Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 141
Lý Tư Dao và Lý Tư Hàm đều rất áy náy mà luôn muốn đi theo Lý Chiêu Dương để chăm sóc cô nhưng không có cơ hội vì bên cạnh Lý Chiêu Dương luôn có Hàn Diệt Phong đi cùng,Hàn Diệt Phong tuyệt đối không cho hai người họ đến gần Lý Chiêu Dương dù cho là nửa bước.Đám Thập Vi và Minh Nguyệt cũng đồng ý với Hàn Diệt Phong mà không cho bọn họ lại gần,Minh Nguyệt còn nói rằng nếu muốn lại gần Lý Chiêu Dương thì đánh một trận chỉ cần thắng muốn làm gì thì làm.
Bọn họ hai ngày sau đã chỉnh đốn lại binh sĩ mà tiếp tục xuất phát ra trận lần này họ có sự chuẩn bị nên không cần phải lo về việc quân sĩ bị động giống lần trước.
Hàn Diệt Phong đứng trên võ đài nhìn tất cả mọi người mà lên tiếng:
"Minh Nguyệt dẫn theo năm ngàn kị binh đường thủy cùng Cửu Vi,Thập Vi, Nhị Vi và Tứ Vị tấn công vào cánh cổng phía Đông "
"Rõ!"
Minh Nguyệt vừa lên tiếng xong đã lập tức quay lưng rời đi,Hàn Diệt Phong nhìn đến Đông Xuyên mà lên tiếng:
"Đông Xuyên Tướng Quân cùng Thất Vi,Bát Vi,Nhất Quỷ và Nhị Quỷ dẫn theo năm ngàn tinh binh đường thủy tấn công vào cánh cổng phía Tây "
"Đã rõ!!!"
Tất cả bọn họ đồng thanh lên tiếng sau đó lập tức dẫn quân rời đi Hàn Diệt Phong nhìn Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao rồi nói:
"Văn Võ Chính Vương cùng Đại Vi,Lục Vi, và Tam Vi dẫn theo năm ngàn tinh binh đường thủy tấn công cánh cổng phía Bắc hỗ trợ cho những người người khác""Rõ!"
Sau khi bọn họ rời đi hết thì Lý Chiêu Dương từ trong lều bước ra mà lên tiếng:
"Hoàng Thúc"
Hàn Diệt Phong thấy cô thì liền đi đến vội vàng nói:
"Tại sao con lại ra đây không phải bảo con nghỉ ngơi cẩn thận sao"
Lý Chiêu Dương cười cười nói:
"Con không sao,con ra để đi cùng người dù sao cũng có nhân sĩ cấp Thiên nên con có chút bất an"
Hàn Diệt Phong nhìn cô mà nghĩ "Để con bé ở lại mình cũng không an tâm đưa con bé theo mình sẽ có thể bảo vệ được ".
Hàn Diệt Phong gật gật đầu,Lý Chiêu Dương cũng vui vẻ mà cười cười cả hai người dẫn theo năm ngàn tinh binh của đường thủy mà đưa lên tàu tiếng đến cánh cổng phía Nam.Hơn mười chiếc thuyền lớn tiến đến cánh cổng phía Nam thì bên phía địch cũng phát giác được mà cho ném thuốc nổ xuống thuyền của bọn họ.
Hàn Diệt Phong đứng trên boong tàu cùng Lý Chiêu Dương không có phản ứng gì mà phía trên bọn họ xuất một tấm lưới có màu xanh đen phát sáng mà đỡ lấy những quả đạn dược ném ngược lại tường thành phía địch.
Đám binh sĩ phải khóc ròng mà nghĩ "Vương gia và Thái sư rất ăn ý nhưng cũng đừng doạ chúng tôi như vậy ít nhất hãy thông báo xuống chứ".
Lúc này có một ngọn gió lạnh nổi lên cuốn theo những đợt lá cây cuồn cuộn như một lốc xoáy ở trên không trung khiến những binh sĩ phải giật mình,Lý Chiêu Dương nhìn những lá cây đang cuồn cuộn đó mà cười cười lập tức một lớp lá chắn khổng lồ màu vàng được Lý Chiêu Dương tạo ra bảo vệ hơn mười
thuyền chiến của bọn họ.
Hàn Diệt Phong im lặng đạp chân nhảy lên không trung tay xuất hiện một luồng sáng màu xanh đen mà chưởng thật mạnh về phía đám lá đang có ý định tấn công bọn họ kia,đám lá đó lại một lần nữa chịu sự điều khiển mà tiếp tục tấn công Hàn Diệt Phong cũng đánh trả bằng linh lực hai bên đói chọi nhau không bên nào có ý định sẽ nhường.
Khi Hàn Diệt Phong đang phóng linh lực đối địch với đám lá cây thì chảy dọc theo đám lá cây xuất hiện những con bướm màu vàng sáng chói sau đó là một luồn điện mạnh mẽ xuất hiện bao bọc lấy đám lá cây khiến chúng nát như tương.
Những con bướm ấy cũng theo lệnh mà tìm người đã điều khiển cơn lốc lá cây,Lý Chiêu Dương nhẹ cười nhìn về một hướng trên không trung nơi mà những chú bướm của cô đã dừng lại,Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Lý Chiêu Dương,cô nhẹ cười lên tiếng:
"Xin lỗi nhé tôi ra tay thường không biết nặng nhẹ"
Ở trên không trung là một nữ nhân được những hoa lá bao bọc mà lơ lửng ở phía trên, nữ nhân đó xinh đẹp hệt như một vị thần của thiên nhiên nhưng ảnh mắt lại đầy sát khí nhìn về phía Lý Chiêu Dương mà gầm gừ:
"Ngươi dám!!!PHÁ HỦY LÁ CÂY CỦA BỔN TOẠI!!!"
Nữ nhân đó tức giận những tán lá cây hoa lá xung quanh dường như cũng gầm lên theo sự tức giận của ả ta tạo ra những âm thanh gào thét chói tai trong không khí,Lý Chiêu Dương cau mày lại vì tai của cô đặc biệt nhạy cảm với những âm thanh này nói đơn giản hơn là thính giác của Lý Chiêu Dương đặc biệt nhạy cảm cô có thể nghe những tiếng ở ngàn dặm nên những âm thanh lớn rất nguy hiểm cho tai của Ôn Dương.
Hàn Diệt Phong biết chuyên này cũng lập tức nổi giận nhìn về phía của ả nữ nhân đang gầm gừ kia mà lạnh lẽo nói:
"NGẬM MIỆNG LẠI CHO TAIII!"
Hàn Diệt Phong vung tay một đường khí màu xanh đen lạnh lẽo xuất hiện xé toạc những hoa lá đó mà đâm thẳng lên bầu trời.
Bọn họ hai ngày sau đã chỉnh đốn lại binh sĩ mà tiếp tục xuất phát ra trận lần này họ có sự chuẩn bị nên không cần phải lo về việc quân sĩ bị động giống lần trước.
Hàn Diệt Phong đứng trên võ đài nhìn tất cả mọi người mà lên tiếng:
"Minh Nguyệt dẫn theo năm ngàn kị binh đường thủy cùng Cửu Vi,Thập Vi, Nhị Vi và Tứ Vị tấn công vào cánh cổng phía Đông "
"Rõ!"
Minh Nguyệt vừa lên tiếng xong đã lập tức quay lưng rời đi,Hàn Diệt Phong nhìn đến Đông Xuyên mà lên tiếng:
"Đông Xuyên Tướng Quân cùng Thất Vi,Bát Vi,Nhất Quỷ và Nhị Quỷ dẫn theo năm ngàn tinh binh đường thủy tấn công vào cánh cổng phía Tây "
"Đã rõ!!!"
Tất cả bọn họ đồng thanh lên tiếng sau đó lập tức dẫn quân rời đi Hàn Diệt Phong nhìn Lý Tư Hàm và Lý Tư Dao rồi nói:
"Văn Võ Chính Vương cùng Đại Vi,Lục Vi, và Tam Vi dẫn theo năm ngàn tinh binh đường thủy tấn công cánh cổng phía Bắc hỗ trợ cho những người người khác""Rõ!"
Sau khi bọn họ rời đi hết thì Lý Chiêu Dương từ trong lều bước ra mà lên tiếng:
"Hoàng Thúc"
Hàn Diệt Phong thấy cô thì liền đi đến vội vàng nói:
"Tại sao con lại ra đây không phải bảo con nghỉ ngơi cẩn thận sao"
Lý Chiêu Dương cười cười nói:
"Con không sao,con ra để đi cùng người dù sao cũng có nhân sĩ cấp Thiên nên con có chút bất an"
Hàn Diệt Phong nhìn cô mà nghĩ "Để con bé ở lại mình cũng không an tâm đưa con bé theo mình sẽ có thể bảo vệ được ".
Hàn Diệt Phong gật gật đầu,Lý Chiêu Dương cũng vui vẻ mà cười cười cả hai người dẫn theo năm ngàn tinh binh của đường thủy mà đưa lên tàu tiếng đến cánh cổng phía Nam.Hơn mười chiếc thuyền lớn tiến đến cánh cổng phía Nam thì bên phía địch cũng phát giác được mà cho ném thuốc nổ xuống thuyền của bọn họ.
Hàn Diệt Phong đứng trên boong tàu cùng Lý Chiêu Dương không có phản ứng gì mà phía trên bọn họ xuất một tấm lưới có màu xanh đen phát sáng mà đỡ lấy những quả đạn dược ném ngược lại tường thành phía địch.
Đám binh sĩ phải khóc ròng mà nghĩ "Vương gia và Thái sư rất ăn ý nhưng cũng đừng doạ chúng tôi như vậy ít nhất hãy thông báo xuống chứ".
Lúc này có một ngọn gió lạnh nổi lên cuốn theo những đợt lá cây cuồn cuộn như một lốc xoáy ở trên không trung khiến những binh sĩ phải giật mình,Lý Chiêu Dương nhìn những lá cây đang cuồn cuộn đó mà cười cười lập tức một lớp lá chắn khổng lồ màu vàng được Lý Chiêu Dương tạo ra bảo vệ hơn mười
thuyền chiến của bọn họ.
Hàn Diệt Phong im lặng đạp chân nhảy lên không trung tay xuất hiện một luồng sáng màu xanh đen mà chưởng thật mạnh về phía đám lá đang có ý định tấn công bọn họ kia,đám lá đó lại một lần nữa chịu sự điều khiển mà tiếp tục tấn công Hàn Diệt Phong cũng đánh trả bằng linh lực hai bên đói chọi nhau không bên nào có ý định sẽ nhường.
Khi Hàn Diệt Phong đang phóng linh lực đối địch với đám lá cây thì chảy dọc theo đám lá cây xuất hiện những con bướm màu vàng sáng chói sau đó là một luồn điện mạnh mẽ xuất hiện bao bọc lấy đám lá cây khiến chúng nát như tương.
Những con bướm ấy cũng theo lệnh mà tìm người đã điều khiển cơn lốc lá cây,Lý Chiêu Dương nhẹ cười nhìn về một hướng trên không trung nơi mà những chú bướm của cô đã dừng lại,Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Lý Chiêu Dương,cô nhẹ cười lên tiếng:
"Xin lỗi nhé tôi ra tay thường không biết nặng nhẹ"
Ở trên không trung là một nữ nhân được những hoa lá bao bọc mà lơ lửng ở phía trên, nữ nhân đó xinh đẹp hệt như một vị thần của thiên nhiên nhưng ảnh mắt lại đầy sát khí nhìn về phía Lý Chiêu Dương mà gầm gừ:
"Ngươi dám!!!PHÁ HỦY LÁ CÂY CỦA BỔN TOẠI!!!"
Nữ nhân đó tức giận những tán lá cây hoa lá xung quanh dường như cũng gầm lên theo sự tức giận của ả ta tạo ra những âm thanh gào thét chói tai trong không khí,Lý Chiêu Dương cau mày lại vì tai của cô đặc biệt nhạy cảm với những âm thanh này nói đơn giản hơn là thính giác của Lý Chiêu Dương đặc biệt nhạy cảm cô có thể nghe những tiếng ở ngàn dặm nên những âm thanh lớn rất nguy hiểm cho tai của Ôn Dương.
Hàn Diệt Phong biết chuyên này cũng lập tức nổi giận nhìn về phía của ả nữ nhân đang gầm gừ kia mà lạnh lẽo nói:
"NGẬM MIỆNG LẠI CHO TAIII!"
Hàn Diệt Phong vung tay một đường khí màu xanh đen lạnh lẽo xuất hiện xé toạc những hoa lá đó mà đâm thẳng lên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương