Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 16: Weibo Bùng Nổ



Kết quả cô về đích trước những người kia một đoạn, thầy giáo có vẻ khá vừa lòng với thành tích này của cô.

- Em có từng thi cuộc thi marathon nào không? Với tốc độ thành tích của em thầy nghĩ em nên đăng ký đi thi luôn đi.

Biểu cảm cô có phần gượng gạo trả lời.

- Thầy nói đùa rồi, em chỉ từng học qua võ thuật nên thể lực hơn người bình thường thôi.

- Vậy sao, khi nào em đổi ý có thể tìm thầy.

Cô bất đắc dĩ nói vài câu rồi về chỗ.

- Cậu thấy vừa rồi tôi chạy có được không?

- Còn tốt hơn tôi tưởng.

Cô ríu ra ríu rít một hồi với anh thì Hứa Dật Dung mới chạy về chỗ, đến lúc chạy về đích thì thở không ra hơi nhưng vẫn còn sức trừng mắt nhìn cô nha, mặc dù cô chỉ chăm chú nhìn anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt thù ghét của cô ta, lúc cô ta đi ngang qua người cô rõ ràng cô ấy đụng trúng cô làm cô nhíu mày, cô ta chỉ thản nhiên đáp một câu.

- Thật xin lỗi, bạn học Tống, do vừa mới chạy xong nên chân tôi vẫn còn hơi run lại đụng trúng cậu rồi, cậu sẽ không để ý chứ?

Cô không nói gì chỉ đưa tay phủi phủi đi chỗ cô ta vừa đụng trúng cô như thứ gì đó rất dơ bẩn, hành động này vào mắt cô ta lại làm mặt cô ta tái mét vì tức giận, định tiếp tục kiếm chuyện thì anh ở bên cạnh đã không còn kiên nhẫn.

- Mắt cậu thị lực kém như vậy mà vẫn thấy đường về đích sao?

Cô ta vốn đã sắc mặt tái mét nay nghe lời anh nói càng khó coi hơn, hậm hực dậm chân về chỗ.

- Vừa rồi, cậu bảo vệ tôi sao? - cô vui vẻ cười tít mắt nhìn anh.

Nhìn cô như vậy, anh khó xử quay đi chỗ khác, nhưng tai đã đỏ lên một mảng, miệng vẫn chối.

- Tôi chỉ thấy hành động của cậu ta chướng mắt thôi, ai cũng nhìn ra được cậu ta là cố tình đụng vào cậu.



- Vậy sao? Vậy nếu lần sau cậu ta lại ức hiếp tôi, cậu cũng đứng ra bảo vệ như vậy nhé, Thành Nghị.

Giọng cô êm tai, ngọt ngào gọi tên anh, làm trên mặt anh xuất hiện thêm một mảng đỏ.

- Cậu đỏ mặt sao? - cô cuối xuống nhìn anh hỏi.

- Là do trời hôm nay nóng thôi.

- À.. - cô biết anh đang nói dối nhưng không vạch trần, vì nhìn anh như vậy rất đáng yêu, làm cô càng thêm thích anh.

Dù sau đó kết thúc tiết học, và hiện tại cô đang nằm ở trên giường trong phòng mình vẫn không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của anh ngày hôm nay, cô cười và lăn lộn một mình như một con điên cho đến khi cô thấy điện thoại vang lên thông báo mới mở lên xem, trang cá nhân Weibo của Lý Hàn vừa đăng tải hình ảnh chúc mừng sinh nhật của Phó Vân Sương, bọn họ tổ chức ở nhà hàng sang trọng ở Thượng Hải mang phong cách Âu Mỹ, bên dưới còn có lời chúc mừng của Kỷ Bác Văn và Trương Tử Kỳ chỉ duy nhất không có anh Thiên Tỷ.

Ở dưới bài đăng Phó Vân Sương không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc, liên tục bày tỏ tình yêu với Lý Hàn, trong trang cá nhân của chị ta còn có hình ảnh chị ta cùng Lý Hàn tay trong tay thổi nến bánh kem trông rất hạnh phúc, nhưng vào mắt cô lại là một loại chướng mắt, cô lập tức xóa kết bạn và chặn số điện thoại với cả ba người ngoại trừ Thiên Tỷ, mới thoải mái mà lướt điện thoại, thì lại lướt trúng một bài đăng liên quan đến mình.

Không biết là ai lén chụp hình cô trong tiết thể dục hôm nay, là hình ảnh cô cười nói với Thành Nghị, bên dưới còn có dòng cap, Thiên Thần Của Lớp Chuyên, làm cô nổi hết da gà, người chụp bức ảnh này rất biết chọn góc chụp, là góc cô cười đẹp nhất, bên phải màn hình một nửa khuôn mặt tuấn tú của Phó Thành Nghị cũng lọt vào, làm bài đăng trở thành đề tài hót nhất Weibo, lấn phía trên bài đăng của Lý Hàn với chủ đề tổ chức sinh nhật cho bạn gái, thế là gương mặt của cô đã sáng nhất đêm nay, à không phải là sáng nhất Weibo.

Lúc cô đang bối rối thì lại có người gửi lời mời kết bạn với cô, xem kĩ tên mới biết đó là Thành Nghị gửi lời mời cho cô, cô không chút do dự đồng ý, anh lập tức nhắn cho cô.

[ Cậu có thấy bài đăng trang đầu không? không biết tên điên nào chụp nó làm không biết bao nhiêu người đang lùng sục thông tin của cậu kìa. ]

Cô đọc xong thì phụt cười nhắn lại cho anh.

[ Nhưng tôi thấy cũng không ít người đang tìm thông tin của cậu đó, chắc vì cậu bị lọt vào một góc hình. ]

[... Xấu chết. ]

[ Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp, không lẽ thẩm mỹ của tôi có vấn đề? ]

[...]

[ Cậu là con gái nên lo cho mình hơn, tôi là con trai bọn họ cũng không làm gì được. ]



[ Không ai làm gì được tôi đâu, cậu đừng lo. ]

Sau đó hai người chào nhau rồi kết thúc cuộc trò chuyện, cô cũng vứt chuyện kia ra sau đầu, kéo chăn đi ngủ.

Nhưng hôm sau khi bước tới cổng trường lại trở thành sự chú ý, thấy anh không bận tâm cô cũng một mực cùng anh bước vào lớp, mọi người trong lớp rất bình thường nhưng rõ ràng dồn lực chú ý về hai người nhiều hơn mọi ngày.

Đến giờ ra chơi, cô dùng điện thoại lên Weibo, xem bài viết đã giảm độ hot chưa, nhưng thật bất ngờ bài viết không hề tụt xuống hạng 2, nó vẫn xếp thứ nhất, cô cạn lời lướt xem bình luận.

[ Tôi biết hai người này, hai người họ đang học lớp 12 chuyên, tôi không nghĩ nhờ hai người họ mà trường chúng ta nổi tiếng như vậy ha ha... ]

[ Dù ảnh chụp nghiêng về cô gái hơn, nhưng rõ ràng nhan sắc vô tình lọt vào khung hình của cậu bé kế bên không tầm thường. ]

[ Nói ra có hơi ngại nhưng có ai biết thông tin bạn nữ đó không, tôi cảm thấy mình đã cảm nắng rồi. ]

[ Tôi cũng giống lầu trên, nhưng muốn xin infor bạn nam bên cạnh, có ai biết thì nhắn tôi nha, sẽ có thưởng. ]

[ Có cái gì đẹp, nhìn cô ta như vậy không biết đã đi quyến rũ được bao nhiêu thằng. ]

Cô nhíu mày nhìn bình luận này, gần như đây là bình luận tiêu cực duy nhất ở bài đăng này, hình như người này có ác ý với cô, vào trang cá nhân cô cũng không thấy có gì đặc biệt, chỉ có một tấm ảnh người đâu lộ ra cánh tay có đeo chiếc nhẫn trông rất quen.

Đến buổi trưa cô rủ anh cùng đi ăn như một ngày nhìn anh này từ chối vì lý do chưa hoàn thành bài tập.

- Cậu đi một mình đi.

Thế là cô buồn bã đi xuống căn tin một mình, xui xẻo ngồi kế đám người Hứa Dật Dung, bọn họ cố tình chọn chỗ ngồi gần cô.

- Cậu đã xem bài đăng đó chưa, bọn họ đúng là thích tâng bốc, bây giờ đã thành mỹ nhân luôn rồi.

- Cũng không biết là ai mắt mù như vậy.

Bọn họ cố tình nói lớn giống như để cho cô nghe, cô thực sự không tính quan tâm nhưng nhìn liếc qua thấy chiếc nhẫn trên tay Hứa Dật Dung thì đột nhiên nhận ra cô cảm thấy tấm ảnh đó rất quen là ở đâu ra, thì ra bình luận ác ý kia là do cô ta viết.
Chương trước Chương tiếp