang Sắt liền ngước mắt lên, thoải mái để anh nhìn cho thoả thích.
Vì động tác nghiêng người của anh mà khoảng cách giữa hai người bỗng chốc được rút ngắn lại.
Cô ngửi thấy mùi Whisky thoang thoảng trên người anh.
Hương mạch nha ngấm trong đá được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh hoà tan thành hơi thở nóng ẩm.
Giang Sắt chợt hỏi, “Mới sáng sớm mà anh đã uống Whisky rồi?”
Lục Hoài Nghiên gật đầu, “Ừm, cả đêm không ngủ, uống cho tỉnh người.”
Quả thật hai mắt anh đã hằn lên tơ máu, nếp gấp trên mí mắt còn sâu hơn cả ngày thường, vẽ lên một đường rãnh cực kỳ lạnh lùng.
Bên dưới là đôi mắt sâu hun hút ẩn sau cặp mắt kính.
Mang lại một vẻ gợi cảm vừa lạnh lùng vừa nồng cháy.
“Nếu tôi nói ly Whisky trên tay anh cũng có thể khiến tôi hưng phấn, liệu anh có tin?”
Giang Sắt nghiêng người sang, lại hỏi tiếp, “Có thể xin anh một ngụm được chứ?”
Lục Hoài Nghiên vẫn ngồi yên bất động, đánh mắt về phía tách hồng trà trong tay cô, khẽ cười, “Hồng trà pha Whisky à?”
Giang Sắt cũng gật đầu đáp lại, “Xem như để tỉnh người.”
“Sắt Sắt à, em càng lúc càng qua loa chiếu lệ với tôi rồi đấy. Nhưng tôi vẫn chọn tin em vậy.”
Không tin thì có thể làm gì khác, cô nhóc này cứng đầu ương bướng, dù anh có cạy miệng cô thì cũng chẳng moi được tin gì.
Cũng chỉ biết chọn cách tin cô mà thôi.
Ý cười bên khoé môi Lục Hoài Nghiên càng sâu thêm, anh khẽ nhấc mấy đầu ngón tay, vặn nắp bình kim loại màu vàng, nhẹ nhàng đưa miệng bình đến bên môi Giang Sắt.
“Há miệng, tôi đút em.”
Giang Sắt nhìn anh, chầm chậm hé môi.
Đôi môi Giang Sắt tựa như một cánh hoa xinh đẹp, khi miệng bình kim loại ấn xuống, như vừa đè lên một miếng thạch mềm mại. Chất lỏng màu vàng óng lướt qua hàm răng trắng như ngọc, chầm chậm lan ra đầu lưỡi hồng phấn.
Lục Hoài Nghiên chỉ đút cô một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng dời bình rượu ra, giọt rượu chưa kịp trở về miệng bình, bơ vơ đáp xuống cánh môi Giang Sắt.
Mấy ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ động, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy chiếc bình dẹp bằng kim loại, đồng thời đưa ngón cái lên lau đi vệt rượu bên môi cô.
Hai người gần như áp sát vào nhau.
Hơi thở của cô thoang thoảng hương hồng trà thanh nhã hoà quyện cùng hương whisky nồng nàn, thêm một chút ngòn ngọt ẩn giấu bên trong, tuy mâu thuẫn nhưng lại khiến người ta mê đắm.
Cũng giống như con người của cô vậy.
Tiếng loảng xoảng bất chợt vang lên, bình rượu kim loại còn hơn một nửa trượt khỏi những kẽ ngón tay của anh, rơi thẳng xuống sàn nhà, chất lỏng trong chiếc bình chưa kịp đóng nắp cứ thế tuôn ra ngoài.
Chẳng ai quan tâm đến bình rượu bất ngờ rơi xuống này, mùi rượu nồng nàn ngập tràn trong không khí.
Giang Sắt nhìn Lục Hoài Nghiên đang cúi đầu, bỗng hỏi, “Cảnh sát Mạc và bác Mạc là gì của nhau?Anh ta có giỏi không?”
Tuy biết rõ cô đang hỏi đến năng lực điều tra phá án của Mạc Ký Thẩm, nhưng ở ngay trước mặt anh mà cô lại hỏi người đàn ông khác có giỏi hay không, đúng là có phần tế nhị.
Ngón tay Lục Hoài Nghiên rời khỏi đôi môi cô, anh nhấc mi mắt đón lấy ánh mắt của cô, mỉm cười đầy ý vị, “Muốn nhảy cóc qua tôi để liên lạc trực tiếp với Mạc Ký Thẩm sao?”
Anh lúc nào cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Giang Sắt ừm một tiếng.
Lục Hoài Nghiên hơi ngả người ra sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người, đưa ra lời nhận xét khá công tâm, “Mạc Ký Thẩm là con trai của chú Mạc, năng lực của cậu ta hiển nhiên không thể kém được, nếu không tôi cũng sẽ không tìm đến cậu ta.”
Giang Sắt hấp háy đôi mắt, “Tôi muốn anh hứa với tôi một chuyện, anh không được nhúng tay vào vụ án này.”
Lục Hoài Nghiên nhìn cô, cười nói, “Tôi có nên nói là tôi chẳng hề thấy ngạc nhiên không, Sắt Sắt, nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Anh buộc phải đồng ý.” Giang Sắt gằn từng chữ, “Bởi vì anh biết tôi nhất định phải tự tay lôi kẻ đó ra ánh sáng, cũng giống như anh nhất quyết phải tự ra tay đuổi Lục Tiến Tông ra khỏi Lục thị vậy.”
Bọn họ đều cùng là một loại người, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải tự mình làm cho đến cùng.
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên xoáy thẳng vào đôi mắt của cô.
Dòng rượu đổ trên sàn nhà bắt đầu bốc hơi trong không khí, theo từng nhịp thở của anh đi thẳng vào huyết quản, cơ thể chưa từng say rượu lại bắt đầu có ảo giác ngà ngà men say.
Khoé mắt anh lướt qua bàn tay được quấn băng của cô, và dòng rượu trên sàn nhà đang dần dần lan đến chân ghế.
Người đàn ông chợt đứng dậy, hai tay luồng qua dưới cánh tay Giang Sắt, thoắt cái đã giúp cô dời chỗ ngồi, từ ghế chân cao chuyển sang bàn ăn nhỏ.
“Đến lúc phải thay băng cho em rồi, thay băng xong rồi ăn sáng.” Dứt lời anh liền đi đến chỗ tủ thuốc trong phòng khách.
“...” Giang Sắt dõi theo bóng lưng của anh, ngồi yên bất động, ngoan ngoãn chờ anh quay lại thay băng cho mình.
Qua một đêm, vết thương trông còn đáng sợ hơn cả tối qua.
Nhưng cũng chỉ trông đáng sợ ở bên ngoài mà thôi, tuy mảnh thuỷ tinh gây ra không ít vết thương nhỏ, nhưng không đến mức phải khâu lại.
Tuy vết thương chỉ có thế, nhưng Lục Hoài Nghiên lại vô cùng nghiêm túc đến tìm giáo sư Tưởng hỏi rằng liệu nó có để lại sẹo hay không, liệu có ảnh hưởng đến việc vẽ tranh và chơi đàn violon của cô sau này hay không.
Vị giáo sư già nhìn anh như nhìn sinh vật lạ một lúc lâu, sau đó cất giọng trêu, “Vết thương ở hổ khẩu của con năm đó còn sâu hơn thế mà còn chẳng để lại sẹo, cũng chẳng ảnh hưởng đến khả năng chơi đàn piano của con kia mà. Vết thương bé tí tẹo của cô nhóc ấy sao có thể để lại sẹo được chứ? Cũng chỉ đau dăm ba ngày mà thôi, sau này thích vẽ tranh thì cứ vẽ, thích kéo đàn thì cứ kéo. À, violon thì không chắc có thể chơi được, vì đầu ngón tay trái của con bé từng bị đứt gân.”
Vì lời này của giáo sư Triệu mà Lục Hoài Nghiên chợt nhớ đến vài chuyện cũ.
Lúc trước khi Giang Sắt bị bắt cóc, thật ra cô cũng đã bị thương, ngón tay út của cô đã bị đứt gân.
Và cũng chính cô là người làm đứt gân tay của mình, lúc được cứu ra, bàn tay trái bị trói sau lưng đang siết chặt một cây đinh bị gãy ngang. Cũng vì dùng quá sức nên đầu mặt cắt của cây đinh đã cắt đứt gân ngón tay út của cô.
Động tác bôi thuốc của người đàn ông vô thức nhẹ lại, sau khi bôi thuốc xong, Lục Hoài Nghiên cẩn thận quấn từng lớp băng lên lòng bàn tay của Giang Sắt, anh cụp mắt hỏi cô, “Có đau không?”
Mu bàn tay phải của Giang Sắt kề sát lòng bàn tay trái của anh, khi anh hỏi câu này, bụng ngón cái của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve ngón út thon dài của cô.
Giọng nói hững hờ tựa áng mây lửng lơ trên trời cao, nhưng động tác lại quá đỗi dịu dàng và đầy lưu luyến.
Hàng mi Giang Sắt như cánh bướm chợt ngừng đập, “Không.”
Lóng tay lộ ra ngoài của người con gái còn trắng hơn cả miếng băng trên tay cô, bàn tay gầy yếu thế này vậy mà khi bị mảnh thuỷ tinh đâm vào, cô vẫn có thể giả vờ điềm tĩnh khiến anh chẳng hề nhận ra sự khác thường.
“Biết ngay là em sẽ bảo không đau mà.”
Lục Hoài Nghiên vừa nói vừa thắt nút miếng băng gạc bằng một tay, anh lại nâng bàn tay Giang Sắt lên, nhẹ nhàng vuốt ve mấy đầu ngón tay của cô, từ ngón út đến ngón cái, lại từ ngón cái quay ngược trở về ngón út.
Bàn tay cô rất đẹp, móng tay như phủ một lớp ánh sáng phớt hồng như hạt ngọc, từng ngón từng ngón tay thon dài, mảnh mai, cực kỳ xinh đẹp.
Lòng bàn tay không hẳn là mịn màng, một vài vết chai mỏng được hình thành theo thời gian. Đôi bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật, trông có vẻ yếu đuối, nhưng chỉ khi được nắm trên tay, anh mới có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ẩn sâu bên trong.
Cái chạm của người đàn ông vừa khẽ khàng vừa mơn man.
Hành động này của anh còn khăng khít hơn cả một nụ hôn nồng cháy, tựa như thứ anh chạm vào không phải là đầu ngón tay của cô, mà là những thứ đã được cô chôn sâu bên trong.
Giang Sắt buông rèm mi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, vệt nắng chiếu nghiêng hắt vào khung cửa sổ sát sàn, những vụn sáng nhẹ nhàng quấn quýt trên những đầu ngón tay của bọn họ, từ ngón cái lướt đến ngón út.
Cơn đau ở vết thương dần dần bị thay thế bởi một luồng nhiệt nóng rừng rực.
Giang Sắt từ từ hé mí mắt, ngắm nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng đang chìm trong biển nắng kia.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Sắt, cuối cùng Lục Hoài Nghiên cũng rời mắt khỏi mấy ngón tay của cô, lẳng lặng đáp lại ánh nhìn của cô, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm.
Hai người bọn họ cứ thế tắm mình trong nắng sớm mùa đông, đầu ngón tay kề sát nhau, im lặng trao nhau cái nhìn chăm chú.
Hơi thở mập mờ và hương rượu thoang thoảng trong khí vừa nãy đã tan biến chẳng còn sót lại gì, thay vào đó là một thứ càng sâu lắng, càng tĩnh lặng cùng hoà tan vào nhau trong vùng ánh sáng trước mắt.
Một thoáng sau, Lục Hoài Nghiên nhẹ nhàng buông tay cô ra, anh cúi đầu, vừa dọn dẹp hộp đựng thuốc vừa cất giọng thản nhiên, “Mạc Ký Thẩm sẽ chủ động liên lạc với em, cậu ấy sẽ thông báo mọi tình tiết và tiến triển của vụ án cho em.”
Nghĩa là anh đã đồng ý với cô rằng anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Giang Sắt cũng dời tầm mắt, hờ hững gật đầu, “Ăn sáng xong tôi cũng nên về thôi, chắc cô út đã tìm tôi đến phát điên rồi.”
Lục Hoài Nghiên đặt hộp thuốc bên cạnh Giang Sắt, “Em định ở lại Bắc Thành mấy ngày?”
“Hai ngày, chuyện cửa tiệm sườn xám vẫn chưa giải quyết xong. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, tôi sẽ trở về tìm cảnh sát Mạc.”
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi gật đầu, “Ừ.”
Anh xoay người, lấy ra một cái hộp gỗ vuông vức từ trong túi áo khoác vắt trên sofa, duỗi bàn tay trái của Giang Sắt ra, đặt chiếc hộp gỗ vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.
“Quà của ông nội tặng cho em tối qua đấy.”
Chiếc hộp không lớn mấy, Giang Sắt cứ nghĩ bên trong là mặt ngọc, nhưng khi mở ra mới biết đó là một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ kiểu cổ.
Chiếc nhẫn ngọc này còn quý hơn cả chiếc vòng ngọc mà nhà họ Phó từng mang sang nhà tặng cho cô.
Giang Sắt vô thức ngước mắt lên, “Là ông Lục tặng tôi thật sao?”
“Còn có giả nữa à? Ở Bắc Thành này có ai dám bắt ông nội tặng quà chứ?” Lục Hoài Nghiên lấy chiếc nhẫn ngọc ra khỏi hộp gỗ, cúi đầu đeo lên ngón cái bên tay trái của cô, “Xưa nay ông nội vẫn luôn rất thích em mà.”
Thích thì đúng là có thích, nhưng quà mà ông cụ Lục chuẩn bị cho Giang Sắt thật ra không phải là cái này.
Món quà ban đầu vốn giống với quà dành cho Sầm Dụ, đều là một bộ trang sức kim cương, chỉ có điều bộ trang sức của Giang Sắt là kim cương hồng vô cùng quý hiếm.
Lục Hoài Nghiên đã tự tay đổi quà của Giang Sắt.
Trông thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, anh thong thả buông tay ra, ngả người vào thành ghế, khẽ cười, “Sao thế? Không dám nhận à?”
Mấy thứ đeo trên tay thế này hiển nhiên không thể nhận bừa, thế nhưng Giang Sắt cũng không từ chối.
Cô rủ hàng mi, ấn nhẹ ngón cái xuống lớp vải nhung trong hộp gỗ, ung dung cất giọng, “Quà của người lớn tặng dĩ nhiên không thể từ chối, nếu là của ông Lục tặng, đương nhiên là tôi phải nhận rồi.”
Chiếc nhẫn ngọc trượt khỏi ngón tay cô, “tách” một tiếng, vững vàng quay về chỗ cũ.
Giang Sắt khép hộp gỗ lại rồi cầm trên tay, ngẩng đầu cười nói, “Tôi đói rồi, có gì ăn không?”
Ánh mắt Lục Hoài Nghiên ghim thẳng vào đôi mắt cô, một lúc sau, anh đứng dậy, cầm lấy hộp đựng thuốc trên bàn ăn lên, cất giọng hỏi, “Hôm nay tiểu thư Giang Sắt nhà ta muốn ăn bữa sáng thế nào?”
Mấy món điểm tâm sáng mà cô thích đều đã được mang đến từ một tiếng trước.
Nhưng cô nàng đại tiểu thư này lại không chọn món nào cả, ánh mắt lướt xuống bên dưới sàn nhà, từ tốn đáp, “Sườn cừu nướng lá hương thảo và whisky.”
Lục Hoài Nghiên đang đi về phía đảo bếp, nghe Giang Sắt báo món điểm tâm sáng lập tức dừng bước, ngoái đầu lườm cô một cái rồi nói, “Cà phê, nước trái cây và hồng trà, cho em chọn một thứ. Còn whisky thì miễn đi.”
Vừa nãy đút cô uống một ngụm whisky là anh đã khoan dung độ lượng lắm rồi, cô còn đòi uống nữa, muốn phế tay luôn hay sao?
Không có rượu thì còn ăn đùi cừu lá hương thảo làm gì?
Giang Sắt điềm nhiên báo “thực đơn” mới, “Bánh mì bagel nấm cục trắng và hồng trà, hồng trà vẫn pha theo công thức cũ nhưng thêm một viên đường.”
Giọng cô vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng cũng chỉ có Lục Hoài Nghiên nhận ra chút bất mãn khó mà phát hiện của cô.
Người đàn ông bật cười khe khẽ, cũng không ý kiến gì nữa, anh cất hộp đựng thuốc rồi xắn tay áo lên, rửa tay, chuẩn bị làm bánh mì bagel nấm cục trắng và hồng trà cho đại tiểu thư.
Giang Sắt quay đầu sang, nhìn về phía đảo bếp.
Quầng ánh sáng bao phủ cả người anh trông thật dịu dàng, thân hình rắn rỏi đầy mạnh mẽ của anh chìm trong tia nắng sớm trong vắt của ngày đông cũng trở nên dịu dàng đến lạ thường.
...
Vừa ăn sáng xong, cuộc gọi của Mạc Ký Thẩm đến vô cùng đúng lúc.
Giống như suy đoán của cô, hiện giờ bác Đông và thím Trương đã trở thành những đối tượng tình nghi lớn nhất, mũi nhọn cũng đang chỉa về phía Sầm Dụ, vì bác Đông và thím Trương hiện đang là quản gia của Sầm Dụ.
Một cái bẫy vô cùng hoàn hảo, chỉ cần một viên đường chứa thuốc đã đồng thời khiến cô và Sầm Dụ cùng lao đao.
Điện thoại kề sát mặt, Giang Sắt đáp lại một cách chắc chắn, “Không phải bọn họ.”
Mạc Ký Thẩm vẫn dùng giọng điệu công tư phân minh, “Tuy cô chắc chắn không phải bọn họ làm, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo quy trình. Tôi sẽ tiếp tục tìm bọn họ lấy lời khai, đồng thời cũng sẽ bắt đầu điều tra từ những người từng ra vào phòng trà nước. Và đương nhiên, lọ đường phèn hoa hồng kia cũng là một manh mối.”
Trên phương diện điều tra phá án thì Giang Sắt chỉ là kẻ ngoại đạo, hiển nhiên phải nghe theo người trong nghề, cô ừm một tiếng, bèn nói, “Làm phiền cảnh sát Mạc rồi.”
Một vụ án đơn giản thế này vốn không cần Mạc Ký Thẩm ra mặt đảm nhận, anh chủ động nhận vụ án này cũng là vì nể mặt Lục Hoài Nghiên.
Mạc Ký Thẩm bật cười, “Cô Giang khách sáo quá, tôi cũng chỉ giải quyết theo bổn phận của mình mà thôi. Nếu muốn cám ơn thì người cô cần cám ơn cũng không phải tôi.”
Giang Sắt nghe thế liền quay đầu nhìn về phía Lục Hoài Nghiên đang gõ bàn phím làm việc bên kia.
Người đàn ông như cảm nhận được cái nhìn của cô, mấy đầu ngón tay hơi dừng lại, anh ngước mắt nhìn sang.
Anh đã nói anh sẽ không nhúng tay vào chuyện này thì thực sự sẽ giao lại cho Giang Sắt toàn quyền xử lý.
Ánh mắt hai người đan vào nhau trong không khí, Giang Sắt đáp lời người ở đầu bên kia điện thoại, “Ừm, đều phải cảm ơn hết.”
...
Cuộc gọi với Mạc Ký Thẩm vừa kết thúc, lúc Giang Sắt đang định nghiêm túc nói một tiếng cám ơn với Lục Hoài Nghiên, tiếng chuông cửa bên ngoài bất ngờ vang lên ồ ạt như một trận mưa rào, điên cuồng reo vang.
Âm thanh vang lên cùng lúc với tiếng chuông chính là tiếng đập cửa rầm rầm, dù cách một cánh cửa nhưng hai người đều có thể cảm nhận được sự hùng hổ của vị khách vừa xuất hiện này.
Cách gõ cửa thế này cực kỳ đậm chất Sầm Minh Thục.
Tối qua sau khi xuất viện, Giang Sắt đã bắt đầu ở trong tình trạng “ngoài vùng phủ sóng“.
Và người cùng “ngoài vùng phủ sóng” giống cô, còn có Lục Hoài Nghiên.
Sầm Minh Thục cắn răng tra đến tận bây giờ mới tra ra chỗ ẩn thân của Giang Sắt, thế nên bà không thể kiểm soát được lửa giận cũng là điều hiển nhiên.
Giang Sắt không vội đi mở cửa, cô thoáng đảo mắt nhìn sang Lục Hoài Nghiên, cười nói, “Tôi không nghĩ cô út sẽ vui khi nhìn thấy anh ở đây.”
Lục Hoài Nghiên nhướn mày, “Em sợ cô kiếm chuyện với tôi hay là... em thấy tôi không thể gặp ai?”
“Đều không phải.” Giang Sắt giải thích, “Nếu cô út hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh thì tôi sẽ gặp phiền phức to.”
Còn chuyện liệu có gây phiền phức cho Lục Hoài Nghiên hay không thì nó lại không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Cô chỉ mong Sầm Minh Thục đừng làm phiền tới mình.
Tiếng chuông cửa và cả tiếng đập cửa càng lúc càng dữ dội hơn.
Lục Hoài Nghiên điềm nhiên như không nghe thấy gì, anh rủ hàng mi, cất giọng êm ái lặp lại hai chữ mà cô vừa mới nói, “Hiểu lầm?”
Giang Sắt gật đầu.
Lục Hoài Nghiên nhìn cô đăm đăm.
Mặc đồ của anh, ngủ trên giường của anh, uống rượu của anh, còn thản nhiên ăn hết bữa sáng anh tự tay làm, thậm chí... trên người cô vẫn còn lưu lại dấu vết mà anh đã để lại tối qua.
Rồi cô nói với anh rằng, không mong bị người khác “hiểu lầm” quan hệ giữa bọn họ.
Đây có phải là kéo quần lên liền quỵt “nợ” trong truyền thuyết không?
Lục Hoài Nghiên cười khẩy, “Thế nên em muốn giấu tôi ngay trong chính căn nhà của tôi đấy à?”
Giang Sắt lại tiếp tục gật đầu, “Nếu anh không ngại.”
“Còn nếu tôi ngại thì sao?”
Giang Sắt thong thả đáp lại, “Vậy thì sau này tôi chỉ đành tìm một người không ngại giúp mình.”
Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô không nói lời nào, một lúc lâu sau, ý cười dần lan ra trong đôi mắt anh, “Giỏi lắm, em lợi dụng tôi rất triệt để.”
***
Tác giả:
Sắc bạc bẽo lợi dụng, chấm mút sếp Lục nhỏ xong rồi vứt.
***
Jeongie:
Mị khum vào được wattpad huhuhuhuhu!!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương