Khó Theo Đuổi

Chương 38



Tiệm mì khá gần phố tài chính, cũng rất gần khách sạn, nhưng Giang Sắt không về Quân Việt với Lục Hoài Nghiên. Cô bảo anh để cô xuống xe ở đầu đường Phú Xuân rồi đi thẳng về Vong Xuyên.

Vắng nhà hai ngày liền, tuy đã lấy cớ là ở lại chùa Hàn Sơn bầu bạn với trưởng bối, nhưng cứ cách vài tiếng, ba Giang Xuyên và mẹ Dư Thi Anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, nội dung đều là những lời nhắn nhủ bình thường như đã ăn cơm chưa, có mặc đủ ấm hay không, đi ngủ nhớ đắp chăn các kiểu.

Những lời dặn dò dông dài thế này khiến Giang Sắt nhớ đến thím Trương và bác Đông.

Trước đó, cô đã gửi tin nhắn cho bà Dư Thi Anh. Thế nên, vừa xuống xe đi chưa được mấy bước, cô đã trông thấy ông Giang Xuyên đi ra đón mình.

Trên đường Phú Xuân luôn sáng rực ánh đèn, dưới tán cây là một loạt đèn ray lấp lánh, trên cây còn treo thêm vài chiếc lồng đèn màu đỏ rực rỡ.

Mặt sông Phú Xuân đã kết một lớp băng mỏng, nước lặng chảy sâu, không gian tĩnh lặng.

Giang Sắt không dằn lòng được ngoảnh đầu nhìn lại.

Chiếc xe màu đen đầy khiêm tốn kia vẫn còn đậu ở đó, cửa sổ ghế lái phụ được hạ xuống, người đàn ông đặt một tay lên vô lăng, cả người uể oải ngả vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô.

Giang Sắt bình thản đáp lại ánh mắt của anh, dường như anh đã mỉm cười, cúi đầu cầm điện thoại lên.

Khi Giang Sắt quay đầu lại, điện thoại trong túi áo khoác cũng rung lên, nhưng cô không vội xem mà nhấc bước đi cùng ông Giang Xuyên trở về quán bar, ở lại trò chuyện với bà Dư Thi Anh một lát. Sau khi trở về nhà, cô mới thong thả lấy điện thoại ra, bấm vào Wechat kiểm tra.

Lục Hoài Nghiên, [Sáng mai tôi đưa em đến bệnh viện.]

Ngay sau đó là một đoạn tin nhắn thoại.

Giang Sắt đặt điện thoại lên tủ giày, bấm mở chat voice, vừa cúi đầu tháo khăn quàng cổ vừa nghe tiếng cười của Lục Hoài Nghiên chầm chậm vang lên trong không gian tối tăm tĩnh mịch này, “Ngủ ngon nhé, đại tiểu thư.”

Màn hình điện thoại nhanh chóng tối sầm xuống, Giang Sắt treo áo khoác lên, nhớ ra trong túi áo khoác còn một viên kẹo cưới vị bạc hà, cô lại lấy nó ra.

Viên kẹo bạc hà nho nhỏ với tạo hình trái tim màu hồng.

Lúc nãy ở trên xe, nửa viên kẹo trong miệng cô đã bị tên kia ngậm lấy mất. Anh lại còn chê viên kẹo đó gây cản trở, bèn cắn nát nó ra rồi vói đầu lưỡi nhuốm đầy kẹo ngọt vào trong rồi bắt đầu dây dưa cùng cô.

Giang Sắt lột lớp giấy gói, bỏ viên kẹo bạc hà vào miệng, lúc bước vào trong phòng khách, cô tiện tay bỏ đĩa nhạc vào máy phát nhạc.

Nghe hết một bản nhạc, viên kẹo trong miệng cũng đã tan thành một dòng nước đường ngọt ngào.

Giang Sắt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, trước khi tắt đèn đi ngủ, cô chợt nhớ ra đống chai chai lọ lọ đặt trên tủ đầu giường, bèn đứng dậy đổ ra một nắm thuốc rồi ném vào bồn cầu.

Mấy viên thuốc màu trắng nhanh chóng chìm trong dòng nước xoáy rồi biến mất.

Cô lạnh lùng quan sát, chờ đến khi phòng tắm yên tĩnh trở lại mới tắt đèn bước ra ngoài.

Sáng hôm sau, người đến đón cô là Lý Thuỵ.

Giang Sắt vừa lên xe, Lý Thuỵ đã chủ động lên tiếng giải thích, “Khu đất dự án khu phức hợp phim trường do chính quyền phê duyệt xảy ra vấn đến. Sếp Lục nhỏ đã phải sang bên đó từ sớm tinh mơ để mở cuộc họp với kỹ sư địa chất được mời từ Bắc Thành Sang, thế nên anh ấy mới bảo tôi đến đón cô.”

Lúc rời giường, Giang Sắt đã nhận được tin nhắn thoại từ Lục Hoài Nghiên, nghe thế thì gật đầu, đáp, “Làm phiền trợ lý Lý rồi.”

Lý Thuỵ liên tục đáp lại “Không có gì”, nãy giờ cậu ta nhiều lời như thế cũng chỉ vì sếp Lục nhỏ nhà mình, vì sợ người đẹp hiểu lầm giận dỗi nên mới phải lải nhải lắm lời như vậy.

Cậu ta đi theo Lục Hoài Nghiên đã nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy sếp mình để ý một cô gái đến thế, tất nhiên sẽ càng hy vọng sếp nhà mình mau mau thoát ế. Bởi vì nếu sếp được tình yêu “tưới tắm” thì sẽ có tình người hơn, cũng sẽ nhân từ hơn với đám cấp dưới là bọn họ đây.

Đưa người đến bệnh viện, đợi Giang Sắt xuống xe rồi, Lý Thuỵ vội lấy điện thoại ra báo cáo với Lục Hoài Nghiên.

Bên kia toàn là tiếng máy móc ầm ầm, người đàn ông nghe xong chỉ hờ hững hỏi một câu, “Cô ấy ăn sáng chưa?”

Lý Thuỵ sững sờ, “Tôi không có hỏi.”

Dứt lời, cậu ta lập tức bổ sung thêm một câu, “Tôi sẽ mua một phần đồ ăn mang sang cho cô Giang ngay, nếu cô ấy đã ăn sáng rồi thì cũng có thể giữ lại làm bữa phụ.”

Lục Hoài Nghiên ừm một tiếng, “Gần bệnh viện có một tiệm bánh khá nổi tiếng, cậu sang đó mua cho cô ấy đi.”

...

Lúc Lý Thuỵ mang cà phê và bánh mì đến, Giang Sắt vừa mới đổi ca với Hà Miêu.

“Sếp Lục nhỏ sợ cô vẫn chưa ăn sáng nên đã bảo tôi mang đồ ăn đến cho cô.”

Khi trông thấy cậu ta, Giang Sắt hơi bất ngờ, lại nghe cậu ta nói như thế, cô liếc nhìn túi giấy to đựng bánh mì kia, chợt nhận ra đó là tiệm bánh mà trước đây cô đã từng đến mua một lần.

Cô gật đầu nhận lấy, bình tĩnh đáp lại, “Cám ơn anh.”

Lý Thuỵ vô thức nhìn cô một cái, sếp Lục nhỏ cũng quan tâm đến cô Giang lắm ấy chứ, dù bản thân đang bận tối tăm mặt mày nhưng vẫn có lòng nhớ đến chuyện cô đã ăn sáng hay chưa.

Nếu đổi lại là mấy cô nàng bình thường khác thì e là hơn nửa đã đổ mất rồi, nhưng cậu ta lại chẳng tìm thấy chút cảm xúc nào trên gương mặt của Giang Sắt.

Lý Thuỵ đã giao bánh mì xong, đang định rời đi thì bỗng nghe thấy Giang Sắt gọi cậu ta lại, “Anh chuẩn bị sang chỗ của Lục Hoài Nghiên sao?”

“Vâng.” Xưa nay Lý Thuỵ rất giỏi chuyện nhìn mặt đoán ý, thấy thế bèn chủ động hỏi, “Cô Giang muốn nhờ tôi chuyển lời cho sếp Lục nhỏ ạ?”

Giang Sắt lấy một cái bánh mì đậu đỏ trong túi giấy ra, nói, “Đây là bánh mì nổi tiếng của tiệm bánh này, anh giúp tôi mang một cái sang cho anh ấy nhé.”

Sau khi Lý Thuỵ rời đi, Giang Sắt ngồi bên giường bệnh bóc một cái bánh mì đậu đỏ ra ăn. Ăn xong, cô lại nhờ y tá trông Trương Nguyệt giúp mình, còn cô đi sang khoa nội thần kinh lấy thuốc.

Lúc quay về, cô y tá nhìn đống thuốc trên tay cô, khẽ hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói, “Có lẽ hôm nay cô Trương sẽ tỉnh lại.”

Giang Sắt mỉm cười cám ơn y tá, cất túi thuốc vừa lấy về vào túi xách,

Đến chiều, Trương Nguyệt đã tỉnh lại, chị cũng chẳng mấy bất ngờ khi nhìn thấy Giang Sắt đầu tiên, muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng lại phát hiện ra cổ họng đã khản đặc.



Giang Sắt đứng dậy đóng cửa phòng bệnh, rót cho chị một ly nước ấm, vừa đỡ chị ngồi dậy vừa nói, “Chị uống nước cho thấm giọng rồi ăn chút gì đã, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”

Trương Nguyệt nhìn cô, nhận lấy ly nước, nhỏ giọng nói một câu “Cám ơn“.

Giang Sắt thong thả chờ chị uống xong ly nước, ăn hết một chén cháo trong hộp giữ nhiệt mà Hà Miêu mang đến, sau đó cô mới quay đi lấy ra hai bản hợp đồng đã ký tên đâu vào đấy.

“Một bản là hợp đồng giải phóng mặt bằng của địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú, một bản là hợp đồng cho tặng địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú mới. Chị chỉ cần ký tên vào hai bản này thì hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Đến khi đó, địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú mới vẫn sẽ là của chị.”

Trương Nguyệt nhận lấy hai bản hợp đồng, có vẻ khá bất ngờ khi Giang Sắt lại dễ dàng trao trả cửa tiệm lại cho chị như thế, chị vội cúi đầu xem kỹ.

Đợi đến khi chị đọc hết rồi, Giang Sắt mới chậm rãi rút bản hợp đồng từ trên tay chị về, nói, “Chị hãy kể cho tôi biết chuyện về Triệu Chí Thành, tôi sẽ giao bản hợp đồng này cho chị.”

Trương Nguyệt bình tĩnh nhìn hợp đồng trên tay cô.

Giang Sắt nhìn chị, “Chị bị người ta tông, lại không dám báo cảnh sát, cũng không chịu để Hà Miêu đưa đến bệnh viện. Chuyển đến Đồng Thành ở đã tám năm nay, nhưng chị gần như không ra khỏi nhà, mỗi lần ra ngoài cũng chỉ sử dụng tiền mặt. Những chuyện này đều do Triệu Chí Thành dạy chị sao?”

Trương Nguyệt ngước mắt lên, “Cô muốn nói gì?”

“Là vì vụ án giết người cách đây mười năm sao?” Giang Sắt bình thản lên tiếng, “Mười năm trước, chị từng bị người ta bỏ thuốc rồi cưỡng hiếp ở Dung Thành. Mấy kẻ bỏ thuốc kia, một người là sếp và một người nữa là đồng nghiệp của chị, bọn họ cưỡng hiếp chị, rồi lại còn nói là do chị tự nguyện, có đúng không? Sau này, Triệu Chí Thành đã giúp chị giết bọn họ, rồi hai người trốn khỏi Dung Thành. Hai năm sau đó, chị đã cầm một khoản tiền đến Đồng Thành mua lại căn nhà địa chỉ số 39, ngõ Cẩm Tú, còn Triệu Chí Thành lại bặt vô âm tín từ lúc ấy. Chị vẫn luôn chờ anh ta sẽ quay về tìm chị, có đúng không?”

Giang Sắt nói đến đây thì ngừng tạm giây lát, nhìn sang Trương Nguyệt rồi lại cất giọng chân thành, “Chị Trương à, chị có muốn biết Triệu Chí Thành đã đi đâu hay không?”

Nghe Giang Sắt nhắc lại chuyện mười năm về trước, ánh mắt Trương Nguyệt chợt lộ ra vẻ hốt hoảng, hơi thở dần trở nên gấp gáp, bờ môi không ngừng mấp máy. Chị từ từ siết chặt mấy ngón tay đang run rẩy, nhìn Giang Sắt chằm chằm, “Anh ấy ở đâu?”

“Sau khi chị đến Đồng Thành được ba tháng, anh ta xuất hiện ở Bắc Thành, cấu kết với hai kẻ có tiền sử phạm tội, bắt cóc một cô tiểu thư nhà giàu chỉ mới 16 tuổi.”

Trương Nguyệt sững sờ, ngơ ngác nhìn Giang Sắt.

Giang Sắt rướn môi mỉm cười, “Không sai, cô tiểu thư nhà giàu bị anh ta bắt cóc chính là tôi.”

Trương Nguyệt lặng thinh, rồi lại hỏi, “Vậy nên, cô đến đây tìm tôi là để trả thù sao?”

“Tôi tìm chị trả thù làm gì? Chị đâu có bắt cóc tôi.”

Giang Sắt đứng dậy cất hai bản hợp đồng trên tay vào túi, tự rót cho mình một ly nước ấm, sau đó tựa vào mép bàn nhìn sang Trương Nguyệt, cất giọng ôn hoà, “Chị đừng sợ, tôi sẽ không trả thù chị, cũng sẽ không hại chị, dù chị có là người yêu của Triệu Chí Thành đi chăng nữa. Tôi không những không hại chị, mà còn sẽ cố hết sức giúp chị giữ vững ngọn hải đăng của mình. Và chuyện này, hoàn toàn không chỉ vì giao dịch giữa chúng ta.”

Trương Nguyệt nhìn sang cô.

Ánh mắt của cô gái trước mặt chị trong veo và đầy bình tĩnh, tựa như những lời cô vừa nói đều là những lời xuất phát tự tận đáy lòng. Cô không hề hận chị, cũng thật sự muốn giúp chị.

“Nhưng tại sao cô lại muốn giúp tôi?”

“Bởi vì chuyện xảy ra với chị, suýt chút nữa cũng đã xảy ra với tôi.” Giang Sắt chớp mắt, “Năm ấy băng nhóm bắt cóc tôi có tổng cộng ba người. Số bản án mà hai tên kia đã gánh còn nhiều hơn Triệu Chí Thành gấp bao nhiêu lần. Tôi bị bắt giữ suốt ba ngày. Ngay ngày đầu tiên bọn chúng đã không nhịn được, nói rằng xưa nay chưa từng biết mùi con nhà giàu ra sao. Thế là tối hôm ấy, bọn chúng đã ép tôi uống loại thuốc mà chị từng bị ép uống. Cuối cùng, cũng nhờ có Triệu Chí Thành kịp thời ngăn cản. Khi ấy, có lẽ là vì chị nên anh ta mới ngăn bọn chúng lại, vì anh ta đã nhìn thấy bóng dáng của chị năm xưa ở trên người tôi.”

Giang Sắt kể lại với vẻ mặt vô cùng hờ hững, giọng nói bình thản tựa như cô đang kể lại một câu chuyện của người nào đó chứ không phải của chính bản thân mình.

Gương mặt Trương Nguyệt đẫm nước mắt, chị bắt đầu nói năng lộn xộn, “Anh ấy sẽ không bao giờ cấu kết với hạng người khốn nạn như thế. Anh ấy từng nói với tôi, nếu gặp hạng người này, anh ấy gặp kẻ nào sẽ giết kẻ đó. Anh ấy đã từng hứa với tôi rằng nhất định sẽ quay về tìm tôi. Chúng tôi đã hứa với nhau, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới ở Đồng Thành...”

Chị đờ đẫn lặp lại những lời này như một khúc gỗ, thoắt cái, chị như rơi vào cơn bi thương cực độ, lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má, hỏi Giang Sắt, “Có phải anh ấy đã chết rồi đúng không? Anh Thành đã chết rồi đúng không?”

“Không, anh ta vẫn chưa chết. Sau khi giết chết hai tên đồng phạm thì anh ta đã chạy trốn.” Giang Sắt cầm hộp khăn giấy trên bàn đưa cho Trương Nguyệt, từ tốn nói, “Chị Trương à, chị là người hiểu rõ anh ta nhất, chị phải biết vì sao mà anh ta không dám tới tìm chị. Bởi vì, anh ta sợ chị gặp nguy hiểm. Chị nói đúng, người như anh ta chắc chắn sẽ không thể cấu kết với hạng người mà anh ta căm thù, chắc chắn là do anh ta bị uy hiếp.”

Giọt nước mắt trượt xuống khỏi bờ mi, Trương Nguyệt lặp lại lời của Giang Sắt, “Cô nói anh ấy bị uy hiếp ư?”

“Vụ án bắt cóc kia chắc chắn còn kẻ đồng phạm thứ tư, anh ta sợ kẻ đó làm hại chị nên mới không dám xuất hiện, mà tôi lại muốn bắt được kẻ đó. Chị Trương, Triệu Chí Thành đã cứu tôi thoát khỏi hai kẻ kia, thế nên tôi không hận hai người, tôi chỉ muốn tìm ra chủ mưu chân chính đã sai khiến Triệu Chí Thành bắt cóc tôi mà thôi.”

Giang Sắt nhìn thẳng vào đôi mắt bất lực và tuyệt vọng của Trương Nguyệt, từ từ dụ dỗ, giọng nói nhuốm đầy sức mạnh khiến người ta tin tưởng, “Chỉ cần chị giúp tôi tìm ra kẻ kia, tôi sẽ viết đơn bãi nại, cũng sẽ ra mặt làm chứng vì cứu tôi mà anh ta mới giết người. Tôi hứa sẽ giúp chị bảo vệ ngọn hải đăng của chị. Chờ sau khi anh ta ra tù, hai người có thể quang minh chính đại mà sống dưới ánh mặt trời, kết thúc kiếp sống trốn chui trốn nhủi.”

Khi con người đổ bệnh hoặc gặp tai nạn, ý chí thường yếu ớt hơn những lúc bình thường, đặt biệt là với một người luôn xem người khác là chúa cứu thế, là ngọn hải đăng soi đường.

Giang Sắt cúi đầu rút vài tờ khăn giấy từ trong hộp đặt vào tay Trương Nguyệt, nói với chị, “Chị cứ dưỡng thương cho khoẻ đã, những chuyện khác cứ để sau khi chị xuất viện rồi nói sau.”

Cô ngước lên, lộ ra ánh mắt đầy chân thành và kiên định, “Chờ đến khi chị bình phục, chỉ cần chị đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau bắt lấy kẻ đó.”

...

Biết chuyện Trương Nguyệt đã tỉnh, Hà Miêu vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện.

Giang Sắt không ở lại bệnh viện. Xe cô vẫn còn đỗ ở bãi đỗ xe đối diện. Ra khỏi khu điều trị nội trú, cô rẽ sang trái, lúc gần đến ngã tư, cô bất ngờ quay sang, nhìn về phía đầu đường bên phải của khu nội trú.

Nơi đó vẫn nhộn nhịp người qua lại, những bông tuyết trắng mịn lả tả rơi xuống dưới ánh đèn nhạt nhoà.

Cô dời tầm mắt, hoà vào dòng người hối hả tan làm băng qua đường đi lấy xe.

Chiếc xe đỗ ở đây suốt một ngày một đêm, trên thân xe đã đọng lại một lớp sương mỏng, Giang Sắt ngồi vào ghế lái, nhưng vẫn không vội khởi động xe.

Trong khoang xe mờ tối, gương mặt của Giang Sắt cũng phủ thêm một lớp bóng mờ.

Vết thương đứt gân nơi ngón út trên tay trái lại bắt đầu đau âm ỉ. Khi ấy, hai tay cô bị trói ngược ra sau lưng, hai tên kia mạnh bạo cạy miệng cô ra toan đổ thuốc cho cô uống. Chính là vào lúc ấy, cô đã mò phải một đoạn đinh gỉ bị gãy một nửa.

Cô biết thứ thuốc ấy sẽ khiến cô mất đi một phần ký ức, nhưng cô không cho phép bản thân mình quên đi.

Cô phải nhớ kỹ đám người này đã làm tổn thương cô như thế nào.

Thế nên, cô đã cắn răng ấn mạnh cây đinh gỉ đó vào tay mình, khi ấy cô đã nghĩ, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô vẫn còn sống, cô nhất định sẽ bắt được bọn chúng, sẽ trả lại hết những đau đớn mà cô phải chịu.

Nếu không nhờ Triệu Chí Thành đạp đổ nửa chén thuốc kia, cứu cô thoát khỏi hai tên đó, có lẽ cô sẽ không chỉ đứt mỗi một sợi gân tay.

Vết thương bảy năm trước rõ ràng là đã lành, nhưng nỗi đau vẫn còn đấy.



Giang Sắt chậm rãi thở hắt ra một hơi, khởi động xe, chạy về phía đường Phú Xuân.

Nhưng chạy được nửa đường, chiếc xe bất chợt rẽ vào một khu thương mại, dừng lại trong bãi đỗ xe.

Giang Sắt nhìn đăm đăm vào đám bông tuyết lã chã rơi xuống bên ngoài tấm kính chắn gió, cô lôi điện thoại ra, gọi điện cho Lục Hoài Nghiên.

Điện thoại đã được nối máy ngay sau hai tiếng chuông, cô liếm khoé môi khô rang, khẽ giọng hỏi, “Lục Hoài Nghiên, tối nay có muốn gặp nhau không?”

Đầu bên kia im lặng vài giây, ngay sau đó, Giang Sắt nghe thấy anh trả lời, “Chờ tôi năm mươi phút, không, bốn mươi lăm phút thôi. Sắt Sắt, hẹn gặp em bốn mươi lăm phút nữa.”

Hình như anh đang ở một nơi đồng không mông quạnh, tiếng gió thét gào liên tục lướt qua, nhưng giọng anh vẫn vang lên vô cùng rõ ràng trong cơn gió hú, âm thanh trầm thấp, lại còn mang theo cả ý cười.

Kết thúc cuộc gọi, Giang Sắt quay đầu xe chạy về phía Quân Việt.

Lục Hoài Nghiên tranh thủ thời gian, khi chỉ còn một phút là đến giờ hẹn, anh nhanh chân bước ra khỏi thang máy, lấy thẻ phòng ra quét “tích” một cái rồi mở cửa.

Trong phòng đã sẵn đèn, nơi huyền quan còn treo áo khoác của cô.

Giai điệu cổ điển du dương vang lên từ máy phát nhạc, cô nhóc kia đang ngồi trên sofa trong phòng khách chọn lựa mấy đĩa nhạc, mái tóc dài xoã tung phủ lên bờ vai. Nghe thấy tiếng mở cửa, động tác trên tay cô hơi khựng lại, ánh mắt trong veo nhìn sang chỗ anh.

Lục Hoài Nghiên tháo bao tay rồi cởi áo khoác, vừa sải bước đi về phía cô vừa nói, “Cả ngày hôm nay tôi đều ở ngoài công trường, người ngợm bụi bặm, không ôm em được.”

Người đàn ông bước tới trước mặt Giang Sắt, cô ngẩng lên nhìn anh.

Anh diện một chiếc áo len cổ lọ màu đen, thế nên rất dễ nhìn thấy lớp bụi màu trắng xám bám bên trên, anh không hề nói điêu, toàn thân anh đúng là phủ đầy bụi.

Giang Sắt ghét bỏ ra mặt, cả người ngả ra phía sau, “Anh mau đi tắm đi.”

Anh lại cúi xuống, cười nói, “Đừng tránh, nếu không là không hôn được đâu.”

Người đàn ông nghiêng đầu, hơi nâng cằm lên, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô, khẽ mút một cái, lại cười nói, “Yên tâm, tôi vừa uống nước xong, môi rất sạch.”

Có lẽ anh vừa uống nước lạnh, hai cánh môi vốn luôn ấm áp lại mang theo cảm giác mát lạnh.

Hơi thở phả vào mặt cũng nhuốm khí lạnh của trời tuyết bên ngoài, khiến cô như có cảm giác anh vượt qua dặm trường gió bụi để trở về đây gặp cô.

Giang Sắt rủ hàng mi, cô không tránh nữa, hé mở đôi môi đón lấy đầu lưỡi của anh.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh lá đậm, bên ngoài khoác hờ chiếc áo choàng ngủ màu xanh nhạt, làn da thoang thoảng mùi hương thảo, đó là mùi sữa tắm của anh, rõ ràng là cô đã tắm qua.

Lục Hoài Nghiên hôn cô một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy, tiếng cười khản đặc, “Tôi đi tắm đã.”

Giang Sắt ừm một tiếng, cúi đầu tiếp tục chọn đĩa nhạc trên tay, sau khi chọn xong liền đặt lên máy phát nhạc, xoay người đi vào phòng ngủ chính, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một cái hộp đã được mở sẵn.

Đúng như lời Lục Hoài Nghiên nói, ngăn tủ này chất đầy bao cao su, nhiều đến độ sắp rơi ra cả bên ngoài.

Tất cả đều cùng một nhãn hiệu, nhưng màu sắc, kiểu dáng và size lại khác nhau, rõ ràng là ngay cả Hàn Tiêu cũng không biết sở thích và kích cỡ phù hợp với Lục Hoài Nghiên.

Giang Sắt tò mò mở ra xem thử một hộp, nhìn thấy hàng chữ in bên trên, cô chợt vỡ lẽ vì sao lần trước khi anh tiến vào lại khiến cô đau đến thế.

Dù cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng vẫn thấy đau hơn Quách Thiển nói rất nhiều.

Thật ra thì lần trước anh vẫn chưa thật sự được “giải khát”, tuy cô không cho anh lùi bước, bảo anh cứ tiếp tục, nhưng sau đó anh đã giảm lực lại, động tác cũng đã kiềm chế hơn.

Giang Sắt bình tĩnh lấy một gói từ trong hộp ra, ngẫm nghĩ rồi lại lấy thêm một gói nữa, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lục Hoài Nghiên vừa bước ra khỏi bồn tắm đứng, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, anh khoác lên người một chiếc áo choàng tắm màu đen, vừa đưa tay định thắt lại dây lưng.

Nhác thấy bóng dáng của cô, anh ngước mắt nhìn lên, “Tối nay em muốn ăn...”

Người đàn ông chỉ nói được một nửa liền im bặt, ánh mắt dừng lại trên tay cô, khẽ nhướng mày, “Ngay bây giờ sao?”

Giang Sắt đặt đồ trên tay xuống bồn rửa mặt, nhìn vào mắt anh qua tấm gương, hỏi, “Được không?”

Bàn tay đang cầm dây lưng áo choàng hơi khựng lại, anh không ừ hử gì, chỉ hỏi một câu, “Em muốn ở ngay tại đây sao?”

Giang Sắt ừm, lại hỏi, “Có được không?”

Vừa dứt lời, cô đi lướt qua người anh, mở vòi sen trong bồn tắm đứng ra. Tiếng nước tí tách bắt đầu vang lên, cô đóng cửa kính lại, xoay người đi về phía anh, nhón chân ôm choàng lấy cổ anh, chủ động dâng môi thơm.

Lục Hoài Nghiên tiện đà cúi đầu hôn cô, anh nhanh chóng buông dây lưng ra, ôm lấy cô, tiện tay rút một chiếc khăn tắm trải lên mặt bàn rửa mặt, bế cô đặt lên trên.

Những lúc bình thường, đều là anh chủ động tìm đến, quấn quýt lấy môi cô, nhưng hôm nay thì ngược lại.

Cô nhiệt tình đến độ như thể hoà tan ngay trong khoang miệng của anh.

Lục Hoài Nghiên chưa bao giờ kiềm chế khao khát của mình về cô, chỉ cần đúng thời điểm, dù chỉ là một cái chạm nhẹ của cô cũng có thể khơi dậy mọi ham muốn ẩn sâu bên trong con người của anh, thuận nước đẩy thuyền đi đến bước cuối cùng.

Nhưng lần này lại khác, tuy mấy bắp thịt của anh đã căng cứng hết mức, anh lại không làm gì cả, chỉ dịu dàng đưa tay đỡ lấy gương mặt cô. Kết thúc một nụ hôn triền miên, anh hơi ngửa đầu, dùng ngón tay phải gẩy nhẹ lên hàng mi của Giang Sắt, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt long lanh ánh nước của cô.

“Hôm nay có chuyện gì thế?” Giọng anh khản đặc, “Đại tiểu thư nhà mình lại không vui à?”

***

Jeongie:

Chương này bắt đầu hé mở sự việc năm xưa rồi. TT TT.

Sắt Sắt bị bắt đi 3 ngày, ngày đầu tiên đã được Triệu Chí Thành đạp đổ nửa chén thuốc, nhưng lúc này anh ta vẫn chưa ra tay giết hai tên kia...
Chương trước Chương tiếp