Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 37



Lúc Liễu Mai đến nhà hàng, Tống Lẫm và Lê Sân đã đợi bà hồi lâu.

Địa chỉ nhà hàng là do Tống Lẫm và Lê Sân chọn, cũng coi như không quá đắt nhưng cũng không hề rẻ, hoàn cảnh rất tốt, có thể thấy bọn họ rất có lòng.

Bà cầm túi xách hấp tấp vọt vào cửa nhà hàng, đối mặt với người phục vụ.

Người phục vụ kia trông rất xinh đẹp, chỉ là nhìn hơi trẻ tuổi nên làm cho Liễu Mai để ý cô ta hơn một chút.

Người phục vụ ngại ngùng cười với Liễu Mai, nói năng nhỏ nhẹ hỏi bà.

“Quý cô, xin hỏi đi mấy người ạ? Có cần xem thực đơn trước hay không ạ?”

“Không cần.” Liễu Mai nói: “Tôi có hẹn với người khác.”

Bà báo cho người phục vụ tên phòng để cô ta tự dẫn mình đi.

Bà đi theo phía sau người phục vụ, thấy thân thể cô ta nhỏ gầy thì không nhịn được mở lời hỏi.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao tuổi còn trẻ đã đi làm rồi?”

Người phục vụ cười: “Cháu còn đang học cấp ba, cái này chỉ là làm thêm thôi ạ.”

Liễu Mai nghe vậy thở dài: “Là do điều kiện gia đình không tốt đúng không? Nếu không mới ngần này tuổi bố mẹ nào cam lòng để con mình đi làm đâu.”

Lời này của bà dường như chọc vào đáy lòng người phục vụ, trong đôi mắt sáng ngời tức khắc tràn đầy nước mắt. Cô ta quay mặt đi, dùng tay lau khóe mắt, nở một nụ cười kiên cường với Liễu Mai.

“Không sao ạ, mỗi người có một số mệnh. Cháu tin dựa vào đôi tay cần cù của mình thì có thể phấn đấu được ra một chân trời mới.”

“Hơn nữa, bố cháu đối xử với cháu cũng rất tốt. Chỉ là cháu thấy ông ấy quá vất vả, bây giờ đang là kỳ nghỉ, không đi học nên cháu ra ngoài kiếm chút tiền tiêu vặt cũng không sao cả.”

Liễu Mai cảm thán: “Thấy tuổi của cháu cũng ngang ngửa con gái dì, nó suốt ngày hết ăn lại ngủ, lười muốn chết, thành tích còn nửa vời, cũng không biết sau này nó làm thế nào? Nếu nó có thể hiểu chuyện được như cháu thì tốt.”

Người phục vụ ảm đạm cụp mắt xuống không nói lời nào.

Cô ta cúi đầu đi bên cạnh Liễu Mai để dẫn đường, nước mắt nơi hốc mắt như muốn chực trào nhưng lại vẫn cực kỳ kiên cường nở nụ cười, nhìn thấy thế Liễu Mai rất thương xót.

Tống Lẫm và Lê Sân ở trong phòng đã đổi hai lần trà mà mãi không thấy bóng dáng bà đâu. Lúc này vừa nghe thấy có động tĩnh, bọn họ đã lập tức không thể chờ được nữa đi ra.

Khác với vẻ điên điên khùng khùng mà ngày ấy Liễu Mai đã thấy. Hiện tại, trên người Lê Sân mặc một bộ sườn xám thanh lịch, tóc dài được bà dùng trâm cài ở sau đầu.

Mặt bà không dùng phấn trang điểm, chắc là sợ sắc mặt không tốt nên thoa một chút son môi nhàn nhạt, lọn tóc buông xuống qua gò má, giống như vầng trăng huyền bí lặng lẽ treo trên bầu trời đêm quang đãng, lạnh lẽ mà cô đơn.

Cửa phòng mở ra, lại lặng lẽ khép lại.

Liễu Mai ngồi đối diện bọn họ, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn rõ dáng vẻ của đôi vợ chồng này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tống Thời Việt lại đẹp như vậy.

Lê Sân rót chén trà đưa cho bà: “Làm phiền chị chạy tới đây một chuyến, bên ngoài có nóng không? Trước tiên uống tách trà cho thấm giọng đã.”

Trên đường đến đây, trong đầu Liễu Mai tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi họ gặp mặt nhau.

Kết hợp với tình huống bà gặp phải ở bệnh viện, bà luôn cho rằng đôi vợ chồng này rất cố chấp, ương ngạnh, có tiền, thậm chí còn không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.

Nhưng bà tuyệt đối không ngờ tới sẽ là tình cảnh như hiện tại, lời nói sắc bén đầy bụng tức khắc bị chén trà trong tay Lê Sân làm vơi đi phân nửa.

Lê Sân hơi nghiêng nghiêng mặt với bà, lộ ra ý cười áy náy, trên má vẫn còn dấu vết chưa biến mất.

Ngày đó bà tới vội vàng, vừa xông vào cửa, nhìn thấy tay con gái nhà mình bị bỏng đến đỏ ửng lên, dáng vẻ bất lực rúc trong góc tường cho nên không hề giữ lại chút lực nào khi xuống tay.

“Vô cùng xin lỗi, vốn dĩ muốn hẹn một thời gian thích hợp để nói chuyện với chị, kết quả không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Tôi...”

Lê Sân mím mím miệng, có chút khó chịu cụp mắt xuống.

“Tôi biết mấy việc này đều do tôi, nếu không phải tôi bỗng nhiên phát bệnh, nửa đêm chạy tới bệnh viện thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Từ trước tới nay, mỹ nhân rơi lệ đều nhận được sự thương tiếc, dù cho là Liễu Mai cũng không ngoại lệ.

Bà rút tờ khăn giấy đưa cho Lê Sân, hỏi bà.

“Chồng cô biết cô có bệnh, nhà cô lại có tiền như vậy sao không cho nhiều người trông chừng cô? Trước mắt không nói tới việc hơn nửa đêm đi dọa người có đáng sợ hay không mà chỉ nghĩ tới việc một thân một mình cô chạy đến bệnh viện, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì bất ngờ thì rất nguy hiểm.”

Lê Sân nhận lấy khăn giấy, cúi đầu lau nước mắt, cần cổ mảnh khảnh dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh lộng lẫy.

“Trách tôi. Buổi chiều hôm ấy tôi làm chút đồ ăn, muốn nhờ Tri Ý đưa cho thằng bé, kết quả bỗng nhiên tôi phát bệnh, là Tống Lẫm cưỡng chế đưa tôi về.”

“Buổi tối anh ấy thường cho tôi uống thuốc, bên trong thuốc có thành phần an thần. Vốn dĩ uống thuốc xong tôi phải ngủ đến sáng hôm sau, nhưng khả năng vì tôi gặp được Thời Việt, tâm trạng chập chờn vô cùng, kết quả bỗng nhiên nửa đêm tỉnh dậy.”

“Chị cũng biết, chúng tôi vừa mới trở về nước, ngay cả nhà cũng vừa mới mua, trong nhà cũng chỉ thuê người giúp việc, vào buổi tối cơ bản ở biệt thự không có ai, cho nên...”

Chuyện tiếp theo bà không nói tiếp nữa, tất cả mọi người ở đây đều hiểu trong lòng.

Liễu Mai nâng tách trà nhấp một ngụm, chậm rãi thở dài.

“Đều là phụ nữ, tôi hiểu rõ tâm trạng của chị. Nhưng tôi đã nhìn Thời Việt lớn lên từ nhỏ, ông bà của nó vừa mới đi, một đứa bé mới bao lớn, chỉ ngắn ngủi mấy tháng phải tiếp nhận nhiều biến cố như vậy, tôi là một người ngoài, nhìn cũng thấy đau lòng.”

Bà đặt tách trà lên bàn.

“Ngày hôm nay tôi mặt dày ngồi ở trước mặt hai vị, coi như quyết định thay cho thằng bé. Đúng là hai người là bố mẹ ruột của thằng bé, hai người tìm nó mười mấy năm quả thật rất khổ cực nhưng mười mấy năm qua thằng bé sống cũng không tốt hơn hai vị chỗ nào.”

“Khi còn nhỏ thằng bé ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trong nhà còn có bà nội nằm liệt giường. Ông nội nó lớn tuổi không tìm được việc làm, làm việc tay chân cũng không ai muốn thuê, chỉ có thể dựa vào việc nhặt ve chai để kiếm sống.”

“Lúc chúng tôi vẫn còn là hàng xóm, không chỉ một lần nghe thấy có người oán giận, nói nó sống khổ như vậy, thà rằng lúc trước đừng nhặt nó về.”

Lê Sân ngồi đối diện bụm mặt khóc không thành tiếng.

Liễu Mai tiếp tục nói.

“Từ nhỏ lòng tự ái của nó đã rất cao, cho dù sống như vậy cũng không muốn nhận bố thí từ người khác.”

“Cái đứa con gái ngốc nghếch nhà tôi lại khác biệt, có thể bởi vì nó không quá thông minh cho nên từ nhỏ đã rất thân thiết với Tống Thời Việt. Chúng tôi thấy thằng bé đáng thương nên lén lút cho Tri Ý thêm nhiều tiền tiêu vặt.”

“Nếu không thì một gia đình bình thường như nhà chúng tôi, lấy đâu ra nhiều tiền tiêu vặt cho một cô bé như thế?”

Bà hơi ngồi thẳng người, tự làm mình thoạt nhìn có thêm chút tự tin.

“Nếu nói có thể quyết định thay thằng bé, tôi vẫn hơi có chút tư cách.”

“Không phải tôi muốn ngăn cản mọi người nhận nhau, nhưng tiền đề phải tôn trọng tất cả suy nghĩ của thằng bé. Nếu nó muốn trở về cùng hai người đó phải là do nó tình nguyện. Nếu nó không muốn trở về với hai người, hai người không thể cưỡng ép nó.”

“Người như tôi, trình độ văn hóa không cao, cũng không phải con nhà quyền quý, tôi nói thẳng thế này: Không quan tâm chị có bệnh hay không, sau này nếu dám dở trò trước mặt nó, không bệnh tôi cũng có thể đánh chị thành có bệnh!”

Bà cong môi cười lạnh.

“Nếu mà có bệnh, tôi không có bản lĩnh gì nhưng thủ đoạn chữa bệnh thì vẫn có một ít.”

Sau khi bà nói xong, sắc mặt Tống Lẫm khá khó coi, ông hơi xụ mặt, há miệng muốn phản bác gì đó, lại bị Lê Sân duỗi tay kéo lại.

Lê Sân đưa một tay lau nước mắt, móc ra từ trong túi một tấm thẻ đưa cho Liễu Mai.

“Chị nói những lời này chúng tôi đều hiểu, là do tôi phạm sai lầm mới tạo nên cục diện như bây giờ.”

“Nói ra thì đúng là buồn cười, là một người mẹ có lòng tham mãi mãi không đủ. Lúc chưa tìm được thằng bé, tôi khẩu cầu chỉ cần để nó sống sót là được rồi. Bây giờ tìm được nó tôi lại không thể chờ đợi được, không quan tâm tới suy nghĩ của nó mà đòi nhận nó về.”

“Bây giờ chuyện thành ra như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ giống như trước đây. Tôi không cầu mong gì nữa, chỉ mong thằng bé sống bình an là được rồi.”

“Thằng bé không muốn gặp chúng tôi vậy thì không gặp, chúng tôi có thể chờ, chờ đến khi nó bằng lòng gặp chúng tôi. Chỉ là lúc này, đành phiền chị quan tâm tới thằng bé nhiều hơn một chút, tiền trong thẻ là một chút tấm lòng của chúng tôi, cũng không thể để chị bỏ tiền ra chăm sóc con của chúng tôi, nếu như không đủ bất cứ lúc nào cũng có thể nói với chúng tôi.”

“Còn về Tri Ý...” Bà cắn cắn môi, lấy từ dưới bàn ra một túi đồ đưa cho Liễu Mai.

“Tôi... Tôi thật sự xin lỗi, đầu óc tôi bị hồ đồ rồi mới có thể làm được chuyện như vậy! Đến tận bây giờ tôi cũng không dám đi gặp con bé, nói một câu xin lỗi ở trước mặt con bé.”

“Những thứ này đều là tôi đã nhờ mấy vị chuyên gia cố vấn, mua mấy loại mỹ phẩm dưỡng da rất có hiệu quả trong việc trị bỏng, chị giúp tôi đưa cho con bé được không?”

“Nếu... Nếu con bé thật sự còn tức giận, tôi để cho con bé giội ngược lại cũng được, chỉ mong con bé đừng hận tôi ở trong lòng.”

Liễu Mai nhìn một đống đồ vật trước mặt, một lúc lâu cũng chưa nói gì.

Bà luôn thích ăn mềm không ăn cứng, nếu thái độ của đối phương ương ngạnh bà còn dễ làm. Nhưng lại hạ mình trước mặt bà như vậy ngược lại bà không biết làm thế nào mới tốt.

Vết bỏng trên tay Thẩm Tri Ý chỉ là nhìn hơi dọa người thôi, nước lấy ra từ máy lọc nước, cũng không nóng lắm, chỉ là chỗ làn da bị giội vào thì nổi lên bọng nước li ti, chắc khoảng mấy ngày là khỏi.

“Việc này...”

Lê Sân lại móc một tấm thẻ ra khỏi túi.

“Cái này là bồi thường một chút cho Tri Ý, tất cả phí chữa bệnh đều để chúng tôi gánh chịu, cho dù là đắt đỏ thế nào chỉ cần có thể chữa khỏi là được, một cô bé xinh đẹp như vậy tuyệt đối không thể để lại sẹo.”

Lời nói này của bà chân thành tha thiết, đưa đồ vật cũng đều trong phạm vi hợp tình hợp lý.

Cho nên Liễu Mai không từ chối, đây vốn là do bọn họ nợ trước.

Thấy thế bà cầm túi đứng lên, Lê Sân vội vàng nói: “Chi định đi sao?”

Liễu Mai gật đầu.

Lê Sân đưa tay kéo bà: “Em thấy chị lớn hơn em mấy tuổi, gọi chị một tiếng chị không ngại chứ?”

“Chị Mai, nhà bếp đang làm đồ ăn, ăn xong rồi mới đi chứ? Nếu như thật sự chờ không được, em bảo Tống Lẫm đi giục một chút.”

“Không được.” Liễu Mai phất tay một cái: “Tôi không ở đây được lâu, trong nhà còn có hai bạn nhỏ đấy. Tôi không ở nhà có khi hai đứa nó lại ăn mấy cái thực phẩm rác.”

Bà kéo tay của Lê Sân đang đặt trên cánh tay bà xuống, thật lòng nhìn đôi mắt Lê Sân.

“Từ nhỏ Thời Việt đã sống rất khổ, hàng xóm ở gần nhà hơi một chút lại nói xấu sau lưng nó, nói nó là đứa trẻ không có bố mẹ. Nếu như hai người thật sự thương nó, đừng nên ép nó.”

Bà chậm rãi nói.

“Thằng bé là người, không phải là đồ vật, không thể để mặc cho người khác đùa nghịch.”

Đến tận khi Liễu Mai cùng chiếc váy đỏ rực diễm lệ biến mất ở cửa phòng riêng, đôi vợ chồng trẻ ở trong phòng vẫn không mở miệng nói một câu nào.

Người phục vụ dáng người nhỏ nhắn bưng món ăn rụt rè đứng ở cửa: “Chào hai vị, đồ ăn của hai vị đã xong rồi.”

Lê Sân vén lọn tóc xõa xuống mặt ra đằng sau tai, có chút miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự với người phục vụ.

“Mang vào đi.”

Món ăn thứ nhất là một món canh nóng, bát canh được đổ đầy, phần canh trong bát rất dễ dàng bị tràn ra.

Người phục vụ phải bưng vô cùng cẩn thận, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, lo lắng nhìn chằm chằm cái bát trong tay, chỉ sợ không cẩn thận sẽ mắc sai lầm.

Nhưng cho dù cô ta có cẩn thận hơn thì bất ngờ vẫn xảy ra.

Lúc đi qua trước mặt Lê Sân, không biết cô ta giẫm phải cái gì, cả người giật mình hô lên một tiếng, đột nhiên ngã về phía trước.

Rầm...

Bát canh trong tay cô ta lập tức đổ toang đầy đất.

Nếu không phải Lê Sân kịp thời kéo cô ta một phen thì có thể cả khuôn mặt của cô ta đều chôn trong canh trên mặt đất.

Người phục vụ bị dọa sợ, cô ta mở to hai mắt đứng tại chỗ hồi lâu mới bình tĩnh lại.

“Thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Cháu không cố ý, cháu... cháu...”

Lê Sân cúi đầu, phát hiện một thỏi son dưới chân cô ta suýt nữa bị giẫm nát. Bà khom lưng nhặt son môi lên mới phát hiện không phải của bà, chắc là Liễu Mai vừa ra khỏi cửa không cẩn thận làm rơi trên mặt đất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bà cất son môi vào trong túi của mình, an ủi người phục vụ đang nói năng lộn xộn.

“Không sao đâu, không trách cháu, là dì không cẩn thận làm rơi son trên đất.”

Nhưng người phục vụ như bị dọa đến choáng váng, đứng trước mặt bà liên tục xin lỗi, khuôn mặt tinh xảo khóc đến mức dúm dó.

Lê Sân nhìn cô ta như vậy có chút không đành lòng. Bà tiện tay rút khăn giấy trên bàn, tỉ mỉ lau khô nước mắt cho cô ta.

“Không sao đâu, đừng khóc, người không sao mới là quan trọng nhất. Chỉ là một món ăn mà thôi, ăn hay không cũng không sao, cháu đi gọi người thu dọn chỗ này một chút.”

Có lẽ vẻ mặt của bà quá dịu dàng, người phục vụ không khóc nữa, chỉ ngẩng một khuôn mặt tinh xảo lên ngẩn người nhìn bà.

Sau đó chân thành mở miệng.

“Dì, dì đúng là người tốt, cũng giống như mẹ cháu.”

Lê Sân bị cô ta chọc cho nở nụ cười: “Dì cũng có một đứa con, nhìn cũng tầm tuổi như cháu.”

Nói đến dây, vẻ mặt của bà ảm đạm xuống.

“Cháu còn nhỏ như thế sao lại làm ở chỗ này?”

Người phục vụ có chút ngại ngùng cười: “Bây giờ đang là kỳ nghỉ Quốc khánh, nên cháu... đi làm thêm.”



“Cảm ơn dì đã không tính toán gì, nếu như...”

Cô ta cụp mắt xuống: “Nếu như mẹ cháu vẫn còn, nhất định bà ấy sẽ dịu dàng như dì.”

Lê Sân không ngờ cô ta lại trong gia đình đơn thân, nghĩ một chút, bà lấy ra vài tờ tiền mặt dúi vào trong tay cô ta.

Người phục vụ cầm tiền mặt trong tay có chút không biết phải làm sao.

“Dì... Dì thế này là?”

Lê Sân trìu mến xoa đầu cô ta: “Đây là tiền tip dì cho cháu, ngoại trừ việc làm đổ canh, ngày hôm nay cháu phục vụ cực kỳ tốt, đây là cháu nên nhận.”

Người phục vụ tức khắc khóc lên, cô ta duỗi tay sợ hãi nắm lấy quần áo của Lê Sân.

“Cháu có thể gọi dì là dì được không?”

Nụ cười dưới đáy mắt của Lê Sân nhạt đi rất nhiều nhưng nét mặt dịu dàng vẫn không thay đổi.

“Được. Nhưng có phải chúng ta nên thu dọn mớ hỗn độn trên đất một chút không?”

Người phục vụ dường như không nghe thấy câu nói này của cô ta, ngước đầu nhìn bà, trong mắt toàn là quấn quýt.

“Cháu... Cháu tên là Cố Phán, lúc sắp thi vào lớp mười, mẹ cháu nói thành tích của cháu tốt như vậy nhất định có thể thi vào THPT số 1. Kết quả còn chưa đợi được tới lúc cháu thi đỗ vào THPT số 1, bà ấy đã...”

“Đứa bé đáng thương.” Lê Sân sờ đầu của cô ta, lẳng lặng đứng thẳng người kéo dãn khoảng cách với cô ta.

“Tống Lẫm, gọi người đến dọn dẹp phòng riêng một chút.”

Bà lại nhét mấy tờ tiền mặt cho Cố Phán, vẻ mặt hơi nhạt đi.

“Một cô bé bưng trà đưa nước rất nguy hiểm, đồ ăn trong phòng riêng của chúng tôi cháu không cần mang vào nữa. Thấy cháu đáng thương như vậy, dì cũng không giúp được cháu cái gì, một chút tấm lòng mà thôi...”

Ngoài miệng Cố Phán nói không cần nhưng tay đã rất nhanh nhận lấy tiền của bà, trên mặt cảm động không thôi.

“Dì, dì thật tốt, tốt như mẹ của cháu vậy.”

Lê Sân cười, đưa tay đẩy cô ta: “Mau đi làm việc đi, bị ông chủ phát hiện cháu lười biếng thì không tốt.”

Lúc này Cố Phán mới cầm tiền lưu luyến đi ra khỏi phòng riêng.

Sau đó món ăn lên rất nhanh, cả quá trình cũng không xuất hiện điều gì bất ngờ.

Tống Lẫm làm phông nền cả một buổi sáng yên lặng gắp một đũa đồ ăn vào trong đĩa của Lê Sân.

“A Sân...”

Ông giương mắt nhìn bà, trong đôi mắt thâm thúy thấy rõ sự lấy lòng.

Lê Sân lẳng lặng nhìn ông hồi lâu sau đó giơ tay.

Bốp...

Tiếng bạt tai vang lên trong phòng, Tống Lẫm nghiêng mặt đi, duỗi tay sờ gương mặt, trên mặt nóng rát đau đớn nhắc nhở ông vừa mới xảy ra chuyện gì.

Lễ Sân thu tay lại, khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên chút hồng nhạt, tóc mái bị bà vén lên sau tai vì động tác của bà mà lại tung ra phía trước làm cho khuôn mặt bà càng thêm vài phần yếu ớt.

Chỉ là ánh mắt của bà rất lạnh, nhìn Tống Lẫm giống như nhìn người qua đường.

“Tống Lẫm, thấy cảnh như vậy anh vừa lòng chưa?”

Tống Lẫm không chịu nổi ánh mắt bà nhìn mình như vậy, vươn tay muốn kéo tay bà, kết quả bị bà né tránh.

Người đàn ông trước mặt bà đau khổ cúi đầu, đáy mắt chứa đựng đầy van xin.

“A Sân... Anh sai rồi, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được nhưng em đừng không để ý đến anh.”

“Tống Lẫm...” Lê Sân nói: “Bao nhiêu năm qua, em cứ nghĩ rằng anh sẽ thay đổi, nhưng không hề, anh vẫn không có trái tim!”

Bà nhắm mắt, trong giọng nói mang theo nồng đậm đau thương.

“Người khác em không quan tâm nhưng đó là con trai của anh! Đó là con trai anh tìm mười mấy năm trời! Sao anh có thể... Sao... Tại sao có thể...”

Nói tới đây, bà không nhịn được nhíu mày, khom người thấp giọng ho.

Tống Lẫm luống cuống tay chân đứng lên nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, ông rót một tách trà cho bà.

“A Sân, uống chút nước trà cho xuôi. Anh biết anh là đồ khốn nạn, em đánh anh cũng được, mắng anh cũng được, em muốn lấy anh ra để xả giận cũng được, dù cho bảo anh quỳ xuống xin lỗi Tiểu Việt cũng được nhưng em đừng tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe.”

Lê Sân cầm lấy tách trà trong tay ông hất mạnh lên trên mặt ông.

“Tống Lẫm, có phải anh thật sự không có trái tim hay không?”

Tách trà lộc cộc lăn xuống mặt đất, nước trà lạnh lẽo theo mặt ông chảy xuống làm ướt áo sơ mi trước ngực.

Tống Lẫm không để ý mà lau mặt, khuôn mặt đầy vẻ thâm trầm nhưng cả khuôn mặt chỉ tập trung vào người phụ nữ trước mặt.

Ông nghẹn ngào nói: “A Sân, em cũng biết, anh có trái tim nhưng trái tim của anh tất cả đều ở chỗ em.”

Lê Sân túm chặt cổ áo của ông, oán hận nhìn ông.

“Đó là con trai của anh! Đó là đứa con em hoài thai mười tháng mới sinh ra được! Không phải con chó con mèo ở ven đường để anh dùng lấy lòng em!”

Tống Lẫm khom người mặc kệ động tác của bà.

Khuôn mặt ông anh tuấn, đứng ở đó luôn làm cho người ta cảm thấy cảm giác công tử nhẹ nhàng ôn hòa. Nhưng chỉ có Lê Sân mới biết thực ra từ trong xương cốt của người đàn ông này cực kỳ đen tối, gỡ bỏ cái lớp da anh tuấn nho nhã kia thì bên trong là máu lạnh khôn cùng.

“A Sân...”

Ông nhìn bà, ánh mắt trầm luân si mê, giống như con chó dữ cam nguyện thần phục dưới chân chủ nhân.

“Anh biết nó là con trai của anh, anh cũng rất yêu nó. Nhưng anh yêu nhất vẫn là em, anh không muốn nhìn thấy em đau khổ.”

Lê Sân cười lạnh: “Cho nên anh lén lút giảm một nửa lượng thuốc của em, làm cho em nửa đêm phát điên tỉnh lại, để em đi bệnh viện tìm thằng bé đúng không?”

Tống Lẫm không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận.

Lê Sân không nhịn được giơ tay tát cho ông một cái tát.

“Anh thật tàn nhẫn, Tống Lẫm. Thấy em phát điên ở trước mặt thằng bé anh có vui không?”

Tống Lẫm lắc đầu: “Không vui. Nhưng lúc A Sân tỉnh táo sẽ không đi tìm thằng bé. Anh chỉ muốn để nó nhìn thấy dáng vẻ em phát bệnh, sau đó sẽ mềm lòng trở về bên cạnh em. Anh không hề muốn hại thằng bé, anh không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy.”

Tống Lẫm nói tiếp: “Từ khi biết đến sự tồn tại của thằng bé, em ngày càng phát bệnh thường xuyên hơn, thời gian cũng càng ngày càng lâu. Anh biết, chỉ cần thằng bé trở về bên cạnh em, bệnh của em sẽ tốt lên. Con cái trở về bên cạnh mẹ không phải là chuyện đương nhiên sao? Anh chỉ tạo ra một cơ hội cho hai người gặp mặt mà thôi, nhưng không ngờ tâm lý của thằng bé lại yếu ớt như vậy…”

“Tống Lẫm...”

Lê Sân nói: “Anh thật sự làm em cảm thấy ghê tởm.”

Thâm hình cao lớn của Tống Lẫm thoáng khựng lại, sau đó rút khăn giấy ra nắm lấy bàn tay trắng nõn của bà, tỉ mỉ lau sạch nước trà bắn lên ngón tay bà.

Ông cúi đầu, thành kính in lên một nụ hôn trên ngón tay ngọc ngà của bà.

“Anh như thế nào, A Sân hiểu rõ nhất.”

Khuôn mặt ông bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại đầy cố chấp làm cho A Sân không nhịn được cả người run lên.

“Nếu anh có trái tim thì đã sớm chết hàng trăm nghìn lần rồi, nếu không thì hôm nay cũng sẽ không bò lên vị trí này để A Sân làm vợ của anh.”

“Đúng, anh là kẻ xấu xa, ích kỷ lại máu lạnh nhưng chỉ có chuyện anh yêu A Sân là thật. Con của chúng ta, anh cũng yêu, nhưng tiền đề là nó không được làm cho em khổ sở, cũng không thể để cho em bị thương như vậy.”

Ông vẫn luôn như vậy, cố chấp đến đáng sợ, vì Lê Sân, ông tự ngụy trang bản thân thành người bình thường nhưng cho dù ông ngụy trang như thế nào thì sự máu lạnh và ích kỷ từ trong xương cốt vẫn không thể nào thay đổi được.

Cũng vì Lê Sân biết điều này cho nên mới cảm thấy bi ai. Bà nghiêng đầu khó chịu khóc lên.

Nhìn khuôn mặt Lê Sân bỗng nhiên khóc thút thít, Tống Lẫm luống cuống.

Ông đưa tay vụng về muốn lau nước mắt nơi khóe mắt của bà, kết quả nước mắt trong suốt làm ông lau thế nào cũng không hết.

“A Sân, đừng khóc.”

“Anh sai rồi...” Ông quỳ gối xuống trước mặt người phụ nữ, kê đầu lên đầu gối của bà.

“Về sau anh sẽ không quyết định bừa bãi nữa, A Sân nói cái gì là cái đó có được không?”

Ông nắm chặt tay bà từng chút một, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi.

“Em đừng khóc, cũng đừng chán ghét anh, em nói gì anh cũng đều nghe hết.”

“Em đừng khóc...” Ông khẩn cầu: “Em đánh anh, mắng anh cũng được nhưng đừng khóc có được không?”

Đến cuối cùng, thậm chí ông còn lấy cái dao gọt hoa quả trên bàn nhét vào trong tay người phụ nữ.

“Nếu không thì em đâm anh mấy nhát đi? Anh thật sự biết sai rồi, em đừng khóc có được không?”

Chuôi dao lạnh lẽo làm cả người Lê Sân run lên, bà giật mình ném con dao gọt hoa quả ra ngoài, nhìn Tống Lẫm quỳ gối trước mặt mình, bà chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đồ điên! Anh đúng là một tên điên!

Cũng đúng...

Lê Sân cười tự giễu.

Không phải bà đã biết từ trước rồi sao?

*

Lúc Liễu Mai trở về thấy hai người Tống Thời Việt và Thẩm Tri Ý đang ngồi song song trước bàn học, Thẩm Tri Ý như ông lớn ngồi vắt chéo một cái chân, dùng cái tay trái hoàn hảo không tổn hại gì khua tay múa chân đối với Tống Thời Việt.

“Cái này chọn C, tôi dùng ánh mắt tinh tường của tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra được.”

Tống Thời Việt cầm bút không hề dao động: “Sai rồi.”

“Không thể nào!”

“Cái này rõ ràng là kiến thức tuần trước giáo viên đã nói, cậu không tới đi học mà còn muốn lừa dối tôi.”

Anh dùng bút khoanh vào một bước trong bài giải toán chi chít chữ trong tờ giấy nháp: “Chỗ này của cậu sai rồi.”

Thẩm Tri Ý thò đầu lại gần nhìn, hình như cô tính sai rồi.

Cô không nhịn được đạp thiếu niên một cái: “Tôi làm sai mà sao cậu không nói với tôi?”

Ngòi bút màu trắng chấm mấy chấm đen khó nhìn rõ trên tờ giấy nháp, thiếu niên giúp cô viết đáp án chính xác lên.

“Cậu nói, tôi chỉ là người viết thay không có tình cảm, chỉ chịu trách nhiệm viết, không chịu trách nhiệm hỏi lại.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Thẩm Tri Ý không cho anh ánh nhìn tốt đẹp: “À, bây giờ lại nói người viết thay không có tình cảm, thế vừa rồi là cái gì?”

Tống Thời Việt nói: “Là không đành lòng nhìn cậu làm sai đến cùng.”

Thẩm Tri Ý duỗi tay chỉ vào tờ giấy nháp: “Viết.”

“Viết cái gì?”

“Tống Thời Việt là đồ ngốc!”

Tống Thời Việt: "..."

Liễu Mai cầm túi trong tay chạy vào đập lên đầu Thẩm Tri Ý.

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, khuôn mặt Liễu Mai suy sụp còn khó coi hơn mặt cô.

“Mẹ bảo con ở nhà chăm sóc thằng bé, con chăm sóc như vậy đấy à?”

Thẩm Tri Ý giơ cánh tay dán đầy băng gạc lên, sợ bà không nhìn thấy còn cố tình quơ quơ trước mặt bà.

“Quý bà họ Liễu này, phiền mẹ nhìn cho rõ, con mới đúng là người bệnh? Dùng tay còn sót lại của con chăm sóc cậu ấy à?”

“Cúng không phải không thể...” Liễu Mai nói: “Con không viết được bài tập thì nói với giáo viên một tiếng, kéo Tiểu Việt người ta làm gì?”

Thẩm Tri Ý: “Một ngày con không học tập thì cả người sẽ khó chịu.”

Túi của Liễu Mai lại không cẩn thận đập lên trên lưng cô.

Thảm Tri Ý sờ đầu lại sờ lưng, ưu thương thở dài.

Cô hỏi Liễu Mai: “Đúng rồi, mẹ đàm phán thế nào rồi?”

Liễu Mai thay bộ váy đỏ ra, lại bỏ xuống đáy tủ, bà buộc tạp dề vào đang chuẩn bị nấu cơm cho bọn họ.



“Mẹ mà đã ra tay thì làm sao hỏng được, ngày mai con cứ yên tâm đi học, việc còn lại không cần phải để ý.”

So với những người phụ nữ trung niên khác mà Tống Thời Việt biết, trong ấn tượng của anh thì Liễu Mai luôn luôn có dáng vẻ hấp tấp, ngay cả khi bà nấu ăn cũng như thế, một mình bà ở trong nhà bếp nấu cơm cũng có thể so được với mười người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng máy hút mùi ầm ầm vang lên nhưng mùi cay nồng mà cả máy hút mùi cũng không hút hết được bay ra từ khe cửa phòng bếp.

Liễu Mai cầm cái xẻng nấu ăn lao ra khỏi phòng bếp, thấy Tống Thời Việt đứng ở phòng khách thì lấy một quả quýt nhét vào trong tay anh.

“Đợi chút, sắp nấu xong cơm rồi, hôm nay dì làm gà cay cho con.”

Thiếu niên đứng trong phòng khách yên tĩnh cụp mắt xuống, lột vỏ quýt, bỏ một múi vào trong miệng.

Mùi khói lửa đã lâu không thấy lại một lần nữa bao lấy anh.

Kỳ nghỉ Quốc khánh vừa hết, đám học sinh lại khoác cặp sách ai oán đi trên con đường trở về trường học.

Trong miệng Thẩm Tri Ý cắn bánh mì, thuần thục ngồi lên yên sau xe đạp của thiếu niên.

Ánh sáng mặt trời dần lên cao trên đỉnh đầu, cành long não rì rào đong đưa trong gió.

Cô nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Phía trước cô vẫn là bóng lưng gầy gò của thiếu niên, đồng phục học sinh rộng rãi mặc trên người anh, khóa kéo phía trước không được kéo lại, áo khoác bị gió thổi tung bay ra đằng sau.

Thẩm Tri Ý duỗi tay bắt lấy áo khoác tung bay của anh đón ánh nắng mặt trời, giữa mùa hè nghe được mùi vị thanh xuân.

Lại một lần nữa ngồi vào vị trí này, Thẩm Tri Ý lại có cảm giác dường như đang mơ.

Chỉ bảy ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã không còn là thiếu nữ ngây thơ trước kia mà là dũng sĩ đã trải qua gió và lửa.

Khương Nhạn chạm vào cánh tay phải bị thương của dũng sĩ: “Mấy ngày không gặp, cậu bị làm sao đây?”

Thẩm Tri Ý thâm trầm nói: “Cậu không hiểu đâu, đây là huân chương.”

Khương Nhạn tỏ vẻ không còn gì để nói nhìn cô, sau đó lại không nhịn được nhích đến gần hóng chuyện: “Hôm nay trong trường nói Tống Thời Việt quay lại đi học, cậu ta thế nào rồi?”

Mấy ngày nay Tống Thời Việt còn đặc sắc hơn cô nhiều, nhưng cô nhất quyết sẽ không nói gì ra ngoài, chỉ có thể hàm hồ.

“Cứ thế đi...”

Cứ thế đi?

Kiểu gì?

Khương Nhạn giống như một con chồn nhảy nhót lung tung trong ruộng ăn dưa, loáng thoáng ngửi được mùi dưa nhưng tìm không thấy dưa ở chỗ nào, cô ấy sốt ruột chết mất.

“Thẩm Tri Ý, hai chúng ta có phải là chị em cùng vào sinh ra tử không?”

“Trước đây thì đúng, bây giờ…”

Trong ánh mắt mong đợi của Khương Nhạn, một nam sinh mang tờ giấy vung vẩy đi vào.

“Có rồi! Có rồi! Có kết quả rồi!”

Mọi người trong lớp lập tức cùng nhau tiến lên.

Đã có kết quả chia lớp.

Thẩm Tri Ý khó khăn lắm mới chui vào được vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên của lớp chọn văn, còn Khương Nhạn thì lại mỗi người một ngả với cô mà vào trong lớp bình thường.

Trong hành lang nhốn nháo học sinh đang khuân đồ, không biết ai gấp cái máy bay giấy, trên không trung lướt qua một đường cong màu trắng, nhẹ nhàng lượn một vòng cuối cùng đâm vào vườn hoa dưới lầu.

Thẩm Tri Ý cố sức ôm sách từ tầng bốn xuống dưới tầng ba, dáng người cô không cao, nhưng lại có một chồng sách rất cao, mặt bị chồng sách che khuất, lúc xuống dưới lầu cực kỳ gian nan.

Lớp học mới của cô ở phòng học thứ hai của tầng ba, lớp bên cạnh là lớp cuối cùng của khối khoa học tự nhiên.

Bên ngoài cửa lộn xộn toàn người với người, cô không quen biết ai cả.

Cô ôm sách, nhìn lên bảng tên lớp mà đi tới, cẩn thận dịch vào bên trong đám người.

Bỗng nhiên sau lưng cô không biết bị ai va vào một cái, cả người không khống chế được ngã về phía trước, thời khắc mấu chốt có một bàn tay đè bả vai cô lại, sách có nguy cơ bị đổ xuống cũng được giải cứu từ trong nguy hiểm.

Ngay sau đó, trong lòng cô không còn sách.

Vừa ngẩng mặt đã thấy khuôn mặt lạnh nhạt sáng sủa của thiếu niên ở trước mắt cô.

Trong lồng ngực anh ôm sách, xung quanh người đến người đi, anh đứng ở nơi đó, hình ảnh dừng lại tạo thành một bức tranh.

Gió sượt qua gương mặt của Thẩm Tri Ý, thổi tóc mái của cô lung tung, đôi mắt tròn xoe nhìn hơi ngốc, dường như chưa phản ứng kịp vì sao anh lại ở đây.

Tống Thời Việt nhìn cô nhướng máy: “Choáng váng à?”

Thẩm Tri Ý đứng qua một bên, tránh khỏi đám người xung quanh, cô gom mấy cuốn sách còn sót lại trong tay, hỏi anh: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Tống Thời Việt chỉ vào lớp bên cạnh: “Lớp mới của tôi.”

Không giống với cảnh tượng chen chúc nhốn nháo của những lớp khác, học sinh của lớp bên cạnh rất thưa thớt, tổng cộng cũng chỉ có vài người, ngay ở cửa hành lang có mấy học sinh nam dựa vào chỗ đó hút thuốc một cách trắng trợn.

Chia lớp là dựa vào thành tích để chia, lớp này là lớp xếp chót của khối khoa học tự nhiên, có thể thấy được trong đó có thể tụ tập một đám Ngọa Long Phượng Sồ(*)

(*)Ngọa Long Phượng Sồ: Ngọa Long tiên sinh được biết tới là đạo hiệu của Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là đạo hiệu của mưu sĩ Bàng Thống trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Người đương thời mỗi khi nhắc tới hai nhân vật này vẫn thường truyền tai nhau lời tán dương: "Ngọa Long – Phượng Sồ, được một trong hai có thể an thiên hạ". Ý nghĩa ban đầu của "Ngọa Long Phượng Sồ" là khen ngợi người khác, nhưng sau khi nó trở thành một thuật ngữ trên Internet, nó có nghĩa là người kia hơi ngớ ngẩn, có chút mỉa mai

Tống Thời Việt giải thích với cô: “Tôi không tham gia kỳ thi chia lớp lần trước.”

Không tham gia thi nghĩa là 0 điểm, phân đến lớp cuối cùng là chuyện đương nhiên.

Anh giúp Thẩm Tri Ý ôm sách vào trong phòng học, tay chân nhanh nhẹn thu dọn gọn gàng chồng sách lung ta lung tung.

“Lấy hết về đây rồi sao?”

Thẩm Tri Ý nhe răng với anh: “Chắc chắn rồi, chia hai lần chạy về rất phiền.”

“Là rất phiền toái, phiền toái đến mức thà bị ngã sấp mặt trước mặt mọi người cũng không muốn chia làm hai lần đi lại.”

Thẩm Tri Ý: “...”

Tống Thời Việt nhét quyển sách cuối cùng vào trong ngăn bàn cho cô, suy nghĩ một chút lại móc trong túi ra một cái kẹo que để trên mặt bàn của cô.

“Đi đây, lúc tan học nhớ thu dọn đồ đạc nhanh một chút.”

Bóng lưng anh cao lớn biến mất khỏi lớp mới, một nữ sinh lập tức vọt xuống bên cạnh bàn cô, ngồi xuống.

“Cậu chính là Thẩm Tri Ý tiếng tăm lừng lẫy sao?”

Thẩm Tri Ý cầm lấy kẹo que thiếu niên đặt trên mặt bàn, là vị dâu tây cô thường hay mua. Cô bóc vỏ kẹo que, bỏ vào trong miệng, nghe thấy vậy thì kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Cô đưa tay chỉ vào chính mình, ngậm kẹo que trong miệng nên lời nói có hơi không rõ.

“Cậu nói tớ á?”

“Đúng rồi...” Nữ sinh nói: “Cậu không phải là Thẩm Tri Ý sao?”

Thẩm Tri Ý rút kẹo que trong miệng ra: “Đúng rồi, nhưng hình như cái từ tiếng tăm lừng lẫy không có liên quan gì đến tớ.”

“Sao lại không liên quan?”

Nữ sinh như rất thân quen tới gần cô: “Cậu không biết chứ cậu đã nổi danh lâu rồi nhưng chỉ có điều toàn nghe tên mà chưa gặp được người.”

Xung quanh ồn ào nhốn nháo, chỗ bọn họ lại hình thành một trường hợp buôn chuyện tuyệt hảo.

Thẩm Tri Ý cũng lặng lẽ tới gần nữ sinh: “Cậu nói một chút xem tớ nổi danh như thế nào?”

Đáy mắt nữ sinh lấp lánh ánh sáng hưng phấn: “Tống Thời Việt đấy. Cả trường học ai chẳng biết Tống Thời Việt chỉ phản ứng với một mình cậu.”

Thẩm Tri Ý: “Cái này tớ không biết.”

“Nhưng mà, tớ tiếng tăm lừng lẫy thì liên quan gì đến Tống Thời Việt?”

Nữ sinh nói: “Chắc cậu không biết địa vị của Tống Thời Việt trong trường học chúng ta, đóa hoa cao ngạo lạnh lùng thật sự, thu hoạch được trái tim của biết bao nhiêu nữ sinh. Đáng tiếc thật sự quá cao ngạo lạnh lùng, trừ cậu ra thì không thấy cậu ấy ở bên cạnh ai.”

“Cậu chính là nhân vật mà bọn họ hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, nhắc đến cậu đều nghiến răng nghiến lợi, cậu nói cậu có nổi danh không nào?”

Thẩm Tri Ý: "..."

Thẩm Tri Ý cắn kẹo que rụt vào ven tường: “Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.”

Nữ sinh bị phản ứng của cô chọc cho bật cười: “Nhưng tớ phát hiện cậu không giống như lời bọn họ nói. Trong miệng bọn họ, cậu chính là một kỹ nữ trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Thời Việt.”

Bây giờ nhìn dáng vẻ của cô, cảm giác không dính dáng đến từ trăm phương ngàn kế, trái lại đôi mắt to tròn xoe lộ ra một cảm giác ngây thơ ngốc nghếch.

Cô ấy vươn tay ra với Thẩm Tri Ý: “Tớ tên là Tân Tiên, là cầm đầu buôn chuyện trong trường của chúng ta, mấy chuyện linh tinh tớ đều biết hết, tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?”

Trong ngày đầu tiên chuyển lớp, Thẩm Tri Ý thu hoạch được một người bạn ngồi cùng bàn cực kỳ nhiệt tình.

Nhưng Tống Thời Việt lại không giống như vậy.

Anh đứng ở cửa lớp học, trong tay mang theo cặp sách, trong lòng ôm mấy quyển sách, dáng vẻ nhẹ nhàng không khác gì với những bạn học cùng lớp ở đây.

Lúc anh đi vào phòng học không khí u ám, bàn học lung tung rối loạn trong lớp học cũng không có ai thu dọn, mấy nam sinh cầm bóng rổ ngồi ở hàng cuối cùng.

Nhìn thấy anh đi vào, nam sinh cầm đầu quăng bóng rổ về phía trước, huýt sáo về phía anh.

“Ôi, đây là ai vậy? Đây không phải là số một tiếng tăm lừng lẫy sao? Khách quý đấy.”

Tống Thời Việt không để ý tới ánh mắt khinh miệt của nam sinh, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi kéo cái bàn vào, vung cặp sách lên ngồi xuống.

Thấy anh làm lơ mình, nam sinh đột nhiên ném bóng rổ xuống dưới mặt đất, đứng dậy khỏi ghế.

Người bên cạnh anh ta cực kỳ biết nhạy bén, thấy thế thì la lớn với Tống Thời Việt: “Anh Túc của chúng tao đang nói chuyện với mày đấy? Mày điếc à?”

Ánh mắt của mọi người trong phòng học đều không hẹn mà cùng nhìn về phía thiếu niên gần cửa sổ, anh cứ như không hề cảm nhận được gì, tự mở sách ra xem, sống lưng thẳng tắp như cây tùng.

Vừa nhìn đã thấy không hợp với hoàn cảnh nơi này.

“Ê!” Bùi Túc nhíu mày đứng tại chỗ, có chút khó chịu “Xì” một tiếng: “Họ Tống kia, ông đây đang nói chuyện với mày đấy!”

Tống Thời Việt không nói chuyện, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, không có biểu cảm gì, cũng không mang cảm xúc gì, ngược lại làm cho bước chân đang ngo ngoe rục rịch của Bùi Túc dừng lại tại chỗ.

Bùi Túc: "..."

Không biết tại sao, càng khó chịu.

Cũng may anh ta chưa kịp hành động gì thì chủ nhiệm lớp đã đi vào.

Đó là một người đàn ông trung niên bụng phệ, tóc đã bị cạo sạch, một cái đầu trơn bóng dưới ánh nắng mặt trời dường như có thể phát sáng, làn da hơi trắng, cười rộ lên giống như Phật Di Lặc.

Trong tay ông ấy cầm một quyển sách toán học, chắp tay sau lưng chậm rì rì đi từ cửa vào. Thấy phòng học lung tung rối loạn cũng không tức giận, cười tủm tỉm đặt sách lên trên bục giảng.

“Các bạn học, học thôi.”

Trả lời ông ấy chỉ có tiếng kéo bàn cọ xát và tiếng nói chuyện rầm rì.

“Giới thiệu với mọi người một chút, tôi họ Vương, các em có thể gọi thầy là thầy Vương hoặc là Vương béo cũng được, dạy toán, trước mắt đảm nhận chủ nhiệm lớp các em.

Bộp...

Một cục giấy ném thẳng về phía trước mặt ông ấy, không sai không lệch trúng vào cái đầu bóng loáng của ông ấy, trong phòng học tức khắc cười vang.

Vương Húc cũng không tức giận, giống như mình không phải là người bị ném. Đôi mắt híp lại thành một cái khe nhìn quét một vòng trong phòng học, hỏi: “Sao nhiều chỗ trống như vậy? Những bạn học khác đâu?”

Có người cười trả lời ông ấy: “Kỳ nghỉ của bọn họ còn chưa kết thúc đâu.”

Lúc này rốt cuộc Vương Húc không nhịn được nhíu mày, nhưng học sinh trong lớp học ai nói chuyện cứ nói chuyện, ai chơi game cứ chơi game, căn bản cũng không có ai tình nguyện ngẩng đầu lên liếc nhìn ông ấy một cái.

Ngoại trừ...

Tầm mắt của ông ấy không tự chủ được nhìn về phía thiếu niên ngồi bên cửa sổ.

Anh cúi đầu lặng lẽ nhìn sách đang mở ra, trên bàn sạch sẽ ngăn nắp, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh, sườn mặt gầy ốm lộ ra vài phần yếu ớt dưới ánh mặt trời.

Vương Húc thở dài một hơi không nghe rõ, cam chịu mở sách bắt đầu giảng bài.

Tống Thời Việt rút sự chú ý ra khỏi cuốn sách, ánh mặt trời bên ngoài vừa phải, đám mây trắng lớn giống như kẹo bông tản ra giữa không trung.

Tiếng giáo viên giảng bài từ trên bục giảng truyền tới khiến người ta buồn ngủ, máy bay trên bầu trời xanh lam kéo ra một cái đuôi thật dài giữa không trung. Anh cúi đầu, vết sẹo lỗ kim trên mu bàn tay đang dần dần khép lại.

Vừa quay đầu lại đã đập vào ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của thầy giáo.

“Nào, vị bàn học gần cửa sổ kia, lên trả lời vấn đề này một chút.”
Chương trước Chương tiếp