Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 151
Hàn Diệt Phong đứng một chỗ nhìn 'Lý Chiêu Dương' đang quỳ trên đất với hai cây thương đã đâm xuyên ngực còn 'Hàn Diệt Phong' thì đang tiến đến gần chỗ cô,'Lý Chiêu Dương' giương mắt nhìn 'Hàn Diệt Phong' rồi lên tiếng:
"Bỏ đi,Hoàng Thúc người hãy làm tốt chức vị Hoàng Đế này của mình đi"
'Lý Chiêu Dương' nói xong hai mắt cũng nhắm lại,Hoành Chính Thứ Mười Tám Song Vương Lý Chiêu Dương tử trận nơi chiến trường Bắc Hải thất thủ,Phong Quốc Hoàng Tộc Họ Lý chính thức diệt vong.
Bí Cảnh Thần Thức từ từ khép lại,Hàn Diệt Phong dần dần mở mắt ra Song Thiên vẫn ngồi đối diện mà nhàn nhã uống trà,Song Thiên thấy hắn đã mở mắt liền bình tĩnh đứng lên nói:
"Ngươi xem được những gì cần xem có lẽ cũng biết bản thân phải làm gì ta không cần phải nói đâu nhỉ"
Hàn Diệt Phong nhanh chóng đứng lên hành lễ cúi đầu với Song Thiên như một lời cảm tạ rồi nhanh chóng rời khỏi tư phòng chạy đến tìm Lý Chiêu Dương.
Lý Chiêu Dương lúc này đang ở trong phòng đọc sách tìm cách phá hủy Thủy Hành Uyên và nghiên cứu về Dực Quốc,đột ngột cánh cửa phòng bật mở Hàn Diệt Phong đứng bên ngoài khiến cô có chút giật mình,nhưng lại cô cũng khó hiểu mà đứng lên tiến tới phía cửa lên tiếng:
Hoàng Thúc"
Hàn Diệt Phong lập tức chạy vào ôm lấy cô Lý Chiêu Dương ngạc nhiên nhìn Hàn Diệt Phong rồi lên tiếng:
"Hoàng Thúc người làm sao vậy"
Hàn Diệt Phong run rẫy đầu vùi vào cổ cô mà liên tục lẩm bẩm:
"Xin lỗi Anh Anh,xin lỗi con,ta,..."
Hắn nói đến đây cổ họng nghẹn lại không biết phải nói gì tiếp theo nhưng Lý Chiêu Dương thì cũng đã đoán được chút ít tình huống đang diễn ra này, Lý Chiêu Dương mở lời:
"Cửu Ca đã cho người biết tất cả rồi "
Hàn Diệt Phong ở hõm cổ cô mà gật gật đầu,Lý Chiêu Dương thở dài lên tiếng:
"Chỉ là một quá khứ không mấy tốt đẹp người đừng lo lắng nữa"
Hàn Diệt Phong lẫm lẫm:
"Nhưng là ta đã,..."
Lý Chiêu Dương đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn rồi dịu dàng nói:
'Không sao con chưa từng trách người,chẳng phải bây giờ người đang bù đắp cho con sao,người đừng làm con thất vọng nhé"
Hàn Diệt Phong gật đầu khẳng định nói:
"Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra một lần nào nữa"
Lý Chiêu Dương nhẹ gật đầu rồi nói:
"Ừm, con tin người"
Song Thiên bên này sau khi Hàn Diệt Phong rời đi cũng nhanh chóng đến Hoàng Cung, Song Thiên một đường hiên ngang bước đến thẳng phòng của Lý Tư Dao mà tất cả lính canh Hoàng Cung đều không phát hiện ra được.
Lý Tư Dao đang nằm trong phòng chán nản vì không biết làm sao để nói chuyện được với Lý Chiêu Dương thì Lý Tư Dao cảm nhận được gì đó lập tức ngồi dậy chạy ra mở cửa phòng đạp nhẹ chân phi thân lên nóc nhà lên tiếng:
"Ai,mau ra đây cho lão tử"
Giọng nói của Song Thiên liền vang lên:
"Dao Dao là ta"
Lý Tư Dao quay lưng ra phía sau thì nhìn thấy Song Thiên có chút kinh ngạc mà lên tiếng:
"A Song sao ngươi lại ở đây"
Song Thiên nhẹ cười bước tới cạnh Lý Tư Dao nói:
"Ta làm xong chuyện ở Giang Nam nên lần này đến đây để xem bản thân có việc gì cần ta giúp hay không "
Lý Tư Dao trong mắt hiện lên tia vui vẻ mà nhào đến ôm Song nói:
"Thật là,tại sao không đường đường chính chính đi vào mà lại lén lút như vậy ta còn tưởng là thích khách chứ"
Song Thiên nhẹ nhưng lấy tay ôm lấy eo của Lý Tư Dao cẩn thận Lý Tư Dao sẽ bị ngã,Song Thiên cười nhẹ cúi đầu thì thầm bên tai của Lý Tư Dao:
"Dao Dao ta nhớ ngươi rồi,rất nhớ"
Lý Tư Dao không hiểu rõ dư vị trong lời nói mang đầy sự nhớ nhung của Song Thiên mà vô tư đáp:
"Ta cũng nhớ người"
Song Thiên ôm Lý Tư Dao trong lòng đầu hơi cúi xuống mà vô thức ôm chặt người thương trong lòng nghĩ " Dao Dao kiếp này để ta bảo vệ ngươi an toàn chuyện của kiếp trước ta sẽ vĩnh viễn không để nó tái diễn thêm lần nào nữa, Dao Dao của ta".
Lý Tư Dao lúc này nhớ ra gì đó liền buông Lý Tư Dao ra mà nói:
"A Song ngươi quen biết muội muội ta sao"
Song Thiên liền đỡ Lý Tư Dao ngồi xuống rồi mới nói:
"Ta và muội ấy vốn là đồng môn cùng luyện võ mà lớn lên,võ công của muội ấy là do sư phụ đích thân chỉ dậy trên ta và muội ấy còn có tám sư huynh sư tỷ khác "
Lý Tư Dao liền nói:
"Vậy sao"
Song Thiên nhìn Lý Tư Dao rồi nói:
"Dao Dao đang lo lắng cho Anh Anh sao"
Lý Tư Dao chu môi nói:
"Ừm,một phần là vậy,do từ nhỏ ta không tốt với muội ấy nên bây giờ khiến biết làm thế nào để cùng muội ấy nói chuyện nữa "
Song Thiên liền đưa tay xoa xoa đầu Lý Tư Dao nói:
"Không sao Anh Anh tính tình hiền hòa sẽ ổn thôi"
Lý Tư Dao nói:
Ừm hy vọng là vậy"
"Bỏ đi,Hoàng Thúc người hãy làm tốt chức vị Hoàng Đế này của mình đi"
'Lý Chiêu Dương' nói xong hai mắt cũng nhắm lại,Hoành Chính Thứ Mười Tám Song Vương Lý Chiêu Dương tử trận nơi chiến trường Bắc Hải thất thủ,Phong Quốc Hoàng Tộc Họ Lý chính thức diệt vong.
Bí Cảnh Thần Thức từ từ khép lại,Hàn Diệt Phong dần dần mở mắt ra Song Thiên vẫn ngồi đối diện mà nhàn nhã uống trà,Song Thiên thấy hắn đã mở mắt liền bình tĩnh đứng lên nói:
"Ngươi xem được những gì cần xem có lẽ cũng biết bản thân phải làm gì ta không cần phải nói đâu nhỉ"
Hàn Diệt Phong nhanh chóng đứng lên hành lễ cúi đầu với Song Thiên như một lời cảm tạ rồi nhanh chóng rời khỏi tư phòng chạy đến tìm Lý Chiêu Dương.
Lý Chiêu Dương lúc này đang ở trong phòng đọc sách tìm cách phá hủy Thủy Hành Uyên và nghiên cứu về Dực Quốc,đột ngột cánh cửa phòng bật mở Hàn Diệt Phong đứng bên ngoài khiến cô có chút giật mình,nhưng lại cô cũng khó hiểu mà đứng lên tiến tới phía cửa lên tiếng:
Hoàng Thúc"
Hàn Diệt Phong lập tức chạy vào ôm lấy cô Lý Chiêu Dương ngạc nhiên nhìn Hàn Diệt Phong rồi lên tiếng:
"Hoàng Thúc người làm sao vậy"
Hàn Diệt Phong run rẫy đầu vùi vào cổ cô mà liên tục lẩm bẩm:
"Xin lỗi Anh Anh,xin lỗi con,ta,..."
Hắn nói đến đây cổ họng nghẹn lại không biết phải nói gì tiếp theo nhưng Lý Chiêu Dương thì cũng đã đoán được chút ít tình huống đang diễn ra này, Lý Chiêu Dương mở lời:
"Cửu Ca đã cho người biết tất cả rồi "
Hàn Diệt Phong ở hõm cổ cô mà gật gật đầu,Lý Chiêu Dương thở dài lên tiếng:
"Chỉ là một quá khứ không mấy tốt đẹp người đừng lo lắng nữa"
Hàn Diệt Phong lẫm lẫm:
"Nhưng là ta đã,..."
Lý Chiêu Dương đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn rồi dịu dàng nói:
'Không sao con chưa từng trách người,chẳng phải bây giờ người đang bù đắp cho con sao,người đừng làm con thất vọng nhé"
Hàn Diệt Phong gật đầu khẳng định nói:
"Tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra một lần nào nữa"
Lý Chiêu Dương nhẹ gật đầu rồi nói:
"Ừm, con tin người"
Song Thiên bên này sau khi Hàn Diệt Phong rời đi cũng nhanh chóng đến Hoàng Cung, Song Thiên một đường hiên ngang bước đến thẳng phòng của Lý Tư Dao mà tất cả lính canh Hoàng Cung đều không phát hiện ra được.
Lý Tư Dao đang nằm trong phòng chán nản vì không biết làm sao để nói chuyện được với Lý Chiêu Dương thì Lý Tư Dao cảm nhận được gì đó lập tức ngồi dậy chạy ra mở cửa phòng đạp nhẹ chân phi thân lên nóc nhà lên tiếng:
"Ai,mau ra đây cho lão tử"
Giọng nói của Song Thiên liền vang lên:
"Dao Dao là ta"
Lý Tư Dao quay lưng ra phía sau thì nhìn thấy Song Thiên có chút kinh ngạc mà lên tiếng:
"A Song sao ngươi lại ở đây"
Song Thiên nhẹ cười bước tới cạnh Lý Tư Dao nói:
"Ta làm xong chuyện ở Giang Nam nên lần này đến đây để xem bản thân có việc gì cần ta giúp hay không "
Lý Tư Dao trong mắt hiện lên tia vui vẻ mà nhào đến ôm Song nói:
"Thật là,tại sao không đường đường chính chính đi vào mà lại lén lút như vậy ta còn tưởng là thích khách chứ"
Song Thiên nhẹ nhưng lấy tay ôm lấy eo của Lý Tư Dao cẩn thận Lý Tư Dao sẽ bị ngã,Song Thiên cười nhẹ cúi đầu thì thầm bên tai của Lý Tư Dao:
"Dao Dao ta nhớ ngươi rồi,rất nhớ"
Lý Tư Dao không hiểu rõ dư vị trong lời nói mang đầy sự nhớ nhung của Song Thiên mà vô tư đáp:
"Ta cũng nhớ người"
Song Thiên ôm Lý Tư Dao trong lòng đầu hơi cúi xuống mà vô thức ôm chặt người thương trong lòng nghĩ " Dao Dao kiếp này để ta bảo vệ ngươi an toàn chuyện của kiếp trước ta sẽ vĩnh viễn không để nó tái diễn thêm lần nào nữa, Dao Dao của ta".
Lý Tư Dao lúc này nhớ ra gì đó liền buông Lý Tư Dao ra mà nói:
"A Song ngươi quen biết muội muội ta sao"
Song Thiên liền đỡ Lý Tư Dao ngồi xuống rồi mới nói:
"Ta và muội ấy vốn là đồng môn cùng luyện võ mà lớn lên,võ công của muội ấy là do sư phụ đích thân chỉ dậy trên ta và muội ấy còn có tám sư huynh sư tỷ khác "
Lý Tư Dao liền nói:
"Vậy sao"
Song Thiên nhìn Lý Tư Dao rồi nói:
"Dao Dao đang lo lắng cho Anh Anh sao"
Lý Tư Dao chu môi nói:
"Ừm,một phần là vậy,do từ nhỏ ta không tốt với muội ấy nên bây giờ khiến biết làm thế nào để cùng muội ấy nói chuyện nữa "
Song Thiên liền đưa tay xoa xoa đầu Lý Tư Dao nói:
"Không sao Anh Anh tính tình hiền hòa sẽ ổn thôi"
Lý Tư Dao nói:
Ừm hy vọng là vậy"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương