Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 118
Chiếc thuyền của bọn họ tiếp tục được dòng nước từ từ đẩy đi, những nơi mà thuyền của bọn họ đi qua đều cực kỳ nhộn nhịp,Hàn Diệt Phong và Minh Nguyệt trên này còn mắt xẹt tia điện thi nhau mua đồ cho Lý Chiêu Dương.
Lý Chiêu Dương ngắm nhìn cảnh bầu trời đêm rồi chỉ cười trừ nhìn họ,rồi nhìn qua những món đồ đã được chất đống ở trên thuyền mà chỉ bất lực. Hàn Diệt Phong và Minh Nguyệt sẽ lập tức vung tiền mua những món đồ mà cô nhìn lâu hơn một chút,cô cũng chỉ bất lực nhìn họ quậy.
Thuyền của họ trôi đến một khu sông khá đông đúc lúc này Minh Nguyệt nhìn thấy một con thuyền nhỏ trên con thuyền nhỏ đó bán rất nhiều vò rượu và chủ quầy là một ông lão đã có tuổi,Minh Nguyệt hai mắt sáng rực nói:
"Là ông sao,lão bản"
Lão bản nghe có người gọi mình cũng ngước lên nhìn, giọng nói già nua nhưng lại ấm áp cất lên:
"Ồ là, Tiểu Nguyệt sao"
Lý Chiêu Dương đứng gần Minh Nguyệt hỏi:
"Cậu quen ông lão sao"
Minh Nguyệt vui vẽ nói :
"Quen chứ,cậu có nhớ những vò rượu Mao Đài mà mấy năm trước chúng ta cùng uống khi ở núi Sơn Khê không, những vò rượu đó là tôi mua từ chỗ của ông ấy đó"
Lý Chiêu Dương dưới đáy mắt cũng có chút vui vẻ hiện lên,Minh Nguyệt nói tiếp:
"Ớ Bắc Hải tớ cũng rất hay đi tìm ông ấy để mua nhưng mà mấy năm rồi không gặp ông ấy,ông ấy bán rượu tự do nên rất khó gặp luôn"
Lão bản cười cười chậm rãi nói:
"Lão bản ta đây cũng đã có tuổi chỉ muốn nhìn ngắm thế gian này trước khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi,hữu duyên nhất định sẽ gặp"
Lý Chiêu Dương liền cười cười nói:
"Vậy cháu gặp ông là có duyên rồi,cháu rất thích rượu của ông,ông lấy cho cháu ba vò được không "
Lão bản vui vẻ nói:
"Được chứ"
Lão bản lấy ba vò rượu Mao Đài đưa về phía Lý Chiêu Dương, Hàn Diệt Phong liền nhận lấy rồi đưa ngân lượng cho ông lão.
Minh Nguyệt vui vẻ nói:
"Lão bản chừng nào ông mới quay lại Bắc Hải tay nghề ủ rượu của ông ta rất chào đón đó"
Lão bản cười cười nói:
"Ta chỉ muốn đi du ngoạn sơn thủy mà thôi vẫn chưa có ý định quay về"
Minh Nguyệt liền nói:
"Vậy sao tiết thật đó"
Lão bản cười cười chậm rãi nói:
"Hữu duyên ắt sẽ gặp lại "
Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt cười cười gật đầu ngửa lòng bàn tay về phía ông lão,ông lão cũng đưa hai tay đầy nếp nhăn của mình nhẹ nhàng vỗ vào tay của hai người.Sau đó thuyền ông lão được dòng sông đưa đi sang nơi khác,bọn họ cũng tiếp tục chuyến du ngoạn của lễ hội.
Hành động ban nãy của ông lão khiến Lý Hạo Thiên và Lý Tư Dao lẫn Lý Chiêu Nhi có chút khó hiểu nhìn Minh
Nguyệt và Lý Chiêu Dương.Lý Chiêu Dương lấy một vò rượu đi tới chỗ bàn của họ đang ngồi rót ra từng chén rồi nói:
"Rượu này ở trên giang hồ ai cũng muốn uống thử một lần,mọi người uống thử xem"
Lý Tư Dao rất vui vẻ cầm lấy chén rượu mà uống một lần hết sạch, uống xong còn không quên tấm tắt khen:
"Ngon thật đó nha,ta cũng đã nghe nhiều lần về loại rượu Mao Đài được Sơn Nhân ủ khi đi du ngoạn phải rất có duyên mới có thể gặp và uống được đấy, Phụ Thân, Ca hai người uống thử đi"
Lý Hạo Thiên im lặng nâng chén rượu uống hết một lần came nhận vị cay nồng của loại rượu này cũng phải cảm thán:
"Rất tuyệt"
Lý Chiêu Dương chỉ cười cười đi đến chỗ Hàn Diệt Phong đưa cho hắn một chén ,Hàn Diệt Phong hiểu ý cô nhận lấy chén rượu,hắn nhìn chằm chằm chén rượu rồi uống hết một lần.
Lý Chiêu Nhi nhìn chén rượu lên tiếng:
"Ta không thể uống rượu được vừa đắng vừa cay,huống chi ta còn là nữ nhi uống rượu không phải chuyện tốt"
Lý Tư Dao hai mắt sáng rực nhìn Lý Chiêu Dương nói:
"Có thể mua thêm mấy vò không"
Lý Chiêu Dương cười đáp :
"Sơn Nhân chỉ bán cho một nhóm duy nhất ba vò trở xuống không bán nhiều "
Lý Hạo Thiên lên tiếng:
"Anh Anh bình thường con cũng hay uống rượu sao"
Lý Chiêu Dương nghe câu hỏi chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, Lý Chiêu Nhi vừa nói ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp liếc nhìn
Lý Chiêu Dương rồi nói tiếp:
"Hơn nữa ta nghe nói rượu Mao Đài rất mạnh rất dễ say"
Minh Nguyệt tiến đến chỗ Lý Chiêu Nhi cầm lấy chén rượu của cô ta mà bức xúc nói:
"Ngươi làm gì mà nhiều lý do vậy hả!!!Còn không xen bản thân là ai,mời ngươi uống rượu đúng là uổng phí"
Minh Nguyệt uống hết một chén rượu đó trước sự ngỡ ngàng của Lý Chiêu Nhi,Minh Nguyệt đặc chén rượu xuống hất cằm kiêu ngạo nói:
"Hứ!!!Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn hơn thua với Anh Anh nhà ta thì lo mà tập uống rượu đi, rượu Mao Đài cực kỳ nặng người bình thường uống một vò đã say khướt, nhưng Anh Anh nhà ta có thể thản nhiên uống tận 15 vò rượu Mao Đài mà mặt không biến sắc".
Lý Tư Dao và Lý Tư Hàm nghe xong thì có chút kinh ngạc nhìn Lý Chiêu Dương, Lý Tư Dao nhìn cô hỏi:
"Ngươi uống rượu từ bao giờ mà tửu lượng lại mạnh vậy ta còn không có tự tin uống đến chén thứ ba của rượu
Mao Đài đó"
Lý Chiêu Dương cười cười đáp:
"Ta uống khi lên chín tuổi "
Lần này là tới Lý Hạo Thiên kinh ngạc, Hàn Diệt Phong đứng cạnh chỉ bình thản vì hắn đã biết chuyện này từ lâu.
Lý Chiêu Nhi được đà lấn át:
"Muội muội, muội nói gì đi nữa cũng là một cô Công Chúa tại sao lại thích uống rượu, mặc y phục nam nhân, còn thích lui đến thanh lâu chứ"
Lý Chiêu Dương ngắm nhìn cảnh bầu trời đêm rồi chỉ cười trừ nhìn họ,rồi nhìn qua những món đồ đã được chất đống ở trên thuyền mà chỉ bất lực. Hàn Diệt Phong và Minh Nguyệt sẽ lập tức vung tiền mua những món đồ mà cô nhìn lâu hơn một chút,cô cũng chỉ bất lực nhìn họ quậy.
Thuyền của họ trôi đến một khu sông khá đông đúc lúc này Minh Nguyệt nhìn thấy một con thuyền nhỏ trên con thuyền nhỏ đó bán rất nhiều vò rượu và chủ quầy là một ông lão đã có tuổi,Minh Nguyệt hai mắt sáng rực nói:
"Là ông sao,lão bản"
Lão bản nghe có người gọi mình cũng ngước lên nhìn, giọng nói già nua nhưng lại ấm áp cất lên:
"Ồ là, Tiểu Nguyệt sao"
Lý Chiêu Dương đứng gần Minh Nguyệt hỏi:
"Cậu quen ông lão sao"
Minh Nguyệt vui vẽ nói :
"Quen chứ,cậu có nhớ những vò rượu Mao Đài mà mấy năm trước chúng ta cùng uống khi ở núi Sơn Khê không, những vò rượu đó là tôi mua từ chỗ của ông ấy đó"
Lý Chiêu Dương dưới đáy mắt cũng có chút vui vẻ hiện lên,Minh Nguyệt nói tiếp:
"Ớ Bắc Hải tớ cũng rất hay đi tìm ông ấy để mua nhưng mà mấy năm rồi không gặp ông ấy,ông ấy bán rượu tự do nên rất khó gặp luôn"
Lão bản cười cười chậm rãi nói:
"Lão bản ta đây cũng đã có tuổi chỉ muốn nhìn ngắm thế gian này trước khi nhắm mắt xuôi tay mà thôi,hữu duyên nhất định sẽ gặp"
Lý Chiêu Dương liền cười cười nói:
"Vậy cháu gặp ông là có duyên rồi,cháu rất thích rượu của ông,ông lấy cho cháu ba vò được không "
Lão bản vui vẻ nói:
"Được chứ"
Lão bản lấy ba vò rượu Mao Đài đưa về phía Lý Chiêu Dương, Hàn Diệt Phong liền nhận lấy rồi đưa ngân lượng cho ông lão.
Minh Nguyệt vui vẻ nói:
"Lão bản chừng nào ông mới quay lại Bắc Hải tay nghề ủ rượu của ông ta rất chào đón đó"
Lão bản cười cười nói:
"Ta chỉ muốn đi du ngoạn sơn thủy mà thôi vẫn chưa có ý định quay về"
Minh Nguyệt liền nói:
"Vậy sao tiết thật đó"
Lão bản cười cười chậm rãi nói:
"Hữu duyên ắt sẽ gặp lại "
Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt cười cười gật đầu ngửa lòng bàn tay về phía ông lão,ông lão cũng đưa hai tay đầy nếp nhăn của mình nhẹ nhàng vỗ vào tay của hai người.Sau đó thuyền ông lão được dòng sông đưa đi sang nơi khác,bọn họ cũng tiếp tục chuyến du ngoạn của lễ hội.
Hành động ban nãy của ông lão khiến Lý Hạo Thiên và Lý Tư Dao lẫn Lý Chiêu Nhi có chút khó hiểu nhìn Minh
Nguyệt và Lý Chiêu Dương.Lý Chiêu Dương lấy một vò rượu đi tới chỗ bàn của họ đang ngồi rót ra từng chén rồi nói:
"Rượu này ở trên giang hồ ai cũng muốn uống thử một lần,mọi người uống thử xem"
Lý Tư Dao rất vui vẻ cầm lấy chén rượu mà uống một lần hết sạch, uống xong còn không quên tấm tắt khen:
"Ngon thật đó nha,ta cũng đã nghe nhiều lần về loại rượu Mao Đài được Sơn Nhân ủ khi đi du ngoạn phải rất có duyên mới có thể gặp và uống được đấy, Phụ Thân, Ca hai người uống thử đi"
Lý Hạo Thiên im lặng nâng chén rượu uống hết một lần came nhận vị cay nồng của loại rượu này cũng phải cảm thán:
"Rất tuyệt"
Lý Chiêu Dương chỉ cười cười đi đến chỗ Hàn Diệt Phong đưa cho hắn một chén ,Hàn Diệt Phong hiểu ý cô nhận lấy chén rượu,hắn nhìn chằm chằm chén rượu rồi uống hết một lần.
Lý Chiêu Nhi nhìn chén rượu lên tiếng:
"Ta không thể uống rượu được vừa đắng vừa cay,huống chi ta còn là nữ nhi uống rượu không phải chuyện tốt"
Lý Tư Dao hai mắt sáng rực nhìn Lý Chiêu Dương nói:
"Có thể mua thêm mấy vò không"
Lý Chiêu Dương cười đáp :
"Sơn Nhân chỉ bán cho một nhóm duy nhất ba vò trở xuống không bán nhiều "
Lý Hạo Thiên lên tiếng:
"Anh Anh bình thường con cũng hay uống rượu sao"
Lý Chiêu Dương nghe câu hỏi chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, Lý Chiêu Nhi vừa nói ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp liếc nhìn
Lý Chiêu Dương rồi nói tiếp:
"Hơn nữa ta nghe nói rượu Mao Đài rất mạnh rất dễ say"
Minh Nguyệt tiến đến chỗ Lý Chiêu Nhi cầm lấy chén rượu của cô ta mà bức xúc nói:
"Ngươi làm gì mà nhiều lý do vậy hả!!!Còn không xen bản thân là ai,mời ngươi uống rượu đúng là uổng phí"
Minh Nguyệt uống hết một chén rượu đó trước sự ngỡ ngàng của Lý Chiêu Nhi,Minh Nguyệt đặc chén rượu xuống hất cằm kiêu ngạo nói:
"Hứ!!!Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn hơn thua với Anh Anh nhà ta thì lo mà tập uống rượu đi, rượu Mao Đài cực kỳ nặng người bình thường uống một vò đã say khướt, nhưng Anh Anh nhà ta có thể thản nhiên uống tận 15 vò rượu Mao Đài mà mặt không biến sắc".
Lý Tư Dao và Lý Tư Hàm nghe xong thì có chút kinh ngạc nhìn Lý Chiêu Dương, Lý Tư Dao nhìn cô hỏi:
"Ngươi uống rượu từ bao giờ mà tửu lượng lại mạnh vậy ta còn không có tự tin uống đến chén thứ ba của rượu
Mao Đài đó"
Lý Chiêu Dương cười cười đáp:
"Ta uống khi lên chín tuổi "
Lần này là tới Lý Hạo Thiên kinh ngạc, Hàn Diệt Phong đứng cạnh chỉ bình thản vì hắn đã biết chuyện này từ lâu.
Lý Chiêu Nhi được đà lấn át:
"Muội muội, muội nói gì đi nữa cũng là một cô Công Chúa tại sao lại thích uống rượu, mặc y phục nam nhân, còn thích lui đến thanh lâu chứ"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương