Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết
Chương 14
Cố Phán như chim nhỏ nép vào người mà đứng bên cạnh Khúc Hằng, đôi mắt như nai con nhìn một vòng trong đám người, sau đó khóa chặt lấy Tống Thời Việt ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ý.
Cô ta đi tới, lông mi mảnh dài bất an run rẩy, đôi mắt sáng như chứa đầy nước mùa thu.
“Tống Thời Việt...” Cô ta cắn môi, móc từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho anh.
“Cậu có thể giúp tôi đưa tấm thẻ này cho Khương Nhạn được không? Tiền này là tôi mượn của Khúc Hằng.”
Tống Thời Việt cúi đầu nhìn cái khay trước mặt mình, không thèm quan tâm đến cô ta.
Nhưng Thẩm Tri Ý lại có chút kinh ngạc nhìn Khương Nhạn ngồi ngay bên cạnh mình, trong lúc nhất thời không đoán được trong đầu Cố Phán nghĩ cái gì.
Thấy anh không thèm nhìn Cố Phán như thế, Khúc Hằng là người không nhịn được trước.
Cậu hai quen sống trong nhung lụa chưa bao giờ chịu sự uất ức này, anh ta đá vào chân bàn phía trước của Tống Thời Việt.
Ầm ầm...
Âm thanh rất lớn làm cho ánh mắt của người xung quanh đều bị thu hút lại chỗ này.
Tống Thời Việt đưa tay đè lại cái khay suýt bị đổ của Thẩm Tri Ý, ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Trong ánh mắt lạnh băng của thiếu niên, Khúc Hằng kiêu căng ngạo mạn hất đầu lên với anh.
“Cậu ấy nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”
Nếu không phải Tống Thời Việt đè cái khay lại, đùi gà trong khay của Thẩm Tri Ý suýt chút nữa đã rơi trên đất. Thẩm Tri Ý bị người động vào đùi gà rất tức giận, cô ném cái đũa lên trên bàn.
Lạch cạch...
Tiếng không lớn nhưng lại làm cho Cố Phán vẫn luôn không nói gì trốn sau lưng Khúc Hằng yên lặng trợn to hai mắt.
Cô ta vừa ngẩng mặt lên đã đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Thẩm Tri Ý.
“Làm sao? Cô không có chân sao? Đến tiền cũng phải để cho Tống Thời Việt đưa cho cô? Hai người rất thân sao? Thân đến mức vô tư đưa mấy chục nghìn tệ cho cậu ấy?”
“Tôi...”
Dưới sự chất vấn của cô, Cố Phán có chút co rúm lại vặn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không nói được gì.
Nhưng Khúc Hằng lại cứ không chịu được khi thấy bộ dạng này của cô ta, cho rằng toàn thế giới đều bắt nạt cô ta. Anh ta đứng trước mặt Cố Phán, kéo cô ta ra phía sau ngăn cách tất cả ánh mắt.
“À... Không hổ là cùng một nhóm với Khương Nhạn, đúng là buồn nôn giống y như nhau. Các cô muốn để Cố Phán giáp mặt tự trả tiền, sau đó sẽ sỉ nhục cậu ấy một lần nữa chứ gì?”
Thẩm Tri Ý thầm cắn răng, không hổ là nam nữ chính, đầu óc hai người đều có bệnh nặng.
“Tôi nói này...”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Hai người các cậu ra ngoài trả tiền đều không mang theo mắt sao?”
Trong miệng Khương Nhạn cắn đầu nhọn của chiếc đũa, một chân còn không hề có hình tượng gác lên trên ghế, nghiêng đầu nhìn trò hay.
Lúc này Cố Phán và Khúc Hằng mới phát hiện ra Khương Nhạn ngồi bên cạnh.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Khúc Hằng trở nên cực kỳ đặc sắc, anh ta không nhịn được thấp giọng hỏi Cố Phán.
“Không phải cậu nói hôm nay Khương Nhạn và Thẩm Tri Ý sẽ không đi cùng nhau sao?”
Đáy mắt Cố Phán xẹt qua một tia hoảng loạn, lập tức yếu đuối nắm lấy góc áo của Khúc Hằng: “Tôi không biết, tôi hỏi các bạn cùng lớp của Khương Nhạn, bọn họ nói với tôi như thế.”
Cô ta lộ ra vẻ mặt này, Khúc Hằng cũng không rảnh quan tâm cái gì nữa. Anh ta đưa tay lau sạch khóe mắt ẩm ướt của thiếu nữ, động viên vỗ vai cô ta.
"Đừng sợ, tôi không trách cậu, cậu không cần phải sợ."
Anh ta nhìn Khương Nhạn lộ ra nụ cười lạnh: “Giả chết chơi vui không? Nhìn cậu ấy bị người khác sỉ nhục có phải có thể thỏa mãn cái cảm giác ưu việt của mấy người không?”
Ánh mắt lạnh băng của thiếu niên bắn tới, Khương Nhạn không để ý đã bị vũ khí sắc bén đâm vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Cô ấy thu chân lại, chiếc đũa đang cắn trong miệng cũng đặt xuống.
Cô ấy chậm rãi cong môi, không hề nể tình mà cười nhạo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bản thân mắt mù còn muốn trách người khác không nổi bật sao? Khi nào trả lại tiền cho bà đây?”
“Còn nữa, con mắt nào của cô thấy tôi và Tống Thời Việt rất thân quen? Tôi tìm cậu ấy còn ngại ngùng, các người lại không thấy ngại khi tìm cậu ấy vì chuyện của tôi à?”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Cố Phán: “Vị học sinh xuất sắc mới chuyển đến này, chẳng lẽ giáo viên không nói với cô rằng chuyện của mình thì tự mình làm sao?”
“Tôi... Tôi...” Cố Phán không nhịn được nói: “Tôi thấy mấy người thường hay ăn cơm cùng với nhau.”
“Cười chết mất...” Khương Nhạn nói: “Ai thường xuyên ăn cơm cùng với cậu ấy, cô không nhìn thấy bà đây còn không ngồi cùng cậu ấy sao?”
Khương Nhạn nhìn cô ta mới nói mấy câu sắc mặt đã chực khóc thì rất phiền lòng, đưa tay về phía cô ta.
“Không phải muốn trả tiền sao? Nhanh lên một chút, tôi còn phải ăn cơm.”
Cố Phán liếc nhìn Tống Thời Việt thờ ơ, cắn môi đưa thẻ ngân hàng cho Khương Nhạn.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy, đây là tôi tìm Khúc Hằng để mượn tiền.”
Khương Nhạn cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay cô ta: “Tôi chỉ quan tâm có trả tiền hay không, quan tâm gì cô mượn ở đâu.”
Cô ấy như cười mà không cười liếc nhìn Khúc Hằng: “Cậu đúng là hào phóng, bỏ mấy chục nghìn tệ để dỗ người vợ nhỏ vui vẻ sao?”
“Khương Nhạn!” Khúc Hằng thấp giọng cảnh cáo cô ấy.
Lúc này sắc mặt Khương Nhạn chính là vẻ mặt nữ phụ độc ác đáng ghê tởm: “Ôi ôi ôi... nhắc đến người vợ nhỏ của cậu thì lại đau lòng à? Nhưng mà ánh mắt người vợ nhỏ của cậu vẫn dán chặt trên người Tống Thời Việt, xé cũng không xé xuống được kìa.”
Khúc Hằng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Phán nâng mắt lặng lẽ đánh giá Tống Thời Việt.
Khúc Hằng: "..."
Đến tận khi ra khỏi quán cơm nhỏ, sắc mặt Khúc Hằng vẫn rất tối tăm.
Anh ta rất cao, bước chân cũng dài, Cố Phán yếu đuối mềm mại chạy chậm phía sau anh ta.
Chạy một hồi, Cố Phán có chút hết sức. Khúc Hằng nhìn thấy vậy vừa mắng bản thân mình rẻ rúm, vừa không nhịn được lặng lẽ thả chậm bước chân.
Cố Phán đuổi kịp anh ta, thở hổn hển mấy cái, mặt trắng bệch mở miệng.
“Khúc Hằng, cậu nghe tôi giải thích, không phải như cậu ấy nói đâu.”
Khúc Hằng cúi đầu nhìn cô ta: “Vậy cậu nói đi, là như thế nào?”
“Tôi...” Cố Phán ngẩn người, sau đó mới mở miệng: “Tôi chỉ không hiểu tại sao Tống Thời Việt lại chán ghét tôi như vậy?”
Quả thật Khúc Hằng cũng bị cô ta làm cho tức giận đến nở nụ cười: “Làm sao? Cậu rất quan tâm đến cậu ta?”
Dưới ánh mắt lạnh giá của anh ta, Cố Phán dừng bước chân lại: “Không phải... Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta là bạn học, trước đó còn ngồi cùng bàn, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, tôi còn nói xin lỗi cậu ta nữa, tôi không hiểu vì sao cậu ta lại chán ghét tôi?”
“Cái này có gì mà không nghĩ ra...” Khúc Hằng cười nhạo nói: “Cái đứa tay sai ngày nào cũng đi theo bên cạnh Khương Nhạn không phải là bạn của Tống Thời Việt sao, muốn ghét cậu chẳng phải chỉ cần cậu ta nói một câu sao?”
Cố Phán đứng tại chỗ có chút mờ mịt nhìn anh ta, ánh mắt thiếu nữ trong suốt, trong suốt đến mức bên trong mang theo vài phần ngây thơ.
Cô ta cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương.
“Tôi cho rằng, chỉ cần tôi nghe lời, ngoan ngoãn, bọn họ sẽ không chán ghét tôi...”
“Khúc Hằng...” Cô ta duỗi tay nắm lấy góc áo của thiếu niên đối diện: “Tại sao bọn họ đều không thích tôi vậy? Là do tôi làm sai điều gì sao?”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, giọng nói của cô ta xen lẫn một tia run rẩy, ngón tay mảnh khảnh dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trông vô cùng mềm yếu.
Khúc Hằng nhìn thấy nàng như vậy, trong lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác đau nhói, giống như bị kim đâm vậy, đến tận khi anh ta hận không thể vuốt thẳng cái lông mày ưu sầu của thiếu nữ, để cô ta cười với mình một cái mới được.
Cảm giác này không rõ ngọn nguồn, rõ ràng anh ta và cô ta mới quen nhau không bao lâu, nhưng anh ta lại không nhịn được nghĩ như vậy, giống như điều đó đã khắc vào trong thân thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta đưa tay đỡ lấy bả vai mảnh mai của thiếu nữ, an ủi cô ta: “Cậu rất tốt, cậu không cần phải tự làm mình tủi thân để bọn họ vui lòng, bản thân bọn họ không chịu nổi khi người khác sống tốt, cho nên mới đối xử với cậu như vậy.”
“Tôi...” Cố Phán ngơ ngác nhìn anh ta, nước mắt nơi đáy mắt không nhịn được lăn xuống.
“Khúc Hằng... Tôi ngây thơ cho rằng điều kiện gia đình tôi và Tống Thời Việt không tốt, chúng tôi có thể là bạn bè, nhưng mà...”
Cô ta đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt: “Có phải tôi rất vô dụng không? Luôn làm hỏng mọi việc, làm cho cho mọi người đều không thích tôi.”
“Làm gì có chuyện đó...” Khúc Hằng nâng mặt cô ta lên, giọng nói dịu dàng không giống chính anh ta.
“Tống Thời Việt đắm mình trụy lạc không liên quan gì đến cậu, do cậu quá lương thiện, cho nên bị bọn họ bắt nạt còn muốn đếm tiền cho họ. Cậu yên tâm, cậu bị bắt nạt, tôi nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!”
"Khúc Hằng..." Cố Phán há miệng, cuối cùng lặng lẽ tựa lên bả vai anh ta.
Nước mắt thấm ướt áo khoác đồng phục học sinh, trên đó để lại một vệt sẫm màu, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ đau lòng, yên lặng ôm cô ta chặt hơn.
Chỉ là ở góc độ anh ta không nhìn thấy, Cố Phán mở mắt ra, đáy mắt rất sạch sẽ, trong đó lập lòe tia tối tăm làm người ta kinh ngạc.
*
Thẩm Tri Ý bưng khay tới bên cạnh Khương Nhạn, thấp giọng lặng lẽ hỏi cô ấy: “Cậu thế nào rồi?”
Trong tay Khương Nhạn thưởng thức tấm thẻ ngân hàng mỏng manh kia: “Thế nào? Tiền về tay, đương nhiên tớ cực kỳ vui vẻ.”
Tuy cô ấy nói như vậy nhưng trên mặt không hề thấy bất cứ tâm trạng vui vẻ gì.
Cô ấy thu hồi thẻ ngân hàng trong tay lại, đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hai người cứ từ từ ăn, tớ đi trước.”
Thẩm Tri Ý nhìn thấy cô ấy đi ra khỏi quán cơm nhỏ, sau đó cả người khựng lại ở cửa, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Nói đó có hai người ôm nhau, một cao một thấp, cực kỳ xứng đôi, dường như trời sinh đã nên như vậy.
Khương Nhạn mang theo vẻ mặt vô cảm đi thẳng qua bên cạnh hai người.
Thẩm Tri Ý gắp đùi gà, ưu thương thở dài.
Học sinh cấp ba còn có tâm trạng nghĩ đến tình tình ái ái, vừa nhìn đã biết là ít bài tập. Cô quyết định tối hôm nay trở về sẽ làm một cuốn Vương Hậu Hùng toàn tập (*) cho Khương Nhạn, để cho cô ấy cảm nhận được niềm vui của học tập.
(*) Vương Hậu Hùng toàn tập: Bộ sách hỗ trợ giảng dạy của Vương Hậu Hùng.
Như vậy sẽ không có thời gian suy nghĩ đến đàn ông!
Không biết từ lúc nào Tống Thời Việt đã dịch đến bên cạnh cô: “Cậu suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tri Ý cắn đùi gà một cái: “Tôi đang nghĩ xem Ngũ Tam tốt hơn hay là Vương Hậu Hùng tốt hơn.”
Tống Thời Việt: "..."
"Không thì mua 38 bộ đề thi của Thiên Lợi cũng được nhỉ?"
Tống Thời Việt không thể nhịn được nữa hỏi cô: “Cậu định mua đề về làm à?”
“Không phải...” Thẩm Tri Ý nói: “Tôi định mua cho Khương Nhạn. Chỉ có học tập mới có thể làm cho người ta quên đi buồn phiền.”
Tống Thời Việt dùng một đầu khác của chiếc đũa chọc vào đầu Thẩm Tri Ý: “Tôi rất tò mò rốt cuộc trong đầu nhỏ của cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Tri Ý đẩy chiếc đũa ra, dùng tay xoa đầu: “Tôi chỉ muốn cậu ấy vui vẻ một chút.”
Dù cho là học sinh giỏi như Tống Thời Việt cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ vui vẻ của Khương Nhạn khi nhận được một đống sách giảng dạy như vậy. Vì an toàn bản thân của Thẩm Tri Ý, Tống Thời Việt kiến nghị cho cô.
“Tôi kiến nghị tốt nhất cậu đừng mua.”
Thẩm Tri Ý phồng má lên, hiển nhiên là không để lời của anh ở trong lòng.
Thiếu niên đẹp trai day day giữa hai mày, thở dài, thỏa hiệp nói:
“Khả năng cậu ấy cần kiến thức tổng hợp bậc THCS.”
Cô ta đi tới, lông mi mảnh dài bất an run rẩy, đôi mắt sáng như chứa đầy nước mùa thu.
“Tống Thời Việt...” Cô ta cắn môi, móc từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho anh.
“Cậu có thể giúp tôi đưa tấm thẻ này cho Khương Nhạn được không? Tiền này là tôi mượn của Khúc Hằng.”
Tống Thời Việt cúi đầu nhìn cái khay trước mặt mình, không thèm quan tâm đến cô ta.
Nhưng Thẩm Tri Ý lại có chút kinh ngạc nhìn Khương Nhạn ngồi ngay bên cạnh mình, trong lúc nhất thời không đoán được trong đầu Cố Phán nghĩ cái gì.
Thấy anh không thèm nhìn Cố Phán như thế, Khúc Hằng là người không nhịn được trước.
Cậu hai quen sống trong nhung lụa chưa bao giờ chịu sự uất ức này, anh ta đá vào chân bàn phía trước của Tống Thời Việt.
Ầm ầm...
Âm thanh rất lớn làm cho ánh mắt của người xung quanh đều bị thu hút lại chỗ này.
Tống Thời Việt đưa tay đè lại cái khay suýt bị đổ của Thẩm Tri Ý, ngẩng đầu lên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Trong ánh mắt lạnh băng của thiếu niên, Khúc Hằng kiêu căng ngạo mạn hất đầu lên với anh.
“Cậu ấy nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”
Nếu không phải Tống Thời Việt đè cái khay lại, đùi gà trong khay của Thẩm Tri Ý suýt chút nữa đã rơi trên đất. Thẩm Tri Ý bị người động vào đùi gà rất tức giận, cô ném cái đũa lên trên bàn.
Lạch cạch...
Tiếng không lớn nhưng lại làm cho Cố Phán vẫn luôn không nói gì trốn sau lưng Khúc Hằng yên lặng trợn to hai mắt.
Cô ta vừa ngẩng mặt lên đã đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Thẩm Tri Ý.
“Làm sao? Cô không có chân sao? Đến tiền cũng phải để cho Tống Thời Việt đưa cho cô? Hai người rất thân sao? Thân đến mức vô tư đưa mấy chục nghìn tệ cho cậu ấy?”
“Tôi...”
Dưới sự chất vấn của cô, Cố Phán có chút co rúm lại vặn ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không nói được gì.
Nhưng Khúc Hằng lại cứ không chịu được khi thấy bộ dạng này của cô ta, cho rằng toàn thế giới đều bắt nạt cô ta. Anh ta đứng trước mặt Cố Phán, kéo cô ta ra phía sau ngăn cách tất cả ánh mắt.
“À... Không hổ là cùng một nhóm với Khương Nhạn, đúng là buồn nôn giống y như nhau. Các cô muốn để Cố Phán giáp mặt tự trả tiền, sau đó sẽ sỉ nhục cậu ấy một lần nữa chứ gì?”
Thẩm Tri Ý thầm cắn răng, không hổ là nam nữ chính, đầu óc hai người đều có bệnh nặng.
“Tôi nói này...”
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Hai người các cậu ra ngoài trả tiền đều không mang theo mắt sao?”
Trong miệng Khương Nhạn cắn đầu nhọn của chiếc đũa, một chân còn không hề có hình tượng gác lên trên ghế, nghiêng đầu nhìn trò hay.
Lúc này Cố Phán và Khúc Hằng mới phát hiện ra Khương Nhạn ngồi bên cạnh.
Trong nháy mắt đó, sắc mặt Khúc Hằng trở nên cực kỳ đặc sắc, anh ta không nhịn được thấp giọng hỏi Cố Phán.
“Không phải cậu nói hôm nay Khương Nhạn và Thẩm Tri Ý sẽ không đi cùng nhau sao?”
Đáy mắt Cố Phán xẹt qua một tia hoảng loạn, lập tức yếu đuối nắm lấy góc áo của Khúc Hằng: “Tôi không biết, tôi hỏi các bạn cùng lớp của Khương Nhạn, bọn họ nói với tôi như thế.”
Cô ta lộ ra vẻ mặt này, Khúc Hằng cũng không rảnh quan tâm cái gì nữa. Anh ta đưa tay lau sạch khóe mắt ẩm ướt của thiếu nữ, động viên vỗ vai cô ta.
"Đừng sợ, tôi không trách cậu, cậu không cần phải sợ."
Anh ta nhìn Khương Nhạn lộ ra nụ cười lạnh: “Giả chết chơi vui không? Nhìn cậu ấy bị người khác sỉ nhục có phải có thể thỏa mãn cái cảm giác ưu việt của mấy người không?”
Ánh mắt lạnh băng của thiếu niên bắn tới, Khương Nhạn không để ý đã bị vũ khí sắc bén đâm vào nơi mềm mại nhất đáy lòng.
Cô ấy thu chân lại, chiếc đũa đang cắn trong miệng cũng đặt xuống.
Cô ấy chậm rãi cong môi, không hề nể tình mà cười nhạo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bản thân mắt mù còn muốn trách người khác không nổi bật sao? Khi nào trả lại tiền cho bà đây?”
“Còn nữa, con mắt nào của cô thấy tôi và Tống Thời Việt rất thân quen? Tôi tìm cậu ấy còn ngại ngùng, các người lại không thấy ngại khi tìm cậu ấy vì chuyện của tôi à?”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Cố Phán: “Vị học sinh xuất sắc mới chuyển đến này, chẳng lẽ giáo viên không nói với cô rằng chuyện của mình thì tự mình làm sao?”
“Tôi... Tôi...” Cố Phán không nhịn được nói: “Tôi thấy mấy người thường hay ăn cơm cùng với nhau.”
“Cười chết mất...” Khương Nhạn nói: “Ai thường xuyên ăn cơm cùng với cậu ấy, cô không nhìn thấy bà đây còn không ngồi cùng cậu ấy sao?”
Khương Nhạn nhìn cô ta mới nói mấy câu sắc mặt đã chực khóc thì rất phiền lòng, đưa tay về phía cô ta.
“Không phải muốn trả tiền sao? Nhanh lên một chút, tôi còn phải ăn cơm.”
Cố Phán liếc nhìn Tống Thời Việt thờ ơ, cắn môi đưa thẻ ngân hàng cho Khương Nhạn.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy, đây là tôi tìm Khúc Hằng để mượn tiền.”
Khương Nhạn cầm lấy thẻ ngân hàng trong tay cô ta: “Tôi chỉ quan tâm có trả tiền hay không, quan tâm gì cô mượn ở đâu.”
Cô ấy như cười mà không cười liếc nhìn Khúc Hằng: “Cậu đúng là hào phóng, bỏ mấy chục nghìn tệ để dỗ người vợ nhỏ vui vẻ sao?”
“Khương Nhạn!” Khúc Hằng thấp giọng cảnh cáo cô ấy.
Lúc này sắc mặt Khương Nhạn chính là vẻ mặt nữ phụ độc ác đáng ghê tởm: “Ôi ôi ôi... nhắc đến người vợ nhỏ của cậu thì lại đau lòng à? Nhưng mà ánh mắt người vợ nhỏ của cậu vẫn dán chặt trên người Tống Thời Việt, xé cũng không xé xuống được kìa.”
Khúc Hằng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Phán nâng mắt lặng lẽ đánh giá Tống Thời Việt.
Khúc Hằng: "..."
Đến tận khi ra khỏi quán cơm nhỏ, sắc mặt Khúc Hằng vẫn rất tối tăm.
Anh ta rất cao, bước chân cũng dài, Cố Phán yếu đuối mềm mại chạy chậm phía sau anh ta.
Chạy một hồi, Cố Phán có chút hết sức. Khúc Hằng nhìn thấy vậy vừa mắng bản thân mình rẻ rúm, vừa không nhịn được lặng lẽ thả chậm bước chân.
Cố Phán đuổi kịp anh ta, thở hổn hển mấy cái, mặt trắng bệch mở miệng.
“Khúc Hằng, cậu nghe tôi giải thích, không phải như cậu ấy nói đâu.”
Khúc Hằng cúi đầu nhìn cô ta: “Vậy cậu nói đi, là như thế nào?”
“Tôi...” Cố Phán ngẩn người, sau đó mới mở miệng: “Tôi chỉ không hiểu tại sao Tống Thời Việt lại chán ghét tôi như vậy?”
Quả thật Khúc Hằng cũng bị cô ta làm cho tức giận đến nở nụ cười: “Làm sao? Cậu rất quan tâm đến cậu ta?”
Dưới ánh mắt lạnh giá của anh ta, Cố Phán dừng bước chân lại: “Không phải... Chẳng qua tôi cảm thấy chúng ta là bạn học, trước đó còn ngồi cùng bàn, tôi cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, tôi còn nói xin lỗi cậu ta nữa, tôi không hiểu vì sao cậu ta lại chán ghét tôi?”
“Cái này có gì mà không nghĩ ra...” Khúc Hằng cười nhạo nói: “Cái đứa tay sai ngày nào cũng đi theo bên cạnh Khương Nhạn không phải là bạn của Tống Thời Việt sao, muốn ghét cậu chẳng phải chỉ cần cậu ta nói một câu sao?”
Cố Phán đứng tại chỗ có chút mờ mịt nhìn anh ta, ánh mắt thiếu nữ trong suốt, trong suốt đến mức bên trong mang theo vài phần ngây thơ.
Cô ta cụp mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ bi thương.
“Tôi cho rằng, chỉ cần tôi nghe lời, ngoan ngoãn, bọn họ sẽ không chán ghét tôi...”
“Khúc Hằng...” Cô ta duỗi tay nắm lấy góc áo của thiếu niên đối diện: “Tại sao bọn họ đều không thích tôi vậy? Là do tôi làm sai điều gì sao?”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, giọng nói của cô ta xen lẫn một tia run rẩy, ngón tay mảnh khảnh dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch, trông vô cùng mềm yếu.
Khúc Hằng nhìn thấy nàng như vậy, trong lồng ngực bỗng nhiên có cảm giác đau nhói, giống như bị kim đâm vậy, đến tận khi anh ta hận không thể vuốt thẳng cái lông mày ưu sầu của thiếu nữ, để cô ta cười với mình một cái mới được.
Cảm giác này không rõ ngọn nguồn, rõ ràng anh ta và cô ta mới quen nhau không bao lâu, nhưng anh ta lại không nhịn được nghĩ như vậy, giống như điều đó đã khắc vào trong thân thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ta đưa tay đỡ lấy bả vai mảnh mai của thiếu nữ, an ủi cô ta: “Cậu rất tốt, cậu không cần phải tự làm mình tủi thân để bọn họ vui lòng, bản thân bọn họ không chịu nổi khi người khác sống tốt, cho nên mới đối xử với cậu như vậy.”
“Tôi...” Cố Phán ngơ ngác nhìn anh ta, nước mắt nơi đáy mắt không nhịn được lăn xuống.
“Khúc Hằng... Tôi ngây thơ cho rằng điều kiện gia đình tôi và Tống Thời Việt không tốt, chúng tôi có thể là bạn bè, nhưng mà...”
Cô ta đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt: “Có phải tôi rất vô dụng không? Luôn làm hỏng mọi việc, làm cho cho mọi người đều không thích tôi.”
“Làm gì có chuyện đó...” Khúc Hằng nâng mặt cô ta lên, giọng nói dịu dàng không giống chính anh ta.
“Tống Thời Việt đắm mình trụy lạc không liên quan gì đến cậu, do cậu quá lương thiện, cho nên bị bọn họ bắt nạt còn muốn đếm tiền cho họ. Cậu yên tâm, cậu bị bắt nạt, tôi nhất định sẽ giúp cậu đòi lại công bằng!”
"Khúc Hằng..." Cố Phán há miệng, cuối cùng lặng lẽ tựa lên bả vai anh ta.
Nước mắt thấm ướt áo khoác đồng phục học sinh, trên đó để lại một vệt sẫm màu, đáy mắt anh ta hiện lên vẻ đau lòng, yên lặng ôm cô ta chặt hơn.
Chỉ là ở góc độ anh ta không nhìn thấy, Cố Phán mở mắt ra, đáy mắt rất sạch sẽ, trong đó lập lòe tia tối tăm làm người ta kinh ngạc.
*
Thẩm Tri Ý bưng khay tới bên cạnh Khương Nhạn, thấp giọng lặng lẽ hỏi cô ấy: “Cậu thế nào rồi?”
Trong tay Khương Nhạn thưởng thức tấm thẻ ngân hàng mỏng manh kia: “Thế nào? Tiền về tay, đương nhiên tớ cực kỳ vui vẻ.”
Tuy cô ấy nói như vậy nhưng trên mặt không hề thấy bất cứ tâm trạng vui vẻ gì.
Cô ấy thu hồi thẻ ngân hàng trong tay lại, đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hai người cứ từ từ ăn, tớ đi trước.”
Thẩm Tri Ý nhìn thấy cô ấy đi ra khỏi quán cơm nhỏ, sau đó cả người khựng lại ở cửa, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Nói đó có hai người ôm nhau, một cao một thấp, cực kỳ xứng đôi, dường như trời sinh đã nên như vậy.
Khương Nhạn mang theo vẻ mặt vô cảm đi thẳng qua bên cạnh hai người.
Thẩm Tri Ý gắp đùi gà, ưu thương thở dài.
Học sinh cấp ba còn có tâm trạng nghĩ đến tình tình ái ái, vừa nhìn đã biết là ít bài tập. Cô quyết định tối hôm nay trở về sẽ làm một cuốn Vương Hậu Hùng toàn tập (*) cho Khương Nhạn, để cho cô ấy cảm nhận được niềm vui của học tập.
(*) Vương Hậu Hùng toàn tập: Bộ sách hỗ trợ giảng dạy của Vương Hậu Hùng.
Như vậy sẽ không có thời gian suy nghĩ đến đàn ông!
Không biết từ lúc nào Tống Thời Việt đã dịch đến bên cạnh cô: “Cậu suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tri Ý cắn đùi gà một cái: “Tôi đang nghĩ xem Ngũ Tam tốt hơn hay là Vương Hậu Hùng tốt hơn.”
Tống Thời Việt: "..."
"Không thì mua 38 bộ đề thi của Thiên Lợi cũng được nhỉ?"
Tống Thời Việt không thể nhịn được nữa hỏi cô: “Cậu định mua đề về làm à?”
“Không phải...” Thẩm Tri Ý nói: “Tôi định mua cho Khương Nhạn. Chỉ có học tập mới có thể làm cho người ta quên đi buồn phiền.”
Tống Thời Việt dùng một đầu khác của chiếc đũa chọc vào đầu Thẩm Tri Ý: “Tôi rất tò mò rốt cuộc trong đầu nhỏ của cậu đang suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Tri Ý đẩy chiếc đũa ra, dùng tay xoa đầu: “Tôi chỉ muốn cậu ấy vui vẻ một chút.”
Dù cho là học sinh giỏi như Tống Thời Việt cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ vui vẻ của Khương Nhạn khi nhận được một đống sách giảng dạy như vậy. Vì an toàn bản thân của Thẩm Tri Ý, Tống Thời Việt kiến nghị cho cô.
“Tôi kiến nghị tốt nhất cậu đừng mua.”
Thẩm Tri Ý phồng má lên, hiển nhiên là không để lời của anh ở trong lòng.
Thiếu niên đẹp trai day day giữa hai mày, thở dài, thỏa hiệp nói:
“Khả năng cậu ấy cần kiến thức tổng hợp bậc THCS.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương